Chương 184:
Editor: May
Mộ Hi dụi mắt, lại là một giấc mộng, cô thở hổn hển, tất cả trán đều là mồ hôi.
"Làm sao vậy? Gặp ác mộng?" Nam Cung Diệu nhẹ nhàng ôm Mộ Hi, đau lòng hỏi, vốn là thấy Mộ Hi bất an nhíu lông mày lại, biết rõ cô lại gặp ác mộng, đang suy nghĩ có nên đánh thức cô hay không? Ai ngờ cô đột nhiên ngồi dậy, liền đụng vào trên người anh.
Mộ Hi gật gật đầu, bị dọa sợ, hai tay ôm lấy Nam Cung Diệu.
Nam Cung Diệu vỗ nhè nhẹ sau lưng Mộ Hi, giống như là dỗ trẻ con. Thật ra cả ngày hôm nay anh thật sự tự mình mang theo Lâm Lâm, dù sao trước kia Lâm Lâm thường xuyên đi theo Mộ Hi làm việc, con bé rất ngoan ngoãn, không khóc không nháo, chỉ cần Nam Cung Diệu bắt đầu làm việc, nó liền giống như không khí, hết sức yên tĩnh, nhưng nhất định phải có ăn mới được.
"Anh có tin chuyện báo mộng hay không?" Mộ Hi đột nhiên hỏi.
"Mộng chỉ là do ngày suy nghĩ, ban đêm mơ thấy thôi, nói sau đi, hiện tại em cũng không phải là nằm mơ vào buổi tối, nhiều nhất chính là mơ tưởng hão huyền!" Nam Cung Diệu cưng chiều nhéo chóp mũi Mộ Hi một chút.
Mộ Hi không kỳ quái về phản ứng của Nam Cung Diệu chút nào, đúng vậy, tới bây giờ mình cũng cảm giác không phải là thật, cũng bởi vì một giấc mộng, thế nhưng tìm được một ông nội, càng kỳ quái hơn chính là bắt đầu từ ngày mai Mộ Hi phải tiếp nhận tuyệt học Lãnh môn gì đó, giống như sẽ rất vất vả, nhưng vẻ mặt ông lão kia nghiêm túc như vậy, làm hại cô không dám nói không được!
Mộ Hi khó hiểu vì sao vừa rồi mơ thấy đáng sợ như vậy, mặt cô gái kia thật là khủng khiếp!
Vào lúc Mộ Hi mơ thấy ác mộng, Lãnh Đông nằm ở trên giường, nhắm mắt lại, đầu lắc tới lắc lui, tất cả trán đều là mồ hôi.
Ở trong mộng, Lãnh Đông tựa vào trên cây, đôi mắt nhìn chung quanh, nhìn phía trước một chút, nhìn đằng sau một chút, chạy trốn thất lạc với người nhà, bọn họ là thất lạc ở chỗ này, cho nên anh sẽ trở về dưới cây đại thụ này, cho rằng người nhà sẽ trở lại tìm anh, nhưng đợi thật lâu, không có ai đến tìm anh, nghĩ đến mẹ, nghĩ đến cha, nghĩ đến ông nội, còn có em gái rất nhỏ, bọn họ đi đâu? Có thể bị người xấu bắt được hay không, nghĩ tới đây liền muốn khóc, nhưng anh là nam tử hán, anh không thể khóc, trời càng ngày càng tối, anh càng ngày càng sợ hãi, dù sao anh vẫn là một đứa bé, mặc dù chỉ có mười tuổi, anh đã có một thân công phu, nhưng anh chưa bao giờ rời khỏi người nhà, trong lòng vẫn hết sức sợ hãi.
Anh từ từ ngủ thiếp đi, nhắm mắt lại chính là tình cảnh cha mẹ bị người xấu truy sát...
Cha mẹ đều nằm trong vũng máu, anh liều mạng hô to, nhưng không có người đáp lại, anh đi về phía mẹ, mẹ trong vũng máu đột nhiên giơ tay lên, một phát bắt được anh, tựa hồ muốn nói điều gì? Nhưng mẹ lại đột nhiên biến mất, lưu lại chỉ là một dấu tay máu trên người mình.
