Lãnh Uyển Nhi miên man tỉnh dậy. Cô cảm thấy chóng mặt quá.
- Tỉnh rồi hả? Trong người cảm thấy thế nào? Âu Dương Quân Nghị đi đến cạnh giường ngồi xuống, thấy cô tỉnh lại trong lòng không khỏi vui mừng
- Quân Nghị, sao anh ở đây? Lãnh Uyển Nhi ngạc nhiên, không phải hắn đi Pháp sao? Sao về nhanh vậy?
- Đây là phòng tôi, tại sao tôi lại không được ở đây?
- Phòng anh? Sao tôi lại ở phòng anh? Lãnh Uyển Nhi bật dậy, cơn choáng váng ập tới khiến cô cau mày khó chịu
- Sao rồi. Mau nằm xuống nghỉ ngơi đi, em mê man một ngày một đêm rồi Âu Dương Quân Nghị chỉnh lại gối đỡ cô nằm xuống.
Một ngày một đêm ư? Không ngờ cô lại ngủ lâu như vậy.
- Quân Nghị...đầu rất choáng váng Lãnh Uyển Nhi rúc vào lòng hắn, nhỏ giọng meo meo. Bình thường cô cũng không có yếu đuối như vậy, chắc là lâu rồi không có người quan tâm cô như vậy nên khiến cô sinh ra cảm giác ỷ lại.
- Ngoan, ngủ đi Âu Dương Quân Nghi đỡ cô nằm xuống, kéo chăn đắp cho rồi đứng dậy định ra ngoài.
- Anh ở đây với tôi. Đừng đi Lãnh Uyển Nhi vươn tay kéo kéo vạt áo hắn. Đôi mắt long lanh nhìn hắn.
- Được rồi, tôi ở đây với em. Giờ ngủ đi Lòng hắn mềm đi không ít, hắn chui vào chăn để cô nằm sát vào trong lòng hắn, hít lấy mùi thơm thanh nhã của cô, nhẹ nhàng dỗ cô ngủ
- Mau ngủ đi Âu Dương Quân Nghị vuốt nhẹ lưng cô
- Ưm Lãnh Uyển Nhi điều chỉ lại tư thế khẽ nhắm mắt lại, không bao lâu sau cô liền tiến vào mộng đẹp.
Thấy mèo nhỏ đã phát ra tiếng hít thở đều đều. Âu Dương Quân Nghị nhẹ nhàng rời giường đến thư phòng. Một lúc sau hắn quay lại giường, trên giường xuất hiện thêm một cái máy tính cùng vài tập tài liệu. Sợ mèo nhỏ thức dậy không thấy hắn, hắn đành phải vừa trông cô vừa làm việc.
Lãnh Uyển Nhi lật người chạm vào chân hắn, cảm thấy luồng nhiệt ấm áp cô liền đưa tay ôm lấy đùi hắn, chân gác lên chân hắn, coi chân Âu Dương Quân Nghị như một cái gối ôm. Âu Dương Quân Nghị thấy hành động của cô không khỏi phì cười. Khuôn mặt nhỏ nhắn rúc dính sát vào đùi hắn, cho dù các một lớp vải nhưng hắn vẫn cảm nhận được hơi thở của cô thổi vào đùi hắn, đôi lông mi giống như chiếc quạt nhỏ khẽ run, đôi môi nhỏ hé mở như muốn câu dẫn hắn.
Âu Dương Quân Nghị đưa tay nhẹ nhàng chà sát môi cô, cảm giác mềm mại dưới ngón tay khiến hắn lưu luyến không rời.
Đang ngủ ngon thì cô có cảm giác thứ gì đó đang chà sát môi mình, thật khó chịu. Lãnh Uyển Nhi khẽ lắc đầu né tránh hành động của hắn, miệng nỉ non gì đó rồi ngủ tiếp. Mèo nhỏ của hắn thật đáng yêu.
Lãnh Uyển Nhi ngủ một mạch tới tận chiều tối mới tỉnh dậy. Cô ngồi dậy nhìn xung quanh, đưa tay sờ chỗ hắn nằm vẫn còn ấm chứng tỏ hắn vừa đi không lâu. Lãnh Uyển Nhi đưa tay dụi mắt ngáp một cái định xuống giường tìm hắn.
- Mèo lười, giờ mới chịu dậy hả? Âu Dương Quân Nghị mở cửa bước vào. Đặt khay cháo tổ yến lên bàn đưa tay sờ trán cô.
- Hạ sốt rồi, giờ ăn cháo đi Âu Dương Quân Nghị múc một thìa cháo đưa đến bên miệng cô.
