Phượng Loan đau xương sống thắt lưng không thôi.
Ai bảo Tiêu Đạc chọn hai tư thế kỳ quái có độ khó cao, quá vặn vẹo, lại giày vò trong thời gian dài, eo không đau xót mới là lạ. Chuyện này. Về sau, nhịn không được nhỏ giọng phàn nàn, "Chàng có uống thuốc không? Sao nhiều sức lực đến dùng không hết vậy chứ."
Tiêu Đạc mặc bộ trường bào màu tím nửa mở rộng, lộ ra lồng ngực rắn chắc, còn có thân eo thon dài hơi lõm xuống, quanh năm hắn tập luyện võ, vóc người cao to, tướng mạo lãnh tuấn (lạnh lùng đẹp trai), nằm nghiêng ở đàng kia rất là mê người. Lúc này đang cuốn một lọn tóc đen nhánh thật dài, ngón ta xoay vòng, cười đắc ý, "Nếu bổn vương thật sự uống thuốc, cái mạng nhỏ của nàng còn sao?"
Phượng Loan chịu không được dáng vẻ ấy của hắn, liếc mắt phỉ nhổ: "Năng lực quá tốt sao? Chàng không thể bình thường một chút à? Cần phải cổ quái như vậy, làm người ta uốn éo cái hông đau quá trời."
Tiêu Đạc "Xùy~~" cười, "Bổn vương sớm đã nhìn ra." Kéo nàng vào ngực, nhẹ nhàng vuốt ve, "Là Kiều Kiều lười thôi, chỉ nằm ở dưới không chịu nhúc nhích tí nào, cho nàng vất vả một chút, liền than đau xương sống thắt lưng, liền than mệt mỏi, một chút sức cũng không chịu ra."
"Phi!" Phượng Loan kéo chăn, trừng hắn, "Chàng thì chịu khó! Trên đời này chàng là người chịu khó nhất rồi đó."
Tiêu Đạc nghe vậy rất vui, lôi kéo nàng, "Nếu không phải ta nhanh chịu khó, ai tới cho nàng thoải mái?" Phía sau lưng tựa vào lồng ngực, tay sờ loạn xuống dưới, tiến vào dò xét ở trong chỗ sâu, "Nữ nhân giống như đóa hoa tươi vậy, nếu không được nam nhân làm cho thoải mái, sẽ khô cạn ngay."
Phượng Loan cản lại ma trảo của hắn, khẽ nói: "Nói như vậy, không phải chàng trở thành phân người rồi hả?"
"Làm càn!" Tiêu Đạc dừng tay lại, trầm giọng trách mắng: "Thật sự là sủng nàng quá rồi, cái gì cũng dám nói lung tung?" Nhớ tới lần trước mình bị so sánh với con chó, lần này lại bị so sánh..., tại nàng xinh đẹp. Hung hăng vỗ một phát vào mông, "Lại nói bậy nữa, lần sau không tha cho nàng!"
"Ôi!" Phượng Loan kêu lên đau đớn, mình cũng biết đã nói hơi quá.
"Cũng không cần chờ lần sau." Tiêu Đạc dùng đầu gối tách hai chân của nàng ra, mở cửa thành, sau đó liền một mạch công thành chiếm đất, nổi nóng nói: "Sau này nàng nói sai một lần, liền phạt nàng một lần!" Đột nhiên nhớ tới suy đoán trước kia, sẽ không phải là nàng ưa thích Tiêu Trạm chứ? Nhưng này lời này không tiện hỏi, trong lòng đột nhiên nóng nảy buồn bực, phát tiết ra ngoài, đem nàng dưới thân mình bừa bãi loay hoay, mạnh mẽ đâm tới, thẳng đến khi nàng bị đâm cho quân lính tan rã.
Phượng Loan bị hắn chơi đùa hung ác.
Sau đó, nàng đau nhức toàn thân nằm không dậy nổi, nghẹn khí nói: "Ngươi đúng là có bệnh!"
Đoan vương điện hạ thật sự có bệnh, là tâm bệnh.
Nhưng kêu hắn phải hỏi ra, "Có phải nàng vừa ý Tiêu Trạm không?" Loại lời này, càng không thể. Huống hồ là hỏi, nếu Phượng Loan phủ nhận, theo tính tình đa nghi của hắn, cũng sẽ không tin tưởng.