P/s: bạn nào muốn đọc trước FULL với giá rẻ ủng hộ cân đường hộp sữa tới dịch giả hãy liên hệ : tttukidmh@gmail.com
"Mẹ..." Lãnh Đông hô to một tiếng, đột nhiên bừng tỉnh, hóa ra lại nằm mơ, mộng cảnh này đã đi theo anh hơn hai mươi năm, vẫn luôn chưa từng biến mất. Nét mặt mẹ bắt lấy anh, cả đời này anh cũng sẽ không quên được, ánh mắt kia có quá nhiều không nỡ và bất đắc dĩ, mẹ không yên tâm anh, còn có em gái, nhưng em gái và ông nội đã đi đâu?
Nhiều năm như vậy Lãnh Đông liên tục tìm kiếm, nhưng không có một chút manh mối, không có tin tức của ông nội, hiện tại cho dù nhìn thấy em gái, con bé hẳn phải là một cô gái lớn rồi, nhìn thấy nó cũng sẽ không nhận ra, chỉ có một khả năng chính là, nếu như em gái ở cùng một chỗ với ông, ông nhất định sẽ truyền tuyệt học Lãnh môn cho nó, cho nên Lãnh Đông thường xuyên lưu ý cô gái biết công phu, nhưng không có một người biết tuyệt học Lãnh môn, bởi vì công phu nhà họ Lãnh không truyền cho người ngoài.
Ngày hôm sau Mộ Hi đúng hẹn đi vào nơi ở của ông Lãnh, Lãnh Ưng đã chờ ở trong sân, ngồi trên một cái ghế trúc, uống trà, nhìn Mộ Hi đến đây.
"Đi vào bên trong thay quần áo học võ đi." Ông lão lạnh lùng nói, vẻ mặt hết sức nghiêm túc.
"Dạ." Mộ Hi ngoan ngoãn tiến vào.
Trong chốc lát, Mộ Hi mặc một bộ quần áo học võ đi ra.
"Châm trà cho ta, bái sư học nghệ." Ông lão nói.
Mộ Hi ngoan ngoãn làm theo, những thứ này cô đều hiểu, từng thấy trên truyền hình, cho nên không làm khó được cô, hai đầu gối quỳ xuống, kính trà sự phụ.
"Sư phụ, mời uống trà, nhận một lạy của đồ nhi." Mộ Hi dập đầu một cái.
Ông lão tiếp nhận trà, uống một ngụm.
"Đứng lên đi."
Mộ Hi đứng dậy đứng ở một bên.
Lãnh Ưng đứng lên cẩn thận quan sát Mộ Hi, sau đó vươn tay, sờ soạng mấy chỗ khớp xương và huyệt vị trên người Mộ Hi, ông đang kiểm tra Mộ Hi có căn cốt và thiên phú luyện võ hay không?
Sau khi ông cẩn thận quan sát, sau đó lại nhéo mười bộ vị thân thể, cuối cùng dừng động tác lại.
"Căn cốt coi như tàm tạm, may mà cháu có chút kinh nghiệm tập võ." Lãnh Ưng nói.
"Ông ơi, làm sao ông biết cháu từng học một chút?" Mộ Hi tò mò hỏi.
"Ta biết rõ không chỉ chừng này." Trước kia Mộ Hi luyện qua hai năm, cho nên gân cốt có thể học được, không phải là hết sức cứng ngắc.
"Ta muốn đệ tử không phải là đệ tử bình thường, ta muốn là đệ tử thật sự nhiệt tình yêu thích võ học, mà không phải những thứ phế vật võ thuật chỉ biết khoa tay múa chân kia, chỉ có người thật sự có thể yên tĩnh quyết tâm học tập, mới có tư cách trở thành truyền nhân Lãnh môn của ta." Lúc Lãnh Ưng nói lời này, rất có hào khí ngất trời, khiến người ta rất có cảm giác, nhưng mà tóc trắng đầy đầu cũng không buông tha người, lớn tuổi là sự thật.
"Ông nội, cháu đã hiểu rõ." Mộ Hi trả lời nghiêm túc.
"Công phu Lãnh môn của chúng ta rất thâm ảo, không phải là có thể học được trong một sớm một chiều, cháu phải chịu đựng, chỉ cần dùng tâm, không có không học được ." Lãnh Ưng nói.
"Ông nội, cháu sẽ cố hết sức." Mộ Hi nói nghiêm túc.
"Võ thuật là một loại vận động cường thân kiện thể, là một loại phương pháp tu thân dưỡng tính, võ thuật có thể dùng động trị tĩnh, lấy yếu trị cường, là một loại cảnh giới làm cho người ta có thể nhận thức thiên nhiên. Đến đây, cháu dùng khí lực toàn thân đến đánh ta." Lãnh Ưng nói.
