Tiêu Nhi đứng ở cửa sổ, nhìn xem đoàn người ra khỏi lâu đài cổ rồi mới quay đầu nói với Lucy: "Con cũng mang mẹ đi ra xem một chút vườn hoa đi."
Lucy kỳ thực đã tỉnh dậy, chỉ là cô đang phân tích thu thập số liệu, cho nên không có nói chen vào.
Bây giờ, nghe được mệnh lệnh của Tiêu Nhi, cô mới mở mắt ra, giải quyết việc chung nói: "Xin lỗi mẹ. Anh trai đã ra lệnh nói xem chừng cho mẹ nghỉ ngơi."
Tiêu Nhi chớp mắt mấy cái, cười yếu ớt: "Mẹ đang buồn phiền trong lòng, đi ra ngoài xem vườn hoa cỏ, hít thở không khí mát mẻ chẳng lẽ không tính là nghỉ ngơi sao?"
Lucy ngơ ngẩn. Ánh mắt của cô lòng vòng, rõ ràng cảm thấy có chỗ nào không đúng, nhưng lại không nghĩ ra được, cuối cùng quay người mở cửa cho Tiêu Nhi.
Lúc chạng vạng tối, ánh chiều tà
Tiêu Nhi xếp bằng trên nệm minh tưởng yoga ở sân thượng, trong đầu như điện ảnh chiếu ra hoàn cảnh lâu đài và thực vật hoa có. "Cốc cốc".
Tiếng đập cửa và thanh âm Lan cô cô nhẹ nhàng thoải mái vang lên: "Cô Tiểu có ở đây không?" "Có đây." Tiêu Nhi mở mắt ra, nâng cầm lên hướng về Lucy.
Lucy lập tức đưa khăn mặt cho Tiêu Nhi, xoay người đi cho mở cửa cho Lan cô cô.
Lan cô cô vào cửa, nhìn thấy Tiêu Nhi đang mặc đồ thể thao trên người và tấm đệm yoga trên mặt đất chưa cất lại, nụ cười có mấy phần xin lỗi nói: "Xin lỗi cô Tiêu, đã quấy rầy cô tập luyện.
Tiêu Nhi thờ ở khoát khoát tay: "Không sao, hoàn toàn không có việc gì. Chẳng qua là tôi cảm thấy không khí ở đây rất tốt, làm mấy hơi thở mà thôi. Cô có tìm tôi có chuyện gì không?" "Có chứ." Từ trước đến nay Lan cô có tính cách ngay thẳng, làm việc hừng hực, trực tiếp đưa bảo cáo trong tay cho Tiêu Nhi: "Kết quả xét nghiệm máu của bà cụ đã ra, tôi cố ý lấy tới cho cô xem một chút."
Tiêu Nhi lập tức nghiêm túc lại, cẩn thận lật xem báo cáo: "Là PT09 sao?" "Đúng vậy." Thanh âm Lan cô có có hơi chút chần chờ: "Cậu Lục đưa tôi ba loại thành phần dược vật tham chiếu, toàn bộ đều có ở bên trong máu, hơn nữa hàm lượng còn không thấp."
Cô vừa dứt lời, Tiêu Nhi liên thấy trên báo cáo có chỗ đánh dấu bằng bút đỏ là ba thành phần dược vật cùng với con số: "Vậy bước kế tiếp cô định làm như thế nào?" "Tra lai lịch của ba loại dược vật này." Lan cô cô ngừng một chút rồi nói tiếp: "Đây là cậu Lục đề nghị, cũng là ý của tôi. Bà cụ đã hôn mê, trước mặt manh mối chúng ta nắm giữ hết sức có hạn, chỉ có thể tận lực đào sâu."
