Đã không thể nhặt Rương trong bồn tắm của Thi Mộ Tuyền, Lạc Nam cũng đành chịu.
Sau khi lượn quanh Thi Địa một vòng với mong muốn tìm kiếm thêm Vĩnh Hằng Thuộc Tính nhưng không có, Lạc Nam đành quyết định đến Tu La Giáo.
Thời gian Tu La Thánh Chiến đã ngày một gần, nếu cứ tiếp tục vì Rương Đặc Biệt chưa lấy được mà nán lại Thi Địa sợ rằng sẽ chậm trễ.
Vậy nên trong sự lưu luyến không nỡ của Niếp Niếp, ánh mắt đưa tiễn của hai vị mỹ phụ tỷ tỷ, Lạc Nam cùng Ninh Huyền Tâm cưỡi trên lưng Tinh Không Long Mã lao vọt đi.
Lần này Lạc Nam và Thi Mộ Tuyền đều ăn ý không đề cập đến sự tồn tại của Hỗn Độn Thú, cũng không biết trong lòng nàng nghĩ gì…nhưng hắn ngầm đoán có lẽ nàng cũng khá cảm kích những gì mà hắn đã làm nên không muốn vì Hỗn Độn Thú mà trở mặt.
Có lẽ sau khi đã hồi phục trạng thái, tâm trạng của Thi Mộ Tuyền đã khá hơn, nàng hiểu rằng Hỗn Độn Thú chỉ là công cụ bị lợi dụng mà thôi, nó là con vật ngu xuẩn bạ đâu ăn đấy, hoàn toàn không có đủ linh trí để phân biệt thiện ác tốt xấu.
Rồi hắn sẽ có dịp quay lại, hy vọng đến lúc đó Thi Địa đã trở nên cường đại đến mức đủ sức chống lại những kẻ địch bí ẩn trong quá khứ đã diệt đi một Thi Thần Tông cường thịnh.
…
“Đường đường là một đại thế lực, lối vào lại keo kiệt hèn mọn như vậy?”
Lạc Nam bất mãn nói.
Trước mặt hắn và Ninh Huyền Tâm lúc này là một khe núi hẹp, nơi đang có không ít người mặc áo choàng xếp thành hàng dài để đến lượt mình tiến vào bên trong, hai người bọn họ cũng phải xếp hàng.
Mà liệu có ai nghĩ đến, cái khe núi nhỏ xíu nhìn qua vô cùng tầm thường này lại chính là lối vào Tu La Giáo, một trong những thế lực hàng đầu Tây Châu, dù là ở khắp Nguyên Giới cũng có số má nhất định.
“Đừng ý kiến! kiên nhẫn chờ đi…” Nghe Lạc Nam phàn nàn, Ninh Huyền Tâm bất đắc dĩ truyền âm.
Nàng đã quá quen với tác phong hành sự của Tu La Giáo rồi, không bận tâm đến mặt mũi, không thích phô trương, chỉ thích điệu thấp, chỉ cần có thể thu về lợi ích lớn nhất là được.
Chẳng cần đại môn hoành tráng, chẳng cần sừng sững giữa thương khung, chỉ cần có lối đi vào là được.
Cũng chính vì chỉ có một cái khe hẹp nhỏ này, bên ngoài lại có hàng vạn Thạch Khôi Tộc hóa thành những ngọn núi trấn thủ, tạo thành mê cung kết hợp với trận pháp thiên nhiên, rất nhiều cường giả muốn dò tìm tung tích của tổng bộ Tu La Giáo đều vô pháp làm được.
Những Tu La Sứ Giả khác có lẽ cũng đã quen với điều này, vì vậy cả bọn đều ăn ý im lặng, ngoan ngoãn xếp hàng, bình tĩnh và trầm ổn đợi đến lượt mình tiến vào, chẳng có tên não tàn nào chen hàng hay thích vào trước cả.
Một điều đáng nói là hầu hết Tu La Sứ Giả đều khoác áo choàng của Tu La Giáo nên Lạc Nam và Ninh Huyền Tâm cũng chẳng nhận thức được ai là ai, tất cả đều che kín dung mạo, thu liễm khí tức.
Xếp hàng ba ngày ba đêm, rốt cuộc cũng đến lượt Lạc Nam và Ninh Huyền Tâm, hắn để nàng bước vào trước còn mình thì hộ tống sau lưng.
Rất nhanh một cảnh tượng hoàn toàn khác đã hiện ra trong tầm mắt.
Lối vào chật chội bấy nhiêu thì bên trong lại mênh mông tưởng như vô hạn.
Tổng bộ của Tu La Giáo là một phiến vũ trụ với rất nhiều hành tinh khác nhau đang hoạt động, mỗi một hành tinh đều có một loại hoàn cảnh tu luyện đặc sắc riêng biệt.
Có hành tinh chỉ chứa đựng Hỏa Nguyên Khí với môi trường phần lớn là núi lửa, dung nham là nơi ở ưa thích của Hỏa Hệ Tu Sĩ.
Có hành tinh băng giá rét lạnh quanh năm, Băng Nguyên Khí nồng đậm hóa thành thực chất, là nơi lý tưởng của Băng Hệ Tu Sĩ.
Có những hành tinh chứa đựng cả đủ loại thuộc tính ngũ hành, là chỗ thích hợp để tu sĩ tu luyện nhiều thuộc tính.
