Edit by Mon
Thời tiết càng lúc càng nóng, nhưng Trương Quốc Dương lại thức dậy rất sớm, trong đầu chợt nhớ tới chuyện phòng the của con trai cùng con dâu đêm qua, không khỏi chột dạ, nhưng cũng có chút hào hứng.
Ông vừa nấu xong bữa sáng đã thấy con trai bước xuống, hai cha con cùng bàn bạc về miếng đất ở quê, Trương Đào quyết định mua thêm mảnh đất phía sau nhà cũ để xây thêm hai gian phòng, khi nào rảnh hắn có thể đưa Kiều Kiều về quê ở mấy ngày, phong cảnh nông thôn không quá tệ, chỉ cần có chỗ ở tốt cô hẳn sẽ không ghét bỏ.
Sau khi con trai rời khỏi, Trương Quốc Dương bắt đầu một ngày bận rộn, đầu tiên là giặc quần áo, mọi khi chỉ có quần áo của ông và con dâu, nay lại có thêm của con trai, đáy lòng ông thầm rầu rĩ.
Tối hôm qua, Lâm Kiều Kiều có nói chuyện không thuê bảo mẫu cho Trương Đào nghe, hắn biết ba mình vốn không thích ngồi yên một chỗ, nên cũng không nghĩ nhiều, dù sao đàn ông ở phương diện này rất cẩu thả.
Bên ngoài, từng giọt mưa rơi tí tách, không lâu sau dần chuyển thành trận mưa to đổ xuống. Lâm Kiều Kiều vốn định thay quần áo ra ngoài chơi một lát, nhưng khi thấy trời mưa to, cô không muốn thay đồ nữa. Vào những ngày đầu hạ, trời mưa mang đến cho người ta cảm giác buồn man mác.
Lâm Kiều Kiều mặc một chiếc váy màu tím hai dây, lộ ra hai vai cùng nửa bầu vú, chân váy vừa vặn chạm đùi, bên trong là quần lót chữ Đinh (丁), cô có cảm giác kể từ lúc trọng sinh, cô rất thích mặc kiểu quần lót này.
Mở tủ lạnh, vươn tay lấy một cái hộp nhỏ, sau đó bỏ số cánh hoa của ngày hôm nay vào trong.
Sau khi Lâm Kiều Kiều đóng cửa tủ lạnh rồi xoay người lại, chợt thấy ba chồng đang đứng sau lưng mình. Gương mặt nhỏ nhắn khẽ ửng đỏ, cô giả vờ như không phát hiện nhanh chóng trở về phòng.
Trương Quốc Dương muốn đi lấy nước uống, bỗng thấy Lâm Kiều Kiều đang tìm thứ gì đó trong tủ lạnh, vì cô khom lưng nên váy cũng kéo lên đến tận hông, quần lót màu đen chỉ đủ che đậy nơi huyền bí ở giữa, thế nên toàn bộ bờ mông tuyết trắng cứ thế rơi vào tầm mắt ông.
Gần đây, Lâm Kiều Kiều thấy mình càng ngày càng kỳ lạ, đã biết rõ ba chồng sẽ giặt quần áo cho cô mỗi ngày, nhưng cô lại luôn cố ý chọn những bộ nội y thiếu vải, có khi còn mặc chúng ngang nhiên lượn lờ qua lại trước mặt ba chồng.
So với Trương Đào, ba chồng càng giống chồng cô hơn. Ông giặt quần áo cho cô, hỏi han ân cần mỗi ngày, cơm một ngày ba bữa hai người cũng ăn cùng nhau.
Cô còn thường xuyên lén bỏ nước cánh hoa thất sắc cho vào nước ấm để nguội của ba chồng. Vì cô biết hồi còn trẻ chân của ông đã từng bị thương do súng bắn phải, nên chân vẫn để lại di chứng, nhưng giờ đã tốt hơn nhiều.
Nửa tháng trôi qua, Trương Đào vẫn chưa về nhà lần nào, thời tiết nóng hơn nhiều, ánh sáng mặt trời như thể muốn nướng chín cả mặt đất, hoa trong khuôn viên cũng bị phơi đến khô héo.
Lâm Kiều Kiều rất sợ nóng, mùa đông cô có thể mặc thêm quần áo làm ấm cơ thể. Nhưng mùa hè lại khác, dù có cởi hết quần áo cũng thấy nóng. Giữa thời tiết nóng bức, ngồi bên máy điều hòa là cách tốt nhất.
Nhưng ngồi bên cạnh điều hòa nhiều quá cũng không mấy thoải mái, dẫn đến Lâm Kiều Kiều dần không muốn ăn bất cứ cái gì. Trương Quốc Dương thấy cô như vậy thì không khỏi lo lắng, ngày nào cũng nghĩ cách làm thêm chút đồ ăn khai vị cho cô. Lâm Kiều Kiều cảm thấy ba chồng còn săn sóc cô chu đáo hơn cả chồng.
Ăn uống không được không phải là vấn đề, điều khiến Lâm Kiều Kiều phiền lòng nhất là thời tiết làm cơ thể cô ngứa ngáy khó chịu. Cô mơ thấy gậy thịt to của ba chồng mình mấy đêm liền, khi tỉnh lại thì thấy hạ thể đã ướt đẫm.
Lâm Kiều Kiều nhìn đống đồ đồ lót trong tủ quần áo, cầm lấy một bộ, rồi bỏ xuống. Trời quá nóng, nếu mặc đồ lót chắc sẽ rất khó chịu, nên cô quyết định không mặc.
Kỳ thật, cô đã thấy ba chồng cầm quần lót mình tự an ủi rất nhiều lần. Cô nhận ra rằng bản thân mình chỉ cảm thấy ngại ngùng, chứ không hề thấy chán ghét.