- Tôi...tôi tự làm được Lãnh Uyển Nhi đưa tay rành lấy cái thìa thì bị hắn ngăn lại.
- Ngoan nào Âu Dương Quân Nghị cau mày.
Lãnh Uyển Nhi run một cái rồi ngoan ngoãn nghe lời hắn. Bát cháo nhanh chóng thấy đáy. Ăn xong cô ợ lên một cái thỏa mãn. Âu Dương Quân Nghị lấy giấy lau miệng cho cô.
- Ở đây đợi tôi Hắn xoa đầu cô một cái rồi rồi ra ngoài.
Âu Dương Quân Nghị vừa đóng cửa lại Lãnh Uyển Nhi nhảy xuống giường đứng dậy mở cửa nhìn ngó xung quanh một chút rồi chạy nhanh ra hoa viên. Ở trong phòng lâu như vậy cô cảm thấy có chút ngột ngạt nên muốn ra ngoài hít thở không khí trong lành.
Âu Dương Quân Nghị quay trở lại phòng ngủ thì thấy trên giường trống trơn. Hắn vội vàng đi tìm cô. Chết tiết, hắn vừa mới không chú ý một cái là cô lại biến mất. Âu Dương Quân Nghị liền lục tung mọi ngóc ngách lên cuối cùng thấy cô đứng ở hoa viên giữa rừng hoa tử vi đỏ.
Lãnh Uyển Nhi mặc một chiếc váy trắng, tóc xõa sau lưng, ánh trăng nhẹ nhàng chiếu lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô. Trông cô bây giờ rất giống như một thiên sứ lạc xuống trần gian rồi bị hắn bắt lại, giữ lại bên mình. Cái bóng cô đơn của cô khiến người ta sinh ra cảm giác muốn che chở, muốn bảo vệ, muốn cưng chiều suốt đời. Càng nghĩ hắn lại càng muốn giữ cô bên mình, muốn sau khi đi làm về nghe cô gọi tên hắn, muốn cô ỷ lại vào hắn, muốn cô làm nũng với hắn, muốn cô cả đời bên cạnh hắn.
- Mèo nhỏ, sao lại chạy ra đây? Ăn mặc như vậy không sợ ốm lại sao? Âu Dương Quân Nghị ôm cô vào lòng, dùng thân thể mình sưởi ấm cho cô.
- Ở trong phòng rất ngột ngạt. Với lại tôi cũng khỏe rồi Lãnh Uyển Nhi cứ để mặc cho hắn ôm cô. Tuy đôi lúc hắn rất lạnh lùng, bá đạo nhưng đôi lúc lại rất dịu dàng, cô rất thích.
- Vào nhà thôi. Ở ngoài lâu không tốt Âu Dương Quân Nghị bế cô lên đi vào nhà
- A...thả xuống...tôi tự đi được Lãnh Uyển Nhi sợ ngã liền bám lấy cổ hắn, ra sức dãy dụa.
- Im lặng. Còn lộn xộn là tôi thả tay ra đấy Âu Dương Quân Nghị lạnh giọng hù dọa cô
Nhìn thấy ánh mắt rét lạnh của hắn, Lãnh Uyển Nhi im bặt cũng không dãy dụa nữa ngoan ngoan nằm trong lòng hắn. Thấy cô ngoan ngoan như vậy, đáy mắt Âu Dương Quân Nghị ánh lên tia hài lòng. Hzaii, bây giờ muốn mèo nhỏ ngoan ngoãn nghe lời thì hắn sẽ phải sử dụng biện pháp cứng rắn rồi.
Âu Dương Quân Nghị mở cửa vào phòng thả cô xuống.
- Đi tắm đi. Đồ của em ở trong tủ trong phòng thay đồ
Lãnh Uyển Nhi chạy đến phòng thay đồ mở tủ quần áo ra. Cái tủ lớn trước chỉ để quần áo đàn ông giờ một nửa lại là quần áo phụ nữ.
- Sao đồ của tôi lại ở đây?
- Từ giờ tôi và em sẽ ở chung phòng
- Tại sao?
- Vì tôi thích. Em là người hầu của tôi. Em là tớ tôi là chủ, chủ muốn gì thì tớ phải làm theo.
- Nhưng... Lãnh Uyển Nhi chưa nói hết thì bị ánh mắt âm ngàn độ C của hắn làm cho cô phải nuốt hết vào trong.
- Giờ đi tắm đi thấy cô ngoan ngoãn trở lại, hắn dịu dàng vuốt má cô rồi ra ngoài.
Trời, hắn là loại người gì vậy? Thay đổi thái độ còn nhanh hơn tốc độ lật bàn tay.
