Trong căn phòng bây giờ rất ngột ngạt, chỉ có Tuyết Vi là không thấy như vậy.
Ông Âu Dương là người mở lời trong không khí ngột ngạt này:
- E hèm... À vấn đề chính hôm nay chính là hôn sự của hai đứa nhỏ. Vi Vi cũng sắp 18 tuổi rồi. Tuy hôn sự này được sắp đặt nhưng hai người yên tâm, Vi Vi là một đứa bé ngoan chúng tôi sẽ chăm sóc con bé kĩ càng. Chúng tôi cũng biết Vi Vi vẫn còn nhỏ, nhưng không sao, chúng tôi sẽ coi Vi Vi như con ruột của mình nên hai người cứ yên tâm.
Thấy chồng mình vừa nói xong bà nói tiếp:
- Vi Vi rất đáng yêu. Từ khi con bé con mới lọt lòng tôi đã vô cùng thích con bé rồi. Tôi sẽ chăm sóc Vi Vi như con ruột. Phải không Vi Vi? - Bà vừa nói xong rồi nhìn Tuyết Vi cười nói.
Cô đang ôm con thỏ chơi thì một lúc lâu mới có thể bắt kịp lời nói của bà, cười nói:
- Vi thích chị Sơ Tranh!
Chỉ một câu nói ngây thơ này của cô khiến bầy không khí trở nên sôi động, vui vẻ không ngột ngạt nữa.
Nhưng ai đó ở bên kia lườm nguýt đủ thứ đối với Tuyết Vi. Cô ta bắt đầu nhõng nhẽo nói:
- Thần, không phải anh nói sẽ yêu, sẽ lấy một mình em thôi sao... Em không chịu đâu.
Âu Dương Ngạo Thần ngồi đó mặt lạnh lùng nói:
- Yên tâm, anh sẽ không bao giờ lấy một kẻ thần kinh làm vợ.
Chỉ câu nói này khiến sắc mặt của hai vợ chồng họ Đường lạnh đi bao phần. Ông Đường đang định nói thì nghe thấy giọng Tuyết Vi vọng lại nói:
- Vi không có thần kinh nha, Vi rất thông minh... mami có nói vậy á.
Bà Đường ngồi đấy cười với cô nói:
- Ừm, Vi Vi của mẹ rất thông minh, còn ngoan ngoãn nữa.
Ông Đường ho vài tiếng rồi nói:
- Hôn sự này đã được định sẵn từ trước tôi không có ý kiến. Vi Vi nhà chúng tôi, chúng tôi hiểu rõ nhất, con bé thế nào ai cũng biết rồi. Chúng tôi yêu thương con bé còn không hết, gả con bé đi chúng tôi cũng không đành lòng. Nhưng con bé dù sao cũng phải lớn, chúng tôi càng ngày càng già... không thể đi cùng con bé hết cuộc đời này, chỉ mong tìm được cho con bé một tấm chồng có thể yêu thương con bé đến hết cuộc đời. Thay chúng tôi bảo vệ con bé cả đời. Như vậy tôi và vợ mình mới có thể nhắm mắt xuôi tay được.
Nói xong mắt ông cũng rưng rưng hốc mắt cũng đã đỏ lên. Tuyết Vi nghe người cha của mình nói xong lại ngơ ngác hỏi ông:
- Sao papa không đi cùng Vi, Vi hứa sẽ ngoan nha, Vi không đòi ăn bánh kem nữa đâu. Papa không được đi nha, nha papa.
Thấy con gái yêu của ông nói như vậy người cha như ông làm sao kiềm được lòng. Đang định an ủi cô thì một giọng nữ ẻo lả xen vào nói:
- Định diễn cái trò tình thương đau xót này cho ai xem? Nhìn thật khó chịu mà, Thầnnnn.