Tiêu Nhi gật gật đầu, đem báo cáo đưa lại cô ta "Ba loại thành phần dược liệu chứa không nhiều, căn cứ vào kinh nghiệm của tôi, xác suất sử dụng cùng lúc rất nhỏ. Chúng ta chỉ cần tìm được người nào trong thời gian ngắn sử dụng cùng lúc hoặc mang theo ba loại thành phần dược liệu này, có thể thu hẹp lại không ít phạm vi điều tra " "Đúng nha, tôi cũng nghĩ như vậy." Lan cô cô vui mừng gật đầu: "Quả nhiên vẫn là nên nói chuyện với người học y, bậy bây giờ tôi lập tức đi thăm dò. Cô Tiêu, nếu như cô đang rảnh thì làm phiền cô đi qua kiểm tra cho bà cụ một chút." "Không có vấn đề gì. Cho dù cô không nói thì lát nữa tôi cũng dự định đi qua nhìn một chút." Tiêu Nhi đang muốn cử động, cúi đầu nhìn thấy toàn thân mình đây mô hội, không khỏi cười ngượng ngùng: "Lan cô cô, cô đi làm việc trước đi, tôi rửa mặt xong liền đi qua." "Được, khổ cực cho cô." Lan cô cô khách khi chào cô rồi mới quay người rời đi.
Tầng năm của lâu đài, trong phòng ngủ bà chủ.
Bên cạnh giường, Phương Thảo tận tình khuyên giải Hoắc Kiến
Phong: "Thiếu chủ, xin ngài tin tưởng tôi, để ngài tiếp nhận ngôi vua là ý tứ của bà chủ. Bây giờ các tộc khác đang nhìn chăm chăm, ngài coi như không vì mình cân nhắc thì cũng phải suy nghĩ vì người nhà họ Phí một chút!"
Hoắc Kiến Phong đứng thẳng tập tại cuối giường, nhìn xem bà cụ đang nằm yên ổn trên giường, không nói một lời.
Phương Thảo liên tiếp thở dài, đang muốn mở miệng tiếp, chợt nghe tiếng gõ cửa nhè nhẹ ngoài cửa truyền tới.
Cô thở dài, đi trước mở cửa. "Chào cô, tôi là Tiêu Nhi, Lan cô cô gọi tôi tới cho kiểm tra một chút cho bà cụ."
Nhìn thấy Phương Thảo, Tiêu Nhi lập tức tự giới thiệu bản thân, nói thẳng vấn đề.
Trên mặt Phương Thảo lập tức nở ra nụ cười, cô mời Tiêu Nhi và Lucy đi vào: "Nhanh, mời vào bên trong!"
Nhìn thấy sắc mặt Hoắc Kiến Phong u sầu, Tiêu Nhi giật giật môi, cuối cùng không nói nên lời, chỉ là nhàn nhạt gật đầu liền bắt đầu bắt mạch cho bà cụ.
Không tới mấy giây, cô liền nhíu lại lông mày.
Hoắc Kiến Phong và Phương Thảo nhìn vậy, sắc mặt cũng ngưng trọng lên, nhưng bọn họ không có mở miệng quấy rầy.
Tiêu Nhi từ phải đến trái, lại từ trái đến phải, nhiều lần xác nhận hai bên rồi mới cẩn thận từng li từng tí dịch tay bà cụ trở lại trong chăn, trầm giọng nói: "Tình huống không tốt lắm, mạch đập của bà chủ chậm hơn yếu hơn nhiều so với lúc bắt mạch lần trước, hơn nữa còn hết sức đứt quãng. Chỉ sợ là bởi vì hậu quả của việc nằm lâu và dược vật nên xuất hiện hiện tượng tắc nghẽn, khí huyết ở trê "Thế, thế làm sao bây giờ?" Phương Thảo xoa xoa tay, mặt mũi tràn đầy lo lắng: "Tôi, tôi nâng bà chủ đứng lên vận động một chút hay là tôi nên gọi những người khác tới châm cứu đây?"
Tiêu Nhi suy nghĩ một chút rồi lắc đầu: "Không cần, để tôi trước tiền chậm mấy kim cho bà cụ thử xem sao."
Đám người Lan cô cô vừa mới tìm được manh mối, nếu như lúc này lại gọi bọn họ trở về, sợ rằng sẽ trở thành cơ hội người núp trong bóng tối lợi dụng. Mỗi một phút giây tìm kiếm hung thủ cũng đều rất quan trọng, có thể không cắt đứt thì tuyệt đối không cắt đứt.
Phương Thảo không biết suy nghĩ trong lòng Tiêu Nhi, chỉ biết lo âu đứng ở một bên, trơ mắt nhìn xem cô ta lấy ra mấy ngân châm lớn nhỏ khác biệt, sáng chói lấp lánh, từng cây đâm vào trong huyệt vị của bà chủ. "Thiếu chủ, cái này thật sự được không vậy?" Phương Thảo hết sức kiềm chế, vẫn là không nhịn được nhỏ giọng hỏi Hoắc Kiến Phong.
