Nhóm Lạc Nam thả bước xuống đáy vực to lớn, hay gọi theo đúng cách chính là Trung Đông Động Thiên, một trong Tứ Đại Động Thiên có Chí Tôn tọa trấn ở trung tâm Đông Vực.
Nhìn từ trên cao, dưới đáy động thiên rõ ràng có vô số ánh đèn, vô số kiến trúc lít nha lít nhít nhiều như một bầy kiến, có thể tưởng tượng không gian bên dưới thật sự không thua kém bất kỳ một phương thế giới nào.
Lạc Nam và chúng nữ cũng không vội vàng thả người rơi xuống dưới đáy ngay lập tức, bởi hắn và các nàng phát hiện ở sườn dốc từ cao xuống thấp cũng có những quang cảnh đặc sắc đáng giá khám phá một phen.
“Tiểu Nam ngươi xem, phía bên kia thật đẹp, là hoa à?” Đình Manh Manh chỉ tay về phía đối diện.
Hắn đưa mắt nhìn theo, phát hiện một đám thực vật sặc sỡ tụ hợp lại như một khu rừng hoa, nhìn từ xa vẫn khó xác định được chúng là thứ gì.
Âm Dương Nguyệt Hồn Nhãn mở ra, Lạc Nam âm thầm tấm tắc kỳ lạ, thuận miệng nói:
“Một khu rừng, không phải rừng hoa…mà là rừng nấm.”
“Nấm?” Mấy nữ nhân tràn ngập hiếu kỳ.
Lạc Nam vuốt vuốt cằm, khu rừng nấm này nằm ở giữa lưng chừng sườn dốc, cũng không có vẻ gì là nguy hiểm, liền ra hiệu chúng nữ bay đến xem thử.
“Oa, nấm này thật lớn, ăn được không đấy?” Đình Manh Manh trợn tròn cả hai mắt.
Ở khoảng cách gần, nàng mới phát hiện mấy cây nấm này quá mức khổng lồ, cây nhỏ thì đã vượt lên đỉnh đầu nàng, cây lớn thì cao vút không khác gì cổ thụ, phần mũ nấm có đủ loại màu sắc sặc sở xòe ra như những chiếc ô dù khổng lồ.
“Phu quân, ngươi là Luyện Đan Sư, có biết đây là loại nấm gì không?” Chúng nữ che miệng cười hỏi.
Lạc Nam xụ mặt nói: “Loại nấm này có vẻ không phải nguyên liệu luyện đan, chẳng có tin tức liên quan bên trong Nguyên Đan Bí Điển.”
“Ăn cái đầu các ngươi, nguyên liệu luyện đan chó má.”
Đột ngột có tiếng mắng chửi vang lên.
Chỉ thấy hàng chục cây nắm đang ở xung quanh bỗng nhiên phát sáng dữ dội, sau đó đột ngột thay hình đổi dạng.
Bọn hắn hóa thành hình dáng nhân loại, đầu đội mũ nấm, thân mặc y phục sặc sở lóe mắt, mỗi người đều có dáng vẻ như tinh linh, nam tuấn nữ đẹp.
Bất quá trên mặt mỗi người đều biểu lộ bất mãn, hiển nhiên cực kỳ không vui trước lời nói vừa rồi của nhóm Lạc Nam.
“Cái này…” Lạc Nam và chúng nữ đưa mắt nhìn nhau, vạn phần không nghĩ đến mấy cây nấm này còn có thể hóa hình thành nhân loại, rõ ràng trước đó là những cây nấm vô tri vô giác, ngay cả Âm Dương Nguyệt Hồn Nhãn cũng chẳng phát hiện bất thường.
“Các vị là chủng tộc gì thế?” Thủy Triều Tịch lên tiếng chào hỏi.
“Sao phải nói cho các người?” Một vị nấm thiếu niên khoanh tay hừ đáp, đám nấm còn lại liên tục gật đầu, cái mũ cụp lên cụp xuống.
“Còn rất kiêu ngạo.” Lạc Nam vuốt vuốt cằm, không cảm giác được mấy cây nấm này mạnh mẽ.
“Đừng có trêu vào bọn họ.”
Có tiếng nói thanh thúy nhắc nhở vang lên.
Chỉ thấy một chiếc xa ngựa quý giá chạy ngang qua, từ trong cửa sổ thò ra một cái đầu thiếu nữ xinh xắn đáng yêu, nàng lên tiếng nói:
“Đó là Độc Cô Tộc, mặc dù chiến lực yếu nhưng sở hữu kịch độc cực mạnh, ngay cả Chí Tôn không may trúng phải cũng tê liệt toàn thân, dưới Chí Tôn trúng phải chỉ có con đường chết, các vị mau xin lỗi rồi rời đi nhanh.”
“Ồ, đa tạ tiểu muội muội.” Lạc Nam hứng thú ồ lên, bỗng nhiên đưa mắt nhìn đám người nấm được gọi Độc Cô Tộc nói:
“Các vị dùng Độc toàn lực đánh vào cơ thể ta được không?”
“Ngươi…” Một đám Độc Cô Tộc nhất thời giận dữ, cho rằng Lạc Nam sỉ nhục bọn hắn, độc tố là thứ khiến bọn hắn vẫn luôn tự hào, đó là loại vũ khí khiến không có bất kỳ cường giả nào dám trêu vào bọn hắn, nào ngờ cái tên này còn muốn dùng độc đánh hắn.
Chúng nữ âm thầm lắc đầu, phu quân này quá mức nghịch ngợm.
