Nếu là người bình thường, năm phút chẳng phải là nhiều, nhưng đối với Bùi Tuấn thì năm phút đã khiến anh đứng ngồi không yên. Xe anh đỗ cách trường khoảng hơn một trăm mét, lý do là vì anh không thích chỗ đông người. Hàng ngày không bao giờ xuống xe, nhưng hôm nay lại chịu xuống xe đi tìm Bách Hợp. Bách Hợp quay đầu nhìn anh, thấy chân mày anh cau lại thì rất ngạc nhiên:
“A Tuấn? Sao anh lại tới đây? Chú Chu đâu?” Chú Chu là chồng của quản gia Cầm, vốn là lái xe của Bùi lão thái gia. Từ khi Bùi Tuấn chịu ra ngoài, Bùi lão thái gia liền điều tất cả người làm mà Bùi Tuấn quen thuộc cho anh sử dụng. Bề ngoài thì chú Chu chỉ là một tài xế bình thường nhưng thật ra là một cao thủ nhu đạo. Trước đây không chỉ là quản gia của Bùi lão thái gia mà còn là vệ sĩ của ông. Chú Chu luôn rất quan tâm tới Bùi Tuấn, không ngờ lại dám để anh xuống xe một mình. Bách Hợp nhìn về phía Bùi Tuấn hay đỗ xe, Bùi Tuấn lại gỡ tay cha Lâm khỏi tay cô, thấy trên mặt cô lộ vẻ đau đớn, anh lập tức vén tay áo cô lên.
Cha Lâm vốn chẳng có tình cảm gì với đứa con gái không lớn lên bên cạnh mình, thế nên xuống tay rất nặng. Làn da Bách Hợp rất trắng, Bùi Tuấn vừa nhìn đã thấy vết hồng trên tay, đôi mắt trầm xuống.
Anh đang tức giận, Bách Hợp nhận ra được. Anh không hề che giấu mình bực tức, vui vẻ sẽ tỏ ra vui vẻ, tức giận thì tức giận. Anh nhìn chòng chọc cha Lâm, nghiêm túc nói:
“Xin lỗi đi.”
“Cậu Bùi, tôi là cha Bách Hợp…” Vị thái tử gia nhà họ Bùi vô cùng thần bí, Bũi lão thái gia bảo vệ cho anh rất tốt, truyền thông cũng không hề đưa vị quý công tử này ra ánh sáng. Tuy trong giới thượng lưu thì việc Bùi Tuấn mắc chứng tự bế không phải bí mật gì nhưng rất ít người bên ngoài biết được. Sợ quyền thế của Bùi gia và địa vị của Bùi lão thái gia, không ai dám nói luyên thuyên sau lưng. Cha Lâm cũng chỉ từng gặp Bùi Tuấn một lần vào nhiều năm trước. Bây giờ gặp lại, trong mắt lóe ra kích động.
Nếu có thể nói chuyện trực tiếp với Bùi Tuấn thì ông ta không cần phải dựa vào Bách Hợp nữa. Nhờ người khác sao bằng mình tự làm được? Ông ta muốn đẩy con gái nhỏ ra. Có điều Bùi Tuấn còn đang đau lòng vì vết hồng trên cánh tay, hoàn toàn không để ý tới cha Lâm, chỉ thấy dấu vết kia thật chướng mắt.
Lúc này anh không hiểu rõ đau lòng hay ham muốn chiếm hữu là gì, anh chỉ thấy làn da trắng không tì vết đã lưu lại dất vết. Với Bùi Tuấn mà nói, chuyện này khiến anh không thể chịu đựng nổi, vẻ mặt anh bắt đầu tức giận. Bách Hợp rất sợ anh không kiềm chế được, một khi tâm trạng anh không tốt thì có thể một hoặc hai ngày liền không nói câu nào, ngơ ngẩn ngồi một chỗ vài tiếng hoặc cả ngày. Tuy cô không muốn giải vây cho cha Lâm nhưng không nhẫn tâm để Bùi Tuấn khó chịu. Vậy nên nắm lấy tay anh, thấy anh vẫn mím môi, mắt nhìn chòng chọc dấu vết trên tay mình, cô liền kéo tay áo xuống, đồng thời đan mười ngón tay hai người vào nhau.
