Cô Vợ Trẻ Con Của Lăng Thiếu Bá Đạo

Chương 162 - Đồng Ý

/456


“A Hàn, anh không cần phải lo cho em, làm vậy là không công bằng với Duyệt Duyệt!” trên xe Lăng Bắc Hàn, Hạ Tĩnh Sơ ngồi ở vị trí bên cạnh tài xế, cô nhìn vẻ mặt bình thường của Lăng Bắc Hàn, kích động nói. Giờ phút này, cô vẫn không rõ rốt cuộc Lăng Bắc Hàn thế nào với mình. Nếu như anh thật sự muốn nối lại tình cũ với cô, tại sao vẫn chưa ly hôn với Úc Tử Duyệt!

Hay là anh qua loa đối với cô, chẳng qua là sợ cô gây bất lợi cho Tiếu Dĩnh?

Lăng Bắc Hàn quay đầu chớp mắt một cái, dường như thấy được hoài nghi trong mắt Hạ Tĩnh Sơ, Lăng Bắc Hàn mở miệng, dịu dàng cười với cô, “Không công bằng với em mới đúng!” anh áy náy nói, một câu nói này đối với Hạ Tĩnh Sơ thật giống như một liều thuốc an thần.

Cô biết Lăng Bắc Hàn vẫn còn thương cô, yêu cô, sao có thể không yêu, huống chi một người hoàn mỹ như cô lại có nỗi khổ tâm trong lòng?

“Nhưng đối với Duyệt Duyệt cũng không công bằng, cô ấy là vợ của anh......” Hạ Tĩnh Sơ cố ý nhắc nhở, Lăng Bắc Hàn trong lòng hừ lạnh, lúc này cũng vừa tới công ty của Lục Khải Chính. Gần đây Lục Khải Chính dường như chuẩn bị làm chuyện lớn gì đó, bảo Hạ Tĩnh Sơ chuẩn bị rất nhiều tài liệu.

“Anh đưa em lên hay em tự lên?” Lăng Bắc Hàn vừa cười vừa hỏi cô.

“Bụng có chút đau......” cô làm nũng xoa xoa bụng mình, khó khăn mở miệng nói với Lăng Bắc Hàn. Lăng Bắc Hàn mỉm cười, xuống xe, đi vòng qua tay lái phụ, mở cửa xe cho cô.

Được một người đàn ông xuất sắc như vậy cẩn thận đưa tới công ty, thật là hãnh diện! Giờ phút này, Hạ Tĩnh Sơ vào đến đại sảnh công ty, trong lòng thầm nghĩ. Nghe Lăng Bắc Hàn nói tới một số vụ án ở sở luật sư sự vụ, cô không muốn quay về nữa, lấy việc chữa bệnh và dưỡng bệnh là chính. Nhưng công việc bên Lục Khải Chính cũng không thể lơ là.

Ở cửa phòng làm việc của Lục Khải Chính, Lăng Bắc Hàn gặp đoàn người Tư Đồ Ngạn, nhìn thấy anh, Tư Đồ Ngạn gỡ kính mắt xuống, con mắt âm trầm nhìn chằm chằm cánh tay của Lăng Bắc Hàn kéo cánh tay Hạ Tĩnh Sơ, khóe miệng cong lên một nụ cười giễu cợt. Lăng Bắc Hàn đương nhiên biết rõ vì sao Tư Đồ Ngạn lại cười nhạo anh, nhưng anh vẫn gật đầu với anh ta một cái, sau đó đến Lục Khải Chính.

Sau khi đoàn người Tư Đồ Ngạn rời đi, sắc mặt của Lục Khải Chính có chút khó xoi, dường như đang oán giận Lăng Bắc Hàn ngoại tình.

“Vào đi!” giọng của Lục Khải Chính có vẻ không được tốt nói với bọn họ, Hạ Tĩnh Sơ ủy khuất liếc nhìn Lăng Bắc Hàn, Lăng Bắc Hàn nắm tay cô, mang cô vào phòng làm việc của Lục Khải Chính.

“Tĩnh Sơ, để tài liệu lại, tôi có chuyện muốn nói với Lão Lăng....” Lục Khải Chính lấy thuốc lá đưa cho Lăng Bắc Hàn, nói với Hạ Tĩnh Sơ, sau đó anh đi ra ngoài ban công, “Chờ tôi ở bên ngoài....”

