"Nói bậy?" Mắt Vân Thư đỏ lên, đau khổ mở miệng, âm thanh khàn khàn run rẩy, "Nếu không phải Tạ công tử chặn một chân ở ngày đại hôn của công tử ta, công tử ta đã danh chính ngôn thuận làm phu lang của đại tiểu thư rồi? Công tử và đại tiểu thư lưỡng tình tương duyệt suốt ba năm, mà công tử nhà ngươi nhặt được ngọc bội nên mới phá hủy hạnh phúc của công tử, công tử mới là Chính Phu của đại tiểu thư a!"
Thoáng chốc, nước mắt dâng lên, Vân Thư nhìn Chiêu Nhi, trong giọng nói lại mang theo oán hận: "Cho dù đại tiểu thư hiểu lầm việc Tạ công tử cố tình gây rối, công tử vẫn không so đo những hiềm khích trước đây, cố gắng giải thích giúp Tạ công tử, hy vọng sau này có thể chung sống hòa thuận. Nhưng công tử đã nhường nhịn đến thế rồi, công tử nhà ngươi còn ghen với tài mạo của công tử và sự sủng ái của đại tiểu thư, nhân cơ hội đại tiểu thư không ở trong phủ, cố ý hãm hại công tử! Chẳng lẽ phải đuổi công tử đi mới cam tâm sao?!"
Tiếng nói vừa dứt, toàn bộ Mặc Uyên Cư im lặng tới quỷ dị. Mọi người nhìn Quý Thư Mặc mặt trắng bệch im lặng, đôi mắt to trong suốt ngập nước, cố nhịn không rơi xuống. Môi mỏng tái nhợt nhẹ nhàng rung động, mãi cũng không thể nói được một câu.
Vẻ mặt bi thương yếu đuối và thân hình gầy yếu làm cho mọi người sinh ra cảm giác muốn bảo vệ mạnh mẽ và đầy căm phẫn đối với việc Tạ Sơ Thần ỷ mạnh hiếp yếu!
Quý công tử tài mạo song toàn có thể gả cho đại tiểu thư vốn đã là đóa hoa nhài cắm bãi phân trâu, bây giờ đống phân trâu này chẳng những không cho Quý công tử danh phận Chính Quân, lại còn nạp Tạ Sơ Thần điêu ngoa bá đạo, thanh danh tệ hại làm phu lang. Nạp thì nạp đi, nhưng không ngờ Tạ Sơ Thần lại có lòng dạ rắn rết như thế, nhân lúc đại tiểu thư không ở đây, tìm cớ đuổi Quý công tử đi!
"Quý công tử, chúng ta tin ngài! Nhất định là ngài bị oan!" Một hộ vệ của Mặc Uyên Cư lạnh lùng, tức giận nói, "Sáng nay ta cũng thấy Tạ công tử tới đây, lén lút thậm thụt trước Mặc Uyên Cư. Đại tiểu thư nhìn thấy liền chạy tới, lúc trở về dặn ta phải trông Mặc Uyên Cư cho tốt, lúc nàng rời đi nhất định phải bảo vệ Quý công tử cho tốt. Ta lại rời khỏi đây một lúc, là ta thất trách......"
Tiêu Vãn muốn hộ vệ để ý Quý Thư Mặc, tránh cho hắn tới Mai Viên bắt nạt Tạ Sơ Thần, nhưng vị hộ vệ này hiểu lầm dụng ý của Tiêu Vãn, giờ phút này càng kiên định đứng ở bên Quý Thư Mặc.
Quý Thư Mặc tài hoa hơn người, quân tử liêm khiết, nổi danh truyền xa trong kinh thành, từng khiến cho bao nhiêu là nữ tử yêu mến, cho dù là Tiêu Vãn ở kiếp trước hay là nha hoàn cũng đều quỳ dưới gối hắn. Mà sau khi Quý Thư Mặc vào phủ, đối xử với người khác hiền lành thân thiết, nho nhã lễ độ, không hề kiêu ngạo nên càng được nhóm tôi tớ trong Tiêu phủ ủng hộ.
