Hàng lông mày của Tiêu Nhi khẽ nhíu lại.
Vốn dĩ cô cứ tưởng rằng, lẽ ra ông chủ của STAR phải là người trẻ tuổi có dã tâm vô cùng lớn, hoặc là một lão già đang dần già đi. Nếu không thì sao có thể có suy nghĩ cấp bách về loại thuốc trường sinh bất lão như vậy được?
Nhưng nhìn dáng vẻ của người này thì giống như một người chỉ vừa mới tới độ tuổi trung niên, sức khỏe nhìn cũng có vẻ yếu hơn so với độ tuổi một chút.
Ông ta có một đế quốc y dược khổng lồ, bên cạnh ông ta cũng tập hợp nhiều người tài giỏi, vậy tại sao lại không khám và chữa bệnh? Nói cách khác chính là tại sao lại không chữa hết bệnh?
Tất cả các bác sĩ mới tới đều nhìn nhau, trong mắt họ đều gần như là có chung một sự nghi ngờ.
Tống Anh Hoa không hề để bụng, trên mặt vẫn luôn giữ một nụ cười nhạt và ôn hòa, giống như đã nhìn thấu hồng trần từ lâu và tập mãi thành thói quen vậy.
Trợ lý của ông ta ở bên cạnh bước lên phía trước, kéo chiếc ghế ở vị trí chủ trì giúp ông ta, đợi đến lúc Tống Anh Hoa ngồi xuống thì lại giới thiệu giúp ông ta thêm lần nữa.
Mọi người cùng khách khí nâng ly lên, ngay lập tức có người nịnh bợ nói: “Nghe danh tổng giám đốc Tổng đã lâu, nay vừa gặp mặt đã thấy quả nhiên là ôn hòa nho nhã, cùng với đó là vầng hào quang của vua khiến người khác phải khuất phục!”
Tống Anh Hoa nâng lỵ, gật đầu hỏi thăm: “Mọi người đều là tinh anh trong giới y dược đến từ các nước khác nhau, nên không cần phải khách sáo quá đâu. Đối với tôi, với công ty của tôi thì hoàn thành dự án thật tốt chính là sự giúp đỡ lớn nhất rồi. Tôi cũng không biết mọi người thích ăn gì nên chúng tôi đã chuẩn bị một số món ngon của các nước, mọi người cứ tự nhiên.
Nơi khỏe mắt và lông mày của ông ta rõ ràng hiện lên ý cười, nhưng lại khiến người khác có cảm giác tách biệt với mọi người một cách khó hiểu, khiến cho mọi người hoàn toàn không nhìn ra được tâm trạng của ông ta.
Biểu cảm của tên nịnh bợ kia có hơi ngượng ngùng, những người khác thấy tình hình như vậy cũng không dám mở miệng nói bậy nữa, ai nấy cũng đều cầm bộ dụng cụ ăn uống quen thuộc bắt đầu ăn uống.
Những món đang được đặt trước mặt Tiêu Nhi đều là những món ngon của nước Z, hơn nữa hầu hết đều là món đặc sản của vùng Xuyên Thục. Rõ ràng những lời của Tổng Anh Hoa chỉ là lời nói xã giao mà thôi. Họ không những tìm hiểu mà còn hao tổn tâm tư vào việc sắp xếp vị trí nữa.
Quả nhiên người có thể đạt tới vị trí đứng đầu của STAR thì trình độ đối nhân xử thế và sự tỉ mỉ kỹ càng không phải chỉ hai chữ “ông chủ" đơn giản là có thể diễn tả được.
Cô lạnh lùng nhếch môi, cầm lấy đôi đũa ăn ngổn nghiến đã hết sức.
Không có gì là không thể giải quyết bằng một bữa ăn ngon được, nếu có thì cũng chỉ có thể là không đủ ngon mà thôi.
Đến lúc mọi người ở bữa tiệc đã nửa say nửa tỉnh rồi thì tâm trạng của mọi người cũng dần dần thả lỏng hơn rồi.
Tống Anh Hoa ăn rất ít, hầu hết thời gian ông ta đều đong đưa ly rượu vang, ánh mắt nhìn và đánh giả mọi người trên bàn cũng không hề có ý xúc phạm hay khó hiểu nào.
