Cái gọi là “Sát” trên kiếm, đúng là thứ bám trên kiếm của Thu Hàn Nguyệt khi xưa hắn hành tẩu giang hồ giết người như rạ, sau này Thu Quan Vân phát hiện và có làm thêm phép, khiến nó trở thành vũ khí hắn có thể sai khiến những lúc cần thiết, đối phó với những thế lực bất thường tà ác thích kí sinh trên cơ thể người hút năng lượng. Lúc ấy, khi Thu Quan Vân nói cho hắn biết cách sử dụng, hắn còn trêu: “Từ nay về sau phải cẩn thận với máu ở ngón giữa tay trái ta rồi.” Thể chất hắn chí cương chí dương, thuộc loại mà các thế lực tà ác luôn muốn tránh cho xa, bao nhiêu năm nay chẳng có cơ hội dùng. Đúng ngày này, lại mang ra để đối phó với hai vị minh sai.
Nhìn hắn nói cười chế nhạo như thế, thực ra đó chỉ là biểu hiện bề ngoài mà thôi. Hắn tự biết bản thân mình người trần mắt thịt, dùng chút kĩ xảo được Quan Vân làm phép đối phó với thần sai của Minh giới, chẳng khác gì mang trứng chọi đá. Nhưng hắn chỉ có thể làm được thế mà thôi.
“Thu Hàn Nguyệt, thê tử của ngươi là do Diêm vương hạ lệnh bắt đi, ngươi lại dùng vũ lực đối đầu với bọn ta, tội chống đối này không nhỏ, đủ để ngươi sẽ phải chịu phạt trăm năm roi lửa nếu ngày nào đó ngươi xuống địa ngục, ngươi nghĩ xem có đáng không?”
Bạch y minh sai vẫn kiên trì dĩ hòa vi quý, vẫn hy vọng Thu Hàn Nguyệt hiểu ra hậu quả khôn lường nếu đối địch với minh sai, chủ động mà buông tay.
“Phí lời với tiểu tử không biết trời cao đất dày này làm gì? Đợi chúng ta thu phục xong đám ô hợp hỗn tạp kia, sẽ bắt luôn hồn của hắn giải về trình Diêm vương, đến khi ấy hắn có gào khóc kêu cha gọi mẹ, than ông vãn bà cũng vô ích!”
Hắc y minh sai vẫn cứng rắn, không chịu nhượng bộ.
Thu Hàn Nguyệt cười khẽ: “Tại hạ vô tình đắc tội với hai vị, bởi vì mệnh của thê tử chưa tận, tại hạ không muốn phải cách biệt âm dương với thê tử. Hai vị, nhân gian có câu nói, “Thà dỡ một ngôi miếu, chứ không phá hoại một cuộc hôn nhân,” với ý rằng phá vỡ hôn nhân của người khác sẽ bị trời phạt. Tại hạ thực sự không muốn hai vị vì chuyện này mà làm hỏng đạo hạnh tu dưỡng bao năm nay.” Trong lúc nói, lại nhỏ mấy giọt máu lên lưỡi kiếm, vung tay chém vào không khí, khiến hai vị minh sai phải né sang hai bên.
Thu Quan Vân từng nói, máu ở giữa ngón tay cái của phàm nhân, hoặc ít hoặc nhiều đều có khả năng xua hồn đuổi quỷ, hơn nữa, nếu là người chí cương chí dương thì hiệu quả còn tăng gấp bội. Hôm nay, hắn đã kiểm nghiệm được lời này, ngay đến hai vị đại quỷ sai dám xuất đầu lộ diện bắt hồn ngay thanh thiên bạch nhật thế này cũng không muốn bị dính máu hắn. Thu Quan Vân còn nói rằng, so với máu ở ngón giữa, thì còn thứ khác có hiệu quả hơn, là…
Thế là, khiến hắn nhớ ra.