Mộ Hi dùng sức vung quả đấm về phía Lãnh Ưng, chỉ thấy ông không nhúc nhích, thân thể không lắc lư chút nào, dùng một tay bắt lấy cổ tay Mộ Hi.
Cứ như vậy, Mộ Hi liên tục tiến công...
Hôm nay cuối cùng đã luyện xong, Mộ Hi thay xong quần áo về nhà, về đến nhà, cắm đầu ngã quỵ trên giường, bởi vì mệt chết rồi. Nam Cung Diệu đi ra từ trong phòng bếp, trên người buộc tạp dề, một tay còn cầm lấy rau dưa đi tới phòng ngủ của Mộ Hi.
"Em thật giống như mệt chết?" Nam Cung Diệu hỏi.
"Đương nhiên, còn kém không có mệt chết!" Mộ Hi nằm lỳ ở trên giường nói.
"Vẽ tranh khổ cực như vậy, vì sao còn muốn làm, anh lại không phải là không nuôi nổi em! Không có việc gì lại đi tìm khổ!" Nam Cung Diệu trở lại phòng bếp nấu cơm tiếp, bởi vì thấy cô mệt mỏi, đoán được cô cũng sẽ đói, cho nên nhanh chóng nấu cơm, cho cô ăn no!
Nửa tiếng sau, trên bàn cơm, bốn bộ bát đũa, bốn mặn một canh.
Mộ Hi vốn đã ngủ thiếp đi, ngửi thấy được hương cơm, liền từ từ chạy đến.
"A, nhiều món ăn ngon như vậy sao? Hả? Tại sao là bốn bộ bát đũa?" Mộ Hi nghi hoặc hỏi.
"Đây là của hai đứa bé, đây là của chúng ta ." Nam Cung Diệu chỉ chỉ bát đũa trên bàn ăn nói.
"Nam Nam đến đây?" Mộ Hi hỏi.
"Ừ." Nam Cung Diệu chỉ chỉ phòng ngủ Lâm Lâm.
Mộ Hi đi tới, nhẹ nhàng đẩy cửa ra, thấy bên trong phòng ngủ nho nhỏ, lại có thể đặt hai cái giường, Nam Nam thấy Mộ Hi tiến đến.
"Con là vì nhớ cha, cho nên liền đến, có thể chứ? Mẹ." Nam Nam nhìn Mộ Hi hỏi.
"Đương nhiên bảo bối có thể tới rồi." Mộ Hi ôm Nam Nam vào trong ngực, nhẹ nhàng hôn đầu của thằng bé, nó đã cao như vậy, đã sắp cao hơn thân thể của cô.
Bàn tay nhỏ bé của Nam Nam ôm Mộ Hi từ phía sau, mũi rất chua xót, đây là lần đầu tiên mẹ ôm cậu trong hai năm qua, ôm ấp của mẹ thật là ấm áp, rất lưu luyến.
"Nam Nam, có lỗi với con rồi, thực xin lỗi, thực xin lỗi..." Mộ Hi cũng không chịu được nữa, vẫn là Nam Nam hiểu chuyện, không có trách cô không cần nó, Mộ Hi hổ thẹn, đau lòng, tự trách, đau lòng!
"Ăn cơm ..." Nam Cung Diệu đột nhiên mở cửa, thấy một màn cảm động, đi qua, ôm hai người vào trong ngực.
"Hừ! Cha còn có con nữa, các người bắt nạt con, các người bắt nạt con!" Lâm Lâm tranh cãi ầm ĩ.
"Đã quên bảo bối của cha, đến để cha ôm con đi ăn cơm." Nam Cung Diệu ôm Lâm Lâm vào trong ngực đi ra ngoài, Mộ Hi cũng ôm Nam Nam đi ra ngoài ăn cơm.
Lần đầu tiên người một nhà vui vẻ dùng cơm như vậy, Nam Cung Diệu vì vãn hồi Mộ Hi, đều tự mình xuống bếp nấu món ngon cho cô.
"Đây thật là do anh nấu?" Mộ Hi hoài nghi hỏi.
"Nói nhảm, không phải là anh nấu, chẳng lẽ là em nấu!" Nam Cung Diệu nói xong, gắp một miếng xương sườn vào trong chén Mộ Hi, bởi vì anh biết rõ Mộ Hi thích ăn thịt, cho nên nấu tất cả đều là món cô thích ăn.
/318
|