Tiêu Đạc buồn bực không lên tiếng, suy nghĩ..., sau này phải cẩn thận quan sát nhiều hơn.
Phượng Loan thấy hắn tra tấn mình nữa ngày, xong việc hỏi hắn còn không nói lời nào, tức không nhịn nổi, "Ngươi như vậy là sao?" Nàng thật sự hơi tức giận, "Ngươi đây xem ta là cái gì? Tìm niềm vui hay sao? Tùy tiện chà đạp!"
Một đôi mắt nước mùa thu mê mang, hàm chứa sương mù.
---- thật là đẹp.
Khóe miệng Tiêu Đạc không khỏi vểnh lên, khó trách nam nhân trên đời đều yêu quyền lực và mỹ nhân, ---- tay cầm quyền lực nhìn bọn thuộc hạ thần phục, và xem mỹ nhân ở dưới người mình thở gấp cầu xin tha thứ, đều là giống nhau, có một sự sung sướng và thoải mái ở trong nội tâm không thể nói ra được.
Sau đó khẽ nhíu mày, Tiêu Trạm? Phạm lão ngũ? Hừ, tròng mắt cũng không nên mọc ở trên người!
Sự tàn ác xẹt qua trong mắt, sau đó ánh mắt lại lấp loé không yên nhìn giai nhân.
Phượng Loan nào biết trong lòng hắn muốn điều gì? Chỉ cảm thấy tối nay hắn tựa như có bệnh, đem mình ra phát tiết, sau đó còn không nói gì nãy giờ, một hồi thì sắc mặt âm trầm, một hồi thì cười tà, một hồi ánh mắt lại hỗn loạn, không giống người, cứ như là dã thú dữ tợn kinh hãi trong đêm tối!
Nàng đứng dậy, giật lấy y phục muốn xuống giường.
"Nàng đi đâu vậy?" Tiêu Đạc lôi kéo nàng, không cho nàng bỏ đi, kéo trở về trong lòng ngực của mình, "Kiều Kiều, được rồi, không tức giận." Hắn cười, hôn nhẹ. Xoa dịu nàng, "Trong lòng ta đang phiền đấy."
Phượng Loan nhịn xuống, hỏi "Phiền cái gì?"
Khóe miệng Tiêu Đạc hơi vểnh, "Mấy ngày hôm trước trong tiệc đầy tháng của con trai, lão Thất có đến."
Trong lòng Phượng Loan bỗng chốc "lộp bộp", đầu óc thậm chí không cần phân tích và suy nghĩ, dựa vào bản năng, đã biết rõ tâm bệnh của hắn là cái gì rồi. Không dám chần chờ chút nào, miễn cho trong nội tâm hắn gieo xuống hạt giống nghi hoặc, chỉ mê mang hỏi: "Thành vương đến? Thế nào? Hắn cãi nhau với Lục Lang sao?"
Tiêu Đạc cười nói: "Không phải, là lão Thất và lão Tam cãi nhau."
"Vậy chàng phiền cái gì?" Phượng Loan tỏ ra không hiểu, quay mặt đi nói: "Hơn nữa, chàng nổi giận, lại tìm ta xả tức à? Hừ, khàn hết giọng rồi."
"Đáng ghét, bữa tiệc đều bị bọn họ làm rối loạn." Tiêu Đạc nhếch khóe miệng, sau đó nâng khuôn mặt nhỏ nhắn trong sáng xinh đẹp lên, cúi xuống nhìn nàng, cười hỏi: "Kiều Kiều nói xem, ta và lão Thất ai đẹp mắt hơn?"
Phượng Loan kinh ngạc nói: "Làm sao ta biết?"
Tiêu Đạc hỏi: "Sao nàng không biết? Ngày đó tại vườn hoa Phượng gia, không phải nàng đã gặp mặt rồi mà."
