Cô vợ nhỏ thần bí của tổng giám đốc full

Chương 204:

/318


Chương 204:

Editor: May

 

          Hôm đó, sau khi Khang Hân khóc chạy ra khỏi dinh thự họ Mộ, bụng đầy khí giận không có chỗ phát, vì vậy, cô mướn vài tên côn đồ nhỏ, vụng trộm động tay chân ở bên trong xe của Mộ Hi, chuẩn bị tạo ra tai nạn xe cộ, muốn hại chết Mộ Hi. Lần đầu tiên liền thất bại, bởi vì Nam Cung Diệu hiểu rõ Khang Hân, cô ta nhất định sẽ không bỏ qua, vào những lúc Khang Hân làm xằng làm bậy, đều có người bí mật giám thị cô ta, cũng bởi vì có người giám thị cô ta, Âu Dương Hàn giảo hoạt liên tục không lộ diện, lo lắng cho mình bị kéo vào, cho dù đứa nhỏ trong bụng Khang Hân là của anh ta, anh ta cũng không thương tiếc Khang Hân chút nào.

 

          Sau khi Nam Cung Diệu biết rõ Khang Hân muốn hại Mộ Hi, liền cảnh cáo Khang Hân không cho phép tổn thương Mộ Hi, ai ngờ Khang Hân nổi trận lôi đình, tuyên bố nhất định phải giết Mộ Hi, cho đứa bé trong bụng của cô ta một công đạo, còn nói muốn giết thằng nhóc Nam Nam kia.

 

          Sau khi Nam Cung Diệu nghe được những lời này, không nói một câu nào với Khang Hân nữa, bởi vì anh biết rõ những lời nói đó đều vô ích! Vì người phụ nữ này là kẻ điên, cho nên một cú điện thoại của Nam Cung Diệu, Khang Hân liền chạy đến trên hòn đảo hoang này.

 

          Sau khi Khang Hân bị Nam Cung Diệu đày đến hoang đảo, Nam Cung Diệu là để cho cô ta tự sinh tự diệt, nhưng ý niệm muốn sống của Khang Hân rất mạnh, bởi vì cô ta biết có một ngày cha và mẹ sẽ đến cứu cô ta.

 

          Chỉ là lúc này cô ta đã không phải là một cô gái được chiều chuộng, vì sống sót, chỉ cần là có thể ăn, cô ta đều ăn hết, kết quả làm mất đứa nhỏ trong bụng, không có đứa nhỏ, cô ta không thương tâm, vốn đứa bé này chỉ là một lợi thế, hiện không có ít lợi, mất liền mất, cô ta sẽ không sinh con cho Âu Dương Hàn, cô ta hiểu cả đời cô ta và Âu Dương Hàn cũng khó có khả năng, trong lòng của cô ta vẫn luôn có Nam Cung Diệu, nhưng tất cả chuyện này đều đã là quá khứ, bây giờ Khang Hân chỉ muốn báo thù, báo thù...

 

          Vì sinh tồn, vì mạng sống, cô ta bắt đầu quyết đấu với dã thú trên đảo, cô ta học được leo cây, học được xuống nước bắt cá, học được tự cứu, cô ta chỉ có một mục đích chính là sống sót, báo thù, mỗi khi đến ban đêm cô ta liền leo lên cây ngủ, bởi vì như vậy sẽ không bị xem thức ăn để ăn hết.

 

          Làn da cô ta trắng, giờ đã trở nên vết thương chồng chất.

 

          Ở trên hoang đảo không có bóng người này, không có ai nói chuyện với cô ta, cô ta không nói lời nào, nhưng cô ta vẫn đang tự hỏi, chính là tại sao mình phải sống đê hèn như vậy, chính là vì báo thù, mầm mống cừu hận trở nên càng ngày càng lớn mạnh.