Có lẽ lòng bàn tay lạnh buốt của Bách Hợp khiến Bùi Tuấn tỉnh táo lại, trong mắt anh cuối cùng cũng xuất hiện cảm xúc, không tối đen như trước. Thấy mắt anh dần hiện ra bóng dáng mình, Bách Hợp nhẹ nhõm, kéo tay anh:
“A Tuấn, chúng ta đi thôi.”
Cha Lâm nghe thế thì rất giận. Ông ta không biết thói quen của Bùi Tuấn, chỉ thấy hành động của anh bình thường, cũng nói chuyện với người khác nên tưởng rằng bệnh của Bùi Tuấn không có gì nghiêm trọng. Ông ta không hề biết thật ra những gì ông ta vừa giới thiệu với Bùi Tuấn không hề lọt vào tai anh. Ông ta định vươn tay kéo Bùi Tuấn thì Bách Hợp lập tức xông ra ngăn giữa hai người. Tay cha Lâm chạm vào áo cô.
Biểu cảm của Bùi Tuấn càng trở nên đáng sợ, im lặng rất lâu, sau đó lấy khăn từ trong túi áo ra. Anh lập tức chà lên lưng áo Bách Hợp, lúc đầu còn từ tốn, về sau có vẻ nóng vội. Đôi môi mỏng mím thành một đường thẳng tắp, cặp mắt tối đen nhìn chăm chú vào vị trí vừa bị chạm vào, vẻ mặt rất nghiêm túc.
“A Tuấn, đi thôi.” Bách Hợp nói xong, Bùi Tuấn căn bản không lọt tai. Cô lạnh lùng nhìn cha Lâm, sau đó kiễng chân lên, vươn tay nâng mặt Bùi Tuấn. Cô phát hiện biện pháp này vô cùng hữu hiệu, chỉ cần để mắt anh thấy mình, nhìn thấy sự tồn tại của mình thì Bùi Tuấn sẽ nghe mình nói. Có điều trước đây không ai dám làm thế với anh.
“Ông ta đã chạm vào em, bẩn.” Lời nói của Bùi Tuấn có vẻ ấm ức, vào tai cha Lâm và Lâm Thiên Ngữ thì lại giống như cậu thanh niên cao lớn điển trai này đang làm nũng với thiếu nữ xinh đẹp. Sắc mặt Lâm Thiên Ngữ biến đổi. Cô ta đã thấy rõ việc cha Lâm bị Bùi Tuấn coi thường, đương nhiên cô ta sẽ không đần như cha Lâm. Cô ta vươn tay muốn kéo Bách Hợp: “Chị ơi!”
“Anh không thích trên người em có mùi của người khác.” Bùi Tuấn mím môi, trong mắt lộ ra vẻ bướng bỉnh. Loại cảm giác này giống như khi có người lạ đi vào phòng anh, khiến anh không thể bình tĩnh được. Trước đây bà Cầm và một số người đổi thảm trải sàn và quét lại phòng cho anh, đảm bảo biết bao nhiêu lần là sẽ không để lại vết tích gì, vậy mà anh cũng ngơ ngẩn rất lâu mới quen được.
Lúc này anh có cảm giác như búp bê của mình bị người khác sờ vào vậy, trong lòng Bùi Tuấn không thoải mái nhưng lại không biết diễn tả thế nào, chỉ nói được một câu rồi im lặng.
“Em biết, em biết ý của A Tuấn, chúng ta đi thôi.” Bách Hợp không thèm nhìn cha Lâm, lau chỗ mà cha Lâm từng chạm vào, hành động ấy làm ánh mắt Bùi Tuấn lộ ra ý cười nho nhỏ. Mắt anh trong sáng như thủy tinh, lần này cười lên, ánh mắt như tỏa sáng rực rỡ, hàm răng trắng tinh cũng lộ ra. Chàng trai cao lớn lại có nụ cười trong veo như trẻ con.
Mắt Lâm Thiên Ngữ lóe lên vẻ kinh diễm. Cô ta biết đại thiếu gia của Bùi gia là người đần độn, nhưng cô ta không ngờ vị thái tử Bùi gia này lại đẹp trai đến thế. Giờ gặp mặt không có vẻ gì là đần độn như lời cha nói, trái lại có cảm giác cần phải trân trọng anh, muốn giấu anh đi không để người khác nhìn thấy.
