Ba năm sau....
Biệt thự của Lý Thiên Vỹ, Mộc Nhiên như mọi ngày tỉnh dậy sau khi những ánh nắng mặt trời ấm áp chiếu vào gương mặt hồng hào của cô.
Cô vươn vai rồi bước xuống giường đi vào phòng tắm vệ sinh cá nhân. Làm xong cô xuống bếp.
- Diệp tiểu thư, cô dậy rồi sao? Một người giúp việc hỏi cô.
Mộc Nhiên mỉm cười: Ừ, để tôi. Cô đi đến bắt đầu nấu buổi sáng.
Lúc này, Lý Thiên Vỹ đi xuống nhà: Em dậy sớm vậy sao? Tối qua anh thấy đèn phòng em sáng đến tận khuya mà.
- Không sao, em quen rồi. Mộc Nhiên nói.
Lý Thiên Vỹ đi đến cạnh cô: Anh đã nói những việc này cứ để người khác làm.
- Không phải anh nói anh thích ăn những món em làm sao? Mộc Nhiên hỏi.
Lý Thiên Vỹ gật đầu, người giúp việc biết ý đi ra chỗ khác, nhường lại không gian riêng cho bọn họ.
Mộc Nhiên gắp một miếng thịt, thổi nguội rồi đưa đến gần miệng anh: Anh thử xem.
- Rất ngon. Lý Thiên Vỹ vừa nhai miếng thịt vừa nói.
Ăn sáng xong cả hai lên phòng thay quần áo chuẩn bị đi làm. Rất nhanh hai chiếc xe công vụ đã dừng tại cổng biệt thự.
Lý Thiên Vỹ đi xuống nhà trước cô: Mộc Nhiên, anh đi nhé, hôm nay nhớ đừng về muộn nữa.
Chiếc xe của anh rời đi, lúc này cô mới đi xuống nhà, thư kí Lâm đến mở cửa xe cho cô.
Ba năm, một khoảng thời gian không dài cũng không ngắn nhưng cũng đủ cho tất cả mọi thứ thay đổi.
Diệp Mộc Nhiên không còn là một người phụ nữ yếu ớt, nhỏ bé ngày nào nữa, cô giờ trở nên thành đạt, mạnh mẽ và chính chắn hơn rất nhiều, trên người cô không còn là vẻ đẹp tự nhiên của người con gái hai mươi như ba năm trước, giờ đây cô mang lên mình một vẻ đẹp huyền bí, rất thu hút ánh nhìn từ đối phương.
Cô bây giờ là tổng tài của một công ty thời gian tại Pháp, công ty tuy không lớn như Maison của Lý Thiên Vỹ nhưng rất nổi tiếng và phát triển, nhưng bấy nhiêu năm vẫn không ai biết người đứng đầu của tập đoàn thời trang Top fashion là cô.
Cô một thân váy bó sát đi vào cửa bên cạnh của công ty, cánh cửa này là dành riêng cho cô để tránh đi mọi ánh nhìn.
- Diệp tổng, sáng nay chúng ta có cuộc họp vào lúc chín giờ. Thư kí Lâm vừa đi vừa nói.
- Mười một giờ hẹn ăn cơm trưa cùng Đường tổng.
- Hủy. Cô nhẹ giọng nói, Lý Thiên Vỹ không thích cô tiếp xúc cùng người đàn ông khác, không chỉ vậy ngay cả cô cũng ngại lộ diện.
Trong ba năm qua, cô đã phải cố gắng, nỗ lực và gặp khó khăn bao nhiêu chỉ mình Lý Thiên Vỹ hiểu, anh là người duy nhất ở bên cạnh cô.
Cô phải mất nửa năm mới có thể tỉnh dậy, sau khi tỉnh dậy cô phải tập các thứ mới có thể cử động bình thường, cô bắt đầu cầm bút lại. Những tác phẩm ban đầu, cô lén gửi cho một số công ty nhỏ, nhưng Lý Thiên Vỹ cũng lén nhờ họ nhận giúp cô.
