Không háo hức như trước đây, nó chậm chạp viết, xóa, rồi lại viết… mãi mới gửi được một câu có vài từ ngắn ngủi. Dường như tất cả những phân vân, những suy nghĩ những lo lắng của nó lúc này đều dồn vào câu hỏi đó. Nó nhấn send mà cảm giác do nặng quá nên mãi câu hỏi ấy mới gửi được đến bên kia
- Hôm nay, em tình cảm quá nhỉ?
- Là sao anh?
- À, có người đưa về tận lớp còn gì
- Hi, đấy là con 1 bác bạn với mẹ em, mẹ em nhờ anh ý dạy em mấy môn tự nhiên ý mà, anh cũng biết em học khối D nên mấy môn kia không tốt còn gì
- Ừ, người ta chắc tốt với em lắm nhỉ
Nó bị điên mất rồi, không tốt thì em lại cười nói vui vẻ thế à. Haizzz
- Anh ấy mấy lần nói thick em, cũng quen được một thời gian rồi, mà bây giờ em mới chịu đi chung với anh ý đấy.
- Ừ, vì em cũng thích người ta rồi
- ………………..
- Im lặng tức là đồng ý
- Thôi em bận rồi, chuyện này để sau nói đi
- Em bây giờ còn bận tiếp chuyện người ta nữa cơ mà
- Thì anh ấy bảo bài em mà. Out nhé
Nó cũng không nói gì thêm, vô thức nhìn cái nick kia chuyển sang màu xám một cách bất lực.
Vậy là rõ cả rồi nhé, thái độ của em như thế cơ mà. Em không phủ nhận, không thanh minh. Em im lặng, và chỉ im lặng thôi. Người ta thường nói, im lặng là đồng ý. Có lẽ, em không biết chọn cách trả lời như thế nào, cũng có thể em không muốn nói ra một điều quá phũ đối với nó nên em chọn cách im lặng
Cũng đúng, mình đâu có là gì của nhau. Vì sao em phải giải thích với nó. Chính nó cũng đã khẳng định với em, em là bạn thân đối với nó còn gì. Phải chăng lỗi là do nó. Nó không biết giữ
Nó lôi café ra uống, định dùng chiếc cốc của Lan Ngân xem có cảm thấy ngọt ngào hơn không. Thế nhưng, cho dù nó có uống 1 gói, 2 gói, thậm chí cả hộp thì chắc chắn cũng chẳng thấy ngọt được. Đơn giản, nó là cái cốc của Lan Ngân dành riêng cho nó mà thôi.
Out nick chat. Tắt máy tính. Theo thói quen, nó đeo headphone cầm lấy chiếc mp4 để chế độ phát ngẫu nhiên ngả lưng ra ghế, đưa mắt nhìn xa xăm ra ngoài cửa sổ, vào khoảng không gian tối đen vô định.
Thật tình cờ, tiếng nhạc nhẹ nhàng day dứt, xót xa đến não lòng vang lên. Là Song from a secret garden. Buồn và sâu lắng.
Hình ảnh ngày đầu gặp gỡ lướt nhẹ qua trong tâm trí nó rồi vụt tan. Cũng may, mọi thứ mới chỉ bắt đầu, chưa quá sâu đậm, chỉ đủ để nhớ. Vậy thôi
“Cũng tốt, đã buồn thì buồn đến mức tột cùng đi rồi mai ta lại vui trở lại. Đời vốn là một vở kịch mà. Có buồn thì chắc chắn sẽ có vui, và điều duy nhất ta có thể làm là cảm nhận nó. Chỉ đơn giản vậy thôi” – Nó tự an ủi mình
Giữa chúng ta ...
Được gọi là gì nhỉ ?.
Có lúc thật gần
Có lúc thật xa..
Có lúc rất quan tâm
Có lúc gần như k quen biết..
Có lúc tựa như tình yêu
Có lúc nhạt hơn cả tình bạn..
Có lúc rất hạnh phúc
Cũng có lúc hụt hẫng đến đau lòng...
- Hôm nay, em tình cảm quá nhỉ?
- Là sao anh?
- À, có người đưa về tận lớp còn gì
- Hi, đấy là con 1 bác bạn với mẹ em, mẹ em nhờ anh ý dạy em mấy môn tự nhiên ý mà, anh cũng biết em học khối D nên mấy môn kia không tốt còn gì
- Ừ, người ta chắc tốt với em lắm nhỉ
Nó bị điên mất rồi, không tốt thì em lại cười nói vui vẻ thế à. Haizzz
- Anh ấy mấy lần nói thick em, cũng quen được một thời gian rồi, mà bây giờ em mới chịu đi chung với anh ý đấy.
- Ừ, vì em cũng thích người ta rồi
- ………………..
- Im lặng tức là đồng ý
- Thôi em bận rồi, chuyện này để sau nói đi
- Em bây giờ còn bận tiếp chuyện người ta nữa cơ mà
- Thì anh ấy bảo bài em mà. Out nhé
Nó cũng không nói gì thêm, vô thức nhìn cái nick kia chuyển sang màu xám một cách bất lực.
Vậy là rõ cả rồi nhé, thái độ của em như thế cơ mà. Em không phủ nhận, không thanh minh. Em im lặng, và chỉ im lặng thôi. Người ta thường nói, im lặng là đồng ý. Có lẽ, em không biết chọn cách trả lời như thế nào, cũng có thể em không muốn nói ra một điều quá phũ đối với nó nên em chọn cách im lặng
Cũng đúng, mình đâu có là gì của nhau. Vì sao em phải giải thích với nó. Chính nó cũng đã khẳng định với em, em là bạn thân đối với nó còn gì. Phải chăng lỗi là do nó. Nó không biết giữ
Nó lôi café ra uống, định dùng chiếc cốc của Lan Ngân xem có cảm thấy ngọt ngào hơn không. Thế nhưng, cho dù nó có uống 1 gói, 2 gói, thậm chí cả hộp thì chắc chắn cũng chẳng thấy ngọt được. Đơn giản, nó là cái cốc của Lan Ngân dành riêng cho nó mà thôi.
Out nick chat. Tắt máy tính. Theo thói quen, nó đeo headphone cầm lấy chiếc mp4 để chế độ phát ngẫu nhiên ngả lưng ra ghế, đưa mắt nhìn xa xăm ra ngoài cửa sổ, vào khoảng không gian tối đen vô định.
Thật tình cờ, tiếng nhạc nhẹ nhàng day dứt, xót xa đến não lòng vang lên. Là Song from a secret garden. Buồn và sâu lắng.
Hình ảnh ngày đầu gặp gỡ lướt nhẹ qua trong tâm trí nó rồi vụt tan. Cũng may, mọi thứ mới chỉ bắt đầu, chưa quá sâu đậm, chỉ đủ để nhớ. Vậy thôi
“Cũng tốt, đã buồn thì buồn đến mức tột cùng đi rồi mai ta lại vui trở lại. Đời vốn là một vở kịch mà. Có buồn thì chắc chắn sẽ có vui, và điều duy nhất ta có thể làm là cảm nhận nó. Chỉ đơn giản vậy thôi” – Nó tự an ủi mình
Giữa chúng ta ...
Được gọi là gì nhỉ ?.
Có lúc thật gần
Có lúc thật xa..
Có lúc rất quan tâm
Có lúc gần như k quen biết..
Có lúc tựa như tình yêu
Có lúc nhạt hơn cả tình bạn..
Có lúc rất hạnh phúc
Cũng có lúc hụt hẫng đến đau lòng...
/46
|