Lại có các hành tinh đầy rẫy kịch độc, biển máu, oan hồn…
Đương nhiên cả những hành tinh đầy rẫy sát cơ và chiến ý, nơi để tu sĩ lĩnh ngộ Sát Thế, Chiến Thế các loại.
Tóm lại là nhiều vô cùng, Lạc Nam nhìn mà thèm, muốn đem tất cả hành tinh này cướp đoạt luyện hóa vào Hóa Vũ Bá Thần Thể, đến lúc đó sở hữu lên đến hàng nghìn hành tinh đấm cho sướng.
Tu La Thánh Chiến vẫn chưa bắt đầu, các Tu La Sứ Giả cũng phân tán mà ra, lựa chọn hành tinh thích hợp với mình tiến vào nghỉ ngơi nhằm đạt được trạng thái tốt nhất.
Từ đầu đến cuối vẫn không ai nói chuyện với ai, cả một đám hàng nghìn vị Tu La Sứ Giả lại như hồn ma tĩnh lặng, bầu không khí yên ắng đến lạ thường.
Lạc Nam không có tâm tình để ý đến người khác, lúc này hắn đang đảo mắt quan sát bốn phía, hy vọng tìm kiếm bóng hình quen thuộc mà mình ngày nhớ đêm mong.
“Vô ích thôi, nơi này như tiểu vũ trụ hoàn chỉnh mênh mông, mẫu thân rất có thể đang bị giam lỏng ở một góc nhỏ nào đó mà người không có quyền hạn sẽ không được phép tiến đến.” Ninh Huyền Tâm lắc đầu:
“Hãy cố gắng thể hiện trong Tu La Thánh Chiến, hiện tại dù chúng ta biết mẫu thân đang ở nơi nào cũng không đủ khả năng cũng như quyền hạn cứu nàng.”
Lạc Nam hít sâu, quả thật là hắn có chút mất bình tĩnh khi nghĩ đến mẫu thân xa cách đã lâu đang ở cùng một nơi với mình.
“Gần trong gang tấc mà thôi…” Lấy lại tinh thần, Lạc Nam nắm tay Ninh Huyền Tâm nở nụ cười:
“Chúng ta cũng tìm hành tinh dừng chân đi, lơ lửng giữa vũ trụ cũng không phải là cách.”
“Được rồi, lựa nơi nào hoang vắng một chút.” Ninh Huyền Tâm gật đầu.
“Nàng muốn cùng ta có sự riêng tư à?” Lạc Nam trêu tức hỏi.
“Đi chết đi!” Ninh Huyền Tâm lạnh lùng hừ một tiếng.
…
Mặc dù thái độ của Ninh Huyền Tâm vẫn còn lạnh lùng nhưng rõ ràng quan hệ giữa nàng và hắn ngày càng thân mật, nàng đã không còn kháng cự với những động tác thân mật như nắm tay, ôm eo hay thậm chí là bị hắn đè ra hôn bất chợt.
Hai người tìm một tiểu hành tinh với mật độ nguyên khí thấp, hoàn cảnh không có gì nổi bật ở góc hẻo lánh trong vũ trụ, nơi chẳng có một Tu La Sứ Giả nào thèm ngó tới, tận hưởng bầu không khí an bình trước khi Tu La Thánh Chiến khắc nghiệt diễn ra.
Bất quá thời gian hưởng thụ thường không kéo dài bao lâu, khi Lạc Nam đang lười biếng nằm trên cánh đồng cỏ, bên cạnh là đại tẩu ưu nhã xinh đẹp đang ngồi khoanh chân, trong tầm mắt hai người chợt hiện ra năm cái bóng đen đang rơi từ trên cao xuống.
Phần phật…
Áo choàng đen kịch tung bay che đậy diện mạo, bên trên áo là những đường huyết văn màu đỏ sậm luân chuyển như gợn sóng, từng người đeo mặt nạ màu bạc trông có vẻ lãnh khốc vô tình, trên lưng mỗi người đều mang một thanh trọng kiếm.
“Các vị là?” Lạc Nam nhíu nhíu mày, cảm giác những kẻ này không mấy thân thiện.
“Tu La Chấp Pháp!” Ninh Huyền Tâm xoay người đứng lên, biểu lộ trịnh trọng.
“Chúng ta mặc áo choàng sao bọn họ biết mà tìm đến?” Lạc Nam âm thầm suy nghĩ, xem ra áo choàng của Tu La Giáo chỉ là vật trang trí khi bước vào tổng bộ Tu La Giáo.
Một vị trong số năm vị Tu La Chấp Pháp lạnh lùng lên tiếng:
“Kim Tu La Sứ Giả Ninh Huyền Tâm, cấu kết cùng Ninh Vô Song phản bội Tu La Giáo, bở dở nhiệm vụ đang chấp hành ý đồ thoát ly khống chế của giáo, nay lại còn tự ý trở về tổng bộ khi chưa được sự cho phép, tội đáng nghiêm trị!”
“Nghiêm trị cái rắm.” Lạc Nam hừ một tiếng:
“Nàng đã uống vào Thiên Đạo Thủy và phát ra lời thề, hiện tại chưa bị thiên đạo trừng phạt chứng tỏ nàng chưa làm gì ảnh hưởng đến Tu La Giáo, cũng chưa phản bội như các ngươi nói, các ngươi không có quyền định tội!”
