" Chờ Phượng Trắc phi sinh nhi tử?" Miêu phu nhân 'xoạt' cười, "Có nhanh cũng phải một năm nữa. Vả lại hiện nay Vương Phi đang mang thai, không chắc sẽ là nhi tử." Chọt vào nha hoàn bên người, "Ngươi yên tâm, chỉ cần không phải Phượng Trắc phi có nhi tử, Vương Phi không có nhi tử, hai người bọn họ cũng sẽ là tỷ muội tốt."
Thúy Tụ gật gật đầu, "Cũng đúng."
" Về phần Tương Trắc Phi." Miêu phu nhân bĩu môi khinh thường, "Tính tình không ra gì, tuổi còn nhỏ, của cải lại ít, còn không biết sử dụng đầu óc, có thể làm ra được gì? Đừng nhìn trong cung có Cung Tần nương nương, nhưng rốt cuộc vẫn là đang sống cùng chúng ta ở phủ Đoan Vương."
Ngụ ý, Tay Tương Cung tần không dài đến như thế.
"Đúng vậy. "Thúy Tụ đồng ý với phân tích của chủ tử, lại nói: "Hơn nữa, có được hay không còn phải xem ý tứ của Vương Gia." Rồi cảm thấy chua xót thay chủ tử, "Nam nhân ai không thích trẻ tuổi xinh đẹp? Phượng Trắc phi rất đẹp, còn là do Vương Gia tự mình cứu trở về, tất nhiên không giống với người khác." Càng nói càng thấy nản lòng, "Ngẫm lại xem, nếu Vương Gia không thích nàng ta, lúc trước khẳng định sẽ không cứu người rồi. Mà hai ngày trước Phượng Trắc phi bị bệnh, Vương Gia còn trông chừng cho nàng ta, cũng không đi nghỉ ngơi ở chỗ cơ thiếp khác, thực sự là..."
"Thôi!" Miêu phu nhân gắt một cái, "Được rồi, nhìn ngươi giống như trời sập vậy đó."
Thúy Tụ thầm nói: "Nô tỳ cũng là lo lắng cho phu nhân mà."
Khóe miệng Miêu phu nhân cong lên, "Người đã đến rồi, lo lắng có ích sao? Chúng ta phải lên tinh thần, tìm cách ứng phó, nên cân nhắc suy nghĩ, trừ bỏ như vậy cũng không thể làm gì khác." Có chút buồn bực sờ bụng mình, "Số lần Vương Gia tới chỗ của ta mặc dù không nhiều lắm, nhưng..., sao một lần vẫn không mang thai được chứ."
Nếu có đứa bé thì tốt rồi, bất luận nam hay nữ, tóm lại nửa đời sau còn có chỗ dựa vào.
******
Đến buổi chiều, có quản sự ma ma lại đây xin chỉ thị, nói: "Nhóm nô tỳ theo lệnh Vương Phi nương nương, đến kiểm kê hồi môn của hai vị Trắc phi, từng món ghi vào danh mục, mới có thể nhập vào kho."
Trắc phi không phải thị thiếp bình thường, không chỉ riêng có tên trên Hoàng thất Ngọc Điệp, còn có cả đồ cưới.
Như vậy mang bao nhiêu đồ cưới vào Vương phủ, phải khai ra để đối chứng, bằng không về sau bị thiếu, bị mất, kiếm ai ra tính? Nếu truyền ra Vương Phi âm thầm lấy đồ cưới của Trắc phi, thì khó nghe vô cùng.
Phượng Loan ở trong sân nhàn nhã uống trà, cười nói: "Kiểm đi, vất vả cho các ma ma rồi."
Nhóm đầu tiên kiểm kê, có hộp đựng ba mươi vạn lượng ngân phiếu, Khương ma ma nói là hộp không, vì thế được ghi thành 'Một hộp gỗ đàn hương sơn đen.', sau liền bỏ qua.
Khiến cho Phượng Loan trong lòng cười đến không ngừng được.
Nhưng các món đồ cưới khác, vật trang trí, bình phong, lư hương mạ vàng linh tinh, tơ lụa, vàng ngọc châu báu, những thứ này đều là thật, mỗi một thứ đều phải tỉ mỉ miêu tả, miễn cho nhập sai kho.
Từng cái từng cái được nêu ra, sắc mặt quản sự ma ma dần dần thay đổi.
Cừ thật, đây là của hồi môn của Trắc phi sao? Cho dù muốn gả làm Vương Phi nương nương cũng còn dư sức!
Tuy nói đồ cưới chỉ có một trăm lẻ tám rương, không nhiều bằng Vương Phi nương nương một trăm hai mươi tám rương, nhưng trên thực tế là không ít, mà thứ nào cũng quý giá vô cùng. Chỉ nói một rương bức hoạ cuộn tròn trước mắt, nhìn thì tầm thường, nhưng mở ra mới thấy, không phải cổ họa của người nào đó, mà chính là bút tích của các bậc thầy đương triều, một quyển mỏng manh liền có thể hơn một ngàn lượng bạc!