“Lăng Bắc Hàn! Con mẹ nó đầu óc cậu bị lừa đá rồi hả ?” Lục Khải Chính xoay người chỉ vào lỗ mũi Lăng Bắc Hàn, lạnh lùng nói.

“Lục Khải Chính! Tôi đắc tội với cậu sao!” nhìn dáng vẻ tràn đầy căm phẫn của Lục Khải Chính, Lăng Bắc Hàn còn tưởng rằng một Lục Khải Chính chính trực ngay thẳng đã trở lại, anh nhìn anh ta chằm chằm, hỏi. Đã có đủ chứng cớ ám chỉ Lục Khải Chính, cho dù anh không phải là lão đại đứng sau lưng, thì cũng là đầu mối quan trọng.

“Tôi con mẹ nó vẫn còn là anh em của cậu, muốn nhắc nhở cậu không được sai chân lỡ bước! Cậu với Hạ Tĩnh Sơ dây dưa không rõ, cậu không cần hôn nhân nữa sao, không cần tiền đồ nữa sao?” Lục Khải Chính lườm Lăng Bắc Hàn, tức giận quát.

Lăng Bắc Hàn bởi vì lời nói của Lục Khải Chính mà xúc động.

Lục Khải Chính a, cậu nói tôi như vậy, nhưng còn cậu thì sao?

“Cậu quên rằng mười năm trước tôi có thể vì cô ấy mà bỏ trốn, có thể buông tay tất cả hay sao?” Sợ làm cho Lục Khải Chính hoài nghi, anh chỉ có thể nói như vậy, mấy hôm trước ở chỗ này, cũng may Lục Khải Chính có nghe thấy lời của Hạ Tĩnh Sơ! Như vậy anh có thể có lý do chính đáng để xuất hiện trong công ty của anh ta.

“Mười năm trước, cậu chỉ là một thằng nhóc hai mươi tuổi, không giống như bây giờ! Lăng Bắc Hàn! Bây giờ cậu đã là một sĩ quan! Tôi tin tưởng chỉ cần đầu óc cậu bình thường sẽ không bởi vì một Hạ tĩnh Sơ mà buông tay tất cả!” Lục Khải Chính tức giận nói, ngón trỏ càng không ngừng chỉ thẳng vào sống mũi của Lăng Bắc Hàn!

“Đầu óc tôi rất tỉnh táo! Không cần cậu lo lắng!” Lăng Bắc Hàn nhỏ giọng nói xong, vứt tàn thuốc, bước chân nhanh chóng rời đi.

Đưa Hạ Tĩnh Sơ ra khỏi công ty của Lục Khải Chính, vừa mới lên xe đã nhận được cuộc điện thoại của Tiếu Dĩnh, bảo anh tới biệt thự Thanh Viễn, cả nhà bao gồm cả Úc Tử Duyệt đều đang đợi anh, Úc Tử Duyệt muốn ly hôn.

Giờ phút đó, Lăng Bắc Hàn dường như cảm thấy tuyệt vọng, anh biết, lần này cô thật sự muốn ly hôn.

Ly hôn, anh không làm được, cũng không cam lòng, cũng không đáng! Chỉ cần cho anh thời gian, sau khi kết thúc vụ án mua bán vũ khí lậu, tất cả sẽ được giải quyết. Nhưng Lăng Bắc Hàn, sau khi giải quyết vụ án này, giải quyết Hạ Tĩnh Sơ, mày và Úc Tử Duyệt có thể thật sự trở lại như cũ sao? Mày là quân nhân, lúc nào cũng có thể có nhiệm vụ, lúc nào cũng có thể hy sinh.......

Nếu không ly hôn, Hạ Tĩnh Sơ sẽ hoài nghi, Lục Khải Chính sẽ hoài nghi, Úc Tử Duyệt ngày ngày ầm ĩ, anh phải làm thế nào?

Trong nội tâm dậy sóng lớn, sau đó, trong lòng hạ quyết tâm, anh lái xe đưa Hạ Tĩnh Sơ đi thẳng tới biệt thự.

“Duyệt Duyệt, tất cả đều tại mẹ, Lăng Bắc Hàn chỉ vì muốn chuộc lỗi với cô ta, mẹ có thể thấy nó thật sự yêu con!” trong biệt thự, Tiếu Dĩnh mềm giọng nói với Úc Tử Duyệt, vợ chồng Úc Gia cũng đã chạy tới đây, đang ở phòng khách chào hỏi Lăng Chí Tiêu cùng bà cụ.

