Cô Vợ Trẻ Con Của Lăng Thiếu Bá Đạo

Chương 349 - Mỹ Nhân Kế

/456


Lục Khải Lâm! Cô đúng là tự mình đa tình!” Lăng Bắc Diệp lạnh lùng nói, bỏ tay khỏi eo của cô lui người về phía sau, nhưng vẫn bị cô chặt chẽ ôm lấy không chịu buông ra.

Tự mình đa tình cũng được, để cho em ở lại đây đi mà!” Cô nhón chân lên, vòng tay ôm lấy cổ của anh, ngước đầu nhìn anh, mặt đầy khổ sở xin phép. Có lẽ nguyên nhân anh lạnh nhạt với cô là vì vết sẹo dài màu đỏ tía trên gò má kia, tuy có hơi kinh khủng nhưng lại càng đau lòng hơn. Ngón tay tái nhợt run rẩy đặt lên mặt của anh, lại làm cho anh giật mình vội vàng né tránh.

Anh đưa tay lên đẩy cô ra, vì người vẫn còn rất yếu nên thiếu chút nữa ngã xuống.

Tối nay cô ở lại đây một đêm, sáng sớm ngày mai cút đi cho tôi! Không được bước lên lầu hai nửa bước!” Anh đưa lưng về phía cô, cứng rắn nói, sau đó sải bước đi lên lầu.

Lục Khải Lâm sợ sệt nhìn theo bóng lưng của anh, hắt hơi mấy cái liền, Lăng Bắc Diệp hình như cố tình không nghe thấy đi thẳng lên lầu

Hắt hơi liên tục, cảm giác như mình đã bị cảm rồi, Lục Khải Lâm thấy thật căng thẳng, nhìn phòng khách vắng lặng, không nhịn được đi tìm điều khiển mở máy điều hòa không khí lên. Nhìn xuống toàn thân ướt nhẹp từ trên xuống dười, lúc này mới chợt nhớ ra liền đi tới cửa mang va ly vào.

Ở lầu một nhìn quanh một vòng, nhưng lại không tìm được một cái phòng nào cả, cô khó chịu cau mày lại, giờ phút này chỉ muốn tắm nước nóng mà thôi. Nhìn lên cầu thang màu trắng thiết kế hình xoắn ốc theo phong cách Châu Âu, nhớ đến lời anh đã nói trong lòng liền ra quyết định, cũng không tin anh sẽ làm gì mình!

Xách valy lên, lấy hết can đảm đi lên lầu.

Phòng khách ở lầu hai cũng giống như lầu một, có rất ít đồ đạc chỉ có một chiếc ghế sofa đơn giản, không thấy bóng dáng của anh đâu, cô tự tiện tìm một phòng, có thể mở ra được liền mừng rỡ đi vào rồi bước thẳng vào phòng tắm, lúc này ước mơ duy nhất của cô lúc này là được tắm nước nóng cho đỡ khó chịu.

Không kịp chờ đợi bèn mở vòi hoa sen ra, cởi bỏ bộ quần áo dính nhơm nhớp, đứng ở trước vòi hoa sen thoải mái khẽ ngân ra tiếng.

Lăng Bắc Diệp cũng biết cô đã lên trên này, hơn nữa còn đi vào phòng khách, người phụ nữ này....

Anh ảo não vò tóc ngồi ở bên giường, trong đầu đều là vẻ mặt kiên cường không muốn rời đi của cô, bên tai lại thấp thoáng tiếng cô hắt hơi không ngừng, không biết là cô có bị cảm không, nơi này hoang dã như vậy, nếu bị bệnh cũng không có biện pháp nào để điều trị cả.

Chỉ là cảm nhận được sự tồn tại của cô ở đây tâm tình cô độc trong anh dường như cũng được an ủi đôi chút.

Hắt xì” Từ phòng tắm ra ngoài trên người chỉ quấn độc một cái khăn tắm, lại còn nhảy mũi liên tiếp nữa, cô vội vàng tìm áo ngủ để thay, tăng nhiệt độ của máy điều hòa lên. Mũi đã bị nghẹt bụng thì đói, cô vừa lau tóc vừa xuống lầu tìm đồ ăn.