Nhóm quản sự ma ma trao đổi ánh mắt với nhau, trong lòng đều hiểu rõ.
Phượng gia là dựa theo tiêu chuẩn hồi môn của trưởng nữ cho vị Nhị tiểu thư này, không không..., thậm chí còn thương tiếc nàng bị ủy khuất, nên bù vào rất nhiều thứ tốt. Sau này không có việc gì thì hướng Noãn Hương Ổ đưa vài tin tức, truyền vài lời nói, chỉ cần không đắc tội Vương Phi nương nương, không nợ ân huệ thì không có bất mãn, tốt xấu gì cũng vớt được chút bọt nước.
Phượng Loan hết sức phối hợp với các bà, trước khi đi, mỗi người còn được thưởng hồng bao mười lạng bạc.
Đến khi nhóm quản sự đi qua bên Tương Trắc Phi, chỉ cầm hai lượng bạc khen thưởng, nhất thời cảm thấy thiếu nhiều quá. Mà người ở bên cạnh Tương Trắc Phi lại không hay biết gì, còn tỏ ra điệu bộ rất rộng rãi, thật sự khiến người ta cười chết rồi.
Kỳ thật, nhóm ma ma nội viện khiếp sợ coi như còn ít.
Phòng thu chi ngoại viện phụ trách ghi vào sổ sách đồ hồi môn của Phượng Loan, mới là rất sợ hãi, càng ghi càng chùng tay, quả thực cứ nghĩ bản thân đang nằm mơ! Điền sản, bất động sản, cửa hàng, trong số đồ hồi môn của Phượng Trắc phi, tùy tiện lấy ra một chỗ, không những đáng giá, mà có tiền cũng không mua được khu vực tốt như vậy đâu.
Tiểu thư quan lại bình thường xuất giá, một hoặc hai nơi để khoe khoang cho nhóm tỷ muội là đã khó có được rồi, thế nhưng mỗi một chỗ của Phượng Trắc phi, làm cho người ta hoa cả mắt.
Sổ sách ghi chép hoàn tất, Bích Lạc cho một hồng bao mỏng manh, "Cực khổ rồi, trở về mua chút nước trà uống nha."
Quản sự phòng thu chi không có nghĩ nhiều, cười tiếp nhận.
Ra cửa, lặng lẽ mở xem, là ngân phiếu ba trăm lượng bạc! Đây là bao nhiêu tiền, chỉ tính riêng tiền lương hàng tháng làm ở phòng thu chi, thì đã là tiền công năm năm của mình!
---- đây là phí bịt miệng nha.
Quản sự phòng thu chi chạy ngược về, hướng tới Bích Lạc cười bồi, "Kính xin cô nương chuyển cáo cho Phượng Trắc phi, yên tâm, con người của ta luôn luôn vô cùng kín miệng, trí nhớ lại không tốt, vừa rồi viết gì đều đã quên hết." Ông ta lau mồ hôi, "Về sau muốn kiểm tra, sổ sách đã được viết rất rõ ràng."
Bích Lạc trở về truyền lại lời cho Phượng Loan, nói một lần từ đầu tới đuôi, buồn cười nói: "Nô tỳ thấy quản sự thu chi vừa ra cửa, chỉ trong chớp mắt lại chạy trở về, ngay cả thở cũng thở không nổi."
Phượng Loan cười theo, khoát tay nói: "Được rồi, các ngươi khiêm tốn một chút,"
" Vương Gia đến." Ở bên ngoài Bảo Châu kêu lên.
Bức rèm che lắc lư, bóng dáng nam nhân cao lớn tiến vào.
Tiêu Đạc mặc triều phục bên trên đen dưới màu đỏ, dựa theo thân phận hoàng tử, phối với đai lưng bạch ngọc khắc hình rồng chín móng, cả người thoạt nhìn unh dung hoa lệ. Chỉ là ánh mắt hắn dài nhỏ, môi hơi mỏng, liền có vài phần khí chất âm trầm, cho dù là cười cũng làm cho người ta không dám tùy ý thân cận.
Hắn vừa tiến vào, bọn nha hoàn đều trở nên khẩn trương cuống cuồng.
" Ta không ở đây, các ngươi cũng rất vui vẻ." Tiêu Đạc cười hỏi: "Việc gì cao hứng vậy? Nói nghe một chút." Hắn ngồi xuống đầu bên kia giường mỹ nhân, nhận ly trà Bảo Châu bưng lên, tinh tế uống hai ngụm.
