Cô vợ nhỏ thần bí của tổng giám đốc full

Chương 187:

/318


Chương 187:

Editor: May

 

          Những người khác đều đi , lưu lại Nam Cung Diệu và Mộ Hi.

 

          "Thật sự là lau mắt mà nhìn, công phu của em có tiến bộ, chỉ là chiêu thức vừa rồi nhìn rất quen mắt." Nam Cung Diệu hết sức khôn khéo, anh đã sớm nhìn ra, chiêu thức công phu của Mộ Hi và Lãnh Đông giống nhau, chẳng lẽ gần đây Lãnh Đông đã dạy cô công phu?

 

          Nam Cung Diệu cũng không có nói ra công phu Mộ Hi giống như Lãnh Đông, nếu Nam Cung Diệu nói ra ý nghĩ của mình, Mộ Hi sẽ liên tưởng đến Lãnh Đông họ Lãnh, hơn nữa Lãnh Đông là cô nhi, có khả năng chính là cháu trai của ông Lãnh, nhưng Mộ Hi vô tâm, hoàn toàn chưa từng quan sát công phu của Lãnh Đông.

 

          Cô chỉ biết là Lãnh Đông rất lợi hại, bởi vì còn nhớ năm đó Mộ Hi bị Cao Huy bắt cóc, vào giây phút quan trọng, Lãnh Đông giống như cơn gió cướp Mộ Hi đi từ trong tay người xấu. Đến cả người biết công phu cũng không có phản ứng kịp, Mộ Hi liền an toàn, thật ra những năm này Lãnh Đông liên tục luyện tuyệt học của gia đình mình, chính là tốc độ, cho nên tốc độ Lãnh Đông nhanh kinh người!

 

          "Học thêm chút võ thuật phòng ngự, không có ăn thiệt thòi! Chúng ta cũng đi thôi." Mộ Hi cầm lấy giày, chân không đi đến bãi đậu xe.

 

          Nam Cung Diệu ôm lấy Mộ Hi từ phía sau.

 

          "Em - tiểu yêu tinh, nói cho anh biết vì sao có nhiều người thích em như vậy? Hửm?" Nam Cung Diệu hung hăng cắn khuôn mặt nhỏ nhắn của Mộ Hi một cái nói.

 

          "Bởi vì tôi là người tốt, mà những người xấu kia cũng không có người thích đâu!" Mộ Hi đắc ý nói.

 

          "Tiểu yêu tinh, về nhà sẽ thu thập em." Nam Cung Diệu hung hăng nói.

 

          "Vậy phải xem anh có bản lãnh kia hay không, nói không chừng có một ngày tôi có thể đánh thắng anh nha." Mộ Hi cười ha hả nói,

 

          "Anh chờ ngày bị em đánh bại đó." Nam Cung Diệu nhìn Mộ Hi nói, người phụ nữ này thật sự là khiến anh ngạc nhiên mừng rỡ không ngừng, rốt cuộc cô còn có bao nhiêu thứ mà anh không biết?

 

          Sau một thời gian, mỗi ngày Mộ Hi đều học công phu với ông Lãnh, sau này Lãnh Đông muốn tìm Mộ Hi hàn huyên một chút, nhưng lo lắng Diệu tổng ghen, cho nên vẫn luôn chưa từng gặp riêng Mộ Hi, cho đến khi có một ngày, Lãnh Đông phát hiện, mỗi ngày Mộ Hi đều sẽ ngồi xe ra ngoài, điều này làm cho Lãnh Đông hết sức hoang mang, không thể tin chính là, mỗi ngày Diệu tổng đều mang theo trẻ con đi làm, Lãnh Đông hiếu kỳ, vì vậy có một ngày anh vụng trộm theo dõi Mộ Hi đi vào ngôi nhà có bề ngoài cũ nát kia, thấy Mộ Hi đi vào, anh liền cẩn thận ở bên ngoài nhìn vào trong, ai ngờ đằng sau đột nhiên có một cái tay chụp bả vai anh.

 

          Trực giác nói cho anh biết có cao thủ ở gần đây, vì vậy một khắc Lãnh Đông ở quay đầu lại, liền xuất kích ngay, ai ngờ, vào lúc quả đấm còn không có đến gần đối phương, anh đột nhiên dừng tay, ngơ ngác nhìn chăm chú vào ông lão trước mặt.

 

          "Bịch bịch." Lãnh Đông quỳ hai đầu gối xuống.

 

          "A, còn không có đánh nhau đã đầu hàng rồi ư?" Lãnh Ưng lạnh lùng nói.

 

          "Ông nội, ông không nhớ rõ cháu sao?" Hai tay Lãnh Đông bắt lấy tay Lãnh Ưng nói.

 

          "Cậu gọi ta là gì?" Lãnh Ưng đột nhiên mềm nhũn ra, nhìn kỹ đứa bé này rất giống mình lúc tuổi còn trẻ.