Mới từ trong phòng đi ra thì gặp anh đứng trong phòng khách, sau một thoáng hoảng hốt liền khôi phục lại tự nhiên, lúc đó anh mặc quần thể thao, bên trên áo phông màu đen, càng làm nổi bật cơ bắp bền chắc ở trên người anh, mặt không biểu cảm đứng ở đó, vết sẹo kia khiến cho mặt anh tăng thêm mấy phần hung dữ mà hoang dã.

Ai cho cô lên đây? Anh lạnh lùng hỏi.

Lục Khải Lâm hơi lung túng ngước mắt nhìn anh: Em...em đi xuống!” Sợ hãi ngay cả nói cũng lắp bắp, cô đi dép vào, trên người vẫn còn mặc áo ngủ đầu tóc vẫn còn ướt nhẹp, nhanh chóng lao xuống lầu. Lăng Bắc Diệp đứng nguyên tại chỗ mày nhíu lại, trong đầu đều là hình ảnh đầu tóc ướt rượt của cô.

Cô đi vào trong bếp tìm đồ ăn, nhìn đồ ăn thừa trong tủ lạnh, thoạt nhìn vẫn còn rất tốt, liền cho vào trong lò vi sóng hâm nóng lại, chỉ chốc lát sau mùi thơm đã bay ra bốn phía, làm cô thèm muốn chảy cả nước miếng. Tài nấu nướng của anh cô cũng đã được thưởng thức qua, quả thật rất ngon.

Ngồi xuống nhìn những đĩa thức ăn trên bàn, tim cô càng đập rộn ràng hơn cầm đũa lên, bàn tay sưng đỏ run rẩy lợi hại, dùng hết sức mới có thể kẹp lại, chật vật cho vào trong miệng.

Mùi vị quả nhiên rất ngon! So với tay nghề của cô còn tốt hơn mấy phần....

Lăng Bắc Diệp nấp ở chân cầu thang, len lén nhìn cô ngồi ở trong phòng khách ăn cơm, tim chợt thấy rung động. Thầm hỏi trong lòng cô đã tha thứ cho hành động cầm thú kia của anh rồi sao? Nếu không sao lại tới tìm anh chứ? Không phải nên hận anh thấu xương sao?

Hay là cô chỉ đang thương hại anh, đồng tình với anh?

Là một người đàn ông, dĩ nhiên không muốn nhận sự thương hại của người phụ nữ mà mình yêu .

Hắt xì…

Lúc xoay người nghe cô lại hắt hơi, lưng anh lại trở nên cứng ngắc, ngay sau đó lại bước lên lầu. Lục Khải Lâm ăn no đứng lên rửa hết bát đĩa xoong nồi xong sau đó mới đi lên lầu. Vừa rồi cô cũng tự nấu cho mình cốc trà gừng, hi vọng uống xong có thể phòng ngừa cảm cúm.

Mấy hộp thuốc cảm trên bàn lập tức hấp dẫn tầm mắt của cô, cau mày lại, sao bỗng nhiên chúng lại xuất hiện ở đây chứ....

Cô đi rót nước lấy một viên thuốc cảm bình thường vẫn hay uống bỏ vào miệng, rồi đi từng bước đến trước cửa phòng của anh gõ cửa, nhưng không ai trả lời cả: Anh A Diệp, em đi nghỉ ngơi đây, trong điện thoại di động này có ghi âm của Đóa Đóa và Thiên Thiên, anh nghe thử một chút đi!” Lục Khải Lâm nói xong, liền đặt điện thoại ở trước cửa. Sau đó chua xót rời đi.

Nhớ tới hai đứa bé, trong lòng rất muốn được gặp chúng, không biết bọn chúng ở nhà có tốt không.

