Linh thì khử trùng bằng thuốc mà Mai vừa mang xuống và băng bó cố gắng làm thật nhẹ nhàng để Tuấn không bị đau, còn Mai thì giúp Quân nhỏ cũng làm tỉ mỉ, trán Quân có vết bầm tím Mai vén tóc xoã xuống mặt Quân lên thoa thuốc cẩn thận. Cô mải làm mà không biết Quân đang nhìn mình trái tim khẽ chệch một nhịp anh thấy cô thật đáng yêu và nhìn trong mắt cô anh thấy một nỗi buồn man mác, bỗng nhiên Mai cũng nhìn vào mắt Quân cả hai bối rối quay đi. Còn Ngọc Nhi thì định giúp Huy trước nhưng Huy nói vết thương anh nhẹ anh tự làm được nên kêu N.Nhi ra giúp Phong, có vẻ Phong không vui cho lắm
- phiền anh kéo thấp vai áo xuống chút
- mày để nó làm cho không vết thương nhiễm trùng đó_ Huy nói thế Phong đành kéo vai áo xuống. Ngọc Nhi xem xét vết thương may mà không sâu cho lắm, lấy bông thấm máu thật nhẹ nhàng hàng lông mày khẽ chau lại, lấy thuốc khử trùng vết thương sau đó lau sạch và rắc một ít thuốc bột vào vết thương rồi băng lại, một lát vết thương xót và khó chịu hơn
- cô bỏ gì vào tay tôi vậy_ Phong la oai oái
- thuốc độc đó có phải tay anh đang rất xót và khó chịu đúng không, nó sẽ làm cho vết thương sâu hơn và sẽ để lại sẹo rất khó coi_ Ngọc Nhi nhếch môi nói
- Ngọc Nhi sao em làm thế đừng nói là trả thù vụ hồi sáng nha_ Huy nghệt mặt ra
- cô thật là độc ác mà_ Phong nhìn với đôi mắt khinh bỉ, Ngọc Nhi nhếch mép cười rồi ngồi dọn đống đồ kia đi
- trời ạ độc với chả dược cái gì chứ, chỉ là thuốc làm cho vết thương nhanh khép miệng lại thôi, tuy là hơi khó chịu chút nhưng lát nữa sẽ dễ chịu thôi và vết thương nhanh khỏi không để lại sẹo đâu, mày nữa nói năng vớ vấn_ Mai giải thích, Ngọc Nhi nhún vai cười,
- tạo không khí thôi mà_còn Phong và mấy người kia chỉ biết lắc đầu
- này sao mấy anh dám tới đây không sợ mẹ em à_ Mai
- biết mẹ em không có nhà nên mới dám tới_ Quân
- bây giờ định làm gì đây_ Linh
- uống chút rượu đi_ Tuấn
- không được đâu mọi người vừa bị thương xong đó_ Mai ngăn
- sắp valentine rồi mọi người có định tặng sôcôla cho ai không_ Mai
- chưa biết nữa chưa có người thích hợp để tặng
- ehèm cơ mà có người mấy bữa nay phá bếp nhà mình làm sôcôla, người nhận coi chừng ngộ độc chết _ Ngọc Nhi
- Ngọc Nhi anh hỏi em một câu được không_ Tuấn tò mò
- tự nhiên
- sao em và nhóm Ngọc Anh lại sích mích với nhau
- thực ra thì vấn đề này khó nói lắm, vì lớp em và lớp họ từ trước tới giờ cũng có thể là vì một vấn đề cá nhân chẳng hạn với Đan Nha, nó là chị em song sinh của Linh mà lỡ vì người mới quen đuổi nó ra khỏi nhà khi mà bố mẹ hai đứa ra mới kêu Linh về, hay Ngọc Anh luôn kiếm chuyện soi mói về chuyện gia đình của Mai thế thôi
- vậy còn Dung
- hết một câu rồi
- anh hỏi thêm một câu nữa được không
- hết một câu nữa, thôi được rồi em và cô ấy chẳng sao cả kể cả nói chuyện cũng chưa từng
- đúng vậy Ngọc Nhi ít nói chuyện với người lạ chỉ quen biết thì mới nói thôi_ Mai lên tiếng
-thế chuyện hồi sáng thì sao
-muốn nghĩ sao tùy mọi người muốn nghĩ thế nào thì tùy em không quan tâm, thấy không ray rứt lương tâm mình là được, thôi muộn lắm rồi mọi người đi nghỉ ngơi đi mấy phòng trên lầu 4 đó_ Nói xong Ngọc Nhi lên phòng sau đó mọi người cũng lên sau
" cô ta thật là khác, thật không hiểu nổi cứ như có hai Ngọc Nhi vậy lúc thì bộ mặt náy lúc thì bộ mặt kia, khó hiểu" Phong nằm trên giường suy tư
" nhìn Linh lo lắng băng bó cho mình, mình thấy vui ghê, cảm giác đó là gì nhỉ giờ mình chắc chắn là mình đã yêu nhỏ rồi sao, mà sắp valentine rồi mình có nên bày tỏ không nhỉ" Tuấn nằm nghĩ xem có nên tỏ tình không
" Mai cũng khéo léo quá qủa là một cô gái tốt không như bên ngoài biểu hiện, những lời Ngọc Anh nói, đúng là không nên nhìn người qua vẻ ngoài, sao dạo này nghĩ tới Mai hoài nhỉ, Quân mày sao vậy không lẽ mình..." Quân tự kỉ
" con bé Ngọc Nhi và Mai tính tình như hai người anh của nó vậy thật đúng là anh em có khác" Huy tự kỉ
"mình phải cố gắng làm sôcôla thật ngon để tặng anh ấy" không cần đoán cũng biết đó là suy nghĩ của Linh
" sao nhìn vào mắt anh Quân mình thấy bối rồi và tim đập thình thịch là sao ta" Mai suy nghĩ bâng quơ
" không ngờ trong mắt mọi người mình lại độc ác như thế, không sao chỉ cần những người thân và bạn bè tin tưởng mình là được chỉ cần thế thôi mình luôn sống theo tính cách của mình không làm gì trái lương tâm là được rồi người ta nghĩ sao thì tùy, mà mình sao vậy ta sao lại quan tâm tới mấy chuyện này chứ" suy nghị của Ngọc Nhi
/50
|