Cô vợ nhỏ thần bí của tổng giám đốc full

Chương 239:

/318


Chương 239:

Editor : May

 

          "Vậy, anh nói anh dùng cái gì chặn đi, không được không vệ sinh!" Mộ Hi từng xem trên ti vi, đều là dùng vải rách chặn miệng lại, cho nên cô vẫn là hỏi trước sẽ tốt hơn, miễn cho chờ lát nữa lại ghê tởm.

 

          "Ông xã sẽ dùng nó chặn miệng anh đào của em lại." Nam Cung Diệu mân mê miệng của mình nói, Mộ Hi nở nụ cười, hóa ra anh vốn định dùng miệng chặn miệng của cô, đây không phải là vừa hôn môi vừa làm việc ư, sẽ rất bận rộn!

 

          "Đừng lo lắng, ông xã thu xếp được." Mộ Hi nghe được Nam Cung Diệu nói, lập tức trừng to mắt.

 

          "Em dựa vào, thần ơi, em nghĩ cái gì anh đều biết sao." Mộ Hi không thể tin được nói, mình nghĩ gì, ông xã đều biết.

 

          "Cái này gọi là yêu sâu liền thần giao cách cảm, trong cái đầu nhỏ của em nghĩ cái gì? Anh đều đoán được." Nam Cung Diệu cười nói.

 

          "Hả - -" Mộ Hi quát to một tiếng, ngay sau đó trong thân thể nhiều thêm một thứ gì đó.

 

          "Xuỵt, bảo bối nhỏ giọng một chút, chẳng lẽ em thật muốn dẫn con tới!" Nam Cung Diệu cười hài lòng một tiếng, bởi vì anh đã cảm giác được phản ứng của cô vợ nhỏ, rất căng, hận không thể hút anh đi vào.

 

          "Không phải anh nói muốn chận miệng của em lại ư, sao lại không chận, nếu không người ta sẽ nhịn hết sức vất vả! Nói chuyện không giữ lời gì hết, ưm..." Mộ Hi còn chưa nói hết lời, miệng liền bị ngăn chặn.

 

          Cuối cùng, Nam Cung Diệu dâng hiến tất cả con cháu đời đời cho Mộ Hi.

 

          "Nam Cung Diệu, anh khốn kiếp, vì sao anh không lấy ra, chẳng lẽ còn muốn để em mang thai!" Mộ Hi phát hiện ông xã gieo toàn bộ mầm mống ở bên trong, đây không phải là hại cô trúng thưởng sao!

 

          "Bà xã, sao anh lại khốn kiếp? Anh là không muốn lãng phí." Nam Cung Diệu không nỡ rời khỏi thân thể Mộ Hi, tùy ý chân thứ ba của mình từ từ đánh vào.

 

          Mộ Hi nằm trên bàn nhẹ nhàng thở hổn hển, Nam Cung Diệu là nằm lười nhác ở trên thỏ trắng lớn của cô.

 

          "Anh chính là khốn kiếp!"

 

          "Khốn kiếp yêu em, khốn kiếp yêu em..." Nam Cung Diệu cắn một ngụm lên thỏ trắng lớn bên miệng.

 

          "Á - -" Mộ Hi kêu to.

 

          "Mẹ, mẹ làm sao vậy?" Lâm Lâm ở bên ngoài hô to, bởi vì nghe được tiếng động, Lâm Lâm đã chạy tới hỏi, nhưng cửa không mở ra được, cho nên cách cửa quát lên.

 

          Bởi vì đột nhiên có tiếng đập cửa, còn có tiếng la của bảo bối, Mộ Hi bị dọa thiếu chút nữa rớt từ trên bàn xuống, Nam Cung Diệu cuống quít mặc quần, Mộ Hi trực tiếp kéo váy ngủ xuống, vội vã đi mở cửa.

 

          "Bảo bối, mẹ vừa rồi đang tắm, không nghe thấy, có chuyện gì sao?" Mộ Hi làm bộ bình tĩnh nói.

 

          "Mẹ, mẹ thật sự đang tắm?" Lâm Lâm hoài nghi hỏi.

 

          "A, đương nhiên rồi." Mộ Hi cười cười lúng túng, trong lòng nghĩ: Thực xin lỗi, mẹ nói dối, nhưng mà đây là lời nói dối có thiện ý, bởi vì việc mẹ làm thật sự là không nên cho trẻ con biết.

 

          "Vậy, mẹ lại đi tắm thêm một lần đi!" Lâm Lâm bịt mũi nói.

 

          "Vì sao?" Mộ Hi không hiểu hỏi.

 

          "Bởi vì mẹ  không có tắm sạch sẽ, trên người có mùi kỳ lạ, thật là khó ngửi!" Lâm Lâm nói.

 

          "Mùi lạ? Mùi lạ gì?" Mộ Hi bối rối, buổi sáng rời giường cô xối nước lạnh rồi, tại sao có thể có mùi lạ?

 

          Lúc này, Mộ Hi chợt thấy Nam Cung Diệu nhếch khóe miệng lên, mắt ưng híp lại, Mộ Hi thấy biểu tình của chồng mình, đột nhiên hiểu mùi lạ trên người mình là xảy ra chuyện gì, trong nháy mắt đỏ mặt.

 

          Lúc này Mộ Hi thật sự là không thể ở chỗ này thêm một khắc, nhấc chân chạy tới phòng tắm.

 

          "Cha, mẹ không thoải mái à?" Lâm Lâm hỏi.

 

          "Không có không thoải mái, mẹ con rất tốt, trong lòng rất vui, cho nên vui vẻ đi tắm." Nam Cung Diệu ý tứ sâu xa nói.