“Kim Tu La Lạc Nam, ngươi không có quyền xen vào Tu La Chấp Pháp hành động!” Năm vị đồng loạt rút ra Trọng Kiếm trên lưng, Sát Thế bùng nổ.
“Để ta đi thôi…” Ninh Huyền Tâm thở dài:
“Đã sớm lường trước được điều này!”
Nàng vẫn luôn là tội nhân, chẳng qua tầm ảnh hưởng quá thấp để Tu La Chấp Pháp xuất thủ, nhưng hiện tại đã tự thân trở về…làm sao bọn họ còn ngó lơ được?
“Ta không cho phép!” Lạc Nam đem Ninh Huyền Tâm kéo lại:
“Không ai được quyền mang theo người bên cạnh ta rời xa ta nữa!”
“Đừng nóng đầu.” Ninh Huyền Tâm kiên nhẫn khuyên bảo:
“Tu La Chấp Pháp ở Tu La Giáo chẳng kiêng nể ai cả, bọn họ là tổ chức do tổ tiên của Tu La Giáo lập nên, hành sự dựa vào quy tắc chứ không thiên vị bất kỳ người nào, cho dù giáo chủ phạm tội cũng sẽ bị Tu La Chấp Pháp tìm đến tận cửa.”
“Bọn họ sẽ làm gì nàng?” Lạc Nam nhíu mày.
“Không biết…tùy vào mức độ mà có các hình thức xử phạt khác nhau.” Ninh Huyền Tâm hồi đáp.
“Mẹ nó, lỡ chẳng may bọn chúng lập tức xử tử nàng thì sao?” Lạc Nam nhịn không được mắng.
“Cái này…” Ninh Huyền Tâm không biết nói gì cho phải.
“Cản trở Tu La Chấp Pháp hành động, ngay cả Kim Tu La Lạc Nam cũng phải nghiêm trị!”
Năm vị Tu La Chấp Pháp cũng lười nói nhảm, tu vi Thánh Đế Viên Mãn cùng lúc nổ ra.
KENG…KENG…KENG…KENG…KENG…
Mỗi người vậy mà bùng nổ 300 tầng Sát Vực, sau đó lại có thể dung hợp thành một thể, 1500 tầng Sát Vực hóa thành Sát Thế mang theo năm luồng kiếm khí kinh hoàng trảm thẳng xuống đầu Lạc Nam.
“Muốn chơi trọng kiếm? các ngươi gọi ta là gia gia!” Lạc Nam cất tiếng cười.
Bầu trời nhuộm đỏ, Lạc Hồng Kiếm hiện ra trong tay.
Binh Nhân Tộc Chí Bảo uy áp quét ngang, năm thanh trọng kiếm của Tu La Chấp Pháp mãnh liệt rung lên vì e ngại…nhưng các vị Tu La Chấp Pháp lại mặt không biểu tình, ương ngạnh phát ra thế công.
Lạc Nam biểu lộ nghiêm nghị dị thường, 200 hành tinh điên cuồng xoay tròn, Bỉ Ngạn Hoa mãnh liệt nở rộ, Oanh Thiên Tổ Phù phát tán sóng xung kích, Bá Lực bao phủ thân kiếm.
“Sáng Thế Kiếm Pháp – Quần Tinh Tụ Hội!”
Bí Tự Trận điều động, Tinh Thần Đại Trận được kích hoạt, hàng vạn ngôi sao hừng hực sáng lên phủ xuống thân kiếm.
Lạc Nam một kiếm trảm ra, sức mạnh có thể hủy thiên diệt địa.
ĐÙNG!
Tiểu hành tinh mà hắn và Ninh Huyền Tâm đang đứng trực tiếp nổ tung, Lạc Hồng Kiếm bá đạo nghiền nát năm luồng Kiếm Khí kinh hoàng của đối thủ, trực tiếp đem năm vị Tu La Chấp Pháp đẩy lùi giữa hư không.
“Chuyện gì xảy ra?”
Động tĩnh nơi này liền kinh động hàng loạt Tu La Sứ Giả ở các hành tinh lân cận, bọn hắn nhao nhao quét ra thần thức, phát hiện một người đang chống lại năm vị Tu La Chấp Pháp nhất thời trợn mắt há hốc mồm.
Ở Tu La Sứ Giáo thì Tu La Chấp Pháp chính là những nhân vật đại diện cho luật lệ, ấy thế mà lần này có người dám xúc phạm vào luật lệ sao?
“Lão tử chẳng cần biết các ngươi là ai, dám mang đi nàng thì cùng lão tử liều mạng!” Lạc Nam ngửa đầu cuồng rống.
Lúc này ngay cả 17 vị Pháp Tướng trong đan điền của hắn cũng đã mở mắt, tùy thời chuẩn bị tấn công.
Ninh Huyền Tâm cắn chặt cánh môi đến rỉ máu, nàng lấy hết can đảm bước đến sóng vai với Lạc Nam, Họa Hồn Cọ cầm chặt trong tay, sẳn sàng cùng hắn nghênh đón mọi sóng to gió lớn.
Năm vị Tu La Chấp Pháp đưa mắt nhìn nhau, cùng lúc gật đầu.
Theo sau đó, bọn hắn cùng lúc niệm: “Lĩnh Vực Phán Quyết – Tuyệt Đối!”
