Con Cám

Chương 18 - Khoa Đi Du Học

/26


Chương 18: Khoa đi du học

***

Đến khi chuông vào học vang lên, tôi đã xử lí gần nửa số bánh Minh Thiên mua được. Anh không ăn, chỉ nhìn tôi chăm chú. Trước khi tạm biệt ở cửa lớp tôi, Minh Thiên đưa những thứ còn lại cho tôi rồi bảo: “Giữ lấy, ăn cho ngập mặt em!”

Tôi không mang về nhà mà phân phát cho mấy đứa kia. Về chỗ ngồi, thấy mũi Khoa đã ngưng chảy máu, ngoại trừ cái mặt hơi lạnh thì nhìn chung hắn vẫn bình thản như chưa có chuyện gì. Tôi im lặng ngồi xuống kế bên Khoa, không nhìn hắn cái nào. Không phải vì tôi giận dỗi hắn mà là tôi không biết nên nói gì, nên làm gì. Lúc nào cũng cảm giác mình là cái đứa chuyên gây rắc rối cho người khác vậy. Nhìn hắn im im thế kia chắc là giận lắm. Tôi nghĩ kĩ rồi, học kì hai tôi sẽ xin chuyển chổ ngồi.

“Lúc nãy đi đâu?” Tên ngồi cạnh đột nhiên lên tiếng, tôi hơi ngẩn người, cứ sợ mình nghe nhầm nhưng nghĩ kĩ lại hình như là hắn vừa mở miệng thật, lúc đó mới quay sang trả lời.

Tôi nhìn Khoa. thành thật kể lại những nơi vừa đi với hi vọng khi trông thấy thái độ ngoan ngoãn và thành khẩn của tôi hắn sẽ nguôi giận đi phần nào. Nhưng nào ngờ vừa nghe đến tên Minh Thiên, Khoa đã lườm tôi một cái thật dài rồi dành tặng cho tôi một bóng lưng thật kiêu sa và đầy sang chảnh.

Cái đéo gì đang diễn ra vậy?

Tôi không giận thì thôi đi, nên cảm thấy bản thân tôi thật rộng lượng, thật tốt bụng sau đó chủ động làm hòa lại với tôi mới phải chứ?

Cái thái độ gì đây?

Tưởng chỉ mỗi đằng ấy biết giận à? Đã vậy tôi cũng giận luôn cho biết mặt!

Ngày X/ tháng Y/ năm Z, cuộc chiến tranh lạnh bùng nổ.

– Nguyên nhân: Địch giận ta, ta giận lại.

– Diễn biến:

+ Đầu giờ ra chơi, ta vô ý làm địch bị thương khiến địch tức giận đuổi ta ra ngoài. Ta không muốn làm địch ngứa mắt nên nhấc đít đi ra khỏi lớp.

+ Ta gặp được bằng hữu nước láng giềng nên đi chơi với người này để giải sầu.

+ Hết giờ ra chơi, ta gặp lại địch. Ta sai nên ta nhúng nhường với địch, địch hỏi gì ta thành thật đáp nấy. Nhận thấy thái độ hách dịch của địch, ta giận luôn địch.

-> Cuộc chiến kéo dài hai giờ liền khiến quân ta thiệt hại nặng nề về tinh thần và thể chất. Về phía địch, do tố chất tâm lí mạnh nên hầu như không có thiệt hại đáng kể.

– Kết quả: Địch giở giọng cầu hòa, ta vui vẻ chấp thuận, cuộc chiến tranh lạnh kết thúc, hòa bình được lập lại.

– Ý nghĩa:

+ Là cuộc chiến đầu tiên giữa ta và địch sau bao lần bất hòa.

+ Giúp quân ta và quân địch nhận ra sự trẻ trâu của nhau.

+….

***

“Cái gì? Đăng Khoa sắp đi du học?” Tôi đột nhiên xen vào khiến cả đám con gái mắt tròn mắt dẹt nhìn tôi chăm chú.