 

          Nằm trên mặt đất, nhìn trời xanh lam, lần đầu tiên cảm giác trời xanh lam đẹp như vậy, nhưng xinh đẹp này lại hóa giải không được mối hận của cô ta. Vốn Nam Cung Diệu là bởi vì cô ta là con gái của Khang Dực, cũng là em gái cùng cha khác mẹ với Mộ Hi nên không có giết cô ta, nếu không đã sớm giải quyết cô ta, sở dĩ ném cô ta đến nơi này, chính là hy vọng cô ta có thể trở nên tốt hơn.

 

          Nhưng Nam Cung Diệu giữ lại cho cô ta đường sống, Khang Hân lại không muốn, mỗi ngày cô ta đều nghĩ đến Mộ Hi, nghĩ đến Nam Cung Nam, nghĩ đến Nam Cung Diệu, ba người này là lực lượng sống sót của cô ta, bởi vì cũng là bởi vì ba người bọn họ, cô ta mới sẽ thảm như vậy!

 

          Theo thời gian một ngày rồi một ngày trôi qua, tâm của Khang Hân cũng chầm chậm nguội lạnh, bởi vì cha và mẹ cũng không có tới cứu cô ta, ngay cả Âu Dương Hàn cũng không tới tìm cô ta. Thật ra, kể từ sau khi Khang Hân mất tích, Âu Dương Hàn hoàn toàn không có để trong lòng chuyện Khang Hân mất tích này, anh ta đang bận chuyện của mình, Khang Hân cũng không quan trọng với anh ta.

 

          Mỗi ngày Khang Hân ngồi bên bờ biển, nhìn về phương xa, hy vọng có thể thấy ca-nô, hoặc là máy bay, nhưng một ngày một ngày đi qua, lại không có gì đi qua nơi này, cô ta bắt đầu tuyệt vọng!

 

          Vào lúc cô ta tuyệt vọng, Khang Dực đang trong ở nhà mắng vợ!

 

          Khang Dực không thể làm gì, đành phải dùng tiền mướn người bắt đầu tìm kiếm Khang Hân, mỗi ngày mẹ Khang Hân trách mắng Khang Dực vô dụng, Khang Dực mất đi con gái cũng đã khổ sở, hơn nữa mỗi ngày vợ trách mắng, ông gần như buổi tối cũng sẽ không ở nhà, bởi vì thật sự là không thể chịu nổi Mẫu Dạ Xoa trong nhà được nữa, nhưng ông là đàn ông, lại không thể chấp nhặt với phụ nữ, nếu không thế nào cũng sẽ đánh nhau.

 

          Thật ra mẹ Khang Hân có thể không mắng sao, bà chỉ có một đứa con gái, đây chính là thịt trong tim của bà, hiện tại thịt trong tim đã không có, bà có thể không khó chịu sao! Mỗi ngày lấy nước mắt rửa mặt, lo lắng an nguy của Khang Hân, mặc dù người phụ nữ này đáng ghét, nhưng tâm cha mẹ trong thiên hạ đều đáng thương!

 

          Một ngày, mẹ Khang Hân tìm đến công ty Khang Dực, bởi vì gần đây lúc nào Khang Dực cũng trốn tránh bà, cho nên bà đành phải đi công ty tìm ông, không nghĩ tới chính là, bà đi vào công ty liền tranh cãi ầm ĩ mắng to.

 

          "Khang Dực, ông là kẻ bất lực, không biết hiện tại con gái của ông đang sống hay là chết, vậy mà ông còn có tâm tư đi làm, rốt cuộc ông có phải đàn ông hay không, mất con gái, không lo đi tìm, còn lên mẹ nó mạng, tôi cho ông lên, tôi cho ông lên, Hân Hân là ruột thịt của ông, tôi thật sự là mắt bị mù mới gả cho ông, hôm nay tôi liền ở đây phá hủy ông!"

