Hữu Hữu nghe vậy, ánh mắt nhất thời sáng ngời lên, gật đầu cười một cái.
Tôi còn tưởng là ai tới chứ? Hóa ra là hai con tiểu tiện chủng đấy à.
Lời nói khắc nghệt bỗng nhiên phá hư không khí ấm áp trong chốc lát.
Vân Nghiệp Trình ánh mắt biến đổi, sắc mặt khó coi ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy Lý Đàn cả người mặc áo ngủ vừa xuất hiện đứng khoanh tay trước cửa phòng khách, lạnh lùng soi mói Hữu Hữu trong ông.
Vân Nghiệp Trình tức giận nói: Bà vừa nói cái gì? Hữu Hữu là cháu ngoại bà đó!
Hữu Hữu vừa nhìn thấy Lý Đàn, cả người không kiềm được co rúc một cái, nhưng lại nhớ tới mẹ Thi Thi đã từng nói cho cậu không được chống lại lời của Lý Đàn và Vân La, mím môi một cái, khuôn mặt nhỏ nhắn khẽ nâng lên, quay lại hướng về phía Lý Đàn khẽ mỉm cười, Bà ngoại!
Lý Đàn liếc thằng bé một cái, lời nói vô cùng khó nghe: Ha, không dám! Tôi không nhận nổi đứa cháu ngoại này!
Vân Nghiệp Trình nghe vậy liền giận dữ, lửa nóng bốc lên: Bà có ý gì?
Tôi có thể có ý gì? Ông nhận nó, là chuyện của ông, còn tôi? Đừng có mơ! Ai dám nhận một đứa con hoang, nó lại là con của một đứa con hoang khác, tạp chủng không cha, cũng không biết là thể loại từ đâu tới! Ông có thử nghĩ tại sao hắn ta phải bỏ nó không?
Vân Thi Thi mím môi cả mặt nhợt nhạt, lại nghe Lý Đàn cay nghiệt nói: Hơn nữa, công ty vì cô ta mà vỡ nợ, mấy năm nay cuộc sống của cái nhà này không tốt lắm, người nào đó còn không biết điều, một chút cũng không biết, cứng rắn dẫn đứa con ghẻ của cô ta ra ngoài sống, thật là không biết liêm sỉ!
Trong phòng bếp, Vân Thi Thi nghe thấy lời nói chói tai truyền tới từ phòng khách, động tác trên tay hơi chậm lại, sắc mặt đột nhiên mấy phần trắng bạch, chợt quay lại, Bà... Có chừng mực!
Lý Đàn, bà đủ rồi đấy! Sao có thể có người mồm miệng độc ác như bà? Khi đó nếu không có Vân Thi Thi, Vân gia... Lời Vân Nghiệp Trình hơi ngừng, không biết nói tiếp như thế nào.
Liên quan tới lai lịch của khoản tiền trên trời năm đó, cuối cùng, ông cũng thay con gái giữ bí mật, dẫu sao nếu chuyện này mà truyền ra ngoài, đối với mặt mũi của Vân Thi Thi rất không có lợi, cho nên Lý Đàn cũng coi đó chỉ là món tiền mà chồng cất lại mà thôi, khi đó còn làm ầm lên với ông, rằng ông có quỹ đen, gái gú bồ bịch gì đó...
Làm sao? Sao lại im rồi? Không có cô ta thì thế nào?
Lý Đàn thẹn quá hóa giận, làm ra vẻ oan ức lắm, cười giận dữ, Được, ông vì hai con tiểu tiện chủng từ bên ngoài tới mà xem thường người trong nhà đúng không? Làm sao, giờ còn quát lên với tôi, Vân Nghiệp Trình! Tôi vì ai, vì cái gì? Còn không phải vì Vân gia sao, ban đầu công ty gặp khó khăn, tôi còn muối mặt mà đi vay mẹ một khoản tiền, rồi chuyện xảy ra, bây giờ cũng không còn mặt mũi nào để trở về đó nữa! Bây giờ... bây giờ ông lại vì người ngoài mà quát tôi. Rồi ngày mai có phải vì bọn họ mà ông còn muốn đuổi mẹ con tôi ra khỏi cái nhà này đúng không?
Vân Nghiệp Trình sắc mặt giận dữ tới tái xanh, giọng nói lớn thêm mấy phần, Bà đừng có cãi nhau vô lý!
Lý Đàn kêu to: Ý ông là tôi cố tình gây sự? Vân Nghiệp Trình, ông... ông ý ông là vậy đúng không?
Hữu Hữu thấy vậy, bận bịu từ trên ghế sa lon đứng lên, đi tới cạnh người Lý Đàn, đôi tay nhỏ bé nắm lấy vạt áo của bà: Bà ngoại, người đừng tức giận mà! Hữu Hữu không phải con hoang, Hữu Hữu có cha...