Lúc nhìn đến Tiêu Nhi, ánh mắt của ông ta dừng lại trên tay mấy người đang cầm đũa, cuối cùng trên gương mặt tươi cười như điều khắc của ông ta cũng hiện lên tâm trạng sinh động: “Các anh chính là bác sĩ đến từ nước Z đúng không?”
Mấy người trước mặt Tiêu Nhi là những bác sĩ ở gần người chủ trì Tống Anh Hoa hơn đều dừng động tác đang làm lại và kính cẩn nói: “Đúng vậy, tổng giám đốc Tổng
Tống Anh Hoa hất cằm hết sức khiêm tốn và nhã nhặn: "Không sao, các anh cứ ăn đi. Tôi cũng được xem như là người của nước Z, nên lúc thấy các anh thì thấy vô cùng thân mật một tí ấy mà.”
Lúc nói lời này, ánh mắt của ông ta không nhanh không chậm quét qua mặt của từng người, lúc nhìn thấy Tiêu Nhi thì hơi sững sờ: “Cô này là?” Tiêu Nhi vẫn còn đang vùi đầu nghiêm túc ăn canh cá, nên không hề để ý đến lời nói của Tống Anh Hoa là đang nói mình.
Lâm Tương thấy vậy nên vội kéo tay áo của Tiêu Nhi, đồng thời cũng cười xòa nói: “Sếp, đây là cô Tiêu Nhi, là người trẻ tuổi nhất trong nhóm bác sĩ chúng tôi. Cô ấy là một trong những người sáng lập nên tập đoàn TN, có năng lực và thực lực vượt qua cả những người trẻ tuổi."
Sau khi nghe xong, mọi người đều nhất loại nhìn về phía Tiêu Nhi.
Tiêu Nhi không thể không bỏ miếng thịt cá vừa trắng vừa ngon trên đôi đũa xuống, ngẩng đầu lên nở nụ cười mỉm hết sức lễ phép và tao nhã: “Chào tổng giám đốc Tổng chào mọi người, tôi là Tiêu Nhi. So với các tiền bối thì những gì tôi có cũng chỉ là ưu thế của những người trẻ tuổi mà thôi.”
Ánh mắt của cô chỉ nhìn lướt qua gương mặt của Tổng Anh Hoa một chút rồi lướt qua thôi.
Nhưng Tống Anh Hoa nhìn vào ánh mắt của cô thì lại không dứt ra được. Gương mặt đẹp đã không trang điểm son phấn, không vẽ lông mày, không son môi, quan trọng hơn nữa là đôi mắt trong veo ấy, vừa nhìn qua là biết đôi mắt ấy có thể chiếu sáng khắp mọi nơi tối tăm trên thế gian này.
Tay đang cầm ly rượu của Tổng Anh Hoa bất giác siết chặt, trong giọng nói cũng không khỏi tăng thêm mấy phần khẩn thiết: “Cô Tiêu, cô bao nhiêu tuổi rồi? Trong nhà còn có người thân nào nữa không?”
Tiêu Nhi hơi sững người, nhưng nhìn toàn cảnh xung quanh thì cô vẫn khách sáo nói: “Ngót nghét 3 người. Mẹ tôi mất từ khi tôi còn nhỏ rồi, tôi lớn lên cùng với ông ngoại và bà ngoại. Bây giờ thì đang sống với chồng và một đứa con trai 5 tuổi.
Ý cười trên mặt Tống Anh Hoa đông cứng lại, đáy mắt thoáng qua sự thất vọng rõ ràng: “Không ngờ cô Tiêu còn trẻ như vậy mà đã kết hôn sinh con rồi.”
Mọi người cũng vô cùng ngạc nhiên, ai ai cũng nói phụ họa theo. “Đúng vậy đó, cô Tiêu vẫn còn trẻ như vậy, sự nghiệp lại thành công, hơn nữa con trai cũng đã có thể đi mua nước tương được rồi.” “Không phải vậy sao, quả thật là người vô cùng thành đạt trong cuộc sống!” “Ha, ha ha.” Tiêu Nhi khách sao cười, đang định tiếp tục ăn cá thì phát hiện ra có một ánh mắt vẫn luôn khóa chặt trên mặt mình.
Cô khẽ nhíu mày không dễ gì nhìn ra được, trong lòng thấy sai sai: Nhìn cái gì mà nhìn, có gì đẹp đâu mà nhìn, không biết cá nguội rồi thì sẽ ăn không ngon à?