 

          Bà ta vừa mắng vừa đập đồ, đồ trong phòng làm việc đều bị bà ta đập, chỉ còn lại một cái máy tính. Mà Khang Dực vẫn luôn ngồi ở bên máy tính, nhìn máy tính không chuyển mắt, hóa ra ông đã xem tin tức hôm nay, có thể Hân nhi mất tích có liên quan với tin tức này không, bởi vì ông tốn một khoản tiền lớn nhưng vẫn tìm không ra Khang Hân, tin tức này lại hết sức quỷ dị?

 

          "Khang Dực, rốt cuộc ông có nghe thấy tôi nói chuyện không? Ông tìm con gái về cho tôi?"

 

          "Bà - đồ bà điên, nháo đủ chưa? Tìm không được Hân Hân, tôi còn gấp hơn bà, bà chỉ biết mắng chửi người, có ích lợi gì!" Khang Dực đột nhiên đứng lên hét lớn.

 

          "Khang Dực ông giỏi lắm, bản lãnh khác không có, chỉ biết giương oai với vợ, hôm nay tôi không bỏ qua cho ông đâu..." Nói xong liền nhào tới chỗ Khang Dực, Khang Dực vừa nhìn không thể trêu vào, còn không thể trốn thoát ư, vì vậy đạp cửa rời đi!

 

          Mẹ Khang Hân đi đến bên cạnh máy tính, xem Khang Dực vừa rồi đang xem cái gì, ai ngờ là? Hù dọa bà ta đặt mông ngồi dưới đất, bà ta từng thấy qua người chết, nhưng loại người chết này vẫn là lần đầu tiên bà ta nhìn thấy, thật là dọa người!

 

          Âu Dương Hàng vẫn luôn suy nghĩ, có nên báo việc này cho anh trai, nhưng anh trai sẽ không tin tưởng? Anh ấy có khả năng đã bị nữ quỷ kia tẩy não, làm sao bây giờ?

 

          Nghe nói Thái Lan có một pháp sư rất lợi hại, không bằng đi thử một chút, xem có thể mời Đại pháp sư đó đến không, trợ giúp bọn họ vượt qua một kiếp này. Sau khi sáu người thương lượng, vẫn cho rằng có thể thử xem, dù sao hiện cũng không có cách nào, cũng không thể chờ chết!

 

          Bọn họ mua bảy vé, một cái trong đó là cho pháp sư bây giờ, bọn họ lo lắng nữ quỷ ra tay ở trên đường, cho nên mang pháp sư theo bên người là lựa chọn sáng suốt.

 

          Bọn họ gọi điện thoại hẹn pháp sư bên kia trước, là gặp mặt vào thứ Tư tuần sau, cho nên bọn họ chuẩn bị thứ hai xuất phát đi Thái Lan.

 

          Lúc những người nơi này hẹn thời gian đi Thái Lan, Nam Nam thông qua máy tính hẹn trước đại sư Phật giáo, hóa ra hiện tại cư ngụ ở Thái Lan. Nam Nam nói một lần một năm một mười tin tức chuyện này cho pháp sư, kết quả đại sư nói hung thủ không phải là người, chuyện này làm cho Nam Nam hết sức lo lắng, chẳng lẽ trên thế giới thực sự có những vật kia. Mặc kệ, dù sao lão sư giảng bài nói đây chỉ là truyền thuyết, cụ thể có hay không, đều hoàn toàn không có căn cứ khoa học, cho nên Nam Nam vì bảo đảm an toàn của cha mẹ, chuẩn bị mang theo cả nhà đi Thái Lan một chuyến, đương nhiên không được trực tiếp nói như vậy, vì lý giải này hết sức hoang đường, vẫn là chờ đến chỗ đó rồi nói sau!

