Mọi người nói cười vui vẻ rồi quay lại bàn ngồi,
Hồng Liệt ra hiệu cho Chư Diệp tặng quà cho ông và bọn trẻ, sau đó thân mật chào hỏi với những người lớn tuổi trước khi ngồi vào bàn cùng với họ.
Nhìn thấy dáng vẻ vui mừng không khép miệng của anh cả
Phong, Lục Thiên Bảo âm thầm đá vào chân Hoắc Kiến Phong ở dưới bàn một cái rồi chọc ngoáy: “Bộ dạng không nhã nhặn như vậy, cưỡng dâm hay trộm cắp.
Mặc dù giọng nói của anh cực kỳ trầm nhưng vẫn bị Tiểu Thất ở bên cạnh nghe thấy.
Tiểu Thất nghiệm mặt trừng anh một cái, tức giận nói: “Nói hồ đồ gì đó! Điện hạ không phải loại người như vậy!”
Hoắc Kiến Phong không thèm để ý tới lời của Lục Thiên Bảo mà liếc nhìn Tiểu Thất
Tiểu Thất bỗng nhận ra điều gì đó, vội vàng cúi đầu giả bộ muốn ăn, nhưng vành tai không khỏi đó ứng lên.
Tiêu Nhi đã sớm chú ý đến những biến đổi của Tiểu Thất, âm thầm mím môi.
Có vẻ cô phải nhanh chóng giới thiệu một nhà tạo hình cho Tiểu
Thất mới được.
Đợi hầu hết mọi người đều ăn, ông Tiêu mới lần nữa trịnh trọng cất lời: "Liệt à, lần này cháu dồn toàn lực vào điều tra vụ vắc-xin này chưa?" "Dạ rồi ạ.” Hồng Liệt đặt bộ đồ ăn xuống, thở dài: “Đáng tiếc, cảnh sát điều tra lâu như vậy vẫn không có manh mối gì cả. Kẻ chủ mưu đứng sau thật sự quá bí ẩn. “Đừng lo lắng quá. Lát nữa em sẽ cùng anh qua xem xem có thể tìm được manh mối gì khác không.” Tiêu Nhi ôn nhu an ủi. “Cảm ơn!” Hồng Liệt mỉm cười vô thức nhìn về phía Hoắc Kiến Phong: “Có điều, nếu như mọi người còn bận chuyện gì khác thì để anh đi một mình cũng được. "Không có chuyện gì đâu.” Tiêu Nhi vui vẻ cười nói, sau đó quay phía Hoắc Kiến Phong: “Mấy ngày nay sau khi bình phục, anh vẫn luôn trấn trọc, ở nhà nghỉ ngơi một chút đi, em đi rồi trở về ngay được không?”
Lục Thiên Bảo túm lấy góc áo của Hoắc Kiến Phong, liều mạng dùng ánh mắt ra hiệu: "Không, không, anh không thể để bọn họ đi cùng nhau.
Hoắc Kiến Phong không đáp lời Tiêu Nhi, cũng không để ý đến ảnh mắt của Lục Thiên Bảo mà hất căm với Ngô Đức Cường: “Đi gọi bọn họ vào đi. “Vâng.
Ngô Đức Cường đáp lời, nhanh chóng đi ra ngoài, không bao lâu liền liền dẫn theo Hồng Nhung và Bạch Bách Hợp đang ăn bánh mì và uống nước suối đi vào.
Nhìn hai người họ, Tiêu Nhi hơi kinh ngạc: "Các người còn chưa rời đi sao?"
Hồng Nhung lau miệng cười: "Chúng tôi đi một hồi rồi vừa mới tới đây. Tuy vậy nhưng không lọt khỏi tầm mắt của thiếu chủ
Để tránh bị Hoắc Kiến Phong trừng phạt, Bạch Bách Hợp liên nhanh chóng giải thích: “Chúng tôi ở bệnh viện cả đêm, đảm bảo tình trạng của cô Bạch ổn định, chúng tôi mới dám đến đây. Xin hãy tha lỗi cho chúng tôi.” “Không cần nói những lời vô dụng này." Hoắc Kiến Phong lạnh giọng nói: “Tôi cho các cô vào là muốn hỏi các cô, vắc-xin là do tập đoàn TN sản xuất đúng không?”
Vừa rồi, Hồng Liệt còn đang nghi ngờ tại sao Hoắc Kiến Phong lại cho gọi hai cô gái vào, nhìn thấy một người mới bảy tám tuổi, người kia mới mười tám mười chín tuổi, anh ta không khỏi sững sờ.
Bạch Bách Hợp ngây người: "Vắc xin gì? Chúng tôi chưa từng dùng vắc xin của bất cứ tập đoàn nào!"