Mà thiếu nữ trong xe ngựa nghe thấy vậy cũng biến sắc mặt, vội vàng ra hiệu cho xe ngựa dừng lại, đích thân nàng chạy đến, thở hổn hển nhìn Lạc Nam trách mắng:
“Vị ca ca này muốn chết sao?”
Sau đó nàng nhìn sang Độc Cô Tộc làm lành chắp tay: “Các vị đừng nghe hắn nói bậy, mong thứ lỗi cho.”
“An tiểu thần y, nể mặt ngươi tính cách lương thiện, nếu ngươi đã ra mặt, chúng ta bỏ qua lần này.” Một đám Độc Cô Tộc gật đầu, hung dữ trừng mắt Lạc Nam:
“Nếu có lần sau dám khiêu khích, đừng trách chúng ta độc ác.”
Nói xong cả đám đã biến trở về dáng vẻ cây nấm như ban đầu.
“Phù…” Thiếu nữ may mắn thở ra một hơi nhẹ nhõm.
Lạc Nam kỳ quái xem lấy nữ nhân tuổi chừng đôi mươi có diện mạo thanh tú trước mặt, nhịn không được lên tiếng:
“Vị tiểu muội muội này, chúng ta có quen biết không hả?”
“Không quen.” Thiếu nữ hồi đáp.
Mấy nàng Đình Manh Manh hai mặt nhìn nhau, Thủy Triều Tịch che miệng cười khẽ:
“Đã chúng ta không quen, muội vì sao còn ra mặt vì chúng ta vậy?”
“Ta đương nhiên không thể trơ mắt nhìn các vị chết trước mặt mình.” Thiếu nữ bình thản nói:
“Sư phụ ta dạy cứu một mạng người hơn xây bảy tháp phù đồ đấy.”
Nhóm Lạc Nam kinh ngạc đến ngây người, thế gian này thật sự vẫn còn người ngây thơ và lương thiện đến mức này sao?
“Vừa nãy nghe Đông Cô Tộc nói muội là thần y, hẳn y thuật của muội rất cao minh?” Lăng Ba ôn nhu hỏi.
“Thần y cái gì chứ, muội nào có tài như vậy.” Thiếu nữ mắc cỡ đỏ mặt:
“Bởi vì sư phụ của muội là thần y, bọn họ mới gọi muội là tiểu thần y mà thôi.”
“Thì ra là thế…” Lạc Nam ra vẻ bừng tỉnh, tự giới thiệu nói:
“Ta là Lạc Nam, các nàng ấy đều là thê tử của ta, không biết muội tên gì?”
“Muội gọi An Tố Vấn.” Thiếu nữ duyên dáng đáp:
“Thật ra muội không phải người ở Đông Vực, nhưng vì sư phụ có nhận lời chữa bệnh cho một vị cường giả ở Đông Vực nên mới tạm thời ở đây, đã có hơn một trăm năm rồi.”
Lạc Nam và chúng nữ hai mặt nhìn nhau, thầm nghĩ vị cô nương này cũng quá thật thà, chúng ta còn chưa hỏi ngươi đã chủ động khai báo rõ ràng như thế?
Ngây thơ như thế này mà còn sống đến bây giờ, nếu không phải vận khí tốt thì chính là có thực lực mạnh.
Nhưng vị cô nương này tu vi chỉ có Thánh Hoàng Sơ Kỳ, vận khí cũng không giống có vẻ gì là tốt…vậy suy ra vẫn còn một nguyên nhân.
Đó là nàng có chỗ dựa khủng, mà chỗ dựa đó rất có thể là vị sư phụ thần y bí ẩn của nàng.
“Đêm đến rồi, một thân một mình muội đi xe ngựa qua nơi hoang vắng như thế này ổn sao?” Lạc Nam quan tâm hỏi.
“Hì hì, muội mãi mê hái thuốc bên sườn dốc hết một ngày, có những loại thuốc đạc biệt chỉ xuất hiện vào giữa đêm, đã sớm quen rồi.” An Tố Vấn hồi đáp, khiển trách trừng mắt nhìn hắn:
“Ngược lại là ngươi, tuổi còn trẻ, lại có nhiều vị tỷ tỷ như hoa như ngọc làm vợ, sao lại muốn tự sát? Nên biết rằng ngay cả một con kiến nhỏ cũng muốn được sống.”
“Ta tự sát bao giờ?” Lạc Nam sững sờ.
“Rõ ràng là ngươi muốn trúng độc của Độc Cô Tộc.” An Tố Vấn tức giận dậm chân.
“Phốc.” Lạc Nam bật cười: “Ta là một Độc Tu, chỉ muốn lĩnh giáo thử uy lực của Độc Cô Tộc mà thôi.”
“Thì ra là thế…” An Tố Vấn nhẹ nhàng thở ra, nhưng sau đó lại lắc đầu kịch liệt:
“Sư phụ ta nói bên dưới Độc của Cấm Kỵ cường giả thì độc của Độc Cô Tộc chính là một trong số những loại độc nguy hiểm nhất, tuyệt đối đừng dạy dột.”
Lạc Nam trong lòng oán thầm, bất quá nàng đã có ý tốt, hắn cũng cảm kích gật đầu:
“Vậy không tiếp tục quấy rầy muội, chúng ta tự mình hành tẩu.”
“Hẹn gặp lại nha.” An Tố Vấn hướng mấy người phất phất tay chào, lúc này mới chạy về xe ngựa, lộc cộc rời đi.
