Cô Vợ Trẻ Con Của Lăng Thiếu Bá Đạo

Chương 340 - Thật Sự Mất Đi

/456


Sau khi dạ tiệc kết thúc hai người vẫn làm bộ như ân ái về nhà. Nhìn dáng vẻ ân ái, tình cảm hòa thuận của bọn họ, người hai nhà cũng rất an tâm. Một nhà bốn người ngồi lên xe về nhà, hai đứa bé đã sớm ngủ thiếp đi, Lăng Bắc Diệp và Lục Khải Lâm cùng nhau ôm Thiên Thiên với Đóa Đóa vào phòng trẻ.

Lăng Bắc Diệp nhìn con gái ngủ ma ánh mắt nhu hòa, nhếch miệng lên. Mặc dù thỉnh thoảng cũng đến thăm bọn nhóc, nhưng thời gian thật sự được chung sống với chúng thì gần như là không có.

Sau khi Lục Khải Lâm đặt Thiên Thiên xuống lại liếc nhìn Lăng Bắc Diệp bên cạnh, sau đó để không gian lại cho anh, lặng lẽ rời khỏi phòng trẻ. Hôm nay biểu hiện của anh rất tốt, tự nhiên thân thiết ở bên cạnh cô, còn không ngừng quan tâm cô giống như lúc hai người chưa chia tay.

Thấy cô rời đi khóe miệng anh co quắp, lại đi tới bên cạnh Thiên Thiên, lẳng lặng nhìn con trai. Xem ra con trai lớn hơn con gái, chỉ hơn một tháng thôi đã lớn không ít.

Giờ phút này Tiểu Thiên Thiên trong mơ ngáp một cái, đạp đạp cái chân nhỏ, chăn đắp trên người bé bị rơi xuống, Lăng Bắc Diệp vội vàng đắp chăn lại cho bé”Tiểu tử thúi.... Thật đúng là đức hạnh giống như người cha là anh đây.

Ra khỏi phòng trẻ, Lăng Bắc Diệp gặp Lục Khải Lâm ở phòng khách, lúc đó cô đã tẩy trang, thay áo ngủ định tắm. Cô không biết tối nay anh ở đâu, trở về đồn cảnh sát hay là ở nhà, phòng khách còn chưa thu dọn.

Tối nay anh ở đâu? Cô mở miệng trước, trầm giọng nói. Con ngươi Lăng Bắc Diệp ảm đạm Anh về đồn cảnh sát. Anh nhàn nhạt trả lời.

Ừ, thời gian không còn sớm, anh trở về sớm một chút đi! Cô lạnh nhạt nói, cũng không suy nghĩ nhiều, đi tới phòng ngủ chính.

Lục Khải Lâm, rốt cuộc em muốn như vậy đến khi nào?! Lăng Bắc Diệp đột nhiên mở miệng hỏi, âm thanh hơi lớn mang theo tức giận cùng mệt mỏi.

Anh không biết cô phải như vậy tới lúc nào, mục đích là gì. Anh đã sớm để xuống chuyện của Lam Khả, toàn tâm toàn ý làm việc, rất ít khi nhớ tới. Cũng tự nhận là Lam Khả không ảnh hưởng tới tình yêu của anh dành cho Lục Khải Lâm, và anh vẫn quý trọng cái gia đình này.

Là cô suy nghĩ nhiều, mới để ý như vậy!

Bởi vì lời anh nói mà tim Lục Khải Lâm rung động, nhớ tới chuyện Lam Khả, trong lòng vẫn không thoải mái. Cũng không biết nên làm sao, mới có thể cảm thấy thoải mái, hoặc là hoàn toàn để xuống.

Em cũng không biết, hiện tại em không có cách nào sống chung được với anh! Còn anh, lúc ở cùng với em, thật sự hoàn toàn không nhớ tới cô ấy ư?” Lục Khải Lâm nhìn anh, lẩm bẩm hỏi.

