Chương 251:
Editor : May
"Tôi muốn cám ơn em khiến cho tôi biết rõ người sống là vì cái gì? Trước kia tôi chỉ biết chiếm hữu, cho rằng đó chính là hạnh phúc, cho đến khi gặp được em, tôi mới biết được dụng tâm đi yêu một người cũng là chuyện đặc biệt hạnh phúc, nhìn thấy bụng Tĩnh Sơ lớn lên từng ngày, cảm giác trách nhiệm của tôi càng ngày càng lớn, những thứ này đều là bị em ảnh hưởng. Cám ơn." Âu Dương Hàn nói.
"Không cần nói như vậy, thật ra trước kia tôi hết sức chán ghét anh, nhưng Tĩnh Sơ yêu anh, tôi không có biện pháp, tôi chỉ hy vọng anh quý trọng tất cả trước mắt." Mộ Hi nói.
"Nhìn thấy tình yêu của em với Nam Cung Diệu vẫn luôn không thay đổi, tôi là hâm mộ ghen ghét, thậm chí nghĩ tới cưỡng chế giữ em ở bên người, nhưng tôi biết rõ em vĩnh viễn sẽ không yêu tôi, bởi vì trong lòng của em chỉ có anh ta, hoàn toàn không chứa được người đàn ông khác, về sau tôi vì em, quyết định đính hôn với Tĩnh Sơ, bởi vì cô ấy là người em để ý, tôi muốn nhìn thấy em cả đời, cho nên tôi lựa chọn Tĩnh Sơ."
Âu Dương Hàn đau lòng nói.
"Tại sao anh có thể như vậy? Tĩnh Sơ, cô ấy yêu anh, chẳng lẽ anh không nhìn ra được sao?" Mộ Hi giận dữ nói, bởi vì cô nghe được lý do Âu Dương Hàn đính hôn, làm cho cô hết sức tức giận. Đây không phải là tổn thương người bạn tốt nhất của cô ư?
"Là tôi không đúng, nhưng vào ngày tôi đính hôn với Tĩnh Sơ, tôi nhìn thấy bên cạnh Tĩnh Sơ xuất hiện rất nhiều đàn ông, tôi đột nhiên rất tức giận, tôi bắt đầu ghen, tôi cho là tôi không yêu cô ấy, nhưng tôi sai rồi, hóa ra trong lòng của tôi đã có cô ấy, tôi không chịu nổi cô ấy nói đùa cười với người khác, từ ngày đó trở đi, tôi biết rõ tôi cần phải yêu người phụ nữ này thật tốt, bởi vì cô ấy đáng giá để tôi yêu, giống như em, Nam Cung Diệu cũng đáng giá để em yêu, cuối cùng tôi đã hiểu tình yêu của nhau, không phải là đơn phương." Âu Dương Hàn nói.
"Anh có thể suy nghĩ cẩn thận thì thật tốt quá, dùng tim của anh yêu cô ấy thật tốt, cô ấy là một cô gái tốt, không nên thương tổn cô ấy."
Mộ Hi nói nắm lấy tay Âu Dương Hàn, bởi vì Âu Dương Hàn có thể đi đến một bước này, thật sự là không dễ dàng, trước kia không phải là Mộ Hi không hiểu Âu Dương Hàn, anh ta từ một người xấu biến thành một người tốt, cần dũng khí rất lớn, Mộ Hi vỗ nhẹ tay của anh ta, là khích lệ anh ta, ủng hộ anh ta, lại càng vui vì chị em tốt của mình có thể có người đàn ông tốt.
"Biết em thật tốt, nếu như có kiếp sau, tôi hy vọng em là của tôi."
Âu Dương Hàn nói là lời trong lòng, bởi vì anh biết rõ đời này anh không thể nào có được tình yêu của Mộ Hi, chỉ có thể hi vọng kiếp sau có thể có được cô. Dù sao Mộ Hi được cất giấu ở sâu trong lòng của anh, vĩnh viễn không cách nào dứt bỏ.
"Ít nằm mơ đi, kiếp sau gì chứ? Nói không chừng kiếp sau tôi là đàn ông." Mộ Hi rút tay về nở nụ cười ha ha, cô là giảm bớt lúng túng, người đàn ông này, thực là không thể đối tốt với anh ta, một khi đối tốt với anh ta, anh ta liền hếch mũi lên mặt!
