Phượng Loan không muốn để ý tới Phạm Ngũ Gia, nhưng Phạm Ngũ Gia là một kẻ xoi mói, đừng nói có người cản đường hắn, cho dù không, hắn nhìn người nào không vừa mắt còn sẽ đi tới đá cho vài cái. Hôm nay đang vui vẻ hứng chí dẫn theo hai người đẹp, nói sẽ mua vòng tay vàng cho các nàng, kiếm niềm vui, hiện tại bị người làm cho mất hứng sao có thể không nổi giận?
Lúc này liền tức giận.
Cũng không chờ chưởng quầy giải thích rõ ràng, đã mắng to, "Ta xem chính là con chó mù mắt dám cản đường rồi!" Hắn cầm roi ngựa xông lên, "Vậy để ta dạy cho ngươi một bài học nhớ đời!" Bởi vì Tiêu Đạc mặc thường phục, Phượng Loan thì trang điểm xinh đẹp, hơn nữa ánh sáng trên thang lầu chiếu ngược lại, hắn vốn là không nhận ra ai.
Giơ tay hung hăng quất roi tới.
Với thân thủ của Tiêu Đạc, né tránh một phát này nhất định là không có vấn đề, nhưng..., bên cạnh còn có Kiều Kiều. Nếu hắn né, phát roi này sẽ mạnh mẽ đánh vào người Kiều Kiều, da mỏng thịt mềm, chẳng phải là trầy da tróc thịt sao? Hơn nữa, nào có đạo lý để lại nữ nhân ở phía trước, còn bản thân nam nhân làm rùa rụt đầu.
Tiêu Đạc vừa kéo Phượng Loan, sau đó tay mắt lanh lẹ bắt lấy đầu roi ngựa kia!
---- đây chính là hiểu rõ vị trí đánh người nhất.
Cho dù Tiêu Đạc đã vận nội lực, trên tay lại rắn chắc, nhưng lúc này cũng đau đến như thiêu đốt tựa như bị tạt dầu sôi, nhưng không có buông tay, đứng vững thân hình kéo mạnh, "Muốn chết!"
Phạm Ngũ Gia không ngờ đối phương là người có công phu, trong lúc kinh ngạc, đã bị lôi ngã dập mặt xuống đất! "Ôi!" Hắn đứng lên rồi kêu thảm thiết như heo bị làm thịt, bụm cái miệng thiếu chút nữa bị đụng rớt răng cửa, chửi ầm lên, "Tiểu tử, ngươi muốn chết hả? Dám đối đầu với Phạm Ngũ Gia ta, ngươi không muốn sống nữa chăng!"
Chưởng quầy gấp đến độ ở dưới hô to, "Ngũ Gia, Ngũ Gia, đó là Đoan Vương Điện hạ!"
Phạm Ngũ Gia lại mắng um xùm vài câu, bị chậm nửa nhịp, rồi mới kịp phản ứng, "Đoan Vương Điện hạ?" Ngẩng đầu để sát vào cẩn thận nhìn lên, a, không phải đúng rồi sao! Mặt Đoan Vương Điện hạ đen như đáy nồi, tựa như muốn giết người, thiếu nữ xinh đẹp vô song bên cạnh, không phải là biểu muội Phượng gia làm Trắc phi cho Đoan Vương à!
Chết rồi, tiêu đời! Hắn nhất thời âm thầm kêu khổ.
Đừng nói Đoan Vương Điện hạ có thân phận hoàng tử. Chỉ nói tới trong số các hoàng tử, Thái Tử Điện hạ có tiếng nhân hậu, Túc Vương bảo thủ cũng có tiếng tốt, Thành vương còn trẻ phe cánh chưa cứng, ---- mà người khó dây dưa nhất, khó nhằn nhất, không thể dễ dàng đắc tội, chính là vị Đoan Vương Điện hạ này!
Từ khi trưởng thành hắn đã sớm phân phủ, lại có năng lực, trên tay có Binh bộ thực quyền!