Đến khi cô biết điều này thì đã rất thất vọng, dần dần cô nỗ lực mới có thể trở lại ban đầu. Bên cạnh đó hàng ngày cô phải chịu đựng những cơn đau đầu, có hôm đau ít có hôm đau dữ dội, chỉ có mình Lý Thiên Vỹ bên cạnh, anh giúp cô vượt qua những cơn đau đó.
Nhưng tất cả đều không đau bằng nỗi đau người mẹ không thể bảo vệ được cho con của mình, cô sống trong sự dằn vặt, tủi hận và đau đớn để chờ đến một ngày, có thể về trả thù Diệp Mộc Vân và người đàn ông kia.
Ba năm trôi qua, cô nghĩ mình có thể quên được Hàn Thiên Lãnh và chấp nhận tình cảm mới, nhưng cô đã sai, cô hận anh bao nhiêu thì cô biết mình còn yêu anh bấy nhiêu. Còn Lý Thiên Vỹ, cô đã cố gắng chấp nhận anh nhưng vẫn không thể, đơn giản vì cô vốn không có tình cảm nam nữ với anh mà chỉ có tình cảm anh trai và em gái, cô biết ơn anh rất nhiều.
Mộc Nhiên đi vào trong phòng làm việc của mình, cô bật điện thoại lên.
- Diệp tổng. Phòng bên cạnh, mọi người nhìn lên máy chiếu, đồng loạt chào cô.
Nhưng Mộc Nhiên lại bật ra chỗ khác nên mọi người chỉ thấy được cách bày trí trong phòng, không thể biết được cô.
- Dự án của chúng ta bên Trung Quốc tiến hành đến đâu rồi? Cô hỏi.
Một người đứng lên nói: Diệp tổng, chúng tôi đã gửi đến cho Thịnh Hồng, bên đó vẫn chưa hồi đáp lại.
Mộc Nhiên cười, quả nhiên là Hàn Thiên Lãnh, làm việc luôn thận trọng như vậy: Cũng không gấp, im lặng chờ đợi là được rồi. Ngày mai tôi cùng thư kí Lâm đi công tác bên đó hai tuần, có gì thì trao đối với Lý tổng bên Maison.
- Nhưng Diệp tổng? Nếu bên Thịnh Hồng không đồng ý hợp tác với chúng ta thì phải làm sai?
Mộc Nhiên nói: Vậy tại sao các người biết được Thịnh Hồng sẽ không đồng ý?
Cô nhìn bọn họ một lượt rồi lạnh lùng tắt máy.
- Diệp tổng, Lý phu nhân đến.
Mộc Nhiên đứng dậy đi đến phòng tiếp khách: Bác, bác có chuyện gì sao ạ?
Mẹ Lý nhìn cô: Mộc Nhiên à, ra đây, thật lâu rồi không thấy con đến chơi nên ta đến thăm con.
Lý Huyền Du lúc này đi vào: Chị, thật tình, em đã nói là đợi chị hết giờ làm rồi mà mẹ cứ...
- Không sao đâu, giờ chị cũng rảnh mà. Mộc Nhiên nói.
Mẹ Lý nhìn Lý Huyền Du: Thấy chưa? Cái con bé này.
- Bác, có chuyện gì ạ?
Mẹ Lý nhìn Lý Huyền Du nói: Con ra ngoài đi, ta muốn nói chuyện riêng với con bé.
Lý Huyền Du bĩu môi rồi đi ra ngoài.
- Tiểu Nhiên, thật ra ta muốn nói với con về chuyện của Thiên Vỹ, nó đã đợi con ba năm rồi, con không biết sao?
Cô cúi đầu xuống, cô biết chứ. Gia đình của anh không hề khinh bỉ cô mà còn rất quý cô, rất nhiều lần họ đã mở lời muốn cô làm con dâu nhưng nhờ Lý Thiên Vỹ nói giúp nên họ cũng tạm thời bỏ qua, hôm nay mẹ Lý còn trực tiếp đến tìm cô, thật làm cô khó xử.
- Bác, cháu biết ạ.