 

          "Ông nội, cháu là Đông nhi..." Lãnh Đông đường đường là nam nhi bảy thước, lúc này mặt đã đầy nước mắt, vẫn luôn tìm người thân trong hai mươi năm, hôm nay ông nội liền ở trước mặt, nhưng ông đã không nhớ rõ anh. Đúng vậy, năm đó lúc tách ra anh mới chỉ có mười tuổi, hiện tại đã ba mươi tuổi, biến hóa quá lớn.

 

          Ông lão không nói gì, mà ra quyền về phía Lãnh Đông, công kích về phía anh.

 

          "Ông nội, cháu là Lãnh Đông, ông không nhớ rõ cháu, cháu vẫn đang tìm ông và em gái, ông nội, ông nội..." Lãnh Đông tránh né một chút, tránh cho làm ông nội bị thương. Ông lão trước mắt là ông của anh, không sai được, nhưng vì sao ông không biết anh, còn muốn đánh anh?

 

          Sau khi qua mấy chiêu, Lãnh Ưng đột nhiên thu tay lại.

 

          "Ông trời, ta tìm được cháu của ta, ta tìm được Đông nhi của ta... Ha ha..." Lãnh Ưng cười ha ha, nhưng trong mắt đều là nước mắt, vốn cho rằng nhà họ Lãnh muốn tuyệt hậu, không nghĩ tới rốt cuộc tìm được cháu trai.

 

          "Ông nội, ông nhớ ra rồi sao?" Lãnh Đông cao hứng hỏi.

 

          "Đứa bé ngoan, mới vừa rồi ông thử dò xét cháu có phải là Đông nhi của ta không thôi, bởi vì ông nội già rồi, năm đó cháu còn là đứa bé, hiện tại lớn như vậy, ông nội già hồ đồ, già hồ đồ, không dám nhận thức cháu. Đến, mau vào." Lãnh Ưng kéo Lãnh Đông đi vào, lúc này Mộ Hi vừa mới thay quần áo xong đi ra, thấy hai người rơi lệ đầy mặt.

 

          "Ông nội, Lãnh Đông, tại sao anh lại ở chỗ này?" Mộ Hi giật mình hỏi, đây là có chuyện gì? Hai người giống như đều đã khóc, Lãnh Đông, Lãnh Ưng. A, chẳng lẽ Lãnh Đông chính là?

 

          "Ông nội, ông tìm được cháu?" Mộ Hi lại hỏi tiếp.

 

          "Mộ tiểu thư, sao cô lại ở chỗ này?" Lãnh Đông tò mò hỏi, hôm nay nếu như không phải theo dõi cô đến nơi này, còn không cách nào tìm được ông nội, chẳng lẽ công phu của cô chính là ông dạy, nhưng tuyệt học Lãnh môn chỉ truyền cho người nhà, không truyền cho người ngoài!

 

          "Đông nhi, đến, ngồi xuống, để ông nội từ từ nói cho cháu biết."

 

          Lãnh Ưng thông qua đoạn thời gian chung đụng với Mộ Hi, đã từ từ thích cô, cho nên ông đã tiếp nhận đứa cháu gái này. Ông nhìn cháu trai, nó nhất định chịu không ít khổ, năm ấy nó rất nhỏ, nhiều năm như vậy một mình nó sống thế nào, nghĩ đến những thứ này, Lãnh Ưng không muốn nói chuyến Lãnh Tuyết cho nó biết, ít nhất hiện tại không thể nói, bởi vì trước đây Lãnh Đông rất thương em gái của mình, nếu biết rõ em gái của nó chết thảm như vậy, nó nhất định sẽ không tiếp nhận được, Lãnh Ưng không đành lòng để tôn tử khổ sở.

 

          "Cháu gái, đến đây, gọi anh đi, đây là anh trai Lãnh Đông của con, trước đây nó thường xuyên ôm cháu, từ nhỏ anh cháu đã rất thương cháu, không bao giờ để cháu chịu ủy khuất!" Lãnh Ưng cố gắng nói một câu cuối cùng kia, ông là đang nhắc nhở Mộ Hi đừng nói lộ chuyện này, bởi vì nếu Lãnh Đông biết rõ Lãnh Tuyết chết, thằng bé sẽ bị đả kích, cho nên ông đang ám chỉ Mộ Hi, cố ý nói trước đây anh trai Lãnh Đông rất thương cô, không bao giờ để cho cô chịu ủy khuất, không thể cho nó biết chân tướng, quá tàn nhẫn!

 

          Mộ Hi đã sớm bị một màn trước mắt làm cảm động đến rối tung, mặt mũi tràn đầy nước mắt, bởi vì cô biết rõ chuyện xưa của nhà họ Lãnh, hóa ra Lãnh Đông chính là anh trai của Lãnh Tuyết, thật ra vào lúc Mộ Hi còn chưa có gả cho Nam Cung Diệu, cô cũng đã nhận thức Lãnh Đông làm anh trai, bởi vì Lãnh Đông đã giúp cô, mà cô liên tục hy vọng có người anh trai thương cô, cho nên lúc không có người, cô đều là gọi là anh Lãnh Đông.