Giờ phút này, bọn họ cùng một mặt trận, không phân biệt trắng đen chửi rủa: "Quý công tử luôn nói lời hay cho hắn trước mặt đại tiểu thư, thậm chí còn nguyện cùng một thê với hắn, hắn không cảm ơn thì thôi, lại còn thừa dịp đại tiểu thư không ở đây mà hãm hại Quý công tử, lòng dạ độc ác quá mức!"
(Candy: Đây gọi là "anh hùng bàn phím" phiên bản cổ đại. Chửi cho đã vào rồi đến lúc biết không phải thì phủi mông chạy, còn người chịu oan thì danh tiếng bị hủy hoại mà cũng khó ngóc đầu lên được cho dù có được giải oan đi chăng nữa.)
"Mọi người đừng nói thần đệ như vậy, thần đệ chỉ quá yêu Thê Chủ...... Mới làm sai chuyện...... Thần đệ vốn không xấu xa đâu......" Quý Thư Mặc vội lắc đầu, nước tràn ngập trong mắt chảy xuống trên gương mặt trắng như ngọc của hắn, bộ dáng mưa rơi trên hoa lê vô cùng điềm đạm đáng yêu.
"Quý công tử, sao ngài có thể hiền lành như vậy!" Quý công tử càng giải thích như vậy, mọi người càng thể hiện muốn bênh vực kẻ yếu. "Lúc trước hắn gả cho đại tiểu thư là để thoát khỏi hôn ước với tam tiểu thư, thậm chí là tham tiền tài gia sản của đại tiểu thư!"
"Lòng dạ rắn rết như thế, còn kiêu ngạo thì sao xứng làm phu lang của đại tiểu thư! Dù sao đại tiểu thư cũng không thích hắn, đuổi hắn ra khỏi Tiêu phủ!"
"Phải, đuổi hắn ra khỏi Tiêu phủ!"
Lúc trước Quý Thư Mặc cũng dùng lời này chọc Tiêu Vãn ghét Tạ Sơ Thần nhưng Tiêu Vãn không mắc lừa, nhưng bây giờ hiệu quả lại rất tốt. Mọi người mỗi người một ngụm nước miệng, mắng Tạ Sơ Thần máu chó đầy đầu, thậm chí trừng Chiêu Nhi, dường đã nhận định tất cả đều là việc làm của nô bộc.
Tuy Chiêu Nhi luôn nói năng lưu loát, nhưng lúc này cũng bị sự tức giận hùng hổ của mọi người làm cho phát ngốc. Hắn ngạc nhiên nhìn những người đang bênh vực kẻ yếu, lại nhìn nô tài "Hiền lành thiện lương" của Quý Thư Mặc, nhất thời dại ra.
"Công tử tới Mặc Uyên Cư là để đưa túi thơm cho Tiêu tiểu thư, không phải trộm vòng ngọc, các ngươi không thể ngậm máu phun người!" Hắn vội vàng kêu, muốn mọi người nghe chân tướng, nhưng đoàn người đã bị cơn nóng giận làm mờ đầu óc rồi, lời mắng tức giận liền áp chế đi lời biện giải của Chiêu Nhi.
Họa Hạ thấy không ổn, vội vận nội lực hô: "Mọi người bình tĩnh! Tạ công tử thật sự mang túi thơm tới tặng tiểu thư, Chiêu Nhi không hề nói dối. Chuyện này chưa rõ chân tướng, không thể làm Tạ công tử oan ức được. Tất cả phải điều tra lại cẩn thận, rồi mới suy xét sau!"
Họa Hạ không chỉ là nô tỳ của Tiêu Vãn, ba năm trước đây còn là thủ hạ của Tiêu Ngọc Dung. Nàng và Vân Yên có địa vị rất cao ở Tiêu gia, lời vừa nói ra đã làm những người đang tức đỏ mắt an tĩnh lại.