Có lầm không vậy? Tên đó sắp đi du học ư?

Sau đó tôi lại được biết thêm một số chuyện liên quan đến vấn đề ra nước ngoài của Khoa.

Chuyện là gia đình bạn Khoa có anh lớn hiện đang định cư tại nước ngoài, bố mẹ bạn muốn bạn được học ở môi trường tốt hơn nên học xong cấp 2 đã định hướng sẵn cho bạn ấy nhưng vì sơ suất kĩ thuật nên kéo dài đến tận bây giờ. Kết thúc học kì một này cũng là lúc kết thúc những tháng ngày chúng tôi ngồi cạnh nhau.

Hôm nay là 21 âm lịch, khoảng cách từ đây đến ngày chia xa là 5 ngày, chỉ 5 ngày ngắn ngủi.

Mọi thứ đột ngột quá!

Hôm qua tôi còn tự nhủ sang học kì mới sẽ chủ động rời xa Khoa thế nhưng cuộc sống đâu lường trước điều gì khi tôi chưa kịp rời đi hắn ta đã đi trước.

“Mày sắp ra nước ngoài thật à?” Tôi hỏi tên bên cạnh. Hắn dừng bút chừng vài giây sau đó im lặng không nói gì mà tiếp tục ghi bài.

“Này!” Tôi huých Khoa một cái, lúc đấy hắn mới chịu quay sang nhìn tôi.

Hắn im lặng như đang nghĩ gì đấy, sau đó hỏi: “Ừ, có gì không?”

Không hiểu sao tự nhiên tôi thấy mặt Khoa buồn buồn, tôi cũng buồn buồn theo hắn. “Vậy là mày đi thật à, tao cứ tưởng lũ kia bịa chuyện…”

Khoa định nói gì đó, trông thấy thầy dạy vật lí liếc qua hướng này nên cúi đầu chép bài tiếp.

Chuyện Khoa đi du học chưa đầy một buổi đã truyền đi hết lớp. Cô chủ nhiệm đến gặp Khoa, nói vài lời với hắn sau đó quyết định tổ chức một buổi tiệc chia tay ngay sau khi kết thúc lễ sơ kết học kì một.

Cứ nghĩ còn vài ngày cuối cùng hẳn phải nói gì đó nhiều lắm, vì sắp xa nhau mà. Ấy vậy mà chúng tôi im lặng không nói với nhau câu nào, Khoa ít nói hẳn đi, tôi cũng không nói nhiều như trước nữa. Mấy đứa trong lớp trêu chúng tôi có tình nên không nỡ xa, bọn tôi cũng chẳng nói hay phản bác gì, dù sao Khoa cũng sắp đi rồi, lũ đó muốn nghĩ sao thì nghĩ.

Minh Thiên thấy tôi rầu rầu nên có hỏi thăm, tôi bảo Khoa sắp đi rồi, tôi buồn. Vậy mà anh ta nghe xong, chẳng những không an ủi mà còn bảo: “Sao em thường buồn vì trai vậy?” Lúc nói câu đó, Minh Thiên bày ra vẻ mặt như vừa thất sủng vậy.

Tôi không để ý đến vẻ mặt đó mà lại hỏi tiếp: “Người ta sắp ra nước ngoài, mua quà gì tặng cho có ý nghĩa nhỉ?”

Như tôi đã đề cập đến hàng vạn hàng tỉ lần ở trước, Minh Thiên không mở miệng thì thôi, mở mồm câu nào là muốn đấm câu đó.

Anh bảo: “Tặng bản thân em luôn đi, mua làm gì cho mất công. Đảm bảo rằng thằng nhãi đó rất thích món quà này.” Nói rồi lại bày ra cái biểu cảm khinh thường cùng giận hờn vu vơ.

Tôi bị mất hứng, không tám nhảm cùng Minh Thiên nữa mà quay đít về lớp, vứt Minh Thiên lại sau đít.