Đương nhiên Phượng Loan không thể khoe ra đồ cưới của mình, lại biết rõ tính hắn đa nghi, che che giấu giấu, có khi khiến hắn nghi ngờ nhiều hơn, liền thích thú chỉ con chó nhỏ cười nói: "Vừa mới đặt tên cho nó, gọi là Đa Đa."
Tiêu Đạc nhíu mày, "Như vậy cũng cười được?"
"Không hẳn vậy." Phượng Loan cười dịu dàng nói: "Đa Đa rất ngoan, vừa rồi gọi nó một tiếng, nó liền chạy lại đây, giống như nghe hiểu được tiếng người vậy, đúng..., đúng rồi, còn có thể chắp tay thi lễ nữa."
Đúng lúc cái con vừa được gọi là 'Đa Đa', vội vàng đung đưa cái đuôi chạy lại.
Đây vốn là Tiêu Đạc có lòng kêu người đem đến, trong số mấy con chó, con này ngoan nhất, hắn vừa nghe Phượng Loan nói thế, mặc dù không thấy buồn cười, nhưng vẫn gật gật đầu, "Đúng là một con chó tốt." Lại cảm thấy không được tự nhiên, "Tên này đặt quá tùy ý rồi."
Phượng Loan ôm lấy Đa Đa, vuốt ve bộ lông của nói, coi như khích lệ vừa rồi nó đã phối hợp rất tốt, đưa cho nó một khối nhỏ thịt khô.
Đa Đa đứng lên 'bẹp bẹp' ngửi được hương vị thơm ngon.
"Được rồi, về sau ta không ở đây, ngươi hãy pha trò." Tiêu Đạc vỗ tay, không riêng Đa Đa, ngay cả bọn nha hoàn đều bị đuổi đi ra ngoài, sau đó lấy ra một hộp thuốc, "Lúc trở lại, ta đã đến Thái Y Viện, kêu người phối cho ngươi thuốc dán thanh nhiệt tiêu viêm."
Săn sóc vậy sao? Phượng Loan cảm thấy nghi ngờ, xem ra danh nghĩa thiên kim phủ Phụng Quốc Công thật sự là dễ sử dụng nha.
Nhưng bất kể như thế nào, ngoài miệng vẫn phải nói lời cảm tạ, "Vương Gia nhọc lòng rồi."
Tiêu Đạc xắn tay áo, "Ta dán cho ngươi." Hắn mở hộp, lấy miếng thuốc dán to bằng lòng bàn tay ra, mặt trên thuốc dán đen thui, còn mang theo mùi vị thuốc nồng đậm.
Phượng Loan nhìn nhíu chặt mày, "Mùi gì mà hăng quá đi."
"Mùi thuốc!" Tiêu Đạc chỉ chỉ nàng, "Nằm xuống."
Phượng Loan khó hiểu, "Nằm xuống?" Vẫn còn lo lắng miếng dán hơi to, "Cả một miếng to, để ta kêu người lấy kéo lại đây, cái này cần cắt nhỏ mới có thể dán lên huyệt Thái Dương."
Giọng điệu Tiêu Đạc nhẹ như mây gió, "Dán vào cái rốn nhỏ, không nằm xuống, dán như thế nào?"
Một đôi mắt sáng to tròn của Phượng Loan trừng lớn, nhìn hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn đồng thời đỏ lên, "Cái này..." Âm thầm cắn răng, biết rằng người này không tốt bụng như vậy, vô cùng khó khăn nói: "Sao có thể làm phiền Vương Gia tự mình động tay được? Tạm thời để đây đi, một lát ta kêu Bảo Châu đến dán."
"Nằm xuống." Tiêu Đạc trầm mặt, trong tay còn cẩm miếng thuốc dán.
Phượng Loan không được tự nhiên nằm xuống.
Tiêu Đạc lại nói: "Cởi bỏ quần áo."
Phượng Loan không khỏi xấu hổ, oán hận, bực bội, nóng nảy, uốn éo thân mình, liền xuống giường, "Ta không dán."
"Chạy đi đâu?" Tiêu Đạc lập tức tóm lấy nàng, xoay người đè lên, ở bên tai uy hiếp nói: "Tốt nhất ngươi nên thành thành thật thật nằm im, dán thuốc, bằng không..." Hắn cười, "Dù sao sắc trời cũng tối, chúng ta vừa vặn làm ít chuyện, lần trước ở trên thuyền còn không có làm xong, không phải sao?"
Cả người Phượng Loan lại bắt đầu mểm nhũn.
Vốn Tiêu Đạc đang pha trò đùa giỡn nàng, chỉ là muốn dán thuốc thôi, nhưng giai nhân cũng đã mềm như một khối bông, nếu không làm chút gì, vậy thì thật có lỗi với tình cảm dịu dàng của người ta, không khỏi có hơi động tình. Ném thuốc dán qua một bên, nâng khuôn mặt nhỏ của nàng lên khẽ hôn xuống, ngậm thùy tai của nàng vào miệng, tinh tế mút vào.