ẦM ẦM ẦM ẦM…
Ở khoảnh khắc này, không gian bên trong Tu La Giáo ở phạm vi xung quanh Lạc Nam và Ninh Huyền Tâm mãnh liệt ép chặt, tạo thành một vùng lĩnh vực như lao tù với trọng lực kinh khủng đè ép xuống hai người.
“Không thể…” Lạc Nam toàn thân đau nhứt đến sắc mặt trắng bệch, Ninh Huyền Tâm càng là bị trấn áp đến ngồi bệch xuống giữa không trung, ngay cả di động đầu ngón tay cũng không được.
Không ít Tu La Sứ Giả âm thầm lắc đầu, ở trong tổng bộ của Tu La Giáo chẳng khác nào ngươi đang ở trong một kiện Cửu Phẩm Chí Bảo cấp Không Gian, đắc tội với Tu La Chấp Pháp thì không gian nơi này sẽ tuân theo sự điều động của Tu La Chấp Pháp trấn áp ngươi triệt để, làm sao ngươi có thể chống lại?
RĂNG RẮC…
Thanh âm rạn nứt vang lên, không gian đột ngột xuất hiện vết rạn nứt lan tràn như mạng nhện khiến tất cả tê dại cả da đầu.
Chỉ thấy Lạc Nam gân xanh đầy mặt, sau lưng hiện ra Ngự Không Pháp Tướng hình thể khổng lồ, hai tay nó nắm chặt Không Gian Đỉnh cố gắng ngạnh kháng lại không gian của Tu La Giáo đang đè ép.
Khi hai loại Không Gian khác biệt nhau đối đầu trực tiếp, Ngự Không Pháp Tướng thành công nghiền đến Lĩnh Vực Phán Quyết của Tu La Chấp Pháp xuất hiện vết rạn.
Lạc Nam nhân cơ hội đó, Dịch Chuyển Tức Thời triển khai.
Một lần đã xuất hiện trước mặt năm vị Tu La Chấp Pháp, 16 vị Pháp Tướng còn lại trong đan điền ngửa đầu rít gào, làm ra động tác vung kiếm.
KENG!
Lạc Hồng ngân vang, Lạc Nam điên cuồng trảm xuống liên miên bất tuyệt:
“Hãm Quân Xa Luân Kiếm Điển!”
Kiếm sau chồng lên kiếm trước, kiếm sau mạnh gấp đôi kiếm trước tầng tầng lớp lớp dung nhập vào nhau.
“Không xong!” Năm vị Tu La Chấp Pháp trong lòng dâng lên cảm giác báo động, ăn ý gầm lên:
“Phán Quyết Kiếm Pháp – Sát Phạt Kiếm Thức!”
KENG…ẦM!
Kiếm Thế cùng Sát Thế một lần nữa bạo tăng lên gấp đôi sức mạnh.
Năm người liên tục nắm lấy Trọng Kiếm chém ra, tầng tầng lớp lớp kiếm khí và sát khí hòa minh, uy lực kinh khiếp vượt qua tưởng tượng.
Đây cũng là lúc Hãm Quân Xa Luân Kiếm Điển của Lạc Nam nện xuống.
ẦM ẦM ẦM ẦM ẦM ẦM ẦM ẦM…
Không gian lắc lư điên cuồng, Hãm Quân Xa Luân Kiếm Điển và Sát Phạt Kiếm Thức ngạnh kháng trực diện, đồng tử trong mắt Lạc Nam co rụt lại khi chứng kiến từng luồng kiếm khí của mình đang bị nghiền nát.
Chênh lệch về mặt tu vi, chênh lệch về mặt nhân số, chênh lệch về số lượng Kiếm Vực và Sát Vực khiến hắn có dấu hiệu lâm vào hạ phong.
Hiển nhiên mỗi một vị Tu La Chấp Pháp đều là nhân vật có chiến lực vượt trội, không phải tu sĩ bình thường có thể so sánh, Lạc Nam vừa muốn vượt cấp chiến đấu, vừa muốn lấy ít địch nhiều quả thật có phần viễn vong.
Nhưng hắn không chịu thua, ngược lại còn kiên quyết mở miệng:
“Đồ Thần Kiếm Trận!”
Quy Kiếm Tổ Phù tái xuất, hàng nghìn thanh Cửu Tinh Thánh Kiếm với sự thống ngự của Đế Tôn Kiếm điên cuồng bay ra, một tòa cự đại Kiếm Trận với sát khí kinh hoàng bắt đầu hình thành, muốn đánh bay năm vị Tu La Chấp Pháp.
Năm vị Tu La Chấp Pháp sắc mặt trầm xuống, một tay đưa vào trong áo ý đồ bóp nát khối lệnh bài nào đó.
“Dạ Mê Hồn Chỉ!”
Nào ngờ trong thời khắc mấu chốt, một mỹ kiều nhan theo bóng đêm mà ra, lặng yên không một tiếng động xuất hiện sau lưng Lạc Nam.
Hắn đang tập trung đối phó Tu La Chấp Pháp chưa kịp định thần, chỉ cảm thấy sau gáy của mình bị điểm một chỉ, toàn bộ Linh Hồn như rơi vào bóng tối, cơn buồn ngủ mãnh liệt dâng trào không sao áp chế được…
Chí Tôn ra tay…
Trong đầu Lạc Nam chỉ kịp hiện ra bốn chữ này…
Ý thức chìm vào hắc ám…
Sau khi lượn quanh Thi Địa một vòng với mong muốn tìm kiếm thêm Vĩnh Hằng Thuộc Tính nhưng không có, Lạc Nam đành quyết định đến Tu La Giáo.
