Quả nhiên, chờ đến khi mọi người vừa rời đi, Tổng Anh Hoa liền bảo mọi người lui hết ra ngoài, cười cười nhìn bọn họ: "Nhìn thấy vợ chồng các con yêu thương nhau như vậy, con cái cũng ngoan ngoãn như vậy, ta cũng đã yên tâm. Tiêu Nhi, con cũng biết, sức khỏe ta không tốt, cần phải nghỉ dưỡng, nếu như lại tiếp tục quản lý STAR e rằng bệnh tình sẽ càng trở nặng hơn. Hôm qua ta vừa xem qua tài liệu chi tiết về con và Kiến Phong, các con đều là những đứa trẻ ưu tú nhất, tự tin có năng lực lại xứng đôi, ta rất vui mừng. Ta đơn độc một mình đã nửa đời người, chỉ có một đứa con gái là Tiêu Nhi, cho nên ta muốn để lại tập đoàn STAR cho các con, có được không?"
Tiêu Nhi cau mày, nhìn qua Hoắc Kiến Phong. Hoắc Kiến Phong đặt bát đũa xuống, nhàn nhạt nói: "Bác trai, bác có lời gì muốn nói, đừng ngại cứ nói thẳng"
Một câu trúng đích.
Vẻ mặt của Tổng Anh Hoa hơi ngượng ngập, giọng điệu cố gắng uyển chuyển hết mức có thể: "Tiêu Nhi là con gái duy nhất của ta, ta hy vọng con có thể nhìn mặt mũi của nó, mà tách khỏi Phấn Trại. “Ông đang mượn danh nghĩa của tôi để làm khó anh ấy hay sao?" Tiêu Nhi đặt đũa xuống, vỗ nhẹ lên bàn, trong ánh mắt nhìn về phía Tống Anh Hoa lại nhiều thêm mấy phần hời hợt: "Ông quá lỗ mãng rồi."
Sắc mặc Tống Anh Hoa đông cứng lại, nhưng không hề từ bỏ, nhìn thẳng vào Hoắc Kiến Phong: "STAR của chúng tôi là tập đoàn dược phẩm lớn nhất trên toàn thế giới, có tài sản hơn nghìn tỷ. Chỉ cần con đồng ý yêu cầu của ta, tất cả những thứ này đều là của con và Tiêu Nhi."
Hoắc Kiến Phong lạnh lùng cong môi, ánh mắt bình tĩnh và thương hại: "Bác trai, nếu như bác nghiêm túc tìm hiểu kĩ quá khứ của tôi và Tiêu Nhi, thì nên biết rằng chúng tôi đã phải trải qua trăm cay nghìn đẳng mới có thể đi đến ngày hôm nay. Đối với chúng tôi mà nói, người một nhà bình an khỏe mạnh ở bên nhau, mới là chuyện quan trọng nhất trên thế giới này. Những thứ vật ngoài thân kia, chúng tôi sớm đã không còn hứng thú nữa."
Ánh mắt Tiêu Nhi lóe lên, trong lòng trào dâng một cảm giác ấm áp. Cô không dẫn nổi lòng đưa tay ra, đan chặt mười ngón tay của Hoắc Kiến
Phóng: "Đúng vậy, chỉ cần người một nhà có thể bình an, khỏe mạnh ở bên nhau, là đủ rồi."
Tống Anh Hoa khó hiểu nhìn bọn họ: "Nhưng STAR là nỗ lực không ngừng nghỉ qua từng thế hệ của nhà họ Tống chúng ta, là minh chứng trên con đường tìm kiếm mẹ con của ta, lẽ nào các con nhẫn tâm nhìn nó bị phá hủy trong nay mai sao?" “Làm sao có thể phá hủy được chứ?” Tiêu Nhi nghiêng đầu nghiêm túc nhìn ông ấy: “Nếu như ông cảm thấy mệt mỏi, có thể thuê người quản lý chuyên nghiệp, hoặc là ông có thể thành lập một nền tảng quản lý chuyên nghiệp. Chỉ cần ông đồng ý, thì sẽ có người sẵn sàng giúp ông xử lý chuyện công ty, và ông chỉ cần chữa bệnh cho tốt, hưởng thụ cuộc sống" "Con còn trẻ như vậy, lẽ nào không có lý tưởng? Không có tham vọng? Không muốn đứng trên đỉnh kim tự tháp ngắm nhìn thế giới?"
Tống Anh Hoa cau mày, không dám tin nhìn bọn họ, sau đó không kiềm được họ khẽ.
Đây là con gái thần tiên gì? Con rể thần tiên gì thế này? Đứng trước khối tài sản nghìn tỷ lại không hề bị cám dỗ chút nào?
