Chương 1: Anh là câu chuyện thần thoại chói mắt của thành phố C
“Tòa án đã quyết định chúng ta ly hôn rồi, tháng sau tôi sẽ cưới Lâm Hinh Nhi, hôm nay tôi tới đây chỉ để thông báo với cô một tiếng.”
Ngăn cách bởi một song sắt lạnh lẽo, Hải Tiểu Đường trống rỗng nhìn người đàn ông tuấn tú tôn quý ở phía đối diện.
Anh là câu chuyện thần thoại chói mắt của thành phố C, là bậc đế vương có quyền thế nhất.
Mặc kệ là dung mạo, gia thế, năng lực, đều khiến người ta không theo kịp.
Anh là chồng cô, nhưng hiện tại…bọn họ đã hoàn toàn cắt đứt mối quan hệ bạc nhược cuối cùng đó rồi.
Cô cho rằng đến chết, cô vẫn có thể được làm vợ anh.
Hải Tiểu Đường run run tự giễu, “Qủa thực là tôi không xứng làm vợ anh…”
Anh của hôm nay, vẫn tồn tại như một thần thoại.
Nhưng cô thì sao, vốn dĩ là dung mạo tươi trẻ xinh đẹp, sớm đã bị ghen ghét, thù hận, đau khổ… ăn mòn thành một người khác.
Thậm chí cô còn phải chấp hành lệnh xử bắn với tư cách là một tử tù!
Cô dơ bẩn như vũng bùn, sao có thể xứng với anh - một người chói mắt như ánh mặt trời chứ.
Đôi mắt Đông Phương Dụ nhìn cô rất lạnh lùng, không chút tình cảm: “Đây là lần cuối cùng chúng ta gặp nhau, cô còn có gì muốn nói không?”
Hải Tiểu Đường mấp máy đôi môi tái nhợt thô ráp, “…Tôi chỉ muốn hỏi, anh có từng thích tôi chút nào chưa?”
“…”
Người đàn ông không trả lời, anh chỉ lạnh lùng im lặng, điều này đã nói rõ tất cả, không có!
Hải Tiểu Đường tuyệt vọng nhắm mắt.
Cô cho rằng trái tim đã đau đến mất cảm giác, nhưng không ngờ còn có thể đau hơn, đau đến nỗi cô không tìm thấy được một chút hi vọng gì để sống tiếp.
“Cho đến bây giờ, đều là tôi tự mình đa tình…” Cô cúi đầu cười, tiếng cười rất bình tĩnh, “Sau này, tôi mãi mãi sẽ không gây chướng mắt các người.”
Vì rất nhanh thôi cô sẽ chết…
Đông Phương Dụ nâng đồng hồ, thân hình cao lớn đứng dậy, trầm thấp lạnh lùng nói: “Hải Tiểu Đường, sớm biết có hôm nay, hà tất phải bắt đầu.”
Cô có kết cục như hôm nay, đều là tự mình chuốc lấy.
Ngoài có một chút thương hại cô, anh cũng không có bất cứ suy nghĩ gì khác với cô nữa.
Đông Phương Dụ xoay người chuẩn bị đi, phía sau đột nhiên một giọng nói khàn khàn nhưng vẫn có vài phần trong trẻo như thiếu nữ, “Anh Đông Phương…”
Người đàn ông hơi dùng bước, quay đầu nhìn, lại nhìn thấy Hải Tiểu Đường dứt khoát vọt nhanh tới bức tường----
Ầm!!
Tiếng va chạm chấn động ngay bên tai, xương sọ vỡ ra!
Thân hình gầy yếu của Hải Tiểu Đường trượt từ trên tường xuống đất.
Đồng tử Đông Phương Dụ co rút lại, trước mắt chỉ thấy toàn máu tươi!
Anh không ngờ cô lại lựa chọn cách ra đi tàn nhẫn như vậy…
Nhìn thấy cô gái nằm dưới nền đất lạnh lẽo, dường như anh nghe được tiếng thì thầm mang theo màu máu của cô.
“Sớm biết có hôm nay, em nhất định sẽ không…yêu anh…”
…
Bệnh viện, phòng bệnh trắng xóa.
Hải Tiểu Đường năm trên giường bệnh, từ từ mở mắt ra.
“Tỉnh rồi.” Bên tai vang lên một tiếng nói trầm thấp, lạnh lùng.
Cô quay đầu, nhìn thấy Đông Phương Dụ đang ngồi bên giường. Vừa nhìn thấy anh, trái tim Hải Tiểu Đường liền đau kịch liệt.
Cô không chết sao, tại sao không chết?
Căn bản là cô không muốn đối diện với anh, đổi diện với thế giới đầy tuyệt vọng này, tại sao lại để cô sống?!
Nhưng cho dù không chết, cô cũng phải chấp hành lệnh xử bắn.
Nghĩ đến điểm này, nội tâm như đang nổi sóng của Hải Tiểu Đường đột nhiên trở nên bình tĩnh, yên lặng…
“Hải Tiểu Đường.” Người đàn ông ghé sát vào cô, hai mắt lạnh lùng đen như mực, thậm chí còn mang theo sự chán ghét khó nén được, “Lần này sao không đâm chết cô vậy?”
“…” Hải Tiểu Đường cười nhạt, “Tôi cũng muốn biết, tại sao lại không đâm chết tôi?”
Đông Phương Dụ sửng sốt.
Thái độ ung dung của cô đã vượt ngoài dự đoán của anh.