Thời gian Tu La Thánh Chiến đã ngày một gần, nếu cứ tiếp tục vì Rương Đặc Biệt chưa lấy được mà nán lại Thi Địa sợ rằng sẽ chậm trễ.
Vậy nên trong sự lưu luyến không nỡ của Niếp Niếp, ánh mắt đưa tiễn của hai vị mỹ phụ tỷ tỷ, Lạc Nam cùng Ninh Huyền Tâm cưỡi trên lưng Tinh Không Long Mã lao vọt đi.
Lần này Lạc Nam và Thi Mộ Tuyền đều ăn ý không đề cập đến sự tồn tại của Hỗn Độn Thú, cũng không biết trong lòng nàng nghĩ gì…nhưng hắn ngầm đoán có lẽ nàng cũng khá cảm kích những gì mà hắn đã làm nên không muốn vì Hỗn Độn Thú mà trở mặt.
Có lẽ sau khi đã hồi phục trạng thái, tâm trạng của Thi Mộ Tuyền đã khá hơn, nàng hiểu rằng Hỗn Độn Thú chỉ là công cụ bị lợi dụng mà thôi, nó là con vật ngu xuẩn bạ đâu ăn đấy, hoàn toàn không có đủ linh trí để phân biệt thiện ác tốt xấu.
Rồi hắn sẽ có dịp quay lại, hy vọng đến lúc đó Thi Địa đã trở nên cường đại đến mức đủ sức chống lại những kẻ địch bí ẩn trong quá khứ đã diệt đi một Thi Thần Tông cường thịnh.
…
“Đường đường là một đại thế lực, lối vào lại keo kiệt hèn mọn như vậy?”
Lạc Nam bất mãn nói.
Trước mặt hắn và Ninh Huyền Tâm lúc này là một khe núi hẹp, nơi đang có không ít người mặc áo choàng xếp thành hàng dài để đến lượt mình tiến vào bên trong, hai người bọn họ cũng phải xếp hàng.
Mà liệu có ai nghĩ đến, cái khe núi nhỏ xíu nhìn qua vô cùng tầm thường này lại chính là lối vào Tu La Giáo, một trong những thế lực hàng đầu Tây Châu, dù là ở khắp Nguyên Giới cũng có số má nhất định.
“Đừng ý kiến! kiên nhẫn chờ đi…” Nghe Lạc Nam phàn nàn, Ninh Huyền Tâm bất đắc dĩ truyền âm.
Nàng đã quá quen với tác phong hành sự của Tu La Giáo rồi, không bận tâm đến mặt mũi, không thích phô trương, chỉ thích điệu thấp, chỉ cần có thể thu về lợi ích lớn nhất là được.
Chẳng cần đại môn hoành tráng, chẳng cần sừng sững giữa thương khung, chỉ cần có lối đi vào là được.
Cũng chính vì chỉ có một cái khe hẹp nhỏ này, bên ngoài lại có hàng vạn Thạch Khôi Tộc hóa thành những ngọn núi trấn thủ, tạo thành mê cung kết hợp với trận pháp thiên nhiên, rất nhiều cường giả muốn dò tìm tung tích của tổng bộ Tu La Giáo đều vô pháp làm được.
Những Tu La Sứ Giả khác có lẽ cũng đã quen với điều này, vì vậy cả bọn đều ăn ý im lặng, ngoan ngoãn xếp hàng, bình tĩnh và trầm ổn đợi đến lượt mình tiến vào, chẳng có tên não tàn nào chen hàng hay thích vào trước cả.
Một điều đáng nói là hầu hết Tu La Sứ Giả đều khoác áo choàng của Tu La Giáo nên Lạc Nam và Ninh Huyền Tâm cũng chẳng nhận thức được ai là ai, tất cả đều che kín dung mạo, thu liễm khí tức.
Xếp hàng ba ngày ba đêm, rốt cuộc cũng đến lượt Lạc Nam và Ninh Huyền Tâm, hắn để nàng bước vào trước còn mình thì hộ tống sau lưng.
Rất nhanh một cảnh tượng hoàn toàn khác đã hiện ra trong tầm mắt.
Lối vào chật chội bấy nhiêu thì bên trong lại mênh mông tưởng như vô hạn.
Tổng bộ của Tu La Giáo là một phiến vũ trụ với rất nhiều hành tinh khác nhau đang hoạt động, mỗi một hành tinh đều có một loại hoàn cảnh tu luyện đặc sắc riêng biệt.
Có hành tinh chỉ chứa đựng Hỏa Nguyên Khí với môi trường phần lớn là núi lửa, dung nham là nơi ở ưa thích của Hỏa Hệ Tu Sĩ.
Có hành tinh băng giá rét lạnh quanh năm, Băng Nguyên Khí nồng đậm hóa thành thực chất, là nơi lý tưởng của Băng Hệ Tu Sĩ.
Có những hành tinh chứa đựng cả đủ loại thuộc tính ngũ hành, là chỗ thích hợp để tu sĩ tu luyện nhiều thuộc tính.