Ông ta đã từng nhìn thấy rất nhiều người tham mê danh lợi, vì tiền bạc quyền lợi mà không từ thủ đoạn nào để leo lên.
Hoắc Kiến Phong cười nhạt, ánh mắt bình tĩnh, hờ hững: "Chúng tôi muốn cái gì thì đều có thể tự mình nỗ lực cố gắng giành lấy, tại sao phải ngồi đợi người khác tặng cho, bố thí? Bác trai, lòng tốt của bác chúng tôi xin nhận. Bác yên tâm, tôi sẽ không để cho Tiêu Nhi theo tôi trải qua những ngày tháng cơ cực nghèo rớt mồng tơi đâu, tôi có thể chăm sóc tốt cho cô ấy, chăm sóc tốt cho Vân Thiên."
Anh dịu dàng nhìn Tiêu Nhi, vừa vặn Tiêu Nhi cũng đang nhìn sang anh.
Bốn mắt nhìn nhau, không hẹn mà gặp, dường như ánh sáng của sự thỏa mãn và hạnh phúc đang dần dần tràn ra khắp căn phòng.
Những món ăn ngon thịnh soạn trên bàn, ngay lập tức bị lu mờ.
Vân Thiên đặt bát đũa xuống, chân nhỏ đạp một cái trượt xuống khỏi ghế, lễ phép gật đầu với ba người: "Con ăn xong rồi, mọi người cứ từ từ ăn."
Lucy vội vàng đuổi theo, khỏe môi bất giác mỉm cười. Ha ha, cái gì mà từ từ ăn chứ? Lời của chủ nhân rõ ràng đang nói: Hôm nay đã đến giờ ăn cơm chó rồi, tạm biệt
Tống Anh Hoa nặng nề thở dài: "Ý của các con chính là, cho dù ta tặng không tiền, các con cũng không cần?" "Nếu như cái giá phải trả là Kiến Phong phải tách khỏi Phấn Trại, thì chúng tôi thà rằng không cần. Giọng điệu bình tĩnh như có như không, nhưng thái độ lại kiên quyết không được xía vào.
Tiêu Nhi đưa tay về phía Hoắc Kiến Phong, khỏe môi mấp máy: "Em ăn cơm xong rồi, đưa anh ra ngoài đi dạo nhé?"
Hoắc Kiến Phong thoải mái nắm chặt mười ngón tay của cô, hai người khẽ gật đầu về phía Tống Anh Hoa, đứng dậy rời đi. Tống Anh Hoa che ngực ho khan, cười khổ lẩm bẩm nói: "Nghĩa Lan, không hổ là con gái của bà, tính cách thanh cao, không chịu khuất phục!
Haiz, nhưng gia tài bạc triệu này của tôi phải làm sao mới tốt đây?"
Buổi chiều, đình nghỉ mát ngoài vườn hoa.
Lucy hiện ra máy tính trên cánh tay, đưa bản đồ hiển thị cho Vân Thiên: "Chủ nhân, em đã dựa theo yêu cầu của anh mà vẽ xong bản đồ của hòn đảo rồi." “Tốt lắm” Vân Thiên thao tác trên chiếc máy vi tính trước mặt, đầu cũng không ngẩng lên dặn dò nói: "Gửi số liệu cho anh." "Chủ nhân, anh muốn làm gì?" Lucy vừa làm vừa tò mò hỏi: "Không phải anh muốn, giống như nổ tung hòn đảo huyền bí vậy, cũng làm nổ tung chỗ này chứ?"
Tống Anh Hoa chậm rãi bước tới, vừa nghe thấy những lời này, tim gan không khỏi run lên: "Cháu ngoan, cháu không thể nổ tung chỗ này đâu! Đây là tâm sức mấy đời của nhà họ Tống của ông đấy!"
Vân Thiên nhàn nhạt nhướng mày: "Ông nghĩ nhiều quá rồi. Cháu chỉ muốn dùng tốc độ nóng lên của toàn cầu hiện nay để tính toán xem hòn đảo này còn có thể tồn tại bao lâu."
Tay đang cầm cây gậy của Tổng Anh Hoa căng thẳng, hai mắt mở to, không khỏi cười phá lên: "Cháu ngoan, mặc dù cháu rất thông minh nhưng cháu chỉ mới năm tuổi mà thôi, cái này không phải khoa trương quá rồi sao?"
Vân Thiên không nói, ngón tay trắng nõn gõ như bay trên màn hình.