Lời của Tiếu Dĩnh khiến Úc Tử Duyệt xúc động, anh thật sự như vậy sao? Cô không chắc chắn.....

Sau khi biết Hạ Tĩnh Sơ từng mang thai đứa con của anh, sau khi Lăng Bắc Hàn bỏ cô mà đi, cô không chắc chắn. Đó là tình yêu nhiều năm của anh, vì cô ấy có thể bỏ qua tất cả, lại thêm nguyên nhân chia tay như vậy....... trước đây chưa từng thấy.

“Hạ Tĩnh Sơ đó quá hèn hạ, Bắc Hàn chỉ là nhất thời bị cô ta lừa gạt mà thôi!”

“Mẹ! Đây là chuyện của anh ấy! Con mặc kệ anh ấy có phải bị Hạ Tĩnh Sơ lừa hay không, con đã cho anh ấy cơ hội giải thích, nhưng anh ấy không giải thích, anh ấy còn nói muốn ở cạnh Hạ Tĩnh Sơ! Đổi lại là mẹ, mẹ có thể chịu đựng được chồng của mình ở bên ngoài chuộc lỗi với người phụ nữ khác sao?” Úc Tử Duyệt nhìn Tiếu Dĩnh, kích động nói.

Một câu nói đánh trúng chỗ đau của Tiếu Dĩnh, bà cười chua xót, trong mắt ngấn lệ. Đều là phụ nữ, khi yêu sẽ không chấp nhận trong mắt người mình yêu có một hạt cát, cũng không thể chấp nhận có một cái gai trong lòng. Điều này bà biết rõ ràng.

Tiếu Dĩnh thở dài, “Lần này mẹ ủng hộ con!”

Hai vợ chồng Úc Gia thế nào cũng không ngờ Lăng Bắc Hàn lại có thể như vậy..... trong tận đáy lòng bọn họ không tin, nhưng lúc Lăng Bắc Hàn cũng người phụ nữ kia xuất hiện ngoài cửa thì tất cả bọn họ đều ngây người....

“Khốn kiếp! Cút ra ngoài!” bà cụ thấy Hạ Tĩnh Sơ thì tức giận nhảy lên, cầm gậy, tức giận gõ sàn nhà, đôi mắt vẫn còn tinh tường hung tợn nhìn chằm chằm Hạ Tĩnh Sơ. Trong mắt bà cụ, cô ta chính là một con hồ ly tinh!

Úc Tử Duyệt cùng Tiếu Dĩnh xuống lầu thì thấy Hạ Tĩnh Sơ cũng tới, trong lòng cả hai người đầy sóng gió, nhất là Úc Tử Duyệt, giống như giấc mơ buổi tối ngày nào đó đã trở thành sự thật! Ánh mắt Lăng Bắc Hàn liếc về phía cầu thang, trong lòng quặn đau.

Anh xoay người, cúi đầu, dịu dàng nói với Hạ Tĩnh Sơ, “Ra ngoài trước đợi anh...”

Hạ Tĩnh Sơ vẻ mặt ủy khuất nhìn Lăng Bắc Hàn, nghe lời gật đầu, ra cửa.

Chỉ có Lăng Chí Tiêu vẫn còn ung dung bình tĩnh. Đều là quân nhân, chỉ cần suy nghĩ một chút, chỉ cần tin tưởng con người Lăng Bắc Hàn cũng có thể thông suốt. Dĩ nhiên người bình thường không thể nghĩ được điểm này.

Sau khi Hạ Tĩnh Sơ rời khỏi đây, sắc mặt bà cụ cũng dịu đi.

“Cha, mẹ......” nhìn thấy vợ chồng Úc Gia, Lăng Bắc Hàn vẫn lễ phép mở miệng, gọi một tiếng.

Úc Tử Duyệt nhìn anh, trong tim đau nhói, tất cả uất ức cuồn cuộn dâng lên, hành hạ cô muốn phát điên. Yêu một người, tại sao lại khổ sở như vậy?

“Bắc Hàn, vợ chồng chúng ta tin tưởng con, hôm nay chỉ cần con đoạn tuyệt với người phụ nữ kia trước mặt chúng ta, cho Duyệt Duyệt một lời cam kết là được rồi!” Úc Trạch Hạo từ ghế đứng lên, nhìn Lăng Bắc Hàn, nói từng chữ từng câu.