Vết thương ở ngón tay giữa dùng răng cắn rất nông, ban đầu chỉ là muốn dùng vài giọt làm vật dẫn sát khí, nay thấy có hiệu quả với hai vị tôn giả, thì sao hắn không dùng với số lượng lớn? Vừa nghĩ thế, hắn vung kiếm lên cứa một đường sâu vào ngón giữa bàn tay trái, máu lập tức phun thành tia, hắn úp tay rồi hất tia máu về phía hai minh sai.
“… Bỉ ổi vô sỉ!” Hai minh sai lập tức nhảy giật lùi về phía sau tầm mười thước, hắc y minh sai nghiến răng rủa xả.
Phải biết rằng bọn họ đã tu luyện được tới mức không sợ ánh nắng, ban ngày vẫn có thể đi lại trên dương giới như thường, nhưng dù sao trong Minh giới chí âm chí hàn, bị thứ máu nóng rực đó phun lên người, cảm giác bỏng rát đau đớn cũng đủ để khiến họ khó chịu nhiều ngày. Chỉ cần không cẩn thận, bị thiêu tới rách da rách thịt sẽ làm tổn thương tới tu hành. Dương và âm, tương sinh tương khắc, ở đâu về đấy.
“Thu Hàn Nguyệt, ngươi làm như thế chỉ khiến ngươi lâm vào tình thế tiến thoái lưỡng nan thôi, một khi ngươi mất máu quá nhiều, thể chất sẽ từ dương thịnh trở thành âm suy, lúc ấy không những không chống đỡ được lại bọn ta, mà sợ ngay cả sát khí trên kiếm của ngươi cũng không thể khắc chế được!” Bạch y minh sai vẫn khổ sở khuyên nhủ.
“Không dám phiền tôn giả phải lo.” Nếu có hiệu quả như vậy, đương nhiên hắn phải tận tâm tận lực! Hắn lại cứa một đường nữa trên bụng ngón giữa bàn tay trái, máu phun ồ ạt. Lưỡi kiếm tiếp xúc trực tiếp với máu thịt, càng khiến sát khí hung hăng, lần lượt vây chặt hai vị hắc bạch minh sai, những lời oán thán vang lên không ngớt.
“Thu Hàn Nguyệt ngươi không muốn sống nữa sao? Không sợ bị những sát khí này quay lại cắn, thì đêm nay sẽ là ngày giỗ của ngươi!”
“Nếu thế thì chẳng phải càng tốt hơn sao? Phiền hai vị đưa hồn phách của phu thê ta đi cùng một lúc, đường xuống suối vàng cũng bớt cô quạnh.” Hắn trả lời.
Hắn không phải không biết, cắt tay làm thương bản thân, lại cao ngạo vung kiếm chém liên tiếp, mất máu nhanh, thể lực cũng nhanh chóng giảm sút, bước chân đã không còn cảm giác chân thực nữa. Chỉ là, nụ cười trên môi vẫn rất ung dung tự tại, ánh sáng trong mắt vẫn lạnh lùng kiên định như cũ. Giờ tí đã qua, chỉ cần đợi tiếng gà gáy sáng cất lên, là qua được đêm nay. Hiện giờ hắn chỉ có thể làm được như thế, qua được giờ nào biết giờ ấy, rồi từ từ tiến dần tới đêm thứ bảy để kết thúc mọi thứ…
“Bạch y, để ta dùng gậy bắt hồn đánh vào thiên linh của hắn, khiến ba hồn bảy phách của hắn thoát xác, xem hắn làm ma rồi còn dám ngông cuồng như thế nữa không?” Hắc y minh sai bị đám sát khí lướt qua mắt, cảm giác đau nhức khó chịu, bất giác tức tối gào lên.
Bạch y minh sai do dự: “Việc này…”
Đột nhiên, Thu Hàn Nguyệt mở to hai mắt, nén chặt khí trong cổ, sau đó ép ra một búng máu tươi, phun về phía hai minh sai.
“… Mau đi thôi!”
