- Xin mọi người hãy chú ý… mọi người hãy chú ý… hãy chú ý…
Trong lúc tất cả mọi người trong máy bay đứng dậy lo lắng, sợ hãi nhìn nhau, thì hệ thống loa trong từng toa vang lên lời thông báo từ phòng điều khiển. Giọng nói vô cùng dễ nghe này là của một cô gái trẻ.
- …Mọi người không nên quá lo lắng! Mặc dù rất không muốn, nhưng nhân viên chúng tôi vẫn phải thông báo một tin đến quý vị hành khách trong chuyến đi… Rằng máy bay của chúng ta đang gặp nạn!
Không còn nghi ngờ gì nữa! Những lo lắng tận sâu trong đáy lòng họ đã trở thành sự thật. Máy bay của họ thực sự gặp vấn đề rồi. Có lẽ… có lẽ không hề nhỏ chút nào! Đến lúc này, họ không còn giữ được bình bĩnh nữa, những lời chửi bới, trách cứ liên tục vang lên.
- …Thế này là thế nào? Nhân viên hàng không đang làm cái quái gì thế?
- …Cái gì mà an toàn, tiện lợi, nhanh chóng, thoải mái? Tất cả đều là giả dối…
- …Biết không an toàn như vậy, ta đã không mua vé máy bay này…
………………..
Dương Vũ nghe những lời trách cứ của những hành khách xung quanh mình, lại một lần nữa âm thầm bĩu môi. Cái đám không có não này đúng là chỉ được cái “thùng rỗng kêu to” thôi. Những lúc như vậy, tốt nhất cần phải bình tĩnh giải quyết vấn đề. La mắng om xòm như vậy, liệu có giúp các ngươi thoát nạn hay không? Hay khiến các ngươi càng thảm hơn?
- Xin mọi người bình tĩnh… hết sức bình tĩnh…
Đúng lúc ấy, giọng nói ngọt ngào trong hệ thống âm thanh kia lại tiếp tục vang lên một lần nữa để chấn tĩnh cơn bạo lộ đến từ các hành khách trong chuyến đi.
- … Mặc dù máy bay của chúng ta gặp nạn… nhưng các vị hãy yên tâm! Sự an toàn của mọi người vẫn được đảm bảo! Muốn được như vậy, mọi người phải nghe theo sự sắp đặt của hệ thống nhân viên chúng tôi…
Đám người ồn ào kia nghe thấy sự an toàn của chính mình được đảm bảo thì thở phào nhẹ nhõm. Không còn tiếp tục huyên náo, hay trách móc gì nữa. Cũng đúng! Dù sao đây cũng là hãng máy bay có danh tiếng, nhân viên được đào tạo một cách bài bản. Vậy thì những sự cố, hay trục trặc kĩ thuật, những nhân viên này phải có biện pháp giải quyết rồi! Tất cả cũng tại họ quá lo lắng mà thôi!
-… Không biết các vị đã từng nhảy dù chưa?
Dường như muốn để giảm bớt sự căng thẳng trong máy bay, cô gái thông báo trên hệ thống loa đưa ra một câu hỏi dí dỏm đến những hành khách.
Các hành khách nhìn nhau, ngạc nhiên. Không lẽ những nhân viên kia định cho bọn họ nhảy dù từ trên này xuống?
- Đúng như mọi người đang nghĩ đến. Chúng ta sẽ nhảy dù! Nếu mọi người chưa từng tham gia hay không có thời gian tham gia, vậy thì hôm nay mọi người có cơ hội rồi đó! Đây là một môn thể thao vô cùng thú vị. Chúng tôi đảm bảo các vị sẽ vô cùng thích thú cho mà xem! Hãy coi đây như là một tiết mục thú vị mà hãng hàng không của chúng tôi mang lại cho mọi người. Nào mọi người, còn đợi gì nữa, hãy nghe theo những lưu ý của nhân viên và tiếp viên của chúng tôi…
Lời thông báo của người kia kết thúc. Ngay lập tức cánh cửa liên thông giữa các toa mở ra, một đoàn những tiếp viên và nam nhân viên chịu trách nhiệm trong chuyến bay bước ra thành hàng, đồng phục chỉnh tề. Họ kéo theo những xe chở đồ nhỏ, đựng những thiết bị phục vụ cho cuộc nhảy dù quy mô lớn sắp tới đây. Chính sự chuyện nghiệp này, đã lấy lại được phần nào uy tín của hãng hàng không và nhận được lời tán thưởng từ một vài vị trong đây.