Lời của cô làm anh hừ lạnh, trái tim đau nhức “Người chưa quên được rõ ràng là em! Nếu như em còn nghĩ anh có tình cảm với Lam Khả, như vậy em cứ tiếp tục đi! Lục Khải Lâm, anh con mẹ nó mệt mỏi! Em thích thế nào thì thế đó! Anh lạnh lùng giễu cợt, gào xong rồi rời đi.

Chẳng lẽ cô không biết tiếp tục như vậy, thực sự sẽ chỉ làm hai người càng đi càng xa sao? Trừng phạt anh, cô sớm đã làm được.

Lúc trước anh cũng từng thừa nhận sai lầm với cô, nhưng cô vẫn như vậy. Không tin anh sẽ quên Lam Khả, không tin anh đối với Lam Khả chỉ là tình cảm bạn bè đơn thuần....Anh vừa lái xe trong lòng vừa chua xót nghĩ, anh cũng là một người bằng da bằng thịt, một người chồng muốn sự quan tâm của vợ, một người cha muốn ở bên cạnh nhìn con cái trưởng thành....

A. Dạ dày quặn đau, anh đột nhiên dừng xe ở ven đường, một tay xoa bụng vô lực gục trên tay lái, chịu đựng cơn đau thắt giày vò người này.

Cắn chặt hàm răng, từng trận đau thắt khủng khiếp làm một con người rắn rỏi như anh cũng có phần chịu không nổi, một tay run rẩy mở hộp giữ đồ ra, tìm kiếm thuốc dạ dày ở bên trong.

Tìm một lát quả nhiên phát hiện một lọ thuốc màu trắng, vội vàng mở ra lấy hai viên, bởi vì tay đang run rẩy nên có mấy viên thuốc rớt xuống. Uống thuốc xong tưởng là sẽ hết đau rất nhanh, nhưng qua thật lâu cơn đau vẫn không dứt, nhìn lọ thuốc một chút, lúc trước cũng từng uống hai lần, hơn nữa còn là rất lâu trước kia, nếu như anh nhớ không lầm thì lọ thuốc này là Lam Khả mua cho.

Nhìn hạn sử dụng đã quá một tháng.

Anh nhếch môi cười nhạt, mở cửa kính của xe ra vứt hộp thuốc đi.

Nếu như thời gian có thể quay ngược lại, anh nhất định sẽ không cần Lam Khả quan tâm và chăm sóc anh....

Qua thật lâu nỗi đau này mới biến mất, anh lại khởi động xe trở về ký túc xá, mồ hôi đã sớm làm ướt quần áo trên người. Nhìn căn phòng lạnh lẽo mà tim cũng rét lạnh theo, anh lại cười trào phúng không nghĩ nhiều nữa.

Nếu như cô cho vậy là tốt, thì tốt thôi.

Lục Khải Lâm cũng không biết rốt cuộc mình muốn thế nào, chỉ biết là mỗi lần nhìn thấy anh, sẽ lại nhớ tới Lam Khả, nhớ cô ấy đã từng xả thân vì chồng cô, nhớ cô ấy đã từng yêu chồng cô, nhớ tới rất nhiều rất nhiều....

Càng nghĩ trong lòng càng không bình tĩnh. Nếu như là cảm giác mình không quan tâm Lăng Bắc Diệp nhiều bằng Lam Khả, không yêu anh sâu đậm bằng Lam Khả, vậy thì cô tiếp tục quan tâm anh hơn, yêu anh hơn không phải là được rồi sao?

Nhưng cô lại nghĩ Lăng Bắc Diệp vẫn còn hoài niệm Lam Khả....

Chính mâu thuẫn này đã làm cô lựa chọn tiếp tục xa nhau, tiếp tục tự an ủi chữa lành vết thương trong lòng.

Cô cũng cảm thấy mình càng ngày càng không quan tâm Lăng Bắc Diệp, có lẽ là bọn nhỏ đã mang đến cho cô quá nhiều vui vẻ, cũng không còn thời gian suy nghĩ

đến anh, quan tâm anh. Một mình vùi trong ổ chăn có chút lạnh lẽo, cứ lẳng lặng nghĩ như vậy, càng nghĩ càng không ngủ được.