 

          "Anh, anh hai... hu hu... anh hai..." Mộ Hi bổ nhào qua khóc lên, Lãnh Ưng ở một bên rất tò mò, vì sao cô khóc thương tâm như vậy? Giống như Lãnh Đông thật sự là anh trai của cô?

 

          "Tuyết nhi, Tuyết nhi, không khóc, không khóc, anh có lỗi với em, giờ anh mới tìm được em..." Lãnh Đông liên tục dỗ Mộ Hi, Mộ Hi nghĩ thầm: Nếu như mình có một người anh trai như vậy thì thật tốt, càng nghĩ càng thương tâm, càng thương tâm càng khóc, nước mắt giống như ngăn không được, liền chảy mạnh mẽ ra, khóc đến Lãnh Ưng ở một bên cũng bắt đầu gạt lệ. Không nghĩ tới đứa nhỏ này sẽ khóc như vậy, có thể làm diễn viên, cả đời này số lần khóc của Lãnh Ưng có hạn, nhưng lúc này, những thứ nước mắt này vượt qua nước mắt ông khóc cả đời rồi.

 

          Từ những giọt nước mắt, ông đã nhận định đứa cháu gái này, thật ra ông đã sớm điều tra rõ ràng rành mạch bối cảnh của Mộ Hi, từ nhỏ cô đã sống ở gia đình đơn thân, không có cha, chỉ có mẹ và một em gái có bệnh, cho nên trong lòng đứa bé này khẳng định hết sức khổ sowr, nếu không, cô cũng sẽ không khóc thương tâm như vậy!

 

          Thật ra Mộ Hi không muốn khóc quá đáng như vậy, nhưng cô chính là nhịn không được, vì vậy cưỡng bách chính mình rời đi cái ôm ấp an toàn kia, ngồi qua một bên gạt lệ đi.

 

          "Anh, thực xin lỗi, đây vốn là chuyện nên cao hứng, bị em làm hư!" Mộ Hi ủy khuất nói, không biết chuyện gì xảy ra? Mình chính là muốn khóc, giống như lúc này mình chính là Lãnh Tuyết, đột nhiên cô đứng lên, trừng to mắt, nhìn Lãnh Đông, đi từng bước một về phái anh.

 

          "Anh, báo thù cho em, giết hắn, hiết hắn..." Mộ Hi rống to, sắc mặt không có một chút máu, sau đó ngã về sau. Lãnh Ưng liền đỡ lấy Mộ Hi té xỉu, ông lại chảy nước mắt, khó trách vừa rồi cô khóc nhiều như vậy, chẳng lẽ là Tuyết nhi của ông trở lại, nhưng là điều này sao có thể, đây là thời đại nào, chẳng lẽ thật sự có oan hồn?

 

          Lãnh Đông thấy Mộ Hi té xỉu, vội vàng ôm lấy cô từ trong lòng ông nội, chạy vào trong phòng, Lãnh Ưng không có trực tiếp trở về phòng, mà là đi tới ngõ bên cạnh, rất lâu mới đi ra.

 

          "Ông nội, Tuyết nhi làm sao vậy? Là có người bắt nạt nó ư?" Lãnh Đông lo lắng hỏi, em gái có ý gì? Tại sao anh phải báo thù cho cô?

 

          "Cháu trai, sau này ông sẽ nói cho cháu biết, trước kia em gái cháu từng bị người khi dễ, cho nên liền lưu lại bóng ma, có đôi khi sẽ như vậy!"

 

          "Nhưng ông nội, con bé không phải tên Lãnh Tuyết, nó tên Mộ Vũ Hàn, vì sao có thể như vậy?" Lãnh Đông không hiểu hỏi.

 

          "Đông nhi, năm đó cháu chạy lạc mất, cha và mẹ của cháu bị sát thủ sát hại, ta lo lắng ta trốn không thoát, liền đưa nó cho người khác, bây giờ họ của nó là họ của cha mẹ nuôi, tiếc nuối chính là, cha mẹ nuôi của nó đều không có ở đây!"

 

          Lãnh Ưng từ từ giải thích với Lãnh Đông, hy vọng cháu trai sẽ tin tưởng, vừa rồi thấy Tuyết nhi té xỉu, nó liền rất gấp gáp, nếu nói chuyện Tuyết nhi nói cho nó biết, nó sẽ rất thống khổ!

 

          "A, là như vậy ư. Ông nội, thật ra người ta đã nuôi lớn Tuyết nhi, chúng ta không nên vong ân bội nghĩa, mặc kệ Tuyết nhi họ gì, tóm lại là gặp được Tuyết nhi, đây là điểm quan trọng nhất, người một nhà chúng ta sẽ không cần tách ra nữa." Lãnh Đông ôm ông nội, anh rất cao hứng, trong một ngày lại có thể gặp được hai người thân nhất của mình.

 

          "Ông nội, khó trách Diệu tổng tra tư liệu của Tuyết nhi lại không có tin tức, hóa ra cha mẹ của con bé đều không có ở đây! Nếu không chúng ta phải cám ơn bọn họ thật tốt." Lãnh Đông tiếc nuối nói.

 

 


/318

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status