Tôi còn tưởng là ai tới chứ? Hóa ra là hai con tiểu tiện chủng đấy à.
Lời nói khắc nghệt bỗng nhiên phá hư không khí ấm áp trong chốc lát.
Vân Nghiệp Trình ánh mắt biến đổi, sắc mặt khó coi ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy Lý Đàn cả người mặc áo ngủ vừa xuất hiện đứng khoanh tay trước cửa phòng khách, lạnh lùng soi mói Hữu Hữu trong ông.
Vân Nghiệp Trình tức giận nói: Bà vừa nói cái gì? Hữu Hữu là cháu ngoại bà đó!
Hữu Hữu vừa nhìn thấy Lý Đàn, cả người không kiềm được co rúc một cái, nhưng lại nhớ tới mẹ Thi Thi đã từng nói cho cậu không được chống lại lời của Lý Đàn và Vân La, mím môi một cái, khuôn mặt nhỏ nhắn khẽ nâng lên, quay lại hướng về phía Lý Đàn khẽ mỉm cười, Bà ngoại!
Lý Đàn liếc thằng bé một cái, lời nói vô cùng khó nghe: Ha, không dám! Tôi không nhận nổi đứa cháu ngoại này!
Vân Nghiệp Trình nghe vậy liền giận dữ, lửa nóng bốc lên: Bà có ý gì?
Tôi có thể có ý gì? Ông nhận nó, là chuyện của ông, còn tôi? Đừng có mơ! Ai dám nhận một đứa con hoang, nó lại là con của một đứa con hoang khác, tạp chủng không cha, cũng không biết là thể loại từ đâu tới! Ông có thử nghĩ tại sao hắn ta phải bỏ nó không?
Vân Thi Thi mím môi cả mặt nhợt nhạt, lại nghe Lý Đàn cay nghiệt nói: Hơn nữa, công ty vì cô ta mà vỡ nợ, mấy năm nay cuộc sống của cái nhà này không tốt lắm, người nào đó còn không biết điều, một chút cũng không biết, cứng rắn dẫn đứa con ghẻ của cô ta ra ngoài sống, thật là không biết liêm sỉ!
Trong phòng bếp, Vân Thi Thi nghe thấy lời nói chói tai truyền tới từ phòng khách, động tác trên tay hơi chậm lại, sắc mặt đột nhiên mấy phần trắng bạch, chợt quay lại, Bà... Có chừng mực!
Lý Đàn, bà đủ rồi đấy! Sao có thể có người mồm miệng độc ác như bà? Khi đó nếu không có Vân Thi Thi, Vân gia... Lời Vân Nghiệp Trình hơi ngừng, không biết nói tiếp như thế nào.
Liên quan tới lai lịch của khoản tiền trên trời năm đó, cuối cùng, ông cũng thay con gái giữ bí mật, dẫu sao nếu chuyện này mà truyền ra ngoài, đối với mặt mũi của Vân Thi Thi rất không có lợi, cho nên Lý Đàn cũng coi đó chỉ là món tiền mà chồng cất lại mà thôi, khi đó còn làm ầm lên với ông, rằng ông có quỹ đen, gái gú bồ bịch gì đó...
Làm sao? Sao lại im rồi? Không có cô ta thì thế nào?
Lý Đàn thẹn quá hóa giận, làm ra vẻ oan ức lắm, cười giận dữ, Được, ông vì hai con tiểu tiện chủng từ bên ngoài tới mà xem thường người trong nhà đúng không? Làm sao, giờ còn quát lên với tôi, Vân Nghiệp Trình! Tôi vì ai, vì cái gì? Còn không phải vì Vân gia sao, ban đầu công ty gặp khó khăn, tôi còn muối mặt mà đi vay mẹ một khoản tiền, rồi chuyện xảy ra, bây giờ cũng không còn mặt mũi nào để trở về đó nữa! Bây giờ... bây giờ ông lại vì người ngoài mà quát tôi. Rồi ngày mai có phải vì bọn họ mà ông còn muốn đuổi mẹ con tôi ra khỏi cái nhà này đúng không?
Vân Nghiệp Trình sắc mặt giận dữ tới tái xanh, giọng nói lớn thêm mấy phần, Bà đừng có cãi nhau vô lý!
Lý Đàn kêu to: Ý ông là tôi cố tình gây sự? Vân Nghiệp Trình, ông... ông ý ông là vậy đúng không?
Hữu Hữu thấy vậy, bận bịu từ trên ghế sa lon đứng lên, đi tới cạnh người Lý Đàn, đôi tay nhỏ bé nắm lấy vạt áo của bà: Bà ngoại, người đừng tức giận mà! Hữu Hữu không phải con hoang, Hữu Hữu có cha...
/37
|