Cô Vợ Trẻ Thế Thân Của Tổng Tài

Chương 48

/292


Khuôn mặt nhỏ của cô chau lại, sắc mặt trắng bệch khiến người khác đau lòng, Mặc Thiệu Đình chỉ cảm thấy tim anh nhói lên một cái, không kiềm được đưa tay ra, nhẹ nhàng chạm lên mặt của Đường Lạc Lạc, giọng nói quyến luyến nặng tình ngay cả bản thân anh cũng không ý thức được:

- Không, cô rất quan trọng, trong lòng tôi cô rất quan trọng.

Cô không phải là người vô hình trong nhà họ Mặc, cô là vợ mà Mặc Thiệu Đình anh muốn cùng chung sống cả đời này, là chủ mẫu đương gia, nữ chủ nhân tương lai duy nhất của nhà họ Mặc anh.

Đường Lạc Lạc ngẩn đầu, uống cạn rượu vang trong ly, đôi mắt sáng trong nhuốm vài phần ý say, nghiêng đầu nhìn Mặc Thiệu Đình, cười một cái, nước mắt từng hạt to chảy dài:

- Tại sao lại khó đến thế? Tiểu ca ca, anh nói cho tôi biết đi, tại sao gả cho ai đó mà tôi vẫn không tự quyết định được, muốn ly hôn, tôi cũng không bắt được một người, tôi tệ đến thế sao?

Cô không tệ, cô không tệ chút nào.

Mặc Thiệu Đình mặc niệm trong lòng, rất muốn nói hết toàn bộ sự việc ra, nhưng hiện tại... hiển nhiên không phải là thời cơ tốt.

Nhưng nhìn thấy bộ dạng đau lòng thất vọng của Đường Lạc Lạc, cuối cùng không kiềm được kéo thân hình bé nhỏ ôm vào lòng, cúi đầu, kiên định và chuyên chú hôn lên đôi môi đỏ mộng của cô.

Bờ môi của cô mang hương thơm thoang thoảng của rượu vang, mềm mại tựa kẹo bông gòn, Mặc Thiệu Đình nhìn xuống, hai tay đỡ lấy đầu của Đường Lạc Lạc, lưỡi anh mở hàm răng trắng của Đường Lạc Lạc, tiến thẳng vào, công thành chiếm đất.

Ban đầu nụ hôn của anh là sự thương tiếc, là trêu chọc, nhưng đến sau cùng, càng lúc càng trở nên lấn lướt và bá đạo, trong mũi tràn ngập hơi thở của anh, cảm nhận được sự chiếm hữu và tấn công mạnh mẽ, vốn Đường Lạc Lạc còn đang mơ màng, bỗng chốc trừng to mắt, rượu cũng tự động tỉnh hơn một nửa.

Cô đưa hai bàn tay nhỏ ra đẩy anh, nhưng Mặc Thiệu Đình dùng một tay nắm lấy hai cổ tay cô, giơ cao qua đầu, khiến cô hoàn toàn không thể cử động được.

Từ miệng phát ra những tiếng lớ đớ không rõ ràng, Đường Lạc Lạc giống như con chim nhỏ kinh hoảng bối rối, dần dần rồi có chút chìm đắm trong nụ hôn này....

Không biết thời gian qua bao lâu, lúc Đường Lạc Lạc sắp không thở được nữa, Mặc Thiệu Đình mới nhẹ nhàng buông tay, cô há to miệng, vội thở hỗn hễn, vẫn chưa chờ tư duy được bình tâm lại, đã nghe tiếng Mặc Thiệu Đình vang lên từ trên đỉnh đầu:

- Đường Lạc Lạc, tôi thích cô, tôi muốn được ở bên cô, cho dù là hiện tại, hay là tương lai, còn cô thì sao?

Đường Lạc Lạc đầu óc mụ mị ngước đầu nhìn Mặc Thiệu Đình, thần thái của anh nghiêm túc kèm theo chút thấp thỏm, đôi mắt thâm sâu nhìn cô dò hỏi, có lẽ khi nãy vì lý do quấn quýt với cô, cổ áo anh gỡ đến cúc thứ ba, từ cổ áo để hở ra phần cơ ngực thoắt ẩn thoắt hiện.

