Thuyền rất nhanh lại gần bờ.
Triệu Duẫn Đình đã sớm sắp xếp ngựa ở trên bờ, Triệu Nguyên và Trần Bình ở lại bến tàu giám sát hạ nhân khuân vác lễ vật, bên này nữ quyến gồm Tưởng ma ma dẫn theo Lục Vân và Cẩm Thư quan sát, đám người Triệu Trầm lên ngựa trước, không nhanh không chậm đi theo hướng Bắc.
Triệu Duẫn Đình trực tiếp đưa Ninh thị lên ngồi xe ngựa phía trước, A Kết tự nhiên cùng Triệu Trầm ngồi chung một xe ngựa. dđlqđ Mới đi vào còn chưa có ngồi yên liền bị Triệu Trầm ôm đến trên đùi, A Kết không khỏi đẩy hắn, Triệu Trầm nắm lấy cánh tay nàng tiện thể hôn xuống, sức lực lớn có thể dọa người, bá đạo đem thê tử hành hạ hắn hơn nửa tháng thu thập một chút. Nếu không phải thái độ A Kết kiên quyết cố sống chết để giữ lấy, suýt nữa Triệu Trầm đã ở trên xe làm liều một lần.
Sau khi xuống xe sao còn có thể gặp người chứ? Làm sao A Kết có thể để mặc cho hắn làm càn? Nhỡ âm thanh truyền ra bị người đánh ngựa nghe được thì làm sao bây giờ?
Nói cái gì nàng cũng không chịu cho, Triệu Trầm đành phải lưu luyến buông môi nàng ra, bàn tay lớn cách quần áo dùng lực nhéo phần trước người nàng, càng không ngừng thấp giọng uy hiếp: Nàng cứ trốn đi, đến nơi rồi thì thử xem nàng trốn được đến đâu... A Kết, nàng chờ xem, đêm nay ta không định ngủ, nàng xem ta thu thập nàng như thế nào... Kính trà được bổ sung, động phòng của hắn cũng phải được bổ sung, lần đó trên thuyền thực không đáng nói đến.
A Kết không nghĩ tới hắn kìm nén nhiều hỏa như vậy, mặt đỏ, tim đập như hươu chạy.
Nếu nói ở trên thuyền nàng vẫn còn không sợ hắn uy hiếp, hiện tại thì sợ, chôn ở trong lòng hắn, chỉ mong xe ngựa đi mãi không ngừng.
Nhẹ nhàng xóc nảy hơn một canh giờ, bên ngoài càng ngày càng tĩnh lặng. A Kết tò mò đẩy rèm ra, đã thấy bên ngoài trở thành những mảnh ruộng, cách đó không xa phía trước có tòa nhà chỉnh tề, ngoài cửa trồng Dương Liễu, lá cây sớm đã rụng sạch, cành ở trong gió nhẹ khẽ khàng lay động.
Nàng ngẩng đầu nhìn trời, giờ là buổi trưa, bầu trời xanh trong suốt ngàn dặm không mây, ánh nắng ấm áp tươi đẹp.
Tâm tình của nàng cũng vì thế mà vui vẻ hẳn lên, chỉ vào thôn trang hỏi Triệu Trầm: Đến đó phải không?
Triệu Trầm vẫn ôm nàng, lúc này cố ý hôn nhẹ bên má nàng nói: ừ, lập tức liền đến, A Kết chuẩn bị xong chưa? Đêm nay dù nàng có khóc cũng không được.
A Kết xấu hổ giận dữ đẩy mặt hắn ra, Chàng đừng như vậy, lát nữa sao thiếp dám gặp ai chứ?
Triệu Trầm cười, nàng còn muốn gặp người nào? windchime dđlqđ Trước đây hắn còn không hiểu, giờ đã thành thân, càng ngày càng rõ ràng vì sao phụ thân mỗi lần đến thôn trang đều vội vàng, cảm giác nhớ nhung này, chỉ ôm người vào lòng siết chặt thôi thì không đủ, chỉ có hòa thành một khối với người trong lòng mới có thể giảm bớt, mới có thể thỏa mãn. Trước mắt hắn gấp, thì phụ thân so với hắn còn gấp hơn.
Hai phu thê đều có suy nghĩ riêng, xe ngựa từ từ dừng.
Triệu Trầm giúp thê tử buộc lại áo choàng và mũ che mặt, lúc đứng dậy vén khăn che mặt cửa nàng hôn lên môi nàng một lúc, sau đó mới nhảy xuống xe ngựa, xoay người đón nàng. Hắn không thắt lại áp choàng, toàn thân mặc một trường màu màu trắng, vai rộng eo hẹp, cao ngất tuấn tú như tùng bách(cây tùng và cây bách), ánh sáng tươi đẹp xoa đi lạnh lẽo trên khuôn mặt hắn, khi hắn ôn nhu nhìn nàng, ánh mắt kia như làm say lòng nàng.