Bạch y minh sai kéo tay đồng đảng, nhanh chóng nấp ra xa. Hắc y minh sai vì chậm chân hơn, nên mặt cổ bị dính mấy vết máu, bỗng rất khó chịu, hai minh sai thấy vậy vội vàng lẩn mất, cả đêm đó không quay lại nữa.
Trong phòng, Thu Hàn Nguyệt dùng kiếm chống thân, thở hồng hộc hồi lâu, rồi mới vạch cổ áo ra xem, thấy cơ thể nhỏ bé vẫn dính chặt trên đó, đôi môi dính máu cọ cọ vào chiếc mũi nhỏ xinh xắn nhưng khô khốc tới mức khiến người ta bất an kia, cười nói: “Nàng chính là A Đẩu không tim không phổi kia phải không? Triệu Vân ca ca chiến đấu với người ta hăng như vậy, nàng vẫn ngủ rất ngon lành, tiểu nha đầu vô tâm vô tính!”
Hắn buộc phải gạt bản thân rằng lúc này Linh Nhi chỉ là đang ngủ say mà thôi, nàng hoàn toàn không phải chịu sự giày vò đau đớn nào hết, chỉ có như thế, hắn mới có thể kiên trì được, mới có thể đấu với quỷ tranh với thần được…
“Hàn Nguyệt, chúc mừng, đêm thứ tư đã qua rồi… Hàn Nguyệt, Hàn Nguyệt?!”
Khi nghe thấy tiếng gà gáy đầu tiên, nhìn thấy thân hình nho nhã xinh đẹp của Lương hoàng hậu bước vào điện, thần trí của hắn được thả lỏng, ngoài việc ôm chặt cơ thể nhỏ bé trong tay ghì vào ngực, hắn hoàn toàn không có ý thức nữa…
“Hàn Nguyệt, đệ thật quá mạo hiểm, sao có thể dùng nội lực để ép huyết dịch nghịch chuyển? Nếu ngụm máu đó của đệ không có hiệu quả, không những sẽ làm tiêu hao tinh khí của đệ, mà không chừng đệ cũng chẳng bảo vệ nổi Linh Nhi nữa.”
Thu Hàn Nguyệt ngủ tới giờ dậu ngày hôm đó thì mở mắt. Lúc hắn hôn mê, Thu Minh Hạo đã hạ lệnh cho đệ nhất cao thủ trong nội cung vận công trị thương giúp hắn, Lương hoàng hậu lệnh cho tỳ nữ bón cho hắn một bát canh gà, một bát canh nhân sâm nghìn tuổi, sau khi tỉnh lại, còn một bát thuốc đắng ngắt đang chờ. Cho đến tận khi hắn tự mình ngồi dậy khoanh chân tự điều tiết nội lực, Lương hoàng hậu mới yên tâm khẽ trách.
“Dù đệ cậy mình trẻ tuổi, trong cung cũng không thiếu những thứ bổ dưỡng để bồi bổ cho đệ, nhưng, những tổn hại do ngụm máu phun ra từ tim đó cho dù thế nào cũng không bù lại được, đệ ấy mà…”
Thu Hàn Nguyệt chỉ cười, cầm bát thuốc bổ máu mà tỳ nữ mang vào uống cạn. Cho dù hắn không còn trẻ, cho dù hắn không ở trong cung, kết quả chẳng phải vẫn thế hay sao? Vuốt ve cơ thể mềm mại nằm trong lòng, hắn lại mỉm cười.
Lương hoàng hậu như hiểu ra, không tránh khỏi buông lời cảm thán trong lòng, người nhà họ Thu, sao lại có một kẻ si tình chung thủy đến thế?
“Hôm nay là đêm thứ năm, Minh Hạo, lần này con đi theo họ đã nghe được những gì?”
Thu Minh Hạo đang nhìn Thu Hàn Nguyệt đăm đăm, nghe mẫu hậu hỏi, vội thu ánh mắt về, đáp: “Lần này hai vị ấy bỏ chạy nhếch nhác, bước chân rất nhanh, suốt dọc đường chỉ vội trở về Minh giới, không nói gì.”
