Cô Vợ Nhỏ Trẻ Trung

Chương 4

/9


Trước lễ mừng năm mới một tuần, Bối Bối đã nghỉ. Văn Hạo mới báo Bối Bối rằng anh sẽ về. Đã lấp một bụng thuốc nổ Bối Bối từ khi nhận được tin liền bắt đầu tìm cách trừng phạt Văn Hạo. Nhưng tất cả tia lửa sau khi nhận được điện thoại của Lộ Uyên Tỉnh liền dập tắt, ngay cả đốm nhỏ cũng không thấy.

"Bối Bối, anh là Lô đại ca."

Bối Bối nắm ống nghe mèo Kit¬ty lười biếng tựa vào đầu giường."Làm sao? Các anh không phải muốn trở về sao, làm gì còn phải gọi điện thoại?" CÔ bỗng chốc ngồi dậy."Này! Anh tốt nhất không phải nói cho em biết lại muốn kéo dài thời gian đó."

"Không phải, không phải, em đừng đoán mò !" Lộ Uyên Tỉnh vội nói."Anh là có chuyện khác mới lén gọi điện thoại cho em, em đừng căng thẳng nha!"

"Có chuyện gì sao? Lén?" Bối Bối lầu bầu."Tại sao muốn lén lén lút lút, có phải là anh có chuyện gì muốn em giúp một tay à?"

Lộ Uyên Tỉnh không biết nên khóc hay cười “Ôi” một tiếng."Không liên quan gì tới anh đâu, đại tiểu thư, là có liên quan tới em đó!"

"Em?" Bối Bối nghi ngờ trở về dựa vào đầu giường."Nói một chút coi."

Dừng một chút, Lộ Uyên Tỉnh mới thử thăm dò nói: "Tiểu thư, anh đoán em đã chuẩn bị tốt thập đại khốc hình Mãn Thanh muốn phục vụ Nhiều Hơn?"

"Không sai lắm ,như thế nào?"

Lộ Uyên Tỉnh nặng nề thở dài."Anh biết ngay cho nên anh mới lén gọi điện thoại cho em. Bởi vì có một số việc anh ta không có ý định để cho em biết, nhưng nếu như em không biết chuyện, anh ta nhất định sẽ bị chết rất khó coi."

Bối Bối lại ngồi dậy."Anh ấy có cái gì không để cho em biết? Nói nhanh lên!"

Lộ Uyên Tỉnh suy nghĩ một chút."Nói đơn giản một chút, em giận cậu ta lâu như vậy mới trở về. Nhưng trên thực tế, chỉ có hơn một tháng trước là cậu ta bàn công việc sau hai ngày cậu ấy đều nằm viện."

"Cái gì?" Bối Bối cả người nhảy dựng lên thét chói tai."Anh ấy nhập viện rồi? !"

"Đúng, nhập viện rồi. Vừa mới bắt đầu cậu bởi vì vội vã muốn trước thời hạn trở về, cho nên đem toàn bộ công việc nhét chung một chỗ làm. Ban ngày ra cửa gặp người nói công việc, buổi tối liền mở đèn chiến đấu với nhóm công văn, nghĩ kế hoạch. Em biết thân thể của cậu ấy vốn không chịu được mà bị giày vò như thế cậu ta làm sao mà chịu được? Nhưng cậu ấy còn muốn gắng gượng. Anh muốn cậu ta nghỉ ngơi, cậu ấy nói vừa nghĩ tới sắc mặt của em thì không cách nào nghỉ ngơi được. . . . . ."

Bối Bối xấu hổ rũ đầu xuống.

"Cho đến khi cậu ta bắt đầu sốt lên thế nhưng lại chỉ chịu mua hai viên thuốc có sẵn để đối phó, chết cũng không chịu đi bác sĩ. Cuối cùng phải đến khi cậu ta ngã bất tỉnh, mới để xe cứu thương đưa đến bệnh viện ."

Sắc mặt Bối Bối lo lắng hoảng sợ nắm chặt mèo Kit¬ty."Anh ấy. . . . . ."

"Mệt nhọc quá độ cộng thêm không đầy đủ dinh dưỡng, còn có chút cảm."

"Vậy. . . . . ." Bối Bối lo lắng đến nói cũng không ra hơi , nước mắt ở trong hốc mắt lăn qua lăn lại.

Lộ Uyên Tỉnh than thở."Thật ra thì khi đó chỉ cần cậu ấy ngoan ngoãn chịu nghe lời của bác sĩ nằm viện một tuần lễ liền hết chuyện nhưng hai ngày sau cậu ta liền vội vã xuất viện đem chuyện còn tồn lại làm xong. Cậu ấy nói đã quá thời gian, em liên tục không nghe điện thoại của cậu ấy, không làm xong nhanh trở về không được. Kết quả. . . . . ."

"Kết quả?" Bối Bối bắt đầu nghẹn ngào, nước mắt hối tiếc lặng lẽ rơi xuống gương mặt.

"Chuyện xong xuôi, nhưng người cậu ấy cũng xong. Mệt nhọc quá độ cộng thêm dinh dưỡng không đầy đủ, còn có. . . . . ." Hắn lại than thở." Cảm đã chuyển thành viêm phổi!"

Bối Bối rốt cuộc không nhịn được bắt đầu nức nở rồi.

"Cậu ấy đã hôn mê chừng mấy ngày, vốn là anh muốn gọi điện thoại thông báo cho em, nhưng em đều không nghe."

"Nguyên. . . . . . Nguyên Đán . . . . . . Em. . . . . . Em đi. . . . . . Đi dã ngoại được. . . . . . Chừng mấy ngày. . . . . ."

"Làm ơn! Lạnh như thế em còn đi cắm trại dã ngoại?"

Bối Bối không đáp, chỉ lo nức nở.

"Sau khi cậu ấy tỉnh, cũng không cho phép anh để cho em biết chuyện cậu ấy nằm viện." Lộ Uyên Tỉnh bất đắc dĩ nói."Cậu tình nguyện để em tức giận còn hơn để cho em lo lắng."

Bối Bối khóc lớn tiếng hơn.

"Anh đồng ý với hắn không nói cho em nhưng điều kiện trao đổi là muốn cậu ta nằm ở viện đến khi hoàn toàn khỏi hẳn mới thôi, cho nên mới phải kéo dài lâu như vậy."

Bối Bối kéo mạnh cuộn giấy trước mặt lau nước mắt nước mũi.

"Bối Bối, " Lộ Uyên Tỉnh chần chừ một lúc."Cậu ta thật sự là rất liều mạng theo đuổi công việc. Nhưng có chút cơ hội có thể gặp vốn dĩ khó không thể cầu nên anh đã khuyên cậu ấy đừng bỏ lỡ cơ hội làm quen với những người đó, cho nên cậu ấy mới. . . . . ."