"Tóm lại biết em là chuyện tốt nhất đời này của tôi, bởi vì là em đã thay đổi tôi." Âu Dương Hàn nhìn Mộ Hi nói.
Đúng lúc này, Nam Cung Diệu nhận điện thoại xong, trở lại phòng bệnh, không có bóng dáng cô vợ nhỏ, có chút nóng nảy, bởi vì cũng không thấy Âu Dương Hàn, bởi vì người đàn ông kia có ý đồ bất chính với cô vợ nhỏ của mình, Nam Cung Diệu sớm đã xem anh thành cái đinh trong mắt, chỉ là Tĩnh Sơ là người cô vợ nhỏ trân quý nhất, Nam Cung Diệu vì thế vẫn luôn chịu đựng, hiện tại hai người đồng thời không thấy, làm cho Nam Cung Diệu gần như muốn điên, anh đi đến trạm y tá.
"Người nhà phòng bệnh Vân Tĩnh Sơ đã đi đâu?"
Nam Cung Diệu lạnh lùng nói, nghĩ đến Âu Dương Hàn đã từng chống đỡ cô vợ nhỏ ở trên tường, nhìn tư thế kia liền biết người đàn ông đó đã dám đánh chú ý lên người phụ nữ của anh, thật sự là chán sống rồi!
"Vị tiên sinh này, đay không phải là chuyện trong phạm vi phục vụ của y tá chúng tôi, chúng tôi không rõ ràng lắm."
Một y tá nói, thật ra nếu như không phải là bởi vì dáng dấp Nam Cung Diệu đẹp trai, cô y tá này hoàn toàn sẽ không để ý tới chuyện nhàm chán như vậy, bởi vì đây không phải là công việc của bọn họ.
Lúc này Nam Cung Diệu chỉ muốn nhanh tìm được cô vợ nhỏ, làm gì có tâm tư quản trách nhiệm của y tá là gì, anh dùng sức vỗ bàn một cái, hét lớn một tiếng.
"Lập lại lần nữa, người thân trong phòng bệnh Vân Tĩnh Sơ đã đi đâu? Nếu không, tôi để bệnh viện các người lập tức đóng cửa ngừng kinh doanh."
Lời nói này vô cùng cuồng ngạo tự đại, nhưng đối với Nam Cung Diệu mà nói chính là chuyện nói được sẽ làm được, không có chút ý tứ khoe khoang nào.
Y tá không nghĩ tới vị đại suất ca này lại là một người không phân rõ phải trái, vì vậy sắc mặt của cô cũng rất không tốt, không có ý tứ lễ phép lúc trước, lạnh lùng nói.
"Anh hù dọa ai? Khoác lác cũng không nhìn địa phương một chút?" Y tá mới vừa nói xong, liền bị y tá trưởng vội vàng chạy tới kéo qua một bên.
"Xin hỏi Diệu tổng, ngài có cần giúp đỡ gì không? Chúng tôi nhất định làm theo, nhất định làm theo."
Vẻ mặt y tá mỉm cười, bị dọa đến toàn thân run rẩy, bởi vì mặt Nam Cung Diệu đã lạnh đến kết băng, phỏng chừng nhiệt độ đã âm mười mấy độ, trực tiếp có thể chết rét người ta!
Nam Cung Diệu vốn nghĩ dạy dỗ y tá không có mắt vừa rồi thật kỹ một chút, nhưng trước mắt tìm Mộ Hi quan trọng hơn, mặc dù anh tin được Mộ Hi, nhưng anh không tin tên khốn kiếp Âu Dương Hàn kia, Nam Cung Diệu lo lắng Âu Dương Hàn mang Tĩnh Sơ uy hiếp Mộ Hi, nhân cơ hội chấm mút.
"Lập tức nói cho tôi biết, người nhà phòng bệnh Vân Tĩnh Sơ đã đi đâu?" Nam Cung Diệu lạnh lùng nói.
"Mấy người các người mau tới đây, các người có nhìn thấy người nhà trong phòng bệnh Vân Tĩnh Sơ đâu không?" Y tá trưởng lo lắng hỏi.