Thế này còn thôi, người này tính tình hung tàn độc ác, lòng dạ lại thâm sâu, hôm nay mình không chỉ có mắng hắn là chó, còn rút roi quất hắn, món nợ này nhất định phải thanh toán lên bản thân mình rồi! Nhưng hơn nữa là, có thể không lên tiếng âm thầm xử trí mình, không biết ngày nào đó, sẽ bị hung hăng té ngã ở đâu cũng không biết!
Ôi a, sao xui xẻo như vậy lại gặp phải vị này chứ.
Thật sự là, thật sự là, đi ra ngoài đàng hoàng thì sao không mặc y phục hoàng tử? Vậy thì mình đã sớm nhận ra, cũng sẽ không gặp phải tai họa này.
Trước mắt không phải lúc hối hận và oán giận, tâm tư Phạm Ngũ Gia xoay chuyển nhanh chóng, chạy nhanh đến, quỳ xuống ngay trên thang lầu "Thùng thùng" dập đầu, lại còn tự tát vào miệng mình, "Vương Gia thứ tội, tiểu nhân uống rượu say, bị va đụng, trong đầu nhất thời không tỉnh táo, mới mạo phạm Vương Gia."
Rồi rất nhanh trí, nhìn về phía Phượng Loan cười nịnh nọt, "Biểu muội, ngươi nói giúp ta hai câu đi."
Nói hai câu? Phượng Loan cười lạnh, được, nói hai câu, để cho trở về Tiêu Đạc giết chết ngươi!
"Vương Gia." Ở bên ngoài, cũng không tiện xưng hô thân thiết, nàng lôi kéo tay áo Tiêu Đạc, "Đừng giận, Phạm gia biểu ca đã biết sai, hãy tha cho hắn một lần này đi." Sau đó thấp giọng nói vào tai hắn, "Bên ngoài ầm ĩ sẽ rất khó coi, chúng ta đi về trước, sau này lại từ từ tính sổ với hắn ta."
Vốn là Tiêu Đạc nghe nàng cầu tình còn đang nhíu mày, một là nổi giận với Lão ngũ Phạm gia, hai là bản thân mình vì nàng bị thương, nếu nàng vẫn nói giúp cho người ngoài, vậy chẳng phải là việc mình làm đã vô ích? Kết quả trong tai vừa nghe, nàng nói trở về từ từ tính sổ, tâm tình thực vui vẻ.
Có thể thấy được trong lòng Kiều Kiều chỉ có mình, thân thích cũng không thèm lo.
Phượng Loan lại kéo tay hắn, tỉ mỉ xem xét, vẻ mặt và bộ dáng đau lòng, "Nhìn này, nhìn này, bị cắt vào thịt đến chảy máu rồi." Ngẩng đầu sương mù mênh mông, "Vương Gia, hay là chúng ta trở về băng bó trước đi." rồi rơi lệ, "Vương Gia cũng là vì bảo hộ ta, mới..., mới bị thương."
Người ta anh hùng cứu mỹ nhân, dù sao mình cũng phải cảm kích một chút mới được.
"Không có việc gì, không đau." Tiêu Đạc vỗ vỗ nàng, thuận theo nói, "Đi, chúng ta đi về trước." Ôm Phượng Loan, từ thang lầu lập tức đi xuống, sau đó đi ra hậu viện, ngồi lên xe ngựa về Vương phủ.
Lưu lại Phạm Ngũ Gia còn sững sờ ở trên thang lầu, gì..., bỏ qua dễ dàng như vậy đã đi rồi? Hôm nay tâm tình Tiêu Đạc rất tốt sao? Hay Phượng gia biểu muội được nhiều sủng ái, chỉ nói nhẹ nhàng một câu đã dỗ được Đoan Vương? Ô, có thể lắm chứ.
Phượng gia biểu muội lớn lên rất đẹp, lúc trước mình còn muốn cưới nàng làm vợ mà, đáng tiếc Phượng gia không đáp ứng.
Phi! Gả cho mình làm Ngũ nãi nãi của Phạm gia, tốt xấu gì cũng là vợ cả, gả cho Tiêu Đạc nói thì dễ nghe, cái gì mà Đoan Vương Trắc phi, nói trắng ra còn không phải là thiếp sao! Hơn nữa, bên trên còn có một Đoan Vương phi đi ra từ Mục gia, Phượng gia biểu muội nhịn đến chết, cũng xem như thấp hơn người ta một cái đầu a.
