Đến tận bây giờ, cô cũng không có cách nào tin tưởng anh cố ý đứng ở chỗ này đợi cô.
Cô cố gắng hết sức, mới làm cho mình bình tĩnh hơn, nhưng mà vẫn đứng yên tại chỗ không nhúc nhích, cách xe anh một khoảng.
Lý Tình Thâm chỉ ngồi trên xe, nhìn chằm chằm cô thật lâu.
Cô đứng ở ngoài xe, không nhúc nhích nhìn lại anh.
Bây giờ là mùa đông, ban đêm tuyết rơi, xung quanh yên tĩnh, từng trận gió bắc thổi đến, lạnh thấu xương.
Không biết hai người cứ giằng co như vậy bao lâu, bỗng nhiên Lăng Mạt Mạt hắt hơi một cái, thức tỉnh người đàn ông bên trong xe.
Lý Tình Thâm thu lại tầm mắt, nhìn chằm chằm phía trước xe một lát, liền đẩy cửa xe xuống, bước thật nhanh, đến trước mặt cô.
Lăng Mạt Mạt ngửi thấy được một mùi thơm thanh nhã nhàn nhạt quen thuộc, quen thuộc đến khắc cốt ghi tâm, Lăng Mạt Mạt thất thần.
Lý Tình Thâm đứng trước mặt cô, không nói một lời chỉ nhìn cô.
Vóc người của anh cao lớn, vừa vặn che gió giúp cô, làm cô cảm thấy gió lạnh giảm đi rất nhiều, cả người thoải mái hẳn lên.
Lăng Mạt Mạt ngước mắt lên nhìn, nhìn chăm chú Lý Tình Thâm, mìm cười, thông minh gọi một câu: “Thầy.”
Đã bao lâu, không có người ở bên tai anh kêu “Thầy” không ngừng rồi chứ?
Mỗi lần nửa đêm tỉnh mộng, vẫn cảm thấy có người kêu như vậy, không biết là mơ quá nhiều, hay là mơ quá thường xuyên, sau này, anh đều quên lúc cô thốt ra chữ “Thầy”, giọng điệu sẽ như thế nào.
Hôm nay một lần nữa cô đứng trước mặt anh, nhanh nhẹn kêu một tiếng “Thầy”, cho nên anh thất thần, thì ra là, âm điệu lại như vậy.
Một lát sau, trong mắt Lý Tình Thâm mới từ từ có ánh sáng, nhìn mặt cô.
Đèn đường màu vàng nhạt Lăng Mạt Mạt nhìn thấy rõ ánh mắt người đàn ông sâu thẳm, sáng đến mức làm người ta kinh ngạc, giống như trước đây.
Vào giờ phút này, Lăng Mạt Mạt rốt cuộc mới hiểu được trong lòng cô nhớ anh đến cỡ nào.
Cô vẫn cho là thời gian có thể hòa tan hết tất cả, nhưng bây giờ cô mới phát hiện, cô vẫn còn yêu, sẽ không bởi vì thời gian mà phai nhạt.
Ngược lại, bởi vì nhung nhớ mà càng yêu sâu đậm hơn.
Mãi lúc lâu sau, môi mỏng xinh đẹp của Lý Tình Thâm mới hơi mở, giọng nói thanh nhã: “Em và A thần là thế nào?”
“A Thần, anh” theo bản năng Lăng Mạt Mạt sẽ mở miệng giải thích mình chỉ giúp đỡ Tô Thần, nhưng vừa mới định mở miệng, Lăng Mạt Mạt cảm thấy sắc mặt Lý Tình Thâm âm u, môi mỏng xinh đẹp của anh khẽ nhếch, đôi mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm cô, dọa cô sợ ngậm miệng lại, không dám nói chuyện nữa.
Cô gọi Tô Thần là A Thần.
Hơn nữa ở trong yến hội Tô Thần rất tốt với cô, thậm chí đưa cô quay về, hai người còn lưu luyến trong xe nói chuyện thật lâu, cô còn cười rực rỡ như vậy.
Tay Lý Tình Thâm nắm chặt thành quyền, áp chế lửa giận muốn xông lên phía trước bóp chết cô, mở miệng, giọng nói giống như là từ trong kẽ răng ép buộc bức ra, khí thế bức người: “Tô Thần là anh em của anh, Lăng Mạt Mạt em đừng quên, em là người phụ nữ của anh!”