Là ông coi trọng con rể, ông tin tưởng ánh mắt nhìn người của mình!

“Cha, con muốn xin lỗi Úc Tử Duyệt! Lời cha nói, con không làm được!” Lăng Bắc Hàn mở miệng, trầm giọng nói.

“Lăng Bắc Hàn! Anh...... khốn kiếp!” lúc này bà cụ tức giận vung gậy đánh lên người Lăng Bắc Hàn, dùng hết sức đánh từng phát từng phát!

“Bà ......”

“Mẹ!”

Tô Mạt Hề cùng Tiếu Dĩnh kinh hãi hô, phải bước lên kéo bà cụ ra, nhưng một người tính tình dữ dội như bà cụ sao có thể dừng tay, “Cho rằng tôi già rồi không quản được anh có phải không? Khốn kiếp! Nhà họ Lăng khốn kiếp! Anh làm mất mặt liệt tổ liệt tông nhà họ Lăng! Anh không xứng đáng là một người quân nhân! Lăng Chí Tiêu! Đuổi nó ra khỏi bộ đội cho tôi!”

Bà cụ đánh Lăng Bắc Hàn mấy cái, dừng tay lại, nhìn Lăng Chí Tiêu, thở hổn hển hét lên.

Nhìn anh bị bà nội đánh vài cái không phản ứng gì, giây phút đó Úc Tử Duyệt còn đau lòng cho anh, nhưng càng đau lòng hơn, vì Hạ Tĩnh Sơ, anh có thể chịu uất ức như vậy sao?

Lăng Bắc Hàn liếc nhìn Lăng Chí Tiêu, ánh mắt hai cha con giao nhau.

“Lăng Bắc Hàn! Hỏi con lần cuối cùng, rốt cuộc có chịu cắt đứt với Hạ Tĩnh Sơ không?” Lăng Chí Tiêu tiến lên, nhìn Lăng Bắc Hàn, tức giận hỏi.

Khóe miệng Tiếu Dĩnh cong lên nụ cười giễu cựt, Lăng Chí Tiêu ngoại tình, sao bà cụ không giáo huấn anh ta như vậy?

“Không!” Lăng Bắc Hàn nhìn Lăng Chí Tiêu, kiên định nói. Hai chữ anh vừa nói ra khỏi miệng thật sự làm tổn thương Tử Duyệt, Lăng Bắc Hàn, anh thật sự không yêu em sao? Vì Hạ Tĩnh Sơ, anh có thể bỏ trốn, anh có thể buông tha lý tưởng. Hiện tại, vì cô ấy, anh có thể ly hôn, thậm chí cởi bỏ bộ quân trang xuống!

Lăng Bắc Hàn vẫn nhìn chằm chằm vào Úc Tử Duyệt, anh có thể cảm nhận rõ được sự khổ sở của cô lúc này, anh cũng biết, cô kiên quyết muốn ly hôn, nếu không sẽ không mời cha mẹ cô tới.

“Nếu như vậy anh phải cho Duyệt Duyệt một cái công đạo! Hiện giờ con bé muốn ly hôn với anh!” Lăng Chí Tiêu nhìn chằm chằm Lăng Bắc Hàn, lạnh lùng nói.

“Lăng Bắc Hàn! Không được để người phụ nữ họ Hạ kia lừa gạt! Anh tỉnh táo lại cho tôi, người anh yêu là Úc Tử Duyệt! Anh nói rõ ràng cho tôi!” Cuối cùng Tiếu Dĩnh cũng không kiềm chế được nữa, kích động quát lớn với Lăng Bắc Hàn.

Thấy Tiếu Dịch đã tiếp nhận Úc Tử Duyệt, Lăng Bắc Hàn không biết là nên vui mừng hay nên cảm thấy châm chọc.

“Tiếu Dịch, bà lại đang giả vờ diễn tuồng sao?” Lăng Bắc Hàn nhìn Tiếu Dĩnh, giễu cợt nói.

“Bốp......”

Một cái tát vang rơi xuống, Tiếu Dĩnh kích động đánh vào mặt Lăng Bắc Hàn, tức giận thở dốc kịch liệt, ngực không ngừng phập phồng.

Hạ Tĩnh Sơ vẫn núp ở ngoài cửa, nghe thấy động tĩnh bên trong, nghe đến lời của Lăng Bắc Hàn thì cô kích động mừng rỡ như điên!