Tiêu Nhi không vui ngẩng đầu lên, đột nhiên bắt gặp đôi mắt sâu thẳm của Tổng Anh Hoa, không khỏi sững người: “Tổng giám đốc Tống, ông nhìn tôi vậy làm gì? Chẳng lẽ tôi có gì không ổn sao?"
Cô vô thức sờ sờ má mình, trong lòng tự nhủ: Chẳng lẽ là do mình ăn để dầu dính lên mặt sao? “Ồ, không có gì, không có gì.” Tống Anh Hoa nhận ra thái độ thất lễ của mình nên hơi thu lại tâm trạng của mình: “Chỉ là tôi hơi ngạc nhiên chút thôi. Bất kể là về cử chỉ và lời nói hay là ngũ quan thì cô Tiêu cũng rất giống với một người bạn cũ của tôi.”
Nếu đổi lại là một người trẻ tuổi nào đó nói với cô những lời này, Tiêu Nhi chắc chắn sẽ nghi ngờ rằng đây là mảnh khỏe để bắt chuyện. Nhưng người này là Tống Anh Hoa, tuổi tác, thân phận và sự từng trải của ông ta đều không đến mức khiến ông ta phải dùng mảnh khỏe vụng về này.
Cô nhàn nhạt cong môi: “Vừa nãy tổng giám đốc Tổng cũng đã nói vừa nhìn thấy người của nước Z thì thấy vô cùng thân thiết rồi mà. Tướng mạo này của tôi ở nước Z cũng chỉ là một gương mặt đại chúng, hay phải chạm mặt với người khác thôi.” “Không, không phải là giống bình thường đâu mà là cực kì giống." Tống Anh Hoa nhấn mạnh nói ngay lập tức.
Tựa như sợ Tiêu Nhi không tin, ông ta lấy một chiếc ví tiền trong túi ra ngay lập tức rồi nghiêng người qua đưa cho trợ lý.
Trợ lý hiểu ý, hai tay cầm lấy ví tiền, cẩn thận từng li từng tí đưa đến trước mặt Tiêu Nhi rồi mở ra cho cô xem.
Vốn dĩ cô cứ tưởng rằng, lẽ ra ông chủ của STAR phải là người trẻ tuổi có dã tâm vô cùng lớn, hoặc là một lão già đang dần già đi. Nếu không thì sao có thể có suy nghĩ cấp bách về loại thuốc trường sinh bất lão như vậy được?
Nhưng nhìn dáng vẻ của người này thì giống như một người chỉ vừa mới tới độ tuổi trung niên, sức khỏe nhìn cũng có vẻ yếu hơn so với độ tuổi một chút.
Ông ta có một đế quốc y dược khổng lồ, bên cạnh ông ta cũng tập hợp nhiều người tài giỏi, vậy tại sao lại không khám và chữa bệnh? Nói cách khác chính là tại sao lại không chữa hết bệnh?
Tất cả các bác sĩ mới tới đều nhìn nhau, trong mắt họ đều gần như là có chung một sự nghi ngờ.
Tống Anh Hoa không hề để bụng, trên mặt vẫn luôn giữ một nụ cười nhạt và ôn hòa, giống như đã nhìn thấu hồng trần từ lâu và tập mãi thành thói quen vậy.
Trợ lý của ông ta ở bên cạnh bước lên phía trước, kéo chiếc ghế ở vị trí chủ trì giúp ông ta, đợi đến lúc Tống Anh Hoa ngồi xuống thì lại giới thiệu giúp ông ta thêm lần nữa.
Mọi người cùng khách khí nâng ly lên, ngay lập tức có người nịnh bợ nói: “Nghe danh tổng giám đốc Tổng đã lâu, nay vừa gặp mặt đã thấy quả nhiên là ôn hòa nho nhã, cùng với đó là vầng hào quang của vua khiến người khác phải khuất phục!”
Tống Anh Hoa nâng lỵ, gật đầu hỏi thăm: “Mọi người đều là tinh anh trong giới y dược đến từ các nước khác nhau, nên không cần phải khách sáo quá đâu. Đối với tôi, với công ty của tôi thì hoàn thành dự án thật tốt chính là sự giúp đỡ lớn nhất rồi. Tôi cũng không biết mọi người thích ăn gì nên chúng tôi đã chuẩn bị một số món ngon của các nước, mọi người cứ tự nhiên.
