Nụ cười trên gương mặt Dương Liễu cứng ngắt. Lan Tôi Tuyền và những người khác thì lại phì cười. Ngay cả Hoắc Kiến Phong vẫn luôn im lặng ngồi trên ghế sô pha đơn cũng đã nhếch môi.
Hồng Nhung làm mặt quỷ để khiêu khích Dương Liễu và đổ thêm dầu vào lửa. “Muốn chơi đùa với bà cụ của chúng tôi, cô còn non lám!"
Dương Liễu đỏ mặt, tức giận nói: “Tôi không có, tôi chỉ quan tâm đến Phấn Trại, quan tâm đến mọi người. “Ồ, vậy lẽ nào tôi hiểu nhầm cô rồi ư?” Hồng Nhung cười khẩy: "Vậy có cần tôi xin lỗi cô không!” “Cô dám xin lỗi thì tôi dám nhận!” “Tôi khinh, cô nằm mơ đi!"
Nhìn dáng vẻ chưa đến ba tuổi của hai người khiến mọi người lắc đầu bất lực.
Đúng lúc bọn họ sắp cấu xé nhau thì rốt cuộc ở ngoài cửa phát lên tiếng bước chân "lộc cộc”. “Chắc chắn là bà chủ trở lại. Lan Tô Tuyền đứng dậy và lập tức mở cửa ra.
Tuy nhiên, ở ngoài cửa Lục Thiên Bảo đang định gõ cửa. Anh ấy ngẩng đầu lên đối diện với gương mặt sắc sảo, đôi mắt lanh lợi của Lan Tô Tuyền.
Hai người cùng giật mình khi ánh mắt chạm nhau và rồi mỗi người nhanh chóng di dời tầm mắt.
Lan Tô Tuyền nhìn về phía Tiêu Nhi và ra hiệu mời vào: “Bà cu đợi đã lâu rồi.
Tiêu Nhi gật đầu, ánh mắt lướt qua đôi tại đỏ bừng của cô ta, khỏe mỗi hơi cong lên. Tiêu Nhi vừa bước vào thì bà cụ đứng dậy, vung tay lên: "Được rồi, mọi người ra ngoài hết đi! Ta đến thăm cháu trai với châu dâu của ta, không liên quan gì đến mọi người cả" Mọi người sững sờ một lúc nhưng cũng không dám hỏi nhiều, nổi đuôi nhau lui ra khỏi phòng.
Đợi đến khi cửa phòng được đóng lại hoàn toàn thì bà cụ mới gọi Tiêu Nhi ngồi xuống, nghiêm túc nói: “Các cháu, bà có lỗi với các cháu! Bà e rằng chuyện hợp tác sẽ khiến các cháu thất vọng.
Tiêu Nhi và Hoắc Kinh Phong nhìn nhau nhưng đều không có biểu hiện quá ngạc nhiên. "Các gia tộc khác không đồng ý, phải không?" Hoắc Kiến Phong lên tiếng, giọng điệu bình tĩnh.
Bà cụ gật đầu: "Phải, chế độ của Phần Trại chúng ta và STAR khác nhau thì dù thế nào cũng vẫn khác. Bọn họ có thể nghe theo lời một mình ông chủ nhưng chúng ta thì không thể. Tuy bây giờ nhà họ Phi chúng ta có tiếng nói và có cổ phần nhiều nhất nhưng vẫn còn ba gia tộc lớn khác và một số gia tộc nhỏ. Tỷ lệ cổ phần của bọn họ mà cộng lại sẽ vượt qua chúng ta. Ban đầu, bà định giao tất cả mọi thứ cho các cháu, như vậy các cháu làm việc cũng dễ dàng. Quyền lợi tương ứng càng lớn thì tất nhiên trách nhiqệm cũng sẽ càng lớn. Nhưng bây giờ có người đưa ra ý kiến phản đối, yêu cầu phải dân chủ, sau khi bàn bạc mới có thể quyết định tỷ lệ cổ phần của các cháu"
Hoặc Kiến Phong cười nhạt: "Nếu chỉ là vấn đề này thì bà cử việc yên tâm. Cháu không cần bất cứ cổ phần nào của Phần Trại, cháu có thể tham gia quản lý dự án hợp tác dưới hình thức bên thứ ba. Nhưng trong chuyện quản lý, cháu bắt buộc phải có tiếng nói tuyệt đối. “Vâng, cháu cũng vậy." Tiêu Nhi tiếp lời: "Cháu chỉ chịu trách nhiệm quản lý đội nghiên cứu, còn mọi người muốn chia các khoản lợi nhuận cổ phần khác như thế nào cũng được. Tuy nhiên, cháu cũng muốn có tiếng nói tuyệt đối trong việc sắp xếp các vấn đề thí nghiệm của cả dự án "
Bà cụ sững sờ, nhìn bọn họ với vẻ không dám tin: “Các cháu chắc chứ? Sao có thể không cho các cháu cổ phần được chứ? Các cháu dốc hết tâm huyết vì Phần Trại thì sao làm vậy được?"