"Em biết rõ, em biết rõ, em không nên trách hắn, thật sự em không nên trách hắn!" Cô chỉ biết tự trách mình, biết rất rõ ràng anh thật đang vì công sự mà vội, lại ích kỷ tùy hứng không chịu tha thứ cho anh, trách cứ tại sao anh vẫn chưa trở lại.

"Còn nữa, Bối Bối,anh đã đồng ý với cậu ấy sẽ không nói cho em biết chuyện, cậu ta nằm viện cho nên. . . . . ."

"Em biết rõ, em sẽ làm bộ như cái gì cũng không biết."

"Như vậy là tốt rồi." Lộ Uyên Tỉnh lúc này mới yên tâm thở ra."Bối Bối, cậu ấy gầy đi rất nhiều. Mặc dù bệnh đã khỏi nhưng tinh thần vẫn không tốt lắm, hơn nữa cái gì cũng không hợp khẩu vị. Tốt nhất em nên khuyên cậu ấy ở nhà nghỉ ngơi nhiều mấy ngày, công ty anh sẽ xử lí."

"Anh yên tâm, ta sẽ ép anh ấy." Bối Bối quả quyết lên tiếng.

"Cứ như vậy đi, bọn anh sẽ theo thời gian dự định trở về."

"Em sẽ ra đón máy bay, " Bối Bối cố gắng hít hít mũi."Nhưng anh không cần nói cho

anh ấy biết, em muốn cho anh một kinh hỉ."

"Đã biết."

"Còn có. . . . . ." Bối Bối cầm giấy lau l hỉ mũi sau mới nói: "Lễ mừng năm mới em muốn đến nhà anh chúc tết, bao tiền lì xì không thể quá nhỏ đó!"

Lộ Uyên Tỉnh bật cười."Tiểu thư, em bao nhiêu tuổi rồi hả ? Còn đã kết hôn rồi cư nhiên không biết xấu hổ muốn bao tiền lì xì à?"

"Mặc kệ, em vẫn muốn bao tiền lì xì của anh cho đến anh kết hôn có em bé khi đó mới đến phiên em cho em bé bao tiền lì xì."

"Vậy có thể em phải đợi rồi, tiểu thư, ngược lại anh muốn xem da mặt của em sẽ dày đến lúc nào!"

Bối Bối hừ hừ."Nhiều Hơn đưa cho anh bao tiền lì xì lớn như vậy, anh có ý tốt không cho em?"

"Làm sao em biết cậu ta muốn cho anh bao nhiêu?" Lộ Uyên Tỉnh không khỏi tò mò hỏi.

Bối Bối trầm mặc , rồi sau đó nói: "Anh đã nói cho em biết một chuyện anh ấy không cho phép anh nói cho em biết. Vậy em cũng nói cho anh biết một chuyện anh ấy không cho phép nói. Trước hết để cám ơn anh." Cô dừng một chút."Anh biết anh ấy lấy danh nghĩa riêng thu mua 5% cổ phiếu lẻ công ty trở lại chứ?"

"Biết a,làm gì?"

"Những thứ kia chính là bao tiền lì xì năm nay của anh đó."

Ống điện thoại đầu bên kia đột nhiên trầm tĩnh xuống. Bối Bối đoán được anh ta đang quá đỗi giật mình, quyết định để cho anh ta từ từ đi tiêu hóa tin tức mới lấy được ngoài ý muốn. Bản thân thì tán gẫu nói: "Về sau trừ Nhiều Hơn và em, anh chính là cổ đông lớn nhất của công ty rồi. Nhiều hơn nói đây là anh nên được, anh cho anh ấy tình bạn và trợ giúp phải . . . . ."

"Đáng chết!" Lộ Uyên Tỉnh đột nhiên mở miệng mắng ."Cậu ta tại sao còn phải cho anh nhiều như vậy? Quá khứ cậu ta cho anh ân tình anh đã báo đáp không rõ, tại sao cậu ta có thể. . . . . . Tại sao có thể lại. . . . . ."

"Anh biết tính cách Nhiều Hơn không phải sao?" Bối Bối ngắt lời nói."Anh ấy sẽ không nhớ được anh ấy đã cho người ta bao nhiêu, chỉ biết nhớ người ta cho anh ấy bao nhiêu, hơn nữa lấy gấp mười lần, gấp trăm lần báo lại người ta. Anh ấy. . . . . .

"Là một tên khốn kiếp!" Lộ Uyên Tỉnh mắng."Cậu ta này rõ ràng là muốn đời sau anh làm con trai hắn đến trả khoản nợ báo ân sao!"

Chợt nghe thấy lời của hắn, Bối Bối không nhịn được cười lớn."Không muốn làm con trai anh ấy, làm sủng vật cũng được nha,làm thành một con chó trung thành cứu người cũng không tồi a!"

Lộ Uyên Tỉnh xì một tiếng khinh miệt."Em muốn làm mèo rồi đấy!"

Sau khi Bối Bối cười một lát, giống nhau dặn dò nói: "Cũng thế, Lô đại ca, anh cũng muốn làm bộ như không biết đó!"

"Rất khó, bởi vì anh rất muốn làm thịt cậu ta, nhưng. . . . . ." Lộ Uyên Tỉnh thở dài."Anh sẽ tận lực."

"Cái gì tận lực?Biết làm đến!"

"Được, được, biết làm đến, biết làm đến, như vậy được chưa? Tốt lắm, đại tiểu thư, nên nói đều nói rõ ràng, có thể bye bye chứ?"

Bối Bối suy nghĩ một chút."Được, chỉ là anh giúp em chú ý một chút. Năm nay Đài Loan rất lạnh, nhớ bảo anh ấy mặc áo dày một chút."

"OK!"

Sau khi cúp điện thoại, Bối Bối suy tư chốc lát, ngay sau đó nâng mèo Kit¬ty.

"Này, Ông Lâm à? . . . . . . Ưm, mình muốn thông báo cậu một chút, tất cả hoạt động dự định nghỉ đông mình đều muốn xin nghỉ. . . . . . Tại sao? Đương nhiên là do Nhiều Hơn trở lại chứ sao. . . . . . Cậu làm gì quản nhiều như vậy, dù sao mình đều không đến là đúng rồi. . . . . . Không sao, cậu cứ mắng chửi đi, bản tiểu thư bình chân như vại, không sợ gió không sợ mưa. . . . . ."

Từ cửa xuất cảnh của phi trường quốc tế có hai người đàn ông cao xấp xỉ nhau bước ra. Người đàn ông cao hơn đeo gọng kính vàng, hơn nữa vẻ mặt mệt mỏi tiều tụy.

"Cậu quả thật nói cho em ấy biết hôm nay chúng ta sẽ trở về?" Bởi vì Bối Bối vẫn không chịu nghe điện thoại của anh. Văn Hạo không thể làm gì khác hơn là bảo Lộ Uyên Tỉnh chuyển lời giúp anh.