Âu Dương phu nhân từ nãy đến giờ vẫn luôn nhân nhịn ả ta, nhưng ả khôn biết điều, được Phong Thần bảo vệ mà lấn tới. Bà tức đứng lên đi đến chỗ cô ta và Âu Dương Ngạo Thần...
CHÁT!!!
Một cái tát đau điếng vào khuân mặt của Thanh Thanh. Ai nấy đều bất ngờ mở to mắt nhưng không ai ý kiến ngoài Âu Dương Ngạo Thần. Anh tức đến mắt đỏ đầy tơ máu, thái dương hiện, gân tay hiện rõ ràng. Diệp Thanh Thanh tức giận khóc lóc kêu than với anh:
- Thần... Hức... hức mẹ anh đánh em... đau quá...
Anh gằng giọng nói với Âu Dương phu nhân:
- Bà lấy cái quyền gì mà dám đánh cô ấy.
Từng chữ một nói ra từ miệng anh, ai cũng biết anh tức giận đến mức nào...
Trong khi cô bé Tuyết Vi nhỏ nhắn hồn nhiên đang chơi với chú thỏ bông thì giật mình bởi tiếng tát cả bà.
Cô quay ra hỏi mẹ:
- Mami... Vi sợ... tại sao chị Sơ Tranh lại đánh chị kia vậy?
Bà Đường ân cần xoa đầu cô nói:
- Là do chị ấy không ngoan nên bị phạt, Vi Vi của chúng ta không được hư, nghe chưa con?
Cô gật đầu tỏ vẻ mình đã hiểu. Đột nhiên, 5 giây sau cô chạy đến chỗ anh nói:
- Không được gọi là như vậy đâu a, mami đó phải gọi là mami, không phải bà.
Cô cố gắng ngước lên nhìn anh nói. Biểu cảm của cô thật khiến người ta không cười không được. Nhưng đối với anh, những điều cô làm trước mắt chả có ý nghĩ gì. Anh liếc nhìn cô rồi nói một cách đầy thờ ơ:
- Phiền phức.
Ngắn gọn. Xúc tích. Ai cũng hiểu chỉ có Tuyết Vi ngây thơ kia là không biết.
Thấy Tuyết Vi đến gần, Diệp Thanh Thanh bắt đầu khóc lóc tiếp, nói:
- Thần à, vị hôn phu này của anh bắt bẻ thật đấy. Em sợ.
Anh xoa đầu Diệp Thanh Thanh nói:
- Không cần quan tâm cô ta, thật bẩn mắt.
Bẩn mắt??? Ai dám nói Đường Tuyết Vi là bẩn mắt? Cô từ trước đến nay đi đâu, làm gì ai cũng yêu quý. Một phần là do cô là tiểu công chúa của Đường gia, hai là vì sự ngây thơ, thuần khiết của cô. Vậy mà anh lại nói bẩn mắt. Đường Lục Quân vô cùng phẫn nộ trước lời nói này của anh. Đầu tiên nói con gái ông thần kinh, bây giờ nói con gái ông dơ bẩn. Ông yêu thương con mình còn không hết, ai dám nói xấu con gái yêu quý này của ông?
Thấy chồng mình tức giận như vậy Đường phu nhân giữ tay chồng mình, tránh xích mích. Âu Dương Phong thấy ông bạn của mình tức giận, ông cũng không biết phải làm sao. Bây giờ ông chỉ muốn về nhà dạy dỗ lại thằng con nghịch tử này của lão.
Tuyết Vi thì càng khó hiểu, bẩn mắt là sao? Suy nghĩ của cô phát triển chậm chưa thể thể hiểu hết. Vậy đã đành, cô còn ngây thơ mở to mắt hỏi anh:
- Bẩn mắt là gì vậy? Mắt của anh bẩn sao? Hay là mắt của Vi? Nhưng mà hôm nay A Nhược đã rửa mặt cho Vi rồi - A Nhược là người hầy hạ thân nhất bên cạnh Đường Tuyết Vi.