……………………….
- Của anh đây!
Dương Vũ cũng được một tiếp viên hàng không đưa cho một bộ các thiết bị. Sau đó lại nghe thêm hướng dẫn cụ thể về những kĩ năng trong lúc nhảy ra khỏi máy bay, lúc tiếp đất và những biện pháp khắc phục những khó khăn trong lúc “bay”.
Nhìn bộ dụng cụ trên tay, nó bao gồm một chiếc dù bằng vật liệu vô cùng tốt, vừa nhẹ vừa bền, mũ, áo, giày, găng tay bảo hộ đều có cả. Thêm đó còn có một thiết bị định vị của hãng hàng không giúp cho việc tập trung các hành khách sau khi họ hạ cánh an toàn lại với nhau.
- Anh Vũ, sao anh còn chưa mặc đồ bảo hộ này vào vậy?
Điệp làm theo hướng dẫn của nhân viên phụ trách trên máy bay, mặc trên người bộ đồ nhảy dù, liền đi tìm Dương Vũ. Sau khi thấy tên kia vẫn ngơ ngác, bình chân như vại thì sốt ruột vô cùng. Hai người bọn họ vẫn còn nhiệm vụ để làm đấy! Nhìn thấy đã có vài người dưới sự giúp đỡ của các nhân viên, nhảy xuống phía dưới, nàng liền thúc dục.
- Anh Vũ, sao anh cứ nghệt cái mặt ra như vậy? Chúng ta còn phải rời khỏi đây để làm việc nữa đấy, anh có biết không!
“Lúc này là lúc nào mà tên này vẫn ngẩn ngơ như vậy? Phải chăng hắn vẫn chưa thoát khỏi dâm mộng với cô nàng tiếp viên xinh đẹp? Thật là tên đàn ông đáng ghê tởm mà!”
Dương Vũ liếc nhìn Tiểu Điệp một cái, thấy đối phương đã chuẩn bị kĩ càng rồi liền nói.
- Được rồi! Em cứ đi trước đi. Anh còn có chuyện phải giải quyết. Khi xuống dưới mặt đất an toàn rồi, nếu có tình huống gì đặc biệt thì hãy liên lạc với anh. Còn nếu không có chuyện gì quan trọng thì tốt nhất đừng gọi anh.
Trong lòng lại bồi thêm một câu: “Tốt nhất là đừng gọi! Cho dù có gọi ta cũng không nghe máy!”. Sau đó đẩy cái “bóng đèn” này đến gần chỗ những hành khách, dưới sự hướng dẫn của nhân viên trên máy bay, đang nhảy xuống phía dưới.
- Khoan khoan… Em còn có chuyện muốn nói với…ưm.. ưm…
Điệp bị tên đáng ghét đẩy đi, liền muốn kêu lên kháng nghị. Nhưng ngay sau đó bị hắn bịt mồm lại không cho kêu nữa.
Mấy cô nàng tiếp viên, và nam nhân viên trên máy bay, thấy Dương Vũ chưa mặc đồ nhảy dù mà dám bén mảng đến cửa thoát hiểm, thì vô cùng sợ hãi. Liền kêu to, đưa tay ra ngăn lại.
- Quý khách cẩn thận! Yêu cầu anh mặc đồ bảo hộ hãy đến đây!
Nhưng Dương Vũ hắn là ai chứ? Làm sao có kẻ nào có thể giữ được hắn? Lách qua đám người đang muốn ngăn cản kia, đến gần cánh cửa thoát hiểm. Trong lúc Tống tiểu thư kịp hiểu chuyện gì, đã bị Dương Vũ một cước đá cho rơi xuống.
- Dương… Vũ… Em muốn giết anh… aaaaaaaa….
“Bóng đèn to” chỉ kịp hét lên một tiếng căm phẫn, liền biến mất trong không trung. Dương Vũ vuốt trán một cái. Bây giờ thì hắn có thể yên ổn không bị làm phiền nữa rồi. Nghiễm nhiên coi lời đe dọa của ai đó chỉ như tiếng rắm kêu to mà thôi. Chả có tính chất uy hiếp nào.
“Này thì nhiều chuyện này! Bye bye cô em nhé!”