Nam nhân xuất sắc như vậy, là trượng phu của nàng.
Trong lòng A Kết có ngọt ngào vui mừng nhưng cũng đi kèm với một chút bất an, nhưng hắn liền đứng ở nơi đó nhẹ nhàng đón nàng, A Kết không quan tâm đến tia bất an kia nữa, đưa tay đặt vào bàn tay hắn, cảm nhận lòng bàn tay hắn ấm áp nhưng cũng mạnh mẽ.
Hai phu thê đứng vững vàng, ở phía bên kia Triệu Duẫn Đình cũng đỡ Ninh thị xuống xe, Ninh thị cũng đang đeo mũ che mặt.
Các phòng chỗ này đều đã được sắp xếp chu đáo, các con đi thuyền chắc cũng mệt mỏi, cơm trưa ăn ngay tại viện của mình đi, buổi chiều cứ nghỉ ngơi cho tốt, buối tối cả nhà chúng ta cùng ăn sủi cảo. dđlqđ Triệu Duẫn Đình nói với Triệu Trầm, nói xong thì gọi một nô bộc trung niên đã đợi sẵn từ sớm, Dẫn đại thiếu gia, đại thiếu phu nhân trở về phòng nghỉ ngơi.
Nô bộc kia khẽ khẽ cúi đầu đi đến phía trước mặt phu thê Triệu Trầm.
Đi thôi. Triệu Trầm đã sớm đoán được sẽ như thế này, ý bảo nô bộc dẫn đường.
A Kết đi theo bên cạnh trượng phu, không quay đầu, trong đầu nhớ lại khi mẹ chồng xuống xe, một ngọn gió khiến khăn che mặt bị thổi lên, hé lộ khuôn mặt xinh đẹp bên trong, khuôn mặt ấy đẹp tựa mẫu đơn, trong sự yên tĩnh càng làm rõ hơn sự quyến rũ.
Trên mặt A Kết nóng lên, không dám nghĩ sâu cha chồng và mẹ chồng khi ở trong xe đã làm gì.
Thôn trang này cũng không lớn, ở bên trong thanh tịnh mà đẹp đẽ, phu thê Triệu Duẫn Đình ở tiền viện, phu thê Triệu Trầm ở hậu viện nghỉ ngơi.
Trong phòng gọn gàng sạch sẽ, trong gian phòng đốt than Ngân Sương, đặc biệt ấm áp, trên bàn trà tinh xảo chỗ cửa sổ được đặt vài bồn hoa lan, xuân ý dạt dào.windchime dđlqđ A Kết đứng trước bàn trà nhìn ngắm hoa lan, mùi hương thơm ngát từng đợt từng đợt làm cho người cũng cảm thấy vơi bớt mệt mỏi, quay đầu nói với Triệu Trầm: Phụ thân thật cẩn thận.
Triệu Trầm nằm nghiêng ở trên giường cười nhìn nàng, thấy A Kết đỏ mặt sau khi hiểu rõ thâm ý từ nụ cười của hắn mới nói với Cẩm Mặc và Thúy Ngọc đang đứng đợi hầu hạ ở bên cạnh : Nói với thủy phòng(chắc là phòng nấu nước) chuẩn bị tốt nước ấm, để khi nào bên này dùng xong cơm thì mang nước đến đây.
Vâng ạ Cẩm Mặc và Thúy Ngọc liếc mắt nhìn nhau một cái, trên mặt đều có chút đỏ, cúi đầu đi ra ngoài.
A Kết đã sớm trốn vào phòng trong, Triều Trầm liền cười, đi vào theo, nghỉ ngơi chút thì bọn nha hoàn liền dọn cơm.
Một bát canh thịt dê, một đĩa thịt bò xào dưa chua, còn có đậu hủ trong suốt chưng cách thủy, tất cả đều là đồ ăn nóng. A Kết ăn không nhiều lắm, ăn xong khuôn mặt nhỏ nhắn hồng, càng có vẻ hồng nhuận đầy đặn. Khẩu vị của Triệu Trầm rất tốt, ngoại trừ đậu hủ chỉ ngẫu nhiên ăn 2 miếng, còn thịt dê và thịt bò hầu như đều bị hắn giải quyết.
Lại khẩn trương, A Kết vẫn không nhịn được cười hắn: Ăn quá no thì đi tắm không tốt.
Triệu Trầm không chút để ý trả lời: Ăn no mới có sức làm việc, trái lại là nàng, quả thật không cần ăn quá no.
Gần đây trong miệng hắn không có đứng đắn, A Kết chẳng muốn đoán xem hắn có ý gì, xoay người sang chỗ khác ngắm hoa lan chỗ cửa sổ, không để ý tới hắn.
Triệu Trầm nhìn bóng lưng nàng cười.
Bàn ăn được dọn xong, thùng nước nóng để tắm rất nhanh được chuẩn bị tốt, Triệu Trầm đuổi bọn nha hoàn đi, đóng chặt cửa phòng kéo cửa sổ xuống, tiện thể bế thê tử đang hận không thể lui đến trong góc tường lên, hai người cùng tắm rửa.