Có điều nghe nói Đoan Vương phi sau khi sinh con vẫn bị bệnh, chắc là sắp chết rồi?
Nàng ta mà chết, Phượng gia biểu muội có phải sẽ phù chính hay không? Nhìn bộ dáng Tiêu Đạc nghe lời vậy, có thể thấy được rất sủng ái Phượng gia biểu muội, chậc chậc..., chuyện này thật đúng là không biết chắc.
Trước không nói đến Phạm Ngũ Gia đang miên man suy nghĩ.
Chỉ nói tới Tiêu Đạc và Phượng Loan trở về Vương phủ, trở về Noãn Hương Ổ. Phượng Loan kêu bọn nha hoàn nhanh đi lấy thuốc dán, băng vải, rồi sai người đem nước tới, tự mình lau rửa băng bó vết thương cho hắn, "Thật là!" Nhìn vết máu đỏ tươi dữ tợn, trong lòng khựng lại, tuy hắn không tốt, nhưng vẫn ra dáng nam nhân.
Mẫu thân thật đáng thương, cả đời gặp phải cái loại không phải nam nhân như phụ thân.
Cho dù hận, chỉ sợ cũng cảm thấy lãng phí khí lực.
Khó trách cho tới bây giờ mẫu thân cũng không quản Tình Tuyết Đường, chỉ cần không thấy mấy người kia, mỗi ngày tự mình vui vẻ ăn mừng, lười phí tâm tư vào bọn người ở Tình Tuyết Đường, cũng khinh thường không thèm nổi giận.
Tiêu Đạc thấy nàng ưu thương, vỗ về nói: "Không có chuyện gì, bình thường ở thao trường cũng hay bị thương ngoài da, dưỡng mấy ngày là hết ngay." Xoa bóp mũi của nàng, "Bổn vương cũng không phải như nàng, mềm mại yếu ớt như vậy."
Phượng Loan bừng tỉnh, thầm nói: "Nhìn là biết đau, làm sao có thể không đau? Ta có phải ngốc đâu mà dỗ dành."
Tiêu Đạc nở nụ cười, "Tất nhiên là đau." Thấy nàng đáng yêu, nhịn không được nói một câu ngọt ngào, "Đây không phải sợ nàng lo lắng khổ sở sao? Hơn nữa, nam nhân da dày thịt béo, chút xíu ấy vẫn nhịn được."
Phượng Loan tỉ mỉ lau vết máu cho hắn, sau đó thoa thuốc mỡ, quấn băng vải, ôn nhu lại cẩn thận, giống như trong tay đang cầm một món bảo bối vậy, cầm nhẹ để nhẹ, có thể thấy trân quý cỡ nào.
"Có mệt hay không?" Tiêu Đạc để nàng chăm sóc, tâm tình tự nhiên là vô cùng sung sướng, trên đời này, ai không muốn người khác xem mình như bảo vật? Cho dù là nam nhân cũng không ngoại lệ.
Phượng Loan ôm bàn tay đã được băng bó cẩn thận vào trong ngực, nhõng nhẽo nói: "Không mệt."
Khiến cho Tiêu Đạc động tình, nhịn không được ôm yêu thương vào lòng, "Kiều Kiều, nàng thật là biết trêu người ra lửa." Hai người nghiêng ngả một hồi, nhưng không có làm chuyện đó. Chỉ chốc lát, trong lòng Đoan Vương Điện hạ còn kìm nén một hơi, "Phạm lão ngũ thật sự đáng chết! Để đến lúc đó, xem hắn sống thế nào."
Phạm Ngũ Gia bên kia còn tự cho là mình may mắn thoát được, không biết, đã bị Đoan Vương Điện hạ âm thầm nhớ kỹ rồi.
Phượng Loan vội nói: "Hôm nay cũng là vì ta, mới để Lục Lang bị ủy khuất." Ôm lấy hắn, "Trước mắt thân mình đại biểu tỷ còn chưa dưỡng khỏe, nếu gây ra chuyện, để người ta biết Vương gia mang ta đi dạo phố, khó tránh khỏi nói Vương Gia ái thiếp diệt thê, đối với danh dự của Vương Gia không tốt."
