Tưởng Cầm cười, nhìn xung quanh: “Đây không được xem là một bữa tiệc bình thường nha.”
“Trong mắt của tôi cũng không có gì khác biệt.” Nghiêm Túc ăn cơm cũng không cầu kỳ.
“Nhưng.” Ánh mắt của Tưởng Cầm lại hướng về anh ta, hỏi: “Tại sao phải đưa tôi đi theo? Một mình anh tham gia cũng được mà.”
Nghiêm Túc nhìn cô nói: “Ông nội Dương vẫn luôn muốn giới thiệu bạn gái cho tôi.”
“Ồ!” Tưởng Cầm đột nhiên hiểu ra: “Vậy anh muốn tôi làm bia đỡ đạn cho anh?”
Nghêm Túc không phủ nhận, Tưởng Cầm khẽ cười: “Sao không nói sớm, cái chuyện cỏn con này, chắc chắn tôi sẽ giúp anh!”
Cười xong, cô luôn cảm thấy phía sau có một mũi nhọn sắc nhọn hướng vào mình. Theo bản năng cô quay đầu lại, nhìn thấy khuôn mặt đẹp trai của Mộ Dung Hoành Nghị đang tươi cười như hoa đang ứng phó với việc Dương Chiến giới thiệu anh với các chú các bác kia.
Tưởng Cầm lại quay đầu lại, không nghĩ đến lại va phải Dương Vịnh Hy.
Cô ta nghiến răng, chiếc cốc trong tay bị nắm chặt, từng khớp xương nổi lên. Tưởng Cầm thật sự rất lo lắng, cô ta chỉ cần dùng một chút sức lực là có thể bóp vỡ cái cốc kia.
Sự thù địch của Dương Vịnh Hy rõ ràng như vậy, không phải là cô không cảm nhận được mà là có chút không hiểu, chuyện của cô và Mộ Dung Hoành Nghị có lẽ đã bị anh ta giấu diếm một cách cẩn thận, vậy sự thù địch kia của cô ta là vì cái gì? Không chỉ có cô, ngay cả Nghiêm Túc cũng ngẩng đầu lên nhìn Dương Vịnh Hy, nói: “Cô đắc tội với cô ấy?”
Tưởng Cầm lắc đầu: “Ngay cả quen biết cũng không được tính chứ đừng nói đến đắc tội.”
“Vậy sao dáng vẻ của cô ta giống như muốn ăn tươi nuốt sống cô vậy?”
“Tôi cũng muốn biết.”
Nghiêm Túc cầm khăn lau lên, tao nhã lau khóe miệng, nói: “Sự thù địch khó hiểu của phụ nữ thường được bắt nguồn từ đàn ông.”
Đàn ông? Mộ Dung Hoành Nghị?
Tưởng Cầm đột nhiên cảm thấy hoảng sợ, lẽ nào cô ta đã biết điều gì đó? Nghĩ đến điều này, biểu cảm của cô có chút khó coi. Tưởng Cầm tự nhận mình sẽ không vì Dương Vịnh Hy mà tự trừng phạt mình, nhưng cái danh là người thứ ba, lại đè ép cô khiến cô không thể thở nổi.
Cô ghét cái danh xưng này, giống như năm đó cô không chút do dự dùng góc độ đạo đức để phán xét Nhiễm Hiểu Tinh. Nhưng bây giờ người phải chịu sự phán xét này là cô.
Tâm trạng buồn bực, tự nhiên không muốn ăn, dù đầu bếp ở đây có giỏi đến đây, nguyên liệu có quý đến đâu cô cũng chỉ ăn hai ba miếng rồi đặt đũa xuống.
Lúc này, Dương Chiến và Mộ Dung Hoành Nghị đã quay về chỗ ngồi, Dương Vịnh Hy quay mặt lại dịu dàng nở một nụ cười với Mộ Dung Hoành Nghị, ghé vào tai anh, đè thấp giọng nói cái gì đó. Hành động thân mật kia dường như muốn công khai với người nào đó.