Dương Vũ làm một động tác đúng chuẩn “Good bye! Không bao giờ gặp lại!” với cô nàng. Hắn đây đã thực hiện theo đúng phương châm mà trước đó hắn đã nói đến. Một cước đá bay “cái đuôi” này đi.
Cả đám người xung quanh, hành khách có, nhân viên có, đều ngẩn cả người ra, trong lòng không lạnh mà rét run! Sao có kẻ bạo lực đến như vậy chứ? Đá cả một tiểu cô nương xinh đẹp ra khỏi may báy. Có khi nào hắn đá chưa đủ, liền tìm đến mình mà đá tiếp xuống hay không? Không ngờ trên đời này lại có kẻ biến thái đến như vậy!
Một người đàn ông như là người phụ trách chính trong đám nhân viên này, từ trong trạng thái “chết lặng” trở lại hiện thực, liền lắp bắp hỏi.
- Anh… anh… anh… đá cô gái đó xuống?
- Ừ! Có chuyện gì sao?
Dương Vũ trả lời tỉnh bơ.
“Sao cái đ***!”
Nam nhân viên hung hăng chửi thầm tên khốn nạn trước mặt này trong lòng một trận. Là đá người từ trên máy bay xuống đấy? Sao có thể nhẹ nhàng như vậy chứ? Hắn tự nhận định lực hơn người, dũng khí hơn người đi chăng nữa cũng không thể nào khí phách như gã thanh niên đeo kính trước mặt. Đúng thế! Là một cước đá bay một cô gái xinh đẹp xuống phía dưới!
- Cô gái kia liệu… liệu có gặp chuyện gì hay không?
- Mọi người an tâm đi! Tôi là người thân của cô gái đó. Làm gì có chuyện tôi lại hại người thân của mình chứ? Nói cho mọi người biết một chuyện: Cô gái ấy thực ra là một vận động viên nhảy dù chuyên nghiệp đó.
Mồm thì nói như thế, nhưng trong lòng Dương Vũ âm thầm khinh thường lũ này chả biết cái gì? Đã người nào thấy được một dị năng giả cấp 5 đỉnh phong ngã chết hay chưa? Cho dù không có phương tiện bảo hộ hay ô dù gì, thì cô nàng rơi xuống… cùng lắm chỉ bị trày da, xước thịt một tí thôi, chứ không chết được đâu.
- Điều anh nói có thật không?
Nam nhân viên nọ vẫn chưa tin lắm! Hắn rõ ràng vừa thấy tên bạo lực này bịt mồm cô bé, trong khi cô kia khua khoắng, đấm đá chân tay loạn xạ lên cơ mà.
- Thật hơn cả vàng!
Dương Vũ chán nản nói, rồi không đợi đám người kia phản ứng liền rời khỏi khu vực cửa thoát hiểm.
Kiếm một góc không có người trong máy bay, hắn vất bộ đồ nhảy dù qua một xó. Nói thật là cho dù hắn nhảy từ máy bay này xuống cũng không chết nổi. Vì hắn cũng giống Tống Tiểu Điệp, đều là dị năng giả mạnh mẽ có sức mạnh siêu tự nhiên. Hắn so với cô nàng kia thậm chí còn mạnh hơn rất nhiều! Nhưng bây giờ, bản thân hắn không muốn rời khỏi máy bay vội vàng. Bởi vì còn có chuyện khiến hắn không an tâm. Nghĩ là làm, liền tiến thẳng về phía trước để tìm hiểu.
- Cơ trưởng, chúng ta không thể làm như thế được! Dù sao đó cũng là mạng sống của rất nhiều người…
Một giọng nói ngọt ngào, xen lẫn tâm trạng vô cùng lo lắng và bất đắc dĩ của một cô gái vang lên trong khoang điều khiển.
- Ta biết điều này, Elly. Ta cũng không còn cách nào khác. Hệ thống điều khiển của chúng ta đã bị phá hỏng. Không biết kẻ vô nhân tính nào cố ý gây ra. Nhưng rất có thể đây chính là hành động của một tên khủng bố cực đoan. Bây giờ máy bay của chúng ta không khác nào nghe lệnh kẻ bệnh hoạn đó… Ta thật hết cách thật rồi!
Một giọng nói của một trung niên đứng tuổi vang lên.
- Vậy hướng của chiếc máy bay… sẽ va vào đâu?
- Để ta xem nào… Theo hành trình này có lẽ… Là thành phố Heylen!