Hắn cho mình cái tình nghĩa, mình đương nhiên phải lớn tiếng tỏ vẻ cảm kích, bằng không người ta chẳng phải đã làm không công sao? Nếu để người ta làm không nhân tình còn chịu khổ, mà mình im lặng không biểu hiện chút gì, vậy cũng quá ngu rồi.
Quả nhiên, Tiêu Đạc nghe nàng nói chuyện thì biết rõ, cái gì nàng cũng lo nghĩ cho mình, không khỏi cảm thấy nóng lên, "Trong lòng nàng hiểu được là tốt rồi." Sau đó tàn khốc nói: "Ta sẽ không bỏ qua cho Phạm lão ngũ!"
Phượng Loan hận thấu Phạm Ngũ Gia, hận hắn hai đời đều khốn khiếp, cũng không chịu yên tĩnh.
Nghĩ tới kiếp trước hắn trước hại chết Tam đường tẩu, sau lại gián tiếp hại chết Tam đường ca, thậm chí còn làm cho Vương gia ghi hận bỏ đá xuống giếng với Phượng gia, không khỏi hận đến cắn răng, quả thực hận không thể tự tay xé xác hắn.
Hơi suy nghĩ, ngả vào lòng Tiêu Đạc, "Vương Gia không cần cố kỵ tình cảm thân thích giữa Phạm gia và Phượng gia đâu, Phạm lão ngũ không phải thứ tốt gì." Nói ra chuyện hắn xúi giục Tam đường ca, "Chàng nói hắn ta có phải có lòng dạ hiểm độc, chỉ bằng vài câu nói ngờ vực vô căn cứ, thiếu chút nữa hủy đi nhân duyên của đường ca và đường tẩu, quả thực vô cùng thối nát."
Tiêu Đạc lắng nghe, hiểu rõ ý của nàng, "Nàng cũng chán ghét Phạm lão ngũ?"
"Đúng vậy." Phượng Loan âm thầm đâm Phạm Ngũ Gia thêm một đao, vẻ mặt ghét bỏ nói: "Trước kia hắn còn muốn cưới ta, với bộ dáng bùn nhão của hắn, làm sao mẫu thân ta để ý? Bên Phạm gia cứ nói, mẫu thân bảo tuổi ta còn nhỏ chưa vội lập gia đình, mới ngăn lại được."
"Còn có chuyện này?" Sắc mặt Tiêu Đạc quả nhiên càng thêm đen càng khó coi.
Vốn chỉ muốn ám toán Phạm lão, lúc này, tốt nhất tìm một cơ hội bóp chết mới được.
"Thôi, chuyện qua rồi không nói tới nữa." Phượng Loan nói đến đủ thôi, khoát tay áo, "Hôm nay thật đúng là xui, chúng ta vui vẻ ra ngoài đi dạo phố, lại gặp chuyện này, buổi tối ta kêu người lấy lá diệp bỏ vào nước để chúng ta tắm xả xui.
Chủ ý của nàng, là muốn đổi đi đề tài.
Tiêu Đạc lại nghe ra khác, cúi đầu nhìn, Kiều Kiều trong lòng giống như viên ngọc ấm áp thơm ngon, nhớ tới cơ thể tuyết trắng của nàng đêm qua, hai hạt kiều hồng, ---- có hơi hối hận lần trước làm biếng không cùng nàng tắm rửa.
Hắn thấp giọng, "Được, buổi tối chúng ta cùng nhau tắm."
Cùng nhau tắm? Ôi, mình không phải là ý đó.
Phượng Loan đúng là nâng đá đập chân mình, sắc mặt khẽ biến hồng, "Cái đó không được, hai người... Bồn tắm nhỏ như vậy, hai người ngồi sao được."
Cũng không phải trong hoàng cung, có cái gì mà hồ nước suối thiên chi thiên diệp.
Tiêu Đạc lại không thèm để ý, càng tỏ ra vui vẻ, "Lo cái gì? Chen chúc mới gần gũi thích thú." Không để ý trên tay đang bị thương, bế Kiều Kiều ngồi lên đùi mình, "Đến lúc đó nàng cứ ngồi trên đùi ta như vậy, không phải ngồi xuống rồi sao."