"Vậy coi như là gặp mặt gì a." Phượng Loan nhếch miệng, "Vốn là ta mang nha hoàn đi hái hoa, không biết Nhị đường ca nổi điên cái gì, không nên kéo ta tới chào hỏi. Chàng nói xem, nào có đạo lý cô nương trong nhà tiếp xúc với ngoại nam? Có thể thấy được Nhị đường ca quá hồ đồ." Tỏ ra thần sắc tự nhiên, "Trong lòng ta rất bực bội, còn khẩn trương, một mực cúi đầu không lên tiếng, chỉ muốn rời đi càng nhanh, làm gì thấy rõ bộ dạng của các ngươi ra sao?"
Nàng ngẩng đầu cười nói: "Lục Lang, để ta đoán xem. Có phải An Vương nói Lục Lang đẹp mắt, Thành vương không phục, cho nên các ngươi liền cãi nhau."
Vốn là Tiêu Đạc có bệnh đa nghi rất lớn, thế nhưng thấy nàng ngây thơ hồn nhiên, nói chuyện rất tự nhiên, lời nói cũng hợp tình hợp lý. Nghĩ tới nghĩ lui, ngược lại cảm thấy là mình đã quá đa nghi. Đúng vậy, lúc ấy nàng chỉ là một tiểu cô nương, tự nhiên phải khẩn trương ngượng ngùng, không dám nhìn loạn.
Mình nhớ rõ, lúc ấy xác thực nàng chỉ cúi đầu, cũng không có lên tiếng.
Nhưng vẫn không thể hoàn toàn giải thích được sự khó hiểu.
Dù sao làm Thành Vương phi, thế nhưng có thể diện hơn nhiều so với Đoan Vương Trắc phi chứ.
"Lục Lang." Phượng Loan khe khẽ đẩy hắn, cười nói: "Không phải vậy sao? Ta đoán hay chưa?"
"Tiểu yêu tinh thông minh." Tiêu Đạc nhéo nhéo mặt nàng, không có dò xét thêm nữa, chỉ sợ Kiều Kiều sẽ hiểu lầm. Cho nên tùy theo nàng..., cười hỏi: "Vậy nàng cảm thấy bổn vương có đẹp hay không?"
Hừ! Phượng Loan cười lạnh, Đoan Vương Điện hạ sẽ không quan tâm tới vấn đề tướng mạo chứ? Không cần nghĩ, nhất định là trong tiệc đầy tháng đã xảy ra chuyện gì, Tiêu Trạm đã trêu vào lòng nghi ngờ kiêng kị của hắn rồi.
Bất quá vẻ mặt vẫn ngây thơ đáng yêu, cách ra mặt của hắn, hừ hừ nói: "Ừm, coi như cũng được."
Tiêu Đạc nở nụ cười, "Chỉ là coi như cũng được?"
Phượng Loan làm nũng ra vẻ si mê, "Lục Lang không được quá đẹp, bằng không, nếu trên đời này nữ nhân đều say mê Lục Lang..., ta phải làm sao? Chẳng phải rất bận rộn, rất mệt a, tranh giành cùng nhiều nữ nhân như vậy, ta mới không cần."
Nàng nói những lời này, không tính vô cùng tốt, nhưng cũng có bảy tám phần.
Sự nghi ngờ trong lòng Tiêu Đạc cuối cùng tiêu tán không ít, lại được nàng dỗ cho vui vẻ, cúi đầu hôn nàng, "Vậy được, bổn vương cũng chỉ đẹp vừa được như Kiều Kiều thích, không nhiều lắm, không để cho những nữ nhân khác đoạt đi." Không còn thô lỗ như ban nãy, mà là nhẹ nhàng trìu mến bắt đầu..., "Mới vừa rồi là bổn vương làm Kiều Kiều khó chịu, lúc này, để bổn vương hầu hạ cho nàng."
Nến đỏ chiếu rọi, thời gian dần qua chăn mền màn lụa nhẹ nhàng lung lay. Xao động.
******
Ngày kế tỉnh lại, Phượng Loan lại đau lưng, toàn thân mềm nhũn.
Trong đầu mắng một ngàn lần "Khốn khiếp", sau đó uống chén canh bổ Khương ma ma đã sắc, uống liền ba chén, trong bụng vừa ấm vừa no cả điểm tâm cũng không ăn nổi. Sau nửa ngày chỉ ăn mấy khối điểm tâm, đến buổi trưa, đang nghĩ xem giữa trưa ăn cái gì, thì có nha hoàn tới truyền lời, "Bên Uy Nhuy Đường, Mục phu nhân phủ Lí Quốc Công đã tới."
