Đêm nay, Tiêu Hà Hà bị mất ngủ!
Khi trời gần sáng thì cô mới thiếp đi, vừa ngủ được thì lại bị đánh thức bởi một cơn ác mộng. Trời ơi! Cô mơ thấy một người đàn ông, một người đàn ông đeo mặt nạ cáo, mơ thấy anh ta đang hôn cô, nụ hôn của anh ta quá ngang ngược, đầy tính chiếm hữu!
“Ôi... Không!” Tiêu Hà Hà lắc đầu, lắc đầu dữ dội. “Đừng quấy rầy tôi nữa, rốt cuộc anh là ai? Anh đã đem con trai của tôi đi đâu?”
Cứ lẩm bẩm thì thầm, nước mắt lại chảy xuống.
Cô nằm trên giường với vẻ bất lực, nhớ đến đứa con trai chỉ mới được nhìn thấy một lần liền bị người đó bắt đi vào năm năm trước, cảm thấy trong lòng nặng trĩu, chìm xuống từng chút một.
Vừa sáng, trên đường đưa Thịnh Thịnh đến trường mẫu giáo.
“Mẹ ơi, hôm qua chú chim bự không lên mạng!” Thịnh Thịnh rất thất vọng khi nói với Tiêu Hà Hà.
“Có lẽ người ta rất bận!” Tiêu Hà Hà nói đại một câu, cố chống đôi mắt thâm quầng, mí mắt cũng sưng đỏ lên vì khóc, không còn chút tinh thần nào.
Vừa bước vào tòa nhà Tần thị, cô lại bắt gặp rất nhiều ánh mắt mập mờ.
Tiêu Hà Hà càng mệt mỏi hơn. Hôm qua Tần Trọng Hàn dắt tay cô đi ra từ trong thang máy riêng, rồi sa thải An Tây, e rằng cô đã trở thành chủ đề bàn tán tạm thời của công ty. Nhưng cô thật sự rất oan uổng mà!
Đầu vẫn cúi rất thấp, mái tóc dài che phủ mặt, hôm nay vì mắt bị thâm quầng nên cố tình để mái che, chỉ chừa lại một chút trên khuôn mặt trắng trẻo, nhìn có vẻ yếu đuối và sợ hãi, giống như một chú thỏ trắng đặt chân nhầm vào thế giới phiền muộn.
Trong thang máy đã đầy người, nhưng sáp đến giờ làm việc, Tiêu Hà Hà thở dài một cách bất lực rồi đi lên bằng cầu thang bộ.
Sau khi Tần Trọng Hàn bước vào tòa nhà liền nhìn thấy bóng người đang đi lên bằng cầu thang bộ đó, nhất thời hơi ngạc nhiên, sau đó bước vào thang máy riêng.
Tiêu Hà Hà leo được hai tầng thì một đôi giày da bóng loáng đập vào mắt, cô ngay lập tức ngước đầu lên. “Tổng... Tổng tài?”
Sao anh ta lại xuất hiện ở đây?
Tần Trọng Hàn tỏ vẻ thản nhiên, không nhìn ra được chút cảm xúc nào.
Khóe miệng nhếch lên nụ cười mỉm, những đường nét trên khuôn mặt lạnh lùng có phần nghiêm nghị, nói với vẻ thản nhiên. “Em định leo bộ lên tầng 66?”
Tiêu Hà Hà nóng mặt: “Không có, tôi định lên tầng 6 rồi bắt thang máy đi lên!”
“Tối qua không ngủ hả?” Anh ta hỏi, cũng đã nhìn thấy quầng thâm quanh mắt cô.
Cô cúi mắt xuống, có chút bối rối. Không ai mà không ngượng ngùng sau khi bị hôn một cách khó hiểu, rồi còn bị tuyên bố là người phụ nữ của anh ta, vả lại còn bị hôn không phải một lần. Cô nhếch môi với vẻ gượng gạo. “Tổng tài, tôi đi lên trước đây!”
Nói rồi, cô lại tiếp tục leo cầu thang.
Môi của anh ta hơi nhúc nhích: “Cô gái kia, có phải tối qua em nợ tôi một lời giải thích không?”
