Cô Vợ Trẻ Con Của Lăng Thiếu Bá Đạo

Chương 351 - Giả Say

/456


Nhiệt độ trong phòng ngủ từ từ lên cao, mập mờ ngả lên giường lớn, cả người đàn ông trần trụi khỏe mạnh đè ép người phụ nữ nhỏ nhắn dưới thân. Bàn tay tà tứ đã dò vào trong vạt áo, phủ lên hai luồng mềm mại làm người ta yêu thích không muốn buông tay....

Lục Khải Lâm mê man nhìn anh, tim đập rộn ràng, cảm nhận ‘ yêu thương ` của anh. Lăng Bắc Diệp cũng đè nén không được nữa, đưa tay kéo quần của cô xuống, mảnh vải mỏng manh trong nháy mắt bị xé nát....

Anh A Diệp....” Cô thở hổn hển, trong lòng thấy hơi sợ, nghiêm túc nhìn mặt anh, lúc này sợ hãi lập tức biến mất chỉ muốn giao thân thể của mình cho anh mà thôi. Đây cũng là lần đầu tiên Lục Khải Lâm cảm nhận được chân thực nhất, thì ra là một người phụ nữ cũng có thể nảy sinh ham muốn đối với người đàn ông, mà không chỉ dừng lại ở mức độ nghênh hợp.

Không phải là người này đòi hỏi còn người kia cho mà là cùng nhau đòi hỏi cùng nhau dâng hiến.

Cô thì thầm gọi tên anh làm cho lòng của anh thấy mềm xuống, nhìn người con gái dưới thân mặt đầy mơ hồ, hai gò má hồng rực lên, bộ ngực phập phồng lên xuống không nhịn được muốn hung hăng đoạt lấy! Nghĩ xong liền lập tức hành động, tay nắm chặt mắt cá chân của cô, động thân một cái muốn cho mình đến gần cô thêm chút nữa.

Ah.... Anh khẽ rên lên, đang muốn động thân, ai ngờ đúng lúc này chuông điện thoại di động lại vang lên, ở trên tủ đầu giường không ngừng rung rung phát ra nhạc chuông thánh thót. Anh ảo não dừng động tác lại, tiếng chuông này cũng làm cho anh trở về với hiện thực.

Cảm giác được anh rời đi, cô liền mở mắt ra, thấy anh đi tới bên tủ đầu giường cầm điện thoại di động lên ra khỏi phòng ngủ, vẻ mặt rất nghiêm túc làm cho cô phải cau mày lại.

Ngồi dậy nhìn dấu vết đỏ thẫm in hằn trên ngực, mặt liền hồng rực lên. Mới vừa rồi thiếu chút nữa đã cùng với anh . . . . . Nghĩ như vậy trái tim hung hăng nhảy lên kịch liệt. Lặng lẽ xuống giường, đi dép vào ra khỏi phòng ngủ.

Hiểu rồi.” Chỉ nghe Lăng Bắc Diệp lạnh nhạt nói vậy sau đó liền cúp điện thoại. Cô nhanh chóng tiến lên, từ phía sau ôm lấy anh. Bên hông chỉ quấn một chiếc khăn tắm trắng mỏng manh, bởi vì cô chạm vào, ** vừa mới cố gắng dập tắt hình như lại vọt lên lần nữa.

Nhưng mà cuộc điện thoại với phía cảnh sát vừa rồi đã khiến anh trở nên tỉnh táo hơn.

Anh A Diệp....” Ôm lấy lưng của anh, mặt cũng áp vào lưng anh làm nũng, bắp thịt rắn chắc này làm cho cô say mê, cánh tay nhỏ bé càng thêm lớn mật sờ sờ lên trên ngực của anh, mân mê hai hạt đậu tí hon khiến chúng trở nên cứng rắn.

Người phụ nữ nhỏ bé này! Lại dám lớn mật như thế! Lăng Bắc Diệp nhẫn nại cố gắng dập tắt ham muốn trong người, ảo não nghĩ, cầm lấy cổ tay trắng mịn mảnh khảnh của cô nhỏ giọng ra lệnh: Tránh ra!” Rồi thả tay của cô ra.