Đôi tay anh còn đang ôm lấy cô, không biết từ lúc nào, cô đã ngồi hẳn lên đùi anh, được anh ôm chặt trong lòng.

Tư thế thế này, không khí thế này, lời thổ lộ thế này...

Đường Lạc Lạc cảm thấy một giây choáng váng, lí trí dường như bị ném ra khỏi chín tầng mây, suýt nữa gật đầu đồng ý theo bản năng, nhưng cô cắn môi thật chặt, rồi bối rối vùng vẫy ra khỏi vòng tay của Mặc Thiệu Đình:

- Tôi... tôi muốn suy nghĩ... cái đó... tôi đi trước đây nha! Trễ rồi không kịp chuyến xe buýt cuối.

Nói xong, bộ dạng sợ hãi bỏ trốn vội đẩy cửa chạy về phía cổng.

Mặc Thiệu Đình:......

Lần đầu tiên thổ lộ với con gái, không ngờ lại là kết quả thế này, thật là...

Anh dở khóc dở cười nhìn bóng lưng nhỏ nhắn chạy nhanh ra ngoài của Đường Lạc Lạc, muốn chạy ra đuổi theo cô, lại sợ khiến cô giật mình, ngón tay nhẹ nhàng đặt lên môi bản thân, cảm nhận được trên đấy còn vương lại mùi vị của Đường Lạc Lạc, thanh thoát, ngọt ngào và mê hoặc.

- Đường Lạc Lạc.

Mặc Thiệu Đình không ngừng lặp đi lặp lại ba từ này, vừa mong đợi vừa kèm theo sự thấp thỏm chưa từng có, cô ấy sẽ đồng ý không?

......

Đường Lạc Lạc hoàn toàn không biết bản thân đi ra khỏi khách sạn như thế nào, trong đầu toàn là giọng nói của Mặc Thiệu Đình, cảm giác xung quanh cũng tràn ngập hơi thở của Mặc Thiệu Đình.

Chí mạng, quá chí mạng đi...

Tuy hiện tại bản thân chỉ là phu nhân trên danh nghĩa của nhà họ Mặc, nhưng dù sao, Mặc Thiệu Đình cũng được tính là chồng của cô chứ!

Vậy tiểu ca ca và bản thân lại là gì?

Vốn chỉ muốn nhờ tiểu ca ca để kích thích Mặc Thiệu Đình, đạt được mục đích ly hôn của cô, nhưng hiện tại... phim giả tình thật luôn sao?

Đường Lạc Lạc chỉ cảm thấy trong lòng rối bời, rõ ràng khi nãy còn đang đau đầu không biết phải đối phó thế nào với yêu cầu của Đường Quý Lễ, hiện tại đã bỏ chuyện đó qua hẳn một bên, tiểu ca ca thổ lộ với cô rồi!

Hiện tại sự việc này mới là khẩn cấp được không?

Về đến phòng ngủ tại nhà họ Mặc, Đường Lạc Lạc đóng cửa phòng, ngã lên giường, cầm điện thoại và suy nghĩ, quyết định gọi điện thoại cho bạn thân Diệp Tiểu Manh:

- Alo, Tiểu Manh, hỏi cậu một chuyện, nếu đã kết hôn rồi, nhưng lại được người đàn ông khác thổ lộ, sau đó.... còn chưa từ chối thì...

- Ôi! Vậy chẳng phải là bắt cá hai tay rồi sao?

Diệp Tiểu Manh bỗng chốc tinh thần tràn trề:

- Không không không, không phải bắt cá hai tay, đã kết hôn, vậy thì là ngoại tình! Kinh động quá! Cậu đang nói ai vậy?

Đường Lạc Lạc cứng họng, cắn cắn môi:

- Ngoại tình?

Tuy cô đối với Mặc Thiệu Đình một chút tình cảm cũng không có, nhưng cũng không nghĩ là sẽ cắm sừng anh ta thật, tuy nhiên, không thể phủ nhận, cô đối với tiểu ca ca đích thực là có chút chút cảm giác không xác định được....

Giống như vừa nãy, rõ ràng cô có thể trực tiếp từ chối tiểu ca ca, nhưng lời nói từ chối cứ nghẹn lại trong họng, bất luận thế nào cũng không nói ra được.

- Lạc Lạc, sao cậu im lặng rồi?