Tiêu Hà Hà đi ngang qua người anh ta, trong lòng hơi căng thẳng, nuốt nước miếng giả vờ bình tĩnh, định đi tiếp qua bên kia. Vào thời khắc đi sượt ngang vai đó, anh ta đột nhiên với tay ra giữ chặt eo cô.
“A... Anh làm gì vậy?”
Còn anh ta đã ôm chặt eo cô rồi đi về phía thang máy riêng.
Tiêu Hà Hà liếc nhìn hành lang tầng 2 theo bản năng, may quá không có ai, nên cứ vậy mà bị anh ta kéo vào trong thang máy riêng một cách ngang ngược. “Tổng tài, anh buông tôi ra! Nếu không tôi sẽ la lên đó!”
“La đi! Em la đi!” Tần Trọng Hàn đã vào trong thang máy nhưng vẫn chưa chịu buông cô ra. “Ở đây có máy quay, nếu em không muốn cả công ty nhìn thấy tôi hôn em thì hãy ngoan ngoãn một chút!”
Tiêu Hà Hà bị lời nói của anh ta làm cho sợ đến ngây người ra.
Tần Trọng Hàn buông cô ra. Bên trong không gian thang máy rộng lớn này, anh ta chọn đứng đối diện với cô, nhìn vào mắt cô, từ sâu lắng âm u dần dần thay đổi, để lộ ra một hồ nước trong vắt, không được phép để lẫn chút tạp chất nào.
Yên ắng, im lặng quan sát cô.
Cuối cùng, lại không nói gì.
“Tổng tài, rốt cuộc anh muốn làm gì? Anh cứ việc nói thẳng với tôi là được!” Cô thực sự sợ lắm. Anh ta làm cho cô thấy rất khó hiểu, lúc nào cũng cảm thấy mình như một kẻ ngốc vậy.
“Tiêu Hà Hà!” Là giọng nam trung trong trẻo quen tai của anh ta. “Tối qua em đã bỏ trốn! Chắc không phải em quên rồi đó chứ? Cùng với bạn trai em có phải không? Em không nỡ bỏ anh ta?”
“Ờ...” Cô giật mình, vì cô không giỏi nói dối, một khi nói dối thì sẽ đỏ mặt ngay, nhưng đành bất chấp vậy. “Ừ! Tôi không nỡ, chúng tôi rất yêu nhau!”
Cô đỏ mặt và cúi thấp đầu xuống, sợ rằng anh ta sẽ nhận ra lời nói dối của cô.
Khóe miệng của Tần Trọng Hàn nhếch lên một nụ cười mỉa mai: “Có vẻ như bạn rất dễ dàng quên đi một số chuyện, vẫn sống rất tốt. Đã sống thì nên quên đi đau khổ, bắt đầu một cuộc sống mới tốt đẹp. Đã vậy thì, em hãy trân trọng hạnh phúc trước mắt!”
Cái gì?
Tiêu Hà Hà ngẩng mặt lên, không hiểu ý trong lời nói của anh ta. Một đôi mắt đen trắng rõ ràng và vô cùng mê hoặc đang nhìn chằm chằm vào anh ta.
Tần Trọng Hàn lại quay mặt đi chỗ khác, đôi mắt đang lóe lên tia sáng nóng bỏng dần dần tối đi.
Thang máy đi lên rất nhanh, không ai nói thêm câu nào nữa.
Cuối cùng Tiêu Hà Hà đã phá vỡ sự im lặng. “Tổng tài, cám ơn anh đã quan tâm, tôi sẽ trân trọng hạnh phúc của tôi!”
Mặc dù cô không hiểu rốt cuộc anh ta đang che giấu ý nghĩa và mục đích gì, nhưng cô vẫn đã trả lời anh ta như vậy.
“Khả năng của em rất tốt, tôi hy vọng sau này em sẽ là một thư ký đủ chuẩn! Trở thành nhân viên xuất sắc nhất của Tần thị!” Sau khi thang máy đã lên đến tầng cao nhất, anh ta nói.
Sau đó, trong ánh mắt sững sờ của Tiêu Hà Hà, Tần Trọng Hàn sải bước đi ra ngoài.
Tiêu Hà Hà nhất thời kinh ngạc, nhìn theo bóng lưng rời đi của anh ta, tự nhiên cảm thấy bóng lưng cao lớn của anh ta có chút vắng lặng và cô đơn. Người đàn ông này, hành vi lúc nào cũng như một câu đố vậy!