Nhưng không thể phủ nhận, hơn một tháng nay quả thật cô rất nhẹ nhõm và tự tại, cũng quyết định thời tiết ấm áp lên một chút, hai đứa bé lớn hơn một chút thì sẽ đi làm lại.

Hai người vẫn tách ra như vậy, Lăng Bắc Diệp ăn ngủ ở đồn cảnh sát, rảnh rỗi sẽ về nhà thăm bọn nhỏ. Thoáng một thời gian cái đã trôi qua hai ba tháng.

Gần đây có một vụ buôn lậu thuốc phiện lớn, thủ lĩnh của đối phương là Độc Vương nhân vật khó đối phó hơn cả King, thường buôn lậu thuốc phiện từ khu vực biên giới của nước ta tới Thủ Đô. Vì thế bộ công an đã thành lập tổ chuyên án, đặc biệt phụ trách vụ án này.

Người được lựa chọn đầu tiên đương nhiên vẫn là Lăng Bắc Diệp.

Như thế nào? Không thành vấn đề chứ? Nhận thuốc lá Lăng Bắc Diệp quăng tới, Lục Khải Chính hỏi, không đốt mà cầm trong tay chơi đùa.

Cậu bớt hút chút đi! Nhìn sắc mặt của cậu rất khó coi! Lục Khải Chính trực tiếp rút điếu thuốc chưa châm vẫn đang ngậm trong miệng anh ra, trầm giọng quát lên.

Nhìn anh kìa, bị bà xã quản đến nỗi cũng thành một một cô vợ quản giáo nghiêm ngặt rồi!” Lăng Bắc Diệp cười trêu ghẹo, trong lòng cũng hết sức hâm mộ Lục Khải Chính có vợ quan tâm, không giống như anh, ở bên ngoài lâu như vậy mà không có ai quan tâm.

A Diệp, là đàn ông đôi khi cũng phải chủ động một chút! Bộ dạng bá đạo trước kia của cậu đi đâu rồi? Lục Khải Chính biết hai vợ chồng này vẫn còn lạnh nhạt, Lục Khải Lâm không chịu làm hòa, Lăng Bắc Diệp cũng không chủ động theo đuổi.

Đây là em tôn trọng phụ nữ! Được rồi! Không tán dóc nữa, nói đến chính sự đi, vụ án này.... Lăng Bắc Diệp cười nhạt nói, ngay sau đó đổi chủ đề cùng Lục Lục Khải Chính hai người thảo luận kịch liệt vụ án này.

Hôm sau anh thừa dịp thời gian Lục Khải Lâm không ở nhà nên về nhà.

Mượn cớ lấy quần áo sắp đi công tác, anh trở lại thăm cô và bọn nhỏ.

Xế chiều Khải Lâm đi thẩm mỹ viện rồi, vẫn chưa về. Ai ngờ, cô vẫn chưa trở về, trong lòng Lăng Bắc Diệp mất mác, đi thăm các con. Vừa đúng lúc bọn nhỏ tỉnh lại, anh ôm hai con ngồi trên thảm lông mềm sạch sẽ, để cho chúng ngồi hoặc là bò trên mặt đất.

Đóa Đóa bảo bối, có nhớ ba không? Ôm con gái nhỏ, anh nghẹn ngào hỏi, trái tim rất chua xót, rất đau. Cảm giác mình thật có lỗi với hai con, hầu như không có thời gian ở bên cạnh chúng cả ngày.

Tiểu Đóa Đóa cau mày nhìn anh, trong mắt tiểu bảo bối lộ ra vẻ xa lạ.