Cô ta vừa định mở miệng thì Bùi Tuấn đã không thèm nhìn một cái, lập tức dắt Bách Hợp đi về phía xe, vừa đi vừa thành thật nói: “Tiểu Hợp, anh không vui.”
Cha Lâm muốn đuổi theo, chỉ có điều bên cạnh chiếc xe màu đen là một người đàn ông trung niên cường tráng đang lạnh lùng nhìn ông ta. Hiện giờ con gái không có ý định giúp mình, cha Lâm nhìn đôi mắt đầy nguy hiểm của tài xế, đành đứng im tại chỗ.
Sau khi lên xe, Bùi Tuấn không ngẩn người nữa mà nghiêng mặt nhìn chăm chú ra ngoài cửa sổ. Anh có gương mặt khiến ngay cả con gái cũng phải ghen tỵ, trắng ngần thanh tú, lông mi nhẹ nhàng rung động như cánh bướm, đôi môi nhạt màu mím chặt, ngay cả lúc nghiêm nghị cũng khiến người ta say mê không tưởng tượng nổi.
“A Tuấn.” Bách Hợp tỏ vẻ lấy lòng nắm lấy ngón tay anh. Bùi Tuấn quay đầu lại, cặp mặt đen nhìn cô: “Anh tức giận.”
Anh đang tức giận vì sau khi tan học cô không chờ anh, lại còn nói chuyện với đám cha Lâm. Bách Hợp đã chung sống với Bùi Tuấn một thời gian, hiểu rõ tính cách của anh. Bây giờ cô biết trong lòng anh đang lo lắng nhưng lại không nói rõ được, đành kéo tay anh, lấy lòng nói: “Em biết em không chờ A Tuấn là không tốt. Nhưng đấy là cha em, ông ấy muốn nói chuyện với em nên em mới đứng lại một lúc.”
“Nhưng ông ấy đã không cần em nữa, Tiểu Hợp, chúng ta mới là bạn bè.” Bùi Tuấn vội vàng nói, anh dường như không biết phải biểu đạt ý nghĩ trong lòng mình thế nào. Gương mặt vốn như bạch ngọc giờ đỏ bừng lên, đôi tay nắm chặt thành đấm đặt trên hai bắp đùi thon dài. Cả người anh lo lắng căng thẳng, môi mím chặt lại thành một đường thẳng, vì không thể diễn đạt được ý tứ của mình nên anh không thể bình tĩnh được.
Bùi lão thái gia đã dạy anh rất tốt, ngay cả khi trong lòng bực tức không yên anh cũng ngồi thẳng lưng như trước. Tư thế nghiêm chỉnh như một đứa bé nghe lời, bây giờ anh có vẻ uể oải, cặp mắt tối đen đầy vẻ tổn thương. Đôi môi vốn nhạt màu càng trở nên trắng bệch, không có chút biểu cảm dư thừa nào trên mặt, có vẻ cô đơn.
Bách Hợp biết Bùi Tuấn nghĩ gì, anh muốn nói với cô rằng, cha Lâm mẹ Lâm đã đưa cô đến Bùi gia, theo Bùi Tuấn hiểu thì họ đã không cần cô nữa, thế nên cô phải thuộc về Bùi Tuấn. Hai người họ đều bị cha mẹ vứt bỏ. Từ trong ký ức của nguyên chủ, cô đã chắc chắn điểm này, Bùi Tuấn coi cô như bạn mình nên mới sẵn sàng để cô thân cận, có thể nói nhiều hơn với cô vài câu, cùng ngủ với cô để sưởi ấm.
“Em biết A Tuấn mới là người thân nhất của em.” Bách Hợp thấy thân thể Bùi Tuấn càng lúc càng cứng đờ, liền đưa tay sờ lên gương mặt trắng trẻo của anh. Anh có vẻ không thoải mái nhưng tay đặt trên đùi không di chuyển. Tài xế ngồi phía trước, ở giữa có một tấm rèm pha lê, tạo thành một thế giới dán kín phía sau. Bách Hợp nửa quỳ nửa ngồi, tựa đầu mình vào đầu anh, cảm nhận được mái tóc mềm mại như tơ, lạnh buốt phất qua mặt mình. Cô không kiềm chế được nâng mặt anh lên, nhẹ nhàng hôn lên trán anh.