Lăng Bắc Diệp nghe Lục Khải Lâm nói vậy, tim đập rất nhanh từ trên giường ngồi bật dậy, lòng đầy sợ hãi. Không biết cô rời di chưa, có phải là muốn lừa anh mở cửa hay không, nhưng lại hết sức muốn nghe giọng nói của hai con, lúc anh đi bọn chúng vẫn còn chưa biết nói.

Qua một lúc lâu, anh mới đi ra mở cửa liền nhìn thấy cái di động màu trắng đang được đặt ở đó, liền cầm lên, mở khóa màn hình ra, bật phần ghi âm cô đã mở sẵn lên:

Đóa Đóa, mau đối nói với ba mấy câu....

Ba.... Đóa Đóa muốn búp bê.... Đóa Đóa rất ngoan, ha ha không ngoan!

Nghe giọng nói non nớt của con gái, khóe môi của Lăng Bắc Diệp không tự chủ liền giương lên, sau đó là giọng nói nghiêm túc của Thiên Thiên: Ba mau về đi, dẫn con đi mua AK47! Con muốn cái giống với Đằng Đằng....” Tiểu tử thối này lại không gọi một tiếng ba, toàn là giọng ra lệnh làm anh có chút dở khóc dở cười.

Khẳng định là tiểu tử Đằng Đằng kia thường hay đến chơi, ngay cả Ak47 cũng biết, giờ phút này Lăng Bắc Diệp rất muốn cùng con trai chơi đùa với súng ống một chút, chơi những trò chơi kích thích! Cũng tự cảm thấy thời gian anh dành cho chúng quá ít, quá ít.

Lục Khải Lâm nằm ở trên giường nhưng vẫn không ngủ được, không biết Lăng Bắc Diệp có nghe những đoạn ghi âm kia hay không, cũng hi vọng sau khi nghe giọng của các con anh có thể bình tĩnh lại, để cho cô ở cùng với anh giúp đỡ anh cai nghiện.

Lúc này bà Mai Thanh gọi điện thoại tới, Lăng Bắc Diệp nhìn cái tên nhấp nháy trên màn hình, không nhịn được mà cau mày, rất muốn bắt máy nhưng lại không làm như vậy, anh đi ra cửa đến phòng khách, gõ cửa phòng của cô.

Lục Khải Lâm liền vội vàng đi ra mở cửa, điện thoại di động được ném đến thiếu chút nữa nện lên trên sống mũi cô, cũng may cô kịp thời bắt được, sau đó liền thấy anh không đổi sắc đi khỏi đó.

Chuông điện thoại vẫn không ngừng vang lên cô vội vã bắt máy, là mẹ chồng Mai Thanh gọi tới.

Mẹ, con đang ở chỗ của anh ấy, vâng, rất tốt ạ, Đóa Đóa và Thiên Thiên sao rồi ạ? Lục Khải Lâm thản nhiên cười hỏi, không có biểu hiện ra một chút bi thương nào.

Hai đứa đều ngủ rồi, Lâm Lâm mẹ làm con vất vả rồi....

Mẹ! Cái này thì có là gì! Yên tâm đi, con sẽ cùng với anh vượt qua chông gai này! Mọi người đừng lo lắng, không việc gì đâu. Lục Khải Lâm lại an ủi ngược lại, nghe tiếng mẹ chồng thở dài mà đau lòng không dứt. Đời này của hai ông bà lại chỉ có một người con trai, hiện tại lại dính vào nghiện ngập, lại còn không biết có thể bị kết án hay không....

Lâm Lâm, con đừng lo lắng cho chúng ta, đời này của chúng ta gió to sóng lớn nào mà chưa trải qua chứ? Chủ yếu vẫn là con, nếu Bắc Diệp lên cơn nhất định phải trốn xa một chút! Đừng làm cho mình bị thương!” Bà Mai Thanh lại nói.

Vâng, con sẽ chú ý.” Lại nói với bà Mai Thanh mấy câu rồi mới cúp điện thoại, cô ngồi ở bên giường ngẩn người nhìn cánh cửa, chắc hẳn là anh đã nghe đoạn ghi âm kia rồi? Nghe được giọng nói của các con có khi anh lại tỉnh ra?