- Tỉnh rồi hả? Trong người cảm thấy thế nào? Âu Dương Quân Nghị đi đến cạnh giường ngồi xuống, thấy cô tỉnh lại trong lòng không khỏi vui mừng
- Quân Nghị, sao anh ở đây? Lãnh Uyển Nhi ngạc nhiên, không phải hắn đi Pháp sao? Sao về nhanh vậy?
- Đây là phòng tôi, tại sao tôi lại không được ở đây?
- Phòng anh? Sao tôi lại ở phòng anh? Lãnh Uyển Nhi bật dậy, cơn choáng váng ập tới khiến cô cau mày khó chịu
- Sao rồi. Mau nằm xuống nghỉ ngơi đi, em mê man một ngày một đêm rồi Âu Dương Quân Nghị chỉnh lại gối đỡ cô nằm xuống.
Một ngày một đêm ư? Không ngờ cô lại ngủ lâu như vậy.
- Quân Nghị...đầu rất choáng váng Lãnh Uyển Nhi rúc vào lòng hắn, nhỏ giọng meo meo. Bình thường cô cũng không có yếu đuối như vậy, chắc là lâu rồi không có người quan tâm cô như vậy nên khiến cô sinh ra cảm giác ỷ lại.
- Ngoan, ngủ đi Âu Dương Quân Nghi đỡ cô nằm xuống, kéo chăn đắp cho rồi đứng dậy định ra ngoài.
- Anh ở đây với tôi. Đừng đi Lãnh Uyển Nhi vươn tay kéo kéo vạt áo hắn. Đôi mắt long lanh nhìn hắn.
- Được rồi, tôi ở đây với em. Giờ ngủ đi Lòng hắn mềm đi không ít, hắn chui vào chăn để cô nằm sát vào trong lòng hắn, hít lấy mùi thơm thanh nhã của cô, nhẹ nhàng dỗ cô ngủ
- Mau ngủ đi Âu Dương Quân Nghị vuốt nhẹ lưng cô
- Ưm Lãnh Uyển Nhi điều chỉ lại tư thế khẽ nhắm mắt lại, không bao lâu sau cô liền tiến vào mộng đẹp.
Thấy mèo nhỏ đã phát ra tiếng hít thở đều đều. Âu Dương Quân Nghị nhẹ nhàng rời giường đến thư phòng. Một lúc sau hắn quay lại giường, trên giường xuất hiện thêm một cái máy tính cùng vài tập tài liệu. Sợ mèo nhỏ thức dậy không thấy hắn, hắn đành phải vừa trông cô vừa làm việc.
Lãnh Uyển Nhi lật người chạm vào chân hắn, cảm thấy luồng nhiệt ấm áp cô liền đưa tay ôm lấy đùi hắn, chân gác lên chân hắn, coi chân Âu Dương Quân Nghị như một cái gối ôm. Âu Dương Quân Nghị thấy hành động của cô không khỏi phì cười. Khuôn mặt nhỏ nhắn rúc dính sát vào đùi hắn, cho dù các một lớp vải nhưng hắn vẫn cảm nhận được hơi thở của cô thổi vào đùi hắn, đôi lông mi giống như chiếc quạt nhỏ khẽ run, đôi môi nhỏ hé mở như muốn câu dẫn hắn.
Âu Dương Quân Nghị đưa tay nhẹ nhàng chà sát môi cô, cảm giác mềm mại dưới ngón tay khiến hắn lưu luyến không rời.
Đang ngủ ngon thì cô có cảm giác thứ gì đó đang chà sát môi mình, thật khó chịu. Lãnh Uyển Nhi khẽ lắc đầu né tránh hành động của hắn, miệng nỉ non gì đó rồi ngủ tiếp. Mèo nhỏ của hắn thật đáng yêu.
Lãnh Uyển Nhi ngủ một mạch tới tận chiều tối mới tỉnh dậy. Cô ngồi dậy nhìn xung quanh, đưa tay sờ chỗ hắn nằm vẫn còn ấm chứng tỏ hắn vừa đi không lâu. Lãnh Uyển Nhi đưa tay dụi mắt ngáp một cái định xuống giường tìm hắn.
- Mèo lười, giờ mới chịu dậy hả? Âu Dương Quân Nghị mở cửa bước vào. Đặt khay cháo tổ yến lên bàn đưa tay sờ trán cô.
- Hạ sốt rồi, giờ ăn cháo đi Âu Dương Quân Nghị múc một thìa cháo đưa đến bên miệng cô.