Nhìn theo bóng dáng xe ngựa dần khuất xa, Đình Manh Manh cảm thán nói: “Ta có cảm giác được nàng lương thiện từ tận đáy lòng, thật hiếm gặp.”
Cảm Tâm Thể cảm giác được thiện và ác, có đôi lúc nàng sẽ cảm giác được những người lạ mặt không có ác ý gì, nhưng lại chưa từng cảm giác được một người xa lạ nào lại có thiện ý mãnh liệt như thế ngay lần gặp đầu tiên.
“Haha, có lẽ những Y Sư đều có tấm lòng lương thiện như vậy.” Lạc Nam cười nói.
Chúng nữ gật đầu tán thành, ở Nguyên Giới ngập tràn nguy hiểm nhưng lại lựa chọn tu luyện Y Đạo để cứu người, quả thật đáng giá được ca ngợi.
Đưa mắt nhìn về hướng Độc Cô Tộc, Lạc Nam vẫn còn ý định thử độc, xem thử Độc Đỉnh có thể hấp thụ được độc của đám người nấm này hay không, biết đâu đó lại là cơ hội để tăng tiến tu vi mà không cần đến Sinh Mệnh Hồ Lô thành thục.
“Phu quân ngươi đừng đem mạng ra nghịch nữa, mặc dù biết rằng ngươi lợi hại, nhưng chẳng thứ gì đảm bảo được Độc Cô Tộc không thể uy hiếp đến tính mạng của ngươi.” Chúng nữ nhận ra ý đồ của hắn, liền lên tiếng nhắc nhở:
“Ngay cả nhân vật được xưng là thần y cũng đã khẳng định Độc Cô Tộc gây hại được cả Chí Tôn, không nên vì nóng lòng đột phá mà mạo hiểm.”
Lạc Nam vuốt vuốt cằm, hỏi thăm Độc Nhi trong đan điền: “Nàng cảm thấy thế nào?”
“Thiếp chưa từng nghe qua về Độc Cô Tộc này, vì vậy cũng không dám chắc.” Độc Nhi cười khổ:
“Nhưng vừa rồi thiếp cảm giác được một chút nguy hiểm từ Độc Cô Tộc, để đảm bảo tính an toàn thì đợi tu vi chàng lên cao hơn có thể quay lại thử.”
Lạc Nam giật mình, ngay cả Độc Nhi cũng cảm giác được nguy hiểm, vậy xem ra thật sự cần phải cẩn thận.
Tiếp tục đường xuống đáy vực, có một tửu lâu nhỏ ven đường lơ lửng giữa không trung sườn dốc.
Vốn cũng không có ý định tiến vào, nào ngờ bên tai vang lên thanh âm huyên náo nghị luận ầm ĩ từ tửu lâu vang ra:
“Các ngươi hay tin gì chưa? Đông Vực chúng ta xuất hiện hai tôn Thiên Địa Dị Hầu chỉ tồn tại thời thượng cổ.”
Lạc Nam và chúng nữ vô thức dừng lại bước chân, ánh mắt ngưng trọng.
Thiên Địa Dị Hầu chính là cách gọi chung của Hỗn Thế Hầu ở Nguyên Giới.
Bởi lẽ quy tắc của Nguyên Giới cao hơn tiểu vũ trụ như Nhất Thế Vũ Trụ rất nhiều lần nên thiên địa không chỉ tồn tại chỉ bốn con Hỗn Thế Hầu, ngược lại số lượng Hỗn Thế Hầu vượt trên con số đó.
Hơn thế nữa ở Nguyên Giới cũng không hề tồn tại truyền thuyết tập hợp đủ Tứ Hầu sẽ có thể Hỗn Thế như Tiểu Vũ Trụ nên chẳng ai xưng hô bọn hắn là Hỗn Thế Hầu cả, ngược lại được gọi chung là Thiên Địa Dị Hầu.
Tên như ý nghĩa, Thiên Địa Dị Hầu ám chỉ những con khỉ do thiên địa sinh ra, có khả năng dị thường, đặc biệt.
Mà không chỉ có Thiên Địa Dị Hầu, vẫn còn tồn tại những loại sinh vật dị biệt do Thiên Địa thai nghén mà ra, chúng được gọi chung là Thiên Địa Dị Chủng, Thiên Địa Dị Hầu thuộc nhóm Thiên Địa Dị Chủng.
Thiên Địa Dị Hầu hay Hỗn Thế Hầu, bất cứ ở nơi nào thì đây cũng là loại tồn tại khủng bố, đáng giá để quan tâm.
“Nghe nói là xung đột với Trương Gia dưới trướng Viêm Ngục Tộc, hai Thiên Địa Dị Hầu đã xuất hiện là Thông Túy Viên Hầu và Lục Nhĩ Mỹ Hầu.”
“Không hổ là Thiên Địa Dị Hầu trong truyền thuyết, vậy mà có thể lấy tu vi Yêu Thánh Hoàng vượt cấp tiêu diệt Thánh Đế, chiến lực khủng bố vô cùng.”
“Chứ còn gì nữa? trận chiến đó đã sớm kinh động Viêm Ngục Tộc, hiện tại đã phái cường giả khắp nơi truy sát nhóm người có hai tên Thiên Địa Dị Hầu.”
Lạc Nam rốt cuộc không nhịn được nữa, cùng chúng nữ bước vào tửu lâu, kéo một tên tu sĩ sang hỏi thăm tình huống.