Đầu óc hỗn loạn , vô lực nằm xuống giường kéo chăn lên đắp.

Đến nửa đêm cô bị sốt cao lúc lạnh lúc nóng, vì khó chịu mà tỉnh lại: Lạnh....” Toàn thân lạnh run cổ thì nóng ran, khổ sở than khẽ. Giùng giằng đứng dậy xuống giường, lảo đảo giống như mộng du mở cửa phòng đi ra ngoài....

Cạch.

Từ ngoài cửa truyền tới tiếng động khiến anh mở mắt ra, vẫn nhớ cô đang ở trong phòng khách, Lăng Bắc Diệp từ trên giường ngồi bật dậy hoảng sợ đi ra cửa: Lâm Lâm…” Chứng kiến cô ngã xuống đất bèn gọi tên cô, bất chấp tất cả tiến lên đỡ cô dậy.

Toàn thân của Lục Khải Lâm nóng ran, hai gò hồng rực lên, anh đặt tay lên trán cô thăm dò, nóng bỏng tay càng thêm đau lòng.

Đáng chết!” Ảo não khẽ rủa thầm một tiếng, ôm cô trở về phòng.

Anh A Diệp.... Lạnh.... Lạnh quá....” Lý trí tan rã, cô nghe được giọng của anh, cảm nhận nhiệt độ trên người anh, giống như tìm được lò sưởi vậy làm nũng nói. Cô bị như vậy làm anh không thể cứng rắn nổi nữa, đau lòng nhìn cô nói: Nằm yên, tôi tìm thuốc cho cô!” Đặt cô xuống, đem cánh tay vòng lên trên cổ mình xuống trầm giọng nói, giọng nói kia không tự chủ cũng nhẹ đi rất nhiều.

Lăng Bắc Diệp vội vàng tìm thuốc hạ sốt cho cô, cũng đã hơn nửa đêm ở vùng núi hoang vu này làm gì có bác sĩ chứ.

Nóng . . . . . Nóng quá....” Khi anh tiến vào phòng lần nữa liền nhìn thấy một màn như vậy, chợt căng thẳng, chỉ thấy cô gái nhỏ trên giường đã đá văng chăn ra, hai tay cho vào trong áo ngủ mấy cái cúc áo ở trước ngực toàn bộ bung ra, hai khối trắng nõn đầy đặn hiện ra bên ngoài, quần cũng gần như bị tuột đến mông.

Đáng chết!

Nhìn cảnh tượng như vậy thân thể của anh lập tức có phản ứng!

Trong người chợt thấy nóng ran, thấy cô khổ sở cởi quần áo trên người, miệng đắng lưỡi khô, lúc thì lạnh lúc lại nóng, thật là sống không bằng chết! Cô khổ sở than thở khẽ chảy nước mắt.

Lăng Bắc Diệp khôi phục lại lý trí, tiến lên đắp chăn lên cho cô, rồi ngồi xuống bên cạnh cô, đỡ cô dậy ôm chặt vào trong ngực trầm giọng nói: Uống thuốc thôi.” Không dám nhìn vào trước ngực của cô, liền lấy viên con nhộng nhét vào trong miệng cô, cô cau mày lại muốn phun ra, thấy thế anh liền vội vã cúi đầu chặn miệng của cô lại.

Nguồn khí nóng đẩy viên con nhộng vào sâu trong cổ họng, cô khổ sở nghẹn ngào cự tuyệt nhưng vẫn phải nuốt xuống.

Lại cho cô uống nước, nước lại từ khóe miệng của cô chảy ngược ra, anh cau mày uống một hớp, sau đó phủ lên môi cô đút nước cho cô, cứ tưởng sẽ tiếp tục giày vò, thế nhưng cô lại đưa lưỡi ra hôn lại anh! Lăng Bắc Diệp bị cô dụ dỗ không thể nào kìm chế được hôn trả lại cô, hai người cuồng nhiệt hôn nhau thậm chí anh còn bị cô kéo xuống, phủ lên trên người cô nữa!