Bà cụ tự cảm thấy không thể chấp nhận được nên bông nói năng lộn xộn. "Chuyện này có gì mà không thể?” Tiêu Nhi nhếch môi và cười thản nhiên: "Sự hợp tác của bọn châu thật sự là để thúc đẩy cho hai nhà vượt qua trở ngại và mở rộng quy mô. Nhưng kiếm tiền không phải là mục đích cuối cùng của bọn cháu. Bọn cháu sinh ra là bác sĩ thì phải nghiên cứu ra loại thuốc tốt hơn nữa để trị bệnh cứu người. Nếu cứ nghĩ đến việc kiếm tiền, chia chác thì hợp đồng này sẽ mất đi ý nghĩa của nó
Chính trực, có tâm như thế này thì không ai có thể từ chối đề nghị hợp tác như vậy.
Ngoài cửa, Dương Liêu trợn mắt khinh thường. "Hừ, nói thì hay lắm. Tôi không có tin đâu!” Hồng Nhung kề sát lỗ tại lên tường, lạnh lùng liếc cô ta: “Xí, ai thèm có tin đâu!” “Dù sao thì tôi cũng mặc kệ, phải có giấy trắng mực đen thì mới tỉnh!" Dương Liễu tức tối nói.
Lan Tô Tuyền khẽ cong môi, dựa vào lan can và nhìn đám người đang hận không thể ghé tai vào tường để nghe ngóng.
Nếu lúc nãy cô ta không nhìn nhầm thì vừa rồi khi bà cụ nói việc hợp tác có thể thất bại thì vẻ mặt của Dương Liễu và Hồng đều thất vọng, buồn bã.
Trong trận đấu, màn trình diễn tuyệt vời của Tiêu Nhi đủ để chinh phục tất cả mọi người ở đây.
Hồng Nhung làm mặt quỷ để khiêu khích Dương Liễu và đổ thêm dầu vào lửa. “Muốn chơi đùa với bà cụ của chúng tôi, cô còn non lám!"
Dương Liễu đỏ mặt, tức giận nói: “Tôi không có, tôi chỉ quan tâm đến Phấn Trại, quan tâm đến mọi người. “Ồ, vậy lẽ nào tôi hiểu nhầm cô rồi ư?” Hồng Nhung cười khẩy: "Vậy có cần tôi xin lỗi cô không!” “Cô dám xin lỗi thì tôi dám nhận!” “Tôi khinh, cô nằm mơ đi!"
Nhìn dáng vẻ chưa đến ba tuổi của hai người khiến mọi người lắc đầu bất lực.
Đúng lúc bọn họ sắp cấu xé nhau thì rốt cuộc ở ngoài cửa phát lên tiếng bước chân "lộc cộc”. “Chắc chắn là bà chủ trở lại. Lan Tô Tuyền đứng dậy và lập tức mở cửa ra.
Tuy nhiên, ở ngoài cửa Lục Thiên Bảo đang định gõ cửa. Anh ấy ngẩng đầu lên đối diện với gương mặt sắc sảo, đôi mắt lanh lợi của Lan Tô Tuyền.
Hai người cùng giật mình khi ánh mắt chạm nhau và rồi mỗi người nhanh chóng di dời tầm mắt.
Lan Tô Tuyền nhìn về phía Tiêu Nhi và ra hiệu mời vào: “Bà cu đợi đã lâu rồi.
Tiêu Nhi gật đầu, ánh mắt lướt qua đôi tại đỏ bừng của cô ta, khỏe mỗi hơi cong lên. Tiêu Nhi vừa bước vào thì bà cụ đứng dậy, vung tay lên: "Được rồi, mọi người ra ngoài hết đi! Ta đến thăm cháu trai với châu dâu của ta, không liên quan gì đến mọi người cả" Mọi người sững sờ một lúc nhưng cũng không dám hỏi nhiều, nổi đuôi nhau lui ra khỏi phòng.