Điều này làm lòng Lăng Bắc Diệp nặng trĩu”Thật xin lỗi, mấy ngày nay ba bận đi bắt người xấu, không thể trở lại thăm các con.... Mới mấy ngày không gặp, Tiểu Đóa Đóa đã giống như không biết anh, trong lòng Lăng Bắc Diệp co quắp, nhìn con trai ở bên cạnh tự lo tự chơi cũng không thèm liếc mắt nhìn anh một cái, trong lòng càng khó chịu hơn.

Tiếp tục như vậy bọn nhỏ sẽ thật sự quên mất anh sao?

Thế giới của con nít chính là đơn thuần như vậy, nhìn thấy người nào đối tốt với chúng, thì chúng sẽ thích người đó. Những sự quan tâm lặng lẽ không thể nhìn thấy, đối với bọn chúng mà nói không có bất kỳ ý nghĩa nào.

Tiếng động cơ làm anh hồi hồn, đi tới cửa sổ thấy Lục Khải Lâm ăn mặc quyến rũ bước xuống từ một chiếc xe màu xanh, cô đeo kính đen vẫy tay với người ngồi trên xe, khoảng cách khá xa nên anh không thấy rõ nét mặt của cô, chỉ chốc lát sau cô lên lầu.

Anh rời khỏi cửa sổ, trái tim chìm xuống đáy cốc, bi thương làm trái tim anh băng giá.

Chỉ chốc lát sau Lục Khải Lâm cả người thơm mát xinh đẹp động lòng người về đến nhà, lúc quay đầu thì thấy Lăng Bắc Diệp đang ngồi hút thuốc trong phòng khách, trong lòng hơi kinh ngạc nhưng lại bị mùi thuốc lá nồng nặc làm tức giận.

Anh có thể đừng hút nữa không? Khụ khụ.... Anh không ở nhà cô cũng thích ứng với hoàn cảnh không có khói thuốc, lúc này chợt có mùi thuốc lá như vậy làm cô cảm thấy sặc cả người.

Lăng Bắc Diệp dụi điếu thuốc, nhìn vẻ mặt căm ghét của cô đang cầm bình xịt làm sạch không khí phun, chợt thấy rất xa lạ....

Ngay cả việc anh hút thuốc cô cũng không thể chịu được.

Nhìn cô mặc áo T-shirt màu đen và váy lụa màu đen nối tiếp thành váy liền áo gợi cảm, đeogiày cao gót ngắn bằng da thời thượng, vóc người mỹ lệ, tóc quăn xõa ra, con ngươi anh chán nản.

Cô lại chạy tới mở cửa sổ ra để cho khói bay đi bớt.

Anh cảm thấy cô rất khoa trương, cũng chỉ là một điếu thuốc mà thôi, vừa ghét vừa dùng thuốc xịt, vừa mở cửa sổ ....

Người nào lúc cùng anh thân mật ngửi mùi thuốc lá trên người anh nói rất đàn ông?

Lúc Lục Khải Lâm xoay người lại thì phát hiện bên bàn trà còn để một vali hành lý màu đen, trong lòng hơi kinh ngạc, anh muốn chuyển về sao? Nhưng tại sao anh chưa từng nói với cô? Tại sao không hỏi ý của cô?!

Anh muốn chuyển về sao? Em không đồng ý! Cô cụp mắt trầm giọng nói, thái độ có chút lạnh nhạt.

Lời của cô làm anh cảm thấy bị thương và đau đớn.

Tại sao không đồng ý? Dựa vào cái gì mà không đồng ý? Anh thuận thế hỏi ngược lại, mặt không thay đổi nhìn cô.

Trong lòng em vẫn chưa bỏ được… ưmh… Anh đột nhiên đứng dậy, một tay giữ chặt hông của cô, một tay để trên gáy cô, cường thế hôn cô, lòng của cô run lên bần bật, ngay sau đó bị nụ hôn bá đạo của anh làm mặt đỏ tim đập.

Anh vẫn như vậy, dễ dàng có thể khiến tim của cô nhảy nhót, nụ hôn suồng sã này làm cô không chống đỡ nổi.

