Đã mấy ngày nay không thấy nick Bảo Ngọc sáng, cũng có một chút gì đó hơi lo lo. Chắc không có gì đâu, bình thường thì em cũng ít onl mà. Hôm nào rảnh qua rủ đi chơi để vun đắp tình cảm vậy
- Buzz
Đang tự trấn tĩnh bản thân thì nó bị giật mình bởi âm thanh phát ra từ yahoo
- Lại buzz, anh ghét nhất là đứa nào cứ buzz, em có biết không?
- Em xin lỗi, thói quen rồi
- Quen thì phải sửa chứ
- Vâng. Hi. Từ giờ không thế nữa
- Tốt. Mà dạo này em hay lên lớp anh lắm đấy nhé
- Lên đợi anh về cùng mà )
- Nhưng…
- Nhưng gì ạ…À, anh sợ bạn gái anh ghen chứ gì :-P
- Bạn gái thì phải nửa lớp, nhưng mà chưa có chỗ trong danh sách được ghen =))
- Vậy anh sợ bạn trai ghen à =))
- Ừ
- Ừ á :-SS Thôi chết …
- Ghen tỵ ấy, nhưng anh thích cách suy nghĩ của em =))
- Làm em cứ tưởng
- Tưởng gì?
- Tưởng tượng :-P
Càng ngày, nó và Lan Ngân càng trở nên thân thiết, em cũng hay lên lớp nó chờ nó về cùng, hai đứa cũng nói chuyện nhiều hơn. Và quan trọng nhất là nó đã không còn cái cảm giác phiền nhiễu khi em hỏi han quan tâm mình thái quá.
Có lẽ nào cái câu “Lửa gần rơm lâu ngày cũng bén” của các cụ ngày xưa lại chuẩn đến vậy
- Anh này
- Ơi
- Anh có thích uống café ko ?
- Đương nhiên là có, không đường luôn )
- Èo, thế thì đắng lắm
- Ừ, uống đắng nó mới có cảm giác thú vị
- Em chẳng thấy gì, chỉ thích cái gì ngọt thôi :-P
- Đúng là trẻ con
- Êu, suốt ngày bảo em trẻ con, anh thì người lớn với ai chứ
- Lớn với em )
- Em có cách làm cho café của anh trở nên ngọt mà không cần bỏ đường. Hihi
- Thật không, cách gì
- Bí mật
- Em ngủ đây, anh học rồi ngủ sớm đi. Ngủ ngon
- Ừ, em cũng thế
- Bye
“Không bỏ đường mà vẫn ngọt à? Kiểu gì nhỉ? Lại còn chơi trò bí mật nữa chứ. Thôi thì đợi chờ là hạnh phúc”
Nó tắt máy tính, đeo phone rồi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ sau một ngày dài mệt mỏi, trong giấc mơ của nó là một cảm giác gì đó ngọt ngào lắm
“Chợt lòng anh xao xuyến hạnh phúc cho phút giây bình yên
Oh…I’m falling in love with you”
- Ê H
- Ơi
- Có chuyện này, không biết mày có muốn nghe không
T nói với 1 vẻ mặt khá nghiêm trọng
- Gì đấy? Định tỏ tình à bố trẻ, tao từ chối luôn đấy nhá – Nó xua xua tay
- Không, chuyện quan trọng, chỗ anh em với nhau tao mới dám nói
- Khổ quá, nói, mày học kiểu đàn bà ở đâu ra đấy?
- Hôm qua, tao thấy, Bảo Ngọc đi cùng 1 thằng, cũng mặc áo trường mình
- Ui zời, tưởng gì, ai chẳng có bạn bè
- Nhưng lúc đi ngang qua tao, nó quay mặt đi như kiểu muốn tránh mặt ý
- Ừ, thì sao?