Cứ như vậy..., hai người trần truồng ngồi lên nhau? Phượng Loan mặt đỏ rực.
Lúc này liền tức giận.
Cũng không chờ chưởng quầy giải thích rõ ràng, đã mắng to, "Ta xem chính là con chó mù mắt dám cản đường rồi!" Hắn cầm roi ngựa xông lên, "Vậy để ta dạy cho ngươi một bài học nhớ đời!" Bởi vì Tiêu Đạc mặc thường phục, Phượng Loan thì trang điểm xinh đẹp, hơn nữa ánh sáng trên thang lầu chiếu ngược lại, hắn vốn là không nhận ra ai.
Giơ tay hung hăng quất roi tới.
Với thân thủ của Tiêu Đạc, né tránh một phát này nhất định là không có vấn đề, nhưng..., bên cạnh còn có Kiều Kiều. Nếu hắn né, phát roi này sẽ mạnh mẽ đánh vào người Kiều Kiều, da mỏng thịt mềm, chẳng phải là trầy da tróc thịt sao? Hơn nữa, nào có đạo lý để lại nữ nhân ở phía trước, còn bản thân nam nhân làm rùa rụt đầu.
Tiêu Đạc vừa kéo Phượng Loan, sau đó tay mắt lanh lẹ bắt lấy đầu roi ngựa kia!
---- đây chính là hiểu rõ vị trí đánh người nhất.
Cho dù Tiêu Đạc đã vận nội lực, trên tay lại rắn chắc, nhưng lúc này cũng đau đến như thiêu đốt tựa như bị tạt dầu sôi, nhưng không có buông tay, đứng vững thân hình kéo mạnh, "Muốn chết!"
Phạm Ngũ Gia không ngờ đối phương là người có công phu, trong lúc kinh ngạc, đã bị lôi ngã dập mặt xuống đất! "Ôi!" Hắn đứng lên rồi kêu thảm thiết như heo bị làm thịt, bụm cái miệng thiếu chút nữa bị đụng rớt răng cửa, chửi ầm lên, "Tiểu tử, ngươi muốn chết hả? Dám đối đầu với Phạm Ngũ Gia ta, ngươi không muốn sống nữa chăng!"
Chưởng quầy gấp đến độ ở dưới hô to, "Ngũ Gia, Ngũ Gia, đó là Đoan Vương Điện hạ!"
Phạm Ngũ Gia lại mắng um xùm vài câu, bị chậm nửa nhịp, rồi mới kịp phản ứng, "Đoan Vương Điện hạ?" Ngẩng đầu để sát vào cẩn thận nhìn lên, a, không phải đúng rồi sao! Mặt Đoan Vương Điện hạ đen như đáy nồi, tựa như muốn giết người, thiếu nữ xinh đẹp vô song bên cạnh, không phải là biểu muội Phượng gia làm Trắc phi cho Đoan Vương à!
Chết rồi, tiêu đời! Hắn nhất thời âm thầm kêu khổ.
Đừng nói Đoan Vương Điện hạ có thân phận hoàng tử. Chỉ nói tới trong số các hoàng tử, Thái Tử Điện hạ có tiếng nhân hậu, Túc Vương bảo thủ cũng có tiếng tốt, Thành vương còn trẻ phe cánh chưa cứng, ---- mà người khó dây dưa nhất, khó nhằn nhất, không thể dễ dàng đắc tội, chính là vị Đoan Vương Điện hạ này!
Từ khi trưởng thành hắn đã sớm phân phủ, lại có năng lực, trên tay có Binh bộ thực quyền!
Thế này còn thôi, người này tính tình hung tàn độc ác, lòng dạ lại thâm sâu, hôm nay mình không chỉ có mắng hắn là chó, còn rút roi quất hắn, món nợ này nhất định phải thanh toán lên bản thân mình rồi! Nhưng hơn nữa là, có thể không lên tiếng âm thầm xử trí mình, không biết ngày nào đó, sẽ bị hung hăng té ngã ở đâu cũng không biết!