Chỉ chốc lát sau hai người cơ hồ không còn mảnh vải nào trên người, vật nóng bỏng kia chống đỡ vào chỗ tư mật của cô, chỉ còn một bước cuối cùng nữa thôi, trong giây lát đầu như bị đánh một gậy khiến cho anh tỉnh táo hơn hẳn. Anh cũng chưa từng quên việc mình vẫn còn đang mang tội!

Lâm Lâm, đừng làm rộn, ngủ đi.” Buông cô ra, đắp kín chăn cho cô rồi trầm giọng quát lên.

Đừng đi.... đừng có đi.... Ôm em....” Cô mê sảng khẽ rên rỉ, bàn tay nhỏ bé bắt lấy cổ tay của anh, Lăng Bắc Diệp cúi đầu mới phát hiện cái tay sưng đỏ kia của cô, chắc là do gõ cửa đây mà....

Vừa lật người cô đã vội vã như bạch tuộc dây dưa quấn chặt không rời.

Anh cắn môi bất đắc dĩ cười cười, nằm xuống, nhẫn nại kìm xuống ** đang cháy lên rừng rực, ôm lấy cô mà người cô lại không ngừng ngọ nguậy cọ sát vào người anh, quyến rũ anh làm cho anh thật hận không thể nuốt cô vào trong bụng. Thế nhưng anh lại cố hết sức nhẫn nại, không muốn liên lụy đến cô nữa.

Tìm được tư thế thích hợp thoải mái cô dần dần an tĩnh lại, co rúc ở trong ngực anh, nhiệt độ hình như cũng hạ xuống nhiều, ôm chặt anh ngủ thật say.

Còn Lăng Bắc Diệp lại bị hành hạ cơ hồ cả đêm không chợp mắt, bốn giờ sáng cô hạ sốt, nên chảy rất nhiều mồ hôi, thấm đẫm cả hai người bọn họ. Bế cô vào phòng tắm rồi thả xuống bồn tắm để rửa sạch những nhớp nháp trên người cô.

Hết lòng phục vụ cô, ôm cô trở về phòng ngủ chính, ngồi ở bên giường nhìn cô ngủ say, khóe môi khẽ cong lên, rồi sau đó không nhịn được cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên mặt của cô. Trong đầu hiện lên những hình ảnh lúc bọn họ còn ở bên nhau.

Có lúc chiến tranh lạnh, cũng có lúc ân ái như keo sơn .... vô cùng rực rỡ.

Tại sao còn tìm đến đây?” Anh nhìn cô thì thào tự nói, những tia sáng của một ngày mới dần dần hắt vào bên trong căn phòng, anh đứng dậy đi tới tủ quần áo mặc đồ vào, muốn lặng lẽ rời đi, đi đến một chỗ không có ai biết đến mình.

Bởi vì vẫn còn ở trong giai đoạn được bảo lãnh nên anh phải thường báo cáo với cảnh sát hành tung của mình, hiện tại nếu lại rời đi không nói với ai, thì chẳng khác gì đào phạm cả.

Mặc quần áo xong xuôi thì trời đã sáng hẳn, liếc nhìn người con gái đang nằm trên giường, trong mắt thoáng qua một tia không đành lòng, ngay sau đó liền đeo kính lên, cầm theo một valy nhỏ gọn đi ra khỏi phòng ngủ....

Anh A Diệp

Lục Khải Lâm vừa tỉnh lại liền ngồi bật dậy, nhìn xung quanh phòng ngủ tìm kiếm, rồi hoảng hốt xuống giường, xông ra ngoài, nghe thấy dưới lầu truyền đến tiếng động cơ ô tô, cô kinh hãi chạy đến bên cửa sổ lập tức thấy một chiếc xe Jeep việt dã màu đen vừa rời đi.

Anh muốn đi đâu? !