“Mọi người không cần phải cãi nhau nữa, Lăng Bắc Hàn! Tôi muốn ly hôn! Tôi rất nghiêm túc, hy vọng anh có thể hợp tác!” Úc Tử Duyệt kềm chế tất cả khổ sở trong lòng, nhìn anh, kiên định nói từng chữ từng câu, thậm chí trên khóe miệng treo còn nở một nụ cười giễu cợt.

Ly hôn, cô quyết tâm muốn cùng anh ly hôn.

“Chúng ta nói chuyện riêng một chút!” Lăng Bắc Hàn nói xong, bước chân đi đến một phòng, bị bà cụ đánh mấy cái vào người vẫn còn đau, trên mặt càng thêm nóng rát.

Úc Tử Duyệt theo bóng dáng cao lớn của anh đi vào phòng, “Còn có gì để nói? Lăng Bắc Hàn, tôi đã nói rồi, tôi không dễ dàng tha thứ cho sự phản bội của anh!” cô đứng ở cánh cửa, nhìn anh, kiên định nói từng chữ từng câu.

Anh nhìn thẳng vào cô, nhìn gương mặt tiều tụy của cô không biết chán, nhìn đôi mắt sưng đỏ mà đau lòng.

“Thật sự muốn ly hôn?” anh nhìn cô, trầm giọng hỏi, trong giọng nói dường như có chút run rẩy.

“Muốn! Đương nhiên muốn! Lăng Bắc Hàn! Tôi đã sớm không chịu nổi anh! Ở cạnh anh, trong lòng tôi không lúc nào được yên! Tôi chịu đủ rồi! Anh không cho tôi thứ tôi muốn, còn làm tổn thương tôi! Chúng ta chia tay đi! Hiện giờ chỉ cần nhìn anh là tôi cảm thấy ghê tởm!” Úc Tử Duyệt nhìn anh chằm chằm, từng chữ từng câu, bi phẫn quát.

Anh không cho tôi thứ tôi muốn, còn làm tổn thương tôi!

Một câu nói này đủ khiến anh rơi xuống địa ngục! Cũng vừa lúc đâm vào nỗi đau của anh!

Đúng, anh không thể là một người đàn ông bình thường che chở quan tâm đến vợ của mình, những thứ này đều là những thứ cô muốn, cũng phải lấy cho được! Đột nhiên anh cảm thấy cục diện ngày hôm nay cũng không phải vì vụ án, mà là giữa bọn họ vẫn luôn tồn tại vấn đề!

Nếu cô đi theo anh không sung sướng, anh lại không cho cô được những thứ cô muốn, nói không chừng anh còn có thể vì vụ án mà hy sinh......

Như vậy, còn bá đạo độc chiếm cô làm gì? Cô nhìn anh chỉ cảm thấy buồn nôn ......

Những thứ này, có một nửa chỉ là giận dỗi, nhưng anh biết những điều cô nói đều là thật.

Anh nhìn cô thật sâu, mặc cho trái tim quặn đâu, cũng kích động muốn cô ôm vào trong ngực!

Lăng Bắc Hàn! Tại sao mày lại ích kỷ như vậy? Trả tự do lại cho cô đi.....

“Anh đồng ý ly hôn.” Anh nhàn nhạt mở miệng, khóe miệng mặc dù mang theo nụ cười, nhưng trong tim lại tràn đầy chua xót, thì ra là anh không muốn như vậy, thì ra là bất tri bất giác, anh đã yêu cô!

Cô gái nhỏ này giống như cơn gió đã xâm nhập vào thế giới nặng nề của anh, mang đến cho người ta vô số niềm vui và sự yêu mến, ấm áp vô cùng.... Mà cái anh cho cô, vẫn là cảm giác không an toàn. Anh nợ cô, vẫn luôn nợ cô.

Cuối cùng anh cũng đồng ý nhưng cô lại không thể nào vui vẻ được, cảm giác trong lòng như vỡ vụn, “Tôi hối hận vì đã gặp anh, hối hận vì đã yêu anh! Lăng Bắc Hàn! Đừng để tôi phải gặp lại anh một lần nữa!” cô nhìn anh, gào khản cả giọng, mở cửa chạy ra ngoài....

Lời của cô ... cũng đem tình yêu của cô và Lăng Bắc Hàn, phá tan thành từng mảnh.......

/456

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status