Trần Uyển Như đứng trên đường cái, ba giờ sáng, trên đường phố không có một ai, cô ngẩng đầu, nhìn đèn đường mờ nhạt, người cô yêu, hôm nay cưới người phụ nữ anh vẫn yêu, anh hạnh phúc, cô cảm thấy hài lòng không?
Trần Uyển Như muốn cười, nhưng làm thế nào cũng không kéo khóe môi lên được.
Cũng chỉ khi có một mình cô, cô mới dám thể hiện sự yếu ớt khổ sở nhất của mình ra ngoài.
Đáy mắt cô đong đầy nước mắt, lúc sắp chảy ra, lại cảm thấy việc đó không cần thiết, vì thế cúi đầu, nhấc giày cao gót đi.
Một chiếc xe đột nhiên dừng lại cạnh cô, cô ngẩng đầu, nhìn thấy cửa kính xe hạ xuống, bên trong lộ ra khuôn mặt đẹp trai của Tô Thần, đánh giá cô từ trên xuống dưới một lần, sau đó đẩy cửa xe, cúi người xuống xe, đi đến trước mặt cô.
Trần Uyển Như không ngờ sẽ gặp Tô Thần, đa sầu đa cảm vừa rồi trong nháy mắt bị nụ cười nhàn nhạt phong tình vạn chủng che giấu, cô lạnh nhạt đứng tại chỗ, nhìn Tô Thần, nhún vai, lại không lên tiếng.
Tô Thần nghiêng người dựa vào xe mình, cả người thấp đi một chút, cũng có thể nhìn thẳng Trần Uyển Như mang giày cao gót: “Sao thế? Hẳn là không mất trí nhớ chứ? Trần – Uyển – Như!”
Trần Uyển Như nhẹ nhàng cười, lộ vẻ có phần không để ý: “Tô thiếu gia, xem ra ly cà phê kia không đủ nóng, vậy mà không bị hủy nhan sắc.”
Quả thật là tự vạch áo cho người xem lưng!
Đáy lòng Tô Thần nhất thời hiện lên một tầng tức giận, suýt nữa bộc phát ra, nhưng nhìn Trần Uyển Như bình tĩnh, anh nắm chặt bàn tay, hung hăng đè ép cơn tức xuống, lập tức cười rộ lên, lộ ra hàm răng trắng tinh, giọng điệu lại âm u mang theo tia uy hiếp: “Trần Uyển Như, mối thù ly cà phê kia, tôi đúng là ghi nhớ thật sâu dưới đáy lòng, phải biết là, người đắc tội với tôi, đều không có kết cục gì tốt đẹp, nói vậy cô cũng hiểu chứ?”
Tô Thần dừng lại một chút, lại tiếp tục nói: “Nhưng mà tôi quyết định không truy cứu nữa!”
Lần này ngược lại đến phiên Trần Uyển Như giật mình, không phải cô không hối hận sự xúc động của mình lúc trước, trêu tức Tô Thần, tất nhiên sẽ rước lấy không ít phiền toái, thật không ngờ vậy mà anh lại nói không truy cứu, Trần Uyển Như nhìn Tô Thần một lát, lại cười cười không chút để ý: “Tô thiếu gia, tốt bụng như thế sao?”
“Nhưng tôi muốn đánh cược với cô!” Tô Thần ngắm nghía chiếc chìa khóa xe trong tay, cúi đầu xuống, suy nghĩ một chút, sau đó mới ngẩng đầu, nhìn Trần Uyển Như, nói: “Có dám không?”
Trần Uyển Như cười nhạt một tiếng: “Có gì không dám?”
Tô Thần gật đầu, nhìn con đường phía xa, mới quay đầu lại, nhìn Trần Uyển Như nói: “Chúng ta chơi trò chơi người nào yêu người kia trước, người đó sẽ thua.”
************
Lăng Mạt Mạt mang thai, hành trình vốn là hưởng tuần trăng mật cũng bị hoãn lại thời gian thật lâu.
Lăng Mạt Mạt chưa đi khám thai, ngày thứ hai sau khi kết hôn Lý Tình Thâm liền chọn thời gian, gọi điện thoại cho bệnh viện, mang cô đi khám thai.
Do đã dặn dò trước, trong bệnh viện không có người khác, sau khi Lăng Mạt Mạt tới, liền bắt đầu tiến hành một loạt kiểm tra.
Khi Lý Tình Thâm cùng Lăng Mạt Mạt đi làm siêu âm B, điện thoại của Lăng Mạt Mạt vang lên, điện thoại đặt trong túi của Lý Tình Thâm, bác sĩ đang kiểm tra cho Lăng Mạt Mạt, Lăng Mạt Mạt liền để Lý Tình Thâm nghe điện thoại giúp cô.