Cô như mất hồn đi chân trần lao xuống lầu, gọi to Anh A Diệp” sau khi xuống đến nơi xe của anh đã đi mất dạng, cô liền chạy đuổi theo.

Nhìn bóng xe chuẩn bị biến mất, lòng cô nóng như lửa đốt liều mạng chạy đuổi theo, trên người chỉ mặc bộ quần áo ngủ, hai chân trần chạy trên đá sỏi gập ghềnh đau rát nhưng vẫn cố chịu đựng đuổi theo.

Lăng Bắc Diệp lúc này đã không nhìn thấy bóng dáng màu trắng kia đâu nữa, đau lòng ảo não, sớm biết vậy anh đã đi sớm hơn!

Lăng Bắc Diệp! Cái con rùa đen rúc đầu này! Trở lại mau!” Cô dậm chân thở hồng hộc trừng mắt nhìn chiếc xe việt dã dần dần biến mất tức giận mắng, nước mắt cũng theo đó mà rơi xuống.

Tại sao lại không cho cô một cơ hội?

Lòng chua xót thầm nghĩ, không để ý đến bàn chân đang chảy máu của mình, cô lê thân thể mệt mỏi, tiếp tục bước đi trên con đường lầy lội, theo hướng của anh mà đuổi theo.

Xe việt dã màu đen đã dừng sát ở ven đường nhỏ, người đàn ông trên xe hình như đang vô cùng khổ sở bị hành hạ ở bên trong, Lăng Bắc Diệp thật không ngờ, lại lên cơn vào lúc này, hai tay nắm chặt lấy tay lái ẩn nhẫn chịu đựng khổ sở.

Giống như có hàng ngàn hàng vạn con kiến ở trên người anh cắn xé, khổ sở không nhịn được kêu rên lên, Lục Khải Lâm thấy anh dừng xe lại mừng rỡ chạy đến, một lúc sau liền thấy một bóng đen từ trên xe lao xuống, khổ sở gào thét thân thể lảo đảo chạy loạn.

Anh A Diệp” Cô hoảng hốt thét lên, cảm giác được anh có gì đó khác thường bèn xông lên phía trước, nhưng lại thấy anh lao mình xuống hồ!

Anh A Diệp, anh làm gì thế? ! Đi lên đi!

A… a… cút ngay, cút!” Người đàn ông ở trong nước gào thét, hai cánh tay đánh lên mặt nước khổ sở rên rỉ, từng mảng bọt nước lớn bị bắn lên tung tóe, hắt ướt cả mặt của cô.

Nhìn dáng vẻ khổ sở điên cuồng kia của anh, cô chợt nhớ ra điều gì đó, lòng quặn đau thương anh vô cùng.

Cô cắn chặt hàm răng, nhìn dáng vẻ nổi điên ở trong nước, không biết phải làm như thế nào cho phải, chỉ hy vọng cơn nghiện này nhanh chóng qua đi, cũng càng sợ anh bị hành hạ mà sẽ làm bản thân bị thương!

Anh A Diệp, cố gắng chịu đựng!” Đứng trên bờ, nhìn anh ở trong nước phát điên, liền kêu gào động viên, cô đã từng tưởng tượng qua dáng vẻ lúc lên cơn của anh nhưng lại không nghĩ rằng nó lại khổ sở như vậy. Lăng Bắc Diệp đã hoàn toàn mất hết lý trí, ở trong nước càng không ngừng gầm thét, giờ phút này chỉ thấy đầu của anh chợt đâm vào trong nước bùm bụp!

Anh A Diệp” Không thấy anh đâu cô liền thét lên chói tai, trên mặt hồ chỉ còn lại bọt nước lăn tăn, qua thật lâu cũng không còn thấy anh trồi lên, tim cô đập càng nhanh, không nhịn được nữa cũng lao xuống dưới.

Cũng may là cô biết bơi, vọt xuống chỗ anh vừa ngụp xuống: Rào rào” Snh chợt trồi lên mặt nước, vẩy nước ra xung quanh, nhìn thấy anh cô thấy thật mừng rỡ, không để ý đến cái lạnh cắt da, chỉ nhìn anh cười khúc khích....