Đợi đến khi cửa phòng được đóng lại hoàn toàn thì bà cụ mới gọi Tiêu Nhi ngồi xuống, nghiêm túc nói: “Các cháu, bà có lỗi với các cháu! Bà e rằng chuyện hợp tác sẽ khiến các cháu thất vọng.
Tiêu Nhi và Hoắc Kinh Phong nhìn nhau nhưng đều không có biểu hiện quá ngạc nhiên. "Các gia tộc khác không đồng ý, phải không?" Hoắc Kiến Phong lên tiếng, giọng điệu bình tĩnh.
Bà cụ gật đầu: "Phải, chế độ của Phần Trại chúng ta và STAR khác nhau thì dù thế nào cũng vẫn khác. Bọn họ có thể nghe theo lời một mình ông chủ nhưng chúng ta thì không thể. Tuy bây giờ nhà họ Phi chúng ta có tiếng nói và có cổ phần nhiều nhất nhưng vẫn còn ba gia tộc lớn khác và một số gia tộc nhỏ. Tỷ lệ cổ phần của bọn họ mà cộng lại sẽ vượt qua chúng ta. Ban đầu, bà định giao tất cả mọi thứ cho các cháu, như vậy các cháu làm việc cũng dễ dàng. Quyền lợi tương ứng càng lớn thì tất nhiên trách nhiqệm cũng sẽ càng lớn. Nhưng bây giờ có người đưa ra ý kiến phản đối, yêu cầu phải dân chủ, sau khi bàn bạc mới có thể quyết định tỷ lệ cổ phần của các cháu"
Hoặc Kiến Phong cười nhạt: "Nếu chỉ là vấn đề này thì bà cử việc yên tâm. Cháu không cần bất cứ cổ phần nào của Phần Trại, cháu có thể tham gia quản lý dự án hợp tác dưới hình thức bên thứ ba. Nhưng trong chuyện quản lý, cháu bắt buộc phải có tiếng nói tuyệt đối. “Vâng, cháu cũng vậy." Tiêu Nhi tiếp lời: "Cháu chỉ chịu trách nhiệm quản lý đội nghiên cứu, còn mọi người muốn chia các khoản lợi nhuận cổ phần khác như thế nào cũng được. Tuy nhiên, cháu cũng muốn có tiếng nói tuyệt đối trong việc sắp xếp các vấn đề thí nghiệm của cả dự án "
Bà cụ sững sờ, nhìn bọn họ với vẻ không dám tin: “Các cháu chắc chứ? Sao có thể không cho các cháu cổ phần được chứ? Các cháu dốc hết tâm huyết vì Phần Trại thì sao làm vậy được?"
Bà cụ tự cảm thấy không thể chấp nhận được nên bông nói năng lộn xộn. "Chuyện này có gì mà không thể?” Tiêu Nhi nhếch môi và cười thản nhiên: "Sự hợp tác của bọn châu thật sự là để thúc đẩy cho hai nhà vượt qua trở ngại và mở rộng quy mô. Nhưng kiếm tiền không phải là mục đích cuối cùng của bọn cháu. Bọn cháu sinh ra là bác sĩ thì phải nghiên cứu ra loại thuốc tốt hơn nữa để trị bệnh cứu người. Nếu cứ nghĩ đến việc kiếm tiền, chia chác thì hợp đồng này sẽ mất đi ý nghĩa của nó
Chính trực, có tâm như thế này thì không ai có thể từ chối đề nghị hợp tác như vậy.
Ngoài cửa, Dương Liêu trợn mắt khinh thường. "Hừ, nói thì hay lắm. Tôi không có tin đâu!” Hồng Nhung kề sát lỗ tại lên tường, lạnh lùng liếc cô ta: “Xí, ai thèm có tin đâu!” “Dù sao thì tôi cũng mặc kệ, phải có giấy trắng mực đen thì mới tỉnh!" Dương Liễu tức tối nói.
Lan Tô Tuyền khẽ cong môi, dựa vào lan can và nhìn đám người đang hận không thể ghé tai vào tường để nghe ngóng.
Nếu lúc nãy cô ta không nhìn nhầm thì vừa rồi khi bà cụ nói việc hợp tác có thể thất bại thì vẻ mặt của Dương Liễu và Hồng đều thất vọng, buồn bã.
Trong trận đấu, màn trình diễn tuyệt vời của Tiêu Nhi đủ để chinh phục tất cả mọi người ở đây.
/813
|