Lăng Bắc Diệp đau lòng càng hôn cô điên cuồng, nụ hôn mang theo mất mát, thương cảm, bi thương cũng mang theo sự bất mãn với cô, cảm thấy cô luôn luôn có thể dễ dàng làm anh bị thương!

Rất lâu sau đó anh mới buông cô ra, môi của cô đỏ tươi mà căng mọng, hai gò má bởi vì thiếu dưỡng mà ửng hồng Lục Khải Lâm, em thật sự muốn từ bỏ anh? Anh nhìn cô đang thở dốc, chất vấn.

Nghe lời của anh làm trong lòng cô chấn động, muốn từ bỏ anh ư? Chưa bao giờ nghĩ đến, chỉ muốn sống yên lặng như vậy. Tránh ở chung một chỗ với anh làm cái gai trong lòng sẽ quặn đau.

Tôi không chuyển về, là tôi đi công tác! Lần này cô càng vui vẻ rồi, có lẽ tôi chết ở nơi khác, trong lòng cô mới hoàn toàn bình tĩnh! Anh rống to, trái tim càng đau xót hơn, nói xong kéo hành lý đi tới cửa.

Anh rõ ràng cảm thấy cô đã không có cảm giác gì với anh nữa rồi, nếu không mấy tháng nay cũng đã không chẳng thèm quan tâm tới anh. Coi như trong lòng có vướng mắc, vẫn còn yêu anh, nhưng biểu hiện của cô....

Bùm Tiếng vang thật lớn làm cô hồi hồn, trong lòng Lục Khải Lâm chấn động, lúc này mới phản ứng được .

Chết? Không, không thể nào! Tại sao có thể chết?! Trong lòng quặn đau, cô lao ra cửa đi xuống lầu, nhưng dưới lầu đâu còn bóng dáng của anh?

Lát sau gọi điện thoại thì anh dã tắt máy.

Yên tâm đi, A Diệp không sao, lúc này đang chuẩn bị lên máy bay!” Gọi cho anh cả, anh nói trong điện thoại như vậy.

Trong lòng cô có chút hoảng sợ, câu nói cuối cùng của anh đã trực tiếp đánh vào tim cô, không, anh không thể có chuyện!

Trong đầu vẫn là gương mặt thon gầy của Lăng Bắc Diệp, tóc vàng, sắc mặt vô cùng khó coi, lời nói làm cho người khác đau lòng. Anh giống như đang oán cô, rất oán, rất oán.

Nhìn hai con trong lòng cuối cùng cũng dễ chịu hơn phần nào “Đóa Đóa, papa không có việc gì đúng không? Ôm con gái vào trong ngực, cô lầm bầm hỏi, thoạt nhìn dáng vẻ rất bất lực.

***

Lăng Bắc Diệp vẫn xảy ra chuyện, nghe nói là lần làm nhiệm vụ ở biên giới của một tỉnh nào đó thì mất tích, tung tích không rõ.

Tôi chết, trong lòng cô sẽ được bình tĩnh!

A…

Lần nữa từ trong cơn ác mộng tỉnh lại, trong đầu hiện lên câu nói của Lăng Bắc Diệp trước khi đi, chỉ là trong mơ cô nhìn không rõ mặt anh.

Cô ngồi trên giường, hai cánh tay ôm đầu gối mặt khổ sở nhìn màn đêm, trái tim không ngừng co quắp. Từ khi anh mất tích cho tới nay, mỗi ngày cô đều tự nhủ, anh sẽ trở lại, cô tin tưởng là như vậy!

Nhưng cô cũng biết, đó là lừa mình dối người. Mỗi lần đêm khuya yên tĩnh, cô lại lâm vào trong cơn ác mộng như vậy.

Anh thật sự không trở lại sao? Nhìn chiếc gối bên cạnh cô nói, trái tim quặn đau.

Nếu anh không trở về nữa, em thật sự không tha thứ cho anh! Đáp lại cô là đêm tối không tiếng động.