Diệp Tiểu Manh hưng phấn truy hỏi:

- Cậu đang nói ai vậy? Alo! Lạc Lạc? Lạc Lạc?

Đường Lạc Lạc buồn bực cúp máy, kêu rống một tiếng, lăn qua lăn lại trên giường, thật sự không biết phải làm sao cho tốt nữa.

Hậu quả của việc này là Đường Lạc Lạc cả đêm không ngủ, lúc thức dậy vào sáng ngày hôm sau, quầng thâm đen dưới bọng mắt khiến cô trở thành quốc bảo panda.

Cho dù là vậy, cô cũng chỉ biết phấn chấn lên, sớm sớm là đến công ty rồi.

Mất ngủ đêm qua, cũng không phải không có lợi ích, ít nhiều gì khiến Đường Lạc Lạc suy nghĩ nát óc cũng ra được kế sách đối phó Đường Quý Lễ.

Ông ta muốn bản thiết kế, cô lại không thể ăn cắp của nhà họ Mặc, vậy thì bản thân cô tự thiết kế ra một phần cho Đường Quý Lễ vậy!

Dù gì lúc đó những mẫu xuân lần lượt được ra mắt, Đường Quý Lễ mới phát hiện không đúng, khi đó cũng là chuyện của một hai tháng sau rồi, có thể kéo dài thêm lúc nào thì kéo, vả lại nếu như thiết kế của cô có lượng tiêu thụ không tệ, có lẽ Đường quý Lễ cũng không màng tới việc tính sổ với cô nữa.

Thời gian hai tháng, có thể xảy ra rất nhiều chuyện, cũng có thể, bản thân lúc đó đã không còn là phu nhân nhà họ Mặc, cao chạy xa bay rồi cũng nên.

Đường Lạc Lạc cảm thấy nếu bản thân không lạc quan lên, vốn không thể sống tiếp được, vì thế cô phải xông lên thôi, vào đêm mất ngủ, cô cố gắng hết sức, cuối cùng cũng cho ra một bản thiết kế không quá tinh tế.

Cô vốn đã có thiên phú trong phương diện thiết kế, lại có linh cảm mà người khác không sánh bằng, bản thiết kế cố công vẽ ra, không ngờ vẫn ra hồn ra dáng đấy chứ!

Đường Lạc Lạc bước vào cửa lớn văn phòng, thấy đồng nghiệp tụm năm tụm bảy, đang sôi nổi thảo luận cái gì đó, bình thường thời gian này, mọi người đều đang chuẩn bị vào vị trí bắt đầu làm việc rồi, thế này khiến cô nổi lòng hiếu kỳ, vội chạy đến chuẩn bị nghe xem họ nói gì.

- Buổi tiệc tối nay, cậu chuẩn bị mặc gì vậy? Cậu xem bộ móng mình vừa làm nè, đẹp không?

- Đẹp quá! Không chừng tổng tài sẽ nhìn cậu đó cô bé đáng yêu ạ! Mình thì... tùy ý mặc bộ váy dạ hội nào đó thôi, dù sao người đông như thế, cũng không ai đặc biệt chú ý mình, cũng không phải là bạn nhảy của tổng tài.

- Phụt! Bọn mình thôi thì cứ tắm rửa ngủ luôn đi, đừng suy nghĩ nhiều! Tổng tài kén chọn lắm, có để ý ai bao giờ đâu? Nhiều năm như thế cũng không thấy anh có bạn nhảy, cho dù là cô chủ Lâm...

Đường Lạc Lạc chớp chớp mắt, đang nghe đến nhiệt huyết, bỗng được một cô gái bân cạnh kéo tay, hưng phần hỏi:

- Lạc Lạc, cậu là người mới, biết tối nay công ty có yến tiệc không? Một năm một lần đó, lúc đó tổng tài cũng sẽ đến đấy!

Tổng tài?

Tổng tài nhà họ Mặc không phải là Mặc Thiệu Đình sao?

Đường Lạc Lạc sáng mắt ra, người mà cô trăm phương ngàn kế hẹn gặp mà không được, không ngờ tối nay sẽ xuất hiện trong yến tiệc, đây có phải là một cơ hội, để cô có thể nói chuyện đàng hoàng với Mặc Thiệu Đình không?