Tưởng Cầm không muốn cô ta coi mình là kẻ thù trong tưởng tượng của cô ta, cho dù Dương Vịnh Hy biết được cái gì đó, cô ta cũng quá đề cao cô rồi. Cô đâu có quan trọng như vậy, có thể làm lung lay vị trí vợ tương lai của cô ta. Trên thực tế, Mộ Dung Hoành Nghị đối xử với cô lạnh lùng hơn bất kỳ ai.
“Tôi đi trang điểm lại.”
Cô nói nhỏ với Nghiêm Túc một câu, sau đó đứng lên đi ra khỏi phòng tiệc.
Rẽ vào một góc, có thể nhìn thấy một cái ban công hình cung, bên dưới có mấy cây tùng, cành lá xum xuê, tươi tốt.
Đứng trên ban công, cô lấy ra một điếu thuốc từ trong chiếc túi xách châm lửa, hít một hơi thật sâu, sau đó nhả khói ra.
Phía sau truyền đến tiếng bước chân không nhanh không chậm, cô quay đầu lại, một bóng dáng cao gầy từ đầu hành lang bên kia đi tới, có chút lười biếng, thờ ơ.
Anh cũng mặc một bộ vest màu đen, cổ áo sơ mi trắng lộ ra ngoài, gọn gàng, sạch sẽ. Da của anh rất trắng, nhưng không quá yếu ớt, chỉ có Tưởng Cầm biết, bên trong sự trói buộc này là một cơ thể mạnh mẽ đến mức nào….
Hai má cô hơi nóng, cô vội vàng thu lại ánh mắt, quay đầu tiếp tục nhìn một mảng xanh thẫm ở phía dưới.
Màu xanh lá luôn có thể khiến người khác cảm thấy an thần, đặc biệt là màu xanh lá dưới bầu trời đêm.
Anh đi đến gần, đứng bên cạnh cô. Lúc này Tưởng Cầm mới từ từ quay lại, bắt gặp khuôn mặt lúc nào cũng tỏa ra sự quyến rũ.
“Tôi không biết hôm nay anh sẽ đến.” Cô nói thật.
Mộ Dung Hoành Nghị trầm giọng nói: “Cái này không quan trọng.” Dựa lưng vào ban công, nhìn hai má ửng đỏ của cô bị gió thổi qua, anh hơi nheo mắt lại: “Tôi nghĩ cô vẫn chưa rõ điều này, chỉ cần cô vẫn còn là người phụ nữ của tôi, thì đừng nghĩ đến chuyện ở bên người đàn ông khác.”
Cô lại hút một hơi thuốc, khóe miệng hơi nhếch lên: “Anh chỉ Nghiêm Túc?”
Mộ Dung Hoành Nghị không nói gì, câu trả lời đã rõ ràng.
“Tôi và anh ấy không có gì.” Không phải Tưởng Cầm đang giải thích, bởi vì cô hiểu Mộ Dung Hoành Nghị nên cô không muốn liên lụy đến Nghiêm Túc.
“Haha….” Mộ Dung Hoành Nghị bật cười, đột nhiên lộ ra lúm đồng tiền. Đưa tay lên, nhẹ nhàng ôm lấy eo cô, ghé sát vào tai cô, hơi thở mờ ám phả ra: “Cô là của tôi, chỉ là của một mình tôi, đừng nghĩ đến chuyện chạy trốn.”
Mỗi lần anh đến gần, cả người Tưởng Cầm đều cứng đờ, cô cúi đầu xuống, hút một hơi thuốc: “Mộ Dung Hoành Nghị, không phải anh đã có vợ chưa cưới sao? Sao cứ phải quấn lấy tôi không buông?”
“Bởi vì….” Anh cố ý kéo dài giọng nói, kéo cô đến gần mình, đôi mắt quyến rũ giống như có lực thôi miên, nhìn chằm chằm vào cô, dường như muốn nhìn thấu cô.
“Chỉ có cô mới có thể thỏa mãn tôi.”
Ở phía sau bức tường hai người đang đứng, Dương Vịnh Hy nắm chặt tay, run rẩy, chậm chạp rời đi. Đôi mắt hỗn loạn, thủy triều tràn ra, một nửa là cố gắng kiềm chế, một nửa là muốn điên cuồng hủy diệt.