***

Một ngày nọ, cô đến túc xá của anh, nhìn những đồ dùng anh từng sử dụng cô lại nhớ đến anh, cũng phát hiện một lọ thuốc dạ dày. Cô hỏi đồng nghiệp của anh mới biết, gần đây bệnh dạ dày của anh thường phát tác.

Lúc này cô mới ý thức được, hình như đã rất lâu rồi cô không quan tâm tới anh.Thật ra thì chưa từng thật sự quan tâm. Mấy năm tính tình lạnh nhạt, cô chưa từng nói với anh một câu quân tâm nào, không nói tới chăm sóc anh. Khoảng thời

gian hòa thuận kia, cũng là anh săn sóc nhiều hơn, anh cũng tự lo liệu, không cần cô quan tâm chăm sóc cái gì.

Cô không quan tâm chăm sóc anh nhiều bằng Lam Khả. Đây là điều cô vẫn rối rắm mấy ngày qua.

Cầm chiếc gối của anh trên giường đơn lên, hai tấm hình đập vào tầm mắt, một tấm là ảnh cưới của cô và anh, một tấm là lúc hai đứa nhỏ được 100 ngày, một nhà bốn người chụp chung.

Nước mắt không khống chế được rơi xuống, nhìn tấm hình này cô cảm thấy sự ác độc của cô rất quá quắt.

Cô không biết là cứ lúc nào rảnh rỗi là Lăng Bắc Diệp lại nhìn hai tấm hình, nhìn đi nhìn lại nhiều lần. Có lúc chỉ nhìn hình thôi không thể thỏa mãn được anh. Càng xem càng nhớ....

Thời gian trôi qua nhanh chóng, chỉ chớp mắt anh đã mất tích hơn nửa năm. Lục Khải Lâm vẫn xem như anh đang ở đồn cảnh sát, cô vẫn trải qua cuộc sống nhẹ nhõm tự tại như cũ.

Nhưng hiện tại cô đã đi làm lại nên rất bận, trong tay có rất nhiều chuyện phải làm. Bọn nhỏ thì giao cho Dì Tôn và bảo mẫu chăm sóc, hai đứa nhỏ cũng đã cai sữa uống sữa bột.

Rất ít khi nhớ tới Lăng Bắc Diệp, như vậy cũng tốt không cần sống trong bi thương.

Lục Khải Chính! Con nói xem, rốt cuộc là Bắc Diệp sống hay chết?! Có sao nói vậy, chớ gạt chúng ta! Không ai dám xử phạt con! Người nhà họ Lục khó có khi tụ họp đông đủ, Chu Tú Lan lớn tiếng hỏi Lục Khải Chính.

Câu hỏi của bà, làm trong lòng Lục Khải Lâm run rẩy, Nhan Tịch ngồi bên cạnh Lục Khải Chính không nói một lời, hơi cau mày.

Con nói còn chưa rõ ràng sao! Một ngày không tìm được thi thể của A Diệp, ngày đó chúng ta sẽ không từ bỏ cậu ấy!”

Nhưng em gái con… Chu Tú Lan lập tức phản bác, lời nói ra khỏi miệng thì dừng lại, chẳng lẽ muốn con gái đi bước nữa hay sao? Như vậy bên nhà họ Lăng sẽ không thể nào nói nổi.

Đâu thể qua cầu rút ván như vậy!

Cha mẹ, mọi người đừng vì chuyện của con mà lo lắng, con sống rất tốt. Lục Khải Lâm thì thào nói.

Chu Tú Lan không nói gì, chỉ thở dài, Lục Vinh Trác cũng nhíu mày không nói gì.

Lát sau cả gia đình tản đi, một mình Lục Khải Lâm ra khỏi nhà họ Lục. Hôm nay cô không lái xe, buồn chán ngồi tàu điện ngầm trở về, vừa rồi anh cả muốn đưa cô về, cô cũng cự tuyệt.