Phượng Loan nằm trên giường mỹ nhân, nghe xong thì nhíu mày, "Lại tới nữa?"
Đúng vậy, sau khi Đoan Vương phi sinh con có bị chút chứng bệnh phụ nhân, nhưng luôn lo điều dưỡng, chỉ là thân thể yếu đuối, cũng không có bất kỳ nguy hiểm đến tánh mạng. Còn tiểu Quận Vương ọc sữa, trẻ con ăn sữa, có mấy đứa không ọc sữa đâu? Thái y đã khám, không có vấn đề, chỉ cần bình thường tỉ mỉ chăm sóc hơn là được.
Mục phu nhân thường xuyên tới như vậy làm cái gì?
Khương ma ma cau mày nói: "Đúng vậy a, hai ba ngày cứ đến một lần."
Phượng Loan nhẹ nhàng nhếch miệng, "Gần đây đại cô mẫu không thích ta lắm, hiện tại khẳng định càng hận chết ta, mỗi lần bà ấy tới ta đều thấy nao nao, cảm giác không thoải mái."
Khương ma ma thở dài: "Mà thôi, dù sao Mục phu nhân cũng không đến Noãn Hương Ổ."
Không đến Noãn Hương Ổ, không có nghĩa là không âm thầm ghi hận Noãn Hương Ổ.
Trong lòng Phượng Loan cười khẽ, lại không nói nhiều.
Đột nhiên nhớ tới một chuyện quan trọng, dặn dò Khương ma ma, "Gọi Bích Lạc tới đây, ta có chuyện muốn nói."
Bích Lạc hiện tại đã lập gia đình, ăn mặc như một phu nhân, có thể làm thiếu phụ đi lại ở viện bên ngoài.
Phượng Loan chỉ ghế nhỏ cho nàng ta ngồi xuống, hỏi: "Lần trước giao chuyện cho cô gia nhà ngươi, làm được như thế nào rồi?" Trượng phu của Bích Lạc là người linh hoạt biết ứng biến, hiện nay ở bên ngoài, thay mình quản lý cửa hàng, xem như trong của hồi môn của mình, bên ngoài có một người quản sự.
Bích Lạc trả lời: "Mọi việc coi như thuận lợi, trong vòng nửa năm đã thu mua tiếp nhận được ba cửa hàng thư quán, một ở Sơn Tây, một ở Thiểm Tây, còn một ở Phúc Kiến. Vị kia trong nhà nô tỳ nói, chuyện cũng không tính quá khó làm, nhưng vụn vặt, đặc biệt muốn ở khắp nơi trong cả nước, chỉ là trên đường đi tốn không ít thời gian, cái khác thật không có vấn đề gì lớn lao."
"Ta biết, việc này cũng không phải là một sớm một chiều." Phượng Loan khẽ vuốt cằm, sau đó lại nói: "Nói cô gia nhà ngươi phải luôn nhớ lo liệu ghi chép lại, rồi tiếp theo là xử lý, cần bao nhiêu bạc cứ đến ta lấy."
Khương ma ma không rõ hỏi: "Trắc phi đang tính làm gì vậy? Thu mua nhiều cửa hàng không kiếm ra tiền như vậy, còn ở các tỉnh các nơi đều phải mua, chẳng phải là lãng phí rất nhiều ngân lượng vô ích sao?" Không nhịn được lẩm bẩm, "Cho dù Trắc phi có nhiều của hồi môn, cũng không có thể tùy tiện lãng phí a."
"Không lãng phí." Phượng Loan thong thả cười nói: "Ma ma yên tâm, ta đều có chỗ trọng dùng."
Sau khi thân thể Đoan Vương phi bị rong huyết, Mục phu nhân cứ lén la lén lút, chỉ sợ chẳng mấy chốc sẽ dậy sóng, hơn nữa Tiêu Đạc có bệnh đa nghi, thời gian mình hồn nhiên ngây thơ không còn nhiều lắm. Cho nên sớm tính toán vạch ra kế hoạch, vì chính mình tìm một con đường lùi, đến lúc đó cho dù sóng gió có kéo tới, cũng sẽ không lo bị lật thuyền.
