"Thuốc cấm, cô ta làm sao dám làm vậy chứ! Thứ này ở trong tộc đã được nghiêm cấm bằng sắc lệnh." Lan Tô Tuyền tức giận tới mức đỏ cả mặt: "Khó trách vừa rồi tôi hỏi thế nào thì cô ta cũng không chịu nói."
Hồng Nhung ngượng ngùng nhếch mép nói: "Bởi vậy, loại sự tình này nếu như không phải không có cách nào khác thì ai dám nói trước mặt Lan cô cô nha! Chúng tôi, chúng tôi cũng là vì cứu mạng cô ta. Bằng không thì chỉ là cái hiềm nghi hạ độc bà chủ này thôi cũng đã đủ để các tộc nhổ nước bọt chết đuổi cô ta rồi."
Bạch Bách Hợp sợ hãi, nói bổ sung thêm: "Cô cô cũng biết, thân thể của mẹ Dương Liễu cũng không tốt lắm, hơn nữa bà ta rất thích giữ thể diện khi xã giao, nên phương diện dùng tiền...Cô cô nể tình cô ta lần đầu vi phạm mà tha cho cô ta có được không?" "Đương nhiên không được." Lan Tô Tuyền từ chối rất quyết liệt: "Cho tới bây giờ, mẹ cô ta đi lấy thuốc chữa bệnh ở trong kho chung của Phấn trại, có lúc nào mà thiếu không? Bà ta tiêu tiền như nước cũng là vấn đề của bản thân bà ta. Không nói bà ta còn lĩnh thuốc ở trong kho chung của Phấn Trại, rồi tự chế thành phẩm mà lại buôn bán riêng, hơn nữa bà ta còn làm thành cấm được thì làm sao tôi có thể tha thứ bà ta?"
Bạch Bách Hợp luống cuống chân tay, vành mắt đỏ hồng lên.
Cô mặc dù không thích Dương Liễu, nhưng dù sao cũng là người của gia tộc mình, hơn nữa mẹ cô cũng quan hệ rất tốt với mẹ cô ta, cô thực sự không muốn nhìn thấy mẹ cô và dì đau lòng.
Hồng Nhung cần cắn môi, liếm láp khuôn mặt kéo bên cánh tay của
Lan Tô Tuyền mà làm nũng: "Cô cô, cô có tốt của tôi, lần này chị Dương Liễu thực sự là sai hoàn toàn.
Nhưng mà chuyện quan trọng trước mắt là tìm hung thủ hạ độc bà chủ rồi tìm thuốc giải độc mà, có phải hay không cô cô? Không thì cô cô trước tiên thả chị Dương Liễu ra, còn chuyện thuốc cấm thì về sau chúng ta từ từ tính toán có được hay không, cô cô tốt, cô cô xinh đẹp?"
Lan Tô Tuyền giơ tay chọc chọc cái trán của Hồng Nhung, bất đắc dĩ lại cưng chịu nói: "Được rồi được rồi, coi như tôi sợ hai người. Trước tiên tôi có thể thả ra cô ta nhưng mà cô ta chỉ có thể ở trong phòng, trong khoảng thời gian này cũng không được đi đâu hết." "Vâng... Hồng Nhung gật đầu như giã tỏi nói: "Cảm ơn cô cô, tôi biết cô cô là người tốt nhất trên đời."
Bạch Bách Hợp nhếch môi, khom người cúi thật sâu về phía của Lan Tô Tuyền: "Cảm ơn cô cô, cảm ơn."
Lan Tô Tuyền trừng mắt nhìn hai người: "Đi mau đi. Đi theo thiếu chủ cho thật tốt, hết lòng mà làm việc cho bà chủ." "Tuân mệnh!"
Hồng Nhung nghịch ngợm nhảy mắt mấy cái, lôi kéo tay của Bạch Bách Hợp liền chạy.
Màn đêm buông xuống.
Sau bữa cơm chiều, đám người tụ tập lại ở gian phòng của Hoắc
Kiến Phong và Tiêu Nhi, riêng phần mình cẩn thận thông báo kết quả điều tra.