Thái độ lạnh nhạt này khiến cho cô cảm thấy tổn thương, cau mày lại, uất ức nói: Anh rõ ràng rất muốn....” Lăng Bắc Diệp lúc này đã đứng cách xa cô hai bước , nhìn cô nhón chân lên đứng ở đó, mặt đầy ủy khuất cũng đau lòng không thôi.

Chúng ta đã ly hôn! Em phải biết tự trọng chứ!” Nắm thật chặt điện thoại trong tay, nhìn thẳng vào cô cứng rắn nói. Mới vừa rồi cảnh sát gọi điện thoại tới đây muốn xác minh xem anh có định trốn chạy hay không, một khắc kia anh cũng từ trầm luân tỉnh táo lại, cũng biết mình là một người nghi can phạm tội, quan toà ngày nào còn chưa phán quyết tội danh thì anh vẫn có nguy cơ phải ngồi tù.

Mặc dù Lục Khải Chính vẫn đang cố gắng hết sức giúp anh.

Hai chữ ly hôn kia làm lòng cô đau nhói “Tại sao lại cự tuyệt em?! Không phải đã đồng ý cùng nhau đối mặt rồi sao? Lăng Bắc Diệp! Anh có xem em là người mình yêu hay không? ! Mặc kệ là anh có ngồi tù hay không, mặc kệ anh như thế nào thì anh vẫn là người đàn ông của em! Anh cũng vẫn là cha của Thiên Thiên và Đóa Đóa! Làm sao anh lại không hiểu lòng của em như vậy chứ? !” Nhìn theo bóng lưng của ạnh, cô quát lên, muốn xông lên phía trước, nhưng anh đã đi trước cô một bước nhanh chân đi vào phòng ngủ, nặng nề đóng sầm cửa lại.

Lúc cô lao tới thì cửa phòng đã bị anh khóa trái !

Lăng Bắc diệp! Cái con rùa đen rúc đầu này! Anh mau ra ngoài! Mở cửa! Ra ngoài! Khốn kiếp!” Đập cửa la hét, trong lòng lại chua xót không thôi, lại cộng thêm cả tức giận nữa. Cô biết, bây giờ anh cảm thấy rất tự ti sa ngã, nên không muốn liên lụy đến cô.

Cô tức giận vì anh cứ cứng đầu như vậy, chẳng lẽ trong lòng anh những thứ này so với tình yêu của bọn họ còn quan trọng hơn? !

Đừng tưởng rằng làm như vậy là không liên lụy đến em! Lăng Bắc Diệp! Đối với em mà nói chỉ cần anh yêu em, đã là tốt nhất cho em rồi! Cô lại đập cửa hét lớn, hi vọng anh có thể hiểu được. Gào thét mệt mỏi mới chịu rời đi, cố gắng chịu đựng đau đớn dưới lòng bàn chân, đi xuống dưới lầu nấu cơm.

Anh cũng không thể nào luôn trốn ở bên trong được, nhất định sẽ phải ra ngoài. Cô tỉnh táo suy nghĩ, hít hít mũi nặng nề thở dài, thu lại đau đớn xuống đáy lòng.

Lời của cô anh hoàn toàn nghe thấy được, nằm im ở trên giường không nhúc nhích cho đến lúc mệt mỏi liền ngủ mất. Ngủ một giấc mà kéo dài cả một ngày, sau khi tỉnh lại, cả phòng đã trở nên tối đen. Lắc đầu nhớ tới Lục Khải Lâm, trong lòng luống cuống sợ hãi, không biết cô ra sao rồi.

Mặc quần áo tử tế vào đi ra khỏi phòng ngủ, ở phòng khách lầu hai không phát hiện thấy bóng dáng của cô, tìm cả phòng khách cũng không có, lầu hai căn bản không có tăm hơi cô đâu cả. Trong lòng của Lăng Bắc Diệp càng luống cuống hơn, chẳng lẽ cô đã bỏ đi?

Đi xuống lầu nhìn căn phòng chìm trong u ám, nội tâm cũng hoàn toàn mất mát, cô đã đi thật rồi....

Lăng Bắc Diệp, chẳng lẽ mày lại muốn cô ấy ở lại? !

Mất hồn đi tới bên tường bật đèn lên, thấy ai kia đang ngồi trên sofa liền kinh ngạc không thôi. Cô, cô thật sự không bỏ đi?