Trong lòng Tiêu Hà Hà tự nhiên thấy khó chịu một cách khó hiểu, vì không biết lý do nên càng bực bội hơn. Ý của anh ta là anh ta sẽ không quấy rối mình nữa phải không? Vậy thì tốt! Chỉ cần được vậy thì tốt.
Khi Tiêu Hà Hà bưng cà phê vào cho Tần Trọng Hàn, anh ta cũng không ngẩng đầu lên, chỉ nói hai từ với vẻ thờ ơ. “Ra ngoài!”
Sau đó, mãi đến trưa, Tần Trọng Hàn cũng không rời khỏi văn phòng.
Tiêu Hà Hà mất tinh thần nguyên buổi sáng, mắt cô sưng và đau, kết quả của một đêm mất ngủ!
Thời gian ăn trưa đã đến, Tiêu Hà Hà liếc nhìn sang chỗ của An Tây, trống rỗng!
Rồi lại nhìn xuống tay mình, các vết rộp vẫn còn đó, bôi kem rồi mà vẫn chưa khỏi.
“Hà Hà, đi ăn cơm thôi.” Hướng Tịnh bước đến. “Đến giờ ăn rồi!”
Ánh mắt của các đồng nghiệp nhìn Tiêu Hà Hà giống như nhìn một loài khác, trong mắt đầy những ý tứ phức tạp. Cô và Hướng Tịnh vừa xuất hiện, cả nhà ăn vốn đang rất ồn ào bất thình lình im lặng như tờ, rồi sau một khoảnh khắc im ắng đó lại bắt đầu ồn ào trở lại.
“Thư ký Tiêu, năng lực làm việc của cô mạnh thật, giành được sự tán thưởng của tổng tài và giám đốc Tăng...” Trợ lý phòng Kế toán – La Lâm, nói với giọng chua ngoa.
Đây không phải là một lời khen, mà là châm chọc, dù Tiêu Hà Hà có ngốc thì cũng nghe ra được ý nghĩa trong lời nói của cô ta.
“Ha ha, phải đó, năng lực của thư ký Tiêu mạnh thật đó!” Ai đó lại chế nhạo.
Tiêu Hà Hà cũng hiểu ý của từ “năng lực” này, khi được nói ra từ miệng họ, nghe có vẻ rất chói tai.
“Hà Hà, đừng quan tâm đến họ, chúng ta qua bên kia ngồi!” Hướng Tịnh kéo cô đến một góc.
“Nghe nói vì cô ta, tổng tài và giám đốc Tăng suýt nữa đánh nhau luôn đó...” Bên tai đầy rẫy tiếng bàn tán của các đồng nghiệp, Tiêu Hà Hà lặng lẽ ngồi ăn cơm.
“Hà Hà, chị đừng quan tâm đến họ, những người này vô duyên quá!” Hướng Tịnh nhìn cô với vẻ lo lắng.
“Chị không sao!” Tiêu Hà Hà lắc đầu, liếc nhìn các vết rộp trên mu bàn tay của mình, thầm nghĩ, nhất định là do hôm qua Tăng Ly đã kéo cô rời khỏi nhà ăn, sau đó Tần Trọng Hàn lại nắm tay cô đến bệnh viện, và cả việc An Tây bị sa thải đột ngột, tất cả những chuyện này dồn lại với nhau, đương nhiên mọi người sẽ có ý kiến.
“Hà Hà, chị thật sự không có gì với tổng tài à?” Hướng Tịnh cũng bắt đầu thấy rối, cau mày rồi lắc đầu. “Nhưng nhìn chị và tổng tài có vẻ rất lạ!”
“Lạ gì?” Tiêu Hà Hà hỏi một cách thờ ơ.
“Tổng tài có vẻ rất quan tâm đến chị, đích thân đưa chị đến bệnh viện, chỉ bị bỏng thôi mà, kêu tài xế đi mua kem về cũng được, nhưng tổng tài lại đích thân đưa chị đến bệnh viện. Mặc dù chị bị thương khi đang ở trong công ty, cũng xem như là tai nạn lao động, nhưng phản ứng của tổng tài có vẻ hơi quá mức!”