Anh nhíu mày khó hiểu. Đúng thật là phiền phức.
Bạch Sơ Tranh thấy cô con dâu nhỏ tương lai của mình đang nói với anh mà biểu cảm của anh là sao? Không thèm ngó ngàng đến cô. Bà đành đến bên Tuyết Vi nói:
- Vi Vi ngoan, nói ta nghe xem con có thích thằng bé không?
Đường Tuyết Vi đứng ngẩn ra một lúc lâu rồi quay về phía bà chu đôi môi đỏ mọng nói:
- Không nha, Vi không thích đâu, mami của Vi nói không nghe lời người lớn là hư, đứa trẻ hư sẽ không ai chơi cùng a. Vừa nãy Vi thấy anh không ngoan, là anh hư á.
Vừa nói cô vừa khua tay nói biểu cảm. Bạch Sơ Tranh mỉm cười véo má mềm mại phúng phính của cô nói:
- Không sao hết. Nếu nó hư vậy ta để con phạt nó nhé. Vi Vi chịu không?
Đường Tuyết Vi lém lỉnh cười. Nụ cười ngây thơ của cô khiến mọi buồn phiền giận dỗi đều tan biến. Cô lại quay mặt đi đến phía anh. Kéo tay anh về phía mình. Âu Dương Ngạo Thần vẫn ngây ra chưa hiểu cô làm gì thì...
Đét....
Cô đánh vào lòng bàn tay anh. Bàn tay cô gái nhỏ nhắn, trắng hồng khác xa với bàn tay anh. Thô to, màu da bánh mật. Từng đó cũng đã thể hiện cô với anh khác nhau rất nhiều. Lực đánh của cô rất nhẹ. Anh chả hề hấn gì, nhưng bất ngờ vì cô đánh anh. Diệp Thanh Thanh đứng đó tức nổ mắt. Cô dơ tay kéo tay Âu Dương Ngạo Thần về phía mình rồi mạnh tay đẩy cô ngã. Đường Tuyết Vi ngã ngửa dưới đất. Con thỏ bông trong tay cô cũng văng ra chỗ khác.
Ai nấy đều bất ngờ. Tuyết Vi phản ứng chậm hơn người bình thường nên một lúc cô mới cảm nhận được đau. Cô òa khóc nức nở. Âu Dương phu nhân và Đường phu nhân cả hai đều dã dành cô bé mãi mới nín.
Chát!!!
Cái tát này không phải Âu Dương phu nhân đánh nữa mà chính là Đường phu nhân. Bà vốn tính tình hiền lành, nhu mì. Nhưng con người cũng có giới hạn, mà giới hạn của bà chính là cô con gái đáng yêu của bà. Từ khi sinh cô ra đến nay, ngay cả mắng cô bà cũng không dám vậy mà một người phụ nữ hèn hạ như Diệp Thanh Thanh lại dám đẩy cô. Bà vô cùng tức giận. Bà đính tát thêm nhưng tay vừa hạ xuống thì một cánh tay khác chặn lại. Âu Dương Ngạo Thần đã chặn bà. Đẩy tay bà ra anh nói:
- Nể tình quen biết lâu nay, cái tát bà dành cho Thanh Thanh hôm nay tôi sẽ không tính toán. Nhưng nếu lần sau còn gặp lại đừng trách tôi ác. Còn nữa, hôm nay tôi đến để nói cho mấy người biết tôi - Âu Dương Ngạo Thần sẽ chỉ lấy 1 mình Diệp Thanh Thanh làm vợ. Đừng vọng tưởng ai sẽ thay thế được cô ấy.
Diệp Thanh Thanh nghe xong hả dạ ý cười mỉa mai hiện rõ trên mặt cô ta. Nói xong anh không định ở lại tiếp tục, dắt tay Diệp Thanh Thanh ra khỏi nhà hàng. Để lại trong phòng ăn là không khí gượng gạo.