Lục Khải Lâm quay đầu lại, thấy anh mặc áo phông bó sát người, bên dưới là quần thể thao đứng ở đó, không khỏi cười rộ lên: Rốt cuộc anh cũng xuống, em đi hâm cơm lại

cho anh!” Vừa đặt chân xuống đất, lòng bàn chân lại đau nhói, cả người liền chao đảo nhưng rất may được anh vững vàng giữ lại.

Cô nhân tiện ôm chặt lấy anh: Anh bế em đến phòng ăn đi, chân em không thể chạm đất được!” Nhìn gương mặt không có biểu tình gì của anh cô liền cười nói.

Rốt cuộc như thế nào em mới bằng lòng rời khỏi đây? Anh nhìn cô hỏi.

Như thế nào cũng đều không rời đi, trừ phi anh cũng cùng đi với em! Cô nhìn anh kiên định trả lời, hai chân liền vòng lên ngang hông anh, chặt chẽ quấn lấy. Hành động như vậy thật ra với người thoạt nhìn rất lạnh nhạt như Lục Khải Lâm căn bản sẽ không làm, nhưng bây giờ cô giống như là cô gái nhỏ hết sức nghịch ngợm vậy.

Thấy cô cố chấp như vậy, Lăng Bắc Diệp đành phải bế cô đi đến phòng ăn, đặt cô xuống ghế. Trong bếp đã có sẵn thức ăn, anh chỉ cần đun nóng lại là được! Cô cũng thấy rất đói bụng, cả một ngày không ăn gì chờ anh xuống lầu để cùng nhau ăn cơm.

Lăng Bắc Diệp nhìn những món ăn thơm nức mũi của cô nhếch miệng lên, sau khi đun nóng liền bưng ra để lên bàn.

Những nguyên liệu nấu ăn trong tủ lạnh ở đâu ra vậy?” Nơi này cách đường chính rất xa, cô tò mò hỏi anh nhưng Lăng Bắc Diệp vẫn lạnh lùng không nói cho cô biết, tiếp tục mang thức ăn ra.

Chỉ chốc lát sau thức ăn, canh, toàn bộ đều đầy đủ, hai người ngồi đối diện với nhau, cũng đã cực kỳ lâu không ngồi chung một chỗ ăn cơm rồi, nhìn anh ăn như hổ đói, cũng học theo lẳng lặng ăn cơm, nhưng vẫn không quên gắp rau cải mà anh không thích ăn nhất.

Rau này là em hái được ở bên ngoài, không muốn ăn cũng phải ăn!” Trong tủ một cọng rau xanh cũng không có, cô nhìn anh bá đạo ra lệnh.

Lăng Bắc Diệp muốn gắp ra, cô liền hung dữ nhìn anh chằm chằm: Nếu anh không ăn, về sau em cũng sẽ bảo Thiên Thiên và Đóa Đóa không ăn rau cải!” Uy hiếp. Rốt cuộc anh cũng cười cười, nghĩ thầm người phụ nữ ngu ngốc này nghĩ ra biện pháp lại càng ngốc, chẳng lẽ cô cho rằng anh tin cô sẽ dạy hai đứa bé như vậy sao?

Nhưng cũng muốn chừa cho cô chút mặt mũi nên anh vẫn sẽ ăn.

Vậy chứ, đúng rồi! Ăn nhiều một chút! Hi vọng những thứ rau dại cũng không có vấn đề gì.

Phụt” Lời của cô còn chưa nói hết thì anh đã bị sặc, nhổ toàn bộ rau cải ra ngoài. Giương mắt lên nhìn cô trân trối.

Sao vậy? !

Em không biết có thể ăn được hay không, mà còn dám nấu? ! Cô gái ngốc nghếch này, muốn hạ độc anh sao?

Dù sao sẽ không có độc....” Cô khẽ nói thầm, thấy Lăng Bắc Diệp đem đĩa rau cải ném vào thùng rác liền bất mãn nhìn anh.

Nhìn cái gì? ! Ăn cơm!” Trầm giọng quát lên, gắp một miếng thịt bò cho vào trong bát cô khiến cô cảm động thiếu chút nữa chảy nước mắt, ngước mắt nhìn anh, lỗ mũi hơi cay cay, nhưng anh lại làm như không có việc gì tiếp tục ăn cơm.

