Trước đó?
Tưởng Cầm giật mình, anh ta chỉ Nghiêm Túc.
Cô ta quay đầu, hoang mang nhìn anh ta: "Vì sao anh luôn để ý đến anh ta như thế?"
Mộ Dung Hoành Nghị cong môi cười: "Sai rồi, không phải để ý đến anh ta, tôi không muốn dùng một người phụ có dính hơi thở của người khác mà thôi. Đàn ông đều sẽ để ý chuyện này."
"Dùng một người phụ nữ…" Tưởng Cầm lẩm bẩm lặp lại những chữ từ, tự giễu cười cười. Hiện tại cô ta còn để ý chuyện này làm gì? Cho dù anh ta nói thế nào thì không phải kết quả vẫn là như vậy sao?
Cô nhướng mày, hắng giọng nói: "Nhìn không ra anh còn để ý tôi như thế."
Mộ Dung Hoành Nghị giả vờ không nghe ra được sự châm chọc trong lời nói của cô, người nghiêng về phía trước nhìn thẳng vào mắt cô, mập mờ nói: "Ai bảo cô có thể lấy lòng tôi- ở trên giường như thế chứ?"
Tưởng Cầm nhíu mày, quay mặt không để ý tới anh ta.
Lúc này, y tá đi vào: "Phải tiêm rồi."
Mộ Dung Hoành Nghị đứng lên nhường chỗ.
Tưởng Cầm đưa cánh tay ra, y tá lại nói: "Cởi quần."
Cô ta ngẩn ra, bản năng ngẩng đầu nhìn Mộ Dung Hoành Nghị, gương mặt "Bập" đỏ lên. Nhưng cô ta vẫn cố gắng bình tĩnh mở miệng nói: "Anh đi ra ngoài trước đi."
Mộ Dung Hoành Nghị nhìn cô nhướng mày, không hề có ý định đi ra ngoài, ngược lại nghiêm mặt nói: "Y tá nói cô cởi quần ra tiêm, đừng lề mề nữa, làm tốn thời gian của người ta thì không tốt đâu."
"Anh ở đây thì sao tôi cởi được?" Tưởng Cầm oán hận nói, thậm chí có thể nghe thấy tiếng nghiến răng.
Y tá thuận miệng nói: "Ôi, anh ta là bạn trai cô, có liên quan gì sao?"
"Anh ta không…"
Tưởng Cầm muốn nói không phải, Mộ Dung Hoành Nghị lại cười khom long, bàn tay to xoa mái tóc ngắn của cô, hành động dịu dàng giống như một cặp đôi thật sự nói: "Ngoan, đừng giận dỗi nữa, kéo quần xuống cho y tá tiêm đi."
Y tá thấy người ta không chỉ đẹp trai mà còn kiên nhẫn quan tâm bạn gái như vậy kiên thì đứng bên cạnh hâm mộ: "Cô ơi, bạn trai cô thật là tốt."
Khóe miệng Tưởng Cầm run lên, đầu càng đau hơn.
Cô ta nhìn vẻ mặt Mộ Dung Hoành Nghị xem kịch vui thì cắn chặt răng, dứt khoát quay mặt đi, kéo quần xuống, lộ ra nửa bên mông thịt trắng như tuyết.
Mộ Dung Hoành Nghị vốn muốn trêu chọc cô ta, nhưng sau khi anh ta thấy da thịt trắng như tuyết kia thù chỉ cảm thấy bụng dưới căng lên, không ngờ lại có phản ứng!
Đáng chết!
Anh ta bực bội, thầm chửi hai tiếng, lập tức dời ánh mắt qua chỗ khác: "Tôi đi ra ngoài hút điếu thuốc."
Tưởng Cầm nghe thấy tiếng đóng cửa thì cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, trong lòng nghĩ tên nhóc này còn có chút liêm sỉ.