 

          "Con trai, con nói cái gì? Muốn đi Thái Lan chơi? Vì sao đột nhiên muốn đi ra ngoài? Gần đây cha bề bộn nhiều việc!" Nam Cung Diệu nhận được điện thoại của Nam Nam, giật mình hỏi. Nói thật gần đây anh thật sự bề bộn nhiều việc, bởi vì chuyện của Mộ Hi làm cho không ngày nào được ngủ ngon, chủ yếu là lo lắng cô vợ nhỏ gặp nguy hiểm, cái khác anh đều không lo lắng.

 

          "Cha, mỗi ngày cha và mẹ khổ cực làm việc như vậy, vì sao không ra ngoài giải sầu chứ? Có lẽ đến lúc đó chuyện phiền phức trong lòng đều sẽ không còn." Nam Nam nói.

 

          "Con trai, chỗ mẹ của con có thể có vấn đề không? Cha ngược lại không sao cả, coi như là đi công tác." Nam Cung Diệu nói, thật ra cẩn thận ngẫm lại con trai nói rất đúng, nói không chừng đi chơi một chuyến trở lại, thù của Lãnh Tuyết đã báo xong, cô ta sẽ rời đi, đề nghị con trai không tệ, coi như là ra ngoài trốn tránh tai họa.

 

          "Chỗ mẹ Nam Nam sẽ đi nói, chỉ cần cha không có ý kiến là được." Nam Nam tự tin nói, đối với mẹ thì cậu càng nắm chắc hơn.

 

          "Được rồi, cha sẽ chờ tin tức tốt của con, đúng lúc chúng ta cùng đi ra ngoài vui chơi một chút." Nam Cung Diệu cảm giác hết sức thua thiệt cho con cái, mỗi ngày chỉ lo làm việc, rất ít có thời gian với con, đây là thất trách của anh, cho nên anh tán thành đề nghị của con trai.

         

          Nam Nam không tính gọi điện thoại cho mẹ, cậu quyết định gặp mặt mẹ nói , bởi vì mẹ nghe lời của cậu nhất, vì vậy cậu mang theo em gái liền đi ra cửa, Lâm Lâm đeo ba lô nhỏ của bé, bên trong đương nhiên đựng một ít thức ăn , bởi vì trước kia ở nước Mỹ, lúc nào Mộ Hi cũng mang theo bé đi làm việc với nhau, có đôi khi làm việc trễ một chút, trẻ con sẽ đói, cho nên lúc nào Mộ Hi cũng để một ít thức ăn trong ba lô nhỏ, bởi vậy đây cũng đã thành một thói quen của Lâm Lâm, chỉ cần ra cửa nhất định phải mang theo một ít thức ăn, lo lắng mình đói bụng. Thật ra, có Nam Nam ở đây, bé hoàn toàn sẽ không đói bụng, Nam Nam không phải người có tiền bình thường.

 

          "Anh, chúng ta đây là muốn đi đâu?"

 

          Lâm Lâm dùng giọng nói bập bẹ đáng yêu nói, vẻ mặt hưng phấn. Từ lần trước cha đưa bé đến đây, ngoại trừ ra ngoài ăn cơm gì gì đó, vẫn không có đi chơi qua đâu, cho nên rất vui vẻ, bàn tay nhỏ bé nắm Nam Nam thật chặt, đeo ba lô, hai cái bím tóc đong đưa một trái một phải.

 

          "Chúng ta đi tìm mẹ, không phải em nhớ mẹ sao?" Nam Nam nói, nhưng đi không bao lâu, Nam Nam vẫn luôn cảm giác đằng sau có người đi theo, quay đầu lại xem, lại không có gì. Hỏng, nguy rồi, chẳng lẽ là?

 

          Vì vậy, Nam Nam mang theo Lâm Lâm đi đến phố xá sầm uất bên cạnh, bởi vì đại sư nói nếu như phát hiện có cổ quái, nhanh đến địa phương nhiều người, có thể tạm thời an toàn, cho nên Nam Nam mang theo Lâm Lâm đi đến đứng ở một nơi rất náo nhiệt, lấy điện thoại di động ra gọi cho mẹ.


/318

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status