Thời tiết càng lúc càng nóng, nhưng Trương Quốc Dương lại thức dậy rất sớm, trong đầu chợt nhớ tới chuyện phòng the của con trai cùng con dâu đêm qua, không khỏi chột dạ, nhưng cũng có chút hào hứng.
Ông vừa nấu xong bữa sáng đã thấy con trai bước xuống, hai cha con cùng bàn bạc về miếng đất ở quê, Trương Đào quyết định mua thêm mảnh đất phía sau nhà cũ để xây thêm hai gian phòng, khi nào rảnh hắn có thể đưa Kiều Kiều về quê ở mấy ngày, phong cảnh nông thôn không quá tệ, chỉ cần có chỗ ở tốt cô hẳn sẽ không ghét bỏ.
Sau khi con trai rời khỏi, Trương Quốc Dương bắt đầu một ngày bận rộn, đầu tiên là giặc quần áo, mọi khi chỉ có quần áo của ông và con dâu, nay lại có thêm của con trai, đáy lòng ông thầm rầu rĩ.
Tối hôm qua, Lâm Kiều Kiều có nói chuyện không thuê bảo mẫu cho Trương Đào nghe, hắn biết ba mình vốn không thích ngồi yên một chỗ, nên cũng không nghĩ nhiều, dù sao đàn ông ở phương diện này rất cẩu thả.
Bên ngoài, từng giọt mưa rơi tí tách, không lâu sau dần chuyển thành trận mưa to đổ xuống. Lâm Kiều Kiều vốn định thay quần áo ra ngoài chơi một lát, nhưng khi thấy trời mưa to, cô không muốn thay đồ nữa. Vào những ngày đầu hạ, trời mưa mang đến cho người ta cảm giác buồn man mác.
Lâm Kiều Kiều mặc một chiếc váy màu tím hai dây, lộ ra hai vai cùng nửa bầu vú, chân váy vừa vặn chạm đùi, bên trong là quần lót chữ Đinh (丁), cô có cảm giác kể từ lúc trọng sinh, cô rất thích mặc kiểu quần lót này.
Mở tủ lạnh, vươn tay lấy một cái hộp nhỏ, sau đó bỏ số cánh hoa của ngày hôm nay vào trong.
Sau khi Lâm Kiều Kiều đóng cửa tủ lạnh rồi xoay người lại, chợt thấy ba chồng đang đứng sau lưng mình. Gương mặt nhỏ nhắn khẽ ửng đỏ, cô giả vờ như không phát hiện nhanh chóng trở về phòng.
Trương Quốc Dương muốn đi lấy nước uống, bỗng thấy Lâm Kiều Kiều đang tìm thứ gì đó trong tủ lạnh, vì cô khom lưng nên váy cũng kéo lên đến tận hông, quần lót màu đen chỉ đủ che đậy nơi huyền bí ở giữa, thế nên toàn bộ bờ mông tuyết trắng cứ thế rơi vào tầm mắt ông.
Gần đây, Lâm Kiều Kiều thấy mình càng ngày càng kỳ lạ, đã biết rõ ba chồng sẽ giặt quần áo cho cô mỗi ngày, nhưng cô lại luôn cố ý chọn những bộ nội y thiếu vải, có khi còn mặc chúng ngang nhiên lượn lờ qua lại trước mặt ba chồng.
So với Trương Đào, ba chồng càng giống chồng cô hơn. Ông giặt quần áo cho cô, hỏi han ân cần mỗi ngày, cơm một ngày ba bữa hai người cũng ăn cùng nhau.
Cô còn thường xuyên lén bỏ nước cánh hoa thất sắc cho vào nước ấm để nguội của ba chồng. Vì cô biết hồi còn trẻ chân của ông đã từng bị thương do súng bắn phải, nên chân vẫn để lại di chứng, nhưng giờ đã tốt hơn nhiều.
Nửa tháng trôi qua, Trương Đào vẫn chưa về nhà lần nào, thời tiết nóng hơn nhiều, ánh sáng mặt trời như thể muốn nướng chín cả mặt đất, hoa trong khuôn viên cũng bị phơi đến khô héo.
Lâm Kiều Kiều rất sợ nóng, mùa đông cô có thể mặc thêm quần áo làm ấm cơ thể. Nhưng mùa hè lại khác, dù có cởi hết quần áo cũng thấy nóng. Giữa thời tiết nóng bức, ngồi bên máy điều hòa là cách tốt nhất.
Nhưng ngồi bên cạnh điều hòa nhiều quá cũng không mấy thoải mái, dẫn đến Lâm Kiều Kiều dần không muốn ăn bất cứ cái gì. Trương Quốc Dương thấy cô như vậy thì không khỏi lo lắng, ngày nào cũng nghĩ cách làm thêm chút đồ ăn khai vị cho cô. Lâm Kiều Kiều cảm thấy ba chồng còn săn sóc cô chu đáo hơn cả chồng.
Ăn uống không được không phải là vấn đề, điều khiến Lâm Kiều Kiều phiền lòng nhất là thời tiết làm cơ thể cô ngứa ngáy khó chịu. Cô mơ thấy gậy thịt to của ba chồng mình mấy đêm liền, khi tỉnh lại thì thấy hạ thể đã ướt đẫm.
Lâm Kiều Kiều nhìn đống đồ đồ lót trong tủ quần áo, cầm lấy một bộ, rồi bỏ xuống. Trời quá nóng, nếu mặc đồ lót chắc sẽ rất khó chịu, nên cô quyết định không mặc.
Kỳ thật, cô đã thấy ba chồng cầm quần lót mình tự an ủi rất nhiều lần. Cô nhận ra rằng bản thân mình chỉ cảm thấy ngại ngùng, chứ không hề thấy chán ghét.
/84
|