Ai bảo Tiêu Đạc chọn hai tư thế kỳ quái có độ khó cao, quá vặn vẹo, lại giày vò trong thời gian dài, eo không đau xót mới là lạ. Chuyện này. Về sau, nhịn không được nhỏ giọng phàn nàn, "Chàng có uống thuốc không? Sao nhiều sức lực đến dùng không hết vậy chứ."
Tiêu Đạc mặc bộ trường bào màu tím nửa mở rộng, lộ ra lồng ngực rắn chắc, còn có thân eo thon dài hơi lõm xuống, quanh năm hắn tập luyện võ, vóc người cao to, tướng mạo lãnh tuấn (lạnh lùng đẹp trai), nằm nghiêng ở đàng kia rất là mê người. Lúc này đang cuốn một lọn tóc đen nhánh thật dài, ngón ta xoay vòng, cười đắc ý, "Nếu bổn vương thật sự uống thuốc, cái mạng nhỏ của nàng còn sao?"
Phượng Loan chịu không được dáng vẻ ấy của hắn, liếc mắt phỉ nhổ: "Năng lực quá tốt sao? Chàng không thể bình thường một chút à? Cần phải cổ quái như vậy, làm người ta uốn éo cái hông đau quá trời."
Tiêu Đạc "Xùy~~" cười, "Bổn vương sớm đã nhìn ra." Kéo nàng vào ngực, nhẹ nhàng vuốt ve, "Là Kiều Kiều lười thôi, chỉ nằm ở dưới không chịu nhúc nhích tí nào, cho nàng vất vả một chút, liền than đau xương sống thắt lưng, liền than mệt mỏi, một chút sức cũng không chịu ra."
"Phi!" Phượng Loan kéo chăn, trừng hắn, "Chàng thì chịu khó! Trên đời này chàng là người chịu khó nhất rồi đó."
Tiêu Đạc nghe vậy rất vui, lôi kéo nàng, "Nếu không phải ta nhanh chịu khó, ai tới cho nàng thoải mái?" Phía sau lưng tựa vào lồng ngực, tay sờ loạn xuống dưới, tiến vào dò xét ở trong chỗ sâu, "Nữ nhân giống như đóa hoa tươi vậy, nếu không được nam nhân làm cho thoải mái, sẽ khô cạn ngay."
Phượng Loan cản lại ma trảo của hắn, khẽ nói: "Nói như vậy, không phải chàng trở thành phân người rồi hả?"
"Làm càn!" Tiêu Đạc dừng tay lại, trầm giọng trách mắng: "Thật sự là sủng nàng quá rồi, cái gì cũng dám nói lung tung?" Nhớ tới lần trước mình bị so sánh với con chó, lần này lại bị so sánh..., tại nàng xinh đẹp. Hung hăng vỗ một phát vào mông, "Lại nói bậy nữa, lần sau không tha cho nàng!"
"Ôi!" Phượng Loan kêu lên đau đớn, mình cũng biết đã nói hơi quá.
"Cũng không cần chờ lần sau." Tiêu Đạc dùng đầu gối tách hai chân của nàng ra, mở cửa thành, sau đó liền một mạch công thành chiếm đất, nổi nóng nói: "Sau này nàng nói sai một lần, liền phạt nàng một lần!" Đột nhiên nhớ tới suy đoán trước kia, sẽ không phải là nàng ưa thích Tiêu Trạm chứ? Nhưng này lời này không tiện hỏi, trong lòng đột nhiên nóng nảy buồn bực, phát tiết ra ngoài, đem nàng dưới thân mình bừa bãi loay hoay, mạnh mẽ đâm tới, thẳng đến khi nàng bị đâm cho quân lính tan rã.
Phượng Loan bị hắn chơi đùa hung ác.
Sau đó, nàng đau nhức toàn thân nằm không dậy nổi, nghẹn khí nói: "Ngươi đúng là có bệnh!"
Đoan vương điện hạ thật sự có bệnh, là tâm bệnh.
Nhưng kêu hắn phải hỏi ra, "Có phải nàng vừa ý Tiêu Trạm không?" Loại lời này, càng không thể. Huống hồ là hỏi, nếu Phượng Loan phủ nhận, theo tính tình đa nghi của hắn, cũng sẽ không tin tưởng.