Cút ngay! Cút! Cút… A…” Cơn nghiện kia làm sao có thể dễ dàng biến mất như vậy được, Lăng Bắc Diệp nhìn Lục Khải Lâm, tàn nhẫn quát um lên, vết sẹo ở nửa bên mặt càng khiến anh dữ tợn hơn giống như một dã thú lên cơn điên vậy.

Anh A Diệp em là Lâm Lâm, anh kiên nhẫn một chút đi, em sẽ giúp anh.” Cô hoảng hốt nói, vô cùng cẩn thận bơi về phía anh, lúc bơi đến bên cạnh liền giang hai cánh tay, ôm lấy anh thật chặt.

Nước sông lạnh lẽo vô cùng, ôm lấy thân thể đang cứng ngắc của anh: Cút, buông tôi ra! Cho tôi một ít thuốc! Mau cho tôi thuốc!” Lăng Bắc Diệp mất khống chế quát lên, lúc nói chuyện toàn thân vẫn còn run rẩy, nước mũi cũng chảy ra lại còn bị xùi bọt mép nữa.

Dáng vẻ này vừa đáng sợ lại vừa đáng thương, nhìn anh như vậy cô không kìm chế được nâng mặt của anh lên gọi: Anh A Diệp....” Chàng trai rực rỡ như anh mắt trời trước đây sao lại biến thành người như bây giờ chứ? Cô không nhịn được mà hôn anh, mặc cho anh giãy giụa cắn xé, cô vẫn không buông ra.

Nếu như giờ phút này chính là địa ngục, cô sẽ đi cùng với anh, cùng nhau chịu đựng mọi đau khổ, coi như có chết thì cũng sẽ cam nguyện chết chung.

Cô cũng chưa từng nghĩ tới, anh sẽ phải chịu khổ sở như vậy. Giờ phút này quên hết đi tất cả mà hôn anh ôm chặt lấy anh, rất hi vọng dùng nụ hôn của mình có thể trấn an anh một chút. Lý trí của Lăng Bắc Diệp thoáng khôi phục, cũng biết người đang ôm mình là ai, liền cố thoát ra khỏi nụ hôn của cô, thấy không thoát ra được bèn cắn cô!

Lâm Lâm, cô mau cách xa tôi ra đi, sẽ rất nguy hiểm! Đi mau!” Nói xong vội đẩy cô ra, cơn nghiện này giống như là ma quỷ, quấn lấy thần trí của anh, khi bị phát căn bản sẽ không nhận ra bất kỳ ai cả!

Vào giờ phút này anh rất sợ mình sẽ làm cô bị thương, hi vọng cô cách xa anh ra một chút! Lời của anh vừa nói làm lòng cô càng thêm chua xót, cũng càng đau đớn hơn, nuốt xuống máu tanh ở trong miệng, mỉm cười nhìn anh đáp: Em không đi! Anh A Diệp, em là Lâm Lâm, anh nhận được em đấy thôi! Anh có thể khắc chế nó mà!” Cô nhìn anh cười lạc quan khích lệ.

Lăng Bắc Diệp nhắm mắt lại, nắm chặt hai quả đấm, đang chống cự lại với con quỷ đang hành hạ bên trong thân thể, chỉ chốc lát sau anh lại phát điên, vọt lên trên bờ, cô cũng xông lên theo nhìn thấy anh khổ sở lăn lộn trên mặt đất.

Nhìn anh thống khổ như vậy, luống cuống sững sờ đứng ở đó, nước mắt rơi như mưa.

Qua một lúc lâu anh mới ngất đi, miệng vẫn còn xùi bọt trắng, ai nhìn thấy cũng thương cảm không dứt. Cô đứng ở bên cạnh anh, run rẩy sờ lên gò má của anh, khàn giọng gọi tên anh, cả hai người đều chật vật không chịu nổi.