Lại có các hành tinh đầy rẫy kịch độc, biển máu, oan hồn…
Đương nhiên cả những hành tinh đầy rẫy sát cơ và chiến ý, nơi để tu sĩ lĩnh ngộ Sát Thế, Chiến Thế các loại.
Tóm lại là nhiều vô cùng, Lạc Nam nhìn mà thèm, muốn đem tất cả hành tinh này cướp đoạt luyện hóa vào Hóa Vũ Bá Thần Thể, đến lúc đó sở hữu lên đến hàng nghìn hành tinh đấm cho sướng.
Tu La Thánh Chiến vẫn chưa bắt đầu, các Tu La Sứ Giả cũng phân tán mà ra, lựa chọn hành tinh thích hợp với mình tiến vào nghỉ ngơi nhằm đạt được trạng thái tốt nhất.
Từ đầu đến cuối vẫn không ai nói chuyện với ai, cả một đám hàng nghìn vị Tu La Sứ Giả lại như hồn ma tĩnh lặng, bầu không khí yên ắng đến lạ thường.
Lạc Nam không có tâm tình để ý đến người khác, lúc này hắn đang đảo mắt quan sát bốn phía, hy vọng tìm kiếm bóng hình quen thuộc mà mình ngày nhớ đêm mong.
“Vô ích thôi, nơi này như tiểu vũ trụ hoàn chỉnh mênh mông, mẫu thân rất có thể đang bị giam lỏng ở một góc nhỏ nào đó mà người không có quyền hạn sẽ không được phép tiến đến.” Ninh Huyền Tâm lắc đầu:
“Hãy cố gắng thể hiện trong Tu La Thánh Chiến, hiện tại dù chúng ta biết mẫu thân đang ở nơi nào cũng không đủ khả năng cũng như quyền hạn cứu nàng.”
Lạc Nam hít sâu, quả thật là hắn có chút mất bình tĩnh khi nghĩ đến mẫu thân xa cách đã lâu đang ở cùng một nơi với mình.
“Gần trong gang tấc mà thôi…” Lấy lại tinh thần, Lạc Nam nắm tay Ninh Huyền Tâm nở nụ cười:
“Chúng ta cũng tìm hành tinh dừng chân đi, lơ lửng giữa vũ trụ cũng không phải là cách.”
“Được rồi, lựa nơi nào hoang vắng một chút.” Ninh Huyền Tâm gật đầu.
“Nàng muốn cùng ta có sự riêng tư à?” Lạc Nam trêu tức hỏi.
“Đi chết đi!” Ninh Huyền Tâm lạnh lùng hừ một tiếng.
…
Mặc dù thái độ của Ninh Huyền Tâm vẫn còn lạnh lùng nhưng rõ ràng quan hệ giữa nàng và hắn ngày càng thân mật, nàng đã không còn kháng cự với những động tác thân mật như nắm tay, ôm eo hay thậm chí là bị hắn đè ra hôn bất chợt.
Hai người tìm một tiểu hành tinh với mật độ nguyên khí thấp, hoàn cảnh không có gì nổi bật ở góc hẻo lánh trong vũ trụ, nơi chẳng có một Tu La Sứ Giả nào thèm ngó tới, tận hưởng bầu không khí an bình trước khi Tu La Thánh Chiến khắc nghiệt diễn ra.
Bất quá thời gian hưởng thụ thường không kéo dài bao lâu, khi Lạc Nam đang lười biếng nằm trên cánh đồng cỏ, bên cạnh là đại tẩu ưu nhã xinh đẹp đang ngồi khoanh chân, trong tầm mắt hai người chợt hiện ra năm cái bóng đen đang rơi từ trên cao xuống.
Phần phật…
Áo choàng đen kịch tung bay che đậy diện mạo, bên trên áo là những đường huyết văn màu đỏ sậm luân chuyển như gợn sóng, từng người đeo mặt nạ màu bạc trông có vẻ lãnh khốc vô tình, trên lưng mỗi người đều mang một thanh trọng kiếm.
“Các vị là?” Lạc Nam nhíu nhíu mày, cảm giác những kẻ này không mấy thân thiện.
“Tu La Chấp Pháp!” Ninh Huyền Tâm xoay người đứng lên, biểu lộ trịnh trọng.
“Chúng ta mặc áo choàng sao bọn họ biết mà tìm đến?” Lạc Nam âm thầm suy nghĩ, xem ra áo choàng của Tu La Giáo chỉ là vật trang trí khi bước vào tổng bộ Tu La Giáo.
Một vị trong số năm vị Tu La Chấp Pháp lạnh lùng lên tiếng:
“Kim Tu La Sứ Giả Ninh Huyền Tâm, cấu kết cùng Ninh Vô Song phản bội Tu La Giáo, bở dở nhiệm vụ đang chấp hành ý đồ thoát ly khống chế của giáo, nay lại còn tự ý trở về tổng bộ khi chưa được sự cho phép, tội đáng nghiêm trị!”
“Nghiêm trị cái rắm.” Lạc Nam hừ một tiếng:
“Nàng đã uống vào Thiên Đạo Thủy và phát ra lời thề, hiện tại chưa bị thiên đạo trừng phạt chứng tỏ nàng chưa làm gì ảnh hưởng đến Tu La Giáo, cũng chưa phản bội như các ngươi nói, các ngươi không có quyền định tội!”
