Từ khi bị Triệu tim nhỏ ném đến cái phòng tạp vụ này, phải mặc một bộ quần áo người hầu, mỗi ngày phải chẻ trăm cân linh mộc bưng trà rót nước khổ không chịu nổi, thế thì cũng thôi đi Lâm Đĩnh vốn xuất thân từ tầng đáy của xã hội gì chứ mấy công việc tay chân cũng không làm khó được hắn có khổ hơn nữa thì hắn cũng còn chịu đựng được, chỉ có điều cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng vừa đến phòng tạp vụ Lâm Đĩnh đã bị bọn người cũ liên hợp phủ đầu một trận vốn công việc chẻ củi, rót nước bưng trà ..... đều được phân công cho từng người, mỗi người một ít nhưng từ khi Lâm Đĩnh bước vào đây hơn nửa số công việc đều đổ lên đầu hắn những tên khác chỉ hả hê đứng nhìn hắn chạy đến chạy lui, mỗi khi trở về cái chòi rách của mình cho dù có tu vi phàm cảnh tầng 3, sức lực vượt xa người thường hắn cũng phải nằm bẹp giường.
Nói giỡn không bẹp giường mới là lạ 100 cây linh mộc đừng tưởng là ít, nếu là cây cối bình thường cho dù có chặt ngàn cây, vạn cây với sức lực của Lâm Đĩnh cũng dư sức có điều trước chữ "mộc" lại có thêm chữ "linh" vậy thì mọi sự lại khác, tại sao lại gọi là "linh mộc"?
Đó là vì loại cây này không giống cây cối bình thường, mỗi gốc linh mộc phải sinh trưởng ở nơi có thiên địa nguyên khí sung túc, từ đó ngày rộng tháng dài được thiên địa nguyên khí nuôi dưỡng sinh ra chút linh tính rồi dần dần từ bị động đến chủ động hấp thu nguyên khí cường hóa bản thể khiến cho mỗi nhánh mỗi cành đều chắc như thép đúc đừng nói phàm nhân cho dù linh cảnh sơ nhập tu tiên giả cũng phải phí chút sức mới có thể chặt đứt thế nên trăm cây linh mộc mà nói đối với phàm cảnh tầng ba mà nói thì cực kì cố sức rồi, không nói đến mấy công việc khác nữa. Cũng may Lâm Đĩnh hiện giờ đang tu luyện Chư thiên tạo hóa công, công hiệu khác thì không biết chỉ được cái sức lực mạnh mẽ bền bỉ hơn xa cùng giai mới có thể hoàn thành nổi dù vậy đến cuối ngày anh chàng cũng nhũn ra như một đống bùn.
Lâm Đĩnh lết về được đến cái giường quen thuộc sau một ngày làm việc rã rời, phòng của hắn chỉ là một cái phòng nhỏ trong vô số căn phòng nằm trong khu tạp vụ này. Trong này ngoại trừ một cái bàn gỗ vài cái ghế, mấy bộ quần áo cuối cùng là cái giường hắn đang nằm thì chả còn gì khác, đến cả chuột cũng khinh thường viếng thăm.
Người ngoài nhìn vào sẽ cho là anh Đĩnh thô sơ giản lậu, thích giống mấy vị thế ngoại cao nhân nhà tranh vách đất, bất quá nếu chửi được anh chàng đã gào toáng lên.
-Thế ngoại cao nhân cái chó gì, ta phỉ nhổ vào, ông đây cũng muốn chăn ấm nệm êm, quần áo lụa là, ăn ngon mặc đẹp nhưng tổ bà nó ta chỉ là tạp vụ đã thế còn bị chèn ép, có chỗ để chui ra chui vào là đã phải cảm tạ trời đất rồi.
Hắn bây giờ rất muốn ngủ nhưng lý trí nói nếu bây giờ gục xuống ác mộng sẽ chờ hắn phía trước, gom góp chút sức lực cuối cùng cố gắng ngồi dậy xếp bằng, hai tay kết ấn bắt đầu tu luyện. Hai ngày đầu tiên làm việc đúng là ác mộng với Lâm Đĩnh bởi vì quá mệt khi trở về anh chàng ngủ thẳng cẳng một giấc, kết quả ngày hôm sau không thể nào xuống giường nổi thế là bị tên tổng quản phòng tạp vụ đến tận nơi ân cần chăm sóc, nghĩ lại hình phạt đó trong lòng Lâm Đĩnh lại run lên nhưng nhờ thế mà hắn phát hiện ra một công hiệu nữa của công pháp là khôi phục thể lực, không những vậy mỗi lần cạn kiệt sức lực mà ngồi xuống tu luyện thì tốc độ nhanh gấp mấy lần bình thường, bổn nguyên lực cũng tăng cường một ít khiến sức mạnh của hắn nâng cao.
Ba tháng nay ban ngày làm việc, ban đêm tu luyện cật lực lặp đi lặp lại như thế khiến sức mạnh của hắn tăng lên một cách chóng mặt từ sơ nhập phàm cảnh tầng ba leo lên phàm cảnh cao cấp tầng ba mơ hồ có dấu hiệu đột phá tầng bốn, hắn biết nếu có thể đột phá tầng bốn thì cuộc sống sau này mới dễ chịu một chút.
Trong cơ thể hắn lúc này từng tế bào sau một ngày vận động kiệt lực bây giờ đang điên cuồng hấp thu năng lượng ngoại giới để bổ xung tiêu hao, chúng như nhưng lỗ đen thu nhỏ phát ra từng luồng hấp lực lôi kéo bổn nguyên lực từ ngoại giới, một tế bào có lẽ phát ra hấp lực không đáng kể nhưng hàng triệu thậm chí hàng tỉ tế bào thì sao. Nhìn từ bên ngoài, cơ thể Lâm Đĩnh rất bình thường như một lão tăng bất động nhập định, nhưng nếu có cao thủ lại gần và để ý kĩ một chút sẽ thấy không gian xung quanh cơ thể hắn hơi móp méo một chút với biên độ rất nhỏ. Trong biển hình chiếu ý thức của mình một Lâm Đĩnh khác đang ngồi xếp bằng giữa tinh không, từng vì sao bắt đầu vận động chậm rãi chiếu xuống những cột sáng nhu hòa với nhiều màu sắc rực rỡ bao bọc hắn bằng một cái kén ánh sáng nhiều màu, ở xa xa có một quyển sách có vẻ cũ kĩ, rách nát nằm im lìm như một vật chết, ấy vậy mà từ lúc biển ánh sáng nhiều màu đổ xuống có một bộ phận lại hướng về đó hội tụ lại không giống như Lâm Đĩnh ánh sáng chiếu vào nó cách một lóng tay thì tan vào hư vô không giấy lên chút phản ứng nào.
Khi bình minh bắt đầu ló dạng báo hiệu một ngày mới sắp bắt đầu, trong căn phòng nhỏ này Lâm Đĩnh chậm rãi mở mắt ra, không có thần quang nội liễm hay dị động khác thường chỉ là đã không còn cái vẻ rã rời như tối qua, một đêm đả tọa tu luyện làm cho hắn thần thanh khí sảng, cơ thể tràn trề nhựa sống nhưng cái bụng đột nhiên "rột", "rột" vài cái, hắn cười khổ một tiếng.
-Công pháp này cái gì cũng tốt được cái mỗi lần tu luyện xong sức ăn lại tăng lên vùn vụn, hề hề ở đây có khi lại là một điều may mắn cái gì cũng thiếu chỉ có thức ăn là không thiếu, mà thôi phải nhanh chân lên mới được không chỉ có nước hớp gió tây bắc mà ăn thôi.
Lâm Đĩnh đúng dậy bước ra khỏi phòng hít một hơi thật sâu không khí buổi sáng rảo bước đi đến phòng ăn.
Vừa đến phòng ăn từ xa đã nghe được những âm thanh ồn ào nổi lên, đủ thứ tiếng động lào xào cả một khoảng không gian.
-Cho thêm phần cơm đê..
-Cơm hôm nay có vẻ ngon..
........