Tên tu sĩ thấy Lạc Nam và chúng nữ như tiên giáng trần, biết gặp phải nhân vật không tầm thường, vội vàng biết gì nói đấy:
“Nhóm người đó rất bí ẩn, có tất cả năm người, trong đó hai kẻ đứng ra chiến đấu với cường giả của Trương Gia chính là hai tôn Thiên Địa Dị Hầu.”
“Năm người?” Lạc Nam trịnh trọng hỏi:
“Mấy người kia ăn mặc thế nào?”
Tên tu sĩ may mắn từng chứng kiến cảnh tượng hôm đó, liền nhất nhất kể lại không bỏ sót:
“Một người là nữ nhân cao quý, bất quá nàng đã che mặt không nhìn rõ dung mạo, hai người còn lại một kẻ mặc hắc y, một kẻ mặc bạch y từ đầu đến chân, cũng chẳng biết hình dáng thật như thế nào.”
“Có nghe bọn hắn xưng tên không?” Hắn tiếp tục hỏi.
“Không có, bọn hắn chỉ truyền âm trao đổi, cực kỳ thần bí.” Tu sĩ lắc đầu.
“Đa tạ.” Lạc Nam gật gật đầu, liền cho hắn một mớ Nguyên Thạch.
Chúng nữ đưa mắt nhìn nhau, Bạch Miêu Miêu kích động hỏi: “Chủ công, liệu có phải là bọn họ?”
“Chưa dám khẳng định nhưng khả năng rất cao…” Lạc Nam vuốt vuốt cằm, lại trừng mắt nhìn nàng:
“Đã nói đừng gọi chủ công.”
Hắn cũng có chút kích động a.
Hắc Bạch Y Nhân, hai Hỗn Thế Hầu…à không, hai Thiên Địa Dị Hầu và một nữ nhân thần bí.
Thế gian này làm sao có chuyện trùng hợp đến như thế?
Tám phần mười là nhóm người Vân Duyên các nàng.
Hai phần mười có lẽ là thật sự trùng hợp.
Bởi lẽ Nguyên Giới bao la vô tận, chẳng ai dám nói trước điều gì, phong cách ăn mặc của Hắc Bạch Y Nhân cũng không phải hiếm, còn số lượng Thiên Địa Dị Hầu cũng không dừng lại ở con số bốn.
“Phu quân, nếu thật sự đụng mặt bọn họ, ngươi dự tính thế nào?” Thải Quỳnh Dao khẽ hỏi.
“Haha, cứ xem như chưa từng quen biết, sau đó chậm rãi kết giao, đừng quan tâm đến chuyện quá khứ.” Lạc Nam cười nói.
Hắn đã đoán được lý do Vân Duyên từ Trụ Việt Tông chạy đến xa xôi Đông Vực, nguyên nhân có lẽ cũng giống như hắn, tìm kiếm và tiếp nhận Đông Hoa Cung theo di nguyện của sư phụ.
Bất quá có lẽ Vân Duyên đang không ở phạm vi gần, bằng không hắn có thể cảm nhận được sự tồn tại của nàng thông qua Bất Hủ Kinh Văn được xăm ở nơi ấy…
Mặc dù Lạc Nam nói thế, nhưng chúng nữ cũng âm thầm kích động.
Xa cách đã quá lâu rồi nhưng nội tâm của các nàng vẫn luôn xem mình như một phần tử của Nhất Thế Vũ Trụ, mặc dù không ai chủ động nói ra nhưng những ký ức, cảm xúc, lưu luyến về cố hương vĩnh viễn in sâu trong nội tâm.
Ở phiến tiểu vũ trụ nhỏ bé đó có người thân của các nàng, có bằng hữu, có thế lực, có gia tộc của các nàng…
Hiện tại có cảm giác sắp gặp được cố nhân ở cố hương nhưng lại không thể nhận lại, khó tránh khỏi cảm giác phức tạp và hụt hẫng trong đáy lòng.
Nhưng thứ gì cũng có cái giá của nó cả, cái giá để qua mặt một vị Cấm Kỵ cường giả và toàn bộ thế giới như thế đã là rất rẻ rồi.
Lạc Nam âm thầm cảm khái, hắn cũng hiểu được cảm giác của chúng nữ, bản thân hắn cũng trải qua cảm giác như thế.
Nhưng để đảm bảo tính tuyệt đối của Thủy Trung Lao Nguyệt, quá khứ là thứ cần thiết phải che giấu.
Một ngày nào đó khi hắn đủ sức không cần e ngại Cấm Kỵ nữa, sự thật sẽ lại phơi bày, mọi chuyện sẽ trở về như cũ.
Với vị thế hiện tại của Nam Thiên Môn Đại Hộ Pháp, Đúc Kiếm Sơn Cửu Trưởng Lão, Thiên Cơ Lâu Chủ…hắn đã có thể sòng phẳng cùng Trụ Việt Tông kết làm đồng minh mà không phải nhờ vả hay phụ thuộc.
Vô tình nghe được tin tức từ cố hương khiến tâm trạng đám người bồi hồi, cũng không còn quá nhiều tâm trạng với việc tham quan phong cảnh…
Lạc Nam thở dài một tiếng, từ trong ngực lấy ra một tấm Phù Chú:
“Đi thôi! Chúng ta truyền tống đến Liên Âm Tông!”