À, vâng” Cô nghe lời đáp lại anh, sau đó cúi đầu ăn ngấu nghiến.

***

Từng chút, từng chút phá vỡ phòng bị trong lòng anh, để cho anh từ từ tiếp nhận cô. Liên tiếp hai ngày, anh và cô đều trôi qua bình an vô sự, buổi tối cô ngủ ở phòng khách còn anh ngủ ở phòng chính. Anh vẫn thường giúp cô sát trùng lòng bàn chân rồi bôi thuốc, dần dần chỗ bị thương đã kết vảy, có thể đi lại được bình thường.

Mấy ngày nay cô cũng biết, bình thường những nguyên liệu nấu ăn đều do người đồng hương cách mấy dặm đường ở bên ngoài đưa tới, hơn nữa kể từ sau khi cô tới còn mang thêm rất nhiều rau củ.

Hai ngày nay cơn nghiện của anh cũng không còn phát tác. Lúc xế chiều anh thường một mình vác cần đi câu ở bên hồ. Sau khi trở lại phòng tập Gym rèn luyện thân thể, mặc dù rất ít khi nói chuyện với cô nhưng cũng không bài xích nữa, mà yên lặng quan tâm, những điều này cô đều hiểu cả.

Hôm nay cá câu được thật là to!” Mừng rỡ tiến lên đón anh, nhìn con cá trong thùng, vui vẻ nói: Làm cá nấu cải chua ăn được không? Vừa đúng ngày hôm qua người đồng hương tặng cho mình rất nhiều dưa chua! Vừa nói vừa xách theo cái thùng đi vào phòng bếp.

Lăng Bắc Diệp nhìn theo bóng lưng của cô mỉm cười, người phụ nữ này thế nhưng lại mặc áo sơ mi của anh, tóc còn buông xõa dáng vẻ xem ra hết sức mê người.

Đứng ở cửa phòng bếp, thấy cô loay hoay đối phó với cá chép lớn, tay chân hơi vụng về, nên anh liền tiến lên nhận lấy con dao trong tay của cô, sau đó hết sức lưu loát làm thịt cá. Lục Khải Lâm cũng phải sửng sốt rửa mắt mà nhìn, bình thường mua cá đều là người bán cá giết mổ sạch sẽ rồi....

Nhìn động tác lưu loát lấy bong bóng cá cùng nội tạng ra ngoài, đánh vảy thật sạch, giờ phút này đang tiến hành mổ thịt, liền âm thầm than thở, trố mắt nhìn con cá bị anh cắt ra thành từng khúc ....

Em cũng muốn uống ! Thấy anh mang bia ra cô bèn lớn tiếng nói.

Không cho phép uống!” Anh lạnh lùng đáp, liếc nhìn cô một cái vẫn còn nhớ lúc cô uống rượu điên khùng như thế nào, trái tim mềm mại, từng cảnh từng cảnh ân ái dây dưa triền miên cùng nhau liền hiện lên trong đầu làm cả người anh thấy căng thẳng.

Được mà!” Cô bá đạo nói xong, đoạt lấy chai bia cầm lên, cho lên miệng tu ừng ực như đang uống nước, Lăng Bắc Diệp muốn cướp lại thì cô cũng đã uống xong.

Đến đây ăn thôi, dùng bữa nào! Em muốn nếm thử canh cá nấu cải chua mà anh A Diệp nấu!” Giọng bắt đầu say, dửng dưng gắp thức ăn, dáng vẻ xem ra hết sức thẳng thắn.

Chỉ chốc lát sau cô liền đứng dậy, bước chân có chút loạng choạng đi đến phía sau anh, hai cánh tay vòng lên trên cổ của anh, cả người áp sát lên trên lưng anh nói: Anh A Diệp.... anh có thích em không ?” Nhè nhè hỏi, bởi vì anh đang đưa lưng về phía cô nên không thể nhìn thấy trong con ngươi của cô lóe lên ánh sáng giảo hoạt.

Mới uống nửa chai bia thôi làm sao lại say được? Giả say giả điên chọc anh cũng tốt....