Lucy đứng sau lưng Vân Thiên, trước tiên mở miệng: "Hôm nay tôi gần như đã quét nhìn hết tất cả mọi người trong lâu đài này rồi, nhưng mà cũng không có tìm được người nào phù hợp với thân ảnh tối hôm qua." "Ngay cả một người gần giống cũng không có sao?" Lục Thiên Bảo không tin.
Lucy nghiêm túc nói: "Tôi không có dùng mắt thường như các người để nhìn, mà mắt của tôi có số liệu phân tích đàng hoàng, tuyệt đối chính xác. "Cô hung ác cái gì, không phải là tôi chỉ hỏi một chút thôi sao?" Lục Thiên Bảo liếc mắt.
Lucy chán ghét nói: "Người làm khoa học nghiên cứu không thể không cẩn thận, tôi nghi ngờ ngài có thể thu hồi lại được vốn hay không. "Cô..." Lục Thiên Bảo tức giận. . Truyện Hot
Mắt thấy bầu không khí giương cung bạt kiếm, Hoắc Kiến Phong ho nhẹ hai tiếng, thản nhiên nói: "Hôm nay tôi mô phỏng lại một mã lệnh gần vào hệ thống theo dõi của bọn họ cũng không thấy có người nào có số liệu tương tự với bóng người kia. Tất cả giám sát của lâu đài cổ trong khoảng thời gian này, vận hành và hình ảnh đều vô cùng bình thường, không có bất cứ người nào, chuyện nào khả nghi cả."
Cho nên tại phương diện công nghệ cao này là hoàn toàn không có tiến triển gì.
Tầm mắt của mọi người không hẹn mà cùng rơi vào trên người Tiêu Nhi.
Tiêu Nhi dựa vào ghế sô pha mềm mại, mệt mỏi hơi nhăn chút chân mày: "Hôm nay tôi và mấy bác sĩ tốt nhất trong lâu đài cổ đều một mực canh giữ ở bên cạnh bà cụ, mỗi lần bắt mạch đều có thể cảm giác được mạch đập của bà chủ càng ngày càng suy yếu hơn. Mặc dù khác biệt rất nhỏ bé nhưng những ngày tiếp theo tim bà cụ cũng đập chậm chừng mấy nhịp. Hơn nữa càng về sau thân thể bà cụ càng suy yếu với tốc độ càng nhanh. Tôi dùng ngân châm cũng chỉ có thể kéo dài một chút, nếu như lại tìm không ra thuốc giải độc, sợ rằng bà cụ cũng không chống đỡ được bao lâu nữa." "Tình huống này chẳng phải là giống như đúc tình huống của bác gái sao, lại là một cái đường chết?" Lục Thiên Bảo kêu to, toàn thân tế liệt ngã xuống trên ghế salon: "Ông trời ơi, ông đây là muốn ép tôi đổi nghề sao?"
Đám người trao đổi ánh mắt lẫn nhau, trên mặt đều xuất hiện vẻ nặng nề mà lo nghĩ.
Tiêu Nhi ôm lấy cánh tay của Hoắc Kiến Phong, nhẹ nhàng chụp lên tay của anh: "Đừng lo lắng, sẽ có biện pháp thôi."
Anh mặc dù không nói gì nhưng mà cô nhìn ra được, đối với việc người nhà đã mất tích rồi lại nhận lại nhau, trong lòng của anh ẩn ẩn cũng có chút nhớ nhung.
Hoắc Kiến Phong khóe miệng ngoắc ngoắc, cố gắng nở ra nụ cười nhẹ nhõm, cầm bàn tay mềm của cô vào trong lòng bàn tay mình nói: "Anh không sao, làm hết sức mình rồi nghe ý trời vậy.
Lục Thiên Bảo nhìn bọn họ, anh ta lại là gào lên một tiếng: "Ông trời ạ, ông đây là đang ám chỉ tôi đổi nghề ăn thức ăn cho chó sao?"
Anh quay người lại nằm vào ghế sa lon, đang chuẩn bị như chó giả chết thì điện thoại lại bắt đầu rung rung lên. "Ting... Ting..."
Lục Thiên Bảo uể oải lấy ra điện thoại di động rồi ấn mở, là một tin nhắn.
Khi nhìn rõ nội dung tin ngắn, anh bỗng nhiên từ trên ghế salon đứng bật lên: "Được cứu rồi, được cứu rồi, trước tiên chúng ta có thể đi nghiên cứu chế tạo thuốc giải."
