Tùng…tùng…tùng…..
Tiết học cuối cùng của ngày thứ 6 diễn ra một cách chóng vánh. Thu dọn sách vở, nó bước nhanh ra cửa lớp
- Anh H
- Em là…
Ngay trước mắt nó là một cô bé nhỏ nhắn dễ thương với mái tóc buông xõa, khuôn mặt xinh xắn, đôi mắt long lanh ánh lên một sự hồn nhiên tinh nghịch. Có một nét gì đó giản dị nhưng lại vô cùng đáng yêu. Cô bé đó nở nụ cười. Một cảm giác thật dịu dàng và ấm áp.
So với Bảo Ngọc thì cô bé này đối lập hẳn, nếu như Bảo Ngọc có vẻ chín chắn trước tuổi thì em lại mang đúng dáng vẻ của một học sinh đầu THPT, luôn vui vẻ và hiếu động.
- Vâng em đây, Lan Ngân đây. Hì
- Anh….
- Hehe, em nào đây?
- Người yêu à, xinh thế…
- Á à, thằng này dám ém hàng nhé…
- Rửa người yêu đi mày….
- Lên tận lớp tìm cơ à, em này manh động vãi…
Chưa kịp nói hết câu thì mấy thằng quỷ sứ trong lớp đã ùa ra từ lúc nào, mỗi đứa một câu làm cho nó đỏ bừng hết cả mặt. Liếc mắt sang Lan Ngân, cô bé cũng chẳng khá hơn, chỉ biết đứng yên chịu trận
- Mày đào hoa quá, Bảo…
Không để M nói hết câu, nó đã lấy tay che miệng M lại và nháy mắt
- Thôi nào, giải tán quốc hội, xuống lấy xe rồi đi uống nước, đứa nào không thích thì có thể về…
- Okê sir…
Nó phá tan không khí ngượng ngùng rồi quay sang thì thầm với Lan Ngân
- Biết ngay là sẽ bị trêu mà. Haiz
- Hi – Lan Ngân lại cười với nó
- Gặp nhau ở chỗ khác không được à, sao cứ phải lên cửa lớp
- Em thích,…người ta muốn chờ anh mà
- Ừ, biết thế, xuống lấy xe rồi chuẩn bị tâm lí tí nữa mà chiến đấu
Vừa đưa được cốc nước mía lên miệng thì cuộc chiến bắt đầu
- Anh nhìn em quen lắm, nhà em ở***, mẹ em là giáo viên đúng không?
Thằng T đặt cốc nước xuống bàn, nhanh nhảu hỏi
- Vâng, trước đây anh có theo dõi em ạ?
- Úi zời, thế thì anh còn lạ gì, nhà anh cũng gần đấy, hồi trước anh có thấy em, bây giờ xinh thế, suýt thì không nhận ra
- Em là người yêu của thằng H à?
M tiếp tục
- Chưa ạ. Hi
- Chưa…
- Chưa có nghĩa là bây giờ thì là không, còn sau này không biết. Hihi
- Ghê đây
-Lần đầu thấy em đấy, anh em sinh tử với nhau mà H nó còn giấu
- H còn chưa thấy em thì sao các anh thấy được
………………………………….
Vậy là cuộc chiến dường như chỉ xảy ra giữa đám bạn quỷ quái của nó và em. Em cứ chống trả hết đợt phản công này đến đợt phản công khác một cách dễ dàng mặc kệ nó đang ngồi im bất lực.
Nó ngồi nhìn em. Em tự nhiên, cởi mở, hòa đồng, chẳng có chút ngại ngùng cho dù ngồi giữa bao người lần đầu tiên nói chuyện. Em cười đùa, nhiệt tình tham gia vào những chủ đề của bọn nó. Em khác Bảo Ngọc quá. Bảo Ngọc thì có chút gì đó lạnh lùng, bí ẩn, nội tâm nhiều hơn.
Những lần gặp gỡ với đám bạn nó, Bảo Ngọc cũng chỉ đáp lại vài câu cho có lệ rồi lại trở về với thế giới riêng của mình, khép kín và trầm lặng. Dường như Bảo Ngọc không hòa nhập được với những câu chuyện mà bạn nó nói. Bạn nó cũng phàn nàn, nhưng nó đều gạt phắt đi và biện hộ bằng việc mỗi người có một cách sống khác nhau
Thỉnh thoảng Lan Ngân không quên quay sang nhìn nó cười, nó cũng mỉm cười đáp lại. Có lẽ em đã thu hút hết lũ bạn của nó, giúp nó thoát khỏi một cuộc điều tra tội phạm.
Mới đây thôi, em còn buồn, còn cần câu chuyện cười của nó để an ủi, vậy mà bây giờ em như một người khác, một người luôn vui vẻ với cuộc sống, chẳng có chuyện gì đáng âu lo cả.
Những người thích nghi nhanh thì thường thấy được hạnh phúc một cách dễ dàng.