Lộ Uyên Tỉnh đảo mắt nhìn chỗ anh."Nói cho em ấy biết rồi!"

Trầm mặc một lát sao, Văn Hạo không nhịn được lại hỏi: "Giọng điệu của em ấy như thế nào?"

Lộ Uyên Tỉnh nhún nhún vai."Nghe không hiểu."

Văn Hạo bất giác cau mày, trong lòng bất ổn. Bối Bối chưa bao giờ tức giận như vậy . Ngay cả anh gọi điện thoại không nhận, không biết có phải cô thật sự đăng báo bỏ chồng rồi không?

"Nhiều hơn!"

Một tiếng gọi quen thuộc bỗng dưng vang dội nơi cả xuất cảnh. Văn Hạo nghe tiếng vừa xong liền ngẩn người. Một viên đạn nhảy vọt vào trong ngực anh, cái ôm mùi

hương quen thuộc khiến người anh run lên , theo bản năng trở tay ôm chặt người nhỏ nhắn trong ngực.

"Bối Bối!"

Gương mặt thanh lệ của cô ngước lên nũng nịu cùng đôi mắt bất mãn đối diện với anh."Nhiều hơn, em rất nhớ anh đó, làm sao anh có thể lâu như vậy mới trở về sao!"

"Anh. . . . . . Anh. . . . . ."

"Người ta mặc kệ!" Thân thể ngọt ngào ở trong lòng anh không thuận theo giãy dụa."Anh phải bồi người ta, nghỉ đông này không cho phép anh đi làm, chỉ cho ở nhà với em!"

Ban đầu dự tính gặp phải đạn lạc hoặc bom nguyên tử làm cho nổ tung, đã sớm chuẩn bị xong tan xương nát thịt, chết cũng không tiếc! Thế nào mà cảnh tượng hôm nay lại như thế này? Văn Hạo ứng phó không kịp chỉ sững sờ, nhất thời không nói được gì.

"Rốt cuộc có được hay không sao? Nói mau a!" Hai cánh tay Bối Bối ôm chặt hơn, đôi môi cũng nhếch càng cao."Anh không đồng ý, em liền lập tức đi đăng báo bỏ chồng." Cô uy hiếp nói."Nói nhanh một chút a! Rốt cuộc có đồng ý hay không?"

Đột nhiên phục hồi tinh thần lại, Văn Hạo chưa suy nghĩ lập tức đồng ý: "Đồng ý, đồng ý, chỉ cần em không phải tức giận, anh cái gì cũng đồng ý!"

Nụ cười hưng phấn lập tức dập dờn ở khóe mắt đầu lông mày, Bối Bối hoan hô một tiếng, đồng thời đôi tay duỗi đi lên dùng sức cau lại, Văn Hạo đầu thấp xuống, đôi môi diễm hồng ấm áp lập tức in lại trên đôi môi lộ vẻ lạnh lẽo của anh.

Trước mắt bao nhiêu con người ở đây, Bối Bối nhẹ nhõm tự tại nửa xoay người sang chỗ khác ôm lấy cánh tay Văn Hạo đi về phía trước."Đi thôi, về nhà "

Ngược lại Văn Hạo xấu hổ rũ mắt nhìn chằm chằm dưới đất mặc cho Bối Bối kéo anh đi. Đồng thời, Bối Bối cũng lặng lẽ hướng bên Lộ uyên tỉnh cười híp mắt chớp vài cái, Lộ Uyên Tỉnh tự nhiên cũng đáp lại.

Một ngón tay cái nhô lên thật cao.

trong Phòng chơi, Bối Bối vừa cùng ông lâm nói chuyện điện thoại, vừa nhìn chòng chọc Văn Hạo chơi game máy tính —— Game đánh nhau mô phỏng, thỉnh thoảng thẳng thắn từ chối yêu cầu của Ông Lâm, thỉnh thoảng rống hai tiếng phải nhiều phái thêm Dong Binh xuất chiến.

"Không đi! Không đi! Nghỉ đông này cho đến tựu trường mới thôi ta cũng không đi đâu cả, cậu tạm thời bớt dài dòng, dài dòng nữa mình trở mặt đó! Không cần, chờ tựu trường lại nói, mình không thể nào. . . . . . Này, tại sao anh muốn phái Cung Binh đây? Kẻ địch cũng là kỵ binh, anh nên phái Thương Binh á! . . . . . . Mình đang nói cái gì? Không phải nói với cậu á..., mình đang ở cùng nhiều hơn. . . . . . Ai! Không nói với cậu nữa, mình muốn cúp điện thoại, cứ như vậy, Bai!" Bối Bối tắt điện thoại di động để một bên, đồng thời hướng Văn Hạo nói: "Em đi gọi Trương tẩu nấu chút bánh trôi tới ăn, Anh muốn ăn nhân bánh nào?"

"Vừng." Văn Hạo không yên lòng lên tiếng, trong lòng đang hồi tưởng Bối Bối nói cho anh biết cái gì kỵ binh khắc bộ binh, bộ binh khắc thương binh, thương binh khắc kỵ binh, Cung Binh khắc bay Binh, bay Binh khắc trên đất bộ đội. . . . . .

Điện thoại Bối Bối đột nhiên lại vang lên.

Văn Hạo thuận tay cầm lên tới đón nghe."Alo?"

Đối phương chần chừ một lúc mới do dự hỏi: "Xin hỏi đây là điện thoại của Tang Bối Bối sao?"

Giọng con trai! Văn hạo cũng tương tự chần chừ một lúc mới lên tiếng: "Đúng, cậu tìm Bối Bối sao? Xin chờ một chút." Anh trước máy vi tính đứng dậy nghĩ cầm đi cho Bối Bối nghe, Bối Bối vừa vặn trở lại, anh liền đem điện thoại di động đưa cho cô.

"Điện thoại của em."

Bối Bối nghi ngờ nhìn sắc mặt Văn Hạo quái dị."Alo?"

"Anh là Đới Ngọc Bầy."

Bối Bối không nhịn được đảo mắt."Là anh, làm gì?"

"Mới vừa nghe điện thoại chính là. . . . . ."

"Nhiều Hơn sao."

"Ra thế."

"Rốt cuộc muốn gì, nói mau a!"

Đới Ngọc Bầy dừng một chút."Ông Lâm nói với anh, dự định tiết mục nghỉ đông em đều không tham gia, cho nên anh muốn có lẽ. . . . . ."

Bối Bối thở ra."Anh nghĩ thử một cái có đúng hay không? OK, tôi nói lại một lần cho ngươi biết cũng không sao. Nghỉ đông này tôi cũng không đi đâu cả, bởi vì Nhiều Hơn phải ở nhà theo tôi, cho dù muốn ra cửa cũng là Nhiều Hơn theo tôi ra cửa. Còn nữa, mặc kệ ai tới khuyên tôi, bản tiểu thư nói không đi là không đi!"