Muốn chết sao! Ở trong lòng Phượng Loan oán hận chửi mình, còn không có tiền đồ, xương cốt đều đi chỗ nào rồi hả? Nàng dựa vào chút sức lực cuối cùng cố gắng giãy dụa, vừa vặn Tiêu Đạc đang đắm chìm trong tình ái, ngược lại làm cho nàng vừa rồi còn càu nhàu, kết quả thảm rồi!
Giường mỹ nhân vốn là không rộng lớn, tư thế của nàng không đúng, cả người 'bộp' té xuống.
---- ngã dập mặt xuống đất.
"Đáng!" Tiêu Đạc vừa tức giận, vừa đau lòng, vội vàng đỡ nàng đứng lên.
Được rồi, không biết trên trán bị đập vào bàn chân hay cái gì, xước cả lớp da, đỏ ửng, không lâu sau còn hơi sưng lên. Khóe miệng bị răng nanh cà rách, chảy máu, trâm vàng trên đầu cũng lệch đi, cổ tay tuyết trắng còn có một vết thương, ---- tóm lại thương vong thảm trọng.
Phượng Loan đau đến nhếch miệng, hít hà, "Đau, đau quá, mặt bị đụng hư rồi."
Tiêu Đạc trầm mặt gọi người vào, sửa sang lại cho nàng, chờ đến khi kết thúc, thuốc mỡ cũng không cần dán. Ngược lại không phải vì giận dỗi cùng nàng, mà là ba ngày đầu nạp Trắc phi đã qua, hôm nay là buổi tối ngày thứ tư, phải đi qua bên Vương Phi, có ý tứ tỏ vẻ tôn trọng chính thê.
"Sáng mai sẽ từ từ trừng trị ngươi." Hắn vứt lại lời hung ác, sau mang theo ba phần cáu giận bỏ đi.
Phượng Loan cầm gương soi, cảm thấy oán giận, mệt mỏi, thật sự là mệt quá đi. Dù sao sự kiện kia cũng trốn không xong, lần sau khỏi phải né nữa, thế nào thì chỉ là như vậy rồi qua thôi, tội gì phải ép buộc? Biến thành mặt mũi bầm dập, sáng mai mình cũng không thể cứ để vậy mà đi ra ngoài.
Bên kia, tâm tình Tiêu Đạc không được tốt đến Uy Nhuy Đường.
Đoan Vương phi sớm biết hắn sẽ tới, không riêng gì trang điểm cho đẹp, nước trà điểm tâm cũng đều đầy đủ, tất cả là món bình thường trượng phu thích ăn. Thân mình nàng từ từ cồng kềnh mập mạp, chậm rãi đứng dậy, "Vương Gia đến rồi."
Tiêu Đạc cùng nàng đã là vợ chồng mười năm, rất quen thuộc.
Tự mình ngồi xuống ghế, "Ngươi cũng ngồi đi."
Đoan Vương phi nhìn thần sắc hắn không được tốt, nhớ tới là mới từ Noãn Hương Ổ lại đây, không khỏi hỏi một câu, "Tiểu Loan lại phát sốt sao? Ban ngày lúc nàng tới đây, nhìn khỏe lắm mà."
Tiêu Đạc trầm giọng nói: "Không hiểu chuyện!"
Đoan Vương phi lắp bắp kinh hãi, không biết là nên cao hứng hay lo lắng, trên mặt vẫn phải tỏ vẻ, "Rốt cuộc Tiểu Loan tuổi còn nhỏ, nếu có chỗ nào khiến Vương Gia khó chịu thì xin hãy tha thứ, về sau ta sẽ nói nàng."
"Ừ." Tiêu Đạc không có thói quen ở trước mặt thê tử oán giận, huống chi, còn là oán giận Trắc phi của mình, như vậy không khỏi có vẻ quá mức đàn bà rồi. Hắn thu lại nỗi lòng, hỏi: "Mấy ngày nay thai nhi có tốt không?"
"Tốt vô cùng." Đoan Vương phi cười nói.
Hỏi xong câu này, Tiêu Đạc lại yên lặng một hồi.
Tâm tư không tự kìm hãm được nghĩ tới chuyện lúc nãy, vốn đang tốt lành, vừa vào nhà, nàng còn chơi đùa cùng con chó nhỏ, không khí giữa mình và nàng rất tốt, vừa lúc đang thơm hôn buông lỏng một chút. Nàng lại cứ bướng bỉnh không được tự nhiên, xoay tới xoay lui, rồi thì..., trước đó nàng nói con chó nhỏ tên gì nhỉ?
Đa Đa? Đa..., đạc? Đạc đạc?