Tiêu Đạc buồn bực không lên tiếng, suy nghĩ..., sau này phải cẩn thận quan sát nhiều hơn.
Phượng Loan thấy hắn tra tấn mình nữa ngày, xong việc hỏi hắn còn không nói lời nào, tức không nhịn nổi, "Ngươi như vậy là sao?" Nàng thật sự hơi tức giận, "Ngươi đây xem ta là cái gì? Tìm niềm vui hay sao? Tùy tiện chà đạp!"
Một đôi mắt nước mùa thu mê mang, hàm chứa sương mù.
---- thật là đẹp.
Khóe miệng Tiêu Đạc không khỏi vểnh lên, khó trách nam nhân trên đời đều yêu quyền lực và mỹ nhân, ---- tay cầm quyền lực nhìn bọn thuộc hạ thần phục, và xem mỹ nhân ở dưới người mình thở gấp cầu xin tha thứ, đều là giống nhau, có một sự sung sướng và thoải mái ở trong nội tâm không thể nói ra được.
Sau đó khẽ nhíu mày, Tiêu Trạm? Phạm lão ngũ? Hừ, tròng mắt cũng không nên mọc ở trên người!
Sự tàn ác xẹt qua trong mắt, sau đó ánh mắt lại lấp loé không yên nhìn giai nhân.
Phượng Loan nào biết trong lòng hắn muốn điều gì? Chỉ cảm thấy tối nay hắn tựa như có bệnh, đem mình ra phát tiết, sau đó còn không nói gì nãy giờ, một hồi thì sắc mặt âm trầm, một hồi thì cười tà, một hồi ánh mắt lại hỗn loạn, không giống người, cứ như là dã thú dữ tợn kinh hãi trong đêm tối!
Nàng đứng dậy, giật lấy y phục muốn xuống giường.
"Nàng đi đâu vậy?" Tiêu Đạc lôi kéo nàng, không cho nàng bỏ đi, kéo trở về trong lòng ngực của mình, "Kiều Kiều, được rồi, không tức giận." Hắn cười, hôn nhẹ. Xoa dịu nàng, "Trong lòng ta đang phiền đấy."
Phượng Loan nhịn xuống, hỏi "Phiền cái gì?"
Khóe miệng Tiêu Đạc hơi vểnh, "Mấy ngày hôm trước trong tiệc đầy tháng của con trai, lão Thất có đến."
Trong lòng Phượng Loan bỗng chốc "lộp bộp", đầu óc thậm chí không cần phân tích và suy nghĩ, dựa vào bản năng, đã biết rõ tâm bệnh của hắn là cái gì rồi. Không dám chần chờ chút nào, miễn cho trong nội tâm hắn gieo xuống hạt giống nghi hoặc, chỉ mê mang hỏi: "Thành vương đến? Thế nào? Hắn cãi nhau với Lục Lang sao?"
Tiêu Đạc cười nói: "Không phải, là lão Thất và lão Tam cãi nhau."
"Vậy chàng phiền cái gì?" Phượng Loan tỏ ra không hiểu, quay mặt đi nói: "Hơn nữa, chàng nổi giận, lại tìm ta xả tức à? Hừ, khàn hết giọng rồi."
"Đáng ghét, bữa tiệc đều bị bọn họ làm rối loạn." Tiêu Đạc nhếch khóe miệng, sau đó nâng khuôn mặt nhỏ nhắn trong sáng xinh đẹp lên, cúi xuống nhìn nàng, cười hỏi: "Kiều Kiều nói xem, ta và lão Thất ai đẹp mắt hơn?"
Phượng Loan kinh ngạc nói: "Làm sao ta biết?"
Tiêu Đạc hỏi: "Sao nàng không biết? Ngày đó tại vườn hoa Phượng gia, không phải nàng đã gặp mặt rồi mà."
"Vậy coi như là gặp mặt gì a." Phượng Loan nhếch miệng, "Vốn là ta mang nha hoàn đi hái hoa, không biết Nhị đường ca nổi điên cái gì, không nên kéo ta tới chào hỏi. Chàng nói xem, nào có đạo lý cô nương trong nhà tiếp xúc với ngoại nam? Có thể thấy được Nhị đường ca quá hồ đồ." Tỏ ra thần sắc tự nhiên, "Trong lòng ta rất bực bội, còn khẩn trương, một mực cúi đầu không lên tiếng, chỉ muốn rời đi càng nhanh, làm gì thấy rõ bộ dạng của các ngươi ra sao?"