Đám người bị bộ dạng của anh ta dọa cho sợ hãi nhảy một cái.
Hồng Nhung ngượng ngùng nhếch mép nói: "Bởi vậy, loại sự tình này nếu như không phải không có cách nào khác thì ai dám nói trước mặt Lan cô cô nha! Chúng tôi, chúng tôi cũng là vì cứu mạng cô ta. Bằng không thì chỉ là cái hiềm nghi hạ độc bà chủ này thôi cũng đã đủ để các tộc nhổ nước bọt chết đuổi cô ta rồi."
Bạch Bách Hợp sợ hãi, nói bổ sung thêm: "Cô cô cũng biết, thân thể của mẹ Dương Liễu cũng không tốt lắm, hơn nữa bà ta rất thích giữ thể diện khi xã giao, nên phương diện dùng tiền...Cô cô nể tình cô ta lần đầu vi phạm mà tha cho cô ta có được không?" "Đương nhiên không được." Lan Tô Tuyền từ chối rất quyết liệt: "Cho tới bây giờ, mẹ cô ta đi lấy thuốc chữa bệnh ở trong kho chung của Phấn trại, có lúc nào mà thiếu không? Bà ta tiêu tiền như nước cũng là vấn đề của bản thân bà ta. Không nói bà ta còn lĩnh thuốc ở trong kho chung của Phấn Trại, rồi tự chế thành phẩm mà lại buôn bán riêng, hơn nữa bà ta còn làm thành cấm được thì làm sao tôi có thể tha thứ bà ta?"
Bạch Bách Hợp luống cuống chân tay, vành mắt đỏ hồng lên.
Cô mặc dù không thích Dương Liễu, nhưng dù sao cũng là người của gia tộc mình, hơn nữa mẹ cô cũng quan hệ rất tốt với mẹ cô ta, cô thực sự không muốn nhìn thấy mẹ cô và dì đau lòng.
Hồng Nhung cần cắn môi, liếm láp khuôn mặt kéo bên cánh tay của
Lan Tô Tuyền mà làm nũng: "Cô cô, cô có tốt của tôi, lần này chị Dương Liễu thực sự là sai hoàn toàn.
Nhưng mà chuyện quan trọng trước mắt là tìm hung thủ hạ độc bà chủ rồi tìm thuốc giải độc mà, có phải hay không cô cô? Không thì cô cô trước tiên thả chị Dương Liễu ra, còn chuyện thuốc cấm thì về sau chúng ta từ từ tính toán có được hay không, cô cô tốt, cô cô xinh đẹp?"
Lan Tô Tuyền giơ tay chọc chọc cái trán của Hồng Nhung, bất đắc dĩ lại cưng chịu nói: "Được rồi được rồi, coi như tôi sợ hai người. Trước tiên tôi có thể thả ra cô ta nhưng mà cô ta chỉ có thể ở trong phòng, trong khoảng thời gian này cũng không được đi đâu hết." "Vâng... Hồng Nhung gật đầu như giã tỏi nói: "Cảm ơn cô cô, tôi biết cô cô là người tốt nhất trên đời."
Bạch Bách Hợp nhếch môi, khom người cúi thật sâu về phía của Lan Tô Tuyền: "Cảm ơn cô cô, cảm ơn."
Lan Tô Tuyền trừng mắt nhìn hai người: "Đi mau đi. Đi theo thiếu chủ cho thật tốt, hết lòng mà làm việc cho bà chủ." "Tuân mệnh!"
Hồng Nhung nghịch ngợm nhảy mắt mấy cái, lôi kéo tay của Bạch Bách Hợp liền chạy.
Màn đêm buông xuống.
Sau bữa cơm chiều, đám người tụ tập lại ở gian phòng của Hoắc
Kiến Phong và Tiêu Nhi, riêng phần mình cẩn thận thông báo kết quả điều tra.
Lucy đứng sau lưng Vân Thiên, trước tiên mở miệng: "Hôm nay tôi gần như đã quét nhìn hết tất cả mọi người trong lâu đài này rồi, nhưng mà cũng không có tìm được người nào phù hợp với thân ảnh tối hôm qua." "Ngay cả một người gần giống cũng không có sao?" Lục Thiên Bảo không tin.