Khó trách lúc ấy mình nghe liền cảm thấy không thoải mái, thì ra tiểu nha đầu này lại đang giở trò, gan lớn thật, đều là do mấy ngày nay nuông chiều nàng! Sắc mặt Tiêu Đạc nặng nề, không được, sáng mai phải cùng nàng nói cho tốt.
Thúy Tụ gật gật đầu, "Cũng đúng."
" Về phần Tương Trắc Phi." Miêu phu nhân bĩu môi khinh thường, "Tính tình không ra gì, tuổi còn nhỏ, của cải lại ít, còn không biết sử dụng đầu óc, có thể làm ra được gì? Đừng nhìn trong cung có Cung Tần nương nương, nhưng rốt cuộc vẫn là đang sống cùng chúng ta ở phủ Đoan Vương."
Ngụ ý, Tay Tương Cung tần không dài đến như thế.
"Đúng vậy. "Thúy Tụ đồng ý với phân tích của chủ tử, lại nói: "Hơn nữa, có được hay không còn phải xem ý tứ của Vương Gia." Rồi cảm thấy chua xót thay chủ tử, "Nam nhân ai không thích trẻ tuổi xinh đẹp? Phượng Trắc phi rất đẹp, còn là do Vương Gia tự mình cứu trở về, tất nhiên không giống với người khác." Càng nói càng thấy nản lòng, "Ngẫm lại xem, nếu Vương Gia không thích nàng ta, lúc trước khẳng định sẽ không cứu người rồi. Mà hai ngày trước Phượng Trắc phi bị bệnh, Vương Gia còn trông chừng cho nàng ta, cũng không đi nghỉ ngơi ở chỗ cơ thiếp khác, thực sự là..."
"Thôi!" Miêu phu nhân gắt một cái, "Được rồi, nhìn ngươi giống như trời sập vậy đó."
Thúy Tụ thầm nói: "Nô tỳ cũng là lo lắng cho phu nhân mà."
Khóe miệng Miêu phu nhân cong lên, "Người đã đến rồi, lo lắng có ích sao? Chúng ta phải lên tinh thần, tìm cách ứng phó, nên cân nhắc suy nghĩ, trừ bỏ như vậy cũng không thể làm gì khác." Có chút buồn bực sờ bụng mình, "Số lần Vương Gia tới chỗ của ta mặc dù không nhiều lắm, nhưng..., sao một lần vẫn không mang thai được chứ."
Nếu có đứa bé thì tốt rồi, bất luận nam hay nữ, tóm lại nửa đời sau còn có chỗ dựa vào.
******
Đến buổi chiều, có quản sự ma ma lại đây xin chỉ thị, nói: "Nhóm nô tỳ theo lệnh Vương Phi nương nương, đến kiểm kê hồi môn của hai vị Trắc phi, từng món ghi vào danh mục, mới có thể nhập vào kho."
Trắc phi không phải thị thiếp bình thường, không chỉ riêng có tên trên Hoàng thất Ngọc Điệp, còn có cả đồ cưới.
Như vậy mang bao nhiêu đồ cưới vào Vương phủ, phải khai ra để đối chứng, bằng không về sau bị thiếu, bị mất, kiếm ai ra tính? Nếu truyền ra Vương Phi âm thầm lấy đồ cưới của Trắc phi, thì khó nghe vô cùng.
Phượng Loan ở trong sân nhàn nhã uống trà, cười nói: "Kiểm đi, vất vả cho các ma ma rồi."
Nhóm đầu tiên kiểm kê, có hộp đựng ba mươi vạn lượng ngân phiếu, Khương ma ma nói là hộp không, vì thế được ghi thành 'Một hộp gỗ đàn hương sơn đen.', sau liền bỏ qua.
Khiến cho Phượng Loan trong lòng cười đến không ngừng được.
Nhưng các món đồ cưới khác, vật trang trí, bình phong, lư hương mạ vàng linh tinh, tơ lụa, vàng ngọc châu báu, những thứ này đều là thật, mỗi một thứ đều phải tỉ mỉ miêu tả, miễn cho nhập sai kho.
Từng cái từng cái được nêu ra, sắc mặt quản sự ma ma dần dần thay đổi.
Cừ thật, đây là của hồi môn của Trắc phi sao? Cho dù muốn gả làm Vương Phi nương nương cũng còn dư sức!
Tuy nói đồ cưới chỉ có một trăm lẻ tám rương, không nhiều bằng Vương Phi nương nương một trăm hai mươi tám rương, nhưng trên thực tế là không ít, mà thứ nào cũng quý giá vô cùng. Chỉ nói một rương bức hoạ cuộn tròn trước mắt, nhìn thì tầm thường, nhưng mở ra mới thấy, không phải cổ họa của người nào đó, mà chính là bút tích của các bậc thầy đương triều, một quyển mỏng manh liền có thể hơn một ngàn lượng bạc!