Rất nhanh, trên màn hình đã hiển thị kết quả tính toán. "Ba mươi năm. Dựa theo tốc độ nóng lên toàn cầu hiện nay, trong vòng ba mươi năm, nước biển sẽ tràn vào ngoài cửa của ông, kết cấu của hòn đảo sẽ thay đổi. Ông lo lắng cháu có phải là khoa trương quá rồi hay không, vẫn nên nghĩ cách sắp xếp căn cứ của mình thì hơn."
Vân Thiên đóng máy tính, đứng dậy chuẩn bị rời đi, Tổng Anh Hoa nhanh chóng túm lấy cậu bé: "Cháu ngoan, chúng ta nói chuyện một chút nhé?"
Tiêu Nhi cau mày, nhìn qua Hoắc Kiến Phong. Hoắc Kiến Phong đặt bát đũa xuống, nhàn nhạt nói: "Bác trai, bác có lời gì muốn nói, đừng ngại cứ nói thẳng"
Một câu trúng đích.
Vẻ mặt của Tổng Anh Hoa hơi ngượng ngập, giọng điệu cố gắng uyển chuyển hết mức có thể: "Tiêu Nhi là con gái duy nhất của ta, ta hy vọng con có thể nhìn mặt mũi của nó, mà tách khỏi Phấn Trại. “Ông đang mượn danh nghĩa của tôi để làm khó anh ấy hay sao?" Tiêu Nhi đặt đũa xuống, vỗ nhẹ lên bàn, trong ánh mắt nhìn về phía Tống Anh Hoa lại nhiều thêm mấy phần hời hợt: "Ông quá lỗ mãng rồi."
Sắc mặc Tống Anh Hoa đông cứng lại, nhưng không hề từ bỏ, nhìn thẳng vào Hoắc Kiến Phong: "STAR của chúng tôi là tập đoàn dược phẩm lớn nhất trên toàn thế giới, có tài sản hơn nghìn tỷ. Chỉ cần con đồng ý yêu cầu của ta, tất cả những thứ này đều là của con và Tiêu Nhi."
Hoắc Kiến Phong lạnh lùng cong môi, ánh mắt bình tĩnh và thương hại: "Bác trai, nếu như bác nghiêm túc tìm hiểu kĩ quá khứ của tôi và Tiêu Nhi, thì nên biết rằng chúng tôi đã phải trải qua trăm cay nghìn đẳng mới có thể đi đến ngày hôm nay. Đối với chúng tôi mà nói, người một nhà bình an khỏe mạnh ở bên nhau, mới là chuyện quan trọng nhất trên thế giới này. Những thứ vật ngoài thân kia, chúng tôi sớm đã không còn hứng thú nữa."
Ánh mắt Tiêu Nhi lóe lên, trong lòng trào dâng một cảm giác ấm áp. Cô không dẫn nổi lòng đưa tay ra, đan chặt mười ngón tay của Hoắc Kiến
Phóng: "Đúng vậy, chỉ cần người một nhà có thể bình an, khỏe mạnh ở bên nhau, là đủ rồi."
Tống Anh Hoa khó hiểu nhìn bọn họ: "Nhưng STAR là nỗ lực không ngừng nghỉ qua từng thế hệ của nhà họ Tống chúng ta, là minh chứng trên con đường tìm kiếm mẹ con của ta, lẽ nào các con nhẫn tâm nhìn nó bị phá hủy trong nay mai sao?" “Làm sao có thể phá hủy được chứ?” Tiêu Nhi nghiêng đầu nghiêm túc nhìn ông ấy: “Nếu như ông cảm thấy mệt mỏi, có thể thuê người quản lý chuyên nghiệp, hoặc là ông có thể thành lập một nền tảng quản lý chuyên nghiệp. Chỉ cần ông đồng ý, thì sẽ có người sẵn sàng giúp ông xử lý chuyện công ty, và ông chỉ cần chữa bệnh cho tốt, hưởng thụ cuộc sống" "Con còn trẻ như vậy, lẽ nào không có lý tưởng? Không có tham vọng? Không muốn đứng trên đỉnh kim tự tháp ngắm nhìn thế giới?"
Tống Anh Hoa cau mày, không dám tin nhìn bọn họ, sau đó không kiềm được họ khẽ.
Đây là con gái thần tiên gì? Con rể thần tiên gì thế này? Đứng trước khối tài sản nghìn tỷ lại không hề bị cám dỗ chút nào?
Ông ta đã từng nhìn thấy rất nhiều người tham mê danh lợi, vì tiền bạc quyền lợi mà không từ thủ đoạn nào để leo lên.
Hoắc Kiến Phong cười nhạt, ánh mắt bình tĩnh, hờ hững: "Chúng tôi muốn cái gì thì đều có thể tự mình nỗ lực cố gắng giành lấy, tại sao phải ngồi đợi người khác tặng cho, bố thí? Bác trai, lòng tốt của bác chúng tôi xin nhận. Bác yên tâm, tôi sẽ không để cho Tiêu Nhi theo tôi trải qua những ngày tháng cơ cực nghèo rớt mồng tơi đâu, tôi có thể chăm sóc tốt cho cô ấy, chăm sóc tốt cho Vân Thiên."