Tưởng Cầm sững sờ, nghênh đón ánh mắt của anh, giống như sắp bị anh nuốt chửng.
Cô hoảng sợ vội vàng đẩy anh ra, muốn tránh xa người đàn ông nguy hiểm này ra, từ đầu đến cuối Mộ Dung Hoành Nghị vẫn luôn nở nụ cười, nhìn chằm chằm vào cô, nói: “Tôi không quan tâm cái người tên Nghiêm Túc kia có thân phận gì, nếu như anh ta xảy ra chuyện gì, chính là vì cô mà ra.”
Nhìn bộ dạng hốt hoảng của Tưởng Cầm, Mộ Dung Hoành Nghị mỉm cười, nhàn nhã dựa vào ban công.
Lúc này, bên dưới có tiếng xe, anh ta cúi đầu, nhướng mày, lại có thể nhìn thấy một hình bóng quen thuộc.
Tưởng Cầm quay lại phòng tiệc, thấy sắc mặt của cô không được tốt, Nghiêm Túc hỏi: “Sao vậy?”
Cô cười: “Không có gì.”
Nghĩ là cô không quen với bầu không khí ở đây, anh ta nói: “Đợi lát nữa chúng ta cùng về.”
“Ừ.” Cô gật đầu.
Lúc này, giám đốc của câu lạc bộ vội vàng đi vào, đi đến trước mặt Dương Chiến, đè thấp giọng nói mấy câu. Dương Chiến cau mày, sắc mặt có chút khó coi, nhưng vẫn gật đầu: “Để cậu ta vào.”
Giám đốc câu lạc bộ vừa mới rời đi không bao lâu, đã có hai người đi vào.
Nghiêm Uy đỡ một người phụ nữ đang mang thai đi vào, liếc nhìn Nghiêm Túc, vừa vui mừng vừa bất ngờ hét lên: “Anh!”
Vẻ mặt Nghiêm Túc sững sờ, nghe giọng nói này, Tưởng Cầm ngẩng đầu lên, không ngờ lại gặp Nghiêm Uy ở đây!
Đầu tiên là Mộ Dung Hoành Nghị, bây giờ lại là Nghiêm Uy, thế giới này nhỏ như thế nào?
Nghiêm Uy vội vàng đi đến trước mặt Dương Chiến, lấy lòng gọi: “Cháu chào ông nội Dương!”
Dương Chiến cũng rất bất ngờ, nhưng rất nhanh đã khôi phục lại: “Là Nghiêm Uy sao, lâu rồi không gặp cháu.”
“Đúng vậy, vì vậy cháu vừa nghe thấy ông nội Dương đang đãi khách ở đây, vội vàng cùng vợ qua đây để chào hỏi ông.”
Dương Chiến gật đầu, lại kêu nhân viên phục vụ lấy thêm hai cái ghế, đặt ở bên cạnh Nghiêm Túc.
“Ông nội Dương, ông không biết đâu, gần đây công việc của cháu thực sự rất bận, cháu….” Nghiêm Uy đang nói, ánh mắt đột nhiên cứng đờ, buột miệng nói: “Tưởng Cầm?! Sao cô lại ở đây?’
Lại thấy cô ngồi cùng anh trai, anh ta vô cùng ngạc nhiên.
Tưởng Cầm vô cùng ngạc nhiên khi gặp Nghiêm Uy ở đây, trong buổi họp lớp lần trước, Bạch Thương Long khiến Nghiêm Uy chịu khổ không ít. Đương nhiên, cái mũ này anh ta sẽ không bỏ qua. Tưởng Cầm ngồi ở đó, mím môi, biểu cảm trên mặt, dần dần trở nên thản nhiên, cô hoàn toàn đã chuẩn bị xong tâm lý với những chuyện xảy ra tiếp theo, cô chỉ cảm thấy có lỗi với Nghiêm Túc.
Thấy anh ta ngạc nhiên như vậy, vợ của anh ta khẽ kéo gấu áo anh ta: “Hai người quen nhau?”
Nghiêm Uy nhìn chằm chằm vào Tưởng Cầm, nở một nụ cười khẩy, nói: “Đương nhiên rồi, bọn anh là bạn học cũ mà!”