- Tôi...tôi tự làm được Lãnh Uyển Nhi đưa tay rành lấy cái thìa thì bị hắn ngăn lại.
- Ngoan nào Âu Dương Quân Nghị cau mày.
Lãnh Uyển Nhi run một cái rồi ngoan ngoãn nghe lời hắn. Bát cháo nhanh chóng thấy đáy. Ăn xong cô ợ lên một cái thỏa mãn. Âu Dương Quân Nghị lấy giấy lau miệng cho cô.
- Ở đây đợi tôi Hắn xoa đầu cô một cái rồi rồi ra ngoài.
Âu Dương Quân Nghị vừa đóng cửa lại Lãnh Uyển Nhi nhảy xuống giường đứng dậy mở cửa nhìn ngó xung quanh một chút rồi chạy nhanh ra hoa viên. Ở trong phòng lâu như vậy cô cảm thấy có chút ngột ngạt nên muốn ra ngoài hít thở không khí trong lành.
Âu Dương Quân Nghị quay trở lại phòng ngủ thì thấy trên giường trống trơn. Hắn vội vàng đi tìm cô. Chết tiết, hắn vừa mới không chú ý một cái là cô lại biến mất. Âu Dương Quân Nghị liền lục tung mọi ngóc ngách lên cuối cùng thấy cô đứng ở hoa viên giữa rừng hoa tử vi đỏ.
Lãnh Uyển Nhi mặc một chiếc váy trắng, tóc xõa sau lưng, ánh trăng nhẹ nhàng chiếu lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô. Trông cô bây giờ rất giống như một thiên sứ lạc xuống trần gian rồi bị hắn bắt lại, giữ lại bên mình. Cái bóng cô đơn của cô khiến người ta sinh ra cảm giác muốn che chở, muốn bảo vệ, muốn cưng chiều suốt đời. Càng nghĩ hắn lại càng muốn giữ cô bên mình, muốn sau khi đi làm về nghe cô gọi tên hắn, muốn cô ỷ lại vào hắn, muốn cô làm nũng với hắn, muốn cô cả đời bên cạnh hắn.
- Mèo nhỏ, sao lại chạy ra đây? Ăn mặc như vậy không sợ ốm lại sao? Âu Dương Quân Nghị ôm cô vào lòng, dùng thân thể mình sưởi ấm cho cô.
- Ở trong phòng rất ngột ngạt. Với lại tôi cũng khỏe rồi Lãnh Uyển Nhi cứ để mặc cho hắn ôm cô. Tuy đôi lúc hắn rất lạnh lùng, bá đạo nhưng đôi lúc lại rất dịu dàng, cô rất thích.
- Vào nhà thôi. Ở ngoài lâu không tốt Âu Dương Quân Nghị bế cô lên đi vào nhà
- A...thả xuống...tôi tự đi được Lãnh Uyển Nhi sợ ngã liền bám lấy cổ hắn, ra sức dãy dụa.
- Im lặng. Còn lộn xộn là tôi thả tay ra đấy Âu Dương Quân Nghị lạnh giọng hù dọa cô
Nhìn thấy ánh mắt rét lạnh của hắn, Lãnh Uyển Nhi im bặt cũng không dãy dụa nữa ngoan ngoan nằm trong lòng hắn. Thấy cô ngoan ngoan như vậy, đáy mắt Âu Dương Quân Nghị ánh lên tia hài lòng. Hzaii, bây giờ muốn mèo nhỏ ngoan ngoãn nghe lời thì hắn sẽ phải sử dụng biện pháp cứng rắn rồi.
Âu Dương Quân Nghị mở cửa vào phòng thả cô xuống.
- Đi tắm đi. Đồ của em ở trong tủ trong phòng thay đồ
Lãnh Uyển Nhi chạy đến phòng thay đồ mở tủ quần áo ra. Cái tủ lớn trước chỉ để quần áo đàn ông giờ một nửa lại là quần áo phụ nữ.
- Sao đồ của tôi lại ở đây?
- Từ giờ tôi và em sẽ ở chung phòng
- Tại sao?
- Vì tôi thích. Em là người hầu của tôi. Em là tớ tôi là chủ, chủ muốn gì thì tớ phải làm theo.
- Nhưng... Lãnh Uyển Nhi chưa nói hết thì bị ánh mắt âm ngàn độ C của hắn làm cho cô phải nuốt hết vào trong.
- Giờ đi tắm đi thấy cô ngoan ngoãn trở lại, hắn dịu dàng vuốt má cô rồi ra ngoài.
Trời, hắn là loại người gì vậy? Thay đổi thái độ còn nhanh hơn tốc độ lật bàn tay.
/14
|