Lâm Đĩnh đi vào nhà ăn cũng không làm kinh động đến ai, nhà ăn này cũng khá đông có khoảng bốn năm mươi ngươi người đang cùng lúc động đũa, những cái bàn nhỏ xắp xếp lung tung lộn xộn khắp nơi nhưng vẫn chừa một lối đi từ cửa chính đến chỗ đầu bếp. Thức ăn ở đây đã được làm sẵn bày biện trong vài món pháp khí bảo quản đồ ăn còn đang nóng hôi hổi, ai muốn ăn gì chỉ việc cầm lấy một cái khay lớn đi đến chỗ đầu bếp sau quầy yêu cầu những thứ mà mình muốn, thực ra kiểu này làm hắn nhớ đến kiểu ăn buffe mà hắn may mắn một lần được ăn ở thế giới của mình. Tự lấy cho mình một chiếc khay đi đến chỗ lão đầu bếp người toàn thịt béo, hai cánh tay nung núc thịt, hai mắt lúc nào cũng híp lại thành một đường cong, trông bộ dáng của hắn có vẻ buồn cười nhưng mà nếu có người xem thường tên béo này thì lúc đấy chỉ sợ chết lúc nào mà không hay. Tu vi của thằng cha này vậy mà lại là phàm cảnh tầng chín viên mãn lúc nào cũng có thể đột phá lên linh cảnh tu giả.
-Hề hề Phàm huynh làm ơn cho đệ thức ăn như mọi khi chỉ có điều cho đệ nhiều hơn một phần ba nhé.
Gã béo được gọi là Phàm huynh này tên thật là Trương Bình Phàm nhưng mọi người thường gọi hắn là "lão béo" chả có mấy ai đi nhớ đến tên thật của hắn, nghe được Lâm Đĩnh nói hắn nở ra một nụ cười khiến hai cặp mắt vốn đã nhỏ nay thì bị trực tiếp láp kín luôn mở miệng nói.
-Lâm Đĩnh đúng không, con bà nó ta ở đây nhiều năm như vậy còn chưa thấy tên nào ăn nhiều như ngươi thế mà hôm nay còn mở miệng xin thêm, một mình ngươi chiếm phần của cả mười mấy người rồi còn gì.
Nghe lão béo nói hắn có hơi xấu hổ, tuy nói là vậy nhưng lão vẫn lấy đủ đồ ăn theo yêu cầu của hắn, nhận lấy cái khay chứa đầy đồ ăn của mình hắn vội vã cảm ơn rồi chuồn gấp kiếm lấy một xó nào đó để đánh chén.
Hắn dùng tốc độ nhanh nhất tuồn cơm vào bụng, nhìn cái kiểu này như thể hận không thể nuốt luôn cả cái khay vào bụng mình vậy. Đang hăng say đánh chén bất chợt một tiếng cười quái dị vang lên.
-Khà khà, đây không phải Lâm công tử sao, ấy sao ngài lại ngồi một góc thế này, chà các ngươi sao lại để ngài Lâm đây ngồi một mình thế mau mau giúp đỡ quý nhân của chúng ta đến bàn ăn đi chứ.
Lâm Đĩnh đã biết thế nào cũng có người đến gây chuyện nên làm như không biết vẫn cắm đầu vào ăn như thường, bởi lẽ chỉ một lúc nữa thôi khi cái tên phó tổng quản và đàn em của hắn đến "mời" thì chỉ sợ cái khay trên tay hắn có thể bỏ đi được rồi. Khi hai tên tay chân bên cạnh vị phó tổng quản sắp chuẩn bị đụng đến thì Lâm Đĩnh đứng bật dậy làm bọn chúng giật cả mình. Cố nở ra nụ cười khả ái nhất và nhắm tịt cả mắt để che giấu sự phẫn nộ trong lòng Lâm Đĩnh từ tốn nói.
-Hề hề, thì ra là tổng quản đại nhân, tiểu nhân nào dám ngồi cùng bàn với đại nhân như ngài, với lại tiểu nhân cũng đã ăn xong rồi, nếu tổng quản ngài muốn thì tiểu nhân xin đứng bên pha trà rót nước phục vụ ngài vậy.
-Hừ, đừng tưởng nói vài câu là xong, hôm nay coi như ngươi gặp may, để xem mày lần sau còn có thể trốn được không.
Nói xong dẫn hai thằng đệ phất áo bỏ đi, để lại Lâm Đĩnh đang tươi cười đưa tiễn. Nhìn vào bóng lưng tên phó tổng quản họ Triệu đó trong đôi mắt vốn đang khép hờ của Lâm Đĩnh từ từ mở ra, không có tức giận, chỉ có sự lạnh lùng làm trái tim người ta rét buốt, ánh mắt đó như thể nhìn một người chết vậy. Tên Triệu phó tổng quản này từ khi hắn đến phòng tạp vụ này đã bắt đầu làm khó dễ hắn đủ điều, thế thì cũng thôi đi nhưng hắn lại năm lần bảy lượt âm thầm muốn lấy mạng Lâm Đĩnh đến nước này thì ai mà nhịn được, nếu không phải hắn thân mang kì công, mỗi khi nguy cơ xuất hiện lại có một điểm cảnh báo trong tâm, thì quả thật hắn đã chết rồi không biết bao nhiêu lần rồi.
Không cần phải hỏi Lâm Đĩnh cũng biết tại sao hắn lại làm vậy, sự giày vò ba tháng nay đều là do tên này mang đến, hắn họ Triệu chỉ sợ là liên quan đến cái tên "tim nhỏ" kia rồi.
Rời khỏi phòng ăn với vẻ mặt âm trầm, Lâm Đĩnh lững thững bước đi đến phòng chế tác linh mộc đến phía sau nhà nhận công việc chẻ củi thường ngày. Vừa thấy mặt hắn mắt tên nhân viên chế tác ánh lên chút ánh sáng vẫy tay bảo hắn lại gần rồi nói.
-Lâm Đĩnh hôm nay số củi ngươi chẻ tăng thêm năm mươi thanh, không làm xong thì khỏi cần ăn cơm nữa.
Lâm Đĩnh mím chặt môi, cố gắng làm cho mình bình tĩnh lại hỏi.
-Xin hỏi có thể cho ta biết lý do tại sao không, ta nhớ mình chưa làm gì sai mà.
Nhìn hắn với ánh mắt thông cảm tên nhân viên chế tác trả lời.
-Không tại sao cả, mà chắc ngươi cũng đoán ra được lý do rồi không cần ta phải trả lời nữa chứ.
Lâm Đĩnh xiết chặt hai nắm đấm lại với nhau, hết sức kiềm chế chính mình quay đầu bước vào phía sau căn phòng chế tác, đến nơi khuất bóng người hắn mới vung mạnh một đấm lên tường làm trên mặt nó xuất hiện những vết rạn lan ra bốn phía. Phải biết đây là phòng chế tác linh mộc nên tường bao đã được gia trì thêm phép thuật kiên cố, tuy chỉ là phép thuật cấp thấp nhưng dù sao vẫn là phép thuật linh cảnh vậy mà một quyền toàn lực của Lâm Đĩnh lại có thể lưu lại mấy vết rạn trên đó có thể thấy lực lượng của hắn khủng bố đến thế nào. Bây giờ Lâm Đĩnh chỉ có một suy nghĩ thôi.
-Họ Triệu kia ngươi được lắm, xem ra mày chán sống rồi, vốn còn định để ngươi sống thêm một thời gian nữa nhưng mà ngươi đã muốn chết thì không trách ta được, là ngươi ép ta.
Bất chợt một giọng nói vang lên.
-Sao thế Lâm Đĩnh trong thời gian ta ngủ, hình như ngươi sống có vẻ không được tốt lắm nha?
Vừa nghe thấy giọng nói này lửa giận bừng bừng trong người hắn đột nhiên tiêu tan sau một hồi ngơ ngác rồi mừng rỡ như điên.
-Ha ha thì ra là quyển sách nát nhà ngươi, ông còn tưởng ngươi chết luôn rồi chứ, tỉnh dậy đúng lúc lắm đang có việc cần ngươi giúp đỡ đây.
-Tổ bà ngươi vừa mở miệng đã không nói được câu gì tốt đẹp, ngươi mới chết ấy, ông đây anh tuấn tiêu sái thế này làm sao có thể chết được, mà thôi có chuyện gì cần ta giúp mau phun ra đi để ta về ngủ tiếp.
-Hề hề chuyện là thế này.....
Lâm Đĩnh kể hết từ đầu đến cuối từ lúc mình trở thành nô bộc đến tận bây giờ và tại sao mình lại muốn giết tên Triệu phó tổng.
Nghe hắn nói xong sách linh cực kì tức giận gào thét.
-Tên khốn họ Triệu kia ngươi được lắm "đánh chó phải ngó mặt chủ chứ" mẹ nó xem ra không thịt mày là không được rồi.
Lâm Đĩnh nghe nó nói mà hắc tuyến nổi đầy mặt rống lên.
-Quyển sách khốn kiếp này ngươi mới là chó, ông mày là chủ nhân đấy có biết không, nói làm sao thịt được tên đó mà thần không biết quỷ không hay.
Sách linh cũng đuối lý cũng chỉ vì bức xúc quá nên mới bị đứt cúc, quên mất thằng cha trước mặt mới là chính chủ, người dưới mái hiên không thể không cúi đầu a.