Nhóm quản sự ma ma trao đổi ánh mắt với nhau, trong lòng đều hiểu rõ.
Phượng gia là dựa theo tiêu chuẩn hồi môn của trưởng nữ cho vị Nhị tiểu thư này, không không..., thậm chí còn thương tiếc nàng bị ủy khuất, nên bù vào rất nhiều thứ tốt. Sau này không có việc gì thì hướng Noãn Hương Ổ đưa vài tin tức, truyền vài lời nói, chỉ cần không đắc tội Vương Phi nương nương, không nợ ân huệ thì không có bất mãn, tốt xấu gì cũng vớt được chút bọt nước.
Phượng Loan hết sức phối hợp với các bà, trước khi đi, mỗi người còn được thưởng hồng bao mười lạng bạc.
Đến khi nhóm quản sự đi qua bên Tương Trắc Phi, chỉ cầm hai lượng bạc khen thưởng, nhất thời cảm thấy thiếu nhiều quá. Mà người ở bên cạnh Tương Trắc Phi lại không hay biết gì, còn tỏ ra điệu bộ rất rộng rãi, thật sự khiến người ta cười chết rồi.
Kỳ thật, nhóm ma ma nội viện khiếp sợ coi như còn ít.
Phòng thu chi ngoại viện phụ trách ghi vào sổ sách đồ hồi môn của Phượng Loan, mới là rất sợ hãi, càng ghi càng chùng tay, quả thực cứ nghĩ bản thân đang nằm mơ! Điền sản, bất động sản, cửa hàng, trong số đồ hồi môn của Phượng Trắc phi, tùy tiện lấy ra một chỗ, không những đáng giá, mà có tiền cũng không mua được khu vực tốt như vậy đâu.
Tiểu thư quan lại bình thường xuất giá, một hoặc hai nơi để khoe khoang cho nhóm tỷ muội là đã khó có được rồi, thế nhưng mỗi một chỗ của Phượng Trắc phi, làm cho người ta hoa cả mắt.
Sổ sách ghi chép hoàn tất, Bích Lạc cho một hồng bao mỏng manh, "Cực khổ rồi, trở về mua chút nước trà uống nha."
Quản sự phòng thu chi không có nghĩ nhiều, cười tiếp nhận.
Ra cửa, lặng lẽ mở xem, là ngân phiếu ba trăm lượng bạc! Đây là bao nhiêu tiền, chỉ tính riêng tiền lương hàng tháng làm ở phòng thu chi, thì đã là tiền công năm năm của mình!
---- đây là phí bịt miệng nha.
Quản sự phòng thu chi chạy ngược về, hướng tới Bích Lạc cười bồi, "Kính xin cô nương chuyển cáo cho Phượng Trắc phi, yên tâm, con người của ta luôn luôn vô cùng kín miệng, trí nhớ lại không tốt, vừa rồi viết gì đều đã quên hết." Ông ta lau mồ hôi, "Về sau muốn kiểm tra, sổ sách đã được viết rất rõ ràng."
Bích Lạc trở về truyền lại lời cho Phượng Loan, nói một lần từ đầu tới đuôi, buồn cười nói: "Nô tỳ thấy quản sự thu chi vừa ra cửa, chỉ trong chớp mắt lại chạy trở về, ngay cả thở cũng thở không nổi."
Phượng Loan cười theo, khoát tay nói: "Được rồi, các ngươi khiêm tốn một chút,"
" Vương Gia đến." Ở bên ngoài Bảo Châu kêu lên.
Bức rèm che lắc lư, bóng dáng nam nhân cao lớn tiến vào.
Tiêu Đạc mặc triều phục bên trên đen dưới màu đỏ, dựa theo thân phận hoàng tử, phối với đai lưng bạch ngọc khắc hình rồng chín móng, cả người thoạt nhìn unh dung hoa lệ. Chỉ là ánh mắt hắn dài nhỏ, môi hơi mỏng, liền có vài phần khí chất âm trầm, cho dù là cười cũng làm cho người ta không dám tùy ý thân cận.
Hắn vừa tiến vào, bọn nha hoàn đều trở nên khẩn trương cuống cuồng.
" Ta không ở đây, các ngươi cũng rất vui vẻ." Tiêu Đạc cười hỏi: "Việc gì cao hứng vậy? Nói nghe một chút." Hắn ngồi xuống đầu bên kia giường mỹ nhân, nhận ly trà Bảo Châu bưng lên, tinh tế uống hai ngụm.
Đương nhiên Phượng Loan không thể khoe ra đồ cưới của mình, lại biết rõ tính hắn đa nghi, che che giấu giấu, có khi khiến hắn nghi ngờ nhiều hơn, liền thích thú chỉ con chó nhỏ cười nói: "Vừa mới đặt tên cho nó, gọi là Đa Đa."