Tiết học cuối cùng của ngày thứ 6 diễn ra một cách chóng vánh. Thu dọn sách vở, nó bước nhanh ra cửa lớp
- Anh H
- Em là…
Ngay trước mắt nó là một cô bé nhỏ nhắn dễ thương với mái tóc buông xõa, khuôn mặt xinh xắn, đôi mắt long lanh ánh lên một sự hồn nhiên tinh nghịch. Có một nét gì đó giản dị nhưng lại vô cùng đáng yêu. Cô bé đó nở nụ cười. Một cảm giác thật dịu dàng và ấm áp.
So với Bảo Ngọc thì cô bé này đối lập hẳn, nếu như Bảo Ngọc có vẻ chín chắn trước tuổi thì em lại mang đúng dáng vẻ của một học sinh đầu THPT, luôn vui vẻ và hiếu động.
- Vâng em đây, Lan Ngân đây. Hì
- Anh….
- Hehe, em nào đây?
- Người yêu à, xinh thế…
- Á à, thằng này dám ém hàng nhé…
- Rửa người yêu đi mày….
- Lên tận lớp tìm cơ à, em này manh động vãi…
Chưa kịp nói hết câu thì mấy thằng quỷ sứ trong lớp đã ùa ra từ lúc nào, mỗi đứa một câu làm cho nó đỏ bừng hết cả mặt. Liếc mắt sang Lan Ngân, cô bé cũng chẳng khá hơn, chỉ biết đứng yên chịu trận
- Mày đào hoa quá, Bảo…
Không để M nói hết câu, nó đã lấy tay che miệng M lại và nháy mắt
- Thôi nào, giải tán quốc hội, xuống lấy xe rồi đi uống nước, đứa nào không thích thì có thể về…
- Okê sir…
Nó phá tan không khí ngượng ngùng rồi quay sang thì thầm với Lan Ngân
- Biết ngay là sẽ bị trêu mà. Haiz
- Hi – Lan Ngân lại cười với nó
- Gặp nhau ở chỗ khác không được à, sao cứ phải lên cửa lớp
- Em thích,…người ta muốn chờ anh mà
- Ừ, biết thế, xuống lấy xe rồi chuẩn bị tâm lí tí nữa mà chiến đấu
Vừa đưa được cốc nước mía lên miệng thì cuộc chiến bắt đầu
- Anh nhìn em quen lắm, nhà em ở***, mẹ em là giáo viên đúng không?
Thằng T đặt cốc nước xuống bàn, nhanh nhảu hỏi
- Vâng, trước đây anh có theo dõi em ạ?
- Úi zời, thế thì anh còn lạ gì, nhà anh cũng gần đấy, hồi trước anh có thấy em, bây giờ xinh thế, suýt thì không nhận ra
- Em là người yêu của thằng H à?
M tiếp tục
- Chưa ạ. Hi
- Chưa…
- Chưa có nghĩa là bây giờ thì là không, còn sau này không biết. Hihi
- Ghê đây
-Lần đầu thấy em đấy, anh em sinh tử với nhau mà H nó còn giấu
- H còn chưa thấy em thì sao các anh thấy được
………………………………….
Vậy là cuộc chiến dường như chỉ xảy ra giữa đám bạn quỷ quái của nó và em. Em cứ chống trả hết đợt phản công này đến đợt phản công khác một cách dễ dàng mặc kệ nó đang ngồi im bất lực.
Nó ngồi nhìn em. Em tự nhiên, cởi mở, hòa đồng, chẳng có chút ngại ngùng cho dù ngồi giữa bao người lần đầu tiên nói chuyện. Em cười đùa, nhiệt tình tham gia vào những chủ đề của bọn nó. Em khác Bảo Ngọc quá. Bảo Ngọc thì có chút gì đó lạnh lùng, bí ẩn, nội tâm nhiều hơn.
Những lần gặp gỡ với đám bạn nó, Bảo Ngọc cũng chỉ đáp lại vài câu cho có lệ rồi lại trở về với thế giới riêng của mình, khép kín và trầm lặng. Dường như Bảo Ngọc không hòa nhập được với những câu chuyện mà bạn nó nói. Bạn nó cũng phàn nàn, nhưng nó đều gạt phắt đi và biện hộ bằng việc mỗi người có một cách sống khác nhau
Thỉnh thoảng Lan Ngân không quên quay sang nhìn nó cười, nó cũng mỉm cười đáp lại. Có lẽ em đã thu hút hết lũ bạn của nó, giúp nó thoát khỏi một cuộc điều tra tội phạm.
Mới đây thôi, em còn buồn, còn cần câu chuyện cười của nó để an ủi, vậy mà bây giờ em như một người khác, một người luôn vui vẻ với cuộc sống, chẳng có chuyện gì đáng âu lo cả.
Những người thích nghi nhanh thì thường thấy được hạnh phúc một cách dễ dàng.
/46
|