Y tá vừa tiêm vừa nói: "Cô ơi, cô thật là có phúc! Bạn trai cô đối xử với cô rất tốt! Cô không biết đâu, vừa rồi anh ấy đưa cô đến bệnh viện thì mời chủ nhiệm của chúng tôi khám. Chủ nhiệm nói cô chỉ bị cảm nên phát sốt mà thôi, anh ấy lại ép chủ nhiệm kiểm tra cho cô hai lần! Ôi, nếu tôi có bạn trai như vậy thì tốt rồi."
Tưởng Cầm nghe vậy thì nghi ngờ người cô ta nói không phải là Mộ Dung Hoành Nghị! Sau khi y tá nghe cô hỏi thì lại cười: "Bạn trai cô đẹp trai như thế, sao có thể nhận nhầm người chứ?"
Tưởng Cầm nghe cô ta gọi Mộ Dung Hoành Nghị là "Bạn trai" thì cả người không được tự nhiên, cuối cùng lên tiếng: "Anh ta không phải là bạn trai tôi."
Đúng lúc Mộ Dung Hoành Nghị đi đến, dưới ánh mắt kinh ngạc của y tá kinh ngạc thì mỉm cười: "Bạn gái tôi phát sốt đến điên rồi."
Y tá đi ra ngoài thì Tưởng Cầm nhíu mày nói: "Tại sao phải nói như thế?"
Quan hệ của anh ta và cô ta làm gì xứng đáng với hai chữ lãng mạn chứ?
Anh ta ngồi xuống, bắt chéo hai chân, đôi mắt mê hoặc nhìn cô ta nói: "Vậy phải nói thế nào? Bạn giường?" Anh ta cười lạnh một tiếng: "Tưởng Cầm, đừng nghĩ mình quá tốt đẹp, nếu không phải cô ngất xỉu ở văn phòng tôi thì còn lâu tôi mới quan tâm!"
Tưởng Cầm nghe anh ta nói như vậy thì bình thường trở lại.
Anh ta cũng không có lương tâm, vẫn hận cô ta, đương nhiên hận, cô ta cũng không cần phải cảm thấy áy náy.
Cửa phòng được mở ra, Tưởng Xuân thô lỗ chạy vào: "Chị! Chị không sao chứ?"
"Sao em lại tới đây?" Tưởng Cầm muốn ngồi dậy nhưng không có sức lực.
"Em gọi điện thoại cho chị, là…" Cô ta cẩn thận nhìn Mộ Dung Hoành Nghị nhỏ giọng nói: "Là tổng giám đốc nghe điện thoại."
Tưởng Cầm nhìn anh ta một cái, cũng không giải thích mối quan hệ của hai người, thuận miệng nói: "Chỉ bị cảm nhẹ thôi, đừng nói cho mẹ chị biết."
"Ồ."
Tưởng Xuân ngoan ngoãn gật đầu.
Mộ Dung Hoành Nghị đứng dậy, lạnh nhạt nói về phía Tưởng Cầm: "Tôi đi trước."
Tưởng Cầm do dự, khi anh ta đi đến cửa thì đột nhiên gọi anh ta lại: "Mộ Dung Hoành Nghị…"
Mộ Dung Hoành Nghị dừng bước nhưng không quay đầu lại.
"Anh đưa tôi hóa đơn tiền thuốc đi, tôi sẽ trả tiền lại cho anh."
Mộ Dung Hoành Nghị nghe cô nói thì híp mắt lại, lửa giận vừa đè xuống lại bùng cháy lên.
Anh ta hít sâu một hơi rồi xoay người: "Vậy cô phải tính toán cho rõ ràng! Không được bỏ qua số lẻ phía sau dấu thập phân!"
Mặc dù anh ta nói cười nhưng Tưởng Cầm vẫn nghe ra được tiếng nghiến răng nghiến lợi.
Mộ Dung Hoành Nghị đẩy cửa đi ra ngoài, cánh cửa "Ầm" một tiếng đóng lại.
Tưởng Xuân hoảng sợ, thử hỏi: "Chị, chị và Mộ Dung Hoành Nghị là thế nào?"
Tưởng Cầm cũng bị anh ta làm cho tâm trạng ngột ngạt, lắc đầu: "Không có việc gì."
Cô ta xoay người nhắm hai mắt lại.