Tiêu Đạc nhíu mày, "Như vậy cũng cười được?"
"Không hẳn vậy." Phượng Loan cười dịu dàng nói: "Đa Đa rất ngoan, vừa rồi gọi nó một tiếng, nó liền chạy lại đây, giống như nghe hiểu được tiếng người vậy, đúng..., đúng rồi, còn có thể chắp tay thi lễ nữa."
Đúng lúc cái con vừa được gọi là 'Đa Đa', vội vàng đung đưa cái đuôi chạy lại.
Đây vốn là Tiêu Đạc có lòng kêu người đem đến, trong số mấy con chó, con này ngoan nhất, hắn vừa nghe Phượng Loan nói thế, mặc dù không thấy buồn cười, nhưng vẫn gật gật đầu, "Đúng là một con chó tốt." Lại cảm thấy không được tự nhiên, "Tên này đặt quá tùy ý rồi."
Phượng Loan ôm lấy Đa Đa, vuốt ve bộ lông của nói, coi như khích lệ vừa rồi nó đã phối hợp rất tốt, đưa cho nó một khối nhỏ thịt khô.
Đa Đa đứng lên 'bẹp bẹp' ngửi được hương vị thơm ngon.
"Được rồi, về sau ta không ở đây, ngươi hãy pha trò." Tiêu Đạc vỗ tay, không riêng Đa Đa, ngay cả bọn nha hoàn đều bị đuổi đi ra ngoài, sau đó lấy ra một hộp thuốc, "Lúc trở lại, ta đã đến Thái Y Viện, kêu người phối cho ngươi thuốc dán thanh nhiệt tiêu viêm."
Săn sóc vậy sao? Phượng Loan cảm thấy nghi ngờ, xem ra danh nghĩa thiên kim phủ Phụng Quốc Công thật sự là dễ sử dụng nha.
Nhưng bất kể như thế nào, ngoài miệng vẫn phải nói lời cảm tạ, "Vương Gia nhọc lòng rồi."
Tiêu Đạc xắn tay áo, "Ta dán cho ngươi." Hắn mở hộp, lấy miếng thuốc dán to bằng lòng bàn tay ra, mặt trên thuốc dán đen thui, còn mang theo mùi vị thuốc nồng đậm.
Phượng Loan nhìn nhíu chặt mày, "Mùi gì mà hăng quá đi."
"Mùi thuốc!" Tiêu Đạc chỉ chỉ nàng, "Nằm xuống."
Phượng Loan khó hiểu, "Nằm xuống?" Vẫn còn lo lắng miếng dán hơi to, "Cả một miếng to, để ta kêu người lấy kéo lại đây, cái này cần cắt nhỏ mới có thể dán lên huyệt Thái Dương."
Giọng điệu Tiêu Đạc nhẹ như mây gió, "Dán vào cái rốn nhỏ, không nằm xuống, dán như thế nào?"
Một đôi mắt sáng to tròn của Phượng Loan trừng lớn, nhìn hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn đồng thời đỏ lên, "Cái này..." Âm thầm cắn răng, biết rằng người này không tốt bụng như vậy, vô cùng khó khăn nói: "Sao có thể làm phiền Vương Gia tự mình động tay được? Tạm thời để đây đi, một lát ta kêu Bảo Châu đến dán."
"Nằm xuống." Tiêu Đạc trầm mặt, trong tay còn cẩm miếng thuốc dán.
Phượng Loan không được tự nhiên nằm xuống.
Tiêu Đạc lại nói: "Cởi bỏ quần áo."
Phượng Loan không khỏi xấu hổ, oán hận, bực bội, nóng nảy, uốn éo thân mình, liền xuống giường, "Ta không dán."
"Chạy đi đâu?" Tiêu Đạc lập tức tóm lấy nàng, xoay người đè lên, ở bên tai uy hiếp nói: "Tốt nhất ngươi nên thành thành thật thật nằm im, dán thuốc, bằng không..." Hắn cười, "Dù sao sắc trời cũng tối, chúng ta vừa vặn làm ít chuyện, lần trước ở trên thuyền còn không có làm xong, không phải sao?"
Cả người Phượng Loan lại bắt đầu mểm nhũn.
Vốn Tiêu Đạc đang pha trò đùa giỡn nàng, chỉ là muốn dán thuốc thôi, nhưng giai nhân cũng đã mềm như một khối bông, nếu không làm chút gì, vậy thì thật có lỗi với tình cảm dịu dàng của người ta, không khỏi có hơi động tình. Ném thuốc dán qua một bên, nâng khuôn mặt nhỏ của nàng lên khẽ hôn xuống, ngậm thùy tai của nàng vào miệng, tinh tế mút vào.