Nàng ngẩng đầu cười nói: "Lục Lang, để ta đoán xem. Có phải An Vương nói Lục Lang đẹp mắt, Thành vương không phục, cho nên các ngươi liền cãi nhau."
Vốn là Tiêu Đạc có bệnh đa nghi rất lớn, thế nhưng thấy nàng ngây thơ hồn nhiên, nói chuyện rất tự nhiên, lời nói cũng hợp tình hợp lý. Nghĩ tới nghĩ lui, ngược lại cảm thấy là mình đã quá đa nghi. Đúng vậy, lúc ấy nàng chỉ là một tiểu cô nương, tự nhiên phải khẩn trương ngượng ngùng, không dám nhìn loạn.
Mình nhớ rõ, lúc ấy xác thực nàng chỉ cúi đầu, cũng không có lên tiếng.
Nhưng vẫn không thể hoàn toàn giải thích được sự khó hiểu.
Dù sao làm Thành Vương phi, thế nhưng có thể diện hơn nhiều so với Đoan Vương Trắc phi chứ.
"Lục Lang." Phượng Loan khe khẽ đẩy hắn, cười nói: "Không phải vậy sao? Ta đoán hay chưa?"
"Tiểu yêu tinh thông minh." Tiêu Đạc nhéo nhéo mặt nàng, không có dò xét thêm nữa, chỉ sợ Kiều Kiều sẽ hiểu lầm. Cho nên tùy theo nàng..., cười hỏi: "Vậy nàng cảm thấy bổn vương có đẹp hay không?"
Hừ! Phượng Loan cười lạnh, Đoan Vương Điện hạ sẽ không quan tâm tới vấn đề tướng mạo chứ? Không cần nghĩ, nhất định là trong tiệc đầy tháng đã xảy ra chuyện gì, Tiêu Trạm đã trêu vào lòng nghi ngờ kiêng kị của hắn rồi.
Bất quá vẻ mặt vẫn ngây thơ đáng yêu, cách ra mặt của hắn, hừ hừ nói: "Ừm, coi như cũng được."
Tiêu Đạc nở nụ cười, "Chỉ là coi như cũng được?"
Phượng Loan làm nũng ra vẻ si mê, "Lục Lang không được quá đẹp, bằng không, nếu trên đời này nữ nhân đều say mê Lục Lang..., ta phải làm sao? Chẳng phải rất bận rộn, rất mệt a, tranh giành cùng nhiều nữ nhân như vậy, ta mới không cần."
Nàng nói những lời này, không tính vô cùng tốt, nhưng cũng có bảy tám phần.
Sự nghi ngờ trong lòng Tiêu Đạc cuối cùng tiêu tán không ít, lại được nàng dỗ cho vui vẻ, cúi đầu hôn nàng, "Vậy được, bổn vương cũng chỉ đẹp vừa được như Kiều Kiều thích, không nhiều lắm, không để cho những nữ nhân khác đoạt đi." Không còn thô lỗ như ban nãy, mà là nhẹ nhàng trìu mến bắt đầu..., "Mới vừa rồi là bổn vương làm Kiều Kiều khó chịu, lúc này, để bổn vương hầu hạ cho nàng."
Nến đỏ chiếu rọi, thời gian dần qua chăn mền màn lụa nhẹ nhàng lung lay. Xao động.
******
Ngày kế tỉnh lại, Phượng Loan lại đau lưng, toàn thân mềm nhũn.
Trong đầu mắng một ngàn lần "Khốn khiếp", sau đó uống chén canh bổ Khương ma ma đã sắc, uống liền ba chén, trong bụng vừa ấm vừa no cả điểm tâm cũng không ăn nổi. Sau nửa ngày chỉ ăn mấy khối điểm tâm, đến buổi trưa, đang nghĩ xem giữa trưa ăn cái gì, thì có nha hoàn tới truyền lời, "Bên Uy Nhuy Đường, Mục phu nhân phủ Lí Quốc Công đã tới."