Vốn tưởng nghe câu này của anh, cô sẽ ngang ngược tùy hứng như trước, la hét ầm ĩ.
Nhưng thái độ này của cô có hơi vượt ngoài dự đoán của anh, nhưng anh cũng không nghĩ gì nhiều.
“Ha…” Cười lạnh châm biếm, anh lạnh lùng vô tình, “Cô chết rồi cũng đừng liên lụy đến người khác!”
Nói xong, anh không muốn nhìn cô nữa, đứng dậy rời đi.
Liên lụy người khác?
Hải Tiểu Đường đang hoài nghi lời anh nói thì dì Trương bước vào.
Bà ấy là người giúp việc chăm sóc Hải Tiểu Đường từ nhỏ đến lớn, cho dù là Hải Tiểu Đường lập gia đình thì bà ấy cũng vẫn luôn chăm sóc cô.
“Cô chủ, cô không sao chứ, có không khỏe chỗ nào không?” Dì Trương lo lắng hỏi.
Nhìn thấy bà ấy, trái tim Hải Tiểu Đường chua xót.
Cô đã đến bước đường này rồi, không ngờ dì Trương vẫn lo lắng cho cô như vậy.
Hải Tiểu Đường mỉm cười: “Con không sao…”
Chỉ là rất tiếc, tại sao lại không chết đi cho rồi.
Dì Trương thở dài: “Cô chủ, sao cô lại ngốc thế, cô lái xe đi đụng cô Lâm, cho dù chỉ là đụng chiếc xe cũng thì dễ bị thương vậy, hơn nữa còn rất dễ tạo nên hậu quả nghiêm trọng, sau này, cô nhất định không được làm chuyện ngốc nghếch nữa.”
Hải Tiểu Đường sửng sốt---
Dì Trương đang nói cái gì? Cô lái xe đụng vào xe của Lâm Hinh Nhi?
“Nhưng mà cô chủ đừng lo, chuyện này đã được cậu chủ áp chế xuống rồi, sẽ không có ảnh hưởng gì đến cô, may mà cơ thể cô không bị thương, Lâm Hinh Nhi đó tuy cũng ở bệnh viện, nhưng cũng chỉ mà một chút vết thương nhỏ, may là lần này mọi người đều không sao, nếu không cô mà xảy ra chuyện, sao tôi có thể ăn nó với ông chủ đây…”
Dì Trương tự mình nói lẩm bẩm, không hề phát hiện gương mặt của Hải Tiểu Đường càng ngày càng kỳ lạ.
Từ những lời bà ấy nói, Hải Tiểu Đường cảm thấy chuyện này rất bất thường.
Cô lái xe đụng trúng xe của Lâm Hinh Nhi, đó là chuyện rất lâu trước đây rồi, chuyện này sớm đã qua rồi mà.
Khi nào mà cô lại đụng trúng xe của Lâm Hinh Nhi nữa vậy?
Hải Tiểu Đường cứng đờ vươn tay ra, bất an sờ vào trán mình…
Vậy mà lại trơn láng, không hề có vết sẹo nào, cũng không đau!
Cô đập đầu vào tường tự sát mạnh như vậy, sao có thể không có vết sẹo, rõ ràng cô nhớ là đầu đã bể rồi, còn chảy rất nhiều máu…
Cho dù không chết, thì cũng sẽ không thể không mất mác gì…
“Cô chủ, bác sĩ nói cô không có vấn đề gì lớn, hôm nay chúng ta có thể xuất viện về nhà.” Dì Trương cười hiền từ, “Tối nay về, tôi sẽ làm một bữa ăn thật ngon cho cô, chuyện phiền lòng khác, chúng ta đừng nghĩ nữa. Cô phải hiểu, cậu chủ và Lâm Hinh Nhi có đi gần với nhau hơn nữa thì cô ta cũng không thể lay động được địa vị của cô, chỉ cần một ngày cô làm vợ của cậu chủ thì bọn họ tuyệt đối không có khả năng!”
“Dì Trương----” Hải Tiểu Đường đột nhiên nắm chặt lấy cổ tay bà ấy, dọa bà ấy giật mình.
“Cô chủ, có chuyện gì?”
Hải Tiểu Đường gấp gáp nhìn chằm chằm bà ấy, “Đưa con điện thoại, lập tức đưa cho con!”
Dì Trương không biết cô muốn gì, ngớ người ra một lúc rồi vội gật đầu đưa điện thoại cho cô.
Hải Tiểu Đường lấy điện thoại qua rồi mở lên, lập tức nhìn thấy ngày tháng xuất hiện trên màn hình!
Cô trừng to mắt, rất khó tin.
Sao có thể như vậy…thời gian đã quay về 2 năm trước rồi!
Trong lòng Hải Tiểu Đường lúc này rối loạn như tơ vò, rất khó chấp nhận chuyện thần kỳ này.
Cô không nhịn được mà bóp đùi mình thật mạnh, ôi, thật đau!
Đây không phải nằm mơ!
“Cô chủ, cô sao vậy, không sao chứ?”
“Dì Trương, hôm nay con có thể xuất viện về nhà, sau đó không có chuyện gì hết sao?” Cô nhìn chằm chằm bà ấy, không trả lời mà hỏi ngược lại.
Dì Trương gật đầu: “Đúng, đừng lo, cô không có chuyện gì hết, hôm nay chúng ta có thể về nhà.”
/1079
|