“A Tuấn? Sao anh lại tới đây? Chú Chu đâu?” Chú Chu là chồng của quản gia Cầm, vốn là lái xe của Bùi lão thái gia. Từ khi Bùi Tuấn chịu ra ngoài, Bùi lão thái gia liền điều tất cả người làm mà Bùi Tuấn quen thuộc cho anh sử dụng. Bề ngoài thì chú Chu chỉ là một tài xế bình thường nhưng thật ra là một cao thủ nhu đạo. Trước đây không chỉ là quản gia của Bùi lão thái gia mà còn là vệ sĩ của ông. Chú Chu luôn rất quan tâm tới Bùi Tuấn, không ngờ lại dám để anh xuống xe một mình. Bách Hợp nhìn về phía Bùi Tuấn hay đỗ xe, Bùi Tuấn lại gỡ tay cha Lâm khỏi tay cô, thấy trên mặt cô lộ vẻ đau đớn, anh lập tức vén tay áo cô lên.
Cha Lâm vốn chẳng có tình cảm gì với đứa con gái không lớn lên bên cạnh mình, thế nên xuống tay rất nặng. Làn da Bách Hợp rất trắng, Bùi Tuấn vừa nhìn đã thấy vết hồng trên tay, đôi mắt trầm xuống.
Anh đang tức giận, Bách Hợp nhận ra được. Anh không hề che giấu mình bực tức, vui vẻ sẽ tỏ ra vui vẻ, tức giận thì tức giận. Anh nhìn chòng chọc cha Lâm, nghiêm túc nói:
“Xin lỗi đi.”
“Cậu Bùi, tôi là cha Bách Hợp…” Vị thái tử gia nhà họ Bùi vô cùng thần bí, Bũi lão thái gia bảo vệ cho anh rất tốt, truyền thông cũng không hề đưa vị quý công tử này ra ánh sáng. Tuy trong giới thượng lưu thì việc Bùi Tuấn mắc chứng tự bế không phải bí mật gì nhưng rất ít người bên ngoài biết được. Sợ quyền thế của Bùi gia và địa vị của Bùi lão thái gia, không ai dám nói luyên thuyên sau lưng. Cha Lâm cũng chỉ từng gặp Bùi Tuấn một lần vào nhiều năm trước. Bây giờ gặp lại, trong mắt lóe ra kích động.
Nếu có thể nói chuyện trực tiếp với Bùi Tuấn thì ông ta không cần phải dựa vào Bách Hợp nữa. Nhờ người khác sao bằng mình tự làm được? Ông ta muốn đẩy con gái nhỏ ra. Có điều Bùi Tuấn còn đang đau lòng vì vết hồng trên cánh tay, hoàn toàn không để ý tới cha Lâm, chỉ thấy dấu vết kia thật chướng mắt.
Lúc này anh không hiểu rõ đau lòng hay ham muốn chiếm hữu là gì, anh chỉ thấy làn da trắng không tì vết đã lưu lại dất vết. Với Bùi Tuấn mà nói, chuyện này khiến anh không thể chịu đựng nổi, vẻ mặt anh bắt đầu tức giận. Bách Hợp rất sợ anh không kiềm chế được, một khi tâm trạng anh không tốt thì có thể một hoặc hai ngày liền không nói câu nào, ngơ ngẩn ngồi một chỗ vài tiếng hoặc cả ngày. Tuy cô không muốn giải vây cho cha Lâm nhưng không nhẫn tâm để Bùi Tuấn khó chịu. Vậy nên nắm lấy tay anh, thấy anh vẫn mím môi, mắt nhìn chòng chọc dấu vết trên tay mình, cô liền kéo tay áo xuống, đồng thời đan mười ngón tay hai người vào nhau.
Có lẽ lòng bàn tay lạnh buốt của Bách Hợp khiến Bùi Tuấn tỉnh táo lại, trong mắt anh cuối cùng cũng xuất hiện cảm xúc, không tối đen như trước. Thấy mắt anh dần hiện ra bóng dáng mình, Bách Hợp nhẹ nhõm, kéo tay anh:
“A Tuấn, chúng ta đi thôi.”