Ôi a, sao xui xẻo như vậy lại gặp phải vị này chứ.
Thật sự là, thật sự là, đi ra ngoài đàng hoàng thì sao không mặc y phục hoàng tử? Vậy thì mình đã sớm nhận ra, cũng sẽ không gặp phải tai họa này.
Trước mắt không phải lúc hối hận và oán giận, tâm tư Phạm Ngũ Gia xoay chuyển nhanh chóng, chạy nhanh đến, quỳ xuống ngay trên thang lầu "Thùng thùng" dập đầu, lại còn tự tát vào miệng mình, "Vương Gia thứ tội, tiểu nhân uống rượu say, bị va đụng, trong đầu nhất thời không tỉnh táo, mới mạo phạm Vương Gia."
Rồi rất nhanh trí, nhìn về phía Phượng Loan cười nịnh nọt, "Biểu muội, ngươi nói giúp ta hai câu đi."
Nói hai câu? Phượng Loan cười lạnh, được, nói hai câu, để cho trở về Tiêu Đạc giết chết ngươi!
"Vương Gia." Ở bên ngoài, cũng không tiện xưng hô thân thiết, nàng lôi kéo tay áo Tiêu Đạc, "Đừng giận, Phạm gia biểu ca đã biết sai, hãy tha cho hắn một lần này đi." Sau đó thấp giọng nói vào tai hắn, "Bên ngoài ầm ĩ sẽ rất khó coi, chúng ta đi về trước, sau này lại từ từ tính sổ với hắn ta."
Vốn là Tiêu Đạc nghe nàng cầu tình còn đang nhíu mày, một là nổi giận với Lão ngũ Phạm gia, hai là bản thân mình vì nàng bị thương, nếu nàng vẫn nói giúp cho người ngoài, vậy chẳng phải là việc mình làm đã vô ích? Kết quả trong tai vừa nghe, nàng nói trở về từ từ tính sổ, tâm tình thực vui vẻ.
Có thể thấy được trong lòng Kiều Kiều chỉ có mình, thân thích cũng không thèm lo.
Phượng Loan lại kéo tay hắn, tỉ mỉ xem xét, vẻ mặt và bộ dáng đau lòng, "Nhìn này, nhìn này, bị cắt vào thịt đến chảy máu rồi." Ngẩng đầu sương mù mênh mông, "Vương Gia, hay là chúng ta trở về băng bó trước đi." rồi rơi lệ, "Vương Gia cũng là vì bảo hộ ta, mới..., mới bị thương."
Người ta anh hùng cứu mỹ nhân, dù sao mình cũng phải cảm kích một chút mới được.
"Không có việc gì, không đau." Tiêu Đạc vỗ vỗ nàng, thuận theo nói, "Đi, chúng ta đi về trước." Ôm Phượng Loan, từ thang lầu lập tức đi xuống, sau đó đi ra hậu viện, ngồi lên xe ngựa về Vương phủ.
Lưu lại Phạm Ngũ Gia còn sững sờ ở trên thang lầu, gì..., bỏ qua dễ dàng như vậy đã đi rồi? Hôm nay tâm tình Tiêu Đạc rất tốt sao? Hay Phượng gia biểu muội được nhiều sủng ái, chỉ nói nhẹ nhàng một câu đã dỗ được Đoan Vương? Ô, có thể lắm chứ.
Phượng gia biểu muội lớn lên rất đẹp, lúc trước mình còn muốn cưới nàng làm vợ mà, đáng tiếc Phượng gia không đáp ứng.
Phi! Gả cho mình làm Ngũ nãi nãi của Phạm gia, tốt xấu gì cũng là vợ cả, gả cho Tiêu Đạc nói thì dễ nghe, cái gì mà Đoan Vương Trắc phi, nói trắng ra còn không phải là thiếp sao! Hơn nữa, bên trên còn có một Đoan Vương phi đi ra từ Mục gia, Phượng gia biểu muội nhịn đến chết, cũng xem như thấp hơn người ta một cái đầu a.
Có điều nghe nói Đoan Vương phi sau khi sinh con vẫn bị bệnh, chắc là sắp chết rồi?