Âu Dương đứng dậy nói:
- Hai người yên tâm, chuyện hôn sự tất nhiên vẫn sẽ tiến hành. Vi Vi sẽ không phải chịu khổ. Âu Dương Phong tôi lấy danh dự bao nhiêu năm nay để đảm bảo.
Đường Lục Quân vẫn rất tức giận, nhưng nghe vậy ông nói:
- Có lẽ chúng ta nên suy nghĩ kĩ hơn về vấn đề này với hai đứa. Nếu không thể không nên quá gượng ép.
Thấy có vẻ như gia đình bên nhà gái đang cân nhắc việc có nên tiếp tục hay không, Âu Dương phu nhân đã lên tiếng:
- Hai người yên tâm, Vi Vi rất ngoan. Tôi rất thích con bé. Không chỉ tôi mà ai nhìn cũng phải thích con bé. Có lẽ vì lí do xưa nên bây giờ thằng bé vẫn còn ác cảm. Nhưng đừng lo, tôi biết chắc một điều Vi Vi chính là cánh cửa để mở lối thoát cho nó. Đến lúc đấy đến ngay cả chúng tôi không cần nói thì thằng bé cũng liều mạng vì Vi Vi.
Bạch Sơ Tranh hiểu con trai mình hơn ai hết. Bà biết rõ. Nhưng không gì có thể làm nó xóa bỏ ác cảm trong lòng. Chỉ có Đường Tuyết Vi mới có thể làm được điều này. Bà chắc chắn hơn cả.
Bây giờ cũng không còn tâm trạng để ăn uống nên hai bên đều lấy cớ để ra về. Khi đi ra đến xư của Đường gia, Bạch Sơ Tranh bịn rịn xoa đều hôn má Đường Tuyết Vi mãi không buông. Để ông chồng mình khuyên nhủ mãi bà mới từ bỏ để về.
Ngồi trên xe về biệt thư Âu Dương gia, ông nghĩ trong đầu đủ điều để dạy dỗ thằng nghịch tử này....
Ông Âu Dương là người mở lời trong không khí ngột ngạt này:
- E hèm... À vấn đề chính hôm nay chính là hôn sự của hai đứa nhỏ. Vi Vi cũng sắp 18 tuổi rồi. Tuy hôn sự này được sắp đặt nhưng hai người yên tâm, Vi Vi là một đứa bé ngoan chúng tôi sẽ chăm sóc con bé kĩ càng. Chúng tôi cũng biết Vi Vi vẫn còn nhỏ, nhưng không sao, chúng tôi sẽ coi Vi Vi như con ruột của mình nên hai người cứ yên tâm.
Thấy chồng mình vừa nói xong bà nói tiếp:
- Vi Vi rất đáng yêu. Từ khi con bé con mới lọt lòng tôi đã vô cùng thích con bé rồi. Tôi sẽ chăm sóc Vi Vi như con ruột. Phải không Vi Vi? - Bà vừa nói xong rồi nhìn Tuyết Vi cười nói.
Cô đang ôm con thỏ chơi thì một lúc lâu mới có thể bắt kịp lời nói của bà, cười nói:
- Vi thích chị Sơ Tranh!
Chỉ một câu nói ngây thơ này của cô khiến bầy không khí trở nên sôi động, vui vẻ không ngột ngạt nữa.
Nhưng ai đó ở bên kia lườm nguýt đủ thứ đối với Tuyết Vi. Cô ta bắt đầu nhõng nhẽo nói:
- Thần, không phải anh nói sẽ yêu, sẽ lấy một mình em thôi sao... Em không chịu đâu.
Âu Dương Ngạo Thần ngồi đó mặt lạnh lùng nói:
- Yên tâm, anh sẽ không bao giờ lấy một kẻ thần kinh làm vợ.