Tiêu Hà Hà thở dài với vẻ hơi bất lực. “Em đúng là giỏi phân tích. Hướng Tịnh, chị phục em rồi đó. Nhưng chị thực sự không hiểu tổng tài, nếu em hiểu được anh ta đang muốn làm gì, làm ơn hãy nói với chị, để cho chị cũng biết được không?”
“Ơ… Không có gì thật hả?”
“Em muốn có gì?”
“Ha ha, đương nhiên em muốn có gì rồi. Chúng ta vào công ty cùng lúc, lại đều là thư ký của tổng tài. Nếu chị có quan hệ gì đó với tổng tài, chẳng phải em cũng có thể được thơm lây sao? Có thể biết chút nội tình, được tăng lương hay gì gì đó cũng dễ dàng hơn mà!” Hướng Tịnh nói rất gian xảo.
Tiêu Hà Hà trợn tròn mắt. Cuộc đời cô đã gặp nhiều tai ương, mất cha, mất mẹ, mất luôn em trai, ngay cả máu mủ của mình cũng mất luôn, từ lâu đã không còn tôn nghiêm làm người nữa.
Nên càng không muốn kiếp này chịu thêm bất kỳ món nợ tình nào nữa, thà rằng hèn nhát mà giành được chút tôn nghiêm rách nát, dù xem ra rất nực cười!
Ngay cả khi cuộc sống được tạo thành từ một chuỗi hoang đường, bởi vì trong cuộc sống có quá bất ngờ, từ lâu đã không còn quan tâm hơn thiệt nữa. Nên khi đối mặt với lời bàn này của Hướng Tịnh, cô chỉ mỉm cười cho qua chuyện.
Đột nhiên, nhà ăn lại bắt đầu huyên náo. “Tổng tài và giám đốc Tăng đến kìa!”
“A! Hà Hà, tổng tài đến kìa!” Hướng Tịnh phấn khích đến nỗi làm Tiêu Hà Hà không nói nên lời.
Sau đó, cô ngẩng đầu lên, ánh mắt vô tình hướng về phía cửa nhà ăn, nhìn thấy Tần Trọng Hàn đang đi đến một cách bình thản, tầm nhìn gặp gỡ mắt cô. Tiêu Hà Hà không rời mắt đi, nhưng anh ta đã di chuyển ánh nhìn.
Khi trời gần sáng thì cô mới thiếp đi, vừa ngủ được thì lại bị đánh thức bởi một cơn ác mộng. Trời ơi! Cô mơ thấy một người đàn ông, một người đàn ông đeo mặt nạ cáo, mơ thấy anh ta đang hôn cô, nụ hôn của anh ta quá ngang ngược, đầy tính chiếm hữu!
“Ôi... Không!” Tiêu Hà Hà lắc đầu, lắc đầu dữ dội. “Đừng quấy rầy tôi nữa, rốt cuộc anh là ai? Anh đã đem con trai của tôi đi đâu?”
Cứ lẩm bẩm thì thầm, nước mắt lại chảy xuống.
Cô nằm trên giường với vẻ bất lực, nhớ đến đứa con trai chỉ mới được nhìn thấy một lần liền bị người đó bắt đi vào năm năm trước, cảm thấy trong lòng nặng trĩu, chìm xuống từng chút một.
Vừa sáng, trên đường đưa Thịnh Thịnh đến trường mẫu giáo.
“Mẹ ơi, hôm qua chú chim bự không lên mạng!” Thịnh Thịnh rất thất vọng khi nói với Tiêu Hà Hà.
“Có lẽ người ta rất bận!” Tiêu Hà Hà nói đại một câu, cố chống đôi mắt thâm quầng, mí mắt cũng sưng đỏ lên vì khóc, không còn chút tinh thần nào.
Vừa bước vào tòa nhà Tần thị, cô lại bắt gặp rất nhiều ánh mắt mập mờ.
Tiêu Hà Hà càng mệt mỏi hơn. Hôm qua Tần Trọng Hàn dắt tay cô đi ra từ trong thang máy riêng, rồi sa thải An Tây, e rằng cô đã trở thành chủ đề bàn tán tạm thời của công ty. Nhưng cô thật sự rất oan uổng mà!
Đầu vẫn cúi rất thấp, mái tóc dài che phủ mặt, hôm nay vì mắt bị thâm quầng nên cố tình để mái che, chỉ chừa lại một chút trên khuôn mặt trắng trẻo, nhìn có vẻ yếu đuối và sợ hãi, giống như một chú thỏ trắng đặt chân nhầm vào thế giới phiền muộn.