Tưởng Xuân nhìn cô ta, ánh mắt lóe lên sự kiên định nói: "Chị, em đi ra ngoài một chuyến, lập tức quay lại!" Cô ta nói xong thì vội vàng chạy ra phòng bệnh.
"Tổng giám đốc!"
Lúc Mộ Dung Hoành Nghị muốn đi vào thang máy thì cô ta gọi anh ta lại.
Mộ Dung Hoành Nghị quay đầu lại nhìn thấy cô ta, đuôi lông mày nhướng lên: "Có việc gì sao?"
Tưởng Xuân thở dốc, gật đầu: "Ừm!"
Khu nghỉ ngơi, Mộ Dung Hoành Nghị đứng phía trước cửa sổ, hai tay nhét vào túi quần, bóng đêm ở phía sau làm cho anh ta lộ ra dáng vẻ cao lớn, kiêu ngạo lại bí ẩn. Giống như chim đại băng bay lượn trên bầu trời, chỉ có màu đen mới là màu sắc tự vệ tốt nhất.
Tưởng Xuân đứng đối diện anh ta, hai mày nhíu lại vẫn không mở miệng nói.
Mộ Dung Hoành Nghị giơ tay nhìn đồng hồ, không kiên nhẫn nói: "Rốt cuộc có chuyện gì?" Anh ta nhìn cô ta đột nhiên hỏi: "Chị cô nói cô đến tìm tôi?"
"Không phải!"
Tưởng Xuân lập tức phủ nhận, do dự mãi, cô ta mới có dũng khí mở miệng: "Tổng giám đốc, anh đã cướp công ty trong tay chú hai tôi rồi, anh không thể buông tha cho chị của tôi được sao?"
Mộ Dung Hoành Nghị nhìn cô ta thì cụp mắt cười: "Cô đang cầu xin tôi buông tha sao?"
"Không." Tưởng Xuân vô cùng Nghiêm Túc nói: "Tôi muốn nói tôi sẽ thay thế cho chị tôi!"
Mộ Dung Hoành Nghị ngẩn ra giống như nghe thấy một chuyện buồn cười, anh ta ngước mắt nhìn cô ta, đánh giá cô ta từ trên xuống dưới một lần. Đây là lần đầu tiên anh ta nhìn thẳng vào em họ của Tưởng Cầm.
"Cô?"
Tưởng Xuân nắm chặt hai tay, cắn răng gật đầu: "Phải."
Mộ Dung Hoành Nghị giống như rất hứng thú, không nhanh không chậm hỏi: "Vì sao?"
"Bởi vì tôi không muốn chị tôi lại chịu khổ." Tưởng Xuân nhỏ giọng nói: "Trước kia chị ấy rất tự tin, vui vẻ xinh đẹp lại dễ gần… Nhưng hiện tại, tôi chưa thấy chị ấy cười thật lòng, cho nên…"
Cô ta nhìn Mộ Dung Hoành Nghị: "Cho nên tôi sẽ thay thế chị ấy, cầu xin anh buông tha cho chị ấy, đừng tra tấn chị ấy nữa."
Mộ Dung Hoành Nghị mím môi giống như đang suy nghĩ, khóe môi hơi cong lên đi về phía trước.
Trái tim Tưởng Xuân lập tức run lên, hai tay căng thẳng nắm chặt góc áo, hô hấp trở nên dồn dập.
Anh ta ngước đôi mắt đẹp nhìn thấy sự lo lắng của cô ta thì cười sâu xa: "Vì cô ta, cô đồng ý làm tất cả sao?"
Mặc dù Tưởng Xuân đã sớm chuẩn bị tâm lý, nhưng lúc nghe anh ta hỏi như vậy thì sắc mặt vẫn trắng bệch, ngây người không biết nói cái gì.
Mộ Dung Hoành Nghị thấy cô ta như vậy thì cười một tiếng lướt qua cô ta đi về phía thang máy, giọng nói lạnh nhạt vang lên: "Không phải ai cũng có thể ở bên cạnh tôi."
Anh ta kiêu căng đến mức không ai sánh nổi.