Chỉ câu nói này khiến sắc mặt của hai vợ chồng họ Đường lạnh đi bao phần. Ông Đường đang định nói thì nghe thấy giọng Tuyết Vi vọng lại nói:
- Vi không có thần kinh nha, Vi rất thông minh... mami có nói vậy á.
Bà Đường ngồi đấy cười với cô nói:
- Ừm, Vi Vi của mẹ rất thông minh, còn ngoan ngoãn nữa.
Ông Đường ho vài tiếng rồi nói:
- Hôn sự này đã được định sẵn từ trước tôi không có ý kiến. Vi Vi nhà chúng tôi, chúng tôi hiểu rõ nhất, con bé thế nào ai cũng biết rồi. Chúng tôi yêu thương con bé còn không hết, gả con bé đi chúng tôi cũng không đành lòng. Nhưng con bé dù sao cũng phải lớn, chúng tôi càng ngày càng già... không thể đi cùng con bé hết cuộc đời này, chỉ mong tìm được cho con bé một tấm chồng có thể yêu thương con bé đến hết cuộc đời. Thay chúng tôi bảo vệ con bé cả đời. Như vậy tôi và vợ mình mới có thể nhắm mắt xuôi tay được.
Nói xong mắt ông cũng rưng rưng hốc mắt cũng đã đỏ lên. Tuyết Vi nghe người cha của mình nói xong lại ngơ ngác hỏi ông:
- Sao papa không đi cùng Vi, Vi hứa sẽ ngoan nha, Vi không đòi ăn bánh kem nữa đâu. Papa không được đi nha, nha papa.
Thấy con gái yêu của ông nói như vậy người cha như ông làm sao kiềm được lòng. Đang định an ủi cô thì một giọng nữ ẻo lả xen vào nói:
- Định diễn cái trò tình thương đau xót này cho ai xem? Nhìn thật khó chịu mà, Thầnnnn.
Âu Dương phu nhân từ nãy đến giờ vẫn luôn nhân nhịn ả ta, nhưng ả khôn biết điều, được Phong Thần bảo vệ mà lấn tới. Bà tức đứng lên đi đến chỗ cô ta và Âu Dương Ngạo Thần...
CHÁT!!!
Một cái tát đau điếng vào khuân mặt của Thanh Thanh. Ai nấy đều bất ngờ mở to mắt nhưng không ai ý kiến ngoài Âu Dương Ngạo Thần. Anh tức đến mắt đỏ đầy tơ máu, thái dương hiện, gân tay hiện rõ ràng. Diệp Thanh Thanh tức giận khóc lóc kêu than với anh:
- Thần... Hức... hức mẹ anh đánh em... đau quá...
Anh gằng giọng nói với Âu Dương phu nhân:
- Bà lấy cái quyền gì mà dám đánh cô ấy.
Từng chữ một nói ra từ miệng anh, ai cũng biết anh tức giận đến mức nào...
Trong khi cô bé Tuyết Vi nhỏ nhắn hồn nhiên đang chơi với chú thỏ bông thì giật mình bởi tiếng tát cả bà.
Cô quay ra hỏi mẹ:
- Mami... Vi sợ... tại sao chị Sơ Tranh lại đánh chị kia vậy?
Bà Đường ân cần xoa đầu cô nói:
- Là do chị ấy không ngoan nên bị phạt, Vi Vi của chúng ta không được hư, nghe chưa con?
Cô gật đầu tỏ vẻ mình đã hiểu. Đột nhiên, 5 giây sau cô chạy đến chỗ anh nói:
- Không được gọi là như vậy đâu a, mami đó phải gọi là mami, không phải bà.
Cô cố gắng ngước lên nhìn anh nói. Biểu cảm của cô thật khiến người ta không cười không được. Nhưng đối với anh, những điều cô làm trước mắt chả có ý nghĩ gì. Anh liếc nhìn cô rồi nói một cách đầy thờ ơ:
- Phiền phức.
Ngắn gọn. Xúc tích. Ai cũng hiểu chỉ có Tuyết Vi ngây thơ kia là không biết.