“Haizz ~ ~” Lương hoàng hậu thở dài, “Vô thường đi bắt người, đã bao giờ về tay không đâu? Những người từ xưa tới nay chưa bao giờ chịu thiệt giờ lại bị thiệt, chắc chắn sẽ tìm cách để bù đắp lại, đêm nay sẽ là một đêm khó khăn đây. Hàn Nguyệt, đệ sẽ đối phó với họ thế nào đây?”
Nhìn hắn nói cười chế nhạo như thế, thực ra đó chỉ là biểu hiện bề ngoài mà thôi. Hắn tự biết bản thân mình người trần mắt thịt, dùng chút kĩ xảo được Quan Vân làm phép đối phó với thần sai của Minh giới, chẳng khác gì mang trứng chọi đá. Nhưng hắn chỉ có thể làm được thế mà thôi.
“Thu Hàn Nguyệt, thê tử của ngươi là do Diêm vương hạ lệnh bắt đi, ngươi lại dùng vũ lực đối đầu với bọn ta, tội chống đối này không nhỏ, đủ để ngươi sẽ phải chịu phạt trăm năm roi lửa nếu ngày nào đó ngươi xuống địa ngục, ngươi nghĩ xem có đáng không?”
Bạch y minh sai vẫn kiên trì dĩ hòa vi quý, vẫn hy vọng Thu Hàn Nguyệt hiểu ra hậu quả khôn lường nếu đối địch với minh sai, chủ động mà buông tay.
“Phí lời với tiểu tử không biết trời cao đất dày này làm gì? Đợi chúng ta thu phục xong đám ô hợp hỗn tạp kia, sẽ bắt luôn hồn của hắn giải về trình Diêm vương, đến khi ấy hắn có gào khóc kêu cha gọi mẹ, than ông vãn bà cũng vô ích!”
Hắc y minh sai vẫn cứng rắn, không chịu nhượng bộ.
Thu Hàn Nguyệt cười khẽ: “Tại hạ vô tình đắc tội với hai vị, bởi vì mệnh của thê tử chưa tận, tại hạ không muốn phải cách biệt âm dương với thê tử. Hai vị, nhân gian có câu nói, “Thà dỡ một ngôi miếu, chứ không phá hoại một cuộc hôn nhân,” với ý rằng phá vỡ hôn nhân của người khác sẽ bị trời phạt. Tại hạ thực sự không muốn hai vị vì chuyện này mà làm hỏng đạo hạnh tu dưỡng bao năm nay.” Trong lúc nói, lại nhỏ mấy giọt máu lên lưỡi kiếm, vung tay chém vào không khí, khiến hai vị minh sai phải né sang hai bên.
Thu Quan Vân từng nói, máu ở giữa ngón tay cái của phàm nhân, hoặc ít hoặc nhiều đều có khả năng xua hồn đuổi quỷ, hơn nữa, nếu là người chí cương chí dương thì hiệu quả còn tăng gấp bội. Hôm nay, hắn đã kiểm nghiệm được lời này, ngay đến hai vị đại quỷ sai dám xuất đầu lộ diện bắt hồn ngay thanh thiên bạch nhật thế này cũng không muốn bị dính máu hắn. Thu Quan Vân còn nói rằng, so với máu ở ngón giữa, thì còn thứ khác có hiệu quả hơn, là…
Thế là, khiến hắn nhớ ra.
Vết thương ở ngón tay giữa dùng răng cắn rất nông, ban đầu chỉ là muốn dùng vài giọt làm vật dẫn sát khí, nay thấy có hiệu quả với hai vị tôn giả, thì sao hắn không dùng với số lượng lớn? Vừa nghĩ thế, hắn vung kiếm lên cứa một đường sâu vào ngón giữa bàn tay trái, máu lập tức phun thành tia, hắn úp tay rồi hất tia máu về phía hai minh sai.
“… Bỉ ổi vô sỉ!” Hai minh sai lập tức nhảy giật lùi về phía sau tầm mười thước, hắc y minh sai nghiến răng rủa xả.
