Chương 3.1 Nữ quân nhân? Nam quân nhân!
Tần Mãn, Tần Man?
Ha, thật là đủ châm chọc!
Nhớ ngày đó Tần Mãn cô dứt khoát rời khỏi quân đội, kết quả xoay một vòng, cuối cùng lại trọng sinh vào một nữ quân nhân tên là Tần Man?!
Hơn nữa nữ quân nhân này cũng đủ giỏi, lại dám nữ giả nam vào trong quân đội.
Mục đích cũng cực kỳ đơn thuần, chỉ là để theo đuổi một người đàn ông!
Cũng là người đàn ông đưa cô vào bệnh viện, là thanh mai trúc mã từ nhỏ với cô.
Hứa Cảnh Từ.
Tần Mãn cảm thấy có lẽ đây là một trò đùa cực kỳ buồn nôn và tội tệ mà ông trời đã làm với cuộc sống của cô.
Cô không hiểu, nếu mọi thứ vẫn không thay đổi, chỉ đơn thuần cho cô sống lại để hoàn thành tâm nguyện báo thù, vậy thì tại sao nhất định phải trọng sinh trên người một nữ quân nhân?
Chẳng lẽ muốn cô cảm nhận sự dơ bẩn ở nơi này một lần nữa sao?
Không, cô không muốn!
Ngay cả tân binh, quân đội dự bị, cho đến tận khu chín cuối cùng.
Cả ba quân đoàn này cô đều đã lần lượt bước vào.
Ở đó, cô đã từng đổ mồ hôi, có khao khát tuổi trẻ đầy nhiệt huyết, nhưng cuối cùng thực tế lại giáng cho cô một cái tát vang dội, khiến cô đau thấu tâm can.
Ban đầu cô đối với bộ quân phục này là chân thành bao nhiêu thì bây giờ lại thấy ghê tởm bấy nhiêu.
Cô lập tức xuống giường chuẩn bị rời đi.
Nhưng đúng lúc đó, cửa bị đẩy ra từ bên ngoài.
Hai người cứ thế đụng phải nhau.
Hứa Cảnh Từ đầu tiên là sửng sốt, sau đó thấy cô đứng ở cửa, thì biết cô muốn làm gì rồi.
"Bác sĩ nói nếu cô không sao thì có thể rời đi." Anh đứng ngoài cửa, nói với cô.
Tần Mãn hoàn hồi, rời đi?
Đúng vậy, cô phải đi, cô chẳng quan tâm cô nàng Tần Man này si tình cỡ nào đâu, tóm lại. bây giờ Tần Mãn cô ở trong thân thể này, vậy thì hiện tại cô nên rời khỏi đây!
Cô lập tức bước ra khỏi cửa.
Đi hết hành lang, xuống tầng, dưới bóng đêm, cô vội vã bước ra ngoài cổng bệnh viện.
Chỉ có điều khiến cô cảm thấy kỳ lạ là lần này Hứa Cảnh Từ không đến bắt cô.
Nhưng đợi đến khi cô ra khỏi cửa bệnh viện, đi về phía cổng chính, cô chợt dừng bước, lúc này mới hiểu tại sao anh không đuổi theo mình.
Nhìn hai tân binh mặc đồng phục rằn ri giống nhau đứng ở cổng chính, ngay sau đó sau lưng vang lên tiếng của Hứa Cảnh Từ, "Đó là người mà tôi tìm đến, cô đừng làm loạn nữa, nếu không tôi sẽ bảo bọn họ áp giải cô về."
Cô vẫn đứng đó không nhúc nhích, chỉ nói: "Ban đầu tôi nhớ anh nói tôi nhanh chóng rời khỏi quân đội, vậy bây giờ anh đang làm gì đây."
"Ban đầu lúc cô vừa muốn ghi danh nhập ngũ, tất cả vẫn còn chưa quá muộn, bây giờ cô đã gia nhập đội ngũ tân binh, cô có biết một khi cô chạy khỏi đây thì sẽ trở thành lính đào ngũ, quân đội nhất định sẽ điều tra chuyện này!" Hứa Cảnh Từ từ phía sau đi tới, vẻ mặt vừa thất vọng, vừa tức giận nhìn cô, "Tần Man, khi đó cô lợi dụng chức vụ của chú Tần mà liều lĩnh nữ giả nam trà trộn vào đại đội tân binh, bây giờ vừa bị thương thì muốn tự tiện rời khỏi quân đội, cô có biết đến lúc đó chú Tần sẽ bị cô liên lụy đến mức có thể bị cắt chức không? Cô không thể tùy hứng như vậy được, cô nhất định phải ở lại! Cô nên suy nghĩ cho nhà họ Tần!"
Suy nghĩ cho nhà họ Tần?
Năm đó cô kiên quyết rời khỏi nhà, phản bội tất cả, bây giờ sao có thể suy nghĩ cho một gia tộc của người khác.
Hơn nữa, hiện tại tràn ngập trong tâm trí cô toàn là ý nghĩ phải giải quyết Trang Dã.
Vì vậy những lý lẽ này của Hứa Cảnh Từ cô hoàn toàn không để trong lòng, ngược lại nhìn chằm chằm vào ba binh lính trước mặt.
Trong trí nhớ của Tần Man, đây là tân binh nhập ngũ cùng với cô, giải quyết ba tân binh này, đối với cô không thành vấn đề.
"Hiện tại vết thương của cô còn chưa lành, bác sĩ nói không thể vận động mạnh, nếu không sẽ làm ảnh hưởng đến vết thương, dễ xuất hiện tình trạng chóng mặt hoặc thậm chí có thể ngất xỉu." Ngay khi cô định chuẩn bị sử dụng nắm đấm, giọng nói của Hứa Cảnh Từ lại vang lên lần nữa, "Đến lúc đó khi cấp cứu, thân phận của cô sẽ hoàn toàn bị bại lộ, hơn nữa còn có thể phải ngồi tù."
/916
|