"Hình như bọn họ đi qua phòng nghỉ bên kia." Một vị y tá trong đó đi sang hướng bên cạnh.
Nam Cung Diệu hừ lạnh một tiếng đi đến phòng nghỉ.
"Y tá trưởng, người đàn ông vừa rồi là ai vậy? Thật ngông cuồng!" Một y tá tò mò hỏi.
"Xuỵt, nhỏ giọng một chút đi, chẳng may bị anh ta nghe được, đến lúc đó chết như thế nào cũng không biết. Lại nói, đến viện trưởng của chúng ta cũng phải nể anh ta ba phần." Y tá trưởng nhỏ giọng nói.
"Vậy, rốt cuộc anh ta là ai?" Y tá nhỏ giảm thấp giọng xuống hỏi.
"Anh ta chính là tổng tài Nam Cung Diệu tập đoàn Nam Cung, còn có chính là tà ma bên ngoài đồn đãi, người này chính là không phải người bình thường, ngàn vạn đừng đắc tội, nếu không gánh không nổi đâu!" Y tá trưởng nói.
"A - - anh ta chính là tổng tài Nam Cung Diệu tập đoàn Nam Cung, trời ạ, thật là đẹp trai, đẹp trai hơn trong ti vi nhiều." Những y tá nhỏ khác nói.
"Đẹp trai có ích lợi gì, cô đã quên vừa rồi anh ta muốn nuốt sống cô ư?" Y tá trưởng nói.
"Bị anh nuốt sống cũng nguyện ý." Y tá nhỏ nói.
"Thật là hết cứu chữa được! Nhanh đi làm việc đi." Y tá trưởng rời đi, những y tá khác cũng bắt đầu làm việc, nhưng trong lòng đã bắt đầu nhớ lại vừa rồi tướng mạo đế vương thần thoại trong giới thương nghiệp kia, bọn họ hết sức hưng phấn, thế nhưng có thể nhìn thấy Nam Cung Diệu, còn là nhìn thấy ở khoảng cách gần, đáng giá.
Nam Cung Diệu đi đến phòng nghỉ, giờ phút này anh rất tức giận, bởi vì Mộ Hi và Âu Dương Hàn ở riêng cùng một chỗ, người đàn ông kia vẫn luôn nhớ thương người phụ nữ của mình, thật sự là hèn hạ vô sỉ, đã có người phụ nữ của mình, nhưng hết lần này tới lần khác nghĩ tới bà xã của người khác, loại người này chỉ có hung hăng đánh một trận mới giải giận.
Nam Cung Diệu vừa vào cửa liền nhìn thấy cô vợ nhỏ cười ha hả đang uống cà phê với Âu Dương Hàn, người phụ nữ đáng chết, anh đều giận đến sắp nổ tung, cô vợ nhỏ lại đang uống cà phê người đàn ông hèn hạ này! Người phụ nữ ngốc, chẳng lẽ cô không biết trong lòng người đàn ông này đang suy nghĩ gì ư?
"Mộ! Hi!" Nam Cung Diệu lớn tiếng kêu tên Mộ Hi, bước nhanh đi về phía bọn họ.
Âu Dương Hàn vừa nhìn liền biết Nam Cung Diệu đang ghen, người đàn ông này thật sự là đáng yêu, đường đường là lão đại giới thương nghiệp lại là tên đàn ông thích ăn dấm chua, người phụ nữ xinh đẹp này thật đúng là khắc tinh của đàn ông! Xem ra không chỉ là tình yêu của Mộ Hi độc nhất vô nhị, người đàn ông này cũng là yêu Mộ Hi độc nhất vô nhị.
"Ông xã? Sao anh lại đến đây?" Mộ Hi thật tò mò tại sao Nam Cung Diệu lại xuất hiện ở đây, xem ra giờ phút này anh rất tức giận rất tức giận, đến cùng là ai chọc anh?
Âu Dương Hàn khẽ mỉm cười, thân là đàn ông, sao anh lại không biết vì sao Nam Cung Diệu tức giận, cũng đều yêu người phụ nữ này, trên người Nam Cung Diệu lộ ra ghen tuông nồng đậm, còn có sát khí trong ánh mắt, làm cho Âu Dương Hàn chọc tức người đàn ông này một chút, vì vậy anh đi về phía Nam Cung Diệu.
/318
|