Liếc mắt nhìn Họa Hạ bình tĩnh ngoài dự đoán, Liễu thị lạnh mặt, cuối cùng mới lên tiếng: "Đúng là chỉ bằng vào chứng cứ hiện tại thì chưa đủ xác định ai là người trộm ngọc, nhưng Tạ công tử có động cơ, lại trùng hợp xuất hiện ở Trúc viên và Mặc Uyên Cư, đúng là khả nghi."
Âm thanh trầm xuống, trong mắt thoáng hiện lên đen tối không rõ: "Không bằng mời Tạ công tử tới, tự mình đối chứng, đồng thời điều tra Mai Viên. Nếu Tạ công tử vô tội......"
Trừ Họa Hạ, không có ai tin tưởng mình, Chiêu Nhi giận tới đỏ mắt, nước mắt dâng lên: "Lục soát thì lục soát! Thanh giả tự thanh!*"
(Candy: Thanh giả tự thanh: Người ngay thẳng thì cho dù bị vu oan, không cần giải thích thì sự thật vẫn sẽ được sáng tỏ.)
Nhưng vừa lục soát, chẳng những trong phòng Tạ Sơ Thần tìm thấy một ít đồ trang sức giá trị liên thành, còn có một con búp bê vải bị đâm đầy kim, một bức họa cuộn tròn vẽ bóng lưng nữ tử đã ố vàng và mười bức thư tình!
(Candy: Tình huống cẩu huyết trong phim truyền hình :< )
Mọi người hoảng sợ nhìn con búp bê vải. Búp bê vải xấu xí dơ bẩn, các huyệt vị quan trọng đều cắm đầu ngân châm, cũng phải mấy chục cái, vô cùng dọa người.
Thuật hàng đầu là vu thuật tương đối độc ác trong dân gian Đông Ngụy, trên búp bê vải viết tên người muốn nguyền rủa, sau đó dùng kim hoặc đinh đâm vào, như vậy người bị nguyền rủa sẽ gặp xui xẻo.
Mà trong phòng Tạ Sơ Thần lại xuất hiện con búp bê vải, phía trên ghi ba chữ Quý Thư Mặc, mà ngân trâm lại đâm vào tim con búp bê vải, ý là muốn Quý Thư Mặc chết!
Vân Kỳ chỉ vào con búp bê vải, đau lòng khóc rống lên: "Thảo nào dạo này công tử ở Tiêu phủ cảm thấy không khỏe, hóa ra là bị nguyền rủa! Các ngươi tại sao nhẫn tâm như vậy, còn muốn công tử chết!"
Nhìn con búp bê vải đâm đầy kim, Chiêu Nhi sợ phát ngốc, đầu nhất thời không nâng lên được.
Liễu thị lại nhìn đồ trang sức và vật phẩm trân quý dưới giường Tạ Sơ Thần, kinh ngạc kêu lớn: "Đây là đồ trong nhà kho ma, sao lại ở đây?"
Hắn ấp úng rất lâu, sau đó run lên, phẫn nộ: "Không ngờ hai ngày nay Tạ công tử lấy cớ đi kiểm tra nhà kho là để lén lút giấu đồ trang sức! Còn có thư từ và bức họa cuộn tròn vẽ nữ tử!"
Đọc những dòng tâm tình buồn nôn trên thư, Liễu thị tức giận mắng: "Không ngờ Tạ công tử đã gả cho đại tiểu thư rồi mà vẫn sớm ba chiều bốn, hồng hạnh xuất tường! Đúng là vô liêm sỉ!"
"Đây...... Sao có thể?" Chiêu Nhi không dám tin đoạt thư tình, nhìn từng câu từng chữ, âm thanh run rẩy tiết lộ sợ hãi: "Đây là giả, là giả!"
"Chiêu Nhi, việc đã đến nước này, ngươi đừng bao che cho Thần đệ nữa." Quý Thư Mặc làm vẻ mặt bi thương, âm thanh mềm nhẹ run rẩy, "Nếu Thần đệ hận ta, đáng lẽ ra phải nói trực tiếp với ta. Không nên......"