"Em có thể cùng đi với anh ta!" Biết người trăm trận trăm thắng, trọng lượng đối thủ tương xứng cũng là rất quan trọng.

“Không cần đâu!" Bối Bối độc chiếm ôm cổ Văn Hạo ."Anh ấy là của một mình không cần chia sẻ cùng các người, hơn nữa lần này anh ấy đến nước Mĩ công tác mệt muốn chết rồi " Cô đau lòng nhìn gương mặt thon gầy của Văn Hạo.

"Tôi muốn để cho anh ấy nghỉ ngơi thật tốt."

"Thật sự em không tới?"

"Dĩ nhiên, thì sao, lừa anh có tiền à?"

"Nhưng tất cả mọi người sẽ rất thất vọng ai." Nhất là hắn.

"Tạm thời đi tới !" Bối Bối chỉ vào màn hìnnh, ý bảo Văn Hạo đi đánh bại Kiều Lương.

"Các người nhiều như vậy, thiếu tôi một cũng không sao, có gì thất vọng?"

"Nhưng là. . . . . ."

"Chớ nhưng là , tôi muốn ăn điểm tâm, " Bối Bối nhìn Trương tẩu đưa bánh trôi tiến vào."Không nói chuyện với anh nữa, cứ như vậy, Bai!" Không đợi đối phương ứng tiếng cô liền cắt, hơn nữa định tắt điện thoại di động, không muốn để cho bất luận kẻ nào gọi tới quấy rầy.

Hai người chuyển qua bên cửa sổ hình bên cạnh bàn ngồi, Văn Hạo theo thói quen lấy mắt kiếng xuống mới bắt đầu múc bánh trôi tới thổi hơi, đồng thời giống như không sợ hãi hỏi: "Mới đứa con trai vừa rồi là bạn học sao?"

"Ở trung học J, biết ở dạ hội, cùng mọi người đi chơi qua mấy lần."

"Đó." Văn Hạo tròng mắt nhìn chằm chằm bánh trôi."Cậu ta đang đuổi theo em sao?"

Bối Bối nhún nhún vai."Anh ta có nói muốn đuổi theo em, cho nên ta liền trực tiếp nói cho anh ta biết em có chồng rồi!"

Văn Hạo kinh ngạc ngẩng đầu lên."Em nói cho cậu ta biết?"

"Đúng vậy a, nhưng anh ta không tin." Bối Bối không nhịn được cắn xuống bánh trôi.

"Em mới mặc kệ anh ta tin hay không tin, dù sao em ngay mặt nói cho anh ta biết em không muốn anh ta theo đuổi là được rồi. Sau anh ta lại đã nói làm bạn bè đơn thuần cũng được."

Bạn bè đơn thuần? Văn Hạo không khỏi âm thầm chê cười.

"Thật ra thì người khác thật tốt, thời gian anh không ở đây đều là anh ta giúp em học bổ túc. Hơn nữa người rất sáng sủa khôi hài, đi cùng với anh hoàn toàn được buông lỏng ."

Tâm bất giác khẽ hơi trầm xuống một cái, Văn Hạo lại rũ mắt."Em. . . . . . Thích cậu ta?"

"Thích a, giống như thích Ông Lâm, Chu Gia đình!" Bối Bối múc một loại bánh trôi khác."Thật ra thì vừa mới bắt đầu sẽ cùng mọi người cùng nhau đi chơi, chỉ là bởi vì suy nghĩ nhiều hiểu một chút tâm lý con trai, nhưng sau đã cảm thấy cùng mọi người đi ra ngoài trải nghiệm một cái cũng không tồi."

Tâm càng lúc càng nặng, Văn Hạo nhìn chằm chằm bánh trôi nhưng mà một chút khẩu vị cũng không có.

"Em cảm thấy được Ông Lâm nói rất đúng, nếu như mà em không ra trải nghiệm thực tế cái thế giới bên ngoài, em sẽ giống như ếch ngồi đáy giếng một loại ngu ngốc, anh thì vĩnh viễn đều sẽ cảm giác em rất ngây thơ. . . . . ."

Văn Hạo đột nhiên ngẩng đầu."Anh cảm thấy em rất ngây thơ? Làm sao em biết anh

nghĩ như vậy?" Anh kinh ngạc hỏi.

"Anh đương nhiên là cảm thấy em rất ngây thơ, " Bối Bối mất hứng một miếng nhét cả viên bánh trôi."Cho nên anh mới không chạm vào em !" Vấn đề khúc mắt nhất rốt cuộc chạy ra khỏi miệng.

Trái tim Văn Hạo đông một cái lập tức mắt thấy choáng váng.

"Anh không biết như vậy đối với phụ nữ mà nói thật mất mặt sao? Em chỉ là lùn một chút, nhưng vóc người của em cũng được đấy chứ!" Bối Bối oán hận liếc anh một cái. Trong miệng bên nhai bánh trôi bên hàm nói:

"Em còn đặc biệt đi mua một món áo ngủ hấp dẫn mặc cho anh xem, kết quả anh lại đưa lưng về phía em ngủ!"

Đêm hôm đó cũng là đêm gian nan nhất trong đời Văn Hạo, cả đêm trong óc chỉ chất đầy cảnh tượng cô mặc áo ngủ trong suốt màu đen Lace (viền tơ) đó. Ảo tượng không nhịn được, cô tựa như vũ nữ thoát y đong đưa thân thể mềm mại khêu gợi hấp dẫn hắn, để cho cả người anh cơ hồ muốn nổ tung.

Ở bờ biên giới chuẩn bị sụp đổ cùng vô số hất lần nước lạnh vượt qua cả đêm khổ sở, kết quả là ngày thứ hai anh bị sốt không xuống giường được.

Bối Bối tiếp tục oán giận: "Anh ngay cả hôn em cũng không tình nguyện, lần đó bị anh ném xuống mặt đất, cái mông đau đớn chừng mấy ngày đấy!"

Văn Hạo không có lên tiếng, anh hoàn toàn không biết nên nói cái gì cho phải.

"Nhưng giống như Ông Lâm. Họ đều cùng bạn trai tiến hành được B rồi, em liền phỏng đoán anh nhất định là cảm thấy em quá ngây thơ, không thích cùng cùng 1 đứa bé ở chung một chỗ!" Bối Bối thở dài."Cho nên em muốn cùng các bạn đi ra ngoài xem xem nhiều một chút, hiểu rõ hơn một chút tâm lý con trai, quan sát hiện tại người bình thường kết bạn như thế nào. Có lẽ em sẽ biết làm một người phụ nữ thực sự như thế nào.”