Trong thang máy đã đầy người, nhưng sáp đến giờ làm việc, Tiêu Hà Hà thở dài một cách bất lực rồi đi lên bằng cầu thang bộ.
Sau khi Tần Trọng Hàn bước vào tòa nhà liền nhìn thấy bóng người đang đi lên bằng cầu thang bộ đó, nhất thời hơi ngạc nhiên, sau đó bước vào thang máy riêng.
Tiêu Hà Hà leo được hai tầng thì một đôi giày da bóng loáng đập vào mắt, cô ngay lập tức ngước đầu lên. “Tổng... Tổng tài?”
Sao anh ta lại xuất hiện ở đây?
Tần Trọng Hàn tỏ vẻ thản nhiên, không nhìn ra được chút cảm xúc nào.
Khóe miệng nhếch lên nụ cười mỉm, những đường nét trên khuôn mặt lạnh lùng có phần nghiêm nghị, nói với vẻ thản nhiên. “Em định leo bộ lên tầng 66?”
Tiêu Hà Hà nóng mặt: “Không có, tôi định lên tầng 6 rồi bắt thang máy đi lên!”
“Tối qua không ngủ hả?” Anh ta hỏi, cũng đã nhìn thấy quầng thâm quanh mắt cô.
Cô cúi mắt xuống, có chút bối rối. Không ai mà không ngượng ngùng sau khi bị hôn một cách khó hiểu, rồi còn bị tuyên bố là người phụ nữ của anh ta, vả lại còn bị hôn không phải một lần. Cô nhếch môi với vẻ gượng gạo. “Tổng tài, tôi đi lên trước đây!”
Nói rồi, cô lại tiếp tục leo cầu thang.
Môi của anh ta hơi nhúc nhích: “Cô gái kia, có phải tối qua em nợ tôi một lời giải thích không?”
Tiêu Hà Hà đi ngang qua người anh ta, trong lòng hơi căng thẳng, nuốt nước miếng giả vờ bình tĩnh, định đi tiếp qua bên kia. Vào thời khắc đi sượt ngang vai đó, anh ta đột nhiên với tay ra giữ chặt eo cô.
“A... Anh làm gì vậy?”
Còn anh ta đã ôm chặt eo cô rồi đi về phía thang máy riêng.
Tiêu Hà Hà liếc nhìn hành lang tầng 2 theo bản năng, may quá không có ai, nên cứ vậy mà bị anh ta kéo vào trong thang máy riêng một cách ngang ngược. “Tổng tài, anh buông tôi ra! Nếu không tôi sẽ la lên đó!”
“La đi! Em la đi!” Tần Trọng Hàn đã vào trong thang máy nhưng vẫn chưa chịu buông cô ra. “Ở đây có máy quay, nếu em không muốn cả công ty nhìn thấy tôi hôn em thì hãy ngoan ngoãn một chút!”
Tiêu Hà Hà bị lời nói của anh ta làm cho sợ đến ngây người ra.
Tần Trọng Hàn buông cô ra. Bên trong không gian thang máy rộng lớn này, anh ta chọn đứng đối diện với cô, nhìn vào mắt cô, từ sâu lắng âm u dần dần thay đổi, để lộ ra một hồ nước trong vắt, không được phép để lẫn chút tạp chất nào.
Yên ắng, im lặng quan sát cô.
Cuối cùng, lại không nói gì.
“Tổng tài, rốt cuộc anh muốn làm gì? Anh cứ việc nói thẳng với tôi là được!” Cô thực sự sợ lắm. Anh ta làm cho cô thấy rất khó hiểu, lúc nào cũng cảm thấy mình như một kẻ ngốc vậy.
“Tiêu Hà Hà!” Là giọng nam trung trong trẻo quen tai của anh ta. “Tối qua em đã bỏ trốn! Chắc không phải em quên rồi đó chứ? Cùng với bạn trai em có phải không? Em không nỡ bỏ anh ta?”
“Ờ...” Cô giật mình, vì cô không giỏi nói dối, một khi nói dối thì sẽ đỏ mặt ngay, nhưng đành bất chấp vậy. “Ừ! Tôi không nỡ, chúng tôi rất yêu nhau!”