Tưởng Cầm ngẩng đầu lên, mỉm cười, ít nhất cô vẫn phải có một chút phong thái.
Đỡ vợ mình ngồi xuống, anh ta cười tít mắt, nhìn Nghiêm Túc: “Anh, cái này là anh không đúng, đến tham gia bữa tiệc của ông nội Dương, sao lại không gọi em?”
Nghiêm Túc thản nhiên nói: “Anh cũng mới quyết định.”
“Haha, vậy thì….sao anh lại quen biết với bạn học cũ của em?” Nói, ánh mắt của Nghiêm Uy vẫn dừng lại trên người Tưởng Cầm.
“Bọn anh là đồng nghiệp.” Nghiêm Túc trả lời, ánh mắt giống như đang cảnh cáo nhìn về phía Nghiêm Uy.
Điều này càng khiến Nghiêm Uy ngạc nhiên, một người vẫn luôn thanh tâm, ít ham muốn như anh trai của anh ta sao có thể ở cùng một chỗ với Tưởng Cầm chứ? Dường như còn đặc biệt bảo vệ cô!
Phía đối diện, Dương Vịnh Hy đột nhiên hỏi: “Đã là bạn học cũ, chắc chắn có quan hệ rất tốt với cô Tưởng đây đúng không.”
Tưởng Cầm không nói gì, liếc nhìn Dương Vịnh Hy, khuôn mặt cô ta lúc nào cũng hiện lên sự dịu dàng, khiêm tốn và lễ phép, cho dù đang ghét người khác.
Nghiêm Uy biết Dương Vịnh Hy, thấy cô ta hỏi, vội vàng nói: “Tưởng Cầm là một người rất nổi tiếng ở trong trường của chúng tôi!” Liếc nhìn Tưởng Cầm đang ngồi bên cạnh, nở một nụ cười chế nhạo, giọng điệu còn mang theo một chút chua chua: “Nhưng, người vây xung quanh cô ấy nhiều như vậy, sao cô ấy có thể chú ý đến những người bình thường như chúng tôi chứ?”
Dương Vịnh Hy khẽ cười: “Nói như vậy, cậu cùng đã từng yêu thầm cô Tưởng?”
Nghiêm Uy đang muốn trả lời, lại chú ý đến sắc mặt của vợ mình đang ngồi bên cạnh, vội vàng trả lời: “Sao có thể chứ? Chúng tôi chỉ là bạn học bình thường, bạn học bình thường thôi!”
Nói là bạn học bình thường nhưng lúc đó Nghiêm Uy say mê Tưởng Cầm đến mức trong nhà treo rất nhiều những bức ảnh mà anh ta đã chụp trộm! Nhớ có lần, Nghiêm Túc qua thăm anh ta, sau khi nhìn một lượt trong nhà, đã hỏi cô là ai!
Nghiêm Uy lập tức nói cho anh ta nghe về nữ thần trong mộng này của anh, hiếm khi Nghiêm Túc lắng nghe một cách kiên nhẫn như vậy. Lúc đó Nghiêm Uy rất tin tưởng vào ánh mắt của mình! Vì vậy bây giờ mới hận cô như vậy, không phải là vì biến cố bây giờ của cô, mà là vì sự từ chối năm đó của cô!
Từ chối một cách không nể nang gì như vậy, giống như anh ta là dịch bệnh vậy, tránh như tránh tà.
Ngón tay thon dài của Tưởng Cầm xoẹt qua thân của chiếc ly bằng thủy tinh, ngước mắt lên, nhìn Dương Vịnh Hy ở đối diện, cảm nhận được sự thù địch như có như không của cô ta, khuôn mặt xinh đẹp ngược lại có vài phần tùy tiện.
Nhìn cô ta giống như nhìn thấy chính bản thân mình năm đó, cho dù thân phận không giống nhau nhưng cái sự căm hận đó lại giống hệt nhau. Chỉ là Dương Vịnh Hy không biết cô và Mộ Dung Hoành Nghị không có tình cảm thật sự, chỉ là một giao dịch mà thôi. Nhưng nếu để người ngoài biết được kết quả là chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi.
