Diệp Tiểu Manh nhớ rằng khi cô vừa tốt nghiệp, hai mắt bị bôi nhọ, mọi người đều nghĩ rằng cô phải làm với chuyên ngành đã học ngoan ngoãn tìm một công việc thiết kế chuyên nghiệp, nhưng cô ấy chỉ muốn trở thành một diễn viên.
Mặc dù vậy, cô đã vượt qua mọi khó khăn và cô không bao giờ từ bỏ và luôn nỗ lực.
Vào thời điểm đó, không ai ngoại trừ Đường Lạc Lạc và George thực sự thích cô ấy.
"Tất nhiên là nhớ." Diệp Tiểu Manh mỉm cười ở khóe miệng và nhìn Đường Lạc Lạc một cách biết ơn: "Vẫn là cậu luôn khuyến khích mình và nói rằng mình có thể, hóa ra cậu nói đúng".
Đôi mắt của Đường Lạc Lạc ấm áp và mềm mại: " Vì vậy, Tiểu Manh không có điều gì là không thể trên thế giới này.
George sẽ gặp Trần Đông Vũ vào ngày mai.
Cậu có thể làm bất cứ điều gì, mặc dù điều đó không được xác nhận chính thức, nhưng cậu và George không phải là mối quan hệ yêu đương sao? Nếu không, tại sao hai người lại bên nhau mỗi ngày, tại sao cậu lại quan tâm đến anh ấy nhiều như vậy, và tại sao anh ấy lại quan tâm đến cậu nhiều như vậy? "
Diệp Tiểu Manh cắn môi.
Đúng, không có gì xác nhận về mối quan hệ này, vì vậy cô chỉ có thể xem.
Thực tế, chỉ là cô không tự tin vào bản thân mình, và cảm thấy rằng mình không xứng đáng với George, nên cô đã dám chiến đấu vì tình yêu.
"Tiểu Manh, tất cả hạnh phúc phải được bản thân giành lấy..
George và cậu đã nảy sinh tình cảm.
Tại thời điểm này, cậu không thể tránh hoặc biến anh ta thành một bí mật.
Có rất nhiều điều có thể làm." Đường Lạc Lạc đôi mắt trong veo, đầy khích lệ và nhiệt tình, trái tim của Diệp Tiểu Manh ấm lên.
Đúng, Trần Đông Vũ chưa đến mà cô đã rút lui, điều đó đúng là không có tương lai.
Nếu cô sợ hãi rụt rè thig làm sao cô có thể ở bên George?
Diệp Tiểu Manh mạnh mẽ nắm chặt tay, xác định rằng cô sẽ không bao giờ buông tay.
Ngày hôm sau, mặt trời lên cao..
Trần Đông Vũ chưa bao giờ đến thành phố S.
Xuống máy bay và gửi hành lý của mình đến một khách sạn sáu sao.
Sau đó, cô mang theo một vệ sĩ đến khách sạn April đã hẹn với George.
Đáng tin cậy và nổi tiếng, luôn là đặc điểm cá nhân của Trần Đông Vũ.
Mặc dù trông yếu đuối, nhưng không giống như con gái bình thường của gia đình, cô ấy trông yếu đuối, nhưng cô ấy rất quyết đoán và tự tin.
Hiện tại, Trần Đông Vũ, mặc váy gạc màu hồng củ sen và giày da trắng, đang dần tiến đến khách sạn.
Gia đình Brown có quyền lực rất lớn.
Lần này người ta nói rằng cô ấy đến thành phố S để chơi.
Thực tế, đó là một cuộc hẹn hò mù quáng do những người lớn tuổi sắp xếp.
Bên kia là người thừa kế mặc định của gia đình Brown, người thừa kế hiện tại là George Brown.
Đối với lựa chọn chồng trong tương lai, mặc dù Trần Đông Vũ không có yêu cầu cụ thể, nhưng cô đã quen với những tài năng trẻ, và những người đàn ông bình thường không thể lọt vào mắt cô.
Vì George là người thừa kế của gia đình Brown, nên sức mạnh và phẩm chất của mọi khía cạnh không phải là nhỏ.
Cuộc hôn nhân, cùng với nền tảng gia đình vững chắc đằng sau cuộc hôn nhân này, đã thực sự thành công tám, chín phần mười **.
Do đó, trái tim của Trần Đông Vũ cũng có chút lo lắng, sau tất cả, đó là vấn đề của cuộc đời cô.