Cái vấn đề này làm anh thấy khẩn trương, liền đáp: Em say rồi thì lên lầu ngủ đi! Rồi bắt lấy cổ tay của cô, ngăn hành động tiếp theo. Nhưng cô đâu chịu bỏ qua cho anh: Em đâu có say, em không say, Lâm Lâm không say!” Ngực áp lên lưng anh, hai chân quặp lên người anh, hai khối mềm mại chống đỡ ở trên lưng, cảm giác mê người này làm cho anh khó có thể khống chế được.

Mặt của Lăng Bắc Diệp càng trở nên căng thẳng, toàn thân cũng cứng ngắc, yêu nữ chuyên làm khổ người khác này!

Đừng làm rộn!” Trầm giọng quát lên, nhưng cô cũng không sợ lại còn cố ý ra vẻ say rượu ngả vào vai của anh, hơi thở ấm áp phun lên trên cổ anh ngưa ngứa, làm anh nhạy cảm chấn động, bụng lại nóng ran khó nhịn.

Em không náo loạn mà, anh A Diệp, anh nói đi, anh nói đi mà, anh có còn thích em không?” Cô vòng ra trước mặt của anh, chui tọt vào trong lòng, bàn tay nhỏ bé túm lấy vạt áo của anh. Nhìn vào mặt anh hỏi không ngừng.

Dáng vẻ điên khùng khi say của cô thật giống với cô gái nhỏ mười mấy tuổi đang làm nũng, Lăng Bắc Diệp nhìn người đang nằm trong ngực mình không khỏi buồn bực, cô gái này thật sự là Lục Khải Lâm sao? Người con gái mà theo anh nghĩ vẫn luôn kiên cường độc lập, đối với anh có cũng được mà không có cũng chẳng sao?

Không có khả năng.” Anh nhìn cô nghiêm túc nói. Anh cũng không hiểu tình cảm đối của mình với cô như thế nào nữa.

Lời của anh làm cho cô càng thấy khẩn trương: Gạt người, anh gạt người!” Nói xong liền ôm lấy cổ của anh, nảy sinh ác độc hôn lên miệng của anh. Chắc chắn là anh đang lừa cô, cô không tin anh không có tình cảm với mình? Nếu không giờ phút này vật cứng rắn như lò lửa kia lại chống đỡ lên người của cô như vậy chứ.

Nhất định vẫn còn thích, nếu không sẽ không luyến tiếc cô như vậy.

Cô ôm lấy anh thật chặt, quỳ gối lên trên đùi của anh, ôm lấy đầu anh, Lăng Bắc Diệp động tình đặt tay lên lưng của cô ngước đầu hôn trả, bàn tay không tự chủ mà tiến vào vạt áo sơ mi của cô, ở trên lưng cô vỗ về vuốt ve.

Hai tay của anh hoàn toàn tiến vào trong áo sơ mi rộng thùng thình, lướt theo đường cong của cô, khiến cô càng kích động cúi người xuống....

Anh A Diệp....em....khó chịu.... em muốn.... anh....” Giả vờ say rượu, nâng mặt của anh lên động tình nói, sau đó cúi đầu hôn lên vết sẹo trên mặt anh. Nhẹ nhàng hôn giống như đang an ủi cõi lòng đau đớn của anh.

Lăng Bắc Diệp cảm động cũng không kìm lòng được nữa, ôm cô đứng lên chạy thẳng lên trên lầu, dọc theo đường đi hai chân cô vô cùng phối hợp đung đưa quấn quanh hông của anh....

Còn chưa kịp đến phòng ngủ đã bị anh đặt ở trên ghế quý phi, hai người điên cuồng hôn nhau, dần dần cởi bỏ quần áo trên người. A....

Anh A Diệp.... anh, sao vậy? !” Nhìn anh đột nhiên tỏ vẻ khổ sở cô kinh hãi hỏi.

Đi nhanh đi” Anh liền đứng dậy ôm đầu, nhìn cô chằm chằm, gầm nhẹ. Không ngờ lúc này lại phát tác, anh nói xong vọt vào phòng, thừa dịp còn sót lại một tia lý trí, tìm được còng tay, còng tay trái của mình vào giường.

Anh A Diệp!” Nhìn anh tự còng mình lại, Lục Khải Lâm liền kêu lên, cũng hiểu ra anh lại lên cơn nghiện rồi !

Tránh ra! Cút đi !” Nhìn cô gào lên, giờ phút này anh chẳng khác một con dã thú bị điên.

/456

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status