Cô đỏ mặt và cúi thấp đầu xuống, sợ rằng anh ta sẽ nhận ra lời nói dối của cô.
Khóe miệng của Tần Trọng Hàn nhếch lên một nụ cười mỉa mai: “Có vẻ như bạn rất dễ dàng quên đi một số chuyện, vẫn sống rất tốt. Đã sống thì nên quên đi đau khổ, bắt đầu một cuộc sống mới tốt đẹp. Đã vậy thì, em hãy trân trọng hạnh phúc trước mắt!”
Cái gì?
Tiêu Hà Hà ngẩng mặt lên, không hiểu ý trong lời nói của anh ta. Một đôi mắt đen trắng rõ ràng và vô cùng mê hoặc đang nhìn chằm chằm vào anh ta.
Tần Trọng Hàn lại quay mặt đi chỗ khác, đôi mắt đang lóe lên tia sáng nóng bỏng dần dần tối đi.
Thang máy đi lên rất nhanh, không ai nói thêm câu nào nữa.
Cuối cùng Tiêu Hà Hà đã phá vỡ sự im lặng. “Tổng tài, cám ơn anh đã quan tâm, tôi sẽ trân trọng hạnh phúc của tôi!”
Mặc dù cô không hiểu rốt cuộc anh ta đang che giấu ý nghĩa và mục đích gì, nhưng cô vẫn đã trả lời anh ta như vậy.
“Khả năng của em rất tốt, tôi hy vọng sau này em sẽ là một thư ký đủ chuẩn! Trở thành nhân viên xuất sắc nhất của Tần thị!” Sau khi thang máy đã lên đến tầng cao nhất, anh ta nói.
Sau đó, trong ánh mắt sững sờ của Tiêu Hà Hà, Tần Trọng Hàn sải bước đi ra ngoài.
Tiêu Hà Hà nhất thời kinh ngạc, nhìn theo bóng lưng rời đi của anh ta, tự nhiên cảm thấy bóng lưng cao lớn của anh ta có chút vắng lặng và cô đơn. Người đàn ông này, hành vi lúc nào cũng như một câu đố vậy!
Trong lòng Tiêu Hà Hà tự nhiên thấy khó chịu một cách khó hiểu, vì không biết lý do nên càng bực bội hơn. Ý của anh ta là anh ta sẽ không quấy rối mình nữa phải không? Vậy thì tốt! Chỉ cần được vậy thì tốt.
Khi Tiêu Hà Hà bưng cà phê vào cho Tần Trọng Hàn, anh ta cũng không ngẩng đầu lên, chỉ nói hai từ với vẻ thờ ơ. “Ra ngoài!”
Sau đó, mãi đến trưa, Tần Trọng Hàn cũng không rời khỏi văn phòng.
Tiêu Hà Hà mất tinh thần nguyên buổi sáng, mắt cô sưng và đau, kết quả của một đêm mất ngủ!
Thời gian ăn trưa đã đến, Tiêu Hà Hà liếc nhìn sang chỗ của An Tây, trống rỗng!
Rồi lại nhìn xuống tay mình, các vết rộp vẫn còn đó, bôi kem rồi mà vẫn chưa khỏi.
“Hà Hà, đi ăn cơm thôi.” Hướng Tịnh bước đến. “Đến giờ ăn rồi!”
Ánh mắt của các đồng nghiệp nhìn Tiêu Hà Hà giống như nhìn một loài khác, trong mắt đầy những ý tứ phức tạp. Cô và Hướng Tịnh vừa xuất hiện, cả nhà ăn vốn đang rất ồn ào bất thình lình im lặng như tờ, rồi sau một khoảnh khắc im ắng đó lại bắt đầu ồn ào trở lại.
“Thư ký Tiêu, năng lực làm việc của cô mạnh thật, giành được sự tán thưởng của tổng tài và giám đốc Tăng...” Trợ lý phòng Kế toán – La Lâm, nói với giọng chua ngoa.
Đây không phải là một lời khen, mà là châm chọc, dù Tiêu Hà Hà có ngốc thì cũng nghe ra được ý nghĩa trong lời nói của cô ta.
“Ha ha, phải đó, năng lực của thư ký Tiêu mạnh thật đó!” Ai đó lại chế nhạo.