Khách sạn tháng tư, nơi được chọn là nơi gặp gỡ đầu tiên của hai người, đã bị bỏ trống ngày hôm nay, chỉ còn lại các nhân viên phục vụ hai nhân vật chính.
Sảnh rộng rãi và sáng sủa thậm chí còn trống rỗng hơn.
Hương thơm mờ nhạt của hoa bay lơ lửng trong không khí, và đèn tường tạo ra một bầu không khí lãng mạn.
Âm nhạc mờ nhạt như tiếng nước chảy, và từ từ chảy.
Đi đến lối vào đại sảnh.
Trần Đông Vũ hít một hơi thật sâu và chậm lại.
Cô đặc điểm khuôn mặt thanh tú, dáng người cao gầy khá lo lắng, má đỏ ửng, trong khi về phía hành lang..
và đã nhìn thấy hình ảnh của George
Trần Đông Vũ đã tưởng tượng ra hình ảnh George đó là lý do tại sao cô sẵn sàng đến cuộc hẹn, nhưng khi cô đi đến bàn ở đằng xa và đợi người đàn ông của mình, anh ta vẫn chưa xuất hiện.
"Mẹ nó! Lừa dối?.
Vào lúc này, George đã ngồi vào bàn ăn một cách bất cẩn, các đặc điểm đẹp trai và ba chiều không thay đổi, nhưng khác với điều này, nhưng ở những chỗ khác, nó hoàn toàn khác với bình thường.
Trên đầu với mái tóc bóng dầu, sẽ không bị bay ngay cả khi có bão.
Phần thân trên là một bộ đồ như dính đầy ốc xe máy, phần thân dưới là quần jean rách, và đôi giày cạp cũ được mang trên chân.
Thấy Trần Đông Vũ đến, George đứng dậy không lịch sự, nhưng vẫy tay đầy nhẫn vàng - bàn tay đó chứa mười chiếc nhẫn vàng nguyên chất, đó là một bàn tay rất nặng; "Này, có phải cô Trần không.
Ngồi xuống đi!"
Nói tóm lại, George bây giờ, và người đàn ông đẹp trai, lịch lãm trong bức ảnh, chỉ đơn giản là hai người.
Theo hình ảnh tự tạo của Mặc Thiệu Đình về thế hệ thứ hai giàu có và đẹp trai, George đã biến mình thành một hỗn hợp của các băng đảng xã hội đen và những người trẻ trâu mới nổi, cộng với các đặc điểm trên khuôn mặt của anh ta ban đầu là ba chiều và nổi bật, và trang điểm rất phóng túng, trong nháy mắt nhìn nó thực sự cay mắt.
Trần Đông Vũ khóe miệng nhếch lên, không thể trông mặt mà bắt hình dong, cục kỳ gượng ép cô mỉm cười vô, và rồi cô ngồi xuống đối diện với George một cách dữ dội: "Anh là George? Xin chào, cha tôi kêu tôi đến thành phố S để tìm anh, và anh là người hướng dẫn cho tôi tôi.
"
" Thật dễ nói chuyện.
"George nhìn Trần Đông Vũ với một cây tăm xỉa răng trong miệng và nheo mắt, nở một nụ cười bất đắc dĩ:" Cô Trần rất đẹp, dĩ nhiên, tôi muốn đi cùng cô đi dạo quanh đây, tôi không biết cô Trần muốn đi chơi ở đâu? "
Chà, biểu hiện bất hảo này, anh ta đã luyện tập suốt đêm qua, nó sẽ rất thực tế.
Trần Đông Vũ cau mày, cảm thấy rất khó chịu với cách cư xử và biểu cảm phù phiếm và thô lỗ của George, nhưng vẫn giữ được nụ cười: "Tôi nghe nói rằng có rất nhiều cảnh đẹp ở thành phố S và cũng có nhiều món ăn nhẹ nổi tiếng.
Tôi sẽ ở đây.
Ở lại hai hoặc ba ngày"
Ban đầu dự định ở lại thành phố S trong một tuần, nhưng bây giờ..
Quả thật hết muốn ăn khi nhìn thấy dáng vẻ này của George.
Trần Đông Vũ quyết định ở lại hai hoặc ba ngày, để không bị tóm bởi kẻ lừa đảo này.