Mờ mịt đi trên đường to, không nghĩ đến cái gì, nhưng lại giống như đang suy nghĩ rất nhiều. Có lúc cô cũng cảm thấy, Lăng Bắc Diệp có thể đã không còn ở trên cái thế giới này nữa, ngay cả trong mơ cô cũng không thấy anh.

Người nhà họ Lăng phái người đến biên giới tìm nhưng vẫn không thu hoạch được gì. Cô vốn cho rằng có thể anh đi nằm vùng giống như Lam Khả, nhưng tin tức biết được lại không phải như vậy.

Thật sự là mất tích không còn bóng dáng, ngay cả thi thể tìm khắp nơi cũng không thấy. Nghe nói anh không may rơi xuống nước trong một cuộc đọ sún , trong vùng nước đó có rất nhiều cá sấu.....

Chiếc xe thể thao màu đen dừng lại bên người cô làm cô kinh ngạc. Người đàn ông mặc quần áo thoải mái đeo kính đen từ trên xe bước xuống, mở cửa xe cho cô.

Darren…

Sao lại đi một mình trên đường? Lên xe đi, anh đưa em về! Người đàn ông mở cửa xe nói với cô.

Cô không cự tuyệt lên xe, Darren là bạn học thời đại học của cô, năm ngoái công ty nghiệp vụ phát triển đến Thủ Đô, hợp tác với Sở Sự Vụ của cô.

Đóa Đóa và Thiên Thiên gần đây thế nào? Có khỏe không? Người đàn ông lái xe mở miệng hỏi. Ống tay áo được xắn lên tới khuỷu tay, trên tay phải đồng hồ nổi tiếng và quý giá.

Mắt kính che đi hơn nửa gương mặt của anh ta, phần da thịt lộ ra bên ngoài hiện lên màu nâu sậm, xem ra rất khoẻ mạnh.

Lục Khải Lâm đeo kính râm lên, nhắc tới hai đứa bé cô lại nhếch miệng lên “Bọn nhỏ cũng rất khỏe! Chỉ là hôm trước Đóa Đóa bị cảm vặt một lần, vừa mới khỏi.”

Ừ, gần đây nhiệt độ thường thay đổi, nhất định phải chú ý! Darren trầm giọng nói, Lục Khải Lâm gật đầu. Hai người tán gẫu dọc đường, đến dưới lầu nhà cô, Darren bảo muốn lên nhìn hai đứa trẻ một chút, Lục Khải Lâm không cự tuyệt.

***

Khải Lâm, Bắc Diệp mất tích hơn nửa năm, uất ức cho con rồi. Bố mẹ chồng đột nhiên tới thăm bọn họ, chơi với các cháu một lúc lâu, sau khi hai bé con ngủ, Mai Thanh nhìn Lục Khải Lâm thở dài nói.

Mẹ, người đừng nói như vậy! Con rất tốt! Không để cho mẹ chồng lo lắng, cô săn sóc nói, Mai Thanh nhàn nhạt liếc nhìn Lăng Chí Hồng.

Bọn họ đã sớm nghe nói gần đây Lục Khải Lâm rất thân cận với một người đàn ông, quả thật cô sống rất tốt. Giờ phút này nghe cô nói như vậy, nhìn bộ dạng của cô quả thật vô cùng tốt, trong lòng Mai Thanh trầm xuống.

Chẳng lẽ Lục Khải Lâm thật sự không muốn chờ Lăng Bắc Diệp rồi sao?

Hơn nửa năm trôi qua, bọn họ cũng thật sự từ bỏ tìm kiếm Lăng Bắc Diệp, cảm thấy nếu như nó vẫn còn sống, bọn họ không thể nào không tìm được nó!

Khải Lâm, không phải là nói lời không may, chúng ta cũng cảm thấy Bắc Diệp thật sự không về được, nhà họ Lăng không muốn liên lụy đến cả đời đời con.... Giọng nói của Mai Thanh có chút nghẹn ngào”Nếu con tìm được một người đàn ông thích hợp thì hãy…

Mẹ! Nghe không nổi nữa, Lục Khải Lâm la lớn cắt đứt lời nói của mẹ chồng. Trái tim quặn đau, tại sao bọn họ cũng nói Lăng Bắc Diệp không về được?