“Kim Tu La Lạc Nam, ngươi không có quyền xen vào Tu La Chấp Pháp hành động!” Năm vị đồng loạt rút ra Trọng Kiếm trên lưng, Sát Thế bùng nổ.
“Để ta đi thôi…” Ninh Huyền Tâm thở dài:
“Đã sớm lường trước được điều này!”
Nàng vẫn luôn là tội nhân, chẳng qua tầm ảnh hưởng quá thấp để Tu La Chấp Pháp xuất thủ, nhưng hiện tại đã tự thân trở về…làm sao bọn họ còn ngó lơ được?
“Ta không cho phép!” Lạc Nam đem Ninh Huyền Tâm kéo lại:
“Không ai được quyền mang theo người bên cạnh ta rời xa ta nữa!”
“Đừng nóng đầu.” Ninh Huyền Tâm kiên nhẫn khuyên bảo:
“Tu La Chấp Pháp ở Tu La Giáo chẳng kiêng nể ai cả, bọn họ là tổ chức do tổ tiên của Tu La Giáo lập nên, hành sự dựa vào quy tắc chứ không thiên vị bất kỳ người nào, cho dù giáo chủ phạm tội cũng sẽ bị Tu La Chấp Pháp tìm đến tận cửa.”
“Bọn họ sẽ làm gì nàng?” Lạc Nam nhíu mày.
“Không biết…tùy vào mức độ mà có các hình thức xử phạt khác nhau.” Ninh Huyền Tâm hồi đáp.
“Mẹ nó, lỡ chẳng may bọn chúng lập tức xử tử nàng thì sao?” Lạc Nam nhịn không được mắng.
“Cái này…” Ninh Huyền Tâm không biết nói gì cho phải.
“Cản trở Tu La Chấp Pháp hành động, ngay cả Kim Tu La Lạc Nam cũng phải nghiêm trị!”
Năm vị Tu La Chấp Pháp cũng lười nói nhảm, tu vi Thánh Đế Viên Mãn cùng lúc nổ ra.
KENG…KENG…KENG…KENG…KENG…
Mỗi người vậy mà bùng nổ 300 tầng Sát Vực, sau đó lại có thể dung hợp thành một thể, 1500 tầng Sát Vực hóa thành Sát Thế mang theo năm luồng kiếm khí kinh hoàng trảm thẳng xuống đầu Lạc Nam.
“Muốn chơi trọng kiếm? các ngươi gọi ta là gia gia!” Lạc Nam cất tiếng cười.
Bầu trời nhuộm đỏ, Lạc Hồng Kiếm hiện ra trong tay.
Binh Nhân Tộc Chí Bảo uy áp quét ngang, năm thanh trọng kiếm của Tu La Chấp Pháp mãnh liệt rung lên vì e ngại…nhưng các vị Tu La Chấp Pháp lại mặt không biểu tình, ương ngạnh phát ra thế công.
Lạc Nam biểu lộ nghiêm nghị dị thường, 200 hành tinh điên cuồng xoay tròn, Bỉ Ngạn Hoa mãnh liệt nở rộ, Oanh Thiên Tổ Phù phát tán sóng xung kích, Bá Lực bao phủ thân kiếm.
“Sáng Thế Kiếm Pháp – Quần Tinh Tụ Hội!”
Bí Tự Trận điều động, Tinh Thần Đại Trận được kích hoạt, hàng vạn ngôi sao hừng hực sáng lên phủ xuống thân kiếm.
Lạc Nam một kiếm trảm ra, sức mạnh có thể hủy thiên diệt địa.
ĐÙNG!
Tiểu hành tinh mà hắn và Ninh Huyền Tâm đang đứng trực tiếp nổ tung, Lạc Hồng Kiếm bá đạo nghiền nát năm luồng Kiếm Khí kinh hoàng của đối thủ, trực tiếp đem năm vị Tu La Chấp Pháp đẩy lùi giữa hư không.
“Chuyện gì xảy ra?”
Động tĩnh nơi này liền kinh động hàng loạt Tu La Sứ Giả ở các hành tinh lân cận, bọn hắn nhao nhao quét ra thần thức, phát hiện một người đang chống lại năm vị Tu La Chấp Pháp nhất thời trợn mắt há hốc mồm.
Ở Tu La Sứ Giáo thì Tu La Chấp Pháp chính là những nhân vật đại diện cho luật lệ, ấy thế mà lần này có người dám xúc phạm vào luật lệ sao?
“Lão tử chẳng cần biết các ngươi là ai, dám mang đi nàng thì cùng lão tử liều mạng!” Lạc Nam ngửa đầu cuồng rống.
Lúc này ngay cả 17 vị Pháp Tướng trong đan điền của hắn cũng đã mở mắt, tùy thời chuẩn bị tấn công.
Ninh Huyền Tâm cắn chặt cánh môi đến rỉ máu, nàng lấy hết can đảm bước đến sóng vai với Lạc Nam, Họa Hồn Cọ cầm chặt trong tay, sẳn sàng cùng hắn nghênh đón mọi sóng to gió lớn.
Năm vị Tu La Chấp Pháp đưa mắt nhìn nhau, cùng lúc gật đầu.
Theo sau đó, bọn hắn cùng lúc niệm: “Lĩnh Vực Phán Quyết – Tuyệt Đối!”