Tiêu Hà Hà cũng hiểu ý của từ “năng lực” này, khi được nói ra từ miệng họ, nghe có vẻ rất chói tai.
“Hà Hà, đừng quan tâm đến họ, chúng ta qua bên kia ngồi!” Hướng Tịnh kéo cô đến một góc.
“Nghe nói vì cô ta, tổng tài và giám đốc Tăng suýt nữa đánh nhau luôn đó...” Bên tai đầy rẫy tiếng bàn tán của các đồng nghiệp, Tiêu Hà Hà lặng lẽ ngồi ăn cơm.
“Hà Hà, chị đừng quan tâm đến họ, những người này vô duyên quá!” Hướng Tịnh nhìn cô với vẻ lo lắng.
“Chị không sao!” Tiêu Hà Hà lắc đầu, liếc nhìn các vết rộp trên mu bàn tay của mình, thầm nghĩ, nhất định là do hôm qua Tăng Ly đã kéo cô rời khỏi nhà ăn, sau đó Tần Trọng Hàn lại nắm tay cô đến bệnh viện, và cả việc An Tây bị sa thải đột ngột, tất cả những chuyện này dồn lại với nhau, đương nhiên mọi người sẽ có ý kiến.
“Hà Hà, chị thật sự không có gì với tổng tài à?” Hướng Tịnh cũng bắt đầu thấy rối, cau mày rồi lắc đầu. “Nhưng nhìn chị và tổng tài có vẻ rất lạ!”
“Lạ gì?” Tiêu Hà Hà hỏi một cách thờ ơ.
“Tổng tài có vẻ rất quan tâm đến chị, đích thân đưa chị đến bệnh viện, chỉ bị bỏng thôi mà, kêu tài xế đi mua kem về cũng được, nhưng tổng tài lại đích thân đưa chị đến bệnh viện. Mặc dù chị bị thương khi đang ở trong công ty, cũng xem như là tai nạn lao động, nhưng phản ứng của tổng tài có vẻ hơi quá mức!”
Tiêu Hà Hà thở dài với vẻ hơi bất lực. “Em đúng là giỏi phân tích. Hướng Tịnh, chị phục em rồi đó. Nhưng chị thực sự không hiểu tổng tài, nếu em hiểu được anh ta đang muốn làm gì, làm ơn hãy nói với chị, để cho chị cũng biết được không?”
“Ơ… Không có gì thật hả?”
“Em muốn có gì?”
“Ha ha, đương nhiên em muốn có gì rồi. Chúng ta vào công ty cùng lúc, lại đều là thư ký của tổng tài. Nếu chị có quan hệ gì đó với tổng tài, chẳng phải em cũng có thể được thơm lây sao? Có thể biết chút nội tình, được tăng lương hay gì gì đó cũng dễ dàng hơn mà!” Hướng Tịnh nói rất gian xảo.
Tiêu Hà Hà trợn tròn mắt. Cuộc đời cô đã gặp nhiều tai ương, mất cha, mất mẹ, mất luôn em trai, ngay cả máu mủ của mình cũng mất luôn, từ lâu đã không còn tôn nghiêm làm người nữa.
Nên càng không muốn kiếp này chịu thêm bất kỳ món nợ tình nào nữa, thà rằng hèn nhát mà giành được chút tôn nghiêm rách nát, dù xem ra rất nực cười!
Ngay cả khi cuộc sống được tạo thành từ một chuỗi hoang đường, bởi vì trong cuộc sống có quá bất ngờ, từ lâu đã không còn quan tâm hơn thiệt nữa. Nên khi đối mặt với lời bàn này của Hướng Tịnh, cô chỉ mỉm cười cho qua chuyện.
Đột nhiên, nhà ăn lại bắt đầu huyên náo. “Tổng tài và giám đốc Tăng đến kìa!”
“A! Hà Hà, tổng tài đến kìa!” Hướng Tịnh phấn khích đến nỗi làm Tiêu Hà Hà không nói nên lời.
Sau đó, cô ngẩng đầu lên, ánh mắt vô tình hướng về phía cửa nhà ăn, nhìn thấy Tần Trọng Hàn đang đi đến một cách bình thản, tầm nhìn gặp gỡ mắt cô. Tiêu Hà Hà không rời mắt đi, nhưng anh ta đã di chuyển ánh nhìn.
/216
|