-Đừng nóng thế làm cho ta sợ đó, gì chứ muốn tên phó tổng đó không gây khó dễ cho ngươi còn có nhiều cách, việc gì cứ phải đánh đánh giết giết chả có tý hàm lượng kỹ thuật nào cả.
Nhìn nó với vẻ nghi hoặc nhưng hắn vẫn mở miệng hỏi.
-Vậy bây giờ phải làm sao, nghĩ đi nghĩ lại chỉ có tên phó tổng chết đi ta mới có thể sống được a.
Vừa nghe Lâm Đĩnh ngơ ngác chưa hiểu ra sach linh mất kiên nhẫn rống lên.
-Não ngươi làm bằng *** trâu à, mẹ kiếp ông đã bảo không cần phải giết người chưa nghe người xưa có câu "sống không bằng chết" à. Dù gì thì tên họ Triệu đó cũng chỉ là phó tổng của phòng tạp vụ, trên hắn còn có tổng quản, trên nữa còn có đại tổng quản... nói chung thì còn nhiều lắm, không phải ta nói ngươi, cứ giữ cái tư tưởng gặp chuyện là chỉ biết đánh giết như vậy sớm muộn gì cũng có ngày đi vào con đường chết, phải biết động não, tu vi của ngươi bây giờ mới là tầng ba phàm cảnh còn tên phó tổng đó đã là tầng tám rồi không nói xung quanh còn có mấy tên lâu la nữa cho dù ngươi có tu vi ngang bằng mà lao lên cũng bị cả đám xúm lại đập chết, giải quyết vấn đề thì chém giết chỉ là hạ, hạ, hạ sách đó có biết không?
Nói nguyên một tràng giáo huấn, hơi ngừng lại lấy hơi không để cho anh Đĩnh mở miệng nó lại nói tiếp.
-Hôm nay ông đây tâm tình có chút tốt mở đàn khai đạo cho ngươi cũng được miễn cho sau này ngươi hành tẩu giang hồ làm liên lụy đến ta, còn nhớ mấy chữ chân ngôn tu đạo không, để ta nhắc lại tý là "Cướp" "Hiếp" "Giết". Ài ba chữ đó ở đâu cũng đúng nhưng chỉ có thể áp dụng với điều kiện đối thủ yếu hơn mình thì mới ổn. Còn nếu đối thủ bằng hoặc vượt xa mình thì sao chả lẽ cũng làm thế?
Lâm Đĩnh nghe nó nói mà trong đầu cứ ong ong, nuốt một ngụm nước bọt rồi dè dặt hỏi.
-Không lẽ còn có cách gì khác à?
-Đương nhiên là có người ta mạnh hơn thì phải chạy theo xum xue bợ đỡ tốt nhất không nên gây thù chuốc oán, nếu có thể ôm chân được thì ôm cho chặt, lưu ý thêm cái nữa nếu là nữ tu sĩ thì cố hết sức mà dụ dỗ, tài sắc kiêm thu mới là thượng sách mà quên nhớ nhìn kĩ nhan sắc em nó tý, nếu là lão thái bà mà ngươi cũng có thể quyến rũ được thì coi như cao thủ rồi ông đây sau này phải dựa hơi ngươi kiếm cơm thôi. Đó là tình huống người ta ở phía trung lập hoặc không phản cảm với ngươi nếu là kẻ thù chậc, chậc..
Lâm Đĩnh đang nghe đến đoạn khoái chí tâm huyết dâng trào mở miệng hỏi.
-Nếu là kẻ thù thì sao?
-Mẹ kiếp thế mà còn đợi ta phái dạy sao, làm ngược lại, gặp kẻ mạnh mà có thù oán né ra cho xa, mắt nhìn bốn phương tai nghe tám hướng, có động tĩnh là co giò mà chạy, kiếm một chỗ nào đấy mai danh ẩn tính, bày mưu tính kế hãm hại, lừa gạt đối phương, ví dụ như tìm hiểu xem kẻ thù của hắn là ai, mượn kế lôi kẻ thù đến tìm hắn, còn ta thì ở bên xem hai tên đánh nhau nửa sống nửa chết rồi nhảy ra thu thập cả hai, có thù báo thù, có oán báo oán tiện thể hốt luôn gia sản đối phương.
Lâm Đĩnh nghe đến đoạn này vô cùng thích chí, vỗ đùi cái đét một cái.
-Cao minh, cao minh nha, ta phục ngươi quá.
-Ta còn chưa nói xong đấy là nam tu sĩ, còn quan trọng nhất là nữ tu đối phó kiểu đấy như vùi hoa dập liễu có vẻ hao tổn âm đức quá. Nữ tu thì không cần quá phiền phức, ngươi chỉ cần phải cầm theo vài món đồ phòng thân mà nam tu khi hành tẩu giang hồ cần phải có.
-Chả lẽ là phi kiếm, pháp bảo mấy cái uy lực mạnh mạnh à?
-Sai, nam tu khi hành tẩu giang hồ phi kiếm, pháp bảo, phù chú, pháp khí....không nhất định phải có, nhưng có một món không thể không có...
Nhìn sách linh cố ý kéo dài thời gian để Lâm Đĩnh một bên ngứa ngáy chết đi được.
-Là cái gì ngươi nói nhanh đi.
-Hê hê đương nhiên là xuân dược loại mạnh rồi, hành tẩu giang hồ mà không mang theo vài cân là không được, nữ tu là kẻ thù mà có chút nhan sắc kiếm cơ hội hạ vài bao xuân dược là được rồi sau đó không cần ta phải nói chứ he he, hô hô.
Nhìn hai thằng cha đực rựa đang cùng chỗ với nhau cười dâm liên tục, nướng miếng nhiễu thành từng hàng.
-Chẹp chẹp còn nữa đó là loại hàng bình thường, đối phó với loại tuyệt sắc vài bao làm sao đủ cần phải ôn nhu nhẹ nhàng có bao nhiêu trong người thì tống hết vô nha, sao đó thì ha ha hô hô.
-Hề hề ngươi làm cho ta mở rộng tầm mất một phen rồi đó, chẹp chẹp đối phó cao thủ thì biết rồi, thế đối phó đối thủ ngang cơ thì phải làm sao?
Sách linh thấy hắn thế bĩu mô xem thường.
-Ài nói đến thế mà não vẫn phẳng, đúng là ngu như bò, tổ bà nó ngươi đúng là đệ nhất nhân từ xưa đến nay. Nữ tu thì không cần ta phải nói, thế mà còn không đối phó được kiếm cái mông bò nào mà lao vào tự tự đê. Nam tu tùy tình hình ngang cơ thì không được hưởng đãi ngộ của cao thủ tự mình động thủ chém giết đi.
-Chí lí, chí lí bây giờ ta hiểu rồi chỉ còn việc kiếm người thực hành thôi, vừa khéo có tên họ Triệu bây giờ cũng là nửa cao thủ miễn cưỡng lấy hắn ra thử đao.
Càng nghĩ càng đắc chí, vừa huýt sáo vừa chẻ củi, cứ nghĩ đến sắp được sửa trị tay tổng quản một phen là anh chàng như ăn xuân dược tinh lực tràn trề chẻ linh mộc phăm phăm, một trăm năm mươi cây linh mộc chỉ một buổi sáng là đã xong, giao nộp lại cho tên nhân viên rồi phủi đít bỏ đi với vẻ yêu đời khác hẳn với lúc sáng mặt mũi xám xịt.
Hoàn thành công việc của ngày hôm nay không ngoài dự đoán mỗi việc của hắn bị tăng lên một nửa tuy công lực có đôi chút tiến bộ nhưng đến tối lết về được đến giường toàn thân Lâm Đĩnh các khối cơ cứ run rẩy co giật liên hồi là dấu hiệu của việc thoát lực, hắn có gắng gom góp sức lực toàn thân xếp bằng tiến vào trang thái tu luyện.
Lần này không như những lần tu luyện trước cơ thể hắn đã đạt đến bình cảnh tầng ba nay lai bị kích thích từ ngoại giới điên cuồn hấp thu năng lượng tốc độ phải nói là gấp mưới lần mọi khi, bởi vì sách linh tỉnh lại thấy Lâm Đĩnh đạt đến bình cảnh tầng ba nhân cơ hội này trợ giúp hắn đột phá luôn.