“Trong mắt của tôi cũng không có gì khác biệt.” Nghiêm Túc ăn cơm cũng không cầu kỳ.
“Nhưng.” Ánh mắt của Tưởng Cầm lại hướng về anh ta, hỏi: “Tại sao phải đưa tôi đi theo? Một mình anh tham gia cũng được mà.”
Nghiêm Túc nhìn cô nói: “Ông nội Dương vẫn luôn muốn giới thiệu bạn gái cho tôi.”
“Ồ!” Tưởng Cầm đột nhiên hiểu ra: “Vậy anh muốn tôi làm bia đỡ đạn cho anh?”
Nghêm Túc không phủ nhận, Tưởng Cầm khẽ cười: “Sao không nói sớm, cái chuyện cỏn con này, chắc chắn tôi sẽ giúp anh!”
Cười xong, cô luôn cảm thấy phía sau có một mũi nhọn sắc nhọn hướng vào mình. Theo bản năng cô quay đầu lại, nhìn thấy khuôn mặt đẹp trai của Mộ Dung Hoành Nghị đang tươi cười như hoa đang ứng phó với việc Dương Chiến giới thiệu anh với các chú các bác kia.
Tưởng Cầm lại quay đầu lại, không nghĩ đến lại va phải Dương Vịnh Hy.
Cô ta nghiến răng, chiếc cốc trong tay bị nắm chặt, từng khớp xương nổi lên. Tưởng Cầm thật sự rất lo lắng, cô ta chỉ cần dùng một chút sức lực là có thể bóp vỡ cái cốc kia.
Sự thù địch của Dương Vịnh Hy rõ ràng như vậy, không phải là cô không cảm nhận được mà là có chút không hiểu, chuyện của cô và Mộ Dung Hoành Nghị có lẽ đã bị anh ta giấu diếm một cách cẩn thận, vậy sự thù địch kia của cô ta là vì cái gì? Không chỉ có cô, ngay cả Nghiêm Túc cũng ngẩng đầu lên nhìn Dương Vịnh Hy, nói: “Cô đắc tội với cô ấy?”
Tưởng Cầm lắc đầu: “Ngay cả quen biết cũng không được tính chứ đừng nói đến đắc tội.”
“Vậy sao dáng vẻ của cô ta giống như muốn ăn tươi nuốt sống cô vậy?”
“Tôi cũng muốn biết.”
Nghiêm Túc cầm khăn lau lên, tao nhã lau khóe miệng, nói: “Sự thù địch khó hiểu của phụ nữ thường được bắt nguồn từ đàn ông.”
Đàn ông? Mộ Dung Hoành Nghị?
Tưởng Cầm đột nhiên cảm thấy hoảng sợ, lẽ nào cô ta đã biết điều gì đó? Nghĩ đến điều này, biểu cảm của cô có chút khó coi. Tưởng Cầm tự nhận mình sẽ không vì Dương Vịnh Hy mà tự trừng phạt mình, nhưng cái danh là người thứ ba, lại đè ép cô khiến cô không thể thở nổi.
Cô ghét cái danh xưng này, giống như năm đó cô không chút do dự dùng góc độ đạo đức để phán xét Nhiễm Hiểu Tinh. Nhưng bây giờ người phải chịu sự phán xét này là cô.
Tâm trạng buồn bực, tự nhiên không muốn ăn, dù đầu bếp ở đây có giỏi đến đây, nguyên liệu có quý đến đâu cô cũng chỉ ăn hai ba miếng rồi đặt đũa xuống.
Lúc này, Dương Chiến và Mộ Dung Hoành Nghị đã quay về chỗ ngồi, Dương Vịnh Hy quay mặt lại dịu dàng nở một nụ cười với Mộ Dung Hoành Nghị, ghé vào tai anh, đè thấp giọng nói cái gì đó. Hành động thân mật kia dường như muốn công khai với người nào đó.