Bọn lớp tôi dạo này cứ thích tìm Khoa nói chuyện, nhưng Khoa đợt này lại không thích nói chuyện với ai nên chúng nó không dám làm phiền đành nhờ tôi chuyển lời giúp. Những lời mọi người trong lớp muốn nói tôi đều nói hộ cả, ngay cả đồ cũng nhận chuyển dùm luôn. Mà câu trả lời của Khoa chỉ giới hạn trong vài chữ: “Ừ”, “Cảm ơn”. Nếu là khi trước, Khoa sẽ chẳng ngần ngại đem quà của mấy đứa kia tặng vứt vào sọt rác, nhưng lần này hắn giữ lại tất cả.

Ngày 26 âm lịch tháng Chạp.

Hôm nay trời bắt đầu đổ cơn mưa phùn, lũ học sinh chúng tôi phải ngồi run rẩy dưới sân trường để dự lễ sơ kết học kì. Suốt buổi lễ, những cái tên như: Dennis William, Lại Thanh Trúc, Ngô Thành Trung,… được lặp lại rất nhiều lần. À lúc trước tôi quên nói, thành tích ở lớp cũ của Trung rất tốt, lên lớp 11 vẫn vậy. Bản thân Khoa thì học giỏi nhưng vì chảnh chó không thèm tham gia các cuộc thi này nọ nên ngoài danh hiệu học sinh giỏi ra thì chẳng nhận thêm gì. Cứ mỗi lần Minh Thiên và Trung lên nhận thưởng, bọn con gái nó cứ nhốn nhao hẳn, đã không ít lần tôi nghe thấy tiếng “tách tách” phát ra từ điện thoại của một đứa nào đó.

Lũ tôi chơi chung, đứa nào đứa nấy đều có giấy khen, vở tặng cầm mỏi cả tay, duy chỉ có tôi là hai tay trống không. Đang lúc tôi xác định bản thân tay không ra về thì Khoa đưa đống vở vừa nhận được cho tôi, “Lấy đi, cho mày đấy!”

“Mày không dùng à?”

“Không, cứ giữ lấy mà dùng.” Nói rồi Khoa kéo lấy tay tôi, đặt đống vở từ tay hắn sang tay tôi.

Tôi không từ chối nữa mà mang về luôn. Hôm nay tôi đi cùng con Trúc, sáng sớm tôi sang nhà nó, chở nó đến trường nên hiện tại cũng chở nó về. Trước khi vào nhà, con Trúc cho tôi một phần vở nữa, nên hiện tại tôi có tổng cộng 25 quyển vở (vở học sinh giỏi nhận được là 15, những phần thưởng lẻ khác là 10 quyển)

Khi tôi ôm đống vở vào nhà, bố nhìn tôi bằng ánh mắt đầy nghi ngờ, như kiểu “Mày vừa cướp vở của ai đấy?”

Mẹ hỏi: “Mày mà cũng được thưởng nữa à?”

Tôi bảo: “Tất nhiên rồi, mẹ nghĩ con là ai vậy!”

Mẹ nói: “Thưởng khuyến khích cho học sinh ngu nhất lớp à?”

“…”

Nói mấy chuyện này mới nhớ, có lần tôi hỏi bố: “Hồi đó bố có từng hối hận khi sinh con ra không?”, bố tôi bảo có, hối hận chết đi được. Tôi mới hỏi lại rằng tại sao khi thấy mặt tôi bố không bóp chết luôn đi, có phải bố không nỡ không. Bố bảo: “Ừ tao không nỡ.”, ngay lúc tôi đang vui mừng vì ít nhất bố còn có tình người, không nỡ bóp chết tôi thì bố lại bảo: “Tao không nỡ nhìn mẹ mày đau lòng.”