Lucy nghiêm túc nói: "Tôi không có dùng mắt thường như các người để nhìn, mà mắt của tôi có số liệu phân tích đàng hoàng, tuyệt đối chính xác. "Cô hung ác cái gì, không phải là tôi chỉ hỏi một chút thôi sao?" Lục Thiên Bảo liếc mắt.
Lucy chán ghét nói: "Người làm khoa học nghiên cứu không thể không cẩn thận, tôi nghi ngờ ngài có thể thu hồi lại được vốn hay không. "Cô..." Lục Thiên Bảo tức giận. . Truyện Hot
Mắt thấy bầu không khí giương cung bạt kiếm, Hoắc Kiến Phong ho nhẹ hai tiếng, thản nhiên nói: "Hôm nay tôi mô phỏng lại một mã lệnh gần vào hệ thống theo dõi của bọn họ cũng không thấy có người nào có số liệu tương tự với bóng người kia. Tất cả giám sát của lâu đài cổ trong khoảng thời gian này, vận hành và hình ảnh đều vô cùng bình thường, không có bất cứ người nào, chuyện nào khả nghi cả."
Cho nên tại phương diện công nghệ cao này là hoàn toàn không có tiến triển gì.
Tầm mắt của mọi người không hẹn mà cùng rơi vào trên người Tiêu Nhi.
Tiêu Nhi dựa vào ghế sô pha mềm mại, mệt mỏi hơi nhăn chút chân mày: "Hôm nay tôi và mấy bác sĩ tốt nhất trong lâu đài cổ đều một mực canh giữ ở bên cạnh bà cụ, mỗi lần bắt mạch đều có thể cảm giác được mạch đập của bà chủ càng ngày càng suy yếu hơn. Mặc dù khác biệt rất nhỏ bé nhưng những ngày tiếp theo tim bà cụ cũng đập chậm chừng mấy nhịp. Hơn nữa càng về sau thân thể bà cụ càng suy yếu với tốc độ càng nhanh. Tôi dùng ngân châm cũng chỉ có thể kéo dài một chút, nếu như lại tìm không ra thuốc giải độc, sợ rằng bà cụ cũng không chống đỡ được bao lâu nữa." "Tình huống này chẳng phải là giống như đúc tình huống của bác gái sao, lại là một cái đường chết?" Lục Thiên Bảo kêu to, toàn thân tế liệt ngã xuống trên ghế salon: "Ông trời ơi, ông đây là muốn ép tôi đổi nghề sao?"
Đám người trao đổi ánh mắt lẫn nhau, trên mặt đều xuất hiện vẻ nặng nề mà lo nghĩ.
Tiêu Nhi ôm lấy cánh tay của Hoắc Kiến Phong, nhẹ nhàng chụp lên tay của anh: "Đừng lo lắng, sẽ có biện pháp thôi."
Anh mặc dù không nói gì nhưng mà cô nhìn ra được, đối với việc người nhà đã mất tích rồi lại nhận lại nhau, trong lòng của anh ẩn ẩn cũng có chút nhớ nhung.
Hoắc Kiến Phong khóe miệng ngoắc ngoắc, cố gắng nở ra nụ cười nhẹ nhõm, cầm bàn tay mềm của cô vào trong lòng bàn tay mình nói: "Anh không sao, làm hết sức mình rồi nghe ý trời vậy.
Lục Thiên Bảo nhìn bọn họ, anh ta lại là gào lên một tiếng: "Ông trời ạ, ông đây là đang ám chỉ tôi đổi nghề ăn thức ăn cho chó sao?"
Anh quay người lại nằm vào ghế sa lon, đang chuẩn bị như chó giả chết thì điện thoại lại bắt đầu rung rung lên. "Ting... Ting..."
Lục Thiên Bảo uể oải lấy ra điện thoại di động rồi ấn mở, là một tin nhắn.
Khi nhìn rõ nội dung tin ngắn, anh bỗng nhiên từ trên ghế salon đứng bật lên: "Được cứu rồi, được cứu rồi, trước tiên chúng ta có thể đi nghiên cứu chế tạo thuốc giải."
Đám người bị bộ dạng của anh ta dọa cho sợ hãi nhảy một cái.
/813
|