Nơi khỏe mắt và lông mày của ông ta rõ ràng hiện lên ý cười, nhưng lại khiến người khác có cảm giác tách biệt với mọi người một cách khó hiểu, khiến cho mọi người hoàn toàn không nhìn ra được tâm trạng của ông ta.
Biểu cảm của tên nịnh bợ kia có hơi ngượng ngùng, những người khác thấy tình hình như vậy cũng không dám mở miệng nói bậy nữa, ai nấy cũng đều cầm bộ dụng cụ ăn uống quen thuộc bắt đầu ăn uống.
Những món đang được đặt trước mặt Tiêu Nhi đều là những món ngon của nước Z, hơn nữa hầu hết đều là món đặc sản của vùng Xuyên Thục. Rõ ràng những lời của Tổng Anh Hoa chỉ là lời nói xã giao mà thôi. Họ không những tìm hiểu mà còn hao tổn tâm tư vào việc sắp xếp vị trí nữa.
Quả nhiên người có thể đạt tới vị trí đứng đầu của STAR thì trình độ đối nhân xử thế và sự tỉ mỉ kỹ càng không phải chỉ hai chữ “ông chủ" đơn giản là có thể diễn tả được.
Cô lạnh lùng nhếch môi, cầm lấy đôi đũa ăn ngổn nghiến đã hết sức.
Không có gì là không thể giải quyết bằng một bữa ăn ngon được, nếu có thì cũng chỉ có thể là không đủ ngon mà thôi.
Đến lúc mọi người ở bữa tiệc đã nửa say nửa tỉnh rồi thì tâm trạng của mọi người cũng dần dần thả lỏng hơn rồi.
Tống Anh Hoa ăn rất ít, hầu hết thời gian ông ta đều đong đưa ly rượu vang, ánh mắt nhìn và đánh giả mọi người trên bàn cũng không hề có ý xúc phạm hay khó hiểu nào.
Lúc nhìn đến Tiêu Nhi, ánh mắt của ông ta dừng lại trên tay mấy người đang cầm đũa, cuối cùng trên gương mặt tươi cười như điều khắc của ông ta cũng hiện lên tâm trạng sinh động: “Các anh chính là bác sĩ đến từ nước Z đúng không?”
Mấy người trước mặt Tiêu Nhi là những bác sĩ ở gần người chủ trì Tống Anh Hoa hơn đều dừng động tác đang làm lại và kính cẩn nói: “Đúng vậy, tổng giám đốc Tổng
Tống Anh Hoa hất cằm hết sức khiêm tốn và nhã nhặn: "Không sao, các anh cứ ăn đi. Tôi cũng được xem như là người của nước Z, nên lúc thấy các anh thì thấy vô cùng thân mật một tí ấy mà.”
Lúc nói lời này, ánh mắt của ông ta không nhanh không chậm quét qua mặt của từng người, lúc nhìn thấy Tiêu Nhi thì hơi sững sờ: “Cô này là?” Tiêu Nhi vẫn còn đang vùi đầu nghiêm túc ăn canh cá, nên không hề để ý đến lời nói của Tống Anh Hoa là đang nói mình.
Lâm Tương thấy vậy nên vội kéo tay áo của Tiêu Nhi, đồng thời cũng cười xòa nói: “Sếp, đây là cô Tiêu Nhi, là người trẻ tuổi nhất trong nhóm bác sĩ chúng tôi. Cô ấy là một trong những người sáng lập nên tập đoàn TN, có năng lực và thực lực vượt qua cả những người trẻ tuổi."
Sau khi nghe xong, mọi người đều nhất loại nhìn về phía Tiêu Nhi.
Tiêu Nhi không thể không bỏ miếng thịt cá vừa trắng vừa ngon trên đôi đũa xuống, ngẩng đầu lên nở nụ cười mỉm hết sức lễ phép và tao nhã: “Chào tổng giám đốc Tổng chào mọi người, tôi là Tiêu Nhi. So với các tiền bối thì những gì tôi có cũng chỉ là ưu thế của những người trẻ tuổi mà thôi.”
Ánh mắt của cô chỉ nhìn lướt qua gương mặt của Tổng Anh Hoa một chút rồi lướt qua thôi.