Trong cơ thể Lâm Đĩnh từng tế bào điên cuồng vận động cắn nuốt bổn nguyên lực từ ngoại giới, nguyên lực toàn thân hắn ẩn trong da thịt xương cốt cũng lần lượt tuôn trào bao quanh các tế bào dù là nhỏ nhất cũng không hề bỏ sót, dần dà ngoài da Lâm Đĩnh bắt đầu sáng lên, lúc đầu còn hơi mờ mờ nhưng chỉ trong chốc lát càng có thêm nhiều tia sáng lao đến dần dần bao bọc cơ thể hắn thành một cái kén ánh sáng, các tế bào trong thân thể cũng vậy tuy vẫn điên cuồng cắn nuốt năng lượng nhưng các tia sáng thật quá nhiều chúng cũng đành để mặc mình bị bọc thành những chiếc kén.
Lực cắn nuốt phát ra càng lúc càng mạnh, ánh sáng cũng càng chói mắt chỉ có điều những dị tượng đó lấy Lâm Đĩnh làm trung tâm chỉ lan xa ba mét rồi như bị một cái lồng không gian vô hình ngăn lại. Nếu có người từ ngoài nhìn vào sẽ chỉ thấy đây là một căn phòng bình thường trống không.
Dị tượng diễn ra trong khoảng hai canh giờ rồi chậm chậm tiêu tan, hào quang xung quanh dần ảm đạm, cái kén ánh sáng ở trung tâm xuất hiện vết nứt, chúng dần dần lan tràn trên toàn thân kén như đạt đến cực hạn "rắc" như có một cái gì đó sắp sửa vỡ nát, "ầm" một cái chiếc kén trong nháy mắt hoàn toàn sụp đổ những mảnh vỡ hoàn toàn tan biến vào thiên địa trả lại khung cảnh yên tĩnh cho căn phòng. Không còn hào quang sáng lóa, không còn không gian méo mó, chỉ còn lại Lâm Đĩnh ngồi xếp bằng trên giường, có vẻ mọi cảnh tượng vừa rồi chỉ là ảo giác nhưng Lâm Đĩnh lại biết rất rõ ràng chuyện gì vừa xảy ra.
Hắn đột phá, quả thật là đã đột phá, trong cơ thể từng giọt máu, từng miếng thịt, từng thớ gân như muốn bùng nổ, cảm giác sức mạnh tràn trề toàn thân quả là thoải mải, Lâm Đĩnh có ảo giác nếu tên Triệu tổng quản xuất hiện trước mặt mình thì hắn cũng dám đứng dậy đánh một trận.
Từ từ mở mắt ra sâu trong đáy mắt hắn chợt lóe lên cái gì đó rồi biến mất cực kì nhanh, nhìn lại bản thân mình một lượt Lâm Đĩnh khẽ cau mày. Thân thể hắn bây giờ như mới chui từ trong đống bùn đất nào ra, trên da dính từng vật chất sền sệt phát ra từng đợt "hương thơm" mà chính anh chàng cũng không ngửi nổi.
"Vù" một tiếng, Lâm Đĩnh đang ở trong phòng tức tốc bật hết công lực phóng nhanh ra ngoài, "tỏm" một cái anh chàng nhảy luôn vào cái ao trước phòng. Không phải hắn không muốn đi đến phòng tắm chẳng qua đi từ cái chòi nát của hắn đến phòng tăm còn rất xa mà quả thật anh chàng cũng không chịu nổi cái mùi "thơm" thum thủm trên người mình nữa nên thấy có bồn tắm trước mặt đời nào cu cậu chịu đợi chờ.
-Là lá la, ta cọ bên trái, ta vuốt bên phải, cả hai bên đều trắng và đẹp là lá la....
Đang hăng xay ca hát và tiếp tục cọ rửa thân mình thì một tiếng rống nổi lên.
-Bà nôi nó thằng nào nửa đêm nửa hôm nửa đêm gào rống hát hò cái gì thế, có ngậm mồm đi không hay lại để ông quai cho vỡ mõm bây giờ.
Lâm Đĩnh giật bắn cả mình, nơi hắn ở tuy vắng nhưng không phải là không có người, nghe tiếng đó chắc là một người nào đang say giấc nồng bị tiếng ca của hắn đánh thức.
Nghĩ đến bây giờ đã là hơn hai giờ gần ba giờ sáng mọi người cũng sắp dậy rồi còn khoảng hai tiếng để hành động bỏ qua hôm nay chỉ sợ gã họ Triệu ra tay trước thì hỏng bét. Càng nghĩ càng thấy lo lắng nên hắn dốc hết sức kì cọ thân thể nhanh chóng về phòng thay một bộ đồ hắc y.
-Này việc gì phải thay bộ đồ đen xì thế, ngươi đi hãm hại người khác chứ có phải đi trộm cướp gì đâu mà mặc đồ dạ hành, vừa nhìn là đã biết ngay có vấn đề, dẹp, kiếm bộ nào bình thường thôi có bị bắt gặp cũng dễ ăn nói chứ mặc cái bộ đó gặp phải cao thủ không chết cũng lột da.
Nghe sách linh nói hắn mới nhớ ra.
-Cũng phải, mặc thế thì đồ ngu cũng nhìn ra ta có vấn đề không bị hộ vệ ra tay giết chết tại chỗ mới là lạ.
Mặc vào bộ quần áo tạp vụ thường ngày Lâm Đĩnh bước ra khỏi cửa hướng về khu ở của nữ quyến đi đến bắt đầu công cuộc hãm hại của mình.
Trên đường đi sách linh truyền cho hắn một pháp môn ẩn thân cổ quái, bình thường khi thi triển ẩn thân người ta thường thu liễm khí tức bản thân cố gắng hóa thành một vật chết tựa như hóa thành một cái cây, một hòn đá ....., còn pháp môn ẩn thân của sách linh lại khác, chủ động phóng thích khí thế của bản thân mình càng phân tán càng tốt đến một tần số cực hạn thì nó sẽ tự động dung nhập vào mảnh thiên địa đó, người ngoài nhìn vào sẽ không nhận ra bất cứ sự khác biệt nào. Pháp môn phía trước nếu để ý kỹ thì sẽ tìm ra điểm khác biệt ở mảnh không gian đó, còn pháp môn của sách linh là triệt để đem mình tan vào thiên địa thì làm sao người khác có thể tra ra được nhưng đó lại là luyện đến cao thâm còn bây giờ vẫn có dấu vết, nhưng mà đối với Lâm Đĩnh bây giờ đã quá đủ rồi.
Lâm Đĩnh lần lượt vượt qua hai ba đội tuần tra hộ viện, cũng may cho anh chàng có được pháp môn ẩn thân kỳ diệu nên không bị ai phát hiện ra cả, chỉ có lần đầu tiên vận dụng tâm thần có chút bất ổn nên xém bị tổ tuần tra phát hiện.
Lén lút bò qua tường bao khu nữ quyến, cuối cùng cũng lẻn vào được đến đây thì coi như chuyện đã thành công một nửa.
-Đừng đắc ý vội bây giờ mới là thử thách thật sự này, mấy thứ ta bảo ngươi chuẩn bị ban ngày đã đầy đủ chưa.
-Đã chuẩn bị đầy đủ rồi liều lượng đảm bảo một con voi cũng không chịu nổi.
-Hừ không thể chủ quan được, trong tiểu viện này không thiếu cao thủ đâu, sơ xảy một chút là mạng nhỏ đi tong, hãm hại người cũng phải có hàm lượng kỹ thuật, đánh bậy đánh bạ hại người không được lại tự hại mình thì đúng là khóc không ra nước mắt.
Lâm Đĩnh hiếm khi nghiêm túc, bây giờ trên mặt cũng đầy vẻ ngưng trọng trả lời.
-Ta biết chứ, vì cuộc sống sau này chuyện đó làm sao có thể làm qua loa cho được, ngươi cứ yên tâm phân lượng đảm bảo không thiếu.
-Vậy thì được rồi bây giờ vận hành pháp môn ẩn thân đến cực hạn đi bao trùm cả khu nữ quyến này lại, phải thật cẩn thận, thong thả thôi nhanh quá bị cao thủ cảm ứng được thì hỏng bét.
Lâm Đĩnh nghe theo nó cẩn thận từng ly từng tý một vận hành pháp môn bão trùm nơi này lại, từng giọt mồ hôi lăn dài trên má hắn cũng không dám lấy tay lau đi.
-Phù thở ra một hơi thật sâu cả người như bị thoát lực anh chàng ngồi bệt xuống, tuy cả quá trình không mất bao nhiêu sức lực nhưng áp lực tâm lý thật quá lớn, chỉ một sơ xuất nhỏ là lâm vào cảnh vạn kiếp bất phục ngay.
Một tên gia nô nho nhỏ nửa đêm lẻn vào khu nữ quyến nếu bị bắt được không nói cũng biết kết cục ra sao, nói giỡn sao đây toàn là cao thủ không hơi sơ xảy tý là mất mạng như chơi.