Sau khi nghe nó hai hoặc ba ngày, George biết rằng mình đã thành công trong hầu hết các phần, và anh ta rất hạnh phúc, nhưng anh ta giả vờ không hiểu gì cả: "Như vậy sao được cô Trần lâu mới đến một lần và có nhiều nơi thú vị trong thành phố hai ngày chưa đủ, tôi sẽ đưa cô Trần đến một vài nơi vui vẻ, được chứ? Tôi hứa là cô chưa bao giờ biết qua".
" Ở đâu? "Đôi mắt của Trần Đông Vũ tò mò mở to.
"Sòng bạc ngầm." George bắt chéo chân: "Cô Trần chưa từng đến đó sa?, để tôi nói với cô, may mắn thay cô đã gặp tôi, nếu cô gặp người khác, cô không biết được nơi này và nó rất thú vị, và có những dịch vụ đặc biệt.
Tôi sẽ gọi cho cô Trần một số cao bồi."
"Anh"...!Trần Đông Vũ cảm thấy không thể nghe được nữa.
George này nói rằng anh ta là người thừa kế của gia đình Brown.
Nhưng sự khác biệt giữa anh ta và những kẻ vô lại trên đường phố là gì?
Nghĩ xa xôi đến đây để gặp tên khốn trước mặt, sự tức giận và xấu hổ của Trần Đông Vũ không thể kiềm chế được, và cô không thể chịu đựng được nữa cầm ly rượu vang đỏ trên tay, cô chuẩn bị hất thẳng lên mặt George.
Ở phía đối diện, George, người sắp bị hất rượu vang đỏ, rất vui trong lòng - miễn là Trần Đông Vũ hất ly rượu này, đó là một sự từ chối đơn phương với cuộc hôn nhân.
Chú Lance không thể trách anh ta, mà còn thông cảm với anh ta, và sẽ không sắp xếp thêm cuộc gặp nào nữa.
George ngẩng má lên, với một nụ cười mong chờ ở khóe miệng, chỉ hy vọng rằng ly rượu của Trần Đông Vũ sẽ nhanh bay đến mặt anh ta.
Khi cô định dạy một bài học cho người đàn ông ở phía đối diện, cô thấy rằng cổ tay mình bị bắt và bất ngờ, cô ngẩng đầu lên tức giận, thấy một người phụ nữ xinh đẹp lặng lẽ đến bên cạnh cô.
Người phụ nữ mặc một chiếc váy dạ hội đen ngang vai, với những viên ngọc trai vàng óng ả trên cổ, một vòng eo thon, dáng người duyên dáng và mái tóc dày dài như rong biển, buông lơi sau đầu mặc dù nó rất thanh lịch và trang nghiêm.
Trang điểm, nhưng vì một khuôn mặt trẻ con được sinh ra, vẫn trông tốt bụng và dễ thương.
Đôi mắt cô ấy mở to, đôi môi mím chặt, và cô dùng hết sức để giữ tay Trần Đông Vũ, mặt cô đỏ lên.
Trần Đông Vũ cảm thấy choáng váng trong giây lát, cảm giác như cô đã nhìn thấy cô ấy ở đâu đó, và không thể không ngẩnngười.
"Không phải là người phụ nữ giàu có sao? Tại sao lại động tay chân?" Diệp Tiểu Manh bỏ bàn tay nắm lấy tay của Trần Đông Vũ ra và nhìn vào đối thủ trước mặt cô - cô ấy rất xinh đẹp, và cô ấy có một phong cách rất lịch thiệp tri thức có vẻ không tồi.
Không, không, cô không thể truyền cảm hứng cho tham vọng của người khác và dập tắt uy tín của mình
Diệp Tiểu Manh tự cổ vũ mình trong lòng, quay đầu lại khi thấy George đang ngây người nhìn mình, và không thể không mở lời: "Điều tán tỉnh này mới bắt đầu, và tôi không đến đúng lúc à?"
George mở miệng và nữa ngày không thể khép lại được.
Anh ta nhìn lên và nhìn xuống hình dáng của Diệp Tiểu Manh hôm nay.
Giống như nhìn thấy một người khác - ồ không, phía bên kia của Diệp Tiểu Manh
Trước giờ, Diệp Tiểu Manh tính tìnhtrẻ con, cách ăn mặc là một cô gái ngọt ngào và tràn đầy sức sống.
Ngày nay, chiếc váy trang trọng này khiến cô trông trưởng thành hơn rất nhiều, đặc biệt là dưới chiếc váy dạ hội màu đen, dáng người của cô trông đúng như dự đoán, anh ta nuốt nước bọt và George nhanh chóng lắc đầu: "Không, Tiểu Manh, tại sao cô lại ở đây?".