Tưởng Xuân cảm thấy bị người ta khinh thường, lửa giận bùng cháy trong lòng, cô ta cắn răng đột nhiên xoay người, lớn giọng nói về phía bóng lưng của anh ta: "Tôi có thể! Tôi có thể làm được!!"
Mộ Dung Hoành Nghị đáp lại cô ta là dáng vẻ lười biếng đưa tay vẫy vẫy cô ta.
Tưởng Xuân trở lại phòng bệnh thì rầu rĩ không vui.
Tưởng Cầm được tiêm thuốc nên cảm thấy khá hơn nhiều, cũng có chút sức lực, cô ta ngồi dậy uống miếng nước. Tưởng Cầm thấy cô ta cứ nhíu mày lại nên hỏi: "Em sao vậy?"
Tưởng Xuân chỉ lắc đầu, ngồi ở đó không chịu lên tiếng.
Cô ta không nói, Tưởng Cầm cũng không hỏi. Mọi người đều là người trưởng thành, khó tránh khỏi phải nghĩ nhiều, đôi khi im lặng cũng là một biểu hiện của trưởng thành.
Nếu Mộ Dung Hoành Nghị đã nộp tiền làm thủ tục nhập viện thì cô ta cũng không lý do không ở đây, sau khi ăn bữa tối thì cô ta nói Tưởng Xuân quay về.
Buổi tối, Tưởng Cầm nhận được điện thoại của Nghiêm Túc thì hơi bất ngờ.
"Cô không về nhà sao?" Người đàn ông bên kia vội vàng nói.
Tưởng Cầm nghe ra được anh ta đã đi tìm mình thì giải thích nói: "Tôi ở bệnh viện."
"Có phải cô bị bệnh không? Rất nghiêm trọng sao?" Nghiêm Túc hỏi, anh ta im lặng hai giây, cuối cùng trầm giọng nói: "Ở bệnh viện nào, bây giờ tôi sẽ đến đó."
"Không cần." Tưởng Cầm vội nói: "Tôi đã khá hơn nhiều, không cần làm phiền anh."
"Bệnh viện nào?" Nghiêm Túc lặp lại một lần nữa, sự cố chấp làm cho Tưởng Cầm không thể từ chối, đành phải ngoan ngoãn nói tên bệnh viện, sau đó Nghiêm Túc cúp điện thoại.
Không lâu sau, anh ta xuất hiện.
"Đã đỡ hơn chưa?" Anh ta nhìn mặt cô, lướt qua một vòng.
"Tốt hơn nhiều rồi." Tưởng Cầm thấy anh ta vẫn mặc đồ tây ban ngày thì biết anh ta không về nhà mà chạy thẳng đến đây.
Cô ta sợ anh ta lo lắng nên nói: "Đã tiêm thuốc rồi, cũng đã uống thuốc, bác sĩ nói không sao cả."
"Không sao mà còn nằm viện?" Anh ta vẫn không yên tâm, ngồi xuống rót cho cô một ly nước.
"Đó là bởi vì…" Tưởng Cầm vừa muốn nói gì đó lại im lặng. Cô ta cầm ly nước, lặng lẽ uống một ngụm.
Cô ta không thể nói với Nghiêm Túc đó là bởi vì Mộ Dung Hoành Nghị.
Nghiêm Túc ngồi đối diện, đôi mắt đen nhánh sâu thẳm nhìn cô ta. Cho dù cô ta không nói gì nhưng anh ta cũng có thể đoán được. Dù sao cô đến văn phòng tổng giám đốc xong thì biến mất.
"Là anh ta đưa cô đến bệnh viện?" Anh ta hỏi, giọng điệu bình thường.
Tưởng Cầm chần chừ nhưng vẫn trả lời: "Ừ."
Nghiêm Túc gật đầu nói: "Sau này cho dù có chuyện gì thì cứ liên lạc với tôi. Đừng làm phiền người không thân thiết."
Tưởng Cầm ngây người, thái độ này của anh ta rất đương nhiên… Dường như không phải là điều bạn bè nên có.
Nếu như bọn họ được coi là bạn bè.