Văn Hạo để thìa xuống. Nhức đầu day day huyệt thái dương, tiếp theo cầm lên kính mắt đeo lên, anh nhìn Bối Bối cúi đầu ăn bánh trôi một lúc lâu.

"Bối Bối, " Anh khẽ gọi."Anh không động vào em thật sự là có nguyên nhân, nhưng cũng không phải bởi vì anh cảm thấy em ngây thơ hoặc là vấn đềkhác."

Bối Bối ngẩng đầu lên, hai mắt thuần khiết vô tội chăm chú vào mặt anh. Anh bất giác tránh né đưa mắt nhìn ra hướng ngoài cửa sổ.

"Mặc dù chúng ta đã kết hôn, nhưng mà anh hi vọng em còn có thể có cơ hội lựa chọn, không hy vọng tương lai em một ngày nào đó bởi vì này cuộc hôn nhân mà khổ sở ảo não, em hiểu không?"

Hiểu không? Gặp quỷ! Cô một ít cũng không hiểu!

Anh rốt cuộc là ý gì? Chẳng lẽ là anh đang ám chỉ cô lựa chọn khác, bởi vì. . . . . .

"Thần thần bí bí tìm anh ra ngoài uống cà phê làm cái gì?"

Bối Bối quấy coffee cắn môi chần chờ thật lâu mới dứt khoát nói: "Em sẽ nói dứt khoát. Anh là anh em tốt nhất của Nhiều hơn. Vậy anh có biết Nhiều hơn có người phụ nữ khác không?"

Lộ Uyên Tỉnh kinh ngạc trừng mắt nhìn."Làm sao em nghĩ như vậy?"

"Này! Là em hỏi anh, không phải anh hỏi em?" Bối Bối bất mãn kêu lên.

Lộ Uyên Tỉnh nghiêng đầu quan sát cô một lát sau."Không có." Hắn đơn giản trả lời.

"Không?" Bối Bối nhíu mày."Vậy anh ấy. . . . . . Có phải hay không. . . . . . Có phải hay không. . . . . . Em là nói anh ấy không phải. . . . . . Cái đó. . . . . ."

Lộ Uyên Tỉnh thú vị cười cười."Cậu ta thích chính là em."

Bối Bối ngẩn người, lập tức bật thốt lên: "Gạt người!"

Lộ Uyên Tỉnh lắc đầu một cái."Chuyện này không thể lung tung nói. Cậu ấy nói cho anh biết, từ lần đầu tiên em mặc một bồ đồ công chúa giả bộ xuất hiện trước mặt cậu ấy. Cậu ấy đã yêu em rồi." Hắn dừng một chút lại cười trêu nói: "Cậu ấy thậm chí còn nhớ lúc ấy tóc em dài bao nhiêu, tóc để kiếu gì, váy màu gì, phía trên có bao nhiêu cái nơ con bướm, nơi nào có viền tơ, thêu hoa, vv. Cậu ấy đều còn nhớ rõ không bỏ sót chi tiết nào . Cậu ấy nói sẽ vĩnh viễn không quên được cảm giác lần đầu tiên nhìn thấy em đã làm lay động tâm cậu ta ."

Bối Bối không thể tin được trợn mắt nhìn hắn thật lâu mới lắp bắp nói: "Anh. . . . . .

Dọa người ?"

Lộ Uyên Tỉnh bưng cốc cà phê lên miệng uống ."Không thể phủ nhận , Văn Hạo là một người đàn ông tương đối xuất sắc. Vậy anh cũng nói cho em biết, mặc kệ là ở nước ngoài hay trong nước đều không con gái theo đuổi cậu ta." Hắn để cốc cà phê xuống."Nhưng em đã từng thấy qua cậu ấy cùng ở với người đàn bà nào không? Không có chứ? Thậm chí chưa từng nghe qua có bất kỳ người phụ nữ nào gọi điện thoại đến nhà em tìm cậu ấy chứ? Bởi vì cậu ấy cũng không nói điện thoại nhà cho bất cứ ai. Về phần trong công ty. . . . . ." Hắn cười cười.

"Em cũng biết tính cách của cậu ta, ở trong công ty tuyệt đối không nói chuyện riêng. Mà vừa rời công ty cậu ấy tuyệt đối lập tức trở về về đến trong nhà đi về phía em trình diện."

Bối Bối suy tư.

"Anh vẫn đi theo bên cạnh cậu ta, cho nên anh hiểu rõ nhất cậu ấy với bất kỳ người phụ nữ nào theo đuổi đều lấy thái độ vô cùng nghiêm túc từ chối. Không phải là bởi vì cậu ấy đã kết hôn, mà bởi vì là trong lòng cậu ta đã có đối tượng, " Lộ Uyên Tỉnh hai mắt nhìn cô chăm chú.

"Người kia chính là em."

"Vậy tại sao anh ấy chưa bao giờ động vào em ?" Sau khi bật ra, Bối Bối lập tức giật mình. Hai gò má đỏ bừng lên, nhưng mới qua năm giây lại quật cường hất cằm lên."Đây là sự thật, chúng em kết hôn rồi, nhưng thế nhưng anh ấy lại. . . . . . Lại. . . . . ."

Lộ Uyên Tỉnh vừa buồn cười lại không biết làm thế nào thở dài."Đây là khúc mắc của cậu ấy.

Cậu ấy vẫn cho rằng lúc em còn nhở đã đưa em ở bên cạnh mình là không công bằng. Cậu ta cảm thấy nên cho em một cơ hội, để cho em chính mình tự đi lựa chọn chính người đàn ông em muốn ở cùng cả đời. Nếu như không phải là cậu ấy , cậu ấy cũng hi vọng em có thể không tiếc khi tái giá với người đàn ông kia."

"Vậy là sao? Anh ấy làm thế nào?" Bối Bối không dám tin kêu lên.

"Cho dù cậu ta suy nghĩ khổ muốn chết nhưng chỉ cần em hạnh phúc mỹ mãn , cậu ấy liền có thể thỏa mãn."

"Thật là đầu heo!" Bối Bối vừa cảm động vừa tức giận lẩm bẩm mắng."Khó trách anh ấy nói muốn cho mình cơ hội lựa chọn. Anh ấy coi đây là gì? Hy sinh bản thân sao? Mình đây không có chút nào cảm kích!"

Lộ Uyên Tỉnh “Á” một tiếng, hắn bỗng chốc đứng đắn sưng mặt lên."Em nói thô tục, anh muốn nói cho Văn Hạo."

Bối Bối không chịu nổi đảo mắt."Ít tán gẫu đi! Cẩn thận em đánh anh đó!"

Lộ Uyên Tỉnh bật cười."Đánh anh? Tiểu thư, giữ lại bánh bao nhỏ đưa cho chồng em hưởng thụ đi!"