Muốn chết sao! Ở trong lòng Phượng Loan oán hận chửi mình, còn không có tiền đồ, xương cốt đều đi chỗ nào rồi hả? Nàng dựa vào chút sức lực cuối cùng cố gắng giãy dụa, vừa vặn Tiêu Đạc đang đắm chìm trong tình ái, ngược lại làm cho nàng vừa rồi còn càu nhàu, kết quả thảm rồi!
Giường mỹ nhân vốn là không rộng lớn, tư thế của nàng không đúng, cả người 'bộp' té xuống.
---- ngã dập mặt xuống đất.
"Đáng!" Tiêu Đạc vừa tức giận, vừa đau lòng, vội vàng đỡ nàng đứng lên.
Được rồi, không biết trên trán bị đập vào bàn chân hay cái gì, xước cả lớp da, đỏ ửng, không lâu sau còn hơi sưng lên. Khóe miệng bị răng nanh cà rách, chảy máu, trâm vàng trên đầu cũng lệch đi, cổ tay tuyết trắng còn có một vết thương, ---- tóm lại thương vong thảm trọng.
Phượng Loan đau đến nhếch miệng, hít hà, "Đau, đau quá, mặt bị đụng hư rồi."
Tiêu Đạc trầm mặt gọi người vào, sửa sang lại cho nàng, chờ đến khi kết thúc, thuốc mỡ cũng không cần dán. Ngược lại không phải vì giận dỗi cùng nàng, mà là ba ngày đầu nạp Trắc phi đã qua, hôm nay là buổi tối ngày thứ tư, phải đi qua bên Vương Phi, có ý tứ tỏ vẻ tôn trọng chính thê.
"Sáng mai sẽ từ từ trừng trị ngươi." Hắn vứt lại lời hung ác, sau mang theo ba phần cáu giận bỏ đi.
Phượng Loan cầm gương soi, cảm thấy oán giận, mệt mỏi, thật sự là mệt quá đi. Dù sao sự kiện kia cũng trốn không xong, lần sau khỏi phải né nữa, thế nào thì chỉ là như vậy rồi qua thôi, tội gì phải ép buộc? Biến thành mặt mũi bầm dập, sáng mai mình cũng không thể cứ để vậy mà đi ra ngoài.
Bên kia, tâm tình Tiêu Đạc không được tốt đến Uy Nhuy Đường.
Đoan Vương phi sớm biết hắn sẽ tới, không riêng gì trang điểm cho đẹp, nước trà điểm tâm cũng đều đầy đủ, tất cả là món bình thường trượng phu thích ăn. Thân mình nàng từ từ cồng kềnh mập mạp, chậm rãi đứng dậy, "Vương Gia đến rồi."
Tiêu Đạc cùng nàng đã là vợ chồng mười năm, rất quen thuộc.
Tự mình ngồi xuống ghế, "Ngươi cũng ngồi đi."
Đoan Vương phi nhìn thần sắc hắn không được tốt, nhớ tới là mới từ Noãn Hương Ổ lại đây, không khỏi hỏi một câu, "Tiểu Loan lại phát sốt sao? Ban ngày lúc nàng tới đây, nhìn khỏe lắm mà."
Tiêu Đạc trầm giọng nói: "Không hiểu chuyện!"
Đoan Vương phi lắp bắp kinh hãi, không biết là nên cao hứng hay lo lắng, trên mặt vẫn phải tỏ vẻ, "Rốt cuộc Tiểu Loan tuổi còn nhỏ, nếu có chỗ nào khiến Vương Gia khó chịu thì xin hãy tha thứ, về sau ta sẽ nói nàng."
"Ừ." Tiêu Đạc không có thói quen ở trước mặt thê tử oán giận, huống chi, còn là oán giận Trắc phi của mình, như vậy không khỏi có vẻ quá mức đàn bà rồi. Hắn thu lại nỗi lòng, hỏi: "Mấy ngày nay thai nhi có tốt không?"
"Tốt vô cùng." Đoan Vương phi cười nói.
Hỏi xong câu này, Tiêu Đạc lại yên lặng một hồi.
Tâm tư không tự kìm hãm được nghĩ tới chuyện lúc nãy, vốn đang tốt lành, vừa vào nhà, nàng còn chơi đùa cùng con chó nhỏ, không khí giữa mình và nàng rất tốt, vừa lúc đang thơm hôn buông lỏng một chút. Nàng lại cứ bướng bỉnh không được tự nhiên, xoay tới xoay lui, rồi thì..., trước đó nàng nói con chó nhỏ tên gì nhỉ?
Đa Đa? Đa..., đạc? Đạc đạc?
Khó trách lúc ấy mình nghe liền cảm thấy không thoải mái, thì ra tiểu nha đầu này lại đang giở trò, gan lớn thật, đều là do mấy ngày nay nuông chiều nàng! Sắc mặt Tiêu Đạc nặng nề, không được, sáng mai phải cùng nàng nói cho tốt.
/83
|