Chương 14.1 Huấn luyện viên vẫn còn chơi bài poker sao?
Hơn nửa tháng sau, dựa theo lời nói của đám người kia, có lẽ não của Tần Man đã bị chấn thương khá nặng.
Cả người giống như được thay gân đổi cốt vậy, tuy rằng sức khỏe vẫn còn rất yếu đã trở thành gánh nặng cho cả lớp nhưng đã không còn bám chặt lấy Hứa Cảnh Từ mọi lúc mọi nơi nữa, thậm chí khi bị khi bị huấn luyện viên trách phạt sẽ khóc một trận thật to.
Mỗi ngày cô đều tự mình luyện tập thêm, mỗi ngày sẽ vào đúng giờ mà dậy sớm, đến người cũng đã gầy đi rất nhiều.
Mới đầu, mọi người chung quanh đều dùng một thái độ lạnh nhạt để xem trò hề này sẽ diễn được đến đâu, nhưng thời gian trôi qua, mọi người đã phát hiện ra dường như Tần Man đã thật sự thay đổi, thái độ của cô đã cải thiện lên không ít.
Chỉ là thái độ của Tần Man đối với mọi người lại không hề thay đổi, cô ấy đối xử với tất cả mọi người đều giống nhau, không quá nhiệt tình nhưng cũng không có thái độ coi thường mọi người, cô ấy chỉ nói những điều cần nói và làm những điều cần làm.
Vốn dĩ cho rằng ngày tháng có thể bình bình yên yên mà trôi qua không gặp bất kỳ trở ngại nào, cuối cùng thì vào ngày hôm đó vào giờ ngọ, Lưu Văn Viễn vội vội vàng vàng từ ngoài xông vào.
“Này này này, có chuyện lớn rồi, có chuyện vô cùng lớn xảy ra rồi!”
Ngô Hành vốn dĩ vừa mới chợp mắt một lát, không dễ dàng mới có thể ngủ được đã bị làm ồn như vậy, không nhịn được hùng hùng hổ hổ lên, “Tên khốn Lưu Văn Viễn kia, ông đây khó khăn lắm mới ngủ được! Đã bị anh gọi con mẹ nó hồn về!”
“Chuyện lớn, chuyện siêu cấp bùng nổ! Khổng Nghĩa có thể bị điều đi.”
Những lời này vừa mới nói ra, hai người khác có mặt trong phòng cùng lúc ngồi bật dậy khỏi giường, chỉ có Tần Man vẫn nhắm mắt như ban đầu.
Dù sao đối với cô mà nói, cô sẽ không ở lại nơi này quá một tháng nữa, Khổng Nghĩa rời đi hay không rời đi đều không gây bất kỳ trở ngại gì đối với cô.
Nhưng hai người khác lại không nghĩ như vậy, bọn họ ngồi hẳn ra mép giường, đôi mắt sáng ngời nhìn chằm chằm Lưu Văn Viễn.
“Thật không vậy? Anh chắc chắn không vậy?”
“Đúng vậy đúng vậy, huấn luyện viên thật sự phải rời đi sao? Mọi chuyện đang êm đẹp mà, sao lại bị điều đi?”
“Này……” Sau khi sự kích động qua đi, nét mặt Lưu Văn Viễn liền trở nên chần chờ, “Thành thật mà nói thì…… tôi cũng không chắc chắn lắm, tôi cũng là nghe được hai ba câu vụ vặt từ lớp bên cạnh.”
“Không chắc chắn thì cậu nói là cái gì chứ! Đúng là lãng phí thời gian nghỉ trưa.” Ngô Hành la lên rồi lại ngã đầu xuống gối tiếp tục ngủ.
Ngay cả Trần Quần cũng giữ yên lặng mà một lần nữa nằm xuống.
Lưu Văn Viễn thấy mọi người trong ký túc xá không để ý đến mình liền mất mặt mà im lặng ngồi xuống.
Mà chuyện này ngoại trừ nghe Lưu Văn Viễn nói qua một lần, mấy ngày nay bộ đội cũng truyền tai nhau tin tức này, chẳng qua là rất lâu cũng không ai xác định thật giả của tin đồn này, hơn nữa Khổng Nghĩa vẫn cho bọn họ lăn lộn khắp nơi như cũ, mỗi ngày qua đi, cái tin tức sốt dẻo ấy cũng đã bị mọi người vứt ra sau não.
Bởi vì mọi người đều cảm thấy mỗi một ngày qua đi, những hạng mục huấn luyện ngày càng nhiều, bọn họ có chút không thể đáp ứng nổi.
Mỗi ngày nhóm người Ngô Hành mỗi người đều giống như một cái xác không hồn trở về ký túc xá , bò lên giường còn không phát ra tiếng động nào.
Sự giằng co cứ như vậy duy trì đến một tuần sau, không biết có phải Khổng Nghĩa quá tốt bụng mà sau khi tập hợp vào buổi chiều ngày nọ, nói với nhóm người bọn họ: “Trong khoảng thời gian này, hạng mục luyện tập khá nhiều, không bằng hôm nay chúng ta luyện tập đơn giản một chút, nhẹ nhàng một chút.”
Đơn giản?
Khổng Nghĩa vừa mới nói dứt lời, không khí trong hàng ngũ rõ ràng đã không còn nghiêm túc như vừa nãy.
“Hạng mục luyện tập này là hạng mục bắt buộc mà mỗi tân binh phải thực hiện, không mệt, chỉ là có chút buồn chán.”
Nhóm người này vừa nghe thấy, buồn chán mà sợ cái gì chứ, sinh hoạt thường ngày của bộ đội cũng đã buồn chán lắm rồi, chỉ cần không mệt, buồn chán thì cứ cho buồn chán đi.
Trong lòng mọi người đều thả lỏng ra, chỉ có Tần Man, người vừa mới được sống lại với cuộc sống quân binh, không thể thả lỏng như vậy.
Bởi vì chỉ có cô mới hiểu rõ mỗi hạng mục luyện tập của tân binh, cũng chỉ có cô mới biết rõ đến với cuộc sống này chính là đến để chịu khổ, căn bản sẽ không có hạng mục nào gọi là nhẹ nhàng cả.
“Đứng nghiêm, ba tiếng đồng hồ.”
Liền biết sẽ như vậy mà.
Nghe được lời của Khổng Nghĩa nói, cảm xúc của Tần Man cũng hoàn toàn không có bất cứ dao động nào.
Bởi vì bất luận là trước khi chuyển kiếp hay sau khi chuyển kiếp, cô đều sỡ hữu riêng cho bản thân một vị huấn luyện viên như thế này.
/916
|