Bối Bối hừ hừ, cô bưng cà phê lên miệng uống , ngũ quan tinh xảo xinh đẹp lập tức nhăn thành một đống."Ông trời, loại này mà cũng có người thích uống sao!" Cô cứng rắn nuốt xuống lại uống vài miệng nước đá, mới lẩm bẩm oán trách."Sớm biết đã gọi nước cam."

Lộ Uyên Tỉnh nghiêm túc nhìn chăm chú cô hồi lâu."Bối Bối, em có thể nói cho anh. Tình cảm của em vs Văn Hạo là như thế nào không?"

"Tình cảm gì?" Bối Bối đọc đọc, ngay sau đó dí dỏm cười cười.

"Như thế này, từ lúc em 6 tuổi. Em đã thề dù có bán cả linh hồn của mình cũng phải làm vợ của Nhiều Hơn !"

Kinh ngạc suốt nửa ngày, Lộ Uyên Tỉnh mới không biết nên khóc hay cười lẩm bẩm nói: "Ông trời, đây coi là cái gì? Chơi trốn tìm sao?"

"Em không biết anh ấy yêu em, bằng không em cũng sớm nói cho anh ấy biết!"

Bối Bối bĩu môi oán trách."Không phải cũng nên do nam tỏ tình trước sao?"

Lộ Uyên Tỉnh nhíu nhíu mày."Chỉ sợ là em nói cho cậu ấy biết em thương cậu ta cũng không cần."

Bối Bối không khỏi kinh ngạc trừng lớn mắt."Đây cũng là tại sao?"

"Rất đơn giản, cậu ấy cho rằng em còn chưa đủ trưởng thành để có thể thực sự hiểu rõ tình cảm."

"A. . . . . . Khốn kiếp!" Bối Bối lập tức mắng."Còn nói không phải cảm thấy em ngây thơ đâu, rõ ràng là vậy!"

Lộ Uyên Tỉnh lại “Á” một tiếng."Em lại mắng thô tục!"

"Anh đi ăn shit đi!" Bối Bối đem cà phê của mình giao cho hắn."Vậy anh nói xem em nên làm như thế nào?"

Lộ Uyên Tỉnh than thở."Anh cũng không biết, cái người kia thật sự rất cố chấp. Anh cũng đã khuyên qua cậu ta rất nhiều lần rồi, nhưng cậu ta chính là không thông suốt. Anh cố gắng nhiều lắm cũng chỉ có thể khuyên cậu đi theo đuổi em mà thôi. Đáng tiếc một thời gian trước cậu tathật sự quá bận rộn, không tìm được thời gian đi triển khai hoạt động theo đuổi."

"Theo đuổi?" Bối Bối không giải thích được hỏi."Em đã là vợ của anh ấy rồi, làm gì còn phải theo đuổi em?"

"Làm em yêu cậu ta a!"

"Nhưng em sớm. . . . . ." Cô bỗng chốc dừng lại, ngay sau đó còn nói: "Vậy biết anh ấy đuổi theo em như thế nào chưa?"

"Đừng hỏi anh " Lộ Uyên Tỉnh trưng đôi tay thẳng lên."Trời mới biết trong đầu cậu ấy nghĩ như thế nào!"

"Thật không giải thích được!" Bối Bối không chịu nổi kêu một tiếng."Hi vọng em yêu anh ấy, rồi lại không tin em yêu, anh ấy như vậy thật phiền toái a!"

Lộ Uyên Tỉnh nhún nhún vai.

Tức giận nửa ngày, Bối Bối đột nhiên hoài nghi nhìn chằm chằm Lộ Uyên Tỉnh."Lô đại ca, em thỉnh giáo một chút, anh đã từng yêu chưa?"

Lộ Uyên Tỉnh ngây cả người, lập tức lắc đầu nói: "Không có."

"Thích qua bất kỳ con gái nào chưa?” Bối Bối truy hỏi nữa.

Lộ Uyên Tỉnh cẩn thận suy nghĩ một chút, sau đó lại lắc đầu."Không có."

"Hàzzzi...!" Bối Bối đảo mắt kêu to một tiếng."Vậy em hỏi anh làm cái rắm gì!"

Nên đi tìm người có kinh nghiệm một chút thỉnh giáo mới đúng chứ?

Người có kinh nghiệm một chút đương nhiên là Ông Lâm và Chu Gia Đình, mặc dù họ chưa tính là yêu thực sự, ít nhất cũng gặp qua rất nhiều bạn trai!

Nhưng Bối Bối cũng biết họ luôn luôn không tán thành chuyện cô chăm chú Nhiều Hơn trong người. Cho nên phải xin các cô làm cố vấn nhất định phải nói trước tiên là Nhiều Hơn là người đáng để cô yêu. Nói không chừng còn phải bắt họ giữ một chút bí mật đấy!

Thiếu niên tử PUB, nghe tên là biết. Đây là một nơi chuyên dành cho thanh thiếu niên nhẹ nhõm vui đùa.Không có không khí ngột ngạt mánh khóe, cũng không có thiếu niên bất lương dừng chân, thức uống mạnh nhất là bia, âm thanh to nhất là tiếng cười vui.

Bối Bối tại đầu bậc thang lắc lư nửa ngày, rốt cuộc thấy Ông Lâm và Chu Gia Đình .

"Làm gì thế, không phải nói kì nghỉ đông này cậu không ra khỏi cửa sao? Vẫn như thế thần thần bí bí tìm bọn mình ra ngoài làm chi?" Ông Lâm vừa thấy mặt đã càu nhàu.

Bối Bối liền hướng phòng tầng ngầm đi tới."Trước đừng nói nhiều, chờ chút các cậu sẽ biết."

Ở trong PUB rất sáng ngời rộng rãi, đã có không ít học sinh cấp 3 cùng học sinh đại học tụm năm tụm ba chung một chỗ nói chuyện phiếm cắn hạt dưa uống bia rồi. Mặc dù là lễ mừng năm mới cả gia đình đoàn tụ nhưng có rất ít người trẻ tuổi có thể kiên nhẫn đợi tại trong nhà ấp trứng. Cho dù không có tiết mục giải trí gì đặc biệt, cũng là tình nguyện ở bên ngoài chơi.

Hầu như trong PUB có mấy bàn đang đánh bài brit, hai bàn golf cũng có người chiếm. Hơn mười cái bàn chỉ có hai bàn trống không, trước quầy rượu cũng hơn vài người ngồi. Tất cả mọi người thành đôi hoặc thành đoàn, chỉ có dựa vào nơi ngóc ngách một cái bàn là độc thân .