Tưởng Cầm không muốn cô ta coi mình là kẻ thù trong tưởng tượng của cô ta, cho dù Dương Vịnh Hy biết được cái gì đó, cô ta cũng quá đề cao cô rồi. Cô đâu có quan trọng như vậy, có thể làm lung lay vị trí vợ tương lai của cô ta. Trên thực tế, Mộ Dung Hoành Nghị đối xử với cô lạnh lùng hơn bất kỳ ai.
“Tôi đi trang điểm lại.”
Cô nói nhỏ với Nghiêm Túc một câu, sau đó đứng lên đi ra khỏi phòng tiệc.
Rẽ vào một góc, có thể nhìn thấy một cái ban công hình cung, bên dưới có mấy cây tùng, cành lá xum xuê, tươi tốt.
Đứng trên ban công, cô lấy ra một điếu thuốc từ trong chiếc túi xách châm lửa, hít một hơi thật sâu, sau đó nhả khói ra.
Phía sau truyền đến tiếng bước chân không nhanh không chậm, cô quay đầu lại, một bóng dáng cao gầy từ đầu hành lang bên kia đi tới, có chút lười biếng, thờ ơ.
Anh cũng mặc một bộ vest màu đen, cổ áo sơ mi trắng lộ ra ngoài, gọn gàng, sạch sẽ. Da của anh rất trắng, nhưng không quá yếu ớt, chỉ có Tưởng Cầm biết, bên trong sự trói buộc này là một cơ thể mạnh mẽ đến mức nào….
Hai má cô hơi nóng, cô vội vàng thu lại ánh mắt, quay đầu tiếp tục nhìn một mảng xanh thẫm ở phía dưới.
Màu xanh lá luôn có thể khiến người khác cảm thấy an thần, đặc biệt là màu xanh lá dưới bầu trời đêm.
Anh đi đến gần, đứng bên cạnh cô. Lúc này Tưởng Cầm mới từ từ quay lại, bắt gặp khuôn mặt lúc nào cũng tỏa ra sự quyến rũ.
“Tôi không biết hôm nay anh sẽ đến.” Cô nói thật.
Mộ Dung Hoành Nghị trầm giọng nói: “Cái này không quan trọng.” Dựa lưng vào ban công, nhìn hai má ửng đỏ của cô bị gió thổi qua, anh hơi nheo mắt lại: “Tôi nghĩ cô vẫn chưa rõ điều này, chỉ cần cô vẫn còn là người phụ nữ của tôi, thì đừng nghĩ đến chuyện ở bên người đàn ông khác.”
Cô lại hút một hơi thuốc, khóe miệng hơi nhếch lên: “Anh chỉ Nghiêm Túc?”
Mộ Dung Hoành Nghị không nói gì, câu trả lời đã rõ ràng.
“Tôi và anh ấy không có gì.” Không phải Tưởng Cầm đang giải thích, bởi vì cô hiểu Mộ Dung Hoành Nghị nên cô không muốn liên lụy đến Nghiêm Túc.
“Haha….” Mộ Dung Hoành Nghị bật cười, đột nhiên lộ ra lúm đồng tiền. Đưa tay lên, nhẹ nhàng ôm lấy eo cô, ghé sát vào tai cô, hơi thở mờ ám phả ra: “Cô là của tôi, chỉ là của một mình tôi, đừng nghĩ đến chuyện chạy trốn.”
Mỗi lần anh đến gần, cả người Tưởng Cầm đều cứng đờ, cô cúi đầu xuống, hút một hơi thuốc: “Mộ Dung Hoành Nghị, không phải anh đã có vợ chưa cưới sao? Sao cứ phải quấn lấy tôi không buông?”
“Bởi vì….” Anh cố ý kéo dài giọng nói, kéo cô đến gần mình, đôi mắt quyến rũ giống như có lực thôi miên, nhìn chằm chằm vào cô, dường như muốn nhìn thấu cô.
“Chỉ có cô mới có thể thỏa mãn tôi.”
Ở phía sau bức tường hai người đang đứng, Dương Vịnh Hy nắm chặt tay, run rẩy, chậm chạp rời đi. Đôi mắt hỗn loạn, thủy triều tràn ra, một nửa là cố gắng kiềm chế, một nửa là muốn điên cuồng hủy diệt.