Phải biết rằng bọn họ đã tu luyện được tới mức không sợ ánh nắng, ban ngày vẫn có thể đi lại trên dương giới như thường, nhưng dù sao trong Minh giới chí âm chí hàn, bị thứ máu nóng rực đó phun lên người, cảm giác bỏng rát đau đớn cũng đủ để khiến họ khó chịu nhiều ngày. Chỉ cần không cẩn thận, bị thiêu tới rách da rách thịt sẽ làm tổn thương tới tu hành. Dương và âm, tương sinh tương khắc, ở đâu về đấy.
“Thu Hàn Nguyệt, ngươi làm như thế chỉ khiến ngươi lâm vào tình thế tiến thoái lưỡng nan thôi, một khi ngươi mất máu quá nhiều, thể chất sẽ từ dương thịnh trở thành âm suy, lúc ấy không những không chống đỡ được lại bọn ta, mà sợ ngay cả sát khí trên kiếm của ngươi cũng không thể khắc chế được!” Bạch y minh sai vẫn khổ sở khuyên nhủ.
“Không dám phiền tôn giả phải lo.” Nếu có hiệu quả như vậy, đương nhiên hắn phải tận tâm tận lực! Hắn lại cứa một đường nữa trên bụng ngón giữa bàn tay trái, máu phun ồ ạt. Lưỡi kiếm tiếp xúc trực tiếp với máu thịt, càng khiến sát khí hung hăng, lần lượt vây chặt hai vị hắc bạch minh sai, những lời oán thán vang lên không ngớt.
“Thu Hàn Nguyệt ngươi không muốn sống nữa sao? Không sợ bị những sát khí này quay lại cắn, thì đêm nay sẽ là ngày giỗ của ngươi!”
“Nếu thế thì chẳng phải càng tốt hơn sao? Phiền hai vị đưa hồn phách của phu thê ta đi cùng một lúc, đường xuống suối vàng cũng bớt cô quạnh.” Hắn trả lời.
Hắn không phải không biết, cắt tay làm thương bản thân, lại cao ngạo vung kiếm chém liên tiếp, mất máu nhanh, thể lực cũng nhanh chóng giảm sút, bước chân đã không còn cảm giác chân thực nữa. Chỉ là, nụ cười trên môi vẫn rất ung dung tự tại, ánh sáng trong mắt vẫn lạnh lùng kiên định như cũ. Giờ tí đã qua, chỉ cần đợi tiếng gà gáy sáng cất lên, là qua được đêm nay. Hiện giờ hắn chỉ có thể làm được như thế, qua được giờ nào biết giờ ấy, rồi từ từ tiến dần tới đêm thứ bảy để kết thúc mọi thứ…
“Bạch y, để ta dùng gậy bắt hồn đánh vào thiên linh của hắn, khiến ba hồn bảy phách của hắn thoát xác, xem hắn làm ma rồi còn dám ngông cuồng như thế nữa không?” Hắc y minh sai bị đám sát khí lướt qua mắt, cảm giác đau nhức khó chịu, bất giác tức tối gào lên.
Bạch y minh sai do dự: “Việc này…”
Đột nhiên, Thu Hàn Nguyệt mở to hai mắt, nén chặt khí trong cổ, sau đó ép ra một búng máu tươi, phun về phía hai minh sai.
“… Mau đi thôi!”
Bạch y minh sai kéo tay đồng đảng, nhanh chóng nấp ra xa. Hắc y minh sai vì chậm chân hơn, nên mặt cổ bị dính mấy vết máu, bỗng rất khó chịu, hai minh sai thấy vậy vội vàng lẩn mất, cả đêm đó không quay lại nữa.
