Cô vợ nhỏ thần bí của tổng giám đốc full

Chương 219:

/318


Chương 219:

Editor : May

 

          Mộ Hi không ăn, nhìn chằm chằm vào Nam Cung Diệu, dần dần đỏ vành mắt, một loại cảm giác chua xót đổ đầy trái tim. Cho tới nay Mộ Hi đều là cô gái kiên cường, từ nhỏ không có cha yêu thương, chỉ có cô và mẹ, em gái sống nương tựa lẫn nhau, đã trải qua rất nhiều đau khổ, chịu rất nhiều khổ, những thứ này cô đều có thể thừa nhận, bởi vì cô phải bảo vệ mẹ và em gái, nhưng bây giờ, những lời nói của người đàn ông này làm cho cô muốn khóc, hạnh phúc đến khóc.

 

          Hơi hơi cúi đầu, che đôi mắt chưa lệ nóng, Mộ Hi hít thở sâu mấy lần, cố gắng miễn cưỡng che giấu giọng nói nghẹn ngào.

 

          "Nếu như em thật sự tùy hứng lên, chỉ sợ anh sẽ không nói như vậy!" Mộ Hi nói.

 

          Nam Cung Diệu cười khẽ, kéo bàn tay nhỏ bé trắng nõn của Mộ Hi, nắm chặt bàn tay nhỏ bé non mềm trắng nõn kia ở trong lòng bàn tay. Tay Nam Cung Diệu rất lớn, bao trùm chặt lấy bàn tay nhỏ bé của Mộ Hi, một cỗ ấm áp tập kích Mộ Hi, trực tiếp đến trong trái tim, ấm áp, đó là một loại tín hiệu cảm giác an toàn.

 

          "Tất cả của em, anh đều có thể tiếp nhận, anh duy nhất không thể tiếp nhận chính là em rời khỏi anh. Nhớ kỹ, đừng để anh khổ sở, bởi vì anh không muốn nếm thử cuộc sống không có em nữa, nếu không, anh sẽ điên mất!"

 

          Nam Cung Diệu vì lời thề của mình, hôn một cái thật sâu ở trên tay Mộ Hi, dâng lên nụ hôn của mình, đồng thời, Nam Cung Diệu cũng yên lặng thề, anh sẽ bảo vệ cô cả đời, mãi mãi không rời, sinh tử gắn bó.

 

          Mộ Hi bị cảm động, đã bắt đầu mất khống chế, nước mắt rơi xuống một giọt lại một giọt, nhấp nháy chợt hiện trên lông mi, lông mi ẩm ướt trơn nhuận giống như lộ ra ánh sáng khác thường, chỉ là này ánh sáng này khiến Nam Cung Diệu đau lòng.

 

          Anh vươn tay, ôn nhu nâng cằm Mộ Hi lên, nâng khuôn mặt non nớt trắng nõn kia lên, mặc dù đã là mẹ của hai đứa bé, nhưng nhìn kỹ lại vẫn như thiếu nữ lần đầu yêu, làm động lòng người. Nhìn nước mắt trên gò má, Nam Cung Diệu chau mày, ai nói lúc phụ nữ khóc là điềm đạm đáng yêu? Vì sao mỗi lần anh nhìn thấy cô vợ nhỏ rơi lệ, tâm của anh đều hung hăng đau nhức, chính mình cảm giác giống như có vật gì xuyên thủng tim. Anh không muốn cô khóc, anh muốn cô cười, cô khóc, tâm của anh cũng khóc; cô cười, trong lòng của anh cũng sẽ cười.

 

          "Đừng khóc, anh sẽ bảo vệ em, xin cho anh cơ hội này?" Nam Cung Diệu thâm tình nói.

 

          Ai ngờ, Mộ Hi đột nhiên bưng một ly rượu đỏ lên, xinh đẹp uống một hơi cạn sạch, lại hào khí lau miệng một phen.

 

          "Được, sau này em sẽ là của anh, nhớ kỹ phải bảo vệ tốt em, nếu không em vẫn sẽ gạch chéo." Mộ Hi thấy bộ dáng đau lòng của Nam Cung Diệu, cô cũng đau lòng anh, vì vậy mới có thể hài hước một phen, điều tiết bầu không khí một chút.