Nhưng Tống Anh Hoa nhìn vào ánh mắt của cô thì lại không dứt ra được. Gương mặt đẹp đã không trang điểm son phấn, không vẽ lông mày, không son môi, quan trọng hơn nữa là đôi mắt trong veo ấy, vừa nhìn qua là biết đôi mắt ấy có thể chiếu sáng khắp mọi nơi tối tăm trên thế gian này.
Tay đang cầm ly rượu của Tổng Anh Hoa bất giác siết chặt, trong giọng nói cũng không khỏi tăng thêm mấy phần khẩn thiết: “Cô Tiêu, cô bao nhiêu tuổi rồi? Trong nhà còn có người thân nào nữa không?”
Tiêu Nhi hơi sững người, nhưng nhìn toàn cảnh xung quanh thì cô vẫn khách sáo nói: “Ngót nghét 3 người. Mẹ tôi mất từ khi tôi còn nhỏ rồi, tôi lớn lên cùng với ông ngoại và bà ngoại. Bây giờ thì đang sống với chồng và một đứa con trai 5 tuổi.
Ý cười trên mặt Tống Anh Hoa đông cứng lại, đáy mắt thoáng qua sự thất vọng rõ ràng: “Không ngờ cô Tiêu còn trẻ như vậy mà đã kết hôn sinh con rồi.”
Mọi người cũng vô cùng ngạc nhiên, ai ai cũng nói phụ họa theo. “Đúng vậy đó, cô Tiêu vẫn còn trẻ như vậy, sự nghiệp lại thành công, hơn nữa con trai cũng đã có thể đi mua nước tương được rồi.” “Không phải vậy sao, quả thật là người vô cùng thành đạt trong cuộc sống!” “Ha, ha ha.” Tiêu Nhi khách sao cười, đang định tiếp tục ăn cá thì phát hiện ra có một ánh mắt vẫn luôn khóa chặt trên mặt mình.
Cô khẽ nhíu mày không dễ gì nhìn ra được, trong lòng thấy sai sai: Nhìn cái gì mà nhìn, có gì đẹp đâu mà nhìn, không biết cá nguội rồi thì sẽ ăn không ngon à?
Tiêu Nhi không vui ngẩng đầu lên, đột nhiên bắt gặp đôi mắt sâu thẳm của Tổng Anh Hoa, không khỏi sững người: “Tổng giám đốc Tống, ông nhìn tôi vậy làm gì? Chẳng lẽ tôi có gì không ổn sao?"
Cô vô thức sờ sờ má mình, trong lòng tự nhủ: Chẳng lẽ là do mình ăn để dầu dính lên mặt sao? “Ồ, không có gì, không có gì.” Tống Anh Hoa nhận ra thái độ thất lễ của mình nên hơi thu lại tâm trạng của mình: “Chỉ là tôi hơi ngạc nhiên chút thôi. Bất kể là về cử chỉ và lời nói hay là ngũ quan thì cô Tiêu cũng rất giống với một người bạn cũ của tôi.”
Nếu đổi lại là một người trẻ tuổi nào đó nói với cô những lời này, Tiêu Nhi chắc chắn sẽ nghi ngờ rằng đây là mảnh khỏe để bắt chuyện. Nhưng người này là Tống Anh Hoa, tuổi tác, thân phận và sự từng trải của ông ta đều không đến mức khiến ông ta phải dùng mảnh khỏe vụng về này.
Cô nhàn nhạt cong môi: “Vừa nãy tổng giám đốc Tổng cũng đã nói vừa nhìn thấy người của nước Z thì thấy vô cùng thân thiết rồi mà. Tướng mạo này của tôi ở nước Z cũng chỉ là một gương mặt đại chúng, hay phải chạm mặt với người khác thôi.” “Không, không phải là giống bình thường đâu mà là cực kì giống." Tống Anh Hoa nhấn mạnh nói ngay lập tức.
Tựa như sợ Tiêu Nhi không tin, ông ta lấy một chiếc ví tiền trong túi ra ngay lập tức rồi nghiêng người qua đưa cho trợ lý.
Trợ lý hiểu ý, hai tay cầm lấy ví tiền, cẩn thận từng li từng tí đưa đến trước mặt Tiêu Nhi rồi mở ra cho cô xem.
/813
|