Tưởng Cầm giật mình, anh ta chỉ Nghiêm Túc.
Cô ta quay đầu, hoang mang nhìn anh ta: "Vì sao anh luôn để ý đến anh ta như thế?"
Mộ Dung Hoành Nghị cong môi cười: "Sai rồi, không phải để ý đến anh ta, tôi không muốn dùng một người phụ có dính hơi thở của người khác mà thôi. Đàn ông đều sẽ để ý chuyện này."
"Dùng một người phụ nữ…" Tưởng Cầm lẩm bẩm lặp lại những chữ từ, tự giễu cười cười. Hiện tại cô ta còn để ý chuyện này làm gì? Cho dù anh ta nói thế nào thì không phải kết quả vẫn là như vậy sao?
Cô nhướng mày, hắng giọng nói: "Nhìn không ra anh còn để ý tôi như thế."
Mộ Dung Hoành Nghị giả vờ không nghe ra được sự châm chọc trong lời nói của cô, người nghiêng về phía trước nhìn thẳng vào mắt cô, mập mờ nói: "Ai bảo cô có thể lấy lòng tôi- ở trên giường như thế chứ?"
Tưởng Cầm nhíu mày, quay mặt không để ý tới anh ta.
Lúc này, y tá đi vào: "Phải tiêm rồi."
Mộ Dung Hoành Nghị đứng lên nhường chỗ.
Tưởng Cầm đưa cánh tay ra, y tá lại nói: "Cởi quần."
Cô ta ngẩn ra, bản năng ngẩng đầu nhìn Mộ Dung Hoành Nghị, gương mặt "Bập" đỏ lên. Nhưng cô ta vẫn cố gắng bình tĩnh mở miệng nói: "Anh đi ra ngoài trước đi."
Mộ Dung Hoành Nghị nhìn cô nhướng mày, không hề có ý định đi ra ngoài, ngược lại nghiêm mặt nói: "Y tá nói cô cởi quần ra tiêm, đừng lề mề nữa, làm tốn thời gian của người ta thì không tốt đâu."
"Anh ở đây thì sao tôi cởi được?" Tưởng Cầm oán hận nói, thậm chí có thể nghe thấy tiếng nghiến răng.
Y tá thuận miệng nói: "Ôi, anh ta là bạn trai cô, có liên quan gì sao?"
"Anh ta không…"
Tưởng Cầm muốn nói không phải, Mộ Dung Hoành Nghị lại cười khom long, bàn tay to xoa mái tóc ngắn của cô, hành động dịu dàng giống như một cặp đôi thật sự nói: "Ngoan, đừng giận dỗi nữa, kéo quần xuống cho y tá tiêm đi."
Y tá thấy người ta không chỉ đẹp trai mà còn kiên nhẫn quan tâm bạn gái như vậy kiên thì đứng bên cạnh hâm mộ: "Cô ơi, bạn trai cô thật là tốt."
Khóe miệng Tưởng Cầm run lên, đầu càng đau hơn.
Cô ta nhìn vẻ mặt Mộ Dung Hoành Nghị xem kịch vui thì cắn chặt răng, dứt khoát quay mặt đi, kéo quần xuống, lộ ra nửa bên mông thịt trắng như tuyết.
Mộ Dung Hoành Nghị vốn muốn trêu chọc cô ta, nhưng sau khi anh ta thấy da thịt trắng như tuyết kia thù chỉ cảm thấy bụng dưới căng lên, không ngờ lại có phản ứng!
Đáng chết!
Anh ta bực bội, thầm chửi hai tiếng, lập tức dời ánh mắt qua chỗ khác: "Tôi đi ra ngoài hút điếu thuốc."
Tưởng Cầm nghe thấy tiếng đóng cửa thì cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, trong lòng nghĩ tên nhóc này còn có chút liêm sỉ.