Lăng Bắc Diệp nghe được giọng nói quen thuộc thì tỉnh lại, nhưng thần trí vẫn còn mơ hồ, nhìn cô toàn thân ướt đẫm tóc ướt sũng bết vào mặt, trái tim lại run lên, sau đó chợt ngồi dậy, nhớ tới chuyện vừa mới xảy ra, lại nhìn hai bàn chân trần dính đầy bùn đất của cô, dáng vẻ thật nhếch nhác lòng anh đau như dao cắt.

Người con gái ở trước mắt có chỗ nào giống với cô gái tri thức của thành phố có gia cảnh giàu sang chứ, từ nhỏ đến lớn chắc cũng chưa từng chịu khổ như thế này? !

Anh A Diệp.... anh tỉnh rồi....” Cô cười nghẹn ngào nói, lúc này đột nhiên bị anh ôm lấy, anh ngồi dưới đất ôm cô vào trong ngực, hung hăng ôm thật chặt, cô còn cảm nhận được toàn thân của anh đang run rẩy, cổ họng nghẹn ngào.

Anh lại thành công một lần nữa rồi” Cô cười nói, cả người lại bị anh ôm chặt hơn.

Trở về đi, cầu xin em đi về đi” Một lát sau anh mới khàn giọng nói, cổ họng nghẹn ngào, còn có cả giọt nước mắt nóng bỏng rơi lên trên cổ của cô nữa, nghe giọng gần như van xin của anh cô càng không ngừng lắc đầu.

Đừng! Có đánh chết em. Em cũng sẽ không về đâu! Anh không cần phải trốn tránh, bất luận anh có như thế nào, em sẽ không vứt bỏ anh lại đâu.” Cô kêu khóc trả lời, ôm lấy anh thật chặt.

Lục Khải Lâm! Anh không cần em thương hại! Anh không cần!” Lăng Bắc Diệp buông cô ra, nhìn mặt đầy nhếch nhác của cô khổ sở gầm nhẹ.

Không phải! Em không hề thương hại anh! Em chỉ muốn yêu anh hết mình một lần, anh có biết hay không? ! Em không yêu anh được như Lam Khả vì vậy mà em tiếc nuối, tự ti....Anh để cho em ở lại đi, đừng để cho em phải tiếc nuối.... Dù về sau anh không quan tâm đến em . . . . .” Cô vừa khóc vừa nói, chỉ sợ anh không cho mình ở lại.

Lời này của cô đánh sâu vào tim của anh, khiến nó trở nên run rẩy, kinh ngạc lẫn xúc động nhìn cô không chớp.

Tại sao cô lại không hận anh đã cường bạo mình? ! Tại sao còn yêu anh như vậy? !

Lời của cô chân thật không hề giả dối. Lăng Bắc Diệp đau lòng nâng mặt của cô lên: Em bảo anh phải làm thế nào bây giờ? !” Khổ sở hỏi, thật không biết nên làm thế nào.

Để cho em ở lại! Hai chúng ta cùng nhau cố gắng, giúp anh cai nghiện! Đừng đuổi em đi.” Cô lại tiếp tục van xin, Lăng Bắc Diệp sững sờ nhìn cô, một lát sau bèn đứng dậy, cũng ôm cô lên, đi tới xe của mình.

Đặt cô vào xe, anh ngồi lên ghế lái, quay đầu xe lại.

Cô biết anh đã đồng ý cho mình ở lại, mừng rỡ không thôi, không nhịn được đưa tay đặt lên trên đùi của anh. Lăng Bắc Diệp nhàn nhạt nhìn cô rồi bắt đầu tăng tốc. Toàn thân anh ướt đẫm ôm cô xuống xe, đi vào trong ngôi biệt thự kia....

Anh bế cô chạy thẳng lên lầu hai, vào phòng tắm xả đầy nước nóng “A…” Khi bước vào bồn tắm vì bị đau mà kêu lên, Lăng Bắc Diệp chợt túm lấy chân của cô, chứng kiến bàn chân bị cào xước chảy máu kia lại thấy khổ sở đau lòng .

/456

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status