 

          "Toàn thân, tùy em gạch." Nam Cung Diệu cũng cười, cuối cùng cô vợ nhỏ đã đáp ứng.

 

          Thật ra, vào lúc quản lý Vương tự mình đi đón Nam Nam và Lâm Lâm, Nam Nam và Lâm Lâm đã ở gần nhà hàng. Nam Nam vốn là đau lòng cha không có người ở cùng, vì vậy mang theo Lâm Lâm sớm một chút khỏi nhà ông lão, ai biết trở lại khách sạn, thế nhưng không có người, vì vậy Nam Nam xuất ra toàn bộ dụng cụ định vị, bắt đầu tìm  phương hướng của cha, ai biết cha lại ở cùng một chỗ với mẹ, vì vậy Nam Nam và Lâm Lâm gọi xe chạy đến mục đích.

 

          Nam Nam và Lâm Lâm đã đi tới cổng nhà hàng, Lâm Lâm biết cái chỗ này.

 

          "Anh, em biết rõ nơi này." Lâm Lâm nói.

 

          "Em gái, sao em lại biết nơi này?" Nam Nam hỏi.

 

          "Trước kia mẹ dẫn theo Lâm Lâm đi làm ở chỗ này nha." Lâm Lâm còn nhớ rõ những ngày kia, bởi vì chú đầu bếp sẽ lặng lẽ cho bé ăn chút gì đó, cho nên món ngon nơi này làm cho bé có ấn tượng khắc sâu.

 

          "Mẹ xinh đẹp như vậy, nhất định là nhân viên phục vụ nơi này." Nam Nam thấy dì tiếp khách đều rất xinh đẹp, cho nên cho rằng mẹ mình có thể cũng là đứng ở cửa như vậy đi?

 

          "Mẹ không phải là nhân viên phục vụ nơi này, bởi vì mẹ còn phải dẫn theo Lâm Lâm, mẹ là rửa chén ở trong phòng bếp, mỗi ngày có rất nhiều chén phải rửa, mẹ rất lợi hại nha." Lâm Lâm đã không thể chờ đợi được muốn đi vào.

 

          Nam Nam nghe được lời của em gái, trong lòng rất khổ sở, mẹ và em gái nhất định chịu không ít khổ! Đau lòng nắm bàn tay nhỏ bé của Lâm Lâm lên.

 

          "Đi, anh dẫn em đi ăn." Nam Nam dẫn theo Lâm Lâm đi tới phòng ăn.

 

          "Thực xin lỗi, người bạn nhỏ, không có người lớn mang theo, các cháu sẽ không thể đi vào." Nhân viên phục vụ tốt bụng nhắc nhở nói.

 

          "Cha và mẹ cháu đang ở bên trong, chúng ta có hẹn, chỉ là cháu và em gái ham chơi, đi lòng vòng ở gần đây, cho nên mới muộn ." Nam Nam lạnh lùng nói.

 

          "..." Nhân viên phục vụ không nói gì, đánh giá đứa bé trước mắt.

 

          "Dì lại không cho chúng cháu đi vào, cha và mẹ sẽ lo lắng." Nam Nam nói.

 

          "Vậy mời vào." Nhân viên phục vụ nhìn bé trai nói chuyện không giống như là nói dối, vì vậy mời bọn họ tiến vào.

 

          "Anh, chúng ta đi đâu tìm cha?" Lâm Lâm lo lắng hỏi, ở đây nhiều gian phòng như vậy, là phòng nào đây?

 

          "Đi theo anh." Nam Nam dẫn theo Lâm Lâm vào thang máy.

 

          Đến tầng ba, thang máy mở ra, Nam Nam và Lâm Lâm đi ra, lúc này nhân viên phục vụ tầng ba đi đến, cô là do tổng giám đốc Vương cố ý an bài ở chỗ này, nói khách bên trong tuyệt đối không thể bị quấy rầy, ai cũng không thể vào bên trong, ngoại trừ nhân viên phục vụ.