…
Chúc cả nhà tối cuối tuần vui vẻ <3
///
Ai có lòng ủng hộ e thì thông tin đây ạ:
- Số TK: 1809205083252 - Agribank (Cờ Đỏ Cần Thơ II) - NGUYEN PHUOC HAU
- Momo và viettelpay: 0942973261
- Paypal: [email protected]
E chân thành cảm ơn
Nhìn từ trên cao, dưới đáy động thiên rõ ràng có vô số ánh đèn, vô số kiến trúc lít nha lít nhít nhiều như một bầy kiến, có thể tưởng tượng không gian bên dưới thật sự không thua kém bất kỳ một phương thế giới nào.
Lạc Nam và chúng nữ cũng không vội vàng thả người rơi xuống dưới đáy ngay lập tức, bởi hắn và các nàng phát hiện ở sườn dốc từ cao xuống thấp cũng có những quang cảnh đặc sắc đáng giá khám phá một phen.
“Tiểu Nam ngươi xem, phía bên kia thật đẹp, là hoa à?” Đình Manh Manh chỉ tay về phía đối diện.
Hắn đưa mắt nhìn theo, phát hiện một đám thực vật sặc sỡ tụ hợp lại như một khu rừng hoa, nhìn từ xa vẫn khó xác định được chúng là thứ gì.
Âm Dương Nguyệt Hồn Nhãn mở ra, Lạc Nam âm thầm tấm tắc kỳ lạ, thuận miệng nói:
“Một khu rừng, không phải rừng hoa…mà là rừng nấm.”
“Nấm?” Mấy nữ nhân tràn ngập hiếu kỳ.
Lạc Nam vuốt vuốt cằm, khu rừng nấm này nằm ở giữa lưng chừng sườn dốc, cũng không có vẻ gì là nguy hiểm, liền ra hiệu chúng nữ bay đến xem thử.
“Oa, nấm này thật lớn, ăn được không đấy?” Đình Manh Manh trợn tròn cả hai mắt.
Ở khoảng cách gần, nàng mới phát hiện mấy cây nấm này quá mức khổng lồ, cây nhỏ thì đã vượt lên đỉnh đầu nàng, cây lớn thì cao vút không khác gì cổ thụ, phần mũ nấm có đủ loại màu sắc sặc sở xòe ra như những chiếc ô dù khổng lồ.
“Phu quân, ngươi là Luyện Đan Sư, có biết đây là loại nấm gì không?” Chúng nữ che miệng cười hỏi.
Lạc Nam xụ mặt nói: “Loại nấm này có vẻ không phải nguyên liệu luyện đan, chẳng có tin tức liên quan bên trong Nguyên Đan Bí Điển.”
“Ăn cái đầu các ngươi, nguyên liệu luyện đan chó má.”
Đột ngột có tiếng mắng chửi vang lên.
Chỉ thấy hàng chục cây nắm đang ở xung quanh bỗng nhiên phát sáng dữ dội, sau đó đột ngột thay hình đổi dạng.
Bọn hắn hóa thành hình dáng nhân loại, đầu đội mũ nấm, thân mặc y phục sặc sở lóe mắt, mỗi người đều có dáng vẻ như tinh linh, nam tuấn nữ đẹp.
Bất quá trên mặt mỗi người đều biểu lộ bất mãn, hiển nhiên cực kỳ không vui trước lời nói vừa rồi của nhóm Lạc Nam.
“Cái này…” Lạc Nam và chúng nữ đưa mắt nhìn nhau, vạn phần không nghĩ đến mấy cây nấm này còn có thể hóa hình thành nhân loại, rõ ràng trước đó là những cây nấm vô tri vô giác, ngay cả Âm Dương Nguyệt Hồn Nhãn cũng chẳng phát hiện bất thường.
“Các vị là chủng tộc gì thế?” Thủy Triều Tịch lên tiếng chào hỏi.
“Sao phải nói cho các người?” Một vị nấm thiếu niên khoanh tay hừ đáp, đám nấm còn lại liên tục gật đầu, cái mũ cụp lên cụp xuống.
“Còn rất kiêu ngạo.” Lạc Nam vuốt vuốt cằm, không cảm giác được mấy cây nấm này mạnh mẽ.
“Đừng có trêu vào bọn họ.”
Có tiếng nói thanh thúy nhắc nhở vang lên.
Chỉ thấy một chiếc xa ngựa quý giá chạy ngang qua, từ trong cửa sổ thò ra một cái đầu thiếu nữ xinh xắn đáng yêu, nàng lên tiếng nói:
“Đó là Độc Cô Tộc, mặc dù chiến lực yếu nhưng sở hữu kịch độc cực mạnh, ngay cả Chí Tôn không may trúng phải cũng tê liệt toàn thân, dưới Chí Tôn trúng phải chỉ có con đường chết, các vị mau xin lỗi rồi rời đi nhanh.”
“Ồ, đa tạ tiểu muội muội.” Lạc Nam hứng thú ồ lên, bỗng nhiên đưa mắt nhìn đám người nấm được gọi Độc Cô Tộc nói:
“Các vị dùng Độc toàn lực đánh vào cơ thể ta được không?”
“Ngươi…” Một đám Độc Cô Tộc nhất thời giận dữ, cho rằng Lạc Nam sỉ nhục bọn hắn, độc tố là thứ khiến bọn hắn vẫn luôn tự hào, đó là loại vũ khí khiến không có bất kỳ cường giả nào dám trêu vào bọn hắn, nào ngờ cái tên này còn muốn dùng độc đánh hắn.
Chúng nữ âm thầm lắc đầu, phu quân này quá mức nghịch ngợm.