Nàng ta mà chết, Phượng gia biểu muội có phải sẽ phù chính hay không? Nhìn bộ dáng Tiêu Đạc nghe lời vậy, có thể thấy được rất sủng ái Phượng gia biểu muội, chậc chậc..., chuyện này thật đúng là không biết chắc.
Trước không nói đến Phạm Ngũ Gia đang miên man suy nghĩ.
Chỉ nói tới Tiêu Đạc và Phượng Loan trở về Vương phủ, trở về Noãn Hương Ổ. Phượng Loan kêu bọn nha hoàn nhanh đi lấy thuốc dán, băng vải, rồi sai người đem nước tới, tự mình lau rửa băng bó vết thương cho hắn, "Thật là!" Nhìn vết máu đỏ tươi dữ tợn, trong lòng khựng lại, tuy hắn không tốt, nhưng vẫn ra dáng nam nhân.
Mẫu thân thật đáng thương, cả đời gặp phải cái loại không phải nam nhân như phụ thân.
Cho dù hận, chỉ sợ cũng cảm thấy lãng phí khí lực.
Khó trách cho tới bây giờ mẫu thân cũng không quản Tình Tuyết Đường, chỉ cần không thấy mấy người kia, mỗi ngày tự mình vui vẻ ăn mừng, lười phí tâm tư vào bọn người ở Tình Tuyết Đường, cũng khinh thường không thèm nổi giận.
Tiêu Đạc thấy nàng ưu thương, vỗ về nói: "Không có chuyện gì, bình thường ở thao trường cũng hay bị thương ngoài da, dưỡng mấy ngày là hết ngay." Xoa bóp mũi của nàng, "Bổn vương cũng không phải như nàng, mềm mại yếu ớt như vậy."
Phượng Loan bừng tỉnh, thầm nói: "Nhìn là biết đau, làm sao có thể không đau? Ta có phải ngốc đâu mà dỗ dành."
Tiêu Đạc nở nụ cười, "Tất nhiên là đau." Thấy nàng đáng yêu, nhịn không được nói một câu ngọt ngào, "Đây không phải sợ nàng lo lắng khổ sở sao? Hơn nữa, nam nhân da dày thịt béo, chút xíu ấy vẫn nhịn được."
Phượng Loan tỉ mỉ lau vết máu cho hắn, sau đó thoa thuốc mỡ, quấn băng vải, ôn nhu lại cẩn thận, giống như trong tay đang cầm một món bảo bối vậy, cầm nhẹ để nhẹ, có thể thấy trân quý cỡ nào.
"Có mệt hay không?" Tiêu Đạc để nàng chăm sóc, tâm tình tự nhiên là vô cùng sung sướng, trên đời này, ai không muốn người khác xem mình như bảo vật? Cho dù là nam nhân cũng không ngoại lệ.
Phượng Loan ôm bàn tay đã được băng bó cẩn thận vào trong ngực, nhõng nhẽo nói: "Không mệt."
Khiến cho Tiêu Đạc động tình, nhịn không được ôm yêu thương vào lòng, "Kiều Kiều, nàng thật là biết trêu người ra lửa." Hai người nghiêng ngả một hồi, nhưng không có làm chuyện đó. Chỉ chốc lát, trong lòng Đoan Vương Điện hạ còn kìm nén một hơi, "Phạm lão ngũ thật sự đáng chết! Để đến lúc đó, xem hắn sống thế nào."
Phạm Ngũ Gia bên kia còn tự cho là mình may mắn thoát được, không biết, đã bị Đoan Vương Điện hạ âm thầm nhớ kỹ rồi.
Phượng Loan vội nói: "Hôm nay cũng là vì ta, mới để Lục Lang bị ủy khuất." Ôm lấy hắn, "Trước mắt thân mình đại biểu tỷ còn chưa dưỡng khỏe, nếu gây ra chuyện, để người ta biết Vương gia mang ta đi dạo phố, khó tránh khỏi nói Vương Gia ái thiếp diệt thê, đối với danh dự của Vương Gia không tốt."
Hắn cho mình cái tình nghĩa, mình đương nhiên phải lớn tiếng tỏ vẻ cảm kích, bằng không người ta chẳng phải đã làm không công sao? Nếu để người ta làm không nhân tình còn chịu khổ, mà mình im lặng không biểu hiện chút gì, vậy cũng quá ngu rồi.