Tưởng Cầm sững sờ, nghênh đón ánh mắt của anh, giống như sắp bị anh nuốt chửng.
Cô hoảng sợ vội vàng đẩy anh ra, muốn tránh xa người đàn ông nguy hiểm này ra, từ đầu đến cuối Mộ Dung Hoành Nghị vẫn luôn nở nụ cười, nhìn chằm chằm vào cô, nói: “Tôi không quan tâm cái người tên Nghiêm Túc kia có thân phận gì, nếu như anh ta xảy ra chuyện gì, chính là vì cô mà ra.”
Nhìn bộ dạng hốt hoảng của Tưởng Cầm, Mộ Dung Hoành Nghị mỉm cười, nhàn nhã dựa vào ban công.
Lúc này, bên dưới có tiếng xe, anh ta cúi đầu, nhướng mày, lại có thể nhìn thấy một hình bóng quen thuộc.
Tưởng Cầm quay lại phòng tiệc, thấy sắc mặt của cô không được tốt, Nghiêm Túc hỏi: “Sao vậy?”
Cô cười: “Không có gì.”
Nghĩ là cô không quen với bầu không khí ở đây, anh ta nói: “Đợi lát nữa chúng ta cùng về.”
“Ừ.” Cô gật đầu.
Lúc này, giám đốc của câu lạc bộ vội vàng đi vào, đi đến trước mặt Dương Chiến, đè thấp giọng nói mấy câu. Dương Chiến cau mày, sắc mặt có chút khó coi, nhưng vẫn gật đầu: “Để cậu ta vào.”
Giám đốc câu lạc bộ vừa mới rời đi không bao lâu, đã có hai người đi vào.
Nghiêm Uy đỡ một người phụ nữ đang mang thai đi vào, liếc nhìn Nghiêm Túc, vừa vui mừng vừa bất ngờ hét lên: “Anh!”
Vẻ mặt Nghiêm Túc sững sờ, nghe giọng nói này, Tưởng Cầm ngẩng đầu lên, không ngờ lại gặp Nghiêm Uy ở đây!
Đầu tiên là Mộ Dung Hoành Nghị, bây giờ lại là Nghiêm Uy, thế giới này nhỏ như thế nào?
Nghiêm Uy vội vàng đi đến trước mặt Dương Chiến, lấy lòng gọi: “Cháu chào ông nội Dương!”
Dương Chiến cũng rất bất ngờ, nhưng rất nhanh đã khôi phục lại: “Là Nghiêm Uy sao, lâu rồi không gặp cháu.”
“Đúng vậy, vì vậy cháu vừa nghe thấy ông nội Dương đang đãi khách ở đây, vội vàng cùng vợ qua đây để chào hỏi ông.”
Dương Chiến gật đầu, lại kêu nhân viên phục vụ lấy thêm hai cái ghế, đặt ở bên cạnh Nghiêm Túc.
“Ông nội Dương, ông không biết đâu, gần đây công việc của cháu thực sự rất bận, cháu….” Nghiêm Uy đang nói, ánh mắt đột nhiên cứng đờ, buột miệng nói: “Tưởng Cầm?! Sao cô lại ở đây?’
Lại thấy cô ngồi cùng anh trai, anh ta vô cùng ngạc nhiên.
Tưởng Cầm vô cùng ngạc nhiên khi gặp Nghiêm Uy ở đây, trong buổi họp lớp lần trước, Bạch Thương Long khiến Nghiêm Uy chịu khổ không ít. Đương nhiên, cái mũ này anh ta sẽ không bỏ qua. Tưởng Cầm ngồi ở đó, mím môi, biểu cảm trên mặt, dần dần trở nên thản nhiên, cô hoàn toàn đã chuẩn bị xong tâm lý với những chuyện xảy ra tiếp theo, cô chỉ cảm thấy có lỗi với Nghiêm Túc.
Thấy anh ta ngạc nhiên như vậy, vợ của anh ta khẽ kéo gấu áo anh ta: “Hai người quen nhau?”
Nghiêm Uy nhìn chằm chằm vào Tưởng Cầm, nở một nụ cười khẩy, nói: “Đương nhiên rồi, bọn anh là bạn học cũ mà!”