 

          "Kỳ quái, mặt mẹ thật là đỏ?" Lâm Lâm hoang mang, hôm nay không nóng, sao mặt mẹ lại đỏ như vậy?

 

          "Đi, chúng ta đi xuống lầu, để cho mẹ con tắm rửa mùi kỳ lạ trên người thật tốt. Bà xã, tắm sạch mùi lạ trên người em đi, chúng ta đi xuống trước ." Nam Cung Diệu nói xong với Lâm Lâm, lại nghiêng đầu sang chỗ khác hô về phía phòng tắm.

 

          "Khốn kiếp, biết rồi." Mộ Hi tức giận trả lời, vừa rồi thật sự là bêu xấu ở trước mặt con gái!

 

          "Cha, mẹ nói cha khốn kiếp, chẳng lẽ khốn kiếp cũng là tên?" Lâm Lâm khó hiểu.

 

          "Khốn kiếp không phải là tên, mẹ con chưa có đánh răng, cho nên nói chuyện miệng thối, vẫn là con gái bảo bối của cha ngoan ngoãn, không học mắng chửi người của mẹ con!" Nam Cung Diệu ôm Lâm Lâm rời đi.

 

          Nam Cung Diệu ôm Lâm Lâm, trong lòng bắt đầu nghĩ tới kế hoạch bí mật của mình, thật ra đây là quyết định chung của anh và con trai.

 

          ****

 

          Sau khi Khang Hân được Lãnh Đông mang trở lại, đại sư nhìn nhìn cô ta, không có chuyện gì lớn, chính là sau khi bị ác linh nhập vào người, nguyên khí tổn thương nặng nề, dưỡng một chút thì tốt rồi, sau khi Khang Hân tỉnh lại liền rời đi, không có ai làm khó cô ta.

 

          Mộ Hi chuẩn bị về nhà gặp Đồng Đồng và mẹ, trong lòng rất khẩn trương, dù sao hiện tại mẹ có thể tiếp nhận gương mặt này hay không?

 

          Nam Cung Diệu và bọn nhỏ cùng đi với Mộ Hi.

 

          "Các người ở cùng một chỗ!" Mẹ Mộ Hi nói, thật ra bà vẫn luôn đang suy nghĩ Tiểu Hi không trở lại, Nam Cung Diệu sớm muộn gì cũng sẽ tìm phụ nữ, không nghĩ tới người phụ nữ anh lại có thể là con gái nuôi của mình, cũng chính là Mộ Vũ Hàn - bạn tốt của Mộ Hi.

 

          "Mẹ, là con, con là Tiểu Hi, Tiểu Hi của mẹ, Mộ Hi." Mắt Mộ Hi rưng rưng nước, quỳ ở trước mặt mẹ.

 

          "Con, con, con nói cái gì?" Mẹ Mộ Hi không thể tin được lời nói của Mộ Hi, sao gương mặt này lại là Tiểu Hi của bà?

 

          "Mẹ, hai năm trước, bởi vì một trận tai nạn xe, Mộ Hi bị hủy khuôn mặt, về sau cô ấy đi nước Mỹ, hơn nữa còn thay đổi khuôn mặt, cho nên bây giờ biến thành như vậy. Mẹ, cô ấy thực là Tiểu Hi của mẹ, cũng là Mộ Hi - vợ của con." Nam Cung Diệu nhẹ nhàng nói.

 

          Mộ Y Na khóc, khó trách lúc trước lần đầu tiên nhìn thấy cô, bà đã cảm giác rất quen thuộc, giống như đã quen biết thật lâu trước đây.

 

          "Con à, con đứng lên, mẹ tin tưởng con." Mộ Y Na đỡ Mộ Hi dậy, cẩn thận nhìn con gái trước mắt, mặc dù là bộ dáng thay đổi, nhưng cặp mắt kia không có thay đổi, còn có giọng nói quen thuộc kia vẫn không có thay đổi, đây là Mộ Hi - con gái bảo bối của bà, mẹ con hai người ôm đầu khóc rống.

 

          "Bà ngoại, tìm được mẹ rồi, bà cần phải cao hứng chứ, tại sao phải khóc? Phụ nữ thật sự là phiền toái!" Nam Nam lắc lắc đầu đi tới ban công.

 

          Mọi người bị lời nói Nam Nam chọc cười.

 

          Sau khi về đến nhà, Nam Nam gọi Lâm Lâm, mẹ và cha đến trong phòng ngủ mở hội nghị gia đình.

 

          "Cha, mẹ, trải qua thương nghị liên tục của con và em gái, tụi con quyết định về sau mẹ sẽ thuộc về tụi con, ba, năm, bảy mỗi tuần, nói cách khác ba ngày này mẹ đi phòng ngủ của con và Lâm Lâm."

 

          Nam Cung Diệu tính toán trong lòng, may là anh có bốn ngày có thể chơi trò chơi với bà xã, thật ra từ trước đến nay Nam Nam và Lâm Lâm ở một phòng ngủ, bởi vì Lâm Lâm thích nghe chuyện xưa, cho nên mỗi ngày Nam Nam nằm ở trên giường kể chuyện xưa cho Lâm Lâm, mỗi người bọn họ một giường lớn, phòng ngủ rất lớn, có khi Nam Nam cũng sẽ dạy em gái học tập gì gì đó.

 

          Nam Cung Diệu mới vừa may mắn ở trong lòng mình có thể có bốn ngày ngủ chung với bà xã, ai ngờ.

 

          "Cha chính là ở cùng mẹ hai, tư, sáu mỗi tuần." Nam Nam nói.

 


/318

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status