 

          "Người bạn nhỏ, ở đây không phải là nơi các cháu đến được, mời trở về đi." Nhân viên phục vụ lễ phép nói.

 

          "Cháu là tới tìm cha và mẹ, bọn họ đang ở bên trong."

 

          Nam Nam cực kỳ xác định, bởi vì bên trong chính là vị trí dụng cụ định vị biểu hiện, sẽ không sai, cậu dùng chính là dụng cụ định vị của nước Mỹ, là dụng cụ theo dõi tiên tiến nhất toàn cầu, lúc mua, xưởng nói sai lầm gần như  là không có, cho nên nếu lần này phạm sai lầm, cậu nhất định sẽ trách cứ hàng hóa công ty nước Mỹ này.

 

          "Chờ, dì đi hỏi một chút." Nhân viên phục vụ đi về phía bên cạnh, nhỏ giọng hỏi nhân viên phục vụ ở sau cửa, thật ra người nhân viên phục vụ này chính là nhân viên phục vụ làm khó dễ Mộ Hi lúc nãy.

 

          Người phụ nữ kia nghe được có hai đứa bé tìm người ở bên trong, nói là con của bọn họ, vì vậy cô ta đi tới xem một chút, bởi vì năm đó Mộ Hi chính là dẫn theo đứa bé đi làm, cô ta biết đứa bé kia.

 

          Người phụ nữ đi qua nhìn kỹ, quả nhiên là đứa bé năm đó, chỉ là bây giờ trưởng thành. Ai ngờ Lâm Lâm vốn rất vui vẻ, nhưng sau khi nhìn thấy người phụ nữ này thì vẻ mặt liền thay đổi.

 

          "Người xấu." Lâm Lâm bị hù dọa trốn đến sau lưng Nam Nam, một đôi bàn tay nắm chặt lấy vạt áo của Nam Nam.

 

          "Sao vậy em gái?" Nam Nam xoay người hỏi Lâm Lâm.

 

          "Anh, anh, cô ta là người xấu, mẹ đến đi làm, chỉ cần mẹ vừa rời đi, cô ta liền bắt nạt Lâm Lâm!" Hai mắt thật to của Lâm Lâm thấm đầy nước mắt, Nam Nam nhìn thấy liền đau lòng một trận, cậu từ từ đứng lên, lạnh lùng nhìn về phía người phụ nữ vừa rồi.

 

          "Cô đến đây?" Nam Nam lạnh lùng nói, trong giọng nói lộ ra ý tứ không cho phép chống lại, một đôi mắt ưng  nhìn chằm chằm người phụ nữ coi như xinh đẹp trước mặt, không nghĩ tới lại có một lòng dạ rắn rết, bộ dáng em gái vừa rồi rõ ràng là từng bị cô ta bắt nạt.

 

          "Mày là ai? Vì sao tao phải nghe lời mày?" Người phụ nữ này ngoài miệng vẫn còn ngụy biện, nhưng trong lòng đã không có sức lực.

 

          "Lâm Lâm nói cho anh biết, cô ta bắt nạt em như thế nào?" Nam Nam hỏi.

 

          "Mỗi lần mẹ không có ở đây, cô ta liền khiến cho dùng sức nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của Lâm Lâm, vì sao mặt Lâm Lâm có vẻ nhiều thịt như vậy, đều là cô ta nhéo ra đó!" Thấy anh trai bảo vệ bé, Lâm Lâm không sợ hãi, vểnh miệng nhỏ lên nói.

 

          "Cô lập tức tới đây ngay, nếu không tôi sẽ khiến cho cô đẹp mặt." Giọng nói lạnh lùng của Nam Nam vang lên lần nữa.

 

          "Qua thì qua!" Người phụ nữ có loại dự cảm rất xấu, vì nhìn thế nào thì bé trai này cũng giống như phiên bản thu nhỏ của người đàn ông bên trong, nếu quả thật là cha con, vẫn là ít trêu chọc mới tốt, cũng là bởi vì đắc tội một nhân viên rửa chén, chính mình đã phải bị phạt đi rửa chén!

 

          "Ngồi xổm xuống." Nam Nam nói.

 


/318

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status