Trong lúc tất cả mọi người trong máy bay đứng dậy lo lắng, sợ hãi nhìn nhau, thì hệ thống loa trong từng toa vang lên lời thông báo từ phòng điều khiển. Giọng nói vô cùng dễ nghe này là của một cô gái trẻ.
- …Mọi người không nên quá lo lắng! Mặc dù rất không muốn, nhưng nhân viên chúng tôi vẫn phải thông báo một tin đến quý vị hành khách trong chuyến đi… Rằng máy bay của chúng ta đang gặp nạn!
Không còn nghi ngờ gì nữa! Những lo lắng tận sâu trong đáy lòng họ đã trở thành sự thật. Máy bay của họ thực sự gặp vấn đề rồi. Có lẽ… có lẽ không hề nhỏ chút nào! Đến lúc này, họ không còn giữ được bình bĩnh nữa, những lời chửi bới, trách cứ liên tục vang lên.
- …Thế này là thế nào? Nhân viên hàng không đang làm cái quái gì thế?
- …Cái gì mà an toàn, tiện lợi, nhanh chóng, thoải mái? Tất cả đều là giả dối…
- …Biết không an toàn như vậy, ta đã không mua vé máy bay này…
………………..
Dương Vũ nghe những lời trách cứ của những hành khách xung quanh mình, lại một lần nữa âm thầm bĩu môi. Cái đám không có não này đúng là chỉ được cái “thùng rỗng kêu to” thôi. Những lúc như vậy, tốt nhất cần phải bình tĩnh giải quyết vấn đề. La mắng om xòm như vậy, liệu có giúp các ngươi thoát nạn hay không? Hay khiến các ngươi càng thảm hơn?
- Xin mọi người bình tĩnh… hết sức bình tĩnh…
Đúng lúc ấy, giọng nói ngọt ngào trong hệ thống âm thanh kia lại tiếp tục vang lên một lần nữa để chấn tĩnh cơn bạo lộ đến từ các hành khách trong chuyến đi.
- … Mặc dù máy bay của chúng ta gặp nạn… nhưng các vị hãy yên tâm! Sự an toàn của mọi người vẫn được đảm bảo! Muốn được như vậy, mọi người phải nghe theo sự sắp đặt của hệ thống nhân viên chúng tôi…
Đám người ồn ào kia nghe thấy sự an toàn của chính mình được đảm bảo thì thở phào nhẹ nhõm. Không còn tiếp tục huyên náo, hay trách móc gì nữa. Cũng đúng! Dù sao đây cũng là hãng máy bay có danh tiếng, nhân viên được đào tạo một cách bài bản. Vậy thì những sự cố, hay trục trặc kĩ thuật, những nhân viên này phải có biện pháp giải quyết rồi! Tất cả cũng tại họ quá lo lắng mà thôi!
-… Không biết các vị đã từng nhảy dù chưa?
Dường như muốn để giảm bớt sự căng thẳng trong máy bay, cô gái thông báo trên hệ thống loa đưa ra một câu hỏi dí dỏm đến những hành khách.
Các hành khách nhìn nhau, ngạc nhiên. Không lẽ những nhân viên kia định cho bọn họ nhảy dù từ trên này xuống?
- Đúng như mọi người đang nghĩ đến. Chúng ta sẽ nhảy dù! Nếu mọi người chưa từng tham gia hay không có thời gian tham gia, vậy thì hôm nay mọi người có cơ hội rồi đó! Đây là một môn thể thao vô cùng thú vị. Chúng tôi đảm bảo các vị sẽ vô cùng thích thú cho mà xem! Hãy coi đây như là một tiết mục thú vị mà hãng hàng không của chúng tôi mang lại cho mọi người. Nào mọi người, còn đợi gì nữa, hãy nghe theo những lưu ý của nhân viên và tiếp viên của chúng tôi…
Lời thông báo của người kia kết thúc. Ngay lập tức cánh cửa liên thông giữa các toa mở ra, một đoàn những tiếp viên và nam nhân viên chịu trách nhiệm trong chuyến bay bước ra thành hàng, đồng phục chỉnh tề. Họ kéo theo những xe chở đồ nhỏ, đựng những thiết bị phục vụ cho cuộc nhảy dù quy mô lớn sắp tới đây. Chính sự chuyện nghiệp này, đã lấy lại được phần nào uy tín của hãng hàng không và nhận được lời tán thưởng từ một vài vị trong đây.