- Thằng T nói tao mới dám kể chuyện này
- Lại gì nữa đây – Nó bắt đầu thấy hơi khó chịu
- Hôm chủ nhật, đi ăn kem với A ở bờ hồ, t cũng gặp Bảo Ngọc của mày, nó ngồi cách tao 2 bàn với 1 thằng nào ấy, 2 đứa nói chuyện vui vẻ lắm, đầu tiên tao tưởng nhìn nhầm, nhưng lúc nó quay sang nhìn thấy tao thì liền bảo thằng kia trả tiền rồi ra về
- Chủ…chủ… nhật vừa rồi á…..? - Nó sững sờ
- Ừ…có gì không?
- Hôm ấy, tao có rủ Bảo Ngọc đi chơi,….nhưng…em ý bảo có việc bận mà…
- Xin chúc mừng, bạn đã cao thêm vài cm
Nó lặng người đi 1 lúc. Không nói gì
- Có thể chỉ là bạn bè, hoặc anh em, nhưng dù sao thì ngay từ đầu, bọn tao đã cảm thấy nó không hợp với mày lắm, nó cứ thế nào ý, bí hiểm lắm.
- Ừ, T nói đúng đấy, tao thích con bé Lan Ngân hơn, dễ thương, hòa đồng, đáng yêu, nhí nhảnh bọn tao ai cũng quý nó, mà hình như nó cũng thích mày lắm đấy
- Thích thì chúng mày đi mà bảo nó – Nó hơi mất bình tĩnh
- Chỗ anh em chí cốt với nhau nên bọn tao mới khuyên mày thôi, không thì mặc xác mày.
- Tao xin lỗi, ừ, tao biết, thanks chúng mày nhé. Hạ hỏa đi, lúc về tao tạ lỗi bằng chầu nước – Nó kéo tay T
- Thôi, mọi chuyện cũng chưa rõ ràng, đừng nghĩ linh tinh, mệt người. Hi vọng chỉ là bạn bè như mày nghĩ
- Tao cũng không tin em họ tao là người như thế đâu, dù không thân thiết cho lắm nhưng tao cũng hiểu một phần tính cách nó mà
- Ừ…………
Tiếng ừ kéo dài như tâm trạng của nó ngay lúc này.
- Buzz
Đang tự trấn tĩnh bản thân thì nó bị giật mình bởi âm thanh phát ra từ yahoo
- Lại buzz, anh ghét nhất là đứa nào cứ buzz, em có biết không?
- Em xin lỗi, thói quen rồi
- Quen thì phải sửa chứ
- Vâng. Hi. Từ giờ không thế nữa
- Tốt. Mà dạo này em hay lên lớp anh lắm đấy nhé
- Lên đợi anh về cùng mà )
- Nhưng…
- Nhưng gì ạ…À, anh sợ bạn gái anh ghen chứ gì :-P
- Bạn gái thì phải nửa lớp, nhưng mà chưa có chỗ trong danh sách được ghen =))
- Vậy anh sợ bạn trai ghen à =))
- Ừ
- Ừ á :-SS Thôi chết …
- Ghen tỵ ấy, nhưng anh thích cách suy nghĩ của em =))
- Làm em cứ tưởng
- Tưởng gì?
- Tưởng tượng :-P
Càng ngày, nó và Lan Ngân càng trở nên thân thiết, em cũng hay lên lớp nó chờ nó về cùng, hai đứa cũng nói chuyện nhiều hơn. Và quan trọng nhất là nó đã không còn cái cảm giác phiền nhiễu khi em hỏi han quan tâm mình thái quá.
Có lẽ nào cái câu “Lửa gần rơm lâu ngày cũng bén” của các cụ ngày xưa lại chuẩn đến vậy
- Anh này
- Ơi
- Anh có thích uống café ko ?