Y tá vừa tiêm vừa nói: "Cô ơi, cô thật là có phúc! Bạn trai cô đối xử với cô rất tốt! Cô không biết đâu, vừa rồi anh ấy đưa cô đến bệnh viện thì mời chủ nhiệm của chúng tôi khám. Chủ nhiệm nói cô chỉ bị cảm nên phát sốt mà thôi, anh ấy lại ép chủ nhiệm kiểm tra cho cô hai lần! Ôi, nếu tôi có bạn trai như vậy thì tốt rồi."
Tưởng Cầm nghe vậy thì nghi ngờ người cô ta nói không phải là Mộ Dung Hoành Nghị! Sau khi y tá nghe cô hỏi thì lại cười: "Bạn trai cô đẹp trai như thế, sao có thể nhận nhầm người chứ?"
Tưởng Cầm nghe cô ta gọi Mộ Dung Hoành Nghị là "Bạn trai" thì cả người không được tự nhiên, cuối cùng lên tiếng: "Anh ta không phải là bạn trai tôi."
Đúng lúc Mộ Dung Hoành Nghị đi đến, dưới ánh mắt kinh ngạc của y tá kinh ngạc thì mỉm cười: "Bạn gái tôi phát sốt đến điên rồi."
Y tá đi ra ngoài thì Tưởng Cầm nhíu mày nói: "Tại sao phải nói như thế?"
Quan hệ của anh ta và cô ta làm gì xứng đáng với hai chữ lãng mạn chứ?
Anh ta ngồi xuống, bắt chéo hai chân, đôi mắt mê hoặc nhìn cô ta nói: "Vậy phải nói thế nào? Bạn giường?" Anh ta cười lạnh một tiếng: "Tưởng Cầm, đừng nghĩ mình quá tốt đẹp, nếu không phải cô ngất xỉu ở văn phòng tôi thì còn lâu tôi mới quan tâm!"
Tưởng Cầm nghe anh ta nói như vậy thì bình thường trở lại.
Anh ta cũng không có lương tâm, vẫn hận cô ta, đương nhiên hận, cô ta cũng không cần phải cảm thấy áy náy.
Cửa phòng được mở ra, Tưởng Xuân thô lỗ chạy vào: "Chị! Chị không sao chứ?"
"Sao em lại tới đây?" Tưởng Cầm muốn ngồi dậy nhưng không có sức lực.
"Em gọi điện thoại cho chị, là…" Cô ta cẩn thận nhìn Mộ Dung Hoành Nghị nhỏ giọng nói: "Là tổng giám đốc nghe điện thoại."
Tưởng Cầm nhìn anh ta một cái, cũng không giải thích mối quan hệ của hai người, thuận miệng nói: "Chỉ bị cảm nhẹ thôi, đừng nói cho mẹ chị biết."
"Ồ."
Tưởng Xuân ngoan ngoãn gật đầu.
Mộ Dung Hoành Nghị đứng dậy, lạnh nhạt nói về phía Tưởng Cầm: "Tôi đi trước."
Tưởng Cầm do dự, khi anh ta đi đến cửa thì đột nhiên gọi anh ta lại: "Mộ Dung Hoành Nghị…"
Mộ Dung Hoành Nghị dừng bước nhưng không quay đầu lại.
"Anh đưa tôi hóa đơn tiền thuốc đi, tôi sẽ trả tiền lại cho anh."
Mộ Dung Hoành Nghị nghe cô nói thì híp mắt lại, lửa giận vừa đè xuống lại bùng cháy lên.
Anh ta hít sâu một hơi rồi xoay người: "Vậy cô phải tính toán cho rõ ràng! Không được bỏ qua số lẻ phía sau dấu thập phân!"
Mặc dù anh ta nói cười nhưng Tưởng Cầm vẫn nghe ra được tiếng nghiến răng nghiến lợi.
Mộ Dung Hoành Nghị đẩy cửa đi ra ngoài, cánh cửa "Ầm" một tiếng đóng lại.
Tưởng Xuân hoảng sợ, thử hỏi: "Chị, chị và Mộ Dung Hoành Nghị là thế nào?"
Tưởng Cầm cũng bị anh ta làm cho tâm trạng ngột ngạt, lắc đầu: "Không có việc gì."
Cô ta xoay người nhắm hai mắt lại.