Nước ấm được chuẩn bị nóng vừa phải, A Kết lại nóng lên từ trong ra ngoài, đỡ mép thùng cầu xin hắn đi đến kháng(giường đất). Triệu Trầm không nghe, môi dán vai cổ gáy của nàng trằn trọc, chờ nàng thả lỏng, hắn từ từ đỡ người đến trước người, ước chừng dùng thời gian uống một ly trà nhỏ mới miễn cưỡng ngồi yên. A Kết ngửa đầu nói không ra lời. Triệu Trầm thở phì phò nghiêng đầu nhìn nàng. Nhìn mái tóc dài của nàng đang xõa tung buông xuống, đôi mắt nhắm chặt, mặt đỏ ửng, môi khẽ mở, lại nhìn từ cằm của nàng đi xuống, những đường cong tuyệt đẹp ấy làm cho làm cho người ta chỉ hận không thể nhìn cả đời như vậy.
Hai tay nàng vẫn đang nắm lấy thùng nước, Triệu Trầm muốn là thứ duy nhất nàng dựa vào, cho nên hắn ôm lui về sau, động, từ trong môi nàng lập tức phát ra một tiếng hô nhỏ, giống như khó chấp nhận.
Mà một tiếng kêu đó rơi vào trong tai Triệu Trầm lại trở thành lời mời gọi nhiệt tình nhất, không còn kiêng dè, hắn đỡ nàng, tùy tâm sở dục.
Thùng tắm hình như chỉ trong một cái nháy mắt liền biến thành sông lớn, sóng gió đánh úp lại, sóng lên sóng xuống sóng lên sóng xuống, nước không ngừng tràn ra từ thùng tắm, rơi trên đất phát ra tiếng, như sóng đánh vào bờ, một tiếng lại một tiếng, liên tục không ngừng, khi nhanh khi chậm. Đến khi nước ít đi, dù làm thế nào cũng không thể tạo thành con nước lớn thì cuối cùng cũng lộ ra ở bên trong là hai người làm nên sóng gió.
A Kết hết nóng lại lạnh, nhiệt ở bên trong, là hắn cho, lạnh ở bên ngoài là do không còn nước ấm vây quanh, mặc dù trong phòng ấm áp như xuân, nhưng vẫn cảm thấy được lạnh, nhịn không được lạnh run. dđlqđ Triệu Trầm biết nàng lạnh, một tay đỡ nàng dựa vào mép thùng, từ phía sau lưng hắn ôm chặt lấy nàng, A Kết đừng nóng vội, nhanh... Che miệng nàng lại, lên lên xuống xuống vài lần cuối cùng mới đình chiến.
Không dám chậm trễ, Triệu Trầm nhanh chóng ôm người đến bên cạnh giường, sau khi dùng khăn lau khô thì ôm nàng đặt trong ổ chăn trên kháng.
A Kết nhắm mắt, nằm thở gấp, so với khi đuổi theo Ô ô còn nhanh hơn.
Không giống nhau, so với lần đầu tiên không giống nhau, ngoại trừ khoảnh khắc lúc đầu khó chịu, nàng còn nếm được cảm giác khác, như là đang ở trên bàn đu dây lay động, lúc đưa lên càng cao thì càng vui vẻ, khi ngã xuống thì giống như cả tâm cũng bay lên, chỉ có thể nhắm mắt lại kêu. Triệu Trầm vừa mới đẩy đó là di chuyển bàn đu dây, một lần lại càng cao hơn, chỉ là khi đạt đến chỗ cao nhất, không hề có việc tim đập nhanh rơi xuống, cái gì cũng đều không có, chỉ cảm thấy nháy mắt kia trong đầu hoàn toàn nhẹ nhõm, chỉ có thân thể không nhịn được nên run rẩy, cùng hắn run rẩy.
Thì ra chuyện phu thê lại là như vậy.
Mãi đến khi Triệu Trầm sắp xếp xong chui vào trong chăn, A Kết vẫn chưa bình tĩnh trở lại, nhắm mắt lại cảm nhận động tác ôn nhu lau tóc cho nàng của hắn.windchime dđlqđ Nàng không có gội đầu nhưng có khả năng khi hắn nâng nàng ra đụng đến nước trong thùng hoặc là dính nước trên người hắn, nhưng tóm lại là bị ướt một chút.
Lau xong, Triệu Trầm dùng khăn vẫn còn ẩm ướt bọc tóc nàng lại, ôm người lại gần, hôn nhẹ mặt nàng: Như thế nào, lần này không có không thoải mái phải không? A Kết, nàng có nghe thấy được không, nàng kêu thật là dễ nghe, nhưng lại quá lớn tiếng, cuối cùng, nếu ta không bịt miệng nàng, ta sợ tất cả những người ở đằng trước đều nghe thấy. Quả nhiên vẫn ở trong phòng mới có thể tận hứng, nàng cũng có vẻ phóng khoáng, một tiếng một tiếng, là cầu xin, là khóc, so với bất kỳ cái gì đều chọc người hơn.