Vỗ ngực vài cái cho đỡ sợ dần dần anh chàng đứng dậy rón rén đi về phía những căn phòng tìm kiếm mục tiêu ra tay.
Phần lớn những căn phòng đều có cấm chế bảo hộ nhưng không quá mạnh, đại khái đều là mấy cái cấm chế cách âm, báo động phòng ngừa người khác quấy nhiễu mà thôi.
Lúc đầu hắn còn lấy làm lạ mấy người này cũng quá sơ ý đi chứ, lúc tu luyện mà chỉ bố trí qua loa như thế nhưng rồi nghe sách linh giải thích hắn mới hiểu ra.
Nói giỡn không bẹp giường mới là lạ 100 cây linh mộc đừng tưởng là ít, nếu là cây cối bình thường cho dù có chặt ngàn cây, vạn cây với sức lực của Lâm Đĩnh cũng dư sức có điều trước chữ "mộc" lại có thêm chữ "linh" vậy thì mọi sự lại khác, tại sao lại gọi là "linh mộc"?
Đó là vì loại cây này không giống cây cối bình thường, mỗi gốc linh mộc phải sinh trưởng ở nơi có thiên địa nguyên khí sung túc, từ đó ngày rộng tháng dài được thiên địa nguyên khí nuôi dưỡng sinh ra chút linh tính rồi dần dần từ bị động đến chủ động hấp thu nguyên khí cường hóa bản thể khiến cho mỗi nhánh mỗi cành đều chắc như thép đúc đừng nói phàm nhân cho dù linh cảnh sơ nhập tu tiên giả cũng phải phí chút sức mới có thể chặt đứt thế nên trăm cây linh mộc mà nói đối với phàm cảnh tầng ba mà nói thì cực kì cố sức rồi, không nói đến mấy công việc khác nữa. Cũng may Lâm Đĩnh hiện giờ đang tu luyện Chư thiên tạo hóa công, công hiệu khác thì không biết chỉ được cái sức lực mạnh mẽ bền bỉ hơn xa cùng giai mới có thể hoàn thành nổi dù vậy đến cuối ngày anh chàng cũng nhũn ra như một đống bùn.
Lâm Đĩnh lết về được đến cái giường quen thuộc sau một ngày làm việc rã rời, phòng của hắn chỉ là một cái phòng nhỏ trong vô số căn phòng nằm trong khu tạp vụ này. Trong này ngoại trừ một cái bàn gỗ vài cái ghế, mấy bộ quần áo cuối cùng là cái giường hắn đang nằm thì chả còn gì khác, đến cả chuột cũng khinh thường viếng thăm.
Người ngoài nhìn vào sẽ cho là anh Đĩnh thô sơ giản lậu, thích giống mấy vị thế ngoại cao nhân nhà tranh vách đất, bất quá nếu chửi được anh chàng đã gào toáng lên.
-Thế ngoại cao nhân cái chó gì, ta phỉ nhổ vào, ông đây cũng muốn chăn ấm nệm êm, quần áo lụa là, ăn ngon mặc đẹp nhưng tổ bà nó ta chỉ là tạp vụ đã thế còn bị chèn ép, có chỗ để chui ra chui vào là đã phải cảm tạ trời đất rồi.
Hắn bây giờ rất muốn ngủ nhưng lý trí nói nếu bây giờ gục xuống ác mộng sẽ chờ hắn phía trước, gom góp chút sức lực cuối cùng cố gắng ngồi dậy xếp bằng, hai tay kết ấn bắt đầu tu luyện. Hai ngày đầu tiên làm việc đúng là ác mộng với Lâm Đĩnh bởi vì quá mệt khi trở về anh chàng ngủ thẳng cẳng một giấc, kết quả ngày hôm sau không thể nào xuống giường nổi thế là bị tên tổng quản phòng tạp vụ đến tận nơi ân cần chăm sóc, nghĩ lại hình phạt đó trong lòng Lâm Đĩnh lại run lên nhưng nhờ thế mà hắn phát hiện ra một công hiệu nữa của công pháp là khôi phục thể lực, không những vậy mỗi lần cạn kiệt sức lực mà ngồi xuống tu luyện thì tốc độ nhanh gấp mấy lần bình thường, bổn nguyên lực cũng tăng cường một ít khiến sức mạnh của hắn nâng cao.
Ba tháng nay ban ngày làm việc, ban đêm tu luyện cật lực lặp đi lặp lại như thế khiến sức mạnh của hắn tăng lên một cách chóng mặt từ sơ nhập phàm cảnh tầng ba leo lên phàm cảnh cao cấp tầng ba mơ hồ có dấu hiệu đột phá tầng bốn, hắn biết nếu có thể đột phá tầng bốn thì cuộc sống sau này mới dễ chịu một chút.
Trong cơ thể hắn lúc này từng tế bào sau một ngày vận động kiệt lực bây giờ đang điên cuồng hấp thu năng lượng ngoại giới để bổ xung tiêu hao, chúng như nhưng lỗ đen thu nhỏ phát ra từng luồng hấp lực lôi kéo bổn nguyên lực từ ngoại giới, một tế bào có lẽ phát ra hấp lực không đáng kể nhưng hàng triệu thậm chí hàng tỉ tế bào thì sao. Nhìn từ bên ngoài, cơ thể Lâm Đĩnh rất bình thường như một lão tăng bất động nhập định, nhưng nếu có cao thủ lại gần và để ý kĩ một chút sẽ thấy không gian xung quanh cơ thể hắn hơi móp méo một chút với biên độ rất nhỏ. Trong biển hình chiếu ý thức của mình một Lâm Đĩnh khác đang ngồi xếp bằng giữa tinh không, từng vì sao bắt đầu vận động chậm rãi chiếu xuống những cột sáng nhu hòa với nhiều màu sắc rực rỡ bao bọc hắn bằng một cái kén ánh sáng nhiều màu, ở xa xa có một quyển sách có vẻ cũ kĩ, rách nát nằm im lìm như một vật chết, ấy vậy mà từ lúc biển ánh sáng nhiều màu đổ xuống có một bộ phận lại hướng về đó hội tụ lại không giống như Lâm Đĩnh ánh sáng chiếu vào nó cách một lóng tay thì tan vào hư vô không giấy lên chút phản ứng nào.
Khi bình minh bắt đầu ló dạng báo hiệu một ngày mới sắp bắt đầu, trong căn phòng nhỏ này Lâm Đĩnh chậm rãi mở mắt ra, không có thần quang nội liễm hay dị động khác thường chỉ là đã không còn cái vẻ rã rời như tối qua, một đêm đả tọa tu luyện làm cho hắn thần thanh khí sảng, cơ thể tràn trề nhựa sống nhưng cái bụng đột nhiên "rột", "rột" vài cái, hắn cười khổ một tiếng.
-Công pháp này cái gì cũng tốt được cái mỗi lần tu luyện xong sức ăn lại tăng lên vùn vụn, hề hề ở đây có khi lại là một điều may mắn cái gì cũng thiếu chỉ có thức ăn là không thiếu, mà thôi phải nhanh chân lên mới được không chỉ có nước hớp gió tây bắc mà ăn thôi.
Lâm Đĩnh đúng dậy bước ra khỏi phòng hít một hơi thật sâu không khí buổi sáng rảo bước đi đến phòng ăn.
Vừa đến phòng ăn từ xa đã nghe được những âm thanh ồn ào nổi lên, đủ thứ tiếng động lào xào cả một khoảng không gian.
-Cho thêm phần cơm đê..
-Cơm hôm nay có vẻ ngon..
........
Lâm Đĩnh đi vào nhà ăn cũng không làm kinh động đến ai, nhà ăn này cũng khá đông có khoảng bốn năm mươi ngươi người đang cùng lúc động đũa, những cái bàn nhỏ xắp xếp lung tung lộn xộn khắp nơi nhưng vẫn chừa một lối đi từ cửa chính đến chỗ đầu bếp. Thức ăn ở đây đã được làm sẵn bày biện trong vài món pháp khí bảo quản đồ ăn còn đang nóng hôi hổi, ai muốn ăn gì chỉ việc cầm lấy một cái khay lớn đi đến chỗ đầu bếp sau quầy yêu cầu những thứ mà mình muốn, thực ra kiểu này làm hắn nhớ đến kiểu ăn buffe mà hắn may mắn một lần được ăn ở thế giới của mình. Tự lấy cho mình một chiếc khay đi đến chỗ lão đầu bếp người toàn thịt béo, hai cánh tay nung núc thịt, hai mắt lúc nào cũng híp lại thành một đường cong, trông bộ dáng của hắn có vẻ buồn cười nhưng mà nếu có người xem thường tên béo này thì lúc đấy chỉ sợ chết lúc nào mà không hay. Tu vi của thằng cha này vậy mà lại là phàm cảnh tầng chín viên mãn lúc nào cũng có thể đột phá lên linh cảnh tu giả.