Cha Lâm nghe thế thì rất giận. Ông ta không biết thói quen của Bùi Tuấn, chỉ thấy hành động của anh bình thường, cũng nói chuyện với người khác nên tưởng rằng bệnh của Bùi Tuấn không có gì nghiêm trọng. Ông ta không hề biết thật ra những gì ông ta vừa giới thiệu với Bùi Tuấn không hề lọt vào tai anh. Ông ta định vươn tay kéo Bùi Tuấn thì Bách Hợp lập tức xông ra ngăn giữa hai người. Tay cha Lâm chạm vào áo cô.
Biểu cảm của Bùi Tuấn càng trở nên đáng sợ, im lặng rất lâu, sau đó lấy khăn từ trong túi áo ra. Anh lập tức chà lên lưng áo Bách Hợp, lúc đầu còn từ tốn, về sau có vẻ nóng vội. Đôi môi mỏng mím thành một đường thẳng tắp, cặp mắt tối đen nhìn chăm chú vào vị trí vừa bị chạm vào, vẻ mặt rất nghiêm túc.
“A Tuấn, đi thôi.” Bách Hợp nói xong, Bùi Tuấn căn bản không lọt tai. Cô lạnh lùng nhìn cha Lâm, sau đó kiễng chân lên, vươn tay nâng mặt Bùi Tuấn. Cô phát hiện biện pháp này vô cùng hữu hiệu, chỉ cần để mắt anh thấy mình, nhìn thấy sự tồn tại của mình thì Bùi Tuấn sẽ nghe mình nói. Có điều trước đây không ai dám làm thế với anh.
“Ông ta đã chạm vào em, bẩn.” Lời nói của Bùi Tuấn có vẻ ấm ức, vào tai cha Lâm và Lâm Thiên Ngữ thì lại giống như cậu thanh niên cao lớn điển trai này đang làm nũng với thiếu nữ xinh đẹp. Sắc mặt Lâm Thiên Ngữ biến đổi. Cô ta đã thấy rõ việc cha Lâm bị Bùi Tuấn coi thường, đương nhiên cô ta sẽ không đần như cha Lâm. Cô ta vươn tay muốn kéo Bách Hợp: “Chị ơi!”
“Anh không thích trên người em có mùi của người khác.” Bùi Tuấn mím môi, trong mắt lộ ra vẻ bướng bỉnh. Loại cảm giác này giống như khi có người lạ đi vào phòng anh, khiến anh không thể bình tĩnh được. Trước đây bà Cầm và một số người đổi thảm trải sàn và quét lại phòng cho anh, đảm bảo biết bao nhiêu lần là sẽ không để lại vết tích gì, vậy mà anh cũng ngơ ngẩn rất lâu mới quen được.
Lúc này anh có cảm giác như búp bê của mình bị người khác sờ vào vậy, trong lòng Bùi Tuấn không thoải mái nhưng lại không biết diễn tả thế nào, chỉ nói được một câu rồi im lặng.
“Em biết, em biết ý của A Tuấn, chúng ta đi thôi.” Bách Hợp không thèm nhìn cha Lâm, lau chỗ mà cha Lâm từng chạm vào, hành động ấy làm ánh mắt Bùi Tuấn lộ ra ý cười nho nhỏ. Mắt anh trong sáng như thủy tinh, lần này cười lên, ánh mắt như tỏa sáng rực rỡ, hàm răng trắng tinh cũng lộ ra. Chàng trai cao lớn lại có nụ cười trong veo như trẻ con.
Mắt Lâm Thiên Ngữ lóe lên vẻ kinh diễm. Cô ta biết đại thiếu gia của Bùi gia là người đần độn, nhưng cô ta không ngờ vị thái tử Bùi gia này lại đẹp trai đến thế. Giờ gặp mặt không có vẻ gì là đần độn như lời cha nói, trái lại có cảm giác cần phải trân trọng anh, muốn giấu anh đi không để người khác nhìn thấy.