- Đương nhiên là có, không đường luôn )
- Èo, thế thì đắng lắm
- Ừ, uống đắng nó mới có cảm giác thú vị
- Em chẳng thấy gì, chỉ thích cái gì ngọt thôi :-P
- Đúng là trẻ con
- Êu, suốt ngày bảo em trẻ con, anh thì người lớn với ai chứ
- Lớn với em )
- Em có cách làm cho café của anh trở nên ngọt mà không cần bỏ đường. Hihi
- Thật không, cách gì
- Bí mật
- Em ngủ đây, anh học rồi ngủ sớm đi. Ngủ ngon
- Ừ, em cũng thế
- Bye
“Không bỏ đường mà vẫn ngọt à? Kiểu gì nhỉ? Lại còn chơi trò bí mật nữa chứ. Thôi thì đợi chờ là hạnh phúc”
Nó tắt máy tính, đeo phone rồi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ sau một ngày dài mệt mỏi, trong giấc mơ của nó là một cảm giác gì đó ngọt ngào lắm
“Chợt lòng anh xao xuyến hạnh phúc cho phút giây bình yên
Oh…I’m falling in love with you”
- Ê H
- Ơi
- Có chuyện này, không biết mày có muốn nghe không
T nói với 1 vẻ mặt khá nghiêm trọng
- Gì đấy? Định tỏ tình à bố trẻ, tao từ chối luôn đấy nhá – Nó xua xua tay
- Không, chuyện quan trọng, chỗ anh em với nhau tao mới dám nói
- Khổ quá, nói, mày học kiểu đàn bà ở đâu ra đấy?
- Hôm qua, tao thấy, Bảo Ngọc đi cùng 1 thằng, cũng mặc áo trường mình
- Ui zời, tưởng gì, ai chẳng có bạn bè
- Nhưng lúc đi ngang qua tao, nó quay mặt đi như kiểu muốn tránh mặt ý
- Ừ, thì sao?
- Thằng T nói tao mới dám kể chuyện này
- Lại gì nữa đây – Nó bắt đầu thấy hơi khó chịu
- Hôm chủ nhật, đi ăn kem với A ở bờ hồ, t cũng gặp Bảo Ngọc của mày, nó ngồi cách tao 2 bàn với 1 thằng nào ấy, 2 đứa nói chuyện vui vẻ lắm, đầu tiên tao tưởng nhìn nhầm, nhưng lúc nó quay sang nhìn thấy tao thì liền bảo thằng kia trả tiền rồi ra về
- Chủ…chủ… nhật vừa rồi á…..? - Nó sững sờ
- Ừ…có gì không?
- Hôm ấy, tao có rủ Bảo Ngọc đi chơi,….nhưng…em ý bảo có việc bận mà…
- Xin chúc mừng, bạn đã cao thêm vài cm
Nó lặng người đi 1 lúc. Không nói gì
- Có thể chỉ là bạn bè, hoặc anh em, nhưng dù sao thì ngay từ đầu, bọn tao đã cảm thấy nó không hợp với mày lắm, nó cứ thế nào ý, bí hiểm lắm.
- Ừ, T nói đúng đấy, tao thích con bé Lan Ngân hơn, dễ thương, hòa đồng, đáng yêu, nhí nhảnh bọn tao ai cũng quý nó, mà hình như nó cũng thích mày lắm đấy
- Thích thì chúng mày đi mà bảo nó – Nó hơi mất bình tĩnh
- Chỗ anh em chí cốt với nhau nên bọn tao mới khuyên mày thôi, không thì mặc xác mày.
- Tao xin lỗi, ừ, tao biết, thanks chúng mày nhé. Hạ hỏa đi, lúc về tao tạ lỗi bằng chầu nước – Nó kéo tay T
- Thôi, mọi chuyện cũng chưa rõ ràng, đừng nghĩ linh tinh, mệt người. Hi vọng chỉ là bạn bè như mày nghĩ
- Tao cũng không tin em họ tao là người như thế đâu, dù không thân thiết cho lắm nhưng tao cũng hiểu một phần tính cách nó mà
- Ừ…………
Tiếng ừ kéo dài như tâm trạng của nó ngay lúc này.
/46
|