Đó là một người đàn ông tuổi còn trẻ, dáng ngoài văn nhã tuấn tú, có hơi thở lạnh lùng, nhưng cũng có phong thái nho nhã. Chiếc quần jean vừa người màu đen khiến hai chân thon dài lên, áo trong màu đen cao cỏ cộng thêm áo len xanh lam rộng thùng thình, cao nhã và tự nhiên có đủ cả. Một câu khó có thể nói lên lời sức quyến rũ làm bên trong tất cả mọi người PUB không nhịn được liên tiếp dòm ngó hắn, thế nhưng hắn lại bình tĩnh xem sách của mình, không bị sự huyên náo ảnh hưởng.

Bối Bối dắt Ông Lâm và Chu gia đình trốn ở cửa cầu thang sau hai cây vạn tuế gốc Brazil.

"Có vấn đề này mình nhất định sẽ giải thích, hiện tại cái gì cũng đừng hỏi, trước giúp mình nhìn xem bên trong này có hay không bất luận kẻ nào các cậu cảm thấy đáng cho mình theo đuổi không?"

Gần như lập tức , hai người đồng thời chỉ vào cái người đàn ông độc thân đó. Đấy là người họ vừa vào liền lập tức chú ý tới.

"Hắn!" Bối Bối hài lòng cười cười."Đó? Tại sao?"

"Tại sao?" Ông Lâm ngạc nhiên kêu."Này còn phải hỏi sao? Người đàn ông có sức hấp dẫn như vậy ai không muốn cướp?"

"Đúng vậy a, đúng a!" Chu Gia Đình đồng ý nói."Cậu không thấy tất cả phụ nữ bên trong này đều chảy nước miếng sao? Mà tất cả đàn ông cũng là một vẻ hâm mộ sao?"

Bối Bối không khỏi cười thầm."Vậy hắn so Đới Ngọc Bầy thì như thế nào?"

Ông Lâm ai một tiếng."Vậy căn bản không so được chứ sao! Một thiên nga, một vịt con xấu xí, Đới Ngọc Bầy căn bản còn là một bé trai chưa dứt sữa, dáng vẻ người đàn ông trưởng thành này thật có sức quyến rũ."

Bối Bối liếc xéo họ."Đó? Các ngươi không cảm thấy hắn quá già rồi sao?"

"Già?" Chu Gia Đình cẩn thận nhìn hồi lâu."Đâu? Hắn nhiều lắm là tuổi chú hoặc mới tốt nghiệp mà thôi, sao già được?"

Bối Bối cười đắc ý hơn."Các cậu muốn biết hắn không?"

"Muốn, muốn đến chết rồi !" Ông Lâm nhìn chằm chằm người đàn ông kia."Nhưng các cậu không cảm thấy hắn hình như không thích gần gũi sao? Các câu nhìn chút con mắt của con gái nơi đây cũng mau trợn lồi ra, nhưng không có một người dám đi trước đến gần đấy!"

Chu Gia Đình tự nhiên vừa gật đầu phụ họa.

"Không thành vấn đề, xem mình!" Bối Bối nói xong liền lôi kéo hai người bọn họ thẳng tắp hướng người đàn ông độc thân sải bước đi tới.

"Vậy?" Chu Gia Đình kêu lên."Bối Bối, cậu điên rồi! Cậu nghĩ mình đang làm gì?"

Ông Lâm cũng đi theo gọi: "Không được đâu, Bối Bối, cậu thật dám đến gần hắn?"

Bối Bối trước sau như một cười, lại chỉ chữ không về. Đến tấm trước bàn, Bối Bối mới thả hai người ra, sau đó nắm tay thành quả đấm gõ gõ mặt bàn.

"Này! Nhiều Hơn, mỗi lần đều như vậy, vừa nhìn thấy sách tới liền cái gì đều không quan tâm, anh biết có bao nhiêu con gái muốn ăn anh không?"

"Hả? !" Hai tiếng kêu lên đồng thời vang lên, hai cô bé cũng đều không hẹn mà cùng nghe tiếng ngẩng đầu của người đàn ông, không dám tin thét chói tai."Anh chính là nhiều hơn? !"

Thấy hai vị bạn bè mình cùng ngu ngốc, Bối Bối quả thật mừng rỡ cười không ngậm miệng được .

"Đúng vậy a, Đúng vậy a, anh ấy chính là nhiều hơn!" Bối Bối trả lời đồng thời đem hai người hình như là tạm thời không cách nào nhúc nhích kéo ngồi xuống. Chính cô là ngồi vào bên cạnh Văn Hạo.

"Nhiều hơn, họ chính là bạn bè của em. Ông Lâm và Chu Gia Đình."

Văn Hạo gật đầu."Mọi người khỏe chứ!."

Hai người con gái luôn luôn khôn khéo lanh lợi đột nhiên lập tức biến thành hai con ngốc, ngây ngốc gật đầu theo.

Bối Bối đem hai chén nước chanh chuyển đi qua bên học."Đây, nước chanh của các cậu. Mình cũng giúp các cậu gọi tới rồi, cảm kích mình đi?"

Họ lại ngây ngốc bưng lên nhấp một hớp lại để xuống.

"Hiện tại biết mình không có lừa các cậu đi?" Bối Bối ôm cánh tay Văn Hạo ngây thơ ngẩng đầu nhìn Văn Hạo."Thật ra thì mình miêu tả anh ấy đẹp trai hơn .”

Mắt Văn Hạo dịu dàng nhìn xuống Bối Bối."Em lại nói loạn những gì rồi hả ?"

"Em nào có nói lung tung?" Bối Bối gắt giọng."Anh vốn chính là siêu cấp đẹp trai nha!"

Hai con ngỗng ngây ngô rốt cuộc từ từ phục hồi tinh thần lại rồi, Chu Gia Đình đầu tiên lắp bắp nói: "Khó trách cậu không có hứng thú biết nam sinh khác, có một mình anh ấy cũng đủ làm cho người ta đố kỵ chết rồi!"

"Không sai, không sai!" Ông Lâm đồng ý nói."Bối Bối, hảo hảo nắm chặt anh ấy đó, mất không thể tìm được thứ hai á!"

Bối Bối hả hê ôm chặt cánh tay Văn Hạo hơn."Còn cần được các cậu nhắc nhở sao? Các cậu cho mình là cái gì? Ngu ngốc sao?"

"Là người may mắn, được chưa?" Ông Lâm không chịu nổi nói, đồng thời bưng nước chanh lên uống .

Chu Gia Đình cũng bưng lên theo nhấp một hớp."Nhìn cô lôi kéo nhị ngũ bát vạn , thật đáng đánh đòn!"

Hai tròng mắt đen lúng liếng xinh đẹp vòng vo vòng, khóe miệng đồng thời hiện ra nụ cười quái đản."Thật ra thì lúc mình mười lăm tuổi bọn mình liền kết hôn." Bối Bối nhẹ nhàng nói.

"Phốc! Phốc!" Ông lâm và Chu Gia Đình đem nước ngọt phun được đầy mặt và đầu cổ vào đối phương của mình, họ lại không hề cảm giác vẫn sợ hãi kêu ."Các cậu kết hôn? !"