Cô ta vừa định mở miệng thì Bùi Tuấn đã không thèm nhìn một cái, lập tức dắt Bách Hợp đi về phía xe, vừa đi vừa thành thật nói: “Tiểu Hợp, anh không vui.”
Cha Lâm muốn đuổi theo, chỉ có điều bên cạnh chiếc xe màu đen là một người đàn ông trung niên cường tráng đang lạnh lùng nhìn ông ta. Hiện giờ con gái không có ý định giúp mình, cha Lâm nhìn đôi mắt đầy nguy hiểm của tài xế, đành đứng im tại chỗ.
Sau khi lên xe, Bùi Tuấn không ngẩn người nữa mà nghiêng mặt nhìn chăm chú ra ngoài cửa sổ. Anh có gương mặt khiến ngay cả con gái cũng phải ghen tỵ, trắng ngần thanh tú, lông mi nhẹ nhàng rung động như cánh bướm, đôi môi nhạt màu mím chặt, ngay cả lúc nghiêm nghị cũng khiến người ta say mê không tưởng tượng nổi.
“A Tuấn.” Bách Hợp tỏ vẻ lấy lòng nắm lấy ngón tay anh. Bùi Tuấn quay đầu lại, cặp mặt đen nhìn cô: “Anh tức giận.”
Anh đang tức giận vì sau khi tan học cô không chờ anh, lại còn nói chuyện với đám cha Lâm. Bách Hợp đã chung sống với Bùi Tuấn một thời gian, hiểu rõ tính cách của anh. Bây giờ cô biết trong lòng anh đang lo lắng nhưng lại không nói rõ được, đành kéo tay anh, lấy lòng nói: “Em biết em không chờ A Tuấn là không tốt. Nhưng đấy là cha em, ông ấy muốn nói chuyện với em nên em mới đứng lại một lúc.”
“Nhưng ông ấy đã không cần em nữa, Tiểu Hợp, chúng ta mới là bạn bè.” Bùi Tuấn vội vàng nói, anh dường như không biết phải biểu đạt ý nghĩ trong lòng mình thế nào. Gương mặt vốn như bạch ngọc giờ đỏ bừng lên, đôi tay nắm chặt thành đấm đặt trên hai bắp đùi thon dài. Cả người anh lo lắng căng thẳng, môi mím chặt lại thành một đường thẳng, vì không thể diễn đạt được ý tứ của mình nên anh không thể bình tĩnh được.
Bùi lão thái gia đã dạy anh rất tốt, ngay cả khi trong lòng bực tức không yên anh cũng ngồi thẳng lưng như trước. Tư thế nghiêm chỉnh như một đứa bé nghe lời, bây giờ anh có vẻ uể oải, cặp mắt tối đen đầy vẻ tổn thương. Đôi môi vốn nhạt màu càng trở nên trắng bệch, không có chút biểu cảm dư thừa nào trên mặt, có vẻ cô đơn.
Bách Hợp biết Bùi Tuấn nghĩ gì, anh muốn nói với cô rằng, cha Lâm mẹ Lâm đã đưa cô đến Bùi gia, theo Bùi Tuấn hiểu thì họ đã không cần cô nữa, thế nên cô phải thuộc về Bùi Tuấn. Hai người họ đều bị cha mẹ vứt bỏ. Từ trong ký ức của nguyên chủ, cô đã chắc chắn điểm này, Bùi Tuấn coi cô như bạn mình nên mới sẵn sàng để cô thân cận, có thể nói nhiều hơn với cô vài câu, cùng ngủ với cô để sưởi ấm.
“Em biết A Tuấn mới là người thân nhất của em.” Bách Hợp thấy thân thể Bùi Tuấn càng lúc càng cứng đờ, liền đưa tay sờ lên gương mặt trắng trẻo của anh. Anh có vẻ không thoải mái nhưng tay đặt trên đùi không di chuyển. Tài xế ngồi phía trước, ở giữa có một tấm rèm pha lê, tạo thành một thế giới dán kín phía sau. Bách Hợp nửa quỳ nửa ngồi, tựa đầu mình vào đầu anh, cảm nhận được mái tóc mềm mại như tơ, lạnh buốt phất qua mặt mình. Cô không kiềm chế được nâng mặt anh lên, nhẹ nhàng hôn lên trán anh.
/16
|