Cô cố gắng hết sức, mới làm cho mình bình tĩnh hơn, nhưng mà vẫn đứng yên tại chỗ không nhúc nhích, cách xe anh một khoảng.
Lý Tình Thâm chỉ ngồi trên xe, nhìn chằm chằm cô thật lâu.
Cô đứng ở ngoài xe, không nhúc nhích nhìn lại anh.
Bây giờ là mùa đông, ban đêm tuyết rơi, xung quanh yên tĩnh, từng trận gió bắc thổi đến, lạnh thấu xương.
Không biết hai người cứ giằng co như vậy bao lâu, bỗng nhiên Lăng Mạt Mạt hắt hơi một cái, thức tỉnh người đàn ông bên trong xe.
Lý Tình Thâm thu lại tầm mắt, nhìn chằm chằm phía trước xe một lát, liền đẩy cửa xe xuống, bước thật nhanh, đến trước mặt cô.
Lăng Mạt Mạt ngửi thấy được một mùi thơm thanh nhã nhàn nhạt quen thuộc, quen thuộc đến khắc cốt ghi tâm, Lăng Mạt Mạt thất thần.
Lý Tình Thâm đứng trước mặt cô, không nói một lời chỉ nhìn cô.
Vóc người của anh cao lớn, vừa vặn che gió giúp cô, làm cô cảm thấy gió lạnh giảm đi rất nhiều, cả người thoải mái hẳn lên.
Lăng Mạt Mạt ngước mắt lên nhìn, nhìn chăm chú Lý Tình Thâm, mìm cười, thông minh gọi một câu: “Thầy.”
Đã bao lâu, không có người ở bên tai anh kêu “Thầy” không ngừng rồi chứ?
Mỗi lần nửa đêm tỉnh mộng, vẫn cảm thấy có người kêu như vậy, không biết là mơ quá nhiều, hay là mơ quá thường xuyên, sau này, anh đều quên lúc cô thốt ra chữ “Thầy”, giọng điệu sẽ như thế nào.
Hôm nay một lần nữa cô đứng trước mặt anh, nhanh nhẹn kêu một tiếng “Thầy”, cho nên anh thất thần, thì ra là, âm điệu lại như vậy.
Một lát sau, trong mắt Lý Tình Thâm mới từ từ có ánh sáng, nhìn mặt cô.
Đèn đường màu vàng nhạt Lăng Mạt Mạt nhìn thấy rõ ánh mắt người đàn ông sâu thẳm, sáng đến mức làm người ta kinh ngạc, giống như trước đây.
Vào giờ phút này, Lăng Mạt Mạt rốt cuộc mới hiểu được trong lòng cô nhớ anh đến cỡ nào.
Cô vẫn cho là thời gian có thể hòa tan hết tất cả, nhưng bây giờ cô mới phát hiện, cô vẫn còn yêu, sẽ không bởi vì thời gian mà phai nhạt.
Ngược lại, bởi vì nhung nhớ mà càng yêu sâu đậm hơn.
Mãi lúc lâu sau, môi mỏng xinh đẹp của Lý Tình Thâm mới hơi mở, giọng nói thanh nhã: “Em và A thần là thế nào?”
“A Thần, anh” theo bản năng Lăng Mạt Mạt sẽ mở miệng giải thích mình chỉ giúp đỡ Tô Thần, nhưng vừa mới định mở miệng, Lăng Mạt Mạt cảm thấy sắc mặt Lý Tình Thâm âm u, môi mỏng xinh đẹp của anh khẽ nhếch, đôi mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm cô, dọa cô sợ ngậm miệng lại, không dám nói chuyện nữa.
Cô gọi Tô Thần là A Thần.
Hơn nữa ở trong yến hội Tô Thần rất tốt với cô, thậm chí đưa cô quay về, hai người còn lưu luyến trong xe nói chuyện thật lâu, cô còn cười rực rỡ như vậy.
Tay Lý Tình Thâm nắm chặt thành quyền, áp chế lửa giận muốn xông lên phía trước bóp chết cô, mở miệng, giọng nói giống như là từ trong kẽ răng ép buộc bức ra, khí thế bức người: “Tô Thần là anh em của anh, Lăng Mạt Mạt em đừng quên, em là người phụ nữ của anh!”
/906
|