Lucy kỳ thực đã tỉnh dậy, chỉ là cô đang phân tích thu thập số liệu, cho nên không có nói chen vào.
Bây giờ, nghe được mệnh lệnh của Tiêu Nhi, cô mới mở mắt ra, giải quyết việc chung nói: "Xin lỗi mẹ. Anh trai đã ra lệnh nói xem chừng cho mẹ nghỉ ngơi."
Tiêu Nhi chớp mắt mấy cái, cười yếu ớt: "Mẹ đang buồn phiền trong lòng, đi ra ngoài xem vườn hoa cỏ, hít thở không khí mát mẻ chẳng lẽ không tính là nghỉ ngơi sao?"
Lucy ngơ ngẩn. Ánh mắt của cô lòng vòng, rõ ràng cảm thấy có chỗ nào không đúng, nhưng lại không nghĩ ra được, cuối cùng quay người mở cửa cho Tiêu Nhi.
Lúc chạng vạng tối, ánh chiều tà
Tiêu Nhi xếp bằng trên nệm minh tưởng yoga ở sân thượng, trong đầu như điện ảnh chiếu ra hoàn cảnh lâu đài và thực vật hoa có. "Cốc cốc".
Tiếng đập cửa và thanh âm Lan cô cô nhẹ nhàng thoải mái vang lên: "Cô Tiểu có ở đây không?" "Có đây." Tiêu Nhi mở mắt ra, nâng cầm lên hướng về Lucy.
Lucy lập tức đưa khăn mặt cho Tiêu Nhi, xoay người đi cho mở cửa cho Lan cô cô.
Lan cô cô vào cửa, nhìn thấy Tiêu Nhi đang mặc đồ thể thao trên người và tấm đệm yoga trên mặt đất chưa cất lại, nụ cười có mấy phần xin lỗi nói: "Xin lỗi cô Tiêu, đã quấy rầy cô tập luyện.
Tiêu Nhi thờ ở khoát khoát tay: "Không sao, hoàn toàn không có việc gì. Chẳng qua là tôi cảm thấy không khí ở đây rất tốt, làm mấy hơi thở mà thôi. Cô có tìm tôi có chuyện gì không?" "Có chứ." Từ trước đến nay Lan cô có tính cách ngay thẳng, làm việc hừng hực, trực tiếp đưa bảo cáo trong tay cho Tiêu Nhi: "Kết quả xét nghiệm máu của bà cụ đã ra, tôi cố ý lấy tới cho cô xem một chút."
Tiêu Nhi lập tức nghiêm túc lại, cẩn thận lật xem báo cáo: "Là PT09 sao?" "Đúng vậy." Thanh âm Lan cô có có hơi chút chần chờ: "Cậu Lục đưa tôi ba loại thành phần dược vật tham chiếu, toàn bộ đều có ở bên trong máu, hơn nữa hàm lượng còn không thấp."
Cô vừa dứt lời, Tiêu Nhi liên thấy trên báo cáo có chỗ đánh dấu bằng bút đỏ là ba thành phần dược vật cùng với con số: "Vậy bước kế tiếp cô định làm như thế nào?" "Tra lai lịch của ba loại dược vật này." Lan cô cô ngừng một chút rồi nói tiếp: "Đây là cậu Lục đề nghị, cũng là ý của tôi. Bà cụ đã hôn mê, trước mặt manh mối chúng ta nắm giữ hết sức có hạn, chỉ có thể tận lực đào sâu."
Tiêu Nhi gật gật đầu, đem báo cáo đưa lại cô ta "Ba loại thành phần dược liệu chứa không nhiều, căn cứ vào kinh nghiệm của tôi, xác suất sử dụng cùng lúc rất nhỏ. Chúng ta chỉ cần tìm được người nào trong thời gian ngắn sử dụng cùng lúc hoặc mang theo ba loại thành phần dược liệu này, có thể thu hẹp lại không ít phạm vi điều tra " "Đúng nha, tôi cũng nghĩ như vậy." Lan cô cô vui mừng gật đầu: "Quả nhiên vẫn là nên nói chuyện với người học y, bậy bây giờ tôi lập tức đi thăm dò. Cô Tiêu, nếu như cô đang rảnh thì làm phiền cô đi qua kiểm tra cho bà cụ một chút." "Không có vấn đề gì. Cho dù cô không nói thì lát nữa tôi cũng dự định đi qua nhìn một chút." Tiêu Nhi đang muốn cử động, cúi đầu nhìn thấy toàn thân mình đây mô hội, không khỏi cười ngượng ngùng: "Lan cô cô, cô đi làm việc trước đi, tôi rửa mặt xong liền đi qua." "Được, khổ cực cho cô." Lan cô cô khách khi chào cô rồi mới quay người rời đi.