Mà thiếu nữ trong xe ngựa nghe thấy vậy cũng biến sắc mặt, vội vàng ra hiệu cho xe ngựa dừng lại, đích thân nàng chạy đến, thở hổn hển nhìn Lạc Nam trách mắng:
“Vị ca ca này muốn chết sao?”
Sau đó nàng nhìn sang Độc Cô Tộc làm lành chắp tay: “Các vị đừng nghe hắn nói bậy, mong thứ lỗi cho.”
“An tiểu thần y, nể mặt ngươi tính cách lương thiện, nếu ngươi đã ra mặt, chúng ta bỏ qua lần này.” Một đám Độc Cô Tộc gật đầu, hung dữ trừng mắt Lạc Nam:
“Nếu có lần sau dám khiêu khích, đừng trách chúng ta độc ác.”
Nói xong cả đám đã biến trở về dáng vẻ cây nấm như ban đầu.
“Phù…” Thiếu nữ may mắn thở ra một hơi nhẹ nhõm.
Lạc Nam kỳ quái xem lấy nữ nhân tuổi chừng đôi mươi có diện mạo thanh tú trước mặt, nhịn không được lên tiếng:
“Vị tiểu muội muội này, chúng ta có quen biết không hả?”
“Không quen.” Thiếu nữ hồi đáp.
Mấy nàng Đình Manh Manh hai mặt nhìn nhau, Thủy Triều Tịch che miệng cười khẽ:
“Đã chúng ta không quen, muội vì sao còn ra mặt vì chúng ta vậy?”
“Ta đương nhiên không thể trơ mắt nhìn các vị chết trước mặt mình.” Thiếu nữ bình thản nói:
“Sư phụ ta dạy cứu một mạng người hơn xây bảy tháp phù đồ đấy.”
Nhóm Lạc Nam kinh ngạc đến ngây người, thế gian này thật sự vẫn còn người ngây thơ và lương thiện đến mức này sao?
“Vừa nãy nghe Đông Cô Tộc nói muội là thần y, hẳn y thuật của muội rất cao minh?” Lăng Ba ôn nhu hỏi.
“Thần y cái gì chứ, muội nào có tài như vậy.” Thiếu nữ mắc cỡ đỏ mặt:
“Bởi vì sư phụ của muội là thần y, bọn họ mới gọi muội là tiểu thần y mà thôi.”
“Thì ra là thế…” Lạc Nam ra vẻ bừng tỉnh, tự giới thiệu nói:
“Ta là Lạc Nam, các nàng ấy đều là thê tử của ta, không biết muội tên gì?”
“Muội gọi An Tố Vấn.” Thiếu nữ duyên dáng đáp:
“Thật ra muội không phải người ở Đông Vực, nhưng vì sư phụ có nhận lời chữa bệnh cho một vị cường giả ở Đông Vực nên mới tạm thời ở đây, đã có hơn một trăm năm rồi.”
Lạc Nam và chúng nữ hai mặt nhìn nhau, thầm nghĩ vị cô nương này cũng quá thật thà, chúng ta còn chưa hỏi ngươi đã chủ động khai báo rõ ràng như thế?
Ngây thơ như thế này mà còn sống đến bây giờ, nếu không phải vận khí tốt thì chính là có thực lực mạnh.
Nhưng vị cô nương này tu vi chỉ có Thánh Hoàng Sơ Kỳ, vận khí cũng không giống có vẻ gì là tốt…vậy suy ra vẫn còn một nguyên nhân.
Đó là nàng có chỗ dựa khủng, mà chỗ dựa đó rất có thể là vị sư phụ thần y bí ẩn của nàng.
“Đêm đến rồi, một thân một mình muội đi xe ngựa qua nơi hoang vắng như thế này ổn sao?” Lạc Nam quan tâm hỏi.
“Hì hì, muội mãi mê hái thuốc bên sườn dốc hết một ngày, có những loại thuốc đạc biệt chỉ xuất hiện vào giữa đêm, đã sớm quen rồi.” An Tố Vấn hồi đáp, khiển trách trừng mắt nhìn hắn:
“Ngược lại là ngươi, tuổi còn trẻ, lại có nhiều vị tỷ tỷ như hoa như ngọc làm vợ, sao lại muốn tự sát? Nên biết rằng ngay cả một con kiến nhỏ cũng muốn được sống.”
“Ta tự sát bao giờ?” Lạc Nam sững sờ.
“Rõ ràng là ngươi muốn trúng độc của Độc Cô Tộc.” An Tố Vấn tức giận dậm chân.
“Phốc.” Lạc Nam bật cười: “Ta là một Độc Tu, chỉ muốn lĩnh giáo thử uy lực của Độc Cô Tộc mà thôi.”
“Thì ra là thế…” An Tố Vấn nhẹ nhàng thở ra, nhưng sau đó lại lắc đầu kịch liệt:
“Sư phụ ta nói bên dưới Độc của Cấm Kỵ cường giả thì độc của Độc Cô Tộc chính là một trong số những loại độc nguy hiểm nhất, tuyệt đối đừng dạy dột.”
Lạc Nam trong lòng oán thầm, bất quá nàng đã có ý tốt, hắn cũng cảm kích gật đầu:
“Vậy không tiếp tục quấy rầy muội, chúng ta tự mình hành tẩu.”
“Hẹn gặp lại nha.” An Tố Vấn hướng mấy người phất phất tay chào, lúc này mới chạy về xe ngựa, lộc cộc rời đi.
Nhìn theo bóng dáng xe ngựa dần khuất xa, Đình Manh Manh cảm thán nói: “Ta có cảm giác được nàng lương thiện từ tận đáy lòng, thật hiếm gặp.”