Mai Thanh thở dài, nhìn dáng vẻ của bà xem ra già hơn trước kia rất nhiều, tóc trắng cũng nhiều hơn, thậm chí không đi chăm sóc. Ba chồng Lăng Chí Hồng vẫn trầm ổn, mặt không chút thay đổi, không nhìn ra suy nghĩ thực sự của ông.

Một mình con như vậy, không dễ dàng. Mai Thanh lại nói.

Mẹ! Con chờ anh ấy, sẽ tiếp tục chờ! Cô kiên quyết nói, trái tim khổ sở không chịu nổi. Không muốn tin rằng anh cứ đi như thế, ngay cả lời từ biệt cũng không nói với cô.

Anh chết” lòng của cô làm sao có thể bình tĩnh?!

Tiễn cha mẹ chồng về, cô vọt vào trong phòng đóng cửa lại, dựa vào cánh cửa, rốt cuộc vẫn không khống chế được mà khóc òa lên, trong lòng đau khổ và uất ức.

Lăng Bắc Diệp! Tại sao anh lại bỏ mẹ con em?!

Anh không được chết! Anh không thể chết! Khốn kiếp! Trở lại…

Âm thanh khàn khàn, cổ họng khô khốc đau rát, ngực đau đớn khó chịu đến nỗi khó mà hô hấp. Cho dù như thế nào cô cũng không thể nào chấp nhận được tin tức anh đã chết. Nhưng hôm nay mới phát hiện cô vẫn luôn lừa mình dối người.

Anh thật sự không sẽ trở về....Ngay cả cha mẹ chồng cũng khuyên cô tái giá....

Lúc anh còn sống, không cảm thấy như thế nào, dù thế nào đi nữa anh ở đồn cảnh sát một mình cô sống vẫn rất tốt. Nhưng bây giờ nhớ tới anh thật sự không có ở đây, trái tim giống như bị nghiền nát thành trăm mảnh....

Lăng Bắc Diệp! Nếu anh không về nữa, em thật sự sẽ tái giá đấy! Cô hướng về phía ảnh cưới trên tường rống to lên, hai mắt đẫm lệ mơ hồ, không có anh cô cũng có thể sống rất tốt, có thể!

Không biết là trong lòng tức giận, oán hận hay là thật sự nghĩ như vậy, cô nhìn anh trên ảnh cưới, trái tim dần dần nguội lạnh.

***

Ngày đó sau khi phát tiết đau đớn trong lòng cô không hề đau lòng nữa, coi như Lăng Bắc Diệp đã chết thật rồi. Cuộc sống vẫn tiếp tục, tất cả vẫn như cũ, công

việc bận hơn trước kia một chút, chỉ là hai đứa nhỏ cũng lớn dần lên tốt hơn trước đây rất nhiều.

Đóa Đóa và Thiên Thiên cũng đang bập bẹ tập nói, thỉnh thoảng gọi lên một câu “Mẹ” có thể làm cho cô kích động vui mừng cả nửa ngày, tâm tình cũng vui vẻ hơn, cô căn bản không nhớ tới bất kỳ cái gì về Lăng Bắc Diệp, càng không nhớ tới Lam Khả.

Như vậy cũng tốt, không nhớ tới cũng sẽ không đau lòng. Theo thời gian trôi qua, đau đớn trong lòng cũng dần dần bị phai mờ đi.

Ba ba… Ngày đó Tiểu Đóa Đóa chỉ vào người đàn ông trên ảnh cưới, lại kêu ra hai từ chưa từng nói, Lục Khải Lâm vào cửa ngước đầu nhìn ảnh cưới, lời của con gái làm trái tim bình tĩnh đã lâu, lại co rút đau đớn.

/456

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status