Tưởng Xuân nhìn cô ta, ánh mắt lóe lên sự kiên định nói: "Chị, em đi ra ngoài một chuyến, lập tức quay lại!" Cô ta nói xong thì vội vàng chạy ra phòng bệnh.
"Tổng giám đốc!"
Lúc Mộ Dung Hoành Nghị muốn đi vào thang máy thì cô ta gọi anh ta lại.
Mộ Dung Hoành Nghị quay đầu lại nhìn thấy cô ta, đuôi lông mày nhướng lên: "Có việc gì sao?"
Tưởng Xuân thở dốc, gật đầu: "Ừm!"
Khu nghỉ ngơi, Mộ Dung Hoành Nghị đứng phía trước cửa sổ, hai tay nhét vào túi quần, bóng đêm ở phía sau làm cho anh ta lộ ra dáng vẻ cao lớn, kiêu ngạo lại bí ẩn. Giống như chim đại băng bay lượn trên bầu trời, chỉ có màu đen mới là màu sắc tự vệ tốt nhất.
Tưởng Xuân đứng đối diện anh ta, hai mày nhíu lại vẫn không mở miệng nói.
Mộ Dung Hoành Nghị giơ tay nhìn đồng hồ, không kiên nhẫn nói: "Rốt cuộc có chuyện gì?" Anh ta nhìn cô ta đột nhiên hỏi: "Chị cô nói cô đến tìm tôi?"
"Không phải!"
Tưởng Xuân lập tức phủ nhận, do dự mãi, cô ta mới có dũng khí mở miệng: "Tổng giám đốc, anh đã cướp công ty trong tay chú hai tôi rồi, anh không thể buông tha cho chị của tôi được sao?"
Mộ Dung Hoành Nghị nhìn cô ta thì cụp mắt cười: "Cô đang cầu xin tôi buông tha sao?"
"Không." Tưởng Xuân vô cùng Nghiêm Túc nói: "Tôi muốn nói tôi sẽ thay thế cho chị tôi!"
Mộ Dung Hoành Nghị ngẩn ra giống như nghe thấy một chuyện buồn cười, anh ta ngước mắt nhìn cô ta, đánh giá cô ta từ trên xuống dưới một lần. Đây là lần đầu tiên anh ta nhìn thẳng vào em họ của Tưởng Cầm.
"Cô?"
Tưởng Xuân nắm chặt hai tay, cắn răng gật đầu: "Phải."
Mộ Dung Hoành Nghị giống như rất hứng thú, không nhanh không chậm hỏi: "Vì sao?"
"Bởi vì tôi không muốn chị tôi lại chịu khổ." Tưởng Xuân nhỏ giọng nói: "Trước kia chị ấy rất tự tin, vui vẻ xinh đẹp lại dễ gần… Nhưng hiện tại, tôi chưa thấy chị ấy cười thật lòng, cho nên…"
Cô ta nhìn Mộ Dung Hoành Nghị: "Cho nên tôi sẽ thay thế chị ấy, cầu xin anh buông tha cho chị ấy, đừng tra tấn chị ấy nữa."
Mộ Dung Hoành Nghị mím môi giống như đang suy nghĩ, khóe môi hơi cong lên đi về phía trước.
Trái tim Tưởng Xuân lập tức run lên, hai tay căng thẳng nắm chặt góc áo, hô hấp trở nên dồn dập.
Anh ta ngước đôi mắt đẹp nhìn thấy sự lo lắng của cô ta thì cười sâu xa: "Vì cô ta, cô đồng ý làm tất cả sao?"
Mặc dù Tưởng Xuân đã sớm chuẩn bị tâm lý, nhưng lúc nghe anh ta hỏi như vậy thì sắc mặt vẫn trắng bệch, ngây người không biết nói cái gì.
Mộ Dung Hoành Nghị thấy cô ta như vậy thì cười một tiếng lướt qua cô ta đi về phía thang máy, giọng nói lạnh nhạt vang lên: "Không phải ai cũng có thể ở bên cạnh tôi."
Anh ta kiêu căng đến mức không ai sánh nổi.