Cảm Tâm Thể cảm giác được thiện và ác, có đôi lúc nàng sẽ cảm giác được những người lạ mặt không có ác ý gì, nhưng lại chưa từng cảm giác được một người xa lạ nào lại có thiện ý mãnh liệt như thế ngay lần gặp đầu tiên.
“Haha, có lẽ những Y Sư đều có tấm lòng lương thiện như vậy.” Lạc Nam cười nói.
Chúng nữ gật đầu tán thành, ở Nguyên Giới ngập tràn nguy hiểm nhưng lại lựa chọn tu luyện Y Đạo để cứu người, quả thật đáng giá được ca ngợi.
Đưa mắt nhìn về hướng Độc Cô Tộc, Lạc Nam vẫn còn ý định thử độc, xem thử Độc Đỉnh có thể hấp thụ được độc của đám người nấm này hay không, biết đâu đó lại là cơ hội để tăng tiến tu vi mà không cần đến Sinh Mệnh Hồ Lô thành thục.
“Phu quân ngươi đừng đem mạng ra nghịch nữa, mặc dù biết rằng ngươi lợi hại, nhưng chẳng thứ gì đảm bảo được Độc Cô Tộc không thể uy hiếp đến tính mạng của ngươi.” Chúng nữ nhận ra ý đồ của hắn, liền lên tiếng nhắc nhở:
“Ngay cả nhân vật được xưng là thần y cũng đã khẳng định Độc Cô Tộc gây hại được cả Chí Tôn, không nên vì nóng lòng đột phá mà mạo hiểm.”
Lạc Nam vuốt vuốt cằm, hỏi thăm Độc Nhi trong đan điền: “Nàng cảm thấy thế nào?”
“Thiếp chưa từng nghe qua về Độc Cô Tộc này, vì vậy cũng không dám chắc.” Độc Nhi cười khổ:
“Nhưng vừa rồi thiếp cảm giác được một chút nguy hiểm từ Độc Cô Tộc, để đảm bảo tính an toàn thì đợi tu vi chàng lên cao hơn có thể quay lại thử.”
Lạc Nam giật mình, ngay cả Độc Nhi cũng cảm giác được nguy hiểm, vậy xem ra thật sự cần phải cẩn thận.
Tiếp tục đường xuống đáy vực, có một tửu lâu nhỏ ven đường lơ lửng giữa không trung sườn dốc.
Vốn cũng không có ý định tiến vào, nào ngờ bên tai vang lên thanh âm huyên náo nghị luận ầm ĩ từ tửu lâu vang ra:
“Các ngươi hay tin gì chưa? Đông Vực chúng ta xuất hiện hai tôn Thiên Địa Dị Hầu chỉ tồn tại thời thượng cổ.”
Lạc Nam và chúng nữ vô thức dừng lại bước chân, ánh mắt ngưng trọng.
Thiên Địa Dị Hầu chính là cách gọi chung của Hỗn Thế Hầu ở Nguyên Giới.
Bởi lẽ quy tắc của Nguyên Giới cao hơn tiểu vũ trụ như Nhất Thế Vũ Trụ rất nhiều lần nên thiên địa không chỉ tồn tại chỉ bốn con Hỗn Thế Hầu, ngược lại số lượng Hỗn Thế Hầu vượt trên con số đó.
Hơn thế nữa ở Nguyên Giới cũng không hề tồn tại truyền thuyết tập hợp đủ Tứ Hầu sẽ có thể Hỗn Thế như Tiểu Vũ Trụ nên chẳng ai xưng hô bọn hắn là Hỗn Thế Hầu cả, ngược lại được gọi chung là Thiên Địa Dị Hầu.
Tên như ý nghĩa, Thiên Địa Dị Hầu ám chỉ những con khỉ do thiên địa sinh ra, có khả năng dị thường, đặc biệt.
Mà không chỉ có Thiên Địa Dị Hầu, vẫn còn tồn tại những loại sinh vật dị biệt do Thiên Địa thai nghén mà ra, chúng được gọi chung là Thiên Địa Dị Chủng, Thiên Địa Dị Hầu thuộc nhóm Thiên Địa Dị Chủng.
Thiên Địa Dị Hầu hay Hỗn Thế Hầu, bất cứ ở nơi nào thì đây cũng là loại tồn tại khủng bố, đáng giá để quan tâm.
“Nghe nói là xung đột với Trương Gia dưới trướng Viêm Ngục Tộc, hai Thiên Địa Dị Hầu đã xuất hiện là Thông Túy Viên Hầu và Lục Nhĩ Mỹ Hầu.”
“Không hổ là Thiên Địa Dị Hầu trong truyền thuyết, vậy mà có thể lấy tu vi Yêu Thánh Hoàng vượt cấp tiêu diệt Thánh Đế, chiến lực khủng bố vô cùng.”
“Chứ còn gì nữa? trận chiến đó đã sớm kinh động Viêm Ngục Tộc, hiện tại đã phái cường giả khắp nơi truy sát nhóm người có hai tên Thiên Địa Dị Hầu.”
Lạc Nam rốt cuộc không nhịn được nữa, cùng chúng nữ bước vào tửu lâu, kéo một tên tu sĩ sang hỏi thăm tình huống.
Tên tu sĩ thấy Lạc Nam và chúng nữ như tiên giáng trần, biết gặp phải nhân vật không tầm thường, vội vàng biết gì nói đấy:
“Nhóm người đó rất bí ẩn, có tất cả năm người, trong đó hai kẻ đứng ra chiến đấu với cường giả của Trương Gia chính là hai tôn Thiên Địa Dị Hầu.”