"Không, công tử không làm chuyện này!" Chiêu Nhi phẫn nộ ngẩng đầu, tức muốn phun máu chỉ vào Quý Thư Mặc mắng nghiến răng nghiến lợi: "Là ngươi, là cái tên xấu xa này vu oan cho công tử! Ngươi mới là có rắp tâm khác, lòng dạ rắn rết——"
"Bốp!" Một tiếng tát tai vang dội, mặt đau xót, Chiêu Nhi bị đánh đau tới mức mắt hoa lên, đầu chật vật nghiêng về một bên.
Liễu thị lạnh lùng quát: "Tang chứng vật chứng đầy đủ, còn muốn chống chế!"
Máu theo khóe miệng chảy xuống, Chiêu Nhi cắn môi, không hề xin tha, mà không phục trừng mắt, sau đó chửi ầm lên: "Các ngươi bôi nhọ công tử, nhất định sẽ gặp báo ứng!"
Trong mắt hiện lên khói mù, Liễu thị quát: "Người đâu, tát hắn cho ta, tới khi nào hắn chịu nói thật mới thôi!"
Hai ma ma thô to lập tức bước đến, một người ngăn Chiêu Nhi đang chửi rủa không ngừng lại, một người khác nắm hàm dưới của Chiêu Nhi, tay không ngừng tát lên mắt hắn.
"Có khai hay không!"
Miệng đau không nói ra lời, Chiêu Nhi vẫn hung hăng mắng: "Các ngươi là những kẻ vô sỉ ——"
"Bốp!"
Vốn tưởng đánh hai cái, Chiêu Nhi sẽ khóc mà khai. Ai ngờ Chiêu Nhi tính tình vốn quật cường, chậm chạp không chịu nhận tội. Liễu thị thấy thái độ của hắn cứng đầu như vậy, lập tức không có bậc thang bước xuống, lại tiếp tục lệnh cho ma ma tát tai Chiêu Nhi.
Toàn bộ Mai Viên là tiếng tát tai vang dội, không có ai cầu xin, tất cả chỉ lạnh nhạt ghét bỏ nhìn.
"Dừng tay!"
Lúc này một tiếng gầm vang lên, mọi người chỉ thấy hoa mắt, đã thấy một thân ảnh màu xanh lá bổ nhào vào người Chiêu Nhi, khẩn trương ôm Chiêu Nhi đã sớm hôn mê lên.
Tạ Sơ Thần bị Họa Hạ gọi tới, nhìn thấy gương mặt sưng đỏ bị đánh thành đầu heo của Chiêu Nhi, cả kinh hít một hơi lạnh, nước mắt cũng không nhịn được mà rơi.
Hắn đau lòng vuốt gương mặt đỏ của Chiêu Nhi, ánh mắt lạnh như băng hướng về phía Liễu thị: "Liễu Trắc Quân, Chiêu Nhi là nô tài của ta, ai cho ngươi dụng hình với hắn!"
Chỉ vào tang vật vừa lục soát ra, Liễu thị lạnh lùng kể lại toàn bộ chuyện vừa xảy ra. Thấy Tạ Sơ Thần càng ngày càng đen mặt, mà mọi người là hung tợn trừng mặt nhìn Tạ Sơ Thần tội ác ngập trời, Liễu thị ngẩng cao đầu nói như Chính Quân của chủ gia: "Ta Sơ Thần, ngươi thật to gan! Chẳng những vu oan tội ăn cắp cho Quý công tử, hạ vu thuật lên Quý công tử, còn hồng hạnh xuất tường, bây giờ đã có đủ bằng chứng, ngươi có nhận tội hay không!"
Vốn tưởng chỉ là việc về vòng ngọc, không ngờ chỉ một chút công phu, lại nhảy ra nhiều bằng chứng như thế ở Mai Viên.