Tiêu Nhi nhẹ nhàng giải thích: “Đây là tập đoàn ban đầu của tôi, và tôi tin rằng mọi người đều biết rõ điều đó. Lô vắc xin cúm trước đó đã bị thao túng, gây ra tác dụng phụ vô cùng nghiêm trọng cho một số lượng lớn người tiêm chủng. Cho đến nay tôi đã không tìm thấy một số tác nhân gây ra chuyện này, có phải là do các người không?” "Không, không phải. Chắc chắn không phải chúng tôi.” Bạch Bách Hợp quả quyết xua tay phủ nhận, kiên quyết nói: “Cô chủ, cậu chủ, chúng tôi chỉ nhằm vào nhà họ Hoắc với mục đích là đưa cậu chủ về nhà. Chúng tôi sẽ không làm bất cứ điều gì gây ảnh hưởng tới người vô tội. "Đúng, đúng!” Hồng Nhung đáp lại một tiếng: "Cho dù có thật sự hạ độc chúng tôi cũng chỉ nhằm vào cha mẹ nuôi của cậu chủ. Ngay cả những người còn lại của Hoặc gia cũng không hại, huống chi lại đi hại những người không liên quan, chúng tôi không làm những điều đó.
Hoắc Kiến Phong nhìn Tiêu Nhi nhún nhún vai: “Xem ra chuyện này anh không giúp được em rồi."
Anh ấy đang nói “em" chứ không phải "bọn em", đủ để thể hiện rằng anh đã thay đổi và đồng ý để Tiêu Nhi đi tới tập đoàn TN.
Lục Thiên Bảo âm thầm giậm chân.
Đôi mắt của Tiêu Nhi ảnh lên tia cảm kích ấm áp, vừa định cất lời, thì Hồng Nhung lại lên tiếng: "Cậu chủ, ai nói cậu không thể giúp? Cậu có thể giúp, cậu có thể sai tôi đi.”
Cô ta vỗ ngực, quyết tâm cam đoạn tình nguyện: “Tôi cũng nghiên cứu rất nhiều vắc xin, có thể giúp nghĩ ra một cách t
Hoắc Kiến Phong lạnh lùng tiếc nhìn cô ta: “Vừa rồi cô đã gây phiền phức như thế nào, còn muốn làm cho mọi chuyện càng tệ hơn à?”
Hồng Liệt ra hiệu cho Chư Diệp tặng quà cho ông và bọn trẻ, sau đó thân mật chào hỏi với những người lớn tuổi trước khi ngồi vào bàn cùng với họ.
Nhìn thấy dáng vẻ vui mừng không khép miệng của anh cả
Phong, Lục Thiên Bảo âm thầm đá vào chân Hoắc Kiến Phong ở dưới bàn một cái rồi chọc ngoáy: “Bộ dạng không nhã nhặn như vậy, cưỡng dâm hay trộm cắp.
Mặc dù giọng nói của anh cực kỳ trầm nhưng vẫn bị Tiểu Thất ở bên cạnh nghe thấy.
Tiểu Thất nghiệm mặt trừng anh một cái, tức giận nói: “Nói hồ đồ gì đó! Điện hạ không phải loại người như vậy!”
Hoắc Kiến Phong không thèm để ý tới lời của Lục Thiên Bảo mà liếc nhìn Tiểu Thất
Tiểu Thất bỗng nhận ra điều gì đó, vội vàng cúi đầu giả bộ muốn ăn, nhưng vành tai không khỏi đó ứng lên.
Tiêu Nhi đã sớm chú ý đến những biến đổi của Tiểu Thất, âm thầm mím môi.
Có vẻ cô phải nhanh chóng giới thiệu một nhà tạo hình cho Tiểu
Thất mới được.
Đợi hầu hết mọi người đều ăn, ông Tiêu mới lần nữa trịnh trọng cất lời: "Liệt à, lần này cháu dồn toàn lực vào điều tra vụ vắc-xin này chưa?" "Dạ rồi ạ.” Hồng Liệt đặt bộ đồ ăn xuống, thở dài: “Đáng tiếc, cảnh sát điều tra lâu như vậy vẫn không có manh mối gì cả. Kẻ chủ mưu đứng sau thật sự quá bí ẩn. “Đừng lo lắng quá. Lát nữa em sẽ cùng anh qua xem xem có thể tìm được manh mối gì khác không.” Tiêu Nhi ôn nhu an ủi. “Cảm ơn!” Hồng Liệt mỉm cười vô thức nhìn về phía Hoắc Kiến Phong: “Có điều, nếu như mọi người còn bận chuyện gì khác thì để anh đi một mình cũng được. "Không có chuyện gì đâu.” Tiêu Nhi vui vẻ cười nói, sau đó quay phía Hoắc Kiến Phong: “Mấy ngày nay sau khi bình phục, anh vẫn luôn trấn trọc, ở nhà nghỉ ngơi một chút đi, em đi rồi trở về ngay được không?”