Tưởng Cầm ngẩng đầu lên, mỉm cười, ít nhất cô vẫn phải có một chút phong thái.
Đỡ vợ mình ngồi xuống, anh ta cười tít mắt, nhìn Nghiêm Túc: “Anh, cái này là anh không đúng, đến tham gia bữa tiệc của ông nội Dương, sao lại không gọi em?”
Nghiêm Túc thản nhiên nói: “Anh cũng mới quyết định.”
“Haha, vậy thì….sao anh lại quen biết với bạn học cũ của em?” Nói, ánh mắt của Nghiêm Uy vẫn dừng lại trên người Tưởng Cầm.
“Bọn anh là đồng nghiệp.” Nghiêm Túc trả lời, ánh mắt giống như đang cảnh cáo nhìn về phía Nghiêm Uy.
Điều này càng khiến Nghiêm Uy ngạc nhiên, một người vẫn luôn thanh tâm, ít ham muốn như anh trai của anh ta sao có thể ở cùng một chỗ với Tưởng Cầm chứ? Dường như còn đặc biệt bảo vệ cô!
Phía đối diện, Dương Vịnh Hy đột nhiên hỏi: “Đã là bạn học cũ, chắc chắn có quan hệ rất tốt với cô Tưởng đây đúng không.”
Tưởng Cầm không nói gì, liếc nhìn Dương Vịnh Hy, khuôn mặt cô ta lúc nào cũng hiện lên sự dịu dàng, khiêm tốn và lễ phép, cho dù đang ghét người khác.
Nghiêm Uy biết Dương Vịnh Hy, thấy cô ta hỏi, vội vàng nói: “Tưởng Cầm là một người rất nổi tiếng ở trong trường của chúng tôi!” Liếc nhìn Tưởng Cầm đang ngồi bên cạnh, nở một nụ cười chế nhạo, giọng điệu còn mang theo một chút chua chua: “Nhưng, người vây xung quanh cô ấy nhiều như vậy, sao cô ấy có thể chú ý đến những người bình thường như chúng tôi chứ?”
Dương Vịnh Hy khẽ cười: “Nói như vậy, cậu cùng đã từng yêu thầm cô Tưởng?”
Nghiêm Uy đang muốn trả lời, lại chú ý đến sắc mặt của vợ mình đang ngồi bên cạnh, vội vàng trả lời: “Sao có thể chứ? Chúng tôi chỉ là bạn học bình thường, bạn học bình thường thôi!”
Nói là bạn học bình thường nhưng lúc đó Nghiêm Uy say mê Tưởng Cầm đến mức trong nhà treo rất nhiều những bức ảnh mà anh ta đã chụp trộm! Nhớ có lần, Nghiêm Túc qua thăm anh ta, sau khi nhìn một lượt trong nhà, đã hỏi cô là ai!
Nghiêm Uy lập tức nói cho anh ta nghe về nữ thần trong mộng này của anh, hiếm khi Nghiêm Túc lắng nghe một cách kiên nhẫn như vậy. Lúc đó Nghiêm Uy rất tin tưởng vào ánh mắt của mình! Vì vậy bây giờ mới hận cô như vậy, không phải là vì biến cố bây giờ của cô, mà là vì sự từ chối năm đó của cô!
Từ chối một cách không nể nang gì như vậy, giống như anh ta là dịch bệnh vậy, tránh như tránh tà.
Ngón tay thon dài của Tưởng Cầm xoẹt qua thân của chiếc ly bằng thủy tinh, ngước mắt lên, nhìn Dương Vịnh Hy ở đối diện, cảm nhận được sự thù địch như có như không của cô ta, khuôn mặt xinh đẹp ngược lại có vài phần tùy tiện.
Nhìn cô ta giống như nhìn thấy chính bản thân mình năm đó, cho dù thân phận không giống nhau nhưng cái sự căm hận đó lại giống hệt nhau. Chỉ là Dương Vịnh Hy không biết cô và Mộ Dung Hoành Nghị không có tình cảm thật sự, chỉ là một giao dịch mà thôi. Nhưng nếu để người ngoài biết được kết quả là chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi.
/480
|