Cổ A Kết cũng đều đã, thật sự có lớn tiếng như vậy sao? Nàng cũng không nghĩ muốn đến nữa, người nào làm cho hắn điên vậy?
Hắn lại vẫn lấy cái này trêu ghẹo nàng, A Kết khó có thể mở miệng giải thích, xấu hổ giận dữ cào ngực hắn.
Triệu Trầm bắt lấy tay nhỏ của nàng, kéo đến hôn lên, hôn xong tay lại hôn môi nàng, hôn nàng thì nàng đẩy hắn, trốn hắn, quay tới quay lui. Mắt Triệu Trầm càng ngày càng sâu, cố ý hôn trán nàng, hôn môi nàng, hôn tới hôn lui, náo loạn với nàng, nhân cơ hội di chuyển lên phía trên người nàng, giữ nàng phía dưới người mình, khiến nàng không thể chạy thoát, hắn cười hôn lỗ tai nàng: Trong thùng nhỏ bất tiện, chúng ta làm lại một lần nữa, chắc chắn rằng lần này nàng sẽ không lạnh nữa.
Đừng... A Kết không muốn, nhưng nam nhân đã cửa thành...
So với trận ác chiến gấp gáp lúc nãy, lần này Triệu Trầm thận trọng đánh chiến nửa canh giờ, đánh tan tù binh ba lần, hắn mới vừa lòng thả lương thực. dđlqđ A Kết không thể động đậy được, mơ hồ nói thầm một câu, xin hắn đừng náo loạn nữa, sau đó liền mờ mịt thiếp đi.
Buổi tối cả nhà sẽ cùng nhau ăn sủi cảo, Triệu Trầm rất biết đúng mực, dù vẫn còn sức tái chiến nhưng vẫn không tiếp tục, ôm thê tử đã mệt mỏi nghỉ ngơi một lát trước buổi tối.
Dưới mái hiên bên ngoài, Thúy Ngọc và Cẩm Mặc không hẹn mà cùng nhẹ nhàng thở ra, động tĩnh như vậy, thật sự xấu hổ muốn chết, trước kia tại Đồng Loan thôn, cũng không nghe thấy thiếu gia và thiếu phu nhân náo loạn gây ra độn tĩnh lớn như vậy.
Thúy Ngọc tuổi còn nhỏ, qua một lát thì khôi phục lại tự nhiên, ngồi ở ở trên băng ghế dựa vào vách tường ngủ gật.windchime dđlqđ Cẩm Mặc nhìn nàng, cúi đầu một lần nữa, trong đầu là lời nói lần đó thiếu gia lưu nàng lại hầu hạ. Nếu, nếu lần đó thiếu gia không có đánh tan chủ ý, thiếu gia có thể cũng đối với nàng như vậy hay không?
Đáng tiếc không có nếu, thiếu gia chưa bao giờ đụng chạm những nha hoàn như các nàng, trong mắt hắn chỉ có thiếu phu nhân.
Cẩm Mặc cứ một vòng lại một vòng xoắn khăn tay đang cầm.
Thiếu phu nhân thật có mệnh tốt, nhưng hâm mộ có ích lợi gì? Lúc trước biết được thiếu gia muốn kết hôn với một cô nương nông gia, nàng nhịn không được ghen tị. Cô nương nhà nông, nàng cũng là nữ nhi nhà nông, ngoài trừ việc phụ thân không phải là tú tài, bản thân không có chỗ nào không bằng cô nương Lâm gia. dđlqđ Nàng vẫn cho là thiếu gia sẽ lấy thiên kim nhà giàu môn đăng hộ đối, bởi vậy thiếu gia mới chướng mắt nàng, như vậy nàng cũng không quá mất mát, nhưng thiếu gia muốn kết hôn với cô nương thân phận cũng không cao bằng nàng, nước chua đáy lòng dâng lên. May mà nàng không có bất bình lâu lắm, lần đầu tiên nhìn thấy thiếu phu nhân, Cẩm Mặc đã chấp nhận số phận, dung mạo như vậy, trên đời này mấy nam nhân không muốn cưới chứ?
Nàng nên cảm thấy may mắn vì thiếu phu nhân thiện lương dễ chung sống, có lẽ, tương lai thiếu gia cũng giống như các nam nhân khác cần có thêm di nương, lúc ấy nàng có thể tranh thủ một chút chăng?
Nghĩ đến động tĩnh lúc nãy trong phòng, Cẩm Mặc chống cằm ngẩn người.
Nhóm người chủ tử đều đã ngủ, bọn nha hoàn lẳng lặng giữ cửa, thôn trang nho nhỏ cực kỳ an tĩnh, giống như cũng đang ngủ say.
