Chương 10: Cậu Đông Phương tới rồi
Trước đây cô nhất định muốn gả cho Đông Phương Dụ, ông ấy đã từng phản đối, nhưng không lay chuyển được cô, đành phải đồng ý.
Cho nên chắc chắn cô đã chịu tủi thân gì đó ở chỗ Đông Phương Dụ rồi.
Chủ yếu là một năm sau khi Hải Tiểu Đường gả đi này, tất cả những tủi thân phải chịu đựng, hầu như đều là vì Đông Phương Dụ.
Cô không muốn nói thêm gì, nhưng ông ấy cũng không thể ngồi yên không để ý tới, liền nghĩ phải giúp chúng một phen.
**********
Ông cụ bảo người hầu chuẩn bị một bữa tối rất thịnh soạn.
Hải Tiểu Đường nhìn thấy đầy bàn toàn thức ăn ngon, nước miếng cũng sắp chảy ra, “Ông nội, bây giờ có thể ăn cơm chưa, cháu rất muốn ăn.”
Ông cụ ngồi ở ghế chính, cười nói: “Không vội, còn một người chưa tới.”
“Ai thế?” Hải Tiểu Đường nghi ngờ.
Cô vừa dứt lời, liền nghe thấy tiếng thông báo của người hầu, “Thưa ông, cậu Đông Phương tới rồi.”
Hải Tiểu Đường bất chợt sửng sốt!
Cô nghiêng đầu nhìn qua, liền nhìn thấy Đông Phương Dụ trong bộ đồ vest được may hoàn toàn bằng tay, dáng người cao lớn thẳng tắp đang đi vào.
Ánh mắt Đông Phương Dụ, chỉ nhàn nhạt lướt qua người cô.
Anh nhìn về phía ông cụ, “Ông nội, gần đây sức khỏe của ông thế nào rồi, cháu mang theo một ít thuốc bổ tới đây, ông ăn rồi xem có thích không.”
Ông cụ cười nói: “Thích, cháu tặng ông nội thứ gì ông cũng thích. Mau tới ngồi xuống, đứng lúc sắp ăn cơm rồi.”
Đông Phương Dụ ngồi xuống đội diện với Hải Tiểu Đường.
Hải Tiểu Đường đã hiểu tất cả mọi chuyện, Đông Phương Dụ là ông nội gọi tới.
Ông nội chắc chắn là muốn xúc tiến tình cảm của họ....nhưng cô không muốn mà!
“Hai đứa sao lại thế này, có phải Tiểu Đường làm cho Dụ không vui không, nhìn thấy thằng Dụ cũng không dám hé răng?” Ông cụ cố ý trêu ghẹo hỏi.
Hải Tiểu Đường mỉm cười, “Ông nội, bây giờ bụng cháu rất đói, chỉ muốn ăn cơm, ăn no rồi mới có thể rửng mỡ.”
“Haha, con nha đầu này, miệng mồm vẫn lợi hại như vậy....” Ông cụ cười lớn, “Được rồi, ăn cơm thôi. Hai đứa khó lắm mới có cơ hội ăn cơm cùng ông nội, hôm nay phải ăn nhiều một chút, có biết không?”
“Ông nội, ông cũng phải ăn nhiều một chút.” Hải Tiểu Đường vội gắp không ít đồ ăn cho ông ấy, lại khiến ông ấy vui vẻ hẳn lên.
Toàn bộ quá trình ăn cơm vẫn luôn rất náo nhiệt.
Hải Tiểu Đường bận nói cười với ông cụ, ông cụ lại bận thảo luận một vài vấn đề với Đông Phương Dụ.
Cả bàn ăn, dường như không có chút tẻ nhạt nào, nhưng lại có chút kỳ lạ đầy tinh tế.
Bởi vì Hải Tiểu Đường và Đông Phương Dụ vẫn luôn không nói chuyện với nhau.
Ăn cơm xong, Đông Phương Dụ dự định rời đi, “Ông nội, cháu vẫn còn có chút chuyện phải đi xử lý, hôm khác lại tới thăm ông.”
Ông cụ nghi ngờ: “Muộn như thế rồi, vẫn còn có việc chưa làm xong?”
“Đúng vậy, còn phải về xử lý một vài văn kiện.”
“Được, các cháu về đi, thời gian cũng không còn sớm nữa, hôm khác lại tới.”
“Ông nội.....” Hải Tiểu Đường do dự mở miệng, “Tối nay cháu sẽ ở lại đây, ở bên ông nhiều hơn.”
Cô không muốn về, càng không muốn ở chung dưới một mái hiên với Đông Phương Dụ.
Mặc dù không hận anh, nhưng cũng không muốn đối mặt với anh.
Từ đầu tới cuối cô đều không cách nào làm được, đối xử với anh như một người xa lạ mà không hề có khúc mắc gì.
Đối mặt với anh, tâm trạng của cô vẫn ít nhiều sẽ bị ảnh hưởng, không phải bởi vì vẫn còn yêu, mà là bởi vì không thể làm được bình thản như nước.
Cô không muốn như thế.....
Ông cụ nhướng mày, “Ông thấy hai đứa có gì đó không đúng, nói đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì rồi?”
Tiểu Hải Đường vội vàng thanh minh, “Đều không có chuyện gì!”
“Thật sự không có, vậy sao không cùng nhau trở về, các cháu không phải là vợ chồng sao?” Trọng điểm là, Hải Tiểu Đường trước đây chính là cái đuôi nhỏ của Đông Phương Dụ.
/1079
|