“Xin hỏi là tiểu thư Lăng Mạt Mạt phải không? Nơi này là cục Cảnh sát ở Thành Đông, khi dọn đồ đạc của nạn nhân Lục Niệm Ca”
Trần Uyển Như muốn cười, nhưng làm thế nào cũng không kéo khóe môi lên được.
Cũng chỉ khi có một mình cô, cô mới dám thể hiện sự yếu ớt khổ sở nhất của mình ra ngoài.
Đáy mắt cô đong đầy nước mắt, lúc sắp chảy ra, lại cảm thấy việc đó không cần thiết, vì thế cúi đầu, nhấc giày cao gót đi.
Một chiếc xe đột nhiên dừng lại cạnh cô, cô ngẩng đầu, nhìn thấy cửa kính xe hạ xuống, bên trong lộ ra khuôn mặt đẹp trai của Tô Thần, đánh giá cô từ trên xuống dưới một lần, sau đó đẩy cửa xe, cúi người xuống xe, đi đến trước mặt cô.
Trần Uyển Như không ngờ sẽ gặp Tô Thần, đa sầu đa cảm vừa rồi trong nháy mắt bị nụ cười nhàn nhạt phong tình vạn chủng che giấu, cô lạnh nhạt đứng tại chỗ, nhìn Tô Thần, nhún vai, lại không lên tiếng.
Tô Thần nghiêng người dựa vào xe mình, cả người thấp đi một chút, cũng có thể nhìn thẳng Trần Uyển Như mang giày cao gót: “Sao thế? Hẳn là không mất trí nhớ chứ? Trần – Uyển – Như!”
Trần Uyển Như nhẹ nhàng cười, lộ vẻ có phần không để ý: “Tô thiếu gia, xem ra ly cà phê kia không đủ nóng, vậy mà không bị hủy nhan sắc.”
Quả thật là tự vạch áo cho người xem lưng!
Đáy lòng Tô Thần nhất thời hiện lên một tầng tức giận, suýt nữa bộc phát ra, nhưng nhìn Trần Uyển Như bình tĩnh, anh nắm chặt bàn tay, hung hăng đè ép cơn tức xuống, lập tức cười rộ lên, lộ ra hàm răng trắng tinh, giọng điệu lại âm u mang theo tia uy hiếp: “Trần Uyển Như, mối thù ly cà phê kia, tôi đúng là ghi nhớ thật sâu dưới đáy lòng, phải biết là, người đắc tội với tôi, đều không có kết cục gì tốt đẹp, nói vậy cô cũng hiểu chứ?”
Tô Thần dừng lại một chút, lại tiếp tục nói: “Nhưng mà tôi quyết định không truy cứu nữa!”
Lần này ngược lại đến phiên Trần Uyển Như giật mình, không phải cô không hối hận sự xúc động của mình lúc trước, trêu tức Tô Thần, tất nhiên sẽ rước lấy không ít phiền toái, thật không ngờ vậy mà anh lại nói không truy cứu, Trần Uyển Như nhìn Tô Thần một lát, lại cười cười không chút để ý: “Tô thiếu gia, tốt bụng như thế sao?”
“Nhưng tôi muốn đánh cược với cô!” Tô Thần ngắm nghía chiếc chìa khóa xe trong tay, cúi đầu xuống, suy nghĩ một chút, sau đó mới ngẩng đầu, nhìn Trần Uyển Như, nói: “Có dám không?”
Trần Uyển Như cười nhạt một tiếng: “Có gì không dám?”
Tô Thần gật đầu, nhìn con đường phía xa, mới quay đầu lại, nhìn Trần Uyển Như nói: “Chúng ta chơi trò chơi người nào yêu người kia trước, người đó sẽ thua.”
************
Lăng Mạt Mạt mang thai, hành trình vốn là hưởng tuần trăng mật cũng bị hoãn lại thời gian thật lâu.
Lăng Mạt Mạt chưa đi khám thai, ngày thứ hai sau khi kết hôn Lý Tình Thâm liền chọn thời gian, gọi điện thoại cho bệnh viện, mang cô đi khám thai.
Do đã dặn dò trước, trong bệnh viện không có người khác, sau khi Lăng Mạt Mạt tới, liền bắt đầu tiến hành một loạt kiểm tra.
Khi Lý Tình Thâm cùng Lăng Mạt Mạt đi làm siêu âm B, điện thoại của Lăng Mạt Mạt vang lên, điện thoại đặt trong túi của Lý Tình Thâm, bác sĩ đang kiểm tra cho Lăng Mạt Mạt, Lăng Mạt Mạt liền để Lý Tình Thâm nghe điện thoại giúp cô.
“Xin hỏi là tiểu thư Lăng Mạt Mạt phải không? Nơi này là cục Cảnh sát ở Thành Đông, khi dọn đồ đạc của nạn nhân Lục Niệm Ca”
/906
|