Lục Thiên Bảo túm lấy góc áo của Hoắc Kiến Phong, liều mạng dùng ánh mắt ra hiệu: "Không, không, anh không thể để bọn họ đi cùng nhau.
Hoắc Kiến Phong không đáp lời Tiêu Nhi, cũng không để ý đến ảnh mắt của Lục Thiên Bảo mà hất căm với Ngô Đức Cường: “Đi gọi bọn họ vào đi. “Vâng.
Ngô Đức Cường đáp lời, nhanh chóng đi ra ngoài, không bao lâu liền liền dẫn theo Hồng Nhung và Bạch Bách Hợp đang ăn bánh mì và uống nước suối đi vào.
Nhìn hai người họ, Tiêu Nhi hơi kinh ngạc: "Các người còn chưa rời đi sao?"
Hồng Nhung lau miệng cười: "Chúng tôi đi một hồi rồi vừa mới tới đây. Tuy vậy nhưng không lọt khỏi tầm mắt của thiếu chủ
Để tránh bị Hoắc Kiến Phong trừng phạt, Bạch Bách Hợp liên nhanh chóng giải thích: “Chúng tôi ở bệnh viện cả đêm, đảm bảo tình trạng của cô Bạch ổn định, chúng tôi mới dám đến đây. Xin hãy tha lỗi cho chúng tôi.” “Không cần nói những lời vô dụng này." Hoắc Kiến Phong lạnh giọng nói: “Tôi cho các cô vào là muốn hỏi các cô, vắc-xin là do tập đoàn TN sản xuất đúng không?”
Vừa rồi, Hồng Liệt còn đang nghi ngờ tại sao Hoắc Kiến Phong lại cho gọi hai cô gái vào, nhìn thấy một người mới bảy tám tuổi, người kia mới mười tám mười chín tuổi, anh ta không khỏi sững sờ.
Bạch Bách Hợp ngây người: "Vắc xin gì? Chúng tôi chưa từng dùng vắc xin của bất cứ tập đoàn nào!"
Tiêu Nhi nhẹ nhàng giải thích: “Đây là tập đoàn ban đầu của tôi, và tôi tin rằng mọi người đều biết rõ điều đó. Lô vắc xin cúm trước đó đã bị thao túng, gây ra tác dụng phụ vô cùng nghiêm trọng cho một số lượng lớn người tiêm chủng. Cho đến nay tôi đã không tìm thấy một số tác nhân gây ra chuyện này, có phải là do các người không?” "Không, không phải. Chắc chắn không phải chúng tôi.” Bạch Bách Hợp quả quyết xua tay phủ nhận, kiên quyết nói: “Cô chủ, cậu chủ, chúng tôi chỉ nhằm vào nhà họ Hoắc với mục đích là đưa cậu chủ về nhà. Chúng tôi sẽ không làm bất cứ điều gì gây ảnh hưởng tới người vô tội. "Đúng, đúng!” Hồng Nhung đáp lại một tiếng: "Cho dù có thật sự hạ độc chúng tôi cũng chỉ nhằm vào cha mẹ nuôi của cậu chủ. Ngay cả những người còn lại của Hoặc gia cũng không hại, huống chi lại đi hại những người không liên quan, chúng tôi không làm những điều đó.
Hoắc Kiến Phong nhìn Tiêu Nhi nhún nhún vai: “Xem ra chuyện này anh không giúp được em rồi."
Anh ấy đang nói “em" chứ không phải "bọn em", đủ để thể hiện rằng anh đã thay đổi và đồng ý để Tiêu Nhi đi tới tập đoàn TN.
Lục Thiên Bảo âm thầm giậm chân.
Đôi mắt của Tiêu Nhi ảnh lên tia cảm kích ấm áp, vừa định cất lời, thì Hồng Nhung lại lên tiếng: "Cậu chủ, ai nói cậu không thể giúp? Cậu có thể giúp, cậu có thể sai tôi đi.”
Cô ta vỗ ngực, quyết tâm cam đoạn tình nguyện: “Tôi cũng nghiên cứu rất nhiều vắc xin, có thể giúp nghĩ ra một cách t
Hoắc Kiến Phong lạnh lùng tiếc nhìn cô ta: “Vừa rồi cô đã gây phiền phức như thế nào, còn muốn làm cho mọi chuyện càng tệ hơn à?”
/813
|