Phượng Loan nằm trên giường mỹ nhân, nghe xong thì nhíu mày, "Lại tới nữa?"
Đúng vậy, sau khi Đoan Vương phi sinh con có bị chút chứng bệnh phụ nhân, nhưng luôn lo điều dưỡng, chỉ là thân thể yếu đuối, cũng không có bất kỳ nguy hiểm đến tánh mạng. Còn tiểu Quận Vương ọc sữa, trẻ con ăn sữa, có mấy đứa không ọc sữa đâu? Thái y đã khám, không có vấn đề, chỉ cần bình thường tỉ mỉ chăm sóc hơn là được.
Mục phu nhân thường xuyên tới như vậy làm cái gì?
Khương ma ma cau mày nói: "Đúng vậy a, hai ba ngày cứ đến một lần."
Phượng Loan nhẹ nhàng nhếch miệng, "Gần đây đại cô mẫu không thích ta lắm, hiện tại khẳng định càng hận chết ta, mỗi lần bà ấy tới ta đều thấy nao nao, cảm giác không thoải mái."
Khương ma ma thở dài: "Mà thôi, dù sao Mục phu nhân cũng không đến Noãn Hương Ổ."
Không đến Noãn Hương Ổ, không có nghĩa là không âm thầm ghi hận Noãn Hương Ổ.
Trong lòng Phượng Loan cười khẽ, lại không nói nhiều.
Đột nhiên nhớ tới một chuyện quan trọng, dặn dò Khương ma ma, "Gọi Bích Lạc tới đây, ta có chuyện muốn nói."
Bích Lạc hiện tại đã lập gia đình, ăn mặc như một phu nhân, có thể làm thiếu phụ đi lại ở viện bên ngoài.
Phượng Loan chỉ ghế nhỏ cho nàng ta ngồi xuống, hỏi: "Lần trước giao chuyện cho cô gia nhà ngươi, làm được như thế nào rồi?" Trượng phu của Bích Lạc là người linh hoạt biết ứng biến, hiện nay ở bên ngoài, thay mình quản lý cửa hàng, xem như trong của hồi môn của mình, bên ngoài có một người quản sự.
Bích Lạc trả lời: "Mọi việc coi như thuận lợi, trong vòng nửa năm đã thu mua tiếp nhận được ba cửa hàng thư quán, một ở Sơn Tây, một ở Thiểm Tây, còn một ở Phúc Kiến. Vị kia trong nhà nô tỳ nói, chuyện cũng không tính quá khó làm, nhưng vụn vặt, đặc biệt muốn ở khắp nơi trong cả nước, chỉ là trên đường đi tốn không ít thời gian, cái khác thật không có vấn đề gì lớn lao."
"Ta biết, việc này cũng không phải là một sớm một chiều." Phượng Loan khẽ vuốt cằm, sau đó lại nói: "Nói cô gia nhà ngươi phải luôn nhớ lo liệu ghi chép lại, rồi tiếp theo là xử lý, cần bao nhiêu bạc cứ đến ta lấy."
Khương ma ma không rõ hỏi: "Trắc phi đang tính làm gì vậy? Thu mua nhiều cửa hàng không kiếm ra tiền như vậy, còn ở các tỉnh các nơi đều phải mua, chẳng phải là lãng phí rất nhiều ngân lượng vô ích sao?" Không nhịn được lẩm bẩm, "Cho dù Trắc phi có nhiều của hồi môn, cũng không có thể tùy tiện lãng phí a."
"Không lãng phí." Phượng Loan thong thả cười nói: "Ma ma yên tâm, ta đều có chỗ trọng dùng."
Sau khi thân thể Đoan Vương phi bị rong huyết, Mục phu nhân cứ lén la lén lút, chỉ sợ chẳng mấy chốc sẽ dậy sóng, hơn nữa Tiêu Đạc có bệnh đa nghi, thời gian mình hồn nhiên ngây thơ không còn nhiều lắm. Cho nên sớm tính toán vạch ra kế hoạch, vì chính mình tìm một con đường lùi, đến lúc đó cho dù sóng gió có kéo tới, cũng sẽ không lo bị lật thuyền.
/83
|