Tưởng Xuân cảm thấy bị người ta khinh thường, lửa giận bùng cháy trong lòng, cô ta cắn răng đột nhiên xoay người, lớn giọng nói về phía bóng lưng của anh ta: "Tôi có thể! Tôi có thể làm được!!"
Mộ Dung Hoành Nghị đáp lại cô ta là dáng vẻ lười biếng đưa tay vẫy vẫy cô ta.
Tưởng Xuân trở lại phòng bệnh thì rầu rĩ không vui.
Tưởng Cầm được tiêm thuốc nên cảm thấy khá hơn nhiều, cũng có chút sức lực, cô ta ngồi dậy uống miếng nước. Tưởng Cầm thấy cô ta cứ nhíu mày lại nên hỏi: "Em sao vậy?"
Tưởng Xuân chỉ lắc đầu, ngồi ở đó không chịu lên tiếng.
Cô ta không nói, Tưởng Cầm cũng không hỏi. Mọi người đều là người trưởng thành, khó tránh khỏi phải nghĩ nhiều, đôi khi im lặng cũng là một biểu hiện của trưởng thành.
Nếu Mộ Dung Hoành Nghị đã nộp tiền làm thủ tục nhập viện thì cô ta cũng không lý do không ở đây, sau khi ăn bữa tối thì cô ta nói Tưởng Xuân quay về.
Buổi tối, Tưởng Cầm nhận được điện thoại của Nghiêm Túc thì hơi bất ngờ.
"Cô không về nhà sao?" Người đàn ông bên kia vội vàng nói.
Tưởng Cầm nghe ra được anh ta đã đi tìm mình thì giải thích nói: "Tôi ở bệnh viện."
"Có phải cô bị bệnh không? Rất nghiêm trọng sao?" Nghiêm Túc hỏi, anh ta im lặng hai giây, cuối cùng trầm giọng nói: "Ở bệnh viện nào, bây giờ tôi sẽ đến đó."
"Không cần." Tưởng Cầm vội nói: "Tôi đã khá hơn nhiều, không cần làm phiền anh."
"Bệnh viện nào?" Nghiêm Túc lặp lại một lần nữa, sự cố chấp làm cho Tưởng Cầm không thể từ chối, đành phải ngoan ngoãn nói tên bệnh viện, sau đó Nghiêm Túc cúp điện thoại.
Không lâu sau, anh ta xuất hiện.
"Đã đỡ hơn chưa?" Anh ta nhìn mặt cô, lướt qua một vòng.
"Tốt hơn nhiều rồi." Tưởng Cầm thấy anh ta vẫn mặc đồ tây ban ngày thì biết anh ta không về nhà mà chạy thẳng đến đây.
Cô ta sợ anh ta lo lắng nên nói: "Đã tiêm thuốc rồi, cũng đã uống thuốc, bác sĩ nói không sao cả."
"Không sao mà còn nằm viện?" Anh ta vẫn không yên tâm, ngồi xuống rót cho cô một ly nước.
"Đó là bởi vì…" Tưởng Cầm vừa muốn nói gì đó lại im lặng. Cô ta cầm ly nước, lặng lẽ uống một ngụm.
Cô ta không thể nói với Nghiêm Túc đó là bởi vì Mộ Dung Hoành Nghị.
Nghiêm Túc ngồi đối diện, đôi mắt đen nhánh sâu thẳm nhìn cô ta. Cho dù cô ta không nói gì nhưng anh ta cũng có thể đoán được. Dù sao cô đến văn phòng tổng giám đốc xong thì biến mất.
"Là anh ta đưa cô đến bệnh viện?" Anh ta hỏi, giọng điệu bình thường.
Tưởng Cầm chần chừ nhưng vẫn trả lời: "Ừ."
Nghiêm Túc gật đầu nói: "Sau này cho dù có chuyện gì thì cứ liên lạc với tôi. Đừng làm phiền người không thân thiết."
Tưởng Cầm ngây người, thái độ này của anh ta rất đương nhiên… Dường như không phải là điều bạn bè nên có.
Nếu như bọn họ được coi là bạn bè.
/480
|