ẦM ẦM ẦM ẦM…
Ở khoảnh khắc này, không gian bên trong Tu La Giáo ở phạm vi xung quanh Lạc Nam và Ninh Huyền Tâm mãnh liệt ép chặt, tạo thành một vùng lĩnh vực như lao tù với trọng lực kinh khủng đè ép xuống hai người.
“Không thể…” Lạc Nam toàn thân đau nhứt đến sắc mặt trắng bệch, Ninh Huyền Tâm càng là bị trấn áp đến ngồi bệch xuống giữa không trung, ngay cả di động đầu ngón tay cũng không được.
Không ít Tu La Sứ Giả âm thầm lắc đầu, ở trong tổng bộ của Tu La Giáo chẳng khác nào ngươi đang ở trong một kiện Cửu Phẩm Chí Bảo cấp Không Gian, đắc tội với Tu La Chấp Pháp thì không gian nơi này sẽ tuân theo sự điều động của Tu La Chấp Pháp trấn áp ngươi triệt để, làm sao ngươi có thể chống lại?
RĂNG RẮC…
Thanh âm rạn nứt vang lên, không gian đột ngột xuất hiện vết rạn nứt lan tràn như mạng nhện khiến tất cả tê dại cả da đầu.
Chỉ thấy Lạc Nam gân xanh đầy mặt, sau lưng hiện ra Ngự Không Pháp Tướng hình thể khổng lồ, hai tay nó nắm chặt Không Gian Đỉnh cố gắng ngạnh kháng lại không gian của Tu La Giáo đang đè ép.
Khi hai loại Không Gian khác biệt nhau đối đầu trực tiếp, Ngự Không Pháp Tướng thành công nghiền đến Lĩnh Vực Phán Quyết của Tu La Chấp Pháp xuất hiện vết rạn.
Lạc Nam nhân cơ hội đó, Dịch Chuyển Tức Thời triển khai.
Một lần đã xuất hiện trước mặt năm vị Tu La Chấp Pháp, 16 vị Pháp Tướng còn lại trong đan điền ngửa đầu rít gào, làm ra động tác vung kiếm.
KENG!
Lạc Hồng ngân vang, Lạc Nam điên cuồng trảm xuống liên miên bất tuyệt:
“Hãm Quân Xa Luân Kiếm Điển!”
Kiếm sau chồng lên kiếm trước, kiếm sau mạnh gấp đôi kiếm trước tầng tầng lớp lớp dung nhập vào nhau.
“Không xong!” Năm vị Tu La Chấp Pháp trong lòng dâng lên cảm giác báo động, ăn ý gầm lên:
“Phán Quyết Kiếm Pháp – Sát Phạt Kiếm Thức!”
KENG…ẦM!
Kiếm Thế cùng Sát Thế một lần nữa bạo tăng lên gấp đôi sức mạnh.
Năm người liên tục nắm lấy Trọng Kiếm chém ra, tầng tầng lớp lớp kiếm khí và sát khí hòa minh, uy lực kinh khiếp vượt qua tưởng tượng.
Đây cũng là lúc Hãm Quân Xa Luân Kiếm Điển của Lạc Nam nện xuống.
ẦM ẦM ẦM ẦM ẦM ẦM ẦM ẦM…
Không gian lắc lư điên cuồng, Hãm Quân Xa Luân Kiếm Điển và Sát Phạt Kiếm Thức ngạnh kháng trực diện, đồng tử trong mắt Lạc Nam co rụt lại khi chứng kiến từng luồng kiếm khí của mình đang bị nghiền nát.
Chênh lệch về mặt tu vi, chênh lệch về mặt nhân số, chênh lệch về số lượng Kiếm Vực và Sát Vực khiến hắn có dấu hiệu lâm vào hạ phong.
Hiển nhiên mỗi một vị Tu La Chấp Pháp đều là nhân vật có chiến lực vượt trội, không phải tu sĩ bình thường có thể so sánh, Lạc Nam vừa muốn vượt cấp chiến đấu, vừa muốn lấy ít địch nhiều quả thật có phần viễn vong.
Nhưng hắn không chịu thua, ngược lại còn kiên quyết mở miệng:
“Đồ Thần Kiếm Trận!”
Quy Kiếm Tổ Phù tái xuất, hàng nghìn thanh Cửu Tinh Thánh Kiếm với sự thống ngự của Đế Tôn Kiếm điên cuồng bay ra, một tòa cự đại Kiếm Trận với sát khí kinh hoàng bắt đầu hình thành, muốn đánh bay năm vị Tu La Chấp Pháp.
Năm vị Tu La Chấp Pháp sắc mặt trầm xuống, một tay đưa vào trong áo ý đồ bóp nát khối lệnh bài nào đó.
“Dạ Mê Hồn Chỉ!”
Nào ngờ trong thời khắc mấu chốt, một mỹ kiều nhan theo bóng đêm mà ra, lặng yên không một tiếng động xuất hiện sau lưng Lạc Nam.
Hắn đang tập trung đối phó Tu La Chấp Pháp chưa kịp định thần, chỉ cảm thấy sau gáy của mình bị điểm một chỉ, toàn bộ Linh Hồn như rơi vào bóng tối, cơn buồn ngủ mãnh liệt dâng trào không sao áp chế được…
Chí Tôn ra tay…
Trong đầu Lạc Nam chỉ kịp hiện ra bốn chữ này…
Ý thức chìm vào hắc ám…
/2381
|