Thấy Tuyết Vi đến gần, Diệp Thanh Thanh bắt đầu khóc lóc tiếp, nói:
- Thần à, vị hôn phu này của anh bắt bẻ thật đấy. Em sợ.
Anh xoa đầu Diệp Thanh Thanh nói:
- Không cần quan tâm cô ta, thật bẩn mắt.
Bẩn mắt??? Ai dám nói Đường Tuyết Vi là bẩn mắt? Cô từ trước đến nay đi đâu, làm gì ai cũng yêu quý. Một phần là do cô là tiểu công chúa của Đường gia, hai là vì sự ngây thơ, thuần khiết của cô. Vậy mà anh lại nói bẩn mắt. Đường Lục Quân vô cùng phẫn nộ trước lời nói này của anh. Đầu tiên nói con gái ông thần kinh, bây giờ nói con gái ông dơ bẩn. Ông yêu thương con mình còn không hết, ai dám nói xấu con gái yêu quý này của ông?
Thấy chồng mình tức giận như vậy Đường phu nhân giữ tay chồng mình, tránh xích mích. Âu Dương Phong thấy ông bạn của mình tức giận, ông cũng không biết phải làm sao. Bây giờ ông chỉ muốn về nhà dạy dỗ lại thằng con nghịch tử này của lão.
Tuyết Vi thì càng khó hiểu, bẩn mắt là sao? Suy nghĩ của cô phát triển chậm chưa thể thể hiểu hết. Vậy đã đành, cô còn ngây thơ mở to mắt hỏi anh:
- Bẩn mắt là gì vậy? Mắt của anh bẩn sao? Hay là mắt của Vi? Nhưng mà hôm nay A Nhược đã rửa mặt cho Vi rồi - A Nhược là người hầy hạ thân nhất bên cạnh Đường Tuyết Vi.
Anh nhíu mày khó hiểu. Đúng thật là phiền phức.
Bạch Sơ Tranh thấy cô con dâu nhỏ tương lai của mình đang nói với anh mà biểu cảm của anh là sao? Không thèm ngó ngàng đến cô. Bà đành đến bên Tuyết Vi nói:
- Vi Vi ngoan, nói ta nghe xem con có thích thằng bé không?
Đường Tuyết Vi đứng ngẩn ra một lúc lâu rồi quay về phía bà chu đôi môi đỏ mọng nói:
- Không nha, Vi không thích đâu, mami của Vi nói không nghe lời người lớn là hư, đứa trẻ hư sẽ không ai chơi cùng a. Vừa nãy Vi thấy anh không ngoan, là anh hư á.
Vừa nói cô vừa khua tay nói biểu cảm. Bạch Sơ Tranh mỉm cười véo má mềm mại phúng phính của cô nói:
- Không sao hết. Nếu nó hư vậy ta để con phạt nó nhé. Vi Vi chịu không?
Đường Tuyết Vi lém lỉnh cười. Nụ cười ngây thơ của cô khiến mọi buồn phiền giận dỗi đều tan biến. Cô lại quay mặt đi đến phía anh. Kéo tay anh về phía mình. Âu Dương Ngạo Thần vẫn ngây ra chưa hiểu cô làm gì thì...
Đét....
Cô đánh vào lòng bàn tay anh. Bàn tay cô gái nhỏ nhắn, trắng hồng khác xa với bàn tay anh. Thô to, màu da bánh mật. Từng đó cũng đã thể hiện cô với anh khác nhau rất nhiều. Lực đánh của cô rất nhẹ. Anh chả hề hấn gì, nhưng bất ngờ vì cô đánh anh. Diệp Thanh Thanh đứng đó tức nổ mắt. Cô dơ tay kéo tay Âu Dương Ngạo Thần về phía mình rồi mạnh tay đẩy cô ngã. Đường Tuyết Vi ngã ngửa dưới đất. Con thỏ bông trong tay cô cũng văng ra chỗ khác.
