Cô Vợ Quân Nhân Khó Cưng Chiều
Chương 12.2: Lần đầu tiên trong đời bị ra oai phủ đầu ( tiếp theo)
/916
|
Chương 12.2: Lần đầu tiên trong đời bị ra oai phủ đầu ( tiếp theo)
Nhưng cô không nghĩ rằng câu nói này lại làm cho phản ứng của Khổng Nghĩa càng lớn: "Hôm qua tôi có nói với anh hay không, trước khi nói phải gọi báo cáo! Vì là quy định của quân đội nên nhớ rõ như vậy, tại sao lần nào cũng không nói báo cáo!"
Từ trước đến nay Tần Man luôn lạnh nhạc, khi nghe thấy điều này, cô không thể không chuyển ánh mắt của mình sang người Khổng Nghĩa.
Ngày hôm qua, bất quá cô chỉ nói một câu phải tuân theo cấp trên vô điều kiện thôi, thật không ngờ rằng lại làm anh ta nhớ kỹ đến bây giờ.
Tần Man đã có thể hình dung ra hình phạt tiếp theo mà Khổng Nghĩa sẽ cho mình làm.
"Chép lại nội quy, quy định của quân đội mười lần trong giờ nghỉ trưa!"
Quả nhiên là như vậy!
Tần Man không có một chút kinh ngạc.
Loại ra oai phủ đầu này không phải không có ở trong tân binh, đặc biệt là đối với những người lính cứng rắn, những người hướng dẫn thường sẽ sử dụng hình phạt chép nội quy hoặc chạy năm cây số để trừng phạt họ một cách đơn giản và thô lỗ, để họ rút ra bài học cho mình.
Chỉ là trước kia Tần Man từ nhỏ đã được giáo dục nên đi đâu cũng là quân lính tốt nhất, ngay cả ở khu 9 cũng chưa từng mắc sai lầm, không ngờ rằng hôm nay lại sẽ rơi vào tay một tên huấn luyện viên nho nhỏ của tân binh.
Tần Man lông mày nặng trĩu, nhưng cuối cùng cũng đáp: "Vâng!"
Không có sự kêu gào và chống đối như đã đoán trước, làm cho Khổng Nghĩa có chút bất ngờ, nhưng đó chỉ là một chút mà thôi, rốt cuộc chuyện này vẫn là lỗi của nhóc Tần Man.
Khổng Nghĩa không có tiếp tục lãng phí thời gian trên người Tần Man, ra lệnh cho mọi người: "Mọi người rẽ phải, chạy!"
Cả buổi sáng, Tần Man đi theo đoàn người làm các loại luyện tập khác nhau.
Mặc dù tối hôm qua cô đã cho mình ăn thêm cơm, nhưng liên tiếp mấy tiếng đồng hồ như vậy, rõ ràng là không có tác dụng gì, đến giờ nghỉ trưa, chân cô đã run lên vì kiệt sức.
Cố tình lúc này cô không thể nghỉ ngơi như những người khác, bởi vì cô còn phải sao chép nội quy quân đội mười lần.
Buổi trưa nắng gắt.
Trong thời gian nghỉ ngơi, hầu hết mọi người đều nghỉ ngơi ở ký túc xá, sân tập dưới lầu cũng chỉ thỉnh thoảng có thể nghe thấy tiếng ve sầu.
Tội ngiệp Tần Man ngồi một mình bên bàn làm việc và không ngừng sao chép các loại diều lệ và quy định khác nhau.
Ngô Hành và những người khác thấy cô rất thảm, hơn nữa hôm qua cũng đủ nghĩa khí cùng bọn họ chạy, lại đều ở cùng một ký túc xá, cũng là anh em với nhau, không có thù oán gì nhiều nên tự nhiên đến giúp đỡ, Tần Man không từ chối cũng không đồng ý.
Vài người nghĩ rằng cô đang cam chịu, nhưng sau khi họ viết xong một trang, lấy qua vừa xem, này! Vẫn là không cần dọa người.
Tờ giấy mà Tần Man chép xong để đó, nét chữ thực sự rất đẹp mắt.
Mà của họ thì, ừ! Dùng chó gặm để hình dung cũng không sai.
"Nhóc con anh che dấu thật sâu, còn tưởng rằng anh khuôn mặt xinh xắn như một cô gái nhỏ, cuối cùng chữ viết cũng xinh xắn như một cô gái nhỏ. Tôi nghĩ anh thật sự là đầu thai sai rồi."
"Chà chà, chữ Tần Man quả thực khá tốt. Sau khi giải nghệ, nhất định có thể kiếm tiền bằng cách dựng gian hàng và viết những câu đối trong Lễ hội mùa xuân."
"Tần Man, anh luyện chữ này như thế nào, nhìn rất đẹp."
Trần Quần là một chàng trai quê mùa và không đọc nhiều sách, so với những lời trêu chọc của hai người kia thì Trần Quần rất thẳng thắn và đơn giản.
Tần Man nhìn mấy chữ trong quyển vở, làm sao luyện được?
Tất nhiên là viết ra tới!
Lúc nhỏ tập viết chữ bằng bút lông, những khi không bận liền viết mấy chữ một chút, lâu dần cho dù người không viết được chữ cũng sẽ luyện được chút cái gì.
Đúng lúc này, cửa ký túc xá bị gõ.
"Cốc, cốc, cốc, ~"
/916
|