Triệu Duẫn Đình đã sớm sắp xếp ngựa ở trên bờ, Triệu Nguyên và Trần Bình ở lại bến tàu giám sát hạ nhân khuân vác lễ vật, bên này nữ quyến gồm Tưởng ma ma dẫn theo Lục Vân và Cẩm Thư quan sát, đám người Triệu Trầm lên ngựa trước, không nhanh không chậm đi theo hướng Bắc.
Triệu Duẫn Đình trực tiếp đưa Ninh thị lên ngồi xe ngựa phía trước, A Kết tự nhiên cùng Triệu Trầm ngồi chung một xe ngựa. dđlqđ Mới đi vào còn chưa có ngồi yên liền bị Triệu Trầm ôm đến trên đùi, A Kết không khỏi đẩy hắn, Triệu Trầm nắm lấy cánh tay nàng tiện thể hôn xuống, sức lực lớn có thể dọa người, bá đạo đem thê tử hành hạ hắn hơn nửa tháng thu thập một chút. Nếu không phải thái độ A Kết kiên quyết cố sống chết để giữ lấy, suýt nữa Triệu Trầm đã ở trên xe làm liều một lần.
Sau khi xuống xe sao còn có thể gặp người chứ? Làm sao A Kết có thể để mặc cho hắn làm càn? Nhỡ âm thanh truyền ra bị người đánh ngựa nghe được thì làm sao bây giờ?
Nói cái gì nàng cũng không chịu cho, Triệu Trầm đành phải lưu luyến buông môi nàng ra, bàn tay lớn cách quần áo dùng lực nhéo phần trước người nàng, càng không ngừng thấp giọng uy hiếp: Nàng cứ trốn đi, đến nơi rồi thì thử xem nàng trốn được đến đâu... A Kết, nàng chờ xem, đêm nay ta không định ngủ, nàng xem ta thu thập nàng như thế nào... Kính trà được bổ sung, động phòng của hắn cũng phải được bổ sung, lần đó trên thuyền thực không đáng nói đến.
A Kết không nghĩ tới hắn kìm nén nhiều hỏa như vậy, mặt đỏ, tim đập như hươu chạy.
Nếu nói ở trên thuyền nàng vẫn còn không sợ hắn uy hiếp, hiện tại thì sợ, chôn ở trong lòng hắn, chỉ mong xe ngựa đi mãi không ngừng.
Nhẹ nhàng xóc nảy hơn một canh giờ, bên ngoài càng ngày càng tĩnh lặng. A Kết tò mò đẩy rèm ra, đã thấy bên ngoài trở thành những mảnh ruộng, cách đó không xa phía trước có tòa nhà chỉnh tề, ngoài cửa trồng Dương Liễu, lá cây sớm đã rụng sạch, cành ở trong gió nhẹ khẽ khàng lay động.
Nàng ngẩng đầu nhìn trời, giờ là buổi trưa, bầu trời xanh trong suốt ngàn dặm không mây, ánh nắng ấm áp tươi đẹp.
Tâm tình của nàng cũng vì thế mà vui vẻ hẳn lên, chỉ vào thôn trang hỏi Triệu Trầm: Đến đó phải không?
Triệu Trầm vẫn ôm nàng, lúc này cố ý hôn nhẹ bên má nàng nói: ừ, lập tức liền đến, A Kết chuẩn bị xong chưa? Đêm nay dù nàng có khóc cũng không được.
A Kết xấu hổ giận dữ đẩy mặt hắn ra, Chàng đừng như vậy, lát nữa sao thiếp dám gặp ai chứ?
Triệu Trầm cười, nàng còn muốn gặp người nào? windchime dđlqđ Trước đây hắn còn không hiểu, giờ đã thành thân, càng ngày càng rõ ràng vì sao phụ thân mỗi lần đến thôn trang đều vội vàng, cảm giác nhớ nhung này, chỉ ôm người vào lòng siết chặt thôi thì không đủ, chỉ có hòa thành một khối với người trong lòng mới có thể giảm bớt, mới có thể thỏa mãn. Trước mắt hắn gấp, thì phụ thân so với hắn còn gấp hơn.
Hai phu thê đều có suy nghĩ riêng, xe ngựa từ từ dừng.
Triệu Trầm giúp thê tử buộc lại áo choàng và mũ che mặt, lúc đứng dậy vén khăn che mặt cửa nàng hôn lên môi nàng một lúc, sau đó mới nhảy xuống xe ngựa, xoay người đón nàng. Hắn không thắt lại áp choàng, toàn thân mặc một trường màu màu trắng, vai rộng eo hẹp, cao ngất tuấn tú như tùng bách(cây tùng và cây bách), ánh sáng tươi đẹp xoa đi lạnh lẽo trên khuôn mặt hắn, khi hắn ôn nhu nhìn nàng, ánh mắt kia như làm say lòng nàng.
Nam nhân xuất sắc như vậy, là trượng phu của nàng.