……………………….
- Của anh đây!
Dương Vũ cũng được một tiếp viên hàng không đưa cho một bộ các thiết bị. Sau đó lại nghe thêm hướng dẫn cụ thể về những kĩ năng trong lúc nhảy ra khỏi máy bay, lúc tiếp đất và những biện pháp khắc phục những khó khăn trong lúc “bay”.
Nhìn bộ dụng cụ trên tay, nó bao gồm một chiếc dù bằng vật liệu vô cùng tốt, vừa nhẹ vừa bền, mũ, áo, giày, găng tay bảo hộ đều có cả. Thêm đó còn có một thiết bị định vị của hãng hàng không giúp cho việc tập trung các hành khách sau khi họ hạ cánh an toàn lại với nhau.
- Anh Vũ, sao anh còn chưa mặc đồ bảo hộ này vào vậy?
Điệp làm theo hướng dẫn của nhân viên phụ trách trên máy bay, mặc trên người bộ đồ nhảy dù, liền đi tìm Dương Vũ. Sau khi thấy tên kia vẫn ngơ ngác, bình chân như vại thì sốt ruột vô cùng. Hai người bọn họ vẫn còn nhiệm vụ để làm đấy! Nhìn thấy đã có vài người dưới sự giúp đỡ của các nhân viên, nhảy xuống phía dưới, nàng liền thúc dục.
- Anh Vũ, sao anh cứ nghệt cái mặt ra như vậy? Chúng ta còn phải rời khỏi đây để làm việc nữa đấy, anh có biết không!
“Lúc này là lúc nào mà tên này vẫn ngẩn ngơ như vậy? Phải chăng hắn vẫn chưa thoát khỏi dâm mộng với cô nàng tiếp viên xinh đẹp? Thật là tên đàn ông đáng ghê tởm mà!”
Dương Vũ liếc nhìn Tiểu Điệp một cái, thấy đối phương đã chuẩn bị kĩ càng rồi liền nói.
- Được rồi! Em cứ đi trước đi. Anh còn có chuyện phải giải quyết. Khi xuống dưới mặt đất an toàn rồi, nếu có tình huống gì đặc biệt thì hãy liên lạc với anh. Còn nếu không có chuyện gì quan trọng thì tốt nhất đừng gọi anh.
Trong lòng lại bồi thêm một câu: “Tốt nhất là đừng gọi! Cho dù có gọi ta cũng không nghe máy!”. Sau đó đẩy cái “bóng đèn” này đến gần chỗ những hành khách, dưới sự hướng dẫn của nhân viên trên máy bay, đang nhảy xuống phía dưới.
- Khoan khoan… Em còn có chuyện muốn nói với…ưm.. ưm…
Điệp bị tên đáng ghét đẩy đi, liền muốn kêu lên kháng nghị. Nhưng ngay sau đó bị hắn bịt mồm lại không cho kêu nữa.
Mấy cô nàng tiếp viên, và nam nhân viên trên máy bay, thấy Dương Vũ chưa mặc đồ nhảy dù mà dám bén mảng đến cửa thoát hiểm, thì vô cùng sợ hãi. Liền kêu to, đưa tay ra ngăn lại.
- Quý khách cẩn thận! Yêu cầu anh mặc đồ bảo hộ hãy đến đây!
Nhưng Dương Vũ hắn là ai chứ? Làm sao có kẻ nào có thể giữ được hắn? Lách qua đám người đang muốn ngăn cản kia, đến gần cánh cửa thoát hiểm. Trong lúc Tống tiểu thư kịp hiểu chuyện gì, đã bị Dương Vũ một cước đá cho rơi xuống.
- Dương… Vũ… Em muốn giết anh… aaaaaaaa….
“Bóng đèn to” chỉ kịp hét lên một tiếng căm phẫn, liền biến mất trong không trung. Dương Vũ vuốt trán một cái. Bây giờ thì hắn có thể yên ổn không bị làm phiền nữa rồi. Nghiễm nhiên coi lời đe dọa của ai đó chỉ như tiếng rắm kêu to mà thôi. Chả có tính chất uy hiếp nào.
“Này thì nhiều chuyện này! Bye bye cô em nhé!”