-Hề hề Phàm huynh làm ơn cho đệ thức ăn như mọi khi chỉ có điều cho đệ nhiều hơn một phần ba nhé.
Gã béo được gọi là Phàm huynh này tên thật là Trương Bình Phàm nhưng mọi người thường gọi hắn là "lão béo" chả có mấy ai đi nhớ đến tên thật của hắn, nghe được Lâm Đĩnh nói hắn nở ra một nụ cười khiến hai cặp mắt vốn đã nhỏ nay thì bị trực tiếp láp kín luôn mở miệng nói.
-Lâm Đĩnh đúng không, con bà nó ta ở đây nhiều năm như vậy còn chưa thấy tên nào ăn nhiều như ngươi thế mà hôm nay còn mở miệng xin thêm, một mình ngươi chiếm phần của cả mười mấy người rồi còn gì.
Nghe lão béo nói hắn có hơi xấu hổ, tuy nói là vậy nhưng lão vẫn lấy đủ đồ ăn theo yêu cầu của hắn, nhận lấy cái khay chứa đầy đồ ăn của mình hắn vội vã cảm ơn rồi chuồn gấp kiếm lấy một xó nào đó để đánh chén.
Hắn dùng tốc độ nhanh nhất tuồn cơm vào bụng, nhìn cái kiểu này như thể hận không thể nuốt luôn cả cái khay vào bụng mình vậy. Đang hăng say đánh chén bất chợt một tiếng cười quái dị vang lên.
-Khà khà, đây không phải Lâm công tử sao, ấy sao ngài lại ngồi một góc thế này, chà các ngươi sao lại để ngài Lâm đây ngồi một mình thế mau mau giúp đỡ quý nhân của chúng ta đến bàn ăn đi chứ.
Lâm Đĩnh đã biết thế nào cũng có người đến gây chuyện nên làm như không biết vẫn cắm đầu vào ăn như thường, bởi lẽ chỉ một lúc nữa thôi khi cái tên phó tổng quản và đàn em của hắn đến "mời" thì chỉ sợ cái khay trên tay hắn có thể bỏ đi được rồi. Khi hai tên tay chân bên cạnh vị phó tổng quản sắp chuẩn bị đụng đến thì Lâm Đĩnh đứng bật dậy làm bọn chúng giật cả mình. Cố nở ra nụ cười khả ái nhất và nhắm tịt cả mắt để che giấu sự phẫn nộ trong lòng Lâm Đĩnh từ tốn nói.
-Hề hề, thì ra là tổng quản đại nhân, tiểu nhân nào dám ngồi cùng bàn với đại nhân như ngài, với lại tiểu nhân cũng đã ăn xong rồi, nếu tổng quản ngài muốn thì tiểu nhân xin đứng bên pha trà rót nước phục vụ ngài vậy.
-Hừ, đừng tưởng nói vài câu là xong, hôm nay coi như ngươi gặp may, để xem mày lần sau còn có thể trốn được không.
Nói xong dẫn hai thằng đệ phất áo bỏ đi, để lại Lâm Đĩnh đang tươi cười đưa tiễn. Nhìn vào bóng lưng tên phó tổng quản họ Triệu đó trong đôi mắt vốn đang khép hờ của Lâm Đĩnh từ từ mở ra, không có tức giận, chỉ có sự lạnh lùng làm trái tim người ta rét buốt, ánh mắt đó như thể nhìn một người chết vậy. Tên Triệu phó tổng quản này từ khi hắn đến phòng tạp vụ này đã bắt đầu làm khó dễ hắn đủ điều, thế thì cũng thôi đi nhưng hắn lại năm lần bảy lượt âm thầm muốn lấy mạng Lâm Đĩnh đến nước này thì ai mà nhịn được, nếu không phải hắn thân mang kì công, mỗi khi nguy cơ xuất hiện lại có một điểm cảnh báo trong tâm, thì quả thật hắn đã chết rồi không biết bao nhiêu lần rồi.
Không cần phải hỏi Lâm Đĩnh cũng biết tại sao hắn lại làm vậy, sự giày vò ba tháng nay đều là do tên này mang đến, hắn họ Triệu chỉ sợ là liên quan đến cái tên "tim nhỏ" kia rồi.
Rời khỏi phòng ăn với vẻ mặt âm trầm, Lâm Đĩnh lững thững bước đi đến phòng chế tác linh mộc đến phía sau nhà nhận công việc chẻ củi thường ngày. Vừa thấy mặt hắn mắt tên nhân viên chế tác ánh lên chút ánh sáng vẫy tay bảo hắn lại gần rồi nói.
-Lâm Đĩnh hôm nay số củi ngươi chẻ tăng thêm năm mươi thanh, không làm xong thì khỏi cần ăn cơm nữa.
Lâm Đĩnh mím chặt môi, cố gắng làm cho mình bình tĩnh lại hỏi.
-Xin hỏi có thể cho ta biết lý do tại sao không, ta nhớ mình chưa làm gì sai mà.
Nhìn hắn với ánh mắt thông cảm tên nhân viên chế tác trả lời.
-Không tại sao cả, mà chắc ngươi cũng đoán ra được lý do rồi không cần ta phải trả lời nữa chứ.
Lâm Đĩnh xiết chặt hai nắm đấm lại với nhau, hết sức kiềm chế chính mình quay đầu bước vào phía sau căn phòng chế tác, đến nơi khuất bóng người hắn mới vung mạnh một đấm lên tường làm trên mặt nó xuất hiện những vết rạn lan ra bốn phía. Phải biết đây là phòng chế tác linh mộc nên tường bao đã được gia trì thêm phép thuật kiên cố, tuy chỉ là phép thuật cấp thấp nhưng dù sao vẫn là phép thuật linh cảnh vậy mà một quyền toàn lực của Lâm Đĩnh lại có thể lưu lại mấy vết rạn trên đó có thể thấy lực lượng của hắn khủng bố đến thế nào. Bây giờ Lâm Đĩnh chỉ có một suy nghĩ thôi.
-Họ Triệu kia ngươi được lắm, xem ra mày chán sống rồi, vốn còn định để ngươi sống thêm một thời gian nữa nhưng mà ngươi đã muốn chết thì không trách ta được, là ngươi ép ta.
Bất chợt một giọng nói vang lên.
-Sao thế Lâm Đĩnh trong thời gian ta ngủ, hình như ngươi sống có vẻ không được tốt lắm nha?
Vừa nghe thấy giọng nói này lửa giận bừng bừng trong người hắn đột nhiên tiêu tan sau một hồi ngơ ngác rồi mừng rỡ như điên.
-Ha ha thì ra là quyển sách nát nhà ngươi, ông còn tưởng ngươi chết luôn rồi chứ, tỉnh dậy đúng lúc lắm đang có việc cần ngươi giúp đỡ đây.
-Tổ bà ngươi vừa mở miệng đã không nói được câu gì tốt đẹp, ngươi mới chết ấy, ông đây anh tuấn tiêu sái thế này làm sao có thể chết được, mà thôi có chuyện gì cần ta giúp mau phun ra đi để ta về ngủ tiếp.
-Hề hề chuyện là thế này.....
Lâm Đĩnh kể hết từ đầu đến cuối từ lúc mình trở thành nô bộc đến tận bây giờ và tại sao mình lại muốn giết tên Triệu phó tổng.
Nghe hắn nói xong sách linh cực kì tức giận gào thét.
-Tên khốn họ Triệu kia ngươi được lắm "đánh chó phải ngó mặt chủ chứ" mẹ nó xem ra không thịt mày là không được rồi.
Lâm Đĩnh nghe nó nói mà hắc tuyến nổi đầy mặt rống lên.
-Quyển sách khốn kiếp này ngươi mới là chó, ông mày là chủ nhân đấy có biết không, nói làm sao thịt được tên đó mà thần không biết quỷ không hay.
Sách linh cũng đuối lý cũng chỉ vì bức xúc quá nên mới bị đứt cúc, quên mất thằng cha trước mặt mới là chính chủ, người dưới mái hiên không thể không cúi đầu a.
-Đừng nóng thế làm cho ta sợ đó, gì chứ muốn tên phó tổng đó không gây khó dễ cho ngươi còn có nhiều cách, việc gì cứ phải đánh đánh giết giết chả có tý hàm lượng kỹ thuật nào cả.
Nhìn nó với vẻ nghi hoặc nhưng hắn vẫn mở miệng hỏi.
-Vậy bây giờ phải làm sao, nghĩ đi nghĩ lại chỉ có tên phó tổng chết đi ta mới có thể sống được a.