Biệt thự của Lý Thiên Vỹ, Mộc Nhiên như mọi ngày tỉnh dậy sau khi những ánh nắng mặt trời ấm áp chiếu vào gương mặt hồng hào của cô.
Cô vươn vai rồi bước xuống giường đi vào phòng tắm vệ sinh cá nhân. Làm xong cô xuống bếp.
- Diệp tiểu thư, cô dậy rồi sao? Một người giúp việc hỏi cô.
Mộc Nhiên mỉm cười: Ừ, để tôi. Cô đi đến bắt đầu nấu buổi sáng.
Lúc này, Lý Thiên Vỹ đi xuống nhà: Em dậy sớm vậy sao? Tối qua anh thấy đèn phòng em sáng đến tận khuya mà.
- Không sao, em quen rồi. Mộc Nhiên nói.
Lý Thiên Vỹ đi đến cạnh cô: Anh đã nói những việc này cứ để người khác làm.
- Không phải anh nói anh thích ăn những món em làm sao? Mộc Nhiên hỏi.
Lý Thiên Vỹ gật đầu, người giúp việc biết ý đi ra chỗ khác, nhường lại không gian riêng cho bọn họ.
Mộc Nhiên gắp một miếng thịt, thổi nguội rồi đưa đến gần miệng anh: Anh thử xem.
- Rất ngon. Lý Thiên Vỹ vừa nhai miếng thịt vừa nói.
Ăn sáng xong cả hai lên phòng thay quần áo chuẩn bị đi làm. Rất nhanh hai chiếc xe công vụ đã dừng tại cổng biệt thự.
Lý Thiên Vỹ đi xuống nhà trước cô: Mộc Nhiên, anh đi nhé, hôm nay nhớ đừng về muộn nữa.
Chiếc xe của anh rời đi, lúc này cô mới đi xuống nhà, thư kí Lâm đến mở cửa xe cho cô.
Ba năm, một khoảng thời gian không dài cũng không ngắn nhưng cũng đủ cho tất cả mọi thứ thay đổi.
Diệp Mộc Nhiên không còn là một người phụ nữ yếu ớt, nhỏ bé ngày nào nữa, cô giờ trở nên thành đạt, mạnh mẽ và chính chắn hơn rất nhiều, trên người cô không còn là vẻ đẹp tự nhiên của người con gái hai mươi như ba năm trước, giờ đây cô mang lên mình một vẻ đẹp huyền bí, rất thu hút ánh nhìn từ đối phương.
Cô bây giờ là tổng tài của một công ty thời gian tại Pháp, công ty tuy không lớn như Maison của Lý Thiên Vỹ nhưng rất nổi tiếng và phát triển, nhưng bấy nhiêu năm vẫn không ai biết người đứng đầu của tập đoàn thời trang Top fashion là cô.
Cô một thân váy bó sát đi vào cửa bên cạnh của công ty, cánh cửa này là dành riêng cho cô để tránh đi mọi ánh nhìn.
- Diệp tổng, sáng nay chúng ta có cuộc họp vào lúc chín giờ. Thư kí Lâm vừa đi vừa nói.
- Mười một giờ hẹn ăn cơm trưa cùng Đường tổng.
- Hủy. Cô nhẹ giọng nói, Lý Thiên Vỹ không thích cô tiếp xúc cùng người đàn ông khác, không chỉ vậy ngay cả cô cũng ngại lộ diện.
Trong ba năm qua, cô đã phải cố gắng, nỗ lực và gặp khó khăn bao nhiêu chỉ mình Lý Thiên Vỹ hiểu, anh là người duy nhất ở bên cạnh cô.
Cô phải mất nửa năm mới có thể tỉnh dậy, sau khi tỉnh dậy cô phải tập các thứ mới có thể cử động bình thường, cô bắt đầu cầm bút lại. Những tác phẩm ban đầu, cô lén gửi cho một số công ty nhỏ, nhưng Lý Thiên Vỹ cũng lén nhờ họ nhận giúp cô.