“Năm người?” Lạc Nam trịnh trọng hỏi:
“Mấy người kia ăn mặc thế nào?”
Tên tu sĩ may mắn từng chứng kiến cảnh tượng hôm đó, liền nhất nhất kể lại không bỏ sót:
“Một người là nữ nhân cao quý, bất quá nàng đã che mặt không nhìn rõ dung mạo, hai người còn lại một kẻ mặc hắc y, một kẻ mặc bạch y từ đầu đến chân, cũng chẳng biết hình dáng thật như thế nào.”
“Có nghe bọn hắn xưng tên không?” Hắn tiếp tục hỏi.
“Không có, bọn hắn chỉ truyền âm trao đổi, cực kỳ thần bí.” Tu sĩ lắc đầu.
“Đa tạ.” Lạc Nam gật gật đầu, liền cho hắn một mớ Nguyên Thạch.
Chúng nữ đưa mắt nhìn nhau, Bạch Miêu Miêu kích động hỏi: “Chủ công, liệu có phải là bọn họ?”
“Chưa dám khẳng định nhưng khả năng rất cao…” Lạc Nam vuốt vuốt cằm, lại trừng mắt nhìn nàng:
“Đã nói đừng gọi chủ công.”
Hắn cũng có chút kích động a.
Hắc Bạch Y Nhân, hai Hỗn Thế Hầu…à không, hai Thiên Địa Dị Hầu và một nữ nhân thần bí.
Thế gian này làm sao có chuyện trùng hợp đến như thế?
Tám phần mười là nhóm người Vân Duyên các nàng.
Hai phần mười có lẽ là thật sự trùng hợp.
Bởi lẽ Nguyên Giới bao la vô tận, chẳng ai dám nói trước điều gì, phong cách ăn mặc của Hắc Bạch Y Nhân cũng không phải hiếm, còn số lượng Thiên Địa Dị Hầu cũng không dừng lại ở con số bốn.
“Phu quân, nếu thật sự đụng mặt bọn họ, ngươi dự tính thế nào?” Thải Quỳnh Dao khẽ hỏi.
“Haha, cứ xem như chưa từng quen biết, sau đó chậm rãi kết giao, đừng quan tâm đến chuyện quá khứ.” Lạc Nam cười nói.
Hắn đã đoán được lý do Vân Duyên từ Trụ Việt Tông chạy đến xa xôi Đông Vực, nguyên nhân có lẽ cũng giống như hắn, tìm kiếm và tiếp nhận Đông Hoa Cung theo di nguyện của sư phụ.
Bất quá có lẽ Vân Duyên đang không ở phạm vi gần, bằng không hắn có thể cảm nhận được sự tồn tại của nàng thông qua Bất Hủ Kinh Văn được xăm ở nơi ấy…
Mặc dù Lạc Nam nói thế, nhưng chúng nữ cũng âm thầm kích động.
Xa cách đã quá lâu rồi nhưng nội tâm của các nàng vẫn luôn xem mình như một phần tử của Nhất Thế Vũ Trụ, mặc dù không ai chủ động nói ra nhưng những ký ức, cảm xúc, lưu luyến về cố hương vĩnh viễn in sâu trong nội tâm.
Ở phiến tiểu vũ trụ nhỏ bé đó có người thân của các nàng, có bằng hữu, có thế lực, có gia tộc của các nàng…
Hiện tại có cảm giác sắp gặp được cố nhân ở cố hương nhưng lại không thể nhận lại, khó tránh khỏi cảm giác phức tạp và hụt hẫng trong đáy lòng.
Nhưng thứ gì cũng có cái giá của nó cả, cái giá để qua mặt một vị Cấm Kỵ cường giả và toàn bộ thế giới như thế đã là rất rẻ rồi.
Lạc Nam âm thầm cảm khái, hắn cũng hiểu được cảm giác của chúng nữ, bản thân hắn cũng trải qua cảm giác như thế.
Nhưng để đảm bảo tính tuyệt đối của Thủy Trung Lao Nguyệt, quá khứ là thứ cần thiết phải che giấu.
Một ngày nào đó khi hắn đủ sức không cần e ngại Cấm Kỵ nữa, sự thật sẽ lại phơi bày, mọi chuyện sẽ trở về như cũ.
Với vị thế hiện tại của Nam Thiên Môn Đại Hộ Pháp, Đúc Kiếm Sơn Cửu Trưởng Lão, Thiên Cơ Lâu Chủ…hắn đã có thể sòng phẳng cùng Trụ Việt Tông kết làm đồng minh mà không phải nhờ vả hay phụ thuộc.
Vô tình nghe được tin tức từ cố hương khiến tâm trạng đám người bồi hồi, cũng không còn quá nhiều tâm trạng với việc tham quan phong cảnh…
Lạc Nam thở dài một tiếng, từ trong ngực lấy ra một tấm Phù Chú:
“Đi thôi! Chúng ta truyền tống đến Liên Âm Tông!”
…
Chúc cả nhà tối cuối tuần vui vẻ <3
///
Ai có lòng ủng hộ e thì thông tin đây ạ:
- Số TK: 1809205083252 - Agribank (Cờ Đỏ Cần Thơ II) - NGUYEN PHUOC HAU
- Momo và viettelpay: 0942973261
- Paypal: [email protected]
E chân thành cảm ơn
/2381
|