Dương Vũ làm một động tác đúng chuẩn “Good bye! Không bao giờ gặp lại!” với cô nàng. Hắn đây đã thực hiện theo đúng phương châm mà trước đó hắn đã nói đến. Một cước đá bay “cái đuôi” này đi.
Cả đám người xung quanh, hành khách có, nhân viên có, đều ngẩn cả người ra, trong lòng không lạnh mà rét run! Sao có kẻ bạo lực đến như vậy chứ? Đá cả một tiểu cô nương xinh đẹp ra khỏi may báy. Có khi nào hắn đá chưa đủ, liền tìm đến mình mà đá tiếp xuống hay không? Không ngờ trên đời này lại có kẻ biến thái đến như vậy!
Một người đàn ông như là người phụ trách chính trong đám nhân viên này, từ trong trạng thái “chết lặng” trở lại hiện thực, liền lắp bắp hỏi.
- Anh… anh… anh… đá cô gái đó xuống?
- Ừ! Có chuyện gì sao?
Dương Vũ trả lời tỉnh bơ.
“Sao cái đ***!”
Nam nhân viên hung hăng chửi thầm tên khốn nạn trước mặt này trong lòng một trận. Là đá người từ trên máy bay xuống đấy? Sao có thể nhẹ nhàng như vậy chứ? Hắn tự nhận định lực hơn người, dũng khí hơn người đi chăng nữa cũng không thể nào khí phách như gã thanh niên đeo kính trước mặt. Đúng thế! Là một cước đá bay một cô gái xinh đẹp xuống phía dưới!
- Cô gái kia liệu… liệu có gặp chuyện gì hay không?
- Mọi người an tâm đi! Tôi là người thân của cô gái đó. Làm gì có chuyện tôi lại hại người thân của mình chứ? Nói cho mọi người biết một chuyện: Cô gái ấy thực ra là một vận động viên nhảy dù chuyên nghiệp đó.
Mồm thì nói như thế, nhưng trong lòng Dương Vũ âm thầm khinh thường lũ này chả biết cái gì? Đã người nào thấy được một dị năng giả cấp 5 đỉnh phong ngã chết hay chưa? Cho dù không có phương tiện bảo hộ hay ô dù gì, thì cô nàng rơi xuống… cùng lắm chỉ bị trày da, xước thịt một tí thôi, chứ không chết được đâu.
- Điều anh nói có thật không?
Nam nhân viên nọ vẫn chưa tin lắm! Hắn rõ ràng vừa thấy tên bạo lực này bịt mồm cô bé, trong khi cô kia khua khoắng, đấm đá chân tay loạn xạ lên cơ mà.
- Thật hơn cả vàng!
Dương Vũ chán nản nói, rồi không đợi đám người kia phản ứng liền rời khỏi khu vực cửa thoát hiểm.
Kiếm một góc không có người trong máy bay, hắn vất bộ đồ nhảy dù qua một xó. Nói thật là cho dù hắn nhảy từ máy bay này xuống cũng không chết nổi. Vì hắn cũng giống Tống Tiểu Điệp, đều là dị năng giả mạnh mẽ có sức mạnh siêu tự nhiên. Hắn so với cô nàng kia thậm chí còn mạnh hơn rất nhiều! Nhưng bây giờ, bản thân hắn không muốn rời khỏi máy bay vội vàng. Bởi vì còn có chuyện khiến hắn không an tâm. Nghĩ là làm, liền tiến thẳng về phía trước để tìm hiểu.
- Cơ trưởng, chúng ta không thể làm như thế được! Dù sao đó cũng là mạng sống của rất nhiều người…
Một giọng nói ngọt ngào, xen lẫn tâm trạng vô cùng lo lắng và bất đắc dĩ của một cô gái vang lên trong khoang điều khiển.
- Ta biết điều này, Elly. Ta cũng không còn cách nào khác. Hệ thống điều khiển của chúng ta đã bị phá hỏng. Không biết kẻ vô nhân tính nào cố ý gây ra. Nhưng rất có thể đây chính là hành động của một tên khủng bố cực đoan. Bây giờ máy bay của chúng ta không khác nào nghe lệnh kẻ bệnh hoạn đó… Ta thật hết cách thật rồi!
Một giọng nói của một trung niên đứng tuổi vang lên.
- Vậy hướng của chiếc máy bay… sẽ va vào đâu?
- Để ta xem nào… Theo hành trình này có lẽ… Là thành phố Heylen!
/57
|