Đến khi cô biết điều này thì đã rất thất vọng, dần dần cô nỗ lực mới có thể trở lại ban đầu. Bên cạnh đó hàng ngày cô phải chịu đựng những cơn đau đầu, có hôm đau ít có hôm đau dữ dội, chỉ có mình Lý Thiên Vỹ bên cạnh, anh giúp cô vượt qua những cơn đau đó.
Nhưng tất cả đều không đau bằng nỗi đau người mẹ không thể bảo vệ được cho con của mình, cô sống trong sự dằn vặt, tủi hận và đau đớn để chờ đến một ngày, có thể về trả thù Diệp Mộc Vân và người đàn ông kia.
Ba năm trôi qua, cô nghĩ mình có thể quên được Hàn Thiên Lãnh và chấp nhận tình cảm mới, nhưng cô đã sai, cô hận anh bao nhiêu thì cô biết mình còn yêu anh bấy nhiêu. Còn Lý Thiên Vỹ, cô đã cố gắng chấp nhận anh nhưng vẫn không thể, đơn giản vì cô vốn không có tình cảm nam nữ với anh mà chỉ có tình cảm anh trai và em gái, cô biết ơn anh rất nhiều.
Mộc Nhiên đi vào trong phòng làm việc của mình, cô bật điện thoại lên.
- Diệp tổng. Phòng bên cạnh, mọi người nhìn lên máy chiếu, đồng loạt chào cô.
Nhưng Mộc Nhiên lại bật ra chỗ khác nên mọi người chỉ thấy được cách bày trí trong phòng, không thể biết được cô.
- Dự án của chúng ta bên Trung Quốc tiến hành đến đâu rồi? Cô hỏi.
Một người đứng lên nói: Diệp tổng, chúng tôi đã gửi đến cho Thịnh Hồng, bên đó vẫn chưa hồi đáp lại.
Mộc Nhiên cười, quả nhiên là Hàn Thiên Lãnh, làm việc luôn thận trọng như vậy: Cũng không gấp, im lặng chờ đợi là được rồi. Ngày mai tôi cùng thư kí Lâm đi công tác bên đó hai tuần, có gì thì trao đối với Lý tổng bên Maison.
- Nhưng Diệp tổng? Nếu bên Thịnh Hồng không đồng ý hợp tác với chúng ta thì phải làm sai?
Mộc Nhiên nói: Vậy tại sao các người biết được Thịnh Hồng sẽ không đồng ý?
Cô nhìn bọn họ một lượt rồi lạnh lùng tắt máy.
- Diệp tổng, Lý phu nhân đến.
Mộc Nhiên đứng dậy đi đến phòng tiếp khách: Bác, bác có chuyện gì sao ạ?
Mẹ Lý nhìn cô: Mộc Nhiên à, ra đây, thật lâu rồi không thấy con đến chơi nên ta đến thăm con.
Lý Huyền Du lúc này đi vào: Chị, thật tình, em đã nói là đợi chị hết giờ làm rồi mà mẹ cứ...
- Không sao đâu, giờ chị cũng rảnh mà. Mộc Nhiên nói.
Mẹ Lý nhìn Lý Huyền Du: Thấy chưa? Cái con bé này.
- Bác, có chuyện gì ạ?
Mẹ Lý nhìn Lý Huyền Du nói: Con ra ngoài đi, ta muốn nói chuyện riêng với con bé.
Lý Huyền Du bĩu môi rồi đi ra ngoài.
- Tiểu Nhiên, thật ra ta muốn nói với con về chuyện của Thiên Vỹ, nó đã đợi con ba năm rồi, con không biết sao?
Cô cúi đầu xuống, cô biết chứ. Gia đình của anh không hề khinh bỉ cô mà còn rất quý cô, rất nhiều lần họ đã mở lời muốn cô làm con dâu nhưng nhờ Lý Thiên Vỹ nói giúp nên họ cũng tạm thời bỏ qua, hôm nay mẹ Lý còn trực tiếp đến tìm cô, thật làm cô khó xử.
- Bác, cháu biết ạ.
/80
|