Bối Bối vừa ngượng ngùng lại hả hê gật gật đầu.

Ông Lâm vuốt ngực. Trời ạ! Trong vòng ba phút liền hù dọa hai lần, trái tim cũng mau dừng hoạt động lại.

Chu Gia Đình há mồm lớn gấp ba, hình như trong nháy mắt biến thành Tiền Tiểu Hào, hô hấp cũng tạm ngừng. Văn Hạo ý tốt đem khăn giấy ướt đưa cho các cô, họ mới lần nữa tỉnh táo lại.

Lau mặt, Ông Lâm oán trách nói: "Thật cơ hội mà! Thế nào không sớm một chút nói nha, hại bọn mình còn thay cậu suy nghĩ nửa ngày, kết quả tất cả đều là tay trắng."

Bối Bối bất đắc dĩ nhún nhún vai."Không có cách nào khác, trường học không cho phép mình nói nha, bọn họ không hy vọng mình dẫn đầu tác dụng phụ. Khiến các bạn học lòng ngứa ngáy cũng muốn đến sớm có quy túc hoặc lên xe trước sau mua vé bổ sung sẽ không tốt."

"Vậy sao bây giờ cậu lại nói cho bọn mình biết?" Chu Gia Đình nói.

Bối Bối cười cười, ngay sau đó chuyển sang Văn Hạo nói: "Nhiều hơn, đã đến lúc rồi, anh đi trước xếp hàng mua phiếu có được hay không? Buổi tối em sợ không mua được phiếu."

"Được, anh mua xong trở về nữa tìm em, em không cần chạy loạn." Văn Hạo dịu dàng nói.

"Biết." Bối Bối lên tiếng, đồng thời đem áo khoác ngoài đưa cho anh."Mặc vào, bên ngoài lạnh lắm đó!"

Ba người, không, tất cả mọi người nhìn bóng lưng cao to rời đi.

"Cậu mau chết a, Bối Bối!" Ông Lâm lẩm bẩm nói.

"Mau chết?" Bối Bối cười khổ."Đây chính là nguyên nhân trước thời gian mình nói cho các cậu biết ."

Ông Lâm xem xét rất kỹ lưỡng Bối Bối bất đắc dĩ cười khổ."Thì sao, có cái gì không đúng sao? Không phải là hai vợ chồng không hợp chứ? Xem ra không giống a!"

Bối Bối thở dài."Thành thật mà nói, mình rất cần đề nghị của các cậu ."

Tiếp, Bối Bối liền đem đầu đuôi gốc ngọn nói ra tình trạng giữa cô và Văn Hạo, còn có tình cảm và suy nghĩ của Văn Hạo đối với cô. Bao gồm chuyện lần này Văn Hạo ở nước Mĩ nằm viện. Hai cô bé nghe được vừa cảm động vừa hâm mộ.

"Thật không chịu nổi, " Chu Gia Đình lầu bầu nói."Không ngờ thời đại này còn có người đàn ông dịu dàng đa tình như thế. "

Ông Lâm hung hăng đập Bối Bối một cái."Nếu như cậu không phải bạn tốt của mình, mình nhất định giành với cậu."

Bối Bối không khỏi liếc mắt xem thường."Ít 54 ba rồi, nhanh lên một chút giúp ta suy nghĩ một chút sao!"

"Suy nghĩ một chút?"

Hai cô bé liếc nhau một cái, ngay sau đó cúi đầu đảo mắt cẩn thận suy tư. Một lúc sau, Ông Lâm đầu tiên ngẩng đầu cười không có ý tốt hắc hắc hai tiếng.

"Trước ăn anh ta!" Ông Lâm gian gian cười cười."Giống như kiểu đàn ông trung thực í. Với cậu thực chất sau quan hệ liền khẳng định quyết một lòng. Tránh cho đến khi anh ta vẫn còn chờ cậu liền người đàn bà khác đoạt lấy."

"Sau đó không phải là một bộ sao " Chu Gia Đình nói theo."Cái gì săn sóc á..., quan tâm á..., thuần phục nữa,vv. Còn nữa, ở trước mặt người ngoài cậu ra vẻ rất kiêu ngạo lấy anh ta. Cho anh ta biết chỉ có ở bên cạnh anh ấy cậu mới có thể vui vẻ, cũng làm cho anh ấy biết cậu dịu dàng với anh ta như thế nào. Càng thêm cho anh ta biết cho dù có ngàn vạn đứa con trai vây cạnh cậu. Trong mắt của cậu như cũ chỉ có một người."

"Nhưng là, thầy tổng giám thị nói không thể có. . . . . ." Bối Bối do dự.

"Đầu óc tối dạ à!" Ông Lâm lại gõ cô một cái."Tại sao nhất định phải làm cho người ta biết anh ấy là chồng cậu? Không thể nói anh ta là bạn trai của cậu sao?"

Bối Bối a một tiếng."Đúng, tại sao mình không nghĩ đến chứ!" Tiếp theo xoa đầu vai oán trách nói: "Làm gì vậy dùng sức sao!"

"Bởi vì cậu quá ngu ngốc."

Bất mãn bĩu môi, Bối Bối nói lầm bầm: "Vậy. . . . . . Cái đó sao giờ?"

Hai cô bé nhìn chăm chú cười một tiếng, Chu Gia Đình lắc đầu thở dài nói: "Quyến rũ đàn ông tốt nhất chỉ cần biết rằng nhược điểm của họ là được rồi!"

"Đúng thôi!" Ông Lâm hả hê nói."Kêu chúng mình đi xem Nhiều Hơn sớm một chút, cũng không muốn cậu nhất định phải tự mình trải nghiệm. Chính là nhìn người ta một chút là biết tiến hành lui tới những bước , nhưng cậu chính là không chịu, hiện tại biết ngu ngốc phiền phức thế nào chưa?"

"Các cậu rốt cuộc nói hay không!" Bối Bối bất mãn nhìn chằm chằm cửa."Không nói đi về!"

"Thật là, thẹn quá thành giận." Ông Lâm giễu cợt nói: "Được rồi, đơn giản nhất nhanh chóng biện pháp chính là chuốc anh ta uống say. . . . . ."

Bối Bối lập tức phản đối."Mình nói rồi bao tử anh ấy không tốt, không thể uống thức uống kích thích."

"Đó, này những phương pháp khác cũng nhiều chính là, thí dụ như. . . . . ."

Ba người con gái đường hoàng đang ở trước mặt mọi người bắt đầu trù tính kế hoạch hãm hại đàn ông, một đề nghị, hai thảo luận, ba nghiên cứu, bốn định án, năm bàn suy diễn. . . . . .

Khó trách mọi người đều nói con gái bây giờ càng lúc càng đáng sợ á!

/9

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status