Tỉ mỉ quan sát búp bê vu độc và chữ trên thư tình, sắc mặt Tạ Sơ Thần biến đổi, mày nhăn lại. Đây không phải là do hắn viết, nhưng đối phương lại có thể bắt chước gần như hoàn mỹ, rõ ràng là đã có chuẩn bị trước.
"Liễu Trắc Quân, thư tình này không phải do ta viết, là có người bắt chước chữ viết của ta bôi nhọ ta yêu đương vụng trộm. Còn thuật Hàng đầu và hồng Hạnh xuất tường thì lại càng là lời nói không có căn cứ. Ta chưa bao giờ hãm hại Quý công tử hay phản bội Thê Chủ. Tới Mặc Uyên Cư là để tìm Thê Chủ trước khi đi gặp Trần Thái Công. Sau khi thỉnh an Trần Thái Công, ta trực tiếp tới nhà kho tính lại sổ sách, chưa từng tới Mặc Uyên Cư. Sau khi Thê Chủ rời phủ, Vân cô nương vẫn luôn đi bên cạnh ta, nàng có thể làm chứng cho ta."
Ngữ khí của Tạ Sơ Thần dịu dàng khiêm tốn, không kiêu ngạo siểm nịnh. Âm thanh không nhanh không chậm, nói năng có khí phách. Hắn nhìn Liễu thị và Quý Thư Mặc, mặt mày lạnh lẽo, làm cho người khác không thể tìm ra lỗi sai.
"Còn chuyện vàng bạc châu báu tại sao lại ở trong phòng ta, Liễu Trắc Quân, ta muốn hỏi ngươi đây. Hai ngày nay ta kiểm kê trong nhà kho, phát hiện——"
Ta Sơ Thần vừa chất vấn, một nô tài trong Mai Viên đột nhiên quỳ gối trên mặt đất: "Mấy buổi tối trước, nô tài nghe được âm thanh của nữ tử trong phòng Tạ công tử......"
"Đó là Thê Chủ......"
"Thê Chủ mỗi đêm đều ở thư phòng nghiêm túc ôn tập, ngươi thế nhưng......" Nước mắt vừa ngừng lại tiếp tục rơi, che lấp độc ác trong mắt, Quý Thư Mặc run rẩy, vẻ mặt như không thể tin, "Ta luôn cho rằng ngươi thích Thê Chủ, mới nói tốt cho ngươi trước mặt ngài ấy, không ngờ ngươi lại đội nón xanh cho Thê Chủ...... Ngươi... Sao ngươi có thể làm Thê Chủ thất vọng!"
"Ta không có! Mấy ngày nay Thê Chủ......" Thoáng chốc, một thanh kiếm vụt bay tới, ngắt lời giải thích của Tạ Sơ Thần. Khi mọi người còn chưa kịp phản ứng, một nữ tử mặc đồ đen che mặt bổ kiếm tới ma ma bên cạnh Tạ Sơ Thần, nàng vội kéo tay Tạ Sơ Thần, vội nói: "Sơ Thần, ngươi có bị thương hay không?"
Tạ Sơ Thần kinh ngạc, giãy dụa muốn thoát khỏi tay nữ tử. Nhưng nữ tử nắm rất chặt, thậm chí kéo hắn vào lòng, điểm huyệt đạo của hắn, làm cho hắn không thể động đậy.
Cơ thể của Tạ Sơ Thần xụi lơ vào lòng nữ tử, trong lòng lập tức lạnh buốt.
Trong mắt mọi người, chính là Tạ Sơ Thần nhào vào lòng mọi người, mà nữ tử mang vẻ mặt ôn nhu ôm Tạ Sơ Thần chạy thoát khỏi hộ vệ.
Liễu thị run tay, nổi giận: "Ôm ấp trước mặt mọi người thế này còn ra thể thống gì. Người đâu, bắt đôi gian phụ dâm phu này lại!"
(Candy: Vừa edit vừa muốn đập bàn phím, Candy thề luôn là chương sau còn ngược nữa.)
/98
|