Hiện tại bọn họ hữu danh vô thực, vốn chưa gặp mặt nhau, thế mà là một cặp vợ chồng, thật sự buồn cười chết đi được, nếu có thể ly hôn, bản thân được trả tự do, lúc đó muốn ở bên ai, cũng không thành vấn đề.

Trong lòng nhen nhúm tia hy vọng nhỏ, trong đầu Đường Lạc Lạc hiện lên khuôn mặt tuấn tú của tiểu ca ca, bỗng chốc tâm trạng cởi mở hẳn lên.

- Vậy à, nhất định sẽ náo nhiệt lắm!

Đường Lạc Lạc đảo đảo mắt, chuẩn bị nghĩ cách gặp Mặc Thiệu Đình trong buổi yến tiệc tối nay, trong lòng vừa tính toán, vừa ngồi vào vị trí của mình, lấy USB có bản thiết kế của cô ra, cắm vào máy tính, ngón tay bay nhanh trên bàn phím, gửi bản thiết kế đó vào email cho Đường Quý Lễ.

Xong!

Đường Lạc Lạc thở một hơi dài, hòn đá trong lòng đặt xuống, wechat điện thoại báo nhắc nhở, cô cầm lên xem, là tin nhắn tiểu ca ca gửi cho cô, bất giác sững người.

Tiểu ca ca: Lạc Lạc, suy nghĩ xong chưa?

Suy nghĩ xong chưa ư?

Vấn đề này, Đường Lạc Lạc không cách nào trả lời bản thân.

Cô thậm chí không dám nghĩ, bản thân rốt cuộc có thích tiểu ca ca hay không, vì thân phận và hoàn cảnh hiện tại của cô, không cho phép cô suy nghĩ vấn đề này, mang danh nghĩa phu nhân nhà họ Mặc, cho dù cô có tình cảm với Mặc Thiệu Đình hay không, đều được tính là người đã kết hôn rồi.

Đường Lạc Lạc do dự hồi lâu, cuối cùng ném điện thoại snag một bên, vấn đề nan giải này, vẫn nên chờ tối nay gặp được Mặc Thiệu Đình, sau khi nói rõ ràng mọi chuyện rồi tính vậy!

Đang lúc Đường Lạc Lạc xuất thần, một bàn tay thon thả đặt lên vai Đường Lạc Lạc, Đường Lạc Lạc bất ngờ quay đầu, bỗng chốc càng kinh ngạc hơn ---- người đứng sau cô, lại là Mặc Lan.

- Chị Mặc...

Đường Lạc Lạc cười với Mặc Lan, không biết là cô chủ nhà họ Mặc, chủ quản của bộ phận, Mặc Lan lại đến thăm cô.... không lẽ lại biết cô là vợ của Mặc Thiệu Đình ư?

Mặc Lan mặc trên người bộ đồng phục văn phòng thương hiệu, cử chỉ cao quý và nhã nhặn, nhìn Đường Lạc Lạc từ trên cao, trong mắt cô lướt qua sự thù hận và khinh miệt khó nhận biết, sau đó lại trở nên dịu dàng và đoan trang:

- Lạc Lạc, ở đây có quen không?

Đường Lạc Lạc có ấn tượng tốt với Mặc Lan, thấy chị ta quan tâm mình, vội gật đầu:

- Rất tốt, cám ơn chị Mặc đã quan tâm.

Đang lúc chuẩn bị tìm chủ đề nói với Mặc Lan, một cô thư ký đi đến, nói với Đường Lạc Lạc:

- Đường Lạc Lạc, cô ra đây một chút, dẫn cô đi đo kích thước quần áo, để làm đồng phục.

Đường Lạc Lạc vội gật đầu đồng ý, nhìn Mặc Lan, Mặc Lan cười gật gật đầu, vẫy tay Đường Lạc Lạc:

- Đi đi, làm việc thật tốt, cố lên nhé!

Giọng nói và biểu cảm của chị ta đều rất dịu dàng, cho người khác cảm giác như gió mùa xuân, nhưng Đường Lạc Lạc chân trước vừa rời khỏi, Mặc Lan đã thu lại ý cười, ánh mắt dừng lại ở USB trên bàn của Đường Lạc Lạc.

/292

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status