Tôi biết bố chỉ đùa cho vui vậy thôi, làm sao bố có thể ra tay tàn nhẫn với một sinh vật đáng yêu như tôi được. Mặc dù tôi thường bất mãn về bố mẹ mình, không vì nguyên nhân này cũng sẽ vì nguyên nhân khác, nhưng tình cảm của bố mẹ là thứ tôi luôn ngưỡng mộ. Trong khi bao nhà, đặc biệt là trong họ hàng nhà tôi đều mong ước có một đứa con trai, phải sinh con trai cho bằng được thì bố tôi lại khác, bố không cho mẹ sinh tiếp vì sợ mẹ vất vả. Có đôi lúc tôi cảm thấy mình giống như một cái bóng đèn xen ngang cuộc tình của họ vậy.

***

Hai giờ chiều, lớp tôi tụ tập đầy đủ tại cổng trường rồi bắt đầu di chuyển đến một quán ăn gần đó. Nơi này khá rộng và sạch sẽ, đủ chỗ cho 44 con người lớp tôi ngồi. Trung và Hà cũng đi, có một điều bất công là mặc dù hai đứa nó đều đê tiện như nhau nhưng chỉ có mỗi mình con Hà bị cô lập còn tên Trung vẫn được lũ con gái chào đón như thường. Thấy nó ngồi một góc không ai quan tâm cũng tội nghiệp thật, nhưng mà thôi kệ, tự làm tự chịu vậy.

Nói chung cả buổi chỉ có ăn rồi ngồi nói tầm phào, chẳng có gì đặc biệt cả, chủ tọa thì câm như hến, lâu lâu ai nhắc đến mình thì cười xã giao một cái, còn không thì thôi. Hết tăng một thì sang tăng hai là karaoke. Hôm nay Mụ La Sát đã cất sự khó tính của mình ở nhà, thay vào đó là sự nhiệt tình hiếm gặp, toàn bộ chi phí ngày hôm nay đều là cô trả cả, nhưng may mắn là lũ lớp tôi không đến mức trơ trẽn như vậy, mỗi đứa đều gom tiền lại trả giúp cô.

Ăn căng bụng, hát khản cổ thì đến lúc phải nói lời chia tay thật sự. Có vài đứa làm bộ khóc lóc đau lòng này nọ, tuy tôi cũng buồn nhưng không đến mức phải làm lố như thế, thật là chướng mắt! Lũ làm màu!

Bọn tôi đi bộ xuống chỗ gửi xe, bọn trong lớp đi đầu, tôi và Khoa đi cuối. Tôi hỏi: “Mày có dự định bao giờ sẽ về lại không?”

Khoa đưa mắt nhìn tôi, khẽ bảo: “Có thể là định cư lâu dài, cũng có thể học xong đại học sẽ về.”

Tôi im lặng không đáp, trong lòng là hàng tá suy nghĩ ngổn ngang. Thật sự là tôi không nỡ, hiếm lắm mới có một đứa hợp tính hợp nết chơi chung, vả lại thời gian vừa rồi chúng tôi đã thân thiết rất nhiều, Khoa cũng rất tốt. Bắt tôi phải rời xa hắn, tôi không cam tâm chút nào.

Đang đi thì Khoa dừng lại, tôi cũng dừng theo hắn.

“Có chuyện này, thật ra tao…”

Tôi chen ngang câu nói đang dở của Khoa: “Không sao, cho dù mày đi bao lâu, trong lòng tao mày vẫn là đứa bạn tốt nhất. Tao vẫn luôn coi mày là bạn, tao sẽ không quên mày.”

Lúc ấy mặt Khoa lộ rõ vẻ hụt hẫng.

Haha, khi nhớ lại đoạn hồi ức này, tôi vẫn luôn dằn vặt chính mình. Nếu có thể quay về quá khứ, tôi muốn vả cho mình mấy cái. Nhưng tôi của hiện tại vẫn cứ hồn nhiên như một em nai vàng ngơ ngác dẫm nát trái tim của một người…

***

Khoa đi rồi nhé =))

(Còn tiếp)


/26

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status