Quả nhiên, Tiêu Đạc nghe nàng nói chuyện thì biết rõ, cái gì nàng cũng lo nghĩ cho mình, không khỏi cảm thấy nóng lên, "Trong lòng nàng hiểu được là tốt rồi." Sau đó tàn khốc nói: "Ta sẽ không bỏ qua cho Phạm lão ngũ!"
Phượng Loan hận thấu Phạm Ngũ Gia, hận hắn hai đời đều khốn khiếp, cũng không chịu yên tĩnh.
Nghĩ tới kiếp trước hắn trước hại chết Tam đường tẩu, sau lại gián tiếp hại chết Tam đường ca, thậm chí còn làm cho Vương gia ghi hận bỏ đá xuống giếng với Phượng gia, không khỏi hận đến cắn răng, quả thực hận không thể tự tay xé xác hắn.
Hơi suy nghĩ, ngả vào lòng Tiêu Đạc, "Vương Gia không cần cố kỵ tình cảm thân thích giữa Phạm gia và Phượng gia đâu, Phạm lão ngũ không phải thứ tốt gì." Nói ra chuyện hắn xúi giục Tam đường ca, "Chàng nói hắn ta có phải có lòng dạ hiểm độc, chỉ bằng vài câu nói ngờ vực vô căn cứ, thiếu chút nữa hủy đi nhân duyên của đường ca và đường tẩu, quả thực vô cùng thối nát."
Tiêu Đạc lắng nghe, hiểu rõ ý của nàng, "Nàng cũng chán ghét Phạm lão ngũ?"
"Đúng vậy." Phượng Loan âm thầm đâm Phạm Ngũ Gia thêm một đao, vẻ mặt ghét bỏ nói: "Trước kia hắn còn muốn cưới ta, với bộ dáng bùn nhão của hắn, làm sao mẫu thân ta để ý? Bên Phạm gia cứ nói, mẫu thân bảo tuổi ta còn nhỏ chưa vội lập gia đình, mới ngăn lại được."
"Còn có chuyện này?" Sắc mặt Tiêu Đạc quả nhiên càng thêm đen càng khó coi.
Vốn chỉ muốn ám toán Phạm lão, lúc này, tốt nhất tìm một cơ hội bóp chết mới được.
"Thôi, chuyện qua rồi không nói tới nữa." Phượng Loan nói đến đủ thôi, khoát tay áo, "Hôm nay thật đúng là xui, chúng ta vui vẻ ra ngoài đi dạo phố, lại gặp chuyện này, buổi tối ta kêu người lấy lá diệp bỏ vào nước để chúng ta tắm xả xui.
Chủ ý của nàng, là muốn đổi đi đề tài.
Tiêu Đạc lại nghe ra khác, cúi đầu nhìn, Kiều Kiều trong lòng giống như viên ngọc ấm áp thơm ngon, nhớ tới cơ thể tuyết trắng của nàng đêm qua, hai hạt kiều hồng, ---- có hơi hối hận lần trước làm biếng không cùng nàng tắm rửa.
Hắn thấp giọng, "Được, buổi tối chúng ta cùng nhau tắm."
Cùng nhau tắm? Ôi, mình không phải là ý đó.
Phượng Loan đúng là nâng đá đập chân mình, sắc mặt khẽ biến hồng, "Cái đó không được, hai người... Bồn tắm nhỏ như vậy, hai người ngồi sao được."
Cũng không phải trong hoàng cung, có cái gì mà hồ nước suối thiên chi thiên diệp.
Tiêu Đạc lại không thèm để ý, càng tỏ ra vui vẻ, "Lo cái gì? Chen chúc mới gần gũi thích thú." Không để ý trên tay đang bị thương, bế Kiều Kiều ngồi lên đùi mình, "Đến lúc đó nàng cứ ngồi trên đùi ta như vậy, không phải ngồi xuống rồi sao."
Cứ như vậy..., hai người trần truồng ngồi lên nhau? Phượng Loan mặt đỏ rực.
/83
|