Ai nấy đều bất ngờ. Tuyết Vi phản ứng chậm hơn người bình thường nên một lúc cô mới cảm nhận được đau. Cô òa khóc nức nở. Âu Dương phu nhân và Đường phu nhân cả hai đều dã dành cô bé mãi mới nín.
Chát!!!
Cái tát này không phải Âu Dương phu nhân đánh nữa mà chính là Đường phu nhân. Bà vốn tính tình hiền lành, nhu mì. Nhưng con người cũng có giới hạn, mà giới hạn của bà chính là cô con gái đáng yêu của bà. Từ khi sinh cô ra đến nay, ngay cả mắng cô bà cũng không dám vậy mà một người phụ nữ hèn hạ như Diệp Thanh Thanh lại dám đẩy cô. Bà vô cùng tức giận. Bà đính tát thêm nhưng tay vừa hạ xuống thì một cánh tay khác chặn lại. Âu Dương Ngạo Thần đã chặn bà. Đẩy tay bà ra anh nói:
- Nể tình quen biết lâu nay, cái tát bà dành cho Thanh Thanh hôm nay tôi sẽ không tính toán. Nhưng nếu lần sau còn gặp lại đừng trách tôi ác. Còn nữa, hôm nay tôi đến để nói cho mấy người biết tôi - Âu Dương Ngạo Thần sẽ chỉ lấy 1 mình Diệp Thanh Thanh làm vợ. Đừng vọng tưởng ai sẽ thay thế được cô ấy.
Diệp Thanh Thanh nghe xong hả dạ ý cười mỉa mai hiện rõ trên mặt cô ta. Nói xong anh không định ở lại tiếp tục, dắt tay Diệp Thanh Thanh ra khỏi nhà hàng. Để lại trong phòng ăn là không khí gượng gạo.
Âu Dương đứng dậy nói:
- Hai người yên tâm, chuyện hôn sự tất nhiên vẫn sẽ tiến hành. Vi Vi sẽ không phải chịu khổ. Âu Dương Phong tôi lấy danh dự bao nhiêu năm nay để đảm bảo.
Đường Lục Quân vẫn rất tức giận, nhưng nghe vậy ông nói:
- Có lẽ chúng ta nên suy nghĩ kĩ hơn về vấn đề này với hai đứa. Nếu không thể không nên quá gượng ép.
Thấy có vẻ như gia đình bên nhà gái đang cân nhắc việc có nên tiếp tục hay không, Âu Dương phu nhân đã lên tiếng:
- Hai người yên tâm, Vi Vi rất ngoan. Tôi rất thích con bé. Không chỉ tôi mà ai nhìn cũng phải thích con bé. Có lẽ vì lí do xưa nên bây giờ thằng bé vẫn còn ác cảm. Nhưng đừng lo, tôi biết chắc một điều Vi Vi chính là cánh cửa để mở lối thoát cho nó. Đến lúc đấy đến ngay cả chúng tôi không cần nói thì thằng bé cũng liều mạng vì Vi Vi.
Bạch Sơ Tranh hiểu con trai mình hơn ai hết. Bà biết rõ. Nhưng không gì có thể làm nó xóa bỏ ác cảm trong lòng. Chỉ có Đường Tuyết Vi mới có thể làm được điều này. Bà chắc chắn hơn cả.
Bây giờ cũng không còn tâm trạng để ăn uống nên hai bên đều lấy cớ để ra về. Khi đi ra đến xư của Đường gia, Bạch Sơ Tranh bịn rịn xoa đều hôn má Đường Tuyết Vi mãi không buông. Để ông chồng mình khuyên nhủ mãi bà mới từ bỏ để về.
Ngồi trên xe về biệt thư Âu Dương gia, ông nghĩ trong đầu đủ điều để dạy dỗ thằng nghịch tử này....
/58
|