Vừa nghe Lâm Đĩnh ngơ ngác chưa hiểu ra sach linh mất kiên nhẫn rống lên.
-Não ngươi làm bằng *** trâu à, mẹ kiếp ông đã bảo không cần phải giết người chưa nghe người xưa có câu "sống không bằng chết" à. Dù gì thì tên họ Triệu đó cũng chỉ là phó tổng của phòng tạp vụ, trên hắn còn có tổng quản, trên nữa còn có đại tổng quản... nói chung thì còn nhiều lắm, không phải ta nói ngươi, cứ giữ cái tư tưởng gặp chuyện là chỉ biết đánh giết như vậy sớm muộn gì cũng có ngày đi vào con đường chết, phải biết động não, tu vi của ngươi bây giờ mới là tầng ba phàm cảnh còn tên phó tổng đó đã là tầng tám rồi không nói xung quanh còn có mấy tên lâu la nữa cho dù ngươi có tu vi ngang bằng mà lao lên cũng bị cả đám xúm lại đập chết, giải quyết vấn đề thì chém giết chỉ là hạ, hạ, hạ sách đó có biết không?
Nói nguyên một tràng giáo huấn, hơi ngừng lại lấy hơi không để cho anh Đĩnh mở miệng nó lại nói tiếp.
-Hôm nay ông đây tâm tình có chút tốt mở đàn khai đạo cho ngươi cũng được miễn cho sau này ngươi hành tẩu giang hồ làm liên lụy đến ta, còn nhớ mấy chữ chân ngôn tu đạo không, để ta nhắc lại tý là "Cướp" "Hiếp" "Giết". Ài ba chữ đó ở đâu cũng đúng nhưng chỉ có thể áp dụng với điều kiện đối thủ yếu hơn mình thì mới ổn. Còn nếu đối thủ bằng hoặc vượt xa mình thì sao chả lẽ cũng làm thế?
Lâm Đĩnh nghe nó nói mà trong đầu cứ ong ong, nuốt một ngụm nước bọt rồi dè dặt hỏi.
-Không lẽ còn có cách gì khác à?
-Đương nhiên là có người ta mạnh hơn thì phải chạy theo xum xue bợ đỡ tốt nhất không nên gây thù chuốc oán, nếu có thể ôm chân được thì ôm cho chặt, lưu ý thêm cái nữa nếu là nữ tu sĩ thì cố hết sức mà dụ dỗ, tài sắc kiêm thu mới là thượng sách mà quên nhớ nhìn kĩ nhan sắc em nó tý, nếu là lão thái bà mà ngươi cũng có thể quyến rũ được thì coi như cao thủ rồi ông đây sau này phải dựa hơi ngươi kiếm cơm thôi. Đó là tình huống người ta ở phía trung lập hoặc không phản cảm với ngươi nếu là kẻ thù chậc, chậc..
Lâm Đĩnh đang nghe đến đoạn khoái chí tâm huyết dâng trào mở miệng hỏi.
-Nếu là kẻ thù thì sao?
-Mẹ kiếp thế mà còn đợi ta phái dạy sao, làm ngược lại, gặp kẻ mạnh mà có thù oán né ra cho xa, mắt nhìn bốn phương tai nghe tám hướng, có động tĩnh là co giò mà chạy, kiếm một chỗ nào đấy mai danh ẩn tính, bày mưu tính kế hãm hại, lừa gạt đối phương, ví dụ như tìm hiểu xem kẻ thù của hắn là ai, mượn kế lôi kẻ thù đến tìm hắn, còn ta thì ở bên xem hai tên đánh nhau nửa sống nửa chết rồi nhảy ra thu thập cả hai, có thù báo thù, có oán báo oán tiện thể hốt luôn gia sản đối phương.
Lâm Đĩnh nghe đến đoạn này vô cùng thích chí, vỗ đùi cái đét một cái.
-Cao minh, cao minh nha, ta phục ngươi quá.
-Ta còn chưa nói xong đấy là nam tu sĩ, còn quan trọng nhất là nữ tu đối phó kiểu đấy như vùi hoa dập liễu có vẻ hao tổn âm đức quá. Nữ tu thì không cần quá phiền phức, ngươi chỉ cần phải cầm theo vài món đồ phòng thân mà nam tu khi hành tẩu giang hồ cần phải có.
-Chả lẽ là phi kiếm, pháp bảo mấy cái uy lực mạnh mạnh à?
-Sai, nam tu khi hành tẩu giang hồ phi kiếm, pháp bảo, phù chú, pháp khí....không nhất định phải có, nhưng có một món không thể không có...
Nhìn sách linh cố ý kéo dài thời gian để Lâm Đĩnh một bên ngứa ngáy chết đi được.
-Là cái gì ngươi nói nhanh đi.
-Hê hê đương nhiên là xuân dược loại mạnh rồi, hành tẩu giang hồ mà không mang theo vài cân là không được, nữ tu là kẻ thù mà có chút nhan sắc kiếm cơ hội hạ vài bao xuân dược là được rồi sau đó không cần ta phải nói chứ he he, hô hô.
Nhìn hai thằng cha đực rựa đang cùng chỗ với nhau cười dâm liên tục, nướng miếng nhiễu thành từng hàng.
-Chẹp chẹp còn nữa đó là loại hàng bình thường, đối phó với loại tuyệt sắc vài bao làm sao đủ cần phải ôn nhu nhẹ nhàng có bao nhiêu trong người thì tống hết vô nha, sao đó thì ha ha hô hô.
-Hề hề ngươi làm cho ta mở rộng tầm mất một phen rồi đó, chẹp chẹp đối phó cao thủ thì biết rồi, thế đối phó đối thủ ngang cơ thì phải làm sao?
Sách linh thấy hắn thế bĩu mô xem thường.
-Ài nói đến thế mà não vẫn phẳng, đúng là ngu như bò, tổ bà nó ngươi đúng là đệ nhất nhân từ xưa đến nay. Nữ tu thì không cần ta phải nói, thế mà còn không đối phó được kiếm cái mông bò nào mà lao vào tự tự đê. Nam tu tùy tình hình ngang cơ thì không được hưởng đãi ngộ của cao thủ tự mình động thủ chém giết đi.
-Chí lí, chí lí bây giờ ta hiểu rồi chỉ còn việc kiếm người thực hành thôi, vừa khéo có tên họ Triệu bây giờ cũng là nửa cao thủ miễn cưỡng lấy hắn ra thử đao.
Càng nghĩ càng đắc chí, vừa huýt sáo vừa chẻ củi, cứ nghĩ đến sắp được sửa trị tay tổng quản một phen là anh chàng như ăn xuân dược tinh lực tràn trề chẻ linh mộc phăm phăm, một trăm năm mươi cây linh mộc chỉ một buổi sáng là đã xong, giao nộp lại cho tên nhân viên rồi phủi đít bỏ đi với vẻ yêu đời khác hẳn với lúc sáng mặt mũi xám xịt.
Hoàn thành công việc của ngày hôm nay không ngoài dự đoán mỗi việc của hắn bị tăng lên một nửa tuy công lực có đôi chút tiến bộ nhưng đến tối lết về được đến giường toàn thân Lâm Đĩnh các khối cơ cứ run rẩy co giật liên hồi là dấu hiệu của việc thoát lực, hắn có gắng gom góp sức lực toàn thân xếp bằng tiến vào trang thái tu luyện.
Lần này không như những lần tu luyện trước cơ thể hắn đã đạt đến bình cảnh tầng ba nay lai bị kích thích từ ngoại giới điên cuồn hấp thu năng lượng tốc độ phải nói là gấp mưới lần mọi khi, bởi vì sách linh tỉnh lại thấy Lâm Đĩnh đạt đến bình cảnh tầng ba nhân cơ hội này trợ giúp hắn đột phá luôn.
Trong cơ thể Lâm Đĩnh từng tế bào điên cuồng vận động cắn nuốt bổn nguyên lực từ ngoại giới, nguyên lực toàn thân hắn ẩn trong da thịt xương cốt cũng lần lượt tuôn trào bao quanh các tế bào dù là nhỏ nhất cũng không hề bỏ sót, dần dà ngoài da Lâm Đĩnh bắt đầu sáng lên, lúc đầu còn hơi mờ mờ nhưng chỉ trong chốc lát càng có thêm nhiều tia sáng lao đến dần dần bao bọc cơ thể hắn thành một cái kén ánh sáng, các tế bào trong thân thể cũng vậy tuy vẫn điên cuồng cắn nuốt năng lượng nhưng các tia sáng thật quá nhiều chúng cũng đành để mặc mình bị bọc thành những chiếc kén.