Ban đầu, anh nghĩ Diệp Tiểu Manh thờ ơ với việc anh đến gặp Trần Đông Vũ và chán nản vì điều này trong một thời gian, nhưng bây giờ anh ta không ngờ rằng cô ấy thực sự đến.
Khuôn mặt của George hiện lên một nụ cười không thể ngăn cản.
Hãy xem, cô gái này vẫn có tôi trong tim.
Và cô ấy thật đẹp.
"Diệp Tiểu Manh, cô có phải là Diệp Tiểu Manh không?" Trần Đông Vũ chợt nhận ra, không có gì lạ khi cô nhìn cô gái trước mặt, và đó là nữ diễn viên Diệp Tiểu Manh tài năng vừa xuất hiện trong thế giới điện ảnh.
"Đúng " Diệp Tiểu Manh thẳng lưng cằm nhỏ hơi dầy lên: "Tôi là Diệp Tiểu Manh, bạn gái George?".
Sau khi đã đỡ choáng váng George, Mở to mắt và hỏi: "Có phải không?"
George rơi vào tình trạng ép buộc.
Anh không ngờ rằng Diệp Tiểu Manh sẽ xuất hiện ở đây, anh cũng không dám hy vọng rằng Diệp Tiểu Manh thực sự chọc giận đối thủ của mình.
Lúc này, anh nghe thấy từ "bạn gái", và anh tràn đầy niềm vui gật đầu lia lịa: "Đúng Tiểu Manh là bạn gái của tôi!!"
"Ồ," Trần Đông Vũ đứng dậy, "Lầm bầm giống nhau ".
" Cô thực sự là bạn gái của George"?
Chẳng trách Diệp Tiểu Manh ngày nay mặc lộng lây, cô ấy đã nhận ra điều đó.
Không có gì lạ khi Diệp Tiểu Manh nắm lấy cổ tay cô ấy và nhìn cô ấy với một cái nhìn xấu.
Không có gì lạ khi bạn trai của Diệp Tiểu Manh đã được truyền thông đưa tin vô số lần.
Người bạn trai bí ẩn không bao giờ bắt được manh mối là George!
"Cô có ngạc nhiên không?" Diệp Tiểu Manh cố gắng duy trì động lực của mình: "Cô có nghĩ tôi là một diễn viên nhỏ và không thể là bạn gái của George không? Chúng tôi đang yêu nhau." Sau đó, cô véo mạnh George.
George đang cố gắng để tiêu hóa các biến số này được Diệp Tiểu Manh véo một cái nói theo Diệp Tiểu Manh: "Đúng, chúng tôi đặc biệt yêu nhau, không ai có thể chia rẽ chúng tôi, tôi chỉ yêu một người là Tiểu Manh ".
Tôi chỉ yêu Tiểu Manh.
Diệp Tiểu Manh không thể không cúi đầu, mặt đỏ bừng, và cô mỉm cười bí mật.
Hóa ra cô ấy thực sự không tự mình đa tình.
May mắn thay, cô ấy đã lắng nghe những điều Lạc Lạc nói.
Cô ấy đã từ bỏ, và cô ấy đã chờ đợi một cách tiêu cực.
Đây là niềm hạnh phúc của cô ấy.
Diệp Tiểu Manh và George mỉm cười với nhau, và đôi mắt của họ đầy ngọt ngào.
Trần Đông Vũ nhìn chằm chằm vào Diệp Tiểu Manh với một cái nhìn phức tạp và vẻ mặt nghiêm túc.
Nhìn Diệp Tiểu Manh lờ mờ.
"Tôi biết rằng danh tính của cô phù hợp với anh ấy hơn." Diệp Tiểu Manh nghiến răng: "Nhưng anh ấy không yêu cô, chỉ là một cuộc hôn nhân gia đình, và đến với nhau vì lợi ích của cả hai gia đình, và không có cảm giác với nhau, ngay cả khi kết hôn, cũng sẽ không hạnh phúc.
"
" Vậy " Trần Đông Vũ vẫn nhìn chằm chằm vào Diệp Tiểu Manh.
"Vì vậy, tôi hy vọng cô để George đi, và để bản thân đi, đừng trsnh giành với tôi." Diệp Tiểu Manh nói giọng nói ngày càng nhỏ dần, và cơn thịnh nộ trước đó đã biến mất, cẩn thận liếc nhìn Trần Đông Vũ: "Được chứ?".
/292
|