Trong lòng A Kết có ngọt ngào vui mừng nhưng cũng đi kèm với một chút bất an, nhưng hắn liền đứng ở nơi đó nhẹ nhàng đón nàng, A Kết không quan tâm đến tia bất an kia nữa, đưa tay đặt vào bàn tay hắn, cảm nhận lòng bàn tay hắn ấm áp nhưng cũng mạnh mẽ.
Hai phu thê đứng vững vàng, ở phía bên kia Triệu Duẫn Đình cũng đỡ Ninh thị xuống xe, Ninh thị cũng đang đeo mũ che mặt.
Các phòng chỗ này đều đã được sắp xếp chu đáo, các con đi thuyền chắc cũng mệt mỏi, cơm trưa ăn ngay tại viện của mình đi, buổi chiều cứ nghỉ ngơi cho tốt, buối tối cả nhà chúng ta cùng ăn sủi cảo. dđlqđ Triệu Duẫn Đình nói với Triệu Trầm, nói xong thì gọi một nô bộc trung niên đã đợi sẵn từ sớm, Dẫn đại thiếu gia, đại thiếu phu nhân trở về phòng nghỉ ngơi.
Nô bộc kia khẽ khẽ cúi đầu đi đến phía trước mặt phu thê Triệu Trầm.
Đi thôi. Triệu Trầm đã sớm đoán được sẽ như thế này, ý bảo nô bộc dẫn đường.
A Kết đi theo bên cạnh trượng phu, không quay đầu, trong đầu nhớ lại khi mẹ chồng xuống xe, một ngọn gió khiến khăn che mặt bị thổi lên, hé lộ khuôn mặt xinh đẹp bên trong, khuôn mặt ấy đẹp tựa mẫu đơn, trong sự yên tĩnh càng làm rõ hơn sự quyến rũ.
Trên mặt A Kết nóng lên, không dám nghĩ sâu cha chồng và mẹ chồng khi ở trong xe đã làm gì.
Thôn trang này cũng không lớn, ở bên trong thanh tịnh mà đẹp đẽ, phu thê Triệu Duẫn Đình ở tiền viện, phu thê Triệu Trầm ở hậu viện nghỉ ngơi.
Trong phòng gọn gàng sạch sẽ, trong gian phòng đốt than Ngân Sương, đặc biệt ấm áp, trên bàn trà tinh xảo chỗ cửa sổ được đặt vài bồn hoa lan, xuân ý dạt dào.windchime dđlqđ A Kết đứng trước bàn trà nhìn ngắm hoa lan, mùi hương thơm ngát từng đợt từng đợt làm cho người cũng cảm thấy vơi bớt mệt mỏi, quay đầu nói với Triệu Trầm: Phụ thân thật cẩn thận.
Triệu Trầm nằm nghiêng ở trên giường cười nhìn nàng, thấy A Kết đỏ mặt sau khi hiểu rõ thâm ý từ nụ cười của hắn mới nói với Cẩm Mặc và Thúy Ngọc đang đứng đợi hầu hạ ở bên cạnh : Nói với thủy phòng(chắc là phòng nấu nước) chuẩn bị tốt nước ấm, để khi nào bên này dùng xong cơm thì mang nước đến đây.
Vâng ạ Cẩm Mặc và Thúy Ngọc liếc mắt nhìn nhau một cái, trên mặt đều có chút đỏ, cúi đầu đi ra ngoài.
A Kết đã sớm trốn vào phòng trong, Triều Trầm liền cười, đi vào theo, nghỉ ngơi chút thì bọn nha hoàn liền dọn cơm.
Một bát canh thịt dê, một đĩa thịt bò xào dưa chua, còn có đậu hủ trong suốt chưng cách thủy, tất cả đều là đồ ăn nóng. A Kết ăn không nhiều lắm, ăn xong khuôn mặt nhỏ nhắn hồng, càng có vẻ hồng nhuận đầy đặn. Khẩu vị của Triệu Trầm rất tốt, ngoại trừ đậu hủ chỉ ngẫu nhiên ăn 2 miếng, còn thịt dê và thịt bò hầu như đều bị hắn giải quyết.
Lại khẩn trương, A Kết vẫn không nhịn được cười hắn: Ăn quá no thì đi tắm không tốt.
Triệu Trầm không chút để ý trả lời: Ăn no mới có sức làm việc, trái lại là nàng, quả thật không cần ăn quá no.
Gần đây trong miệng hắn không có đứng đắn, A Kết chẳng muốn đoán xem hắn có ý gì, xoay người sang chỗ khác ngắm hoa lan chỗ cửa sổ, không để ý tới hắn.
Triệu Trầm nhìn bóng lưng nàng cười.
Bàn ăn được dọn xong, thùng nước nóng để tắm rất nhanh được chuẩn bị tốt, Triệu Trầm đuổi bọn nha hoàn đi, đóng chặt cửa phòng kéo cửa sổ xuống, tiện thể bế thê tử đang hận không thể lui đến trong góc tường lên, hai người cùng tắm rửa.