Lực cắn nuốt phát ra càng lúc càng mạnh, ánh sáng cũng càng chói mắt chỉ có điều những dị tượng đó lấy Lâm Đĩnh làm trung tâm chỉ lan xa ba mét rồi như bị một cái lồng không gian vô hình ngăn lại. Nếu có người từ ngoài nhìn vào sẽ chỉ thấy đây là một căn phòng bình thường trống không.
Dị tượng diễn ra trong khoảng hai canh giờ rồi chậm chậm tiêu tan, hào quang xung quanh dần ảm đạm, cái kén ánh sáng ở trung tâm xuất hiện vết nứt, chúng dần dần lan tràn trên toàn thân kén như đạt đến cực hạn "rắc" như có một cái gì đó sắp sửa vỡ nát, "ầm" một cái chiếc kén trong nháy mắt hoàn toàn sụp đổ những mảnh vỡ hoàn toàn tan biến vào thiên địa trả lại khung cảnh yên tĩnh cho căn phòng. Không còn hào quang sáng lóa, không còn không gian méo mó, chỉ còn lại Lâm Đĩnh ngồi xếp bằng trên giường, có vẻ mọi cảnh tượng vừa rồi chỉ là ảo giác nhưng Lâm Đĩnh lại biết rất rõ ràng chuyện gì vừa xảy ra.
Hắn đột phá, quả thật là đã đột phá, trong cơ thể từng giọt máu, từng miếng thịt, từng thớ gân như muốn bùng nổ, cảm giác sức mạnh tràn trề toàn thân quả là thoải mải, Lâm Đĩnh có ảo giác nếu tên Triệu tổng quản xuất hiện trước mặt mình thì hắn cũng dám đứng dậy đánh một trận.
Từ từ mở mắt ra sâu trong đáy mắt hắn chợt lóe lên cái gì đó rồi biến mất cực kì nhanh, nhìn lại bản thân mình một lượt Lâm Đĩnh khẽ cau mày. Thân thể hắn bây giờ như mới chui từ trong đống bùn đất nào ra, trên da dính từng vật chất sền sệt phát ra từng đợt "hương thơm" mà chính anh chàng cũng không ngửi nổi.
"Vù" một tiếng, Lâm Đĩnh đang ở trong phòng tức tốc bật hết công lực phóng nhanh ra ngoài, "tỏm" một cái anh chàng nhảy luôn vào cái ao trước phòng. Không phải hắn không muốn đi đến phòng tắm chẳng qua đi từ cái chòi nát của hắn đến phòng tăm còn rất xa mà quả thật anh chàng cũng không chịu nổi cái mùi "thơm" thum thủm trên người mình nữa nên thấy có bồn tắm trước mặt đời nào cu cậu chịu đợi chờ.
-Là lá la, ta cọ bên trái, ta vuốt bên phải, cả hai bên đều trắng và đẹp là lá la....
Đang hăng xay ca hát và tiếp tục cọ rửa thân mình thì một tiếng rống nổi lên.
-Bà nôi nó thằng nào nửa đêm nửa hôm nửa đêm gào rống hát hò cái gì thế, có ngậm mồm đi không hay lại để ông quai cho vỡ mõm bây giờ.
Lâm Đĩnh giật bắn cả mình, nơi hắn ở tuy vắng nhưng không phải là không có người, nghe tiếng đó chắc là một người nào đang say giấc nồng bị tiếng ca của hắn đánh thức.
Nghĩ đến bây giờ đã là hơn hai giờ gần ba giờ sáng mọi người cũng sắp dậy rồi còn khoảng hai tiếng để hành động bỏ qua hôm nay chỉ sợ gã họ Triệu ra tay trước thì hỏng bét. Càng nghĩ càng thấy lo lắng nên hắn dốc hết sức kì cọ thân thể nhanh chóng về phòng thay một bộ đồ hắc y.
-Này việc gì phải thay bộ đồ đen xì thế, ngươi đi hãm hại người khác chứ có phải đi trộm cướp gì đâu mà mặc đồ dạ hành, vừa nhìn là đã biết ngay có vấn đề, dẹp, kiếm bộ nào bình thường thôi có bị bắt gặp cũng dễ ăn nói chứ mặc cái bộ đó gặp phải cao thủ không chết cũng lột da.
Nghe sách linh nói hắn mới nhớ ra.
-Cũng phải, mặc thế thì đồ ngu cũng nhìn ra ta có vấn đề không bị hộ vệ ra tay giết chết tại chỗ mới là lạ.
Mặc vào bộ quần áo tạp vụ thường ngày Lâm Đĩnh bước ra khỏi cửa hướng về khu ở của nữ quyến đi đến bắt đầu công cuộc hãm hại của mình.
Trên đường đi sách linh truyền cho hắn một pháp môn ẩn thân cổ quái, bình thường khi thi triển ẩn thân người ta thường thu liễm khí tức bản thân cố gắng hóa thành một vật chết tựa như hóa thành một cái cây, một hòn đá ....., còn pháp môn ẩn thân của sách linh lại khác, chủ động phóng thích khí thế của bản thân mình càng phân tán càng tốt đến một tần số cực hạn thì nó sẽ tự động dung nhập vào mảnh thiên địa đó, người ngoài nhìn vào sẽ không nhận ra bất cứ sự khác biệt nào. Pháp môn phía trước nếu để ý kỹ thì sẽ tìm ra điểm khác biệt ở mảnh không gian đó, còn pháp môn của sách linh là triệt để đem mình tan vào thiên địa thì làm sao người khác có thể tra ra được nhưng đó lại là luyện đến cao thâm còn bây giờ vẫn có dấu vết, nhưng mà đối với Lâm Đĩnh bây giờ đã quá đủ rồi.
Lâm Đĩnh lần lượt vượt qua hai ba đội tuần tra hộ viện, cũng may cho anh chàng có được pháp môn ẩn thân kỳ diệu nên không bị ai phát hiện ra cả, chỉ có lần đầu tiên vận dụng tâm thần có chút bất ổn nên xém bị tổ tuần tra phát hiện.
Lén lút bò qua tường bao khu nữ quyến, cuối cùng cũng lẻn vào được đến đây thì coi như chuyện đã thành công một nửa.
-Đừng đắc ý vội bây giờ mới là thử thách thật sự này, mấy thứ ta bảo ngươi chuẩn bị ban ngày đã đầy đủ chưa.
-Đã chuẩn bị đầy đủ rồi liều lượng đảm bảo một con voi cũng không chịu nổi.
-Hừ không thể chủ quan được, trong tiểu viện này không thiếu cao thủ đâu, sơ xảy một chút là mạng nhỏ đi tong, hãm hại người cũng phải có hàm lượng kỹ thuật, đánh bậy đánh bạ hại người không được lại tự hại mình thì đúng là khóc không ra nước mắt.
Lâm Đĩnh hiếm khi nghiêm túc, bây giờ trên mặt cũng đầy vẻ ngưng trọng trả lời.
-Ta biết chứ, vì cuộc sống sau này chuyện đó làm sao có thể làm qua loa cho được, ngươi cứ yên tâm phân lượng đảm bảo không thiếu.
-Vậy thì được rồi bây giờ vận hành pháp môn ẩn thân đến cực hạn đi bao trùm cả khu nữ quyến này lại, phải thật cẩn thận, thong thả thôi nhanh quá bị cao thủ cảm ứng được thì hỏng bét.
Lâm Đĩnh nghe theo nó cẩn thận từng ly từng tý một vận hành pháp môn bão trùm nơi này lại, từng giọt mồ hôi lăn dài trên má hắn cũng không dám lấy tay lau đi.
-Phù thở ra một hơi thật sâu cả người như bị thoát lực anh chàng ngồi bệt xuống, tuy cả quá trình không mất bao nhiêu sức lực nhưng áp lực tâm lý thật quá lớn, chỉ một sơ xuất nhỏ là lâm vào cảnh vạn kiếp bất phục ngay.
Một tên gia nô nho nhỏ nửa đêm lẻn vào khu nữ quyến nếu bị bắt được không nói cũng biết kết cục ra sao, nói giỡn sao đây toàn là cao thủ không hơi sơ xảy tý là mất mạng như chơi.
Vỗ ngực vài cái cho đỡ sợ dần dần anh chàng đứng dậy rón rén đi về phía những căn phòng tìm kiếm mục tiêu ra tay.
Phần lớn những căn phòng đều có cấm chế bảo hộ nhưng không quá mạnh, đại khái đều là mấy cái cấm chế cách âm, báo động phòng ngừa người khác quấy nhiễu mà thôi.
Lúc đầu hắn còn lấy làm lạ mấy người này cũng quá sơ ý đi chứ, lúc tu luyện mà chỉ bố trí qua loa như thế nhưng rồi nghe sách linh giải thích hắn mới hiểu ra.
/85
|