Trong phòng, Thu Hàn Nguyệt dùng kiếm chống thân, thở hồng hộc hồi lâu, rồi mới vạch cổ áo ra xem, thấy cơ thể nhỏ bé vẫn dính chặt trên đó, đôi môi dính máu cọ cọ vào chiếc mũi nhỏ xinh xắn nhưng khô khốc tới mức khiến người ta bất an kia, cười nói: “Nàng chính là A Đẩu không tim không phổi kia phải không? Triệu Vân ca ca chiến đấu với người ta hăng như vậy, nàng vẫn ngủ rất ngon lành, tiểu nha đầu vô tâm vô tính!”
Hắn buộc phải gạt bản thân rằng lúc này Linh Nhi chỉ là đang ngủ say mà thôi, nàng hoàn toàn không phải chịu sự giày vò đau đớn nào hết, chỉ có như thế, hắn mới có thể kiên trì được, mới có thể đấu với quỷ tranh với thần được…
“Hàn Nguyệt, chúc mừng, đêm thứ tư đã qua rồi… Hàn Nguyệt, Hàn Nguyệt?!”
Khi nghe thấy tiếng gà gáy đầu tiên, nhìn thấy thân hình nho nhã xinh đẹp của Lương hoàng hậu bước vào điện, thần trí của hắn được thả lỏng, ngoài việc ôm chặt cơ thể nhỏ bé trong tay ghì vào ngực, hắn hoàn toàn không có ý thức nữa…
“Hàn Nguyệt, đệ thật quá mạo hiểm, sao có thể dùng nội lực để ép huyết dịch nghịch chuyển? Nếu ngụm máu đó của đệ không có hiệu quả, không những sẽ làm tiêu hao tinh khí của đệ, mà không chừng đệ cũng chẳng bảo vệ nổi Linh Nhi nữa.”
Thu Hàn Nguyệt ngủ tới giờ dậu ngày hôm đó thì mở mắt. Lúc hắn hôn mê, Thu Minh Hạo đã hạ lệnh cho đệ nhất cao thủ trong nội cung vận công trị thương giúp hắn, Lương hoàng hậu lệnh cho tỳ nữ bón cho hắn một bát canh gà, một bát canh nhân sâm nghìn tuổi, sau khi tỉnh lại, còn một bát thuốc đắng ngắt đang chờ. Cho đến tận khi hắn tự mình ngồi dậy khoanh chân tự điều tiết nội lực, Lương hoàng hậu mới yên tâm khẽ trách.
“Dù đệ cậy mình trẻ tuổi, trong cung cũng không thiếu những thứ bổ dưỡng để bồi bổ cho đệ, nhưng, những tổn hại do ngụm máu phun ra từ tim đó cho dù thế nào cũng không bù lại được, đệ ấy mà…”
Thu Hàn Nguyệt chỉ cười, cầm bát thuốc bổ máu mà tỳ nữ mang vào uống cạn. Cho dù hắn không còn trẻ, cho dù hắn không ở trong cung, kết quả chẳng phải vẫn thế hay sao? Vuốt ve cơ thể mềm mại nằm trong lòng, hắn lại mỉm cười.
Lương hoàng hậu như hiểu ra, không tránh khỏi buông lời cảm thán trong lòng, người nhà họ Thu, sao lại có một kẻ si tình chung thủy đến thế?
“Hôm nay là đêm thứ năm, Minh Hạo, lần này con đi theo họ đã nghe được những gì?”
Thu Minh Hạo đang nhìn Thu Hàn Nguyệt đăm đăm, nghe mẫu hậu hỏi, vội thu ánh mắt về, đáp: “Lần này hai vị ấy bỏ chạy nhếch nhác, bước chân rất nhanh, suốt dọc đường chỉ vội trở về Minh giới, không nói gì.”
“Haizz ~ ~” Lương hoàng hậu thở dài, “Vô thường đi bắt người, đã bao giờ về tay không đâu? Những người từ xưa tới nay chưa bao giờ chịu thiệt giờ lại bị thiệt, chắc chắn sẽ tìm cách để bù đắp lại, đêm nay sẽ là một đêm khó khăn đây. Hàn Nguyệt, đệ sẽ đối phó với họ thế nào đây?”
/101
|