Anh dịu dàng nhìn Tiêu Nhi, vừa vặn Tiêu Nhi cũng đang nhìn sang anh.
Bốn mắt nhìn nhau, không hẹn mà gặp, dường như ánh sáng của sự thỏa mãn và hạnh phúc đang dần dần tràn ra khắp căn phòng.
Những món ăn ngon thịnh soạn trên bàn, ngay lập tức bị lu mờ.
Vân Thiên đặt bát đũa xuống, chân nhỏ đạp một cái trượt xuống khỏi ghế, lễ phép gật đầu với ba người: "Con ăn xong rồi, mọi người cứ từ từ ăn."
Lucy vội vàng đuổi theo, khỏe môi bất giác mỉm cười. Ha ha, cái gì mà từ từ ăn chứ? Lời của chủ nhân rõ ràng đang nói: Hôm nay đã đến giờ ăn cơm chó rồi, tạm biệt
Tống Anh Hoa nặng nề thở dài: "Ý của các con chính là, cho dù ta tặng không tiền, các con cũng không cần?" "Nếu như cái giá phải trả là Kiến Phong phải tách khỏi Phấn Trại, thì chúng tôi thà rằng không cần. Giọng điệu bình tĩnh như có như không, nhưng thái độ lại kiên quyết không được xía vào.
Tiêu Nhi đưa tay về phía Hoắc Kiến Phong, khỏe môi mấp máy: "Em ăn cơm xong rồi, đưa anh ra ngoài đi dạo nhé?"
Hoắc Kiến Phong thoải mái nắm chặt mười ngón tay của cô, hai người khẽ gật đầu về phía Tống Anh Hoa, đứng dậy rời đi. Tống Anh Hoa che ngực ho khan, cười khổ lẩm bẩm nói: "Nghĩa Lan, không hổ là con gái của bà, tính cách thanh cao, không chịu khuất phục!
Haiz, nhưng gia tài bạc triệu này của tôi phải làm sao mới tốt đây?"
Buổi chiều, đình nghỉ mát ngoài vườn hoa.
Lucy hiện ra máy tính trên cánh tay, đưa bản đồ hiển thị cho Vân Thiên: "Chủ nhân, em đã dựa theo yêu cầu của anh mà vẽ xong bản đồ của hòn đảo rồi." “Tốt lắm” Vân Thiên thao tác trên chiếc máy vi tính trước mặt, đầu cũng không ngẩng lên dặn dò nói: "Gửi số liệu cho anh." "Chủ nhân, anh muốn làm gì?" Lucy vừa làm vừa tò mò hỏi: "Không phải anh muốn, giống như nổ tung hòn đảo huyền bí vậy, cũng làm nổ tung chỗ này chứ?"
Tống Anh Hoa chậm rãi bước tới, vừa nghe thấy những lời này, tim gan không khỏi run lên: "Cháu ngoan, cháu không thể nổ tung chỗ này đâu! Đây là tâm sức mấy đời của nhà họ Tống của ông đấy!"
Vân Thiên nhàn nhạt nhướng mày: "Ông nghĩ nhiều quá rồi. Cháu chỉ muốn dùng tốc độ nóng lên của toàn cầu hiện nay để tính toán xem hòn đảo này còn có thể tồn tại bao lâu."
Tay đang cầm cây gậy của Tổng Anh Hoa căng thẳng, hai mắt mở to, không khỏi cười phá lên: "Cháu ngoan, mặc dù cháu rất thông minh nhưng cháu chỉ mới năm tuổi mà thôi, cái này không phải khoa trương quá rồi sao?"
Vân Thiên không nói, ngón tay trắng nõn gõ như bay trên màn hình.
Rất nhanh, trên màn hình đã hiển thị kết quả tính toán. "Ba mươi năm. Dựa theo tốc độ nóng lên toàn cầu hiện nay, trong vòng ba mươi năm, nước biển sẽ tràn vào ngoài cửa của ông, kết cấu của hòn đảo sẽ thay đổi. Ông lo lắng cháu có phải là khoa trương quá rồi hay không, vẫn nên nghĩ cách sắp xếp căn cứ của mình thì hơn."
Vân Thiên đóng máy tính, đứng dậy chuẩn bị rời đi, Tổng Anh Hoa nhanh chóng túm lấy cậu bé: "Cháu ngoan, chúng ta nói chuyện một chút nhé?"
/813
|