Tầng năm của lâu đài, trong phòng ngủ bà chủ.
Bên cạnh giường, Phương Thảo tận tình khuyên giải Hoắc Kiến
Phong: "Thiếu chủ, xin ngài tin tưởng tôi, để ngài tiếp nhận ngôi vua là ý tứ của bà chủ. Bây giờ các tộc khác đang nhìn chăm chăm, ngài coi như không vì mình cân nhắc thì cũng phải suy nghĩ vì người nhà họ Phí một chút!"
Hoắc Kiến Phong đứng thẳng tập tại cuối giường, nhìn xem bà cụ đang nằm yên ổn trên giường, không nói một lời.
Phương Thảo liên tiếp thở dài, đang muốn mở miệng tiếp, chợt nghe tiếng gõ cửa nhè nhẹ ngoài cửa truyền tới.
Cô thở dài, đi trước mở cửa. "Chào cô, tôi là Tiêu Nhi, Lan cô cô gọi tôi tới cho kiểm tra một chút cho bà cụ."
Nhìn thấy Phương Thảo, Tiêu Nhi lập tức tự giới thiệu bản thân, nói thẳng vấn đề.
Trên mặt Phương Thảo lập tức nở ra nụ cười, cô mời Tiêu Nhi và Lucy đi vào: "Nhanh, mời vào bên trong!"
Nhìn thấy sắc mặt Hoắc Kiến Phong u sầu, Tiêu Nhi giật giật môi, cuối cùng không nói nên lời, chỉ là nhàn nhạt gật đầu liền bắt đầu bắt mạch cho bà cụ.
Không tới mấy giây, cô liền nhíu lại lông mày.
Hoắc Kiến Phong và Phương Thảo nhìn vậy, sắc mặt cũng ngưng trọng lên, nhưng bọn họ không có mở miệng quấy rầy.
Tiêu Nhi từ phải đến trái, lại từ trái đến phải, nhiều lần xác nhận hai bên rồi mới cẩn thận từng li từng tí dịch tay bà cụ trở lại trong chăn, trầm giọng nói: "Tình huống không tốt lắm, mạch đập của bà chủ chậm hơn yếu hơn nhiều so với lúc bắt mạch lần trước, hơn nữa còn hết sức đứt quãng. Chỉ sợ là bởi vì hậu quả của việc nằm lâu và dược vật nên xuất hiện hiện tượng tắc nghẽn, khí huyết ở trê "Thế, thế làm sao bây giờ?" Phương Thảo xoa xoa tay, mặt mũi tràn đầy lo lắng: "Tôi, tôi nâng bà chủ đứng lên vận động một chút hay là tôi nên gọi những người khác tới châm cứu đây?"
Tiêu Nhi suy nghĩ một chút rồi lắc đầu: "Không cần, để tôi trước tiền chậm mấy kim cho bà cụ thử xem sao."
Đám người Lan cô cô vừa mới tìm được manh mối, nếu như lúc này lại gọi bọn họ trở về, sợ rằng sẽ trở thành cơ hội người núp trong bóng tối lợi dụng. Mỗi một phút giây tìm kiếm hung thủ cũng đều rất quan trọng, có thể không cắt đứt thì tuyệt đối không cắt đứt.
Phương Thảo không biết suy nghĩ trong lòng Tiêu Nhi, chỉ biết lo âu đứng ở một bên, trơ mắt nhìn xem cô ta lấy ra mấy ngân châm lớn nhỏ khác biệt, sáng chói lấp lánh, từng cây đâm vào trong huyệt vị của bà chủ. "Thiếu chủ, cái này thật sự được không vậy?" Phương Thảo hết sức kiềm chế, vẫn là không nhịn được nhỏ giọng hỏi Hoắc Kiến Phong.
/813
|