Nước ấm được chuẩn bị nóng vừa phải, A Kết lại nóng lên từ trong ra ngoài, đỡ mép thùng cầu xin hắn đi đến kháng(giường đất). Triệu Trầm không nghe, môi dán vai cổ gáy của nàng trằn trọc, chờ nàng thả lỏng, hắn từ từ đỡ người đến trước người, ước chừng dùng thời gian uống một ly trà nhỏ mới miễn cưỡng ngồi yên. A Kết ngửa đầu nói không ra lời. Triệu Trầm thở phì phò nghiêng đầu nhìn nàng. Nhìn mái tóc dài của nàng đang xõa tung buông xuống, đôi mắt nhắm chặt, mặt đỏ ửng, môi khẽ mở, lại nhìn từ cằm của nàng đi xuống, những đường cong tuyệt đẹp ấy làm cho làm cho người ta chỉ hận không thể nhìn cả đời như vậy.
Hai tay nàng vẫn đang nắm lấy thùng nước, Triệu Trầm muốn là thứ duy nhất nàng dựa vào, cho nên hắn ôm lui về sau, động, từ trong môi nàng lập tức phát ra một tiếng hô nhỏ, giống như khó chấp nhận.
Mà một tiếng kêu đó rơi vào trong tai Triệu Trầm lại trở thành lời mời gọi nhiệt tình nhất, không còn kiêng dè, hắn đỡ nàng, tùy tâm sở dục.
Thùng tắm hình như chỉ trong một cái nháy mắt liền biến thành sông lớn, sóng gió đánh úp lại, sóng lên sóng xuống sóng lên sóng xuống, nước không ngừng tràn ra từ thùng tắm, rơi trên đất phát ra tiếng, như sóng đánh vào bờ, một tiếng lại một tiếng, liên tục không ngừng, khi nhanh khi chậm. Đến khi nước ít đi, dù làm thế nào cũng không thể tạo thành con nước lớn thì cuối cùng cũng lộ ra ở bên trong là hai người làm nên sóng gió.
A Kết hết nóng lại lạnh, nhiệt ở bên trong, là hắn cho, lạnh ở bên ngoài là do không còn nước ấm vây quanh, mặc dù trong phòng ấm áp như xuân, nhưng vẫn cảm thấy được lạnh, nhịn không được lạnh run. dđlqđ Triệu Trầm biết nàng lạnh, một tay đỡ nàng dựa vào mép thùng, từ phía sau lưng hắn ôm chặt lấy nàng, A Kết đừng nóng vội, nhanh... Che miệng nàng lại, lên lên xuống xuống vài lần cuối cùng mới đình chiến.
Không dám chậm trễ, Triệu Trầm nhanh chóng ôm người đến bên cạnh giường, sau khi dùng khăn lau khô thì ôm nàng đặt trong ổ chăn trên kháng.
A Kết nhắm mắt, nằm thở gấp, so với khi đuổi theo Ô ô còn nhanh hơn.
Không giống nhau, so với lần đầu tiên không giống nhau, ngoại trừ khoảnh khắc lúc đầu khó chịu, nàng còn nếm được cảm giác khác, như là đang ở trên bàn đu dây lay động, lúc đưa lên càng cao thì càng vui vẻ, khi ngã xuống thì giống như cả tâm cũng bay lên, chỉ có thể nhắm mắt lại kêu. Triệu Trầm vừa mới đẩy đó là di chuyển bàn đu dây, một lần lại càng cao hơn, chỉ là khi đạt đến chỗ cao nhất, không hề có việc tim đập nhanh rơi xuống, cái gì cũng đều không có, chỉ cảm thấy nháy mắt kia trong đầu hoàn toàn nhẹ nhõm, chỉ có thân thể không nhịn được nên run rẩy, cùng hắn run rẩy.
Thì ra chuyện phu thê lại là như vậy.
Mãi đến khi Triệu Trầm sắp xếp xong chui vào trong chăn, A Kết vẫn chưa bình tĩnh trở lại, nhắm mắt lại cảm nhận động tác ôn nhu lau tóc cho nàng của hắn.windchime dđlqđ Nàng không có gội đầu nhưng có khả năng khi hắn nâng nàng ra đụng đến nước trong thùng hoặc là dính nước trên người hắn, nhưng tóm lại là bị ướt một chút.
Lau xong, Triệu Trầm dùng khăn vẫn còn ẩm ướt bọc tóc nàng lại, ôm người lại gần, hôn nhẹ mặt nàng: Như thế nào, lần này không có không thoải mái phải không? A Kết, nàng có nghe thấy được không, nàng kêu thật là dễ nghe, nhưng lại quá lớn tiếng, cuối cùng, nếu ta không bịt miệng nàng, ta sợ tất cả những người ở đằng trước đều nghe thấy. Quả nhiên vẫn ở trong phòng mới có thể tận hứng, nàng cũng có vẻ phóng khoáng, một tiếng một tiếng, là cầu xin, là khóc, so với bất kỳ cái gì đều chọc người hơn.
Cổ A Kết cũng đều đã, thật sự có lớn tiếng như vậy sao? Nàng cũng không nghĩ muốn đến nữa, người nào làm cho hắn điên vậy?
Hắn lại vẫn lấy cái này trêu ghẹo nàng, A Kết khó có thể mở miệng giải thích, xấu hổ giận dữ cào ngực hắn.
Triệu Trầm bắt lấy tay nhỏ của nàng, kéo đến hôn lên, hôn xong tay lại hôn môi nàng, hôn nàng thì nàng đẩy hắn, trốn hắn, quay tới quay lui. Mắt Triệu Trầm càng ngày càng sâu, cố ý hôn trán nàng, hôn môi nàng, hôn tới hôn lui, náo loạn với nàng, nhân cơ hội di chuyển lên phía trên người nàng, giữ nàng phía dưới người mình, khiến nàng không thể chạy thoát, hắn cười hôn lỗ tai nàng: Trong thùng nhỏ bất tiện, chúng ta làm lại một lần nữa, chắc chắn rằng lần này nàng sẽ không lạnh nữa.
Đừng... A Kết không muốn, nhưng nam nhân đã cửa thành...
So với trận ác chiến gấp gáp lúc nãy, lần này Triệu Trầm thận trọng đánh chiến nửa canh giờ, đánh tan tù binh ba lần, hắn mới vừa lòng thả lương thực. dđlqđ A Kết không thể động đậy được, mơ hồ nói thầm một câu, xin hắn đừng náo loạn nữa, sau đó liền mờ mịt thiếp đi.
Buổi tối cả nhà sẽ cùng nhau ăn sủi cảo, Triệu Trầm rất biết đúng mực, dù vẫn còn sức tái chiến nhưng vẫn không tiếp tục, ôm thê tử đã mệt mỏi nghỉ ngơi một lát trước buổi tối.
Dưới mái hiên bên ngoài, Thúy Ngọc và Cẩm Mặc không hẹn mà cùng nhẹ nhàng thở ra, động tĩnh như vậy, thật sự xấu hổ muốn chết, trước kia tại Đồng Loan thôn, cũng không nghe thấy thiếu gia và thiếu phu nhân náo loạn gây ra độn tĩnh lớn như vậy.
Thúy Ngọc tuổi còn nhỏ, qua một lát thì khôi phục lại tự nhiên, ngồi ở ở trên băng ghế dựa vào vách tường ngủ gật.windchime dđlqđ Cẩm Mặc nhìn nàng, cúi đầu một lần nữa, trong đầu là lời nói lần đó thiếu gia lưu nàng lại hầu hạ. Nếu, nếu lần đó thiếu gia không có đánh tan chủ ý, thiếu gia có thể cũng đối với nàng như vậy hay không?
Đáng tiếc không có nếu, thiếu gia chưa bao giờ đụng chạm những nha hoàn như các nàng, trong mắt hắn chỉ có thiếu phu nhân.
Cẩm Mặc cứ một vòng lại một vòng xoắn khăn tay đang cầm.
Thiếu phu nhân thật có mệnh tốt, nhưng hâm mộ có ích lợi gì? Lúc trước biết được thiếu gia muốn kết hôn với một cô nương nông gia, nàng nhịn không được ghen tị. Cô nương nhà nông, nàng cũng là nữ nhi nhà nông, ngoài trừ việc phụ thân không phải là tú tài, bản thân không có chỗ nào không bằng cô nương Lâm gia. dđlqđ Nàng vẫn cho là thiếu gia sẽ lấy thiên kim nhà giàu môn đăng hộ đối, bởi vậy thiếu gia mới chướng mắt nàng, như vậy nàng cũng không quá mất mát, nhưng thiếu gia muốn kết hôn với cô nương thân phận cũng không cao bằng nàng, nước chua đáy lòng dâng lên. May mà nàng không có bất bình lâu lắm, lần đầu tiên nhìn thấy thiếu phu nhân, Cẩm Mặc đã chấp nhận số phận, dung mạo như vậy, trên đời này mấy nam nhân không muốn cưới chứ?
Nàng nên cảm thấy may mắn vì thiếu phu nhân thiện lương dễ chung sống, có lẽ, tương lai thiếu gia cũng giống như các nam nhân khác cần có thêm di nương, lúc ấy nàng có thể tranh thủ một chút chăng?
Nghĩ đến động tĩnh lúc nãy trong phòng, Cẩm Mặc chống cằm ngẩn người.
Nhóm người chủ tử đều đã ngủ, bọn nha hoàn lẳng lặng giữ cửa